Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 264
Editor: Nguyệt
Dường như đoán được suy nghĩ của râu quai nón, Ariel cúi người nói: “Ngài yên tâm, tôi sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng. Khi tôi trao nhượng quyền chỉ huy của căn cứ này, thì dù là đơn vị nào đến tiếp quản cũng sẽ phái đội quân của mình, vậy các binh sĩ cũ ở đây phải làm sao? Nếu không có gì bất ngờ, tôi nghĩ chắc ngài sẽ phân tán họ đến các đơn vị khác đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi mong là ngài có thể sắp xếp họ làm cấp dưới của tôi, đừng chia tách bọn họ.”
“Ồ?” Râu quai nón nhìn Ariel với vẻ nghiền ngẫm, “Chỉ thế thôi?”
“Vâng.” Ariel vẫn rất thản nhiên.
Râu quai nón xoa cằm: “Đây không phải việc gì to tát, nhưng tôi muốn biết lý do.”
Kỳ thực khi nói ra câu này, râu quai nón đã đồng ý với đề nghị của Ariel rồi. Bởi vì đây thực sự không phải chuyện gì to tát, sĩ quan chỉ huy thích dùng binh sĩ quen thuộc của mình là điều hết sức bình thường. Nhưng gã ngạc nhiên ở chỗ, với tính cách lãnh đạm đó, gã tưởng Ariel sẽ không để ý đến cấp dưới, lúc tiểu đội của cậu ta ở chiến hạm vận chuyển bị điều đến các đơn vị khác cũng đâu thấy cậu ta nói gì.
“Chỉ đơn giản là vì tôi đã dồn nhiều tâm huyết để huấn luyện họ, tuy tính cách có hơi kiêu ngạo nhưng họ đều là những người lính tinh nhuệ. Tôi không muốn họ bị phân đến nơi khác để rồi bị chèn ép, cuối cùng chết uổng trên chiến trường.” Ariel nhìn râu quai nón đầy ẩn ý, thẳng thắn kháng nghị không nể mặt ai.
Râu quai nón nghe thế đen mặt. Ariel mà không nhắc gã cũng quên mất, binh sĩ trong căn cứ đó không phải dạng ngoan hiền gì, đều là thành phần cá biệt bị đá từ các đơn vị khác đến. Bây giờ mà phân tán họ đến các nơi khác có khi lại loạn to.
Từ lúc Ariel được điều đến làm sĩ quan chỉ huy, không thấy đám đầu gấu đó gây chuyện nên ông suýt quên đám lính đó không phải dạng vừa.
Nếu chẳng may mấy người đó bị điều đến nơi khác vẫn … “cá tính” như thế, thì e sẽ lại bị cấp trên chèn ép, vì không ai lại ưa cấp dưới cứ luôn cãi lệnh mình cả.
Nhưng … rút cuộc Ariel đã làm gì mà thu phục được đám đầu gấu đó? Râu quai nón rất hiếu kỳ.
Chẳng biết mình buột miệng hỏi ra lúc nào, mà khi Ariel nhìn lại với vẻ mặt ‘Thế mà cũng phải hỏi?’, râu quai nón thấy hơi ngại ngùng.
“Không phục thì đánh tới khi nào phục thì thôi.” Ariel rất bình thản.
Râu quai nón nhất thời câm nín. Cái kiểu giải thích này thật là lừa tình. Sở dĩ gọi là đầu gấu là vì đám lính đó toàn loại trâu bò có năng lực hẳn hoi, có khi thủ trưởng cũ của họ còn chẳng bì kịp, thế thì “đánh đến phục” thế quái nào được.
Nhưng … nếu xét ở một khía cạnh khác, thì điều này chứng tỏ Ariel có thực lực chiếm ưu thế tuyệt đối. Nghĩ vậy, râu quai nón lại thấy mừng vì mình đã phát hiện ra một mầm tài năng.
“Khá lắm, có thể thu phục được bọn họ cũng xem như có bản lĩnh.” Râu quai nón cười khà khà. Trong quân đội, thứ khiến người ta khâm phục nhất ngoài quân hàm chính là sức mạnh, ai nắm đấm to thì người đó có quyền. Ariel đánh thắng được tất cả bọn họ, bảo sao đám đầu gấu đó không gây chuyện nữa. Còn vấn đề bạo lực cấp dưới thì … ╮(╯╰)╭ râu quai nón bày tỏ, chỉ cần lập chiến công, vấn đề này không là gì hết.
“Trưởng quan quá khen.” Ariel khiêm tốn đáp.
Râu quai nón vung tay lên: “Đội quân đó sẽ về tay cậu. Ba ngày sau tôi điều chiến hạm đến đón. Sắp tới các cậu sẽ đóng quân tại khu số 68.”
“Tuân lệnh.” Ariel làm quân lễ, sau khi ngắt liên lạc lập tức hạ lệnh chuẩn bị di chuyển.
Ba ngày sau.
Trên chiến hạm vận chuyển cỡ lớn, sĩ quan từ bậc trung úy đổ lên tập trung tại phòng hội nghị nhỏ.
“Trưởng quan, làm vậy liệu có quá đáng không?” Raul có vẻ rối rắm.
“Yên tâm, đơn vị đến tiếp quản căn cứ là quân của sư đoàn 12 quân khu III, bọn họ giàu lắm.” Chung Thịnh cười đáp.
Raul vẫn hơi lo. Cứ nghĩ đến kho hậu cần trống rỗng là ông lại thấy chột dạ.
Lặng lẽ nhìn ngài Ariel nãy giờ vẫn bình tĩnh, ông im lặng nuốt lời định nói vào bụng. Chuyện lớn đã có ngài chỉ huy lo, một thượng úy hậu cần nho nhỏ như ông bận lòng làm gì.
Cuttino với Trương Lam cúi đầu im lặng nghe đoạn đối thoại này, giả vờ như không biết chuyện trưởng quan dọn sạch kho hậu cần.
Mặc dù họ rời khỏi đây có thể mang theo vật tư của mình, nhưng để lại một kho hàng trống rỗng thì có hơi …
Cuttino và Trương Lam im lặng nhìn nhau, quyết định đi làm việc của mình. Còn về lý do ngài chỉ huy làm vậy … họ quan tâm làm gì cho mệt.
Trấn an Raul xong, Chung Thịnh nhìn Ariel với vẻ bất đắc dĩ, lòng thầm cười gượng.
Ngài Ariel quả nhiên vẫn rất hẹp hòi, sau khi biết sĩ quan chỉ huy đến tiếp quản là trung tá Thương Thụy thì lập tức càn quét hết căn cứ.
Chuyện là đời trước, trung tướng Thương Thụy từng rất tán thưởng tài năng của Chung Thịnh, thậm chí muốn điều anh đến quân khu III, tiếc là anh lại từ chối. Vậy mà ngài Ariel vẫn ghi hận đến tận bây giờ.
Chung Thịnh bày tỏ, nỗi phiền muộn ngọt ngào này thật khiến người ta dở khóc dở cười. ╮(╯╰)╭
Không biết có phải vì đoán được tâm tư Chung Thịnh không, Ariel vốn đang ngồi trầm tư lại đột nhiên đứng dậy, đến bên Chung Thịnh, một tay nâng cằm bắt anh ngẩng lên, sau đó hôn thật nồng nàn.
Chung Thịnh: …
Mọi người trong phòng dường như đã quen việc hai vị thủ trưởng ngọt ngào tình ý mọi lúc mọi nơi, không ai tỏ thái độ gì, tiếp tục làm việc của mình, giả vờ như không biết.
Chỉ có một trung úy mặt mũi tuấn tú lúc này đang nhìn chằm chằm Ariel với vẻ hung tợn, miệng càu nhàu: “Khoe khoang tình tứ, mau buông ra, ta nguyền rủa mi bị Chung Thịnh vứt bỏ.”
Cái vị trung úy “độc ác” nguyền rủa Ariel này chính là người điên cuồng theo đuổi Chung Thịnh sau đấy bị Ariel đánh cho thê thảm.
Thân là sĩ quan chỉ huy, Ariel chưa bao giờ chèn ép cấp dưới có năng lực, cho nên dù rất ghét trung úy Reddy, hắn vẫn bổ nhiệm chức vị tương ứng cho người này.
Nhưng mà Ariel cũng là đàn ông, không thể bỏ qua chuyện tình địch chứ chăm chăm ngắm vào người yêu của mình, cho nên sau khi hôn Chung Thịnh, nhìn anh bị hôn đến mơ mơ màng màng, hắn liền nhếch môi nhìn Reddy với vẻ ra oai, làm anh ta tức đến nghiến răng.
Cả đám đã quen với tình cảnh này đều cố nhịn cười. Trung úy Reddy cũng thật là, biết rõ phó quan Chung với Ariel tình cảm sâu đậm, vậy mà cứ muốn chen một chân vào bằng được, bảo sao suốt ngày bị ngài Ariel mượn cớ đả kích.
Chiều hôm đó, trung tá Thương Thụy đến tiếp quản căn cứ sau khi nghe quản lý bộ hậu cần thông báo xong thì không khỏi ngạc nhiên. Anh ta chưa bao giờ thấy chuyện quân tiền nhiệm khi rời căn cứ lại dọn sạch kho như vậy. Mặc dù họ làm thế cũng không sai, nhưng nói gì thì nói cũng nên để lại ít vật tư để đội quân đến sau có thời gian thích ứng.
“Trưởng quan, họ thật quá đáng, chúng ta sẽ gửi báo cáo lên cấp trên chứ?” Quản lý bộ phận hậu cần là một cô gái có gương mặt trẻ con, trông cô lúc tức giận thật đáng yêu.
“Thôi, chắc họ cũng khan hiếm vật tư nên mới làm vậy. Tôi nghe nói binh sĩ của căn cứ này lúc trước đều là người bị đuổi từ các đơn vị khác đến, cho nên về mặt này chắc hẳn họ không đầy đủ như chúng ta.” Thương Thụy cười rất ôn hòa.
“Vậy cũng đâu thế vơ vét hết thế được, đúng là keo kiệt bủn xỉn.” Cô nàng bĩu môi lầm bầm.
“Được rồi, dù sao chúng ta cũng mang theo đủ vật tư mà. Mau thu xếp đi, chúng ta phải tranh thủ xây dựng hệ thống phòng thủ căn cứ kiên cố trước khi Liên minh Người tiến hóa phát hiện ra tầm quan trọng của nơi này.”
“Biết rồi.” Cô nàng bĩu môi, “Anh lúc nào cũng tốt bụng, nếu là em thì kiểu gì cũng phải báo cáo lên cấp trên cho họ biết mặt.”
“Có phải chuyện gì to tát đâu, cần gì phải thế.” Thương Thụy cười hòa ái, xoa đầu cô: “Với lại, ở đây phải gọi anh là trưởng quan.”
“Biết rồi, biết rồi, anh … à nhầm, ngài trưởng quan! Thuộc hạ đi phân phối vật tư ngay đây!” Cô gái lè lưỡi, làm quân lễ rồi xoay người chạy biến.
Trung tá Thương cười yêu chiều, gọi cấp dưới của mình vào, bắt đầu thiết kế hệ thống phòng thủ cho căn cứ.
Chiến hạm khổng lồ chậm rãi đáp xuống căn cứ phòng thủ khu 68. Các binh sĩ vừa bước xuống đã thấy một đám đông nghịt người đang nhìn mình.
“Là cái trại tập trung đầu gấu đó hả?”
“Tưởng gì, khác quái gì chúng ta đâu.”
“Nói nhỏ thôi, nghe bảo bọn họ hung dữ lắm đó, một câu không hợp là nhảy vào đánh luôn.”
“Hứ, đánh thì đánh, ai sợ ai.”
“Hà hà … chỉ sợ cậu chưa kịp ra tay đã bị đánh cho thê thảm rồi.”
“Không được, cậu đã nói thế thì kiểu gì tôi cũng phải đánh với họ một trận. Cùng là lính cơ giáp, tôi không tin mình lại kém hơn họ.”
“Hi, Ariel, lâu rồi mới gặp!”
Sĩ quan chỉ huy khu vực này – trung tá Wright cười hà hà đi tới. Chung Thịnh lập tức tiến lên một bước chắn trước mặt Ariel, sau đó nhận được một cái ôm nồng nhiệt.
Ariel: …
Đại khái là biết Ariel không thích tiếp xúc thân mật với người khác cho nên Wright cũng không để bụng, tươi cười trò chuyện với Chung Thịnh.
Do hợp tính cách nên Wright có quan hệ rất tốt với Chung Thịnh, kéo theo đó quan hệ với Ariel cũng không kém.
Ariel thích độc chiếm, nhưng lại có ra-đa cực kỳ nhạy bén, phân biệt được ai là người có ý đồ với Chung Thịnh, ai là người chỉ đơn giản coi anh là bạn bè, cho nên hắn cũng khá quý Wright.
“Được rồi, đã đến đây thì sau này cứ theo tôi!” Wright vỗ ngực bảo đảm.
Dường như đoán được suy nghĩ của râu quai nón, Ariel cúi người nói: “Ngài yên tâm, tôi sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng. Khi tôi trao nhượng quyền chỉ huy của căn cứ này, thì dù là đơn vị nào đến tiếp quản cũng sẽ phái đội quân của mình, vậy các binh sĩ cũ ở đây phải làm sao? Nếu không có gì bất ngờ, tôi nghĩ chắc ngài sẽ phân tán họ đến các đơn vị khác đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi mong là ngài có thể sắp xếp họ làm cấp dưới của tôi, đừng chia tách bọn họ.”
“Ồ?” Râu quai nón nhìn Ariel với vẻ nghiền ngẫm, “Chỉ thế thôi?”
“Vâng.” Ariel vẫn rất thản nhiên.
Râu quai nón xoa cằm: “Đây không phải việc gì to tát, nhưng tôi muốn biết lý do.”
Kỳ thực khi nói ra câu này, râu quai nón đã đồng ý với đề nghị của Ariel rồi. Bởi vì đây thực sự không phải chuyện gì to tát, sĩ quan chỉ huy thích dùng binh sĩ quen thuộc của mình là điều hết sức bình thường. Nhưng gã ngạc nhiên ở chỗ, với tính cách lãnh đạm đó, gã tưởng Ariel sẽ không để ý đến cấp dưới, lúc tiểu đội của cậu ta ở chiến hạm vận chuyển bị điều đến các đơn vị khác cũng đâu thấy cậu ta nói gì.
“Chỉ đơn giản là vì tôi đã dồn nhiều tâm huyết để huấn luyện họ, tuy tính cách có hơi kiêu ngạo nhưng họ đều là những người lính tinh nhuệ. Tôi không muốn họ bị phân đến nơi khác để rồi bị chèn ép, cuối cùng chết uổng trên chiến trường.” Ariel nhìn râu quai nón đầy ẩn ý, thẳng thắn kháng nghị không nể mặt ai.
Râu quai nón nghe thế đen mặt. Ariel mà không nhắc gã cũng quên mất, binh sĩ trong căn cứ đó không phải dạng ngoan hiền gì, đều là thành phần cá biệt bị đá từ các đơn vị khác đến. Bây giờ mà phân tán họ đến các nơi khác có khi lại loạn to.
Từ lúc Ariel được điều đến làm sĩ quan chỉ huy, không thấy đám đầu gấu đó gây chuyện nên ông suýt quên đám lính đó không phải dạng vừa.
Nếu chẳng may mấy người đó bị điều đến nơi khác vẫn … “cá tính” như thế, thì e sẽ lại bị cấp trên chèn ép, vì không ai lại ưa cấp dưới cứ luôn cãi lệnh mình cả.
Nhưng … rút cuộc Ariel đã làm gì mà thu phục được đám đầu gấu đó? Râu quai nón rất hiếu kỳ.
Chẳng biết mình buột miệng hỏi ra lúc nào, mà khi Ariel nhìn lại với vẻ mặt ‘Thế mà cũng phải hỏi?’, râu quai nón thấy hơi ngại ngùng.
“Không phục thì đánh tới khi nào phục thì thôi.” Ariel rất bình thản.
Râu quai nón nhất thời câm nín. Cái kiểu giải thích này thật là lừa tình. Sở dĩ gọi là đầu gấu là vì đám lính đó toàn loại trâu bò có năng lực hẳn hoi, có khi thủ trưởng cũ của họ còn chẳng bì kịp, thế thì “đánh đến phục” thế quái nào được.
Nhưng … nếu xét ở một khía cạnh khác, thì điều này chứng tỏ Ariel có thực lực chiếm ưu thế tuyệt đối. Nghĩ vậy, râu quai nón lại thấy mừng vì mình đã phát hiện ra một mầm tài năng.
“Khá lắm, có thể thu phục được bọn họ cũng xem như có bản lĩnh.” Râu quai nón cười khà khà. Trong quân đội, thứ khiến người ta khâm phục nhất ngoài quân hàm chính là sức mạnh, ai nắm đấm to thì người đó có quyền. Ariel đánh thắng được tất cả bọn họ, bảo sao đám đầu gấu đó không gây chuyện nữa. Còn vấn đề bạo lực cấp dưới thì … ╮(╯╰)╭ râu quai nón bày tỏ, chỉ cần lập chiến công, vấn đề này không là gì hết.
“Trưởng quan quá khen.” Ariel khiêm tốn đáp.
Râu quai nón vung tay lên: “Đội quân đó sẽ về tay cậu. Ba ngày sau tôi điều chiến hạm đến đón. Sắp tới các cậu sẽ đóng quân tại khu số 68.”
“Tuân lệnh.” Ariel làm quân lễ, sau khi ngắt liên lạc lập tức hạ lệnh chuẩn bị di chuyển.
Ba ngày sau.
Trên chiến hạm vận chuyển cỡ lớn, sĩ quan từ bậc trung úy đổ lên tập trung tại phòng hội nghị nhỏ.
“Trưởng quan, làm vậy liệu có quá đáng không?” Raul có vẻ rối rắm.
“Yên tâm, đơn vị đến tiếp quản căn cứ là quân của sư đoàn 12 quân khu III, bọn họ giàu lắm.” Chung Thịnh cười đáp.
Raul vẫn hơi lo. Cứ nghĩ đến kho hậu cần trống rỗng là ông lại thấy chột dạ.
Lặng lẽ nhìn ngài Ariel nãy giờ vẫn bình tĩnh, ông im lặng nuốt lời định nói vào bụng. Chuyện lớn đã có ngài chỉ huy lo, một thượng úy hậu cần nho nhỏ như ông bận lòng làm gì.
Cuttino với Trương Lam cúi đầu im lặng nghe đoạn đối thoại này, giả vờ như không biết chuyện trưởng quan dọn sạch kho hậu cần.
Mặc dù họ rời khỏi đây có thể mang theo vật tư của mình, nhưng để lại một kho hàng trống rỗng thì có hơi …
Cuttino và Trương Lam im lặng nhìn nhau, quyết định đi làm việc của mình. Còn về lý do ngài chỉ huy làm vậy … họ quan tâm làm gì cho mệt.
Trấn an Raul xong, Chung Thịnh nhìn Ariel với vẻ bất đắc dĩ, lòng thầm cười gượng.
Ngài Ariel quả nhiên vẫn rất hẹp hòi, sau khi biết sĩ quan chỉ huy đến tiếp quản là trung tá Thương Thụy thì lập tức càn quét hết căn cứ.
Chuyện là đời trước, trung tướng Thương Thụy từng rất tán thưởng tài năng của Chung Thịnh, thậm chí muốn điều anh đến quân khu III, tiếc là anh lại từ chối. Vậy mà ngài Ariel vẫn ghi hận đến tận bây giờ.
Chung Thịnh bày tỏ, nỗi phiền muộn ngọt ngào này thật khiến người ta dở khóc dở cười. ╮(╯╰)╭
Không biết có phải vì đoán được tâm tư Chung Thịnh không, Ariel vốn đang ngồi trầm tư lại đột nhiên đứng dậy, đến bên Chung Thịnh, một tay nâng cằm bắt anh ngẩng lên, sau đó hôn thật nồng nàn.
Chung Thịnh: …
Mọi người trong phòng dường như đã quen việc hai vị thủ trưởng ngọt ngào tình ý mọi lúc mọi nơi, không ai tỏ thái độ gì, tiếp tục làm việc của mình, giả vờ như không biết.
Chỉ có một trung úy mặt mũi tuấn tú lúc này đang nhìn chằm chằm Ariel với vẻ hung tợn, miệng càu nhàu: “Khoe khoang tình tứ, mau buông ra, ta nguyền rủa mi bị Chung Thịnh vứt bỏ.”
Cái vị trung úy “độc ác” nguyền rủa Ariel này chính là người điên cuồng theo đuổi Chung Thịnh sau đấy bị Ariel đánh cho thê thảm.
Thân là sĩ quan chỉ huy, Ariel chưa bao giờ chèn ép cấp dưới có năng lực, cho nên dù rất ghét trung úy Reddy, hắn vẫn bổ nhiệm chức vị tương ứng cho người này.
Nhưng mà Ariel cũng là đàn ông, không thể bỏ qua chuyện tình địch chứ chăm chăm ngắm vào người yêu của mình, cho nên sau khi hôn Chung Thịnh, nhìn anh bị hôn đến mơ mơ màng màng, hắn liền nhếch môi nhìn Reddy với vẻ ra oai, làm anh ta tức đến nghiến răng.
Cả đám đã quen với tình cảnh này đều cố nhịn cười. Trung úy Reddy cũng thật là, biết rõ phó quan Chung với Ariel tình cảm sâu đậm, vậy mà cứ muốn chen một chân vào bằng được, bảo sao suốt ngày bị ngài Ariel mượn cớ đả kích.
Chiều hôm đó, trung tá Thương Thụy đến tiếp quản căn cứ sau khi nghe quản lý bộ hậu cần thông báo xong thì không khỏi ngạc nhiên. Anh ta chưa bao giờ thấy chuyện quân tiền nhiệm khi rời căn cứ lại dọn sạch kho như vậy. Mặc dù họ làm thế cũng không sai, nhưng nói gì thì nói cũng nên để lại ít vật tư để đội quân đến sau có thời gian thích ứng.
“Trưởng quan, họ thật quá đáng, chúng ta sẽ gửi báo cáo lên cấp trên chứ?” Quản lý bộ phận hậu cần là một cô gái có gương mặt trẻ con, trông cô lúc tức giận thật đáng yêu.
“Thôi, chắc họ cũng khan hiếm vật tư nên mới làm vậy. Tôi nghe nói binh sĩ của căn cứ này lúc trước đều là người bị đuổi từ các đơn vị khác đến, cho nên về mặt này chắc hẳn họ không đầy đủ như chúng ta.” Thương Thụy cười rất ôn hòa.
“Vậy cũng đâu thế vơ vét hết thế được, đúng là keo kiệt bủn xỉn.” Cô nàng bĩu môi lầm bầm.
“Được rồi, dù sao chúng ta cũng mang theo đủ vật tư mà. Mau thu xếp đi, chúng ta phải tranh thủ xây dựng hệ thống phòng thủ căn cứ kiên cố trước khi Liên minh Người tiến hóa phát hiện ra tầm quan trọng của nơi này.”
“Biết rồi.” Cô nàng bĩu môi, “Anh lúc nào cũng tốt bụng, nếu là em thì kiểu gì cũng phải báo cáo lên cấp trên cho họ biết mặt.”
“Có phải chuyện gì to tát đâu, cần gì phải thế.” Thương Thụy cười hòa ái, xoa đầu cô: “Với lại, ở đây phải gọi anh là trưởng quan.”
“Biết rồi, biết rồi, anh … à nhầm, ngài trưởng quan! Thuộc hạ đi phân phối vật tư ngay đây!” Cô gái lè lưỡi, làm quân lễ rồi xoay người chạy biến.
Trung tá Thương cười yêu chiều, gọi cấp dưới của mình vào, bắt đầu thiết kế hệ thống phòng thủ cho căn cứ.
Chiến hạm khổng lồ chậm rãi đáp xuống căn cứ phòng thủ khu 68. Các binh sĩ vừa bước xuống đã thấy một đám đông nghịt người đang nhìn mình.
“Là cái trại tập trung đầu gấu đó hả?”
“Tưởng gì, khác quái gì chúng ta đâu.”
“Nói nhỏ thôi, nghe bảo bọn họ hung dữ lắm đó, một câu không hợp là nhảy vào đánh luôn.”
“Hứ, đánh thì đánh, ai sợ ai.”
“Hà hà … chỉ sợ cậu chưa kịp ra tay đã bị đánh cho thê thảm rồi.”
“Không được, cậu đã nói thế thì kiểu gì tôi cũng phải đánh với họ một trận. Cùng là lính cơ giáp, tôi không tin mình lại kém hơn họ.”
“Hi, Ariel, lâu rồi mới gặp!”
Sĩ quan chỉ huy khu vực này – trung tá Wright cười hà hà đi tới. Chung Thịnh lập tức tiến lên một bước chắn trước mặt Ariel, sau đó nhận được một cái ôm nồng nhiệt.
Ariel: …
Đại khái là biết Ariel không thích tiếp xúc thân mật với người khác cho nên Wright cũng không để bụng, tươi cười trò chuyện với Chung Thịnh.
Do hợp tính cách nên Wright có quan hệ rất tốt với Chung Thịnh, kéo theo đó quan hệ với Ariel cũng không kém.
Ariel thích độc chiếm, nhưng lại có ra-đa cực kỳ nhạy bén, phân biệt được ai là người có ý đồ với Chung Thịnh, ai là người chỉ đơn giản coi anh là bạn bè, cho nên hắn cũng khá quý Wright.
“Được rồi, đã đến đây thì sau này cứ theo tôi!” Wright vỗ ngực bảo đảm.