Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 277
Editor: Nguyệt
“Để anh đi lấy cho.” Edward cười rất dịu dàng, đứng dậy đi đến phòng lạnh lấy đồ.
Gerald đắc ý nhìn Lâm Phỉ Nhi, ý đồ khoe khoang quá trắng trợn: Nhìn đi, tôi ngồi một chỗ cũng có đồ ăn nhá, xem cậu còn uy hiếp được tôi nữa không.
Lâm Phỉ Nhi: = =
Mọi người: …
Chung Thịnh im lặng ngẩng đầu góc nghiêng ba phần tư. Có lẽ tính tình mọi người không có nhiều thay đổi, nhưng cái tên Gerald này chắc chắn là mặt dày gấp ba!!!
“Chung Thịnh.” Ariel đột nhiên lên tiếng.
“Có tôi!” Chung Thịnh vội đáp.
“Anh cũng muốn ăn quả lạc lạc.” Ariel thản nhiên liếc nhìn Gerald.
Chung Thịnh, Gerald: …
Mọi người: =皿= [Lâm Phỉ Nhi thầm rít gào: Khoe khoang tình tứ! Mau biến đi!]
“Để em đi lấy.” Chung Thịnh thật chẳng biết nói sao, trên đường đến phòng lạnh còn gặp Edward lấy đồ xong đang trở về phòng.
Quay lại khoang điều khiển, Edward cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ, nhưng không hỏi gì, cười tủm tỉm đưa hoa quả tươi ngon mọng nước cho Gerald, sau đấy thì thầm bên tai cậu: “Chờ làm xong nhiệm vụ trở về, nhớ bốn lần đấy.”
Ngoài mặt, Gerald vẫn giữ cái vẻ vênh váo đắc ý. Nhưng thật ra trong lòng đã khóc một dòng sông. Edward đại gia không phải cứ thích là sai bảo được đâu. Nhìn đi, muốn sang chảnh là phải trả giá đắt thế đấy.
Khi Ariel ăn hết quả lạc lạc mà Chung Thịnh đem tới thì bọn họ cũng đến nơi.
Nhìn tinh cầu màu lục nhạt phía xa, tất cả mọi người vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Lâm Phỉ Nhi đội mũ giáp, nhắm chặt hai mắt, tập trung tinh thần điều khiển chiến hạm. Những người khác ai về chỗ nấy, mỗi người phụ trách một hệ thống khác nhau để Lâm Phỉ Nhi không bị phân tâm.
Lát nữa nếu chiến hạm sinh vật xuất hiện mà pháo triệt tiêu năng lượng không có tác dụng, họ còn phải trông cậy vào Lâm Phỉ Nhi để đào thoát, không thể tăng thêm gánh nặng cho cô được.
Chung Thịnh, Samantha, Lôi Tranh điều khiển cơ giáp xuyên qua tầng khí quyển, tiếp cận căn cứ của Liên minh Người tiến hóa. Họ không ngụy trang che giấu gì nên rất nhanh đã khiến còi cảnh báo trong căn cứ kêu inh ỏi.
“Chết tiệt! Lại là bọn chúng!” Chỉ huy căn cứ là một người đàn ông râu tóc rậm rạp, chưa biến đổi hình thái trông đã giống tinh tinh rồi.
Gã hận Ariel thấu xương vì bị lừa mấy lần liền, tổn thất binh lực nghiêm trọng, dẫn đến việc khai thác khoáng thạch bị trì trệ.
“Khởi động pháo phòng ngự!” Gã gầm lên.
“Trưởng quan … quân địch điều khiển cơ giáp chuyên dùng để đánh trên không nên … pháo của chúng ta …” Phó quan muốn khuyên nhủ.
“Vớ vẩn!” Gã tức giận quát, “Chẳng lẽ tôi lại không nhận ra chắc. Vấn đề là không dùng pháo thì phải làm sao? Để quân lính lao ra? Ai biết được quân địch còn cài bẫy gì không. Nếu mặc kệ, chúng dùng pháo xạ kích tấn công căn cứ của chúng ta thì làm thế nào? Pháo laser của cơ giáp tuy không phải loại mạnh, nhưng bị ba chiếc cơ giáp phá nát căn cứ thì tôi còn mặt mũi nào gặp ai nữa!”
“Vâng … thưa trưởng quan.” Phó quan ủ rũ cúi đầu, cảm thấy thật uất ức. Nói thật, hắn rất hối hận vì lúc trước bị phân đến quân đoàn II, nếu không đã chẳng phải gia nhập Liên minh Người tiến hóa. Vất vả lắm mới sống sót, thành công trở thành chiến sĩ cải tạo gene, ai ngờ mới vài năm đã xuất hiện tình trạng phá vỡ cấu trúc gene. Nếu có thể phản kháng mệnh lệnh của thủ lĩnh Liên minh, hắn đã đầu hàng Liên Bang từ lâu rồi.
Phó quan hỏi với vẻ lo âu: “Trưởng quan, có cần xin không quân trợ giúp không?”
“Xem đã.” Gã kia cũng đang rối rắm, “Đám người này lần nào cũng chạy rất nhanh, có khi lần này cũng thế. Nếu chúng không đi thì ta xin trợ giúp sau.”
Nhóm Chung Thịnh ngông nghênh đi dạo quanh căn cứ như chốn không người. Pháo bình thường không thể gây nguy hiểm gì cho họ.
Gã chỉ huy kia nghẹn một bụng tức, nhìn ba chiếc cơ giáp ưỡn ẹo trước mắt mình trên màn hình, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Xin trợ giúp!”
“Vâng, thưa trưởng quan!” Phó quan đáp lời, lập tức liên lạc với không quân.
Để bảo đảm hoạt động khai thác và vận chuyển khoáng thạch Lyra được tiến hành thuận lợi, cả khu vực này đều có chiến hạm Liên minh thường xuyên đi tuần. Chiến hạm nhận được tín hiệu xin trợ giúp cách căn cứ mặt đất không xa, nhanh chóng chuyển hướng bay đến chỗ bọn họ.
Phó quan nhìn ba chiếc cơ giáp trên màn hình, thắc mắc: “Trưởng quan, ngài có đoán được mục đích của chúng không?”
Người đàn ông giống tinh tinh ngồi xuống ghế, gác hai chân lên bàn, nói với vẻ chán chường: “Ai biết được. Muốn làm thế nào thì làm, ông đây không xử nổi bọn chúng.”
Phó quan ngập ngừng không nói. Tình hình Liên minh bây giờ trông thì có vẻ ổn, chứ thực ra tính mạng của các sĩ quan bậc trung và các binh lính đều nằm ở chỗ khoáng thạch Lyra ít ỏi hiện có, có nhận được thuốc ức chế hay không và bao giờ nhận được là vấn đề khiến họ lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Phó quan thở dài lặng lẽ, oán thầm mình lúc trước sao lại xui xẻo bị phân đến quân đoàn II.
Không để nhóm Ariel chờ lâu, chỉ tầm nửa tiếng sau, chiến hạm của Liên minh đã xuất hiện trong phạm vi quét hình của ra-đa.
“Đến rồi!” Hạng Phi sáng rực hai mắt, tính toán thời gian hai bên gặp nhau rồi gọi nhóm Lôi Tranh về.
Chung Thịnh thu cơ giáp lại, hỏi: “Còn bao lâu nữa đến nơi.”
“Mười phút nữa là nhìn thấy chúng.” Edward đáp.
“Chuẩn bị xong cả rồi chứ?”
“Yên tâm đi, có tôi ở đây còn lo gì nữa.” Gerald dõng dạc đáp.
Nghe thế mọi người đều nguýt cậu. Cái thằng đần này vẫn gợi đòn như thế.
Edward mím môi cười, trông vẻ mặt đến là dịu dàng yêu chiều.
Lâm Phỉ Nhi tiếp tục ngồi một xó tự kỷ, không nghe cũng biết mọi người đang thầm rủa xả hai tên này chia tay.
Nói đến cũng lạ, Lâm Phỉ Nhi có vẻ ngoài thanh tú như thế, vậy mà chẳng hiểu sao quen mấy anh đều không thành đôi.
Mãi đến sau này, Chung Thịnh tình cờ thấy vẻ khí phách áp đảo quần chúng của cô mới hiểu ra, những người đó không phải không thích cô mà là năng lực không bằng đâm ra tự ti.
Khụ khụ, quay lại chủ đề chính.
Tất cả mọi người vào chỗ. Ariel không ngu đến độ cho chiến hạm cỡ trung đấu trực diện với chiến hạm sinh vật. Lần này, họ lại dùng chiến thuật thả diều, chỉ khác ở chỗ vũ khí năng lượng được thay bằng pháo triệt tiêu năng lượng, cho nên phải giữ cự ly gần một chút tấn công mới hiệu quả. Điều này đòi hỏi kỹ thuật điều khiển của Lâm Phỉ Nhi phải vô cùng điêu luyện.
“Chuẩn bị chiến đấu.” Đến khi chiến hạm của quân địch xuất hiện trên màn hình, Ariel mới trầm giọng ra hiệu, chính thức mở màn cuộc chiến.
Quân địch hùng hổ lao lên, từ đằng xa thấy chiến hạm Liên Bang không bỏ chạy lại càng tăng tốc độ.
Có lẽ vì liên tục chiếm ưu thế trong những trận đánh với chiến hạm Liên Bang, nên lần này chiến hạm sinh vật ngông nghênh đến độ không mở ***g phòng hộ, cứ thế vọt lên tấn công.
Ariel thấy đối phương khinh thường mình như thế chẳng những không giận mà còn nhếch môi cười. Đấu với lũ ngu lúc nào cũng nhẹ nhàng.
“Ôi đệt, hạm trưởng chiến hạm này không có não à? Chúng ta tốt xấu gì cũng là chiến hạm cỡ trung, thế mà dám huênh hoang lao đến như thế. Hắn coi thường chúng ta hay là quá tin tưởng vào khả năng phòng ngự và kỹ thuật lái chiến hạm của quân mình?” Gerald cảm khái.
“Thế chẳng phải rất tốt sao.” Lôi Tranh mỉm cười.
“Chậc, đánh với loại không có não này đúng là lãng phí kỹ thuật tuyệt hảo của tôi.” Lâm Phỉ Nhi gõ một dòng chữ lên góc màn hình, nhưng không hề có dấu hiệu nơi lỏng.
“Nếu người ta đã phối hợp đến thế thì chúng ta tốc chiến tốc thắng thôi.” Ariel quyết đoán ra hiệu lệnh.
Chiến hạm cỡ trung tăng tốc bay thẳng đến chỗ chiến hạm sinh vật.
Hạm trưởng phe địch thấy quân Liên Bang chẳng những không chạy mà còn bay về phía mình liền mừng húm. Chiến hạm của chúng đã tuần tra trong khu vực này lâu rồi, nhưng mọi lần chiến hạm Liên Bang thấy chúng đều bỏ chạy, thành thử chưa thể hiện được gì nhiều. Tuy xử lý một chiến hạm cỡ trung chẳng thấm vào đâu, nhưng có còn hơn không.
Ra-đa phát hiện pháo chính của chiến hạm sinh vật bắt đầu tích tụ năng lượng liền hú còi cảnh báo.
“Khoảng cách hai bên chỉ còn năm trăm mét mới bắt đầu tụ năng lượng cho pháo?” Samantha nhìn chiến hạm sinh vật trên màn hình với vẻ khó mà tin nổi, thực sự lo lắng cho chỉ số IQ thấp đến đáng thương của đối phương.
“Ha ha, vì gã tin chắc có thể xử lý chúng ta bằng một phát pháo.” Gerald nhún vai, “Tiếc thật, gã mà chậm hơn chút nữa thì có phải chúng ta được nã pháo đầu tiên không, để chúng nếm mùi pháo kiểu mới.”
“Tập trung tinh thần! Bà đang nghiêm túc lái chiến hạm mà chúng bay ở đó chuyện phiếm thế à!” Trên màn hình hiện lên dòng chữ to đùng đỏ chói.
Gerald giơ ngón giữa thay cho lời đáp. Bà bà cái con khỉ, Lâm Phỉ Nhi không hiền thục chút nào.
Edward nhìn cậu với vẻ trách cứ, ghé tai nói: “Muốn bị làm đến vậy sao? Tối nay tôi sẽ thỏa mãn em.”
Gerald: …
“Chuẩn bị!” Samantha nghiêm túc hẳn, ngón tay điều khiển khẩu pháo phụ mới trang bị bên hông chiến hạm, cảnh giác nhìn màn hình.
Chiến hạm cỡ trung bắt đầu chấn động, cường độ không mạnh, gần như không cảm nhận được, nhưng lại rất có ích trong việc đối phó với ra-đa định vị.
Đây là bí quyết nhỏ do chính Lâm Phỉ Nhi tìm ra, không tốn nhiều tinh thần lực mà lại rất hiệu quả, làm giảm tỉ lệ sống sót của quân địch xuống 30%.
Trong chiến hạm sinh vật, một đám chiến sĩ cải tạo gene đầu đội vỏ trứng gà ngồi trên ghế. Chiến sĩ phụ trách điều khiển hệ thống vũ khí đột nhiên nói: “Báo cáo trưởng quan, ra-đa không xác định được mục tiêu.”
“Để anh đi lấy cho.” Edward cười rất dịu dàng, đứng dậy đi đến phòng lạnh lấy đồ.
Gerald đắc ý nhìn Lâm Phỉ Nhi, ý đồ khoe khoang quá trắng trợn: Nhìn đi, tôi ngồi một chỗ cũng có đồ ăn nhá, xem cậu còn uy hiếp được tôi nữa không.
Lâm Phỉ Nhi: = =
Mọi người: …
Chung Thịnh im lặng ngẩng đầu góc nghiêng ba phần tư. Có lẽ tính tình mọi người không có nhiều thay đổi, nhưng cái tên Gerald này chắc chắn là mặt dày gấp ba!!!
“Chung Thịnh.” Ariel đột nhiên lên tiếng.
“Có tôi!” Chung Thịnh vội đáp.
“Anh cũng muốn ăn quả lạc lạc.” Ariel thản nhiên liếc nhìn Gerald.
Chung Thịnh, Gerald: …
Mọi người: =皿= [Lâm Phỉ Nhi thầm rít gào: Khoe khoang tình tứ! Mau biến đi!]
“Để em đi lấy.” Chung Thịnh thật chẳng biết nói sao, trên đường đến phòng lạnh còn gặp Edward lấy đồ xong đang trở về phòng.
Quay lại khoang điều khiển, Edward cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ, nhưng không hỏi gì, cười tủm tỉm đưa hoa quả tươi ngon mọng nước cho Gerald, sau đấy thì thầm bên tai cậu: “Chờ làm xong nhiệm vụ trở về, nhớ bốn lần đấy.”
Ngoài mặt, Gerald vẫn giữ cái vẻ vênh váo đắc ý. Nhưng thật ra trong lòng đã khóc một dòng sông. Edward đại gia không phải cứ thích là sai bảo được đâu. Nhìn đi, muốn sang chảnh là phải trả giá đắt thế đấy.
Khi Ariel ăn hết quả lạc lạc mà Chung Thịnh đem tới thì bọn họ cũng đến nơi.
Nhìn tinh cầu màu lục nhạt phía xa, tất cả mọi người vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Lâm Phỉ Nhi đội mũ giáp, nhắm chặt hai mắt, tập trung tinh thần điều khiển chiến hạm. Những người khác ai về chỗ nấy, mỗi người phụ trách một hệ thống khác nhau để Lâm Phỉ Nhi không bị phân tâm.
Lát nữa nếu chiến hạm sinh vật xuất hiện mà pháo triệt tiêu năng lượng không có tác dụng, họ còn phải trông cậy vào Lâm Phỉ Nhi để đào thoát, không thể tăng thêm gánh nặng cho cô được.
Chung Thịnh, Samantha, Lôi Tranh điều khiển cơ giáp xuyên qua tầng khí quyển, tiếp cận căn cứ của Liên minh Người tiến hóa. Họ không ngụy trang che giấu gì nên rất nhanh đã khiến còi cảnh báo trong căn cứ kêu inh ỏi.
“Chết tiệt! Lại là bọn chúng!” Chỉ huy căn cứ là một người đàn ông râu tóc rậm rạp, chưa biến đổi hình thái trông đã giống tinh tinh rồi.
Gã hận Ariel thấu xương vì bị lừa mấy lần liền, tổn thất binh lực nghiêm trọng, dẫn đến việc khai thác khoáng thạch bị trì trệ.
“Khởi động pháo phòng ngự!” Gã gầm lên.
“Trưởng quan … quân địch điều khiển cơ giáp chuyên dùng để đánh trên không nên … pháo của chúng ta …” Phó quan muốn khuyên nhủ.
“Vớ vẩn!” Gã tức giận quát, “Chẳng lẽ tôi lại không nhận ra chắc. Vấn đề là không dùng pháo thì phải làm sao? Để quân lính lao ra? Ai biết được quân địch còn cài bẫy gì không. Nếu mặc kệ, chúng dùng pháo xạ kích tấn công căn cứ của chúng ta thì làm thế nào? Pháo laser của cơ giáp tuy không phải loại mạnh, nhưng bị ba chiếc cơ giáp phá nát căn cứ thì tôi còn mặt mũi nào gặp ai nữa!”
“Vâng … thưa trưởng quan.” Phó quan ủ rũ cúi đầu, cảm thấy thật uất ức. Nói thật, hắn rất hối hận vì lúc trước bị phân đến quân đoàn II, nếu không đã chẳng phải gia nhập Liên minh Người tiến hóa. Vất vả lắm mới sống sót, thành công trở thành chiến sĩ cải tạo gene, ai ngờ mới vài năm đã xuất hiện tình trạng phá vỡ cấu trúc gene. Nếu có thể phản kháng mệnh lệnh của thủ lĩnh Liên minh, hắn đã đầu hàng Liên Bang từ lâu rồi.
Phó quan hỏi với vẻ lo âu: “Trưởng quan, có cần xin không quân trợ giúp không?”
“Xem đã.” Gã kia cũng đang rối rắm, “Đám người này lần nào cũng chạy rất nhanh, có khi lần này cũng thế. Nếu chúng không đi thì ta xin trợ giúp sau.”
Nhóm Chung Thịnh ngông nghênh đi dạo quanh căn cứ như chốn không người. Pháo bình thường không thể gây nguy hiểm gì cho họ.
Gã chỉ huy kia nghẹn một bụng tức, nhìn ba chiếc cơ giáp ưỡn ẹo trước mắt mình trên màn hình, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Xin trợ giúp!”
“Vâng, thưa trưởng quan!” Phó quan đáp lời, lập tức liên lạc với không quân.
Để bảo đảm hoạt động khai thác và vận chuyển khoáng thạch Lyra được tiến hành thuận lợi, cả khu vực này đều có chiến hạm Liên minh thường xuyên đi tuần. Chiến hạm nhận được tín hiệu xin trợ giúp cách căn cứ mặt đất không xa, nhanh chóng chuyển hướng bay đến chỗ bọn họ.
Phó quan nhìn ba chiếc cơ giáp trên màn hình, thắc mắc: “Trưởng quan, ngài có đoán được mục đích của chúng không?”
Người đàn ông giống tinh tinh ngồi xuống ghế, gác hai chân lên bàn, nói với vẻ chán chường: “Ai biết được. Muốn làm thế nào thì làm, ông đây không xử nổi bọn chúng.”
Phó quan ngập ngừng không nói. Tình hình Liên minh bây giờ trông thì có vẻ ổn, chứ thực ra tính mạng của các sĩ quan bậc trung và các binh lính đều nằm ở chỗ khoáng thạch Lyra ít ỏi hiện có, có nhận được thuốc ức chế hay không và bao giờ nhận được là vấn đề khiến họ lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Phó quan thở dài lặng lẽ, oán thầm mình lúc trước sao lại xui xẻo bị phân đến quân đoàn II.
Không để nhóm Ariel chờ lâu, chỉ tầm nửa tiếng sau, chiến hạm của Liên minh đã xuất hiện trong phạm vi quét hình của ra-đa.
“Đến rồi!” Hạng Phi sáng rực hai mắt, tính toán thời gian hai bên gặp nhau rồi gọi nhóm Lôi Tranh về.
Chung Thịnh thu cơ giáp lại, hỏi: “Còn bao lâu nữa đến nơi.”
“Mười phút nữa là nhìn thấy chúng.” Edward đáp.
“Chuẩn bị xong cả rồi chứ?”
“Yên tâm đi, có tôi ở đây còn lo gì nữa.” Gerald dõng dạc đáp.
Nghe thế mọi người đều nguýt cậu. Cái thằng đần này vẫn gợi đòn như thế.
Edward mím môi cười, trông vẻ mặt đến là dịu dàng yêu chiều.
Lâm Phỉ Nhi tiếp tục ngồi một xó tự kỷ, không nghe cũng biết mọi người đang thầm rủa xả hai tên này chia tay.
Nói đến cũng lạ, Lâm Phỉ Nhi có vẻ ngoài thanh tú như thế, vậy mà chẳng hiểu sao quen mấy anh đều không thành đôi.
Mãi đến sau này, Chung Thịnh tình cờ thấy vẻ khí phách áp đảo quần chúng của cô mới hiểu ra, những người đó không phải không thích cô mà là năng lực không bằng đâm ra tự ti.
Khụ khụ, quay lại chủ đề chính.
Tất cả mọi người vào chỗ. Ariel không ngu đến độ cho chiến hạm cỡ trung đấu trực diện với chiến hạm sinh vật. Lần này, họ lại dùng chiến thuật thả diều, chỉ khác ở chỗ vũ khí năng lượng được thay bằng pháo triệt tiêu năng lượng, cho nên phải giữ cự ly gần một chút tấn công mới hiệu quả. Điều này đòi hỏi kỹ thuật điều khiển của Lâm Phỉ Nhi phải vô cùng điêu luyện.
“Chuẩn bị chiến đấu.” Đến khi chiến hạm của quân địch xuất hiện trên màn hình, Ariel mới trầm giọng ra hiệu, chính thức mở màn cuộc chiến.
Quân địch hùng hổ lao lên, từ đằng xa thấy chiến hạm Liên Bang không bỏ chạy lại càng tăng tốc độ.
Có lẽ vì liên tục chiếm ưu thế trong những trận đánh với chiến hạm Liên Bang, nên lần này chiến hạm sinh vật ngông nghênh đến độ không mở ***g phòng hộ, cứ thế vọt lên tấn công.
Ariel thấy đối phương khinh thường mình như thế chẳng những không giận mà còn nhếch môi cười. Đấu với lũ ngu lúc nào cũng nhẹ nhàng.
“Ôi đệt, hạm trưởng chiến hạm này không có não à? Chúng ta tốt xấu gì cũng là chiến hạm cỡ trung, thế mà dám huênh hoang lao đến như thế. Hắn coi thường chúng ta hay là quá tin tưởng vào khả năng phòng ngự và kỹ thuật lái chiến hạm của quân mình?” Gerald cảm khái.
“Thế chẳng phải rất tốt sao.” Lôi Tranh mỉm cười.
“Chậc, đánh với loại không có não này đúng là lãng phí kỹ thuật tuyệt hảo của tôi.” Lâm Phỉ Nhi gõ một dòng chữ lên góc màn hình, nhưng không hề có dấu hiệu nơi lỏng.
“Nếu người ta đã phối hợp đến thế thì chúng ta tốc chiến tốc thắng thôi.” Ariel quyết đoán ra hiệu lệnh.
Chiến hạm cỡ trung tăng tốc bay thẳng đến chỗ chiến hạm sinh vật.
Hạm trưởng phe địch thấy quân Liên Bang chẳng những không chạy mà còn bay về phía mình liền mừng húm. Chiến hạm của chúng đã tuần tra trong khu vực này lâu rồi, nhưng mọi lần chiến hạm Liên Bang thấy chúng đều bỏ chạy, thành thử chưa thể hiện được gì nhiều. Tuy xử lý một chiến hạm cỡ trung chẳng thấm vào đâu, nhưng có còn hơn không.
Ra-đa phát hiện pháo chính của chiến hạm sinh vật bắt đầu tích tụ năng lượng liền hú còi cảnh báo.
“Khoảng cách hai bên chỉ còn năm trăm mét mới bắt đầu tụ năng lượng cho pháo?” Samantha nhìn chiến hạm sinh vật trên màn hình với vẻ khó mà tin nổi, thực sự lo lắng cho chỉ số IQ thấp đến đáng thương của đối phương.
“Ha ha, vì gã tin chắc có thể xử lý chúng ta bằng một phát pháo.” Gerald nhún vai, “Tiếc thật, gã mà chậm hơn chút nữa thì có phải chúng ta được nã pháo đầu tiên không, để chúng nếm mùi pháo kiểu mới.”
“Tập trung tinh thần! Bà đang nghiêm túc lái chiến hạm mà chúng bay ở đó chuyện phiếm thế à!” Trên màn hình hiện lên dòng chữ to đùng đỏ chói.
Gerald giơ ngón giữa thay cho lời đáp. Bà bà cái con khỉ, Lâm Phỉ Nhi không hiền thục chút nào.
Edward nhìn cậu với vẻ trách cứ, ghé tai nói: “Muốn bị làm đến vậy sao? Tối nay tôi sẽ thỏa mãn em.”
Gerald: …
“Chuẩn bị!” Samantha nghiêm túc hẳn, ngón tay điều khiển khẩu pháo phụ mới trang bị bên hông chiến hạm, cảnh giác nhìn màn hình.
Chiến hạm cỡ trung bắt đầu chấn động, cường độ không mạnh, gần như không cảm nhận được, nhưng lại rất có ích trong việc đối phó với ra-đa định vị.
Đây là bí quyết nhỏ do chính Lâm Phỉ Nhi tìm ra, không tốn nhiều tinh thần lực mà lại rất hiệu quả, làm giảm tỉ lệ sống sót của quân địch xuống 30%.
Trong chiến hạm sinh vật, một đám chiến sĩ cải tạo gene đầu đội vỏ trứng gà ngồi trên ghế. Chiến sĩ phụ trách điều khiển hệ thống vũ khí đột nhiên nói: “Báo cáo trưởng quan, ra-đa không xác định được mục tiêu.”
Bình luận facebook