Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Lạc Tĩnh Ngữ không đặt báo thức, ngủ thẳng đến 12h trưa hôm sau, bị ánh đèn nhỏ trên đầu giường gọi tỉnh.
Anh đến mở cửa, người tới là Phương Húc, Lạc Tĩnh Ngữ mới nhớ ra đã hẹn trước với Phương Húc mấy ngày trước, chiều ngày thứ hai sau buổi tiệc sinh nhật của Trì Giang phu nhân, Phương Húc đến đây để lấy hàng trang sức.
Số lượng trang sức lần này rất ít, là kế hoạch sau Tết Nguyên Đán, dùng để bán vào năm mới và lễ tình nhân. Lúc đầu Lạc Tĩnh Ngữ không muốn bán hàng, nhưng Phương Húc nói dù một loại hai mươi cái cũng phải làm, coi như để chào hàng và quảng bá. Những cô gái có mua được hay không là một chuyện, bọn họ có làm không là một chuyện khác.
Anh ta nói có đạo lý, Lạc Tĩnh Ngữ liền thiết kế mấy loại trang sức đơn giản xinh xắn dễ làm.
Do thiếu hàng, Phương Húc không mời người chụp cùng với mẫu, mà chỉ chụp hàng mẫu, sau đó sẽ chế tác video để quảng cáo. Khi Lạc Tĩnh Ngữ làm hoa anh đào, thời gian rảnh rỗi sẽ làm những thứ đơn giản này.
Hiện tại đã qua Nguyên tiêu, còn mấy ngày nữa sẽ tới Lễ Tình Nhân, nếu Phương Húc không tới lấy, sẽ không kịp giao hàng.
Phương Húc mang theo một túi đựng cơm vào nhà, nhìn mái tóc rối loạn của Lạc Tĩnh Ngữ, thấy vẻ mặt anh tiều tụy, liền hỏi: "Tối hôm qua kết thúc lúc mấy giờ?"
Lạc Tĩnh Ngữ làm động tác "2" rồi lại "4", sau đó tạo tư thế ngủ.
"Vất vả rồi, cho cậu ăn." Phương Húc đột nhiên ngây ngốc, "What! Sao không giống nhà cậu thế? Hình như giống phòng tân hôn hơn! Ối, còn cả nhà cây cho mèo, cậu nuôi mèo à? Mèo đâu?"
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Anh rầu rĩ nhận lấy hộp cơm của Phương Húc, chỉ vào ghế dựa bảo anh ta ngồi, mình vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau khi Lạc Tĩnh Ngữ vệ sinh cá nhân xong, phát hiện Phương Húc không ngồi trên ghế dựa, mà đang ngồi xếp bằng trên sofa. Phương Húc cười lớn vỗ lên thành sofa: "Bộ sofa này không tệ nha! Cuối cùng nơi này của cậu cũng giống cái nhà rồi."
Lạc Tĩnh Ngữ ở phía xa, không biết anh ta đang nói gì. Anh lấy một tách café cho Phương Húc, sau đó ngồi vào bàn ăn cơm. Phương Húc mua cho anh một hộp cơm thịt bò Gyudon, Lạc Tĩnh Ngữ đang rất đói, cảm thấy hương vị không tệ.
Phương Húc ngồi một mình trên sofa, sau đó đứng lên đến bên bàn làm việc, cầm một bình nhỏ lên ngắm nghía, rồi lại đến ngồi đối diện với Lạc Tĩnh Ngữ, đưa bình nhỏ cho anh xem: "Đây là nhựa cây mà anh làm sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn anh ta, gật đầu.
Phương Húc hỏi tiếp: "Thành công chưa?"
Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ ngợi, lắc đầu, lấy điện thoại đánh chữ: [Thí nghiệm, vẫn chưa được.]
Phương Húc hiểu rõ, "Ồ" một tiếng.
Loại nhựa cây này là thí nghiệm Lạc Tĩnh Ngữ tự mình nghiên cứu.
Tác phẩm hoa nếu không chịu tác động của ngoại lực thì có thể bảo tồn vĩnh cửu, nhưng nó còn một khuyết điểm lớn, chính là không thể chạm nước. Bởi vì vật liệu chính là vải, phía trên vải còn có phẩm màu, dù quét một lớp keo định hình, sau khi đụng tới nước cũng sẽ bị lem màu, toàn bộ tác phẩm sẽ bị hư hại.
Có vài đại sư muốn thử tìm hiểu vài loại chất, có thể bôi lên thành phẩm để hoa không bị thấm nước. Nhưng loại chất này có thể phá hoại màu nhuộm trên cánh hoa, đến nay vẫn chưa có ai thành công.
Lúc rảnh rỗi Lạc Tĩnh Ngữ cũng nghiên cứu thử một ít sơn nhựa cây, cũng đã hơn một năm, có đôi lúc thành công, đôi lúc lại không được, phương pháp phối thuốc chưa ổn định. Những loại hoa không đạt hiệu quả 100% chỉ tính là thí nghiệm trên lý thuyết, do khi thử nghiệm mới biết được hay chưa, nếu như là một tác phẩm rất đắt thì sao.
Không nói thêm về phương pháp phối nhựa cây, Phương Húc và Lạc Tĩnh Ngữ bắt đầu nói về ngày của hoa.
Ngày Của Hoa, là sinh nhật của trăm ngàn loại hoa, thường tổ chức và mười lăm tháng hai hoặc hai mươi lăm tháng hai Âm Lịch, đúng lúc là xuân tháng 3, mùa hoa nở rộ khắp nơi.
Các cô nàng thích Hán phục sẽ mặc những bộ Hán phục truyền thống, cài trâm hoa trên đầu đến vùng ngoại ô để đạp thanh, ngắm những hoa đào, hoa trà, hoa anh đào, hoa lê cùng vô số các loại hoa khác, chụp những bức ảnh và quay video, tham gia vài hoạt động vui chơi, như té bái Hoa Thần, cầu phúc cho mùa xuân...
Đối với Phương Húc và Lạc Tĩnh Ngữ, Ngày Của Hoa cùng Ngày Hán Phục mùa thu chính là hai lễ hội có thể kinh doanh lớn. Thời điểm này năm ngoái, Lạc Tĩnh Ngữ đã sớm khởi công, cách Ngày Của Hoa khoảng một tháng, nhưng trước đó anh phải làm cây hoa anh đào, chưa thể thực hiện.
Tất nhiên phải kiếm tiền, không cần Phương Húc nhắc nhở, Lạc Tĩnh Ngữ cũng sẽ không bỏ qua Ngày Của Hoa.
Sau khi ăn xong, anh lấy giấy và bút viết kế hoạch cùng Phương Húc.
Anh cần đến hai ngày, cũng chính là trước ngày 12 tháng 2 phải xác định chủ đề tạo hình hoa lần này, chọn ra những mặt hàng tốt nhất, còn làm ra vài mẫu để Phương Húc gửi đến các diễn đàn Hán phục xem phản ứng của các cô gái, cuối cùng mới xác định làm chủ đề nào.
Ngày 13 tháng 2, Phương Húc mở đơn đặt hàng theo dự định, nhận tiền đặt cọc, nếu có yêu cầu đặc biệt có thể nói chuyện riêng, chỉ cần thêm tiền là được. Dựa vào những kinh nghiệm trong quá khứ, trong đêm đó có thể làm xong.
Trước ngày 15 tháng 2, Lạc Tĩnh Ngữ tìm nhà cung cấp mua kim chỉ, vải dệt và các vật liệu khác.
Hai người bàn luận, trâm cài tóc, kẹp tóc cùng kẹp bên, tổng cộng cần 500 cái.
Nếu như có nhiều đơn, chỉ có thể dựa vào theo tiền mà giao hàng, 500 cái không thể đảm bảo đáp ứng đủ số lượng Ngày Của Hoa.
Tiếp đó Lạc Tĩnh Ngữ phải ngày đêm làm việc, nửa tháng không thể nghỉ ngơi, ngày mùng 1 tháng 3 sẽ giao lượng hàng đầu tiên, ngày mùng 4 tháng 3 phải giao lần 2.
Năm nay, Ngày Của Hoa là mùng 8 tháng 3, nếu như thuận lợi làm ra được lượng hàng lớn này, không tính tiền nhân công, chỉ tính giá thành, tổng cộng anh có thể kiếm được năm vạn tiền lời.
Năm nào cũng thế, do năm này thời gian quá gấp, làm số lượng sẽ ít hơn năm rồi, nên tiền không nhiều như thế. Phương Húc cũng hơi phê bình, nhưng anh ta biết Lạc Tĩnh Ngữ chỉ làm một mình với hai bàn tay. Con người còn phải sống và ăn. Vì thế, sau khi làm xong bảng kế hoạch, Phương Húc lấy thùng hàng và rời đi.
Lạc Tĩnh Ngữ ở nhà một mình, tạm thời không muốn thiết kế chủ đề, ngồi ngẩn người trên sofa.
Anh vừa mới hoàn thành xong một đơn lớn, lại phải bận rộn trong tháng tiếp theo, Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng anh biết, đây là cuộc sống.
Anh có một lĩnh vực có thể kiếm tiền trang trải cuộc sống, trong giới người khuyết tật cũng tính là không tệ rồi. Chí ít cũng không như Trần Lượng và Mao Mao, dù trời nóng bức hay trời đông giá rét, gió lớn hoặc mưa going, ngày nào cũng phải mở hàng ở chợ đêm, chỉ kiếm được một chút tiền để sống.
Thật ra bận rộn một chút cũng không sao, sẽ quên đi những chuyện khác, người đó, có thể tạm thời che đi sau đầu. Nhiều lắm chỉ nửa đêm nằm mơ nhớ tới trong nhà từng có một bé mèo đáng yêu, còn cả một cô gái tươi cười vui vẻ, luôn nhảy nhót trong bếp, kéo tay áo của anh, nói chuyện cùng anh.
Nhớ tới, sẽ không ngủ được.
Vẫn nên bận rộn một chút, người mệt rồi, nhắm mắt lại, không thể nghe cũng không thể nhìn, tựa như chìm vào biển sâu, qua một thời gian dài, đều có thể quên hết tất cả.
***
Chiêm Hỉ giặt sạch khăn choàng của Lạc Tĩnh Ngữ, nhìn nó phơi trên ban công.
Giặt xong, cô còn hít thử hương thơm trên khăn, vẫn có chút hơi thở thơm ngát trên người của anh, đến nay cô vẫn chưa biết đó là loại nước hoa nào, cũng không dám hỏi.
Trì Quý Lan gọi điện cho Chiêm Hỉ, tựa như mọi chuyện chưa từng xảy ra, cằn nhằn rồi tán gẫu cùng cô, bảo cô phải ăn nhiều để ôn tập tốt, cuối tháng phải thi thật tốt, đồng thời hứa sẽ không giới thiệu đối tượng cho cô trong thời gian ngắn, để cho cô đạt được thành tích rồi nói tiếp.
Chiêm Hỉ hỏi chuyện của anh trai và chị dâu gần đây, Trì Quý Lan "hừ" một tiếng, nói: "Không biết, chẳng thèm quan tâm", Chiêm Hỉ cũng không tiếp tục đề tài này.
Cô muốn chờ khăn choàng khô sẽ đến trả Tiểu Ngư, thuận tiện đến gần anh hơn.
Nói là không muốn bỏ, muốn thử một chút, nhưng Chiêm Hỉ không biết bắt đầu từ đâu. Người từ chối Tiểu Ngư là cô, Tiểu Ngư chưa từng nói với cô điều gì, lúc này bảo cô phải chủ động nói "Em thích anh", thật sự cô không thể nói được, cảm giác bản thân như kẻ bị thần kinh.
Hay là... Đưa một chút ám hiệu?
Chiêm Hỉ ôm Quà Tặng ngồi trên sofa, suy nghĩ một chút, cô mở lịch trên điện thoại. Này! Thứ sáu tuần này là 14 tháng 2, lễ Tình Nhân!
Nếu như... Lễ Tình Nhân cô hẹn Tiểu Ngư ra ngoài ăn một bữa, anh ấy... Có thể nghĩ đến gì đó không? Chút tình ý đó cũng phải có chứ! À... Còn phải chuẩn bị một món quà cho anh! Vậy thì càng rõ ràng hơn nhỉ?
Chiêm Hỉ mở tài khoản ngân hàng của mình, xem số liệu tín dụng. Thật mà nói, gần đây cô rất nghèo, mấy món quà tặng Tiểu Ngư tổng cộng cũng mất đến 3000, nuôi mèo cũng rất tốn, cuối tháng lại phải đưa ba tháng tiền nhà, còn mua đồ cho Tiểu Ngư, thực sự lực bất tòng tâm.
Đã bao lâu cô chưa quần áo mới, có phải chó nghèo khó không được yêu đương không?
Chiêm Hỉ xoa đầu Quà Tặng, nói với nó: "Haiz, hay là con đừng ở với mẹ nữa, đến nhà tầng 15 của người đó đi. Thức ăn của con đắt như thế, còn uống sữa cao cấp, mẹ sắp phải ăn mì rồi."
Quà Tặng thoải mái "meo meo" mấy tiếng, cọ vào ngón tay cô, Chiêm Hỉ thở dài, nằm lên sofa buồn bực.
***
Danh tiếng của sản phẩm đến từ "Đại sư Cá Nhỏ tạo hoa" trước nay luôn tốt, lượng khách rất ổn định, có hẳn một nhóm Hán Phục khoảng mấy trăm đến cả ngàn người. Khi mấy cô gái thấy Phương Húc gửi mẫu trâm cài tóc hoa thược dược, ai cũng kêu gào "Hoa thược dược thật đẹp!", "Muốn mua hoa thược dược!", "Thược dược thược dược thược dược!"...
Vì thế, chủ đề trang sức hoa lần này dĩ nhiên là thược dược.
Phương Húc nhanh chóng lập ra kế hoạch bán hàng, chiều ngày 13 sẽ mở đơn đặt hàng, đến buổi tối đã nhận được 560 cái.
Dưới sự kháng nghị mãnh liệt của Lạc Tĩnh Ngữ, Phương Húc đau lòng đóng đơn liên tục, hận bạn nhỏ Tiểu Ngư không có ba đầu sáu tay.
[Phương Húc]: Nguyên ngày mai sẽ có vài đơn đặc biệt, chắc hẳn không vượt qua 30 đơn, một chút nữa tôi sẽ đưa kiểu dáng và màu sắc cho cậu, cậu có thể định trước vật liệu.
[Cá Cực Lớn]: Tôi biết rồi.
Sau khi tán gẫu với Phương Húc mấy câu, Lạc Tĩnh Ngữ đi tắm, sau đó mở điện thoại, phát hiện Chiêm Hỉ gửi WeChat cho anh.
Lạc Tĩnh Ngữ xem qua nội dung, kinh ngạc đến ngây người.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, tối ngày mai anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn cơm.
Hoan Hoan muốn mời anh ăn cơm? Vì sao? Anh lại làm điều gì không đúng nữa sao?
Không có nhỉ!
Lạc Tĩnh Ngữ ngồi trên sofa, nghĩ mãi chẳng ra lý do Chiêm Hỉ mời anh ăn cơm, có thể là vì khăn chàng cổ đó?
Anh nào dám đi ăn bữa cơm Chiêm Hỉ mời chứ, tựa như Hồng Môn Yến. Lần trước ăn sinh nhật xấu hổ đến vậy, may là ở nhà, lần này phải ra ngoài đấy? Anh rất sợ mình sẽ không chịu được.
Ngón tay dừng trước màn hình nửa ngày, cuối cùng anh trả lời.
[Cá Cực Lớn]: Không cần, cảm ơn.
Chiêm Hỉ nhận được tin rất bối rối, suy nghĩ một chút, chưa từ bỏ ý định.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tối mai anh có hẹn sao? (đáng thương)
Hẹn hò?
[Cá Cực Lớn]: Không có, thật sự không cần mời tôi ăn.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Vậy thì ngày mai anh mời tôi? Anh còn nợ tôi một bữa cơm đấy. (cười nhe răng)
Lạc Tĩnh Ngữ hoàn toàn rối loạn, nhìn dòng chữ cả buổi cũng không biết trả lời thế nào.
Chiêm Hỉ lại gửi tiếp.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Có phải anh muốn quỵt nợ hay không? (che miệng)
[Cá Cực Lớn]: Không phải.
[Cá Cực Lớn]: Em muốn ăn gì?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Gì cũng được, anh mời thì tùy anh.
[Cá Cực Lớn]: Tôi rất ít khi ăn bên ngoài, không biết quán nào ngon, cô chọn đi?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Vậy thì ăn beefsteak đi, đã lâu rồi tôi chưa ăn, anh có thích không?
[Cá Cực Lớn]: Cũng được, tôi không biết nơi nào có beefsteak ngon?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Beefsteak thì nơi nào cũng được, ngon nhất là phần sườn!
[Cá Cực Lớn]:...
[Cá Cực Lớn]: Tôi đi hỏi quán?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Thôi thôi thôi, quán nào cũng ngon mà. Tôi biết rồi, anh còn nhớ trung tâm thương mại lần trước chúng ta đi đêm Bình An không? Bên đó có một nhà hàng beefsteak khá được, cũng không đắt, hai người chúng ta ăn khoảng 100 tệ.
[Cá Cực Lớn]: Được, vậy em gửi tên nhà hàng cho tôi cùng thời gian, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Không cùng đi sao?
[Cá Cực Lớn]: Đúng vậy.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Được rồi, chút nữa tôi sẽ nhắn cho anh, 6h đi, ai tới trước sẽ vào giữ chỗ.
[Cá Cực Lớn]: Được, ngày mai gặp.
Mấy câu này khiến não của Lạc Tĩnh Ngữ trống rỗng.
Không thể hiểu được! Ngày mai Hoan Hoan hẹn anh cùng ăn beefsteak?
Xong rồi xong rồi, tối nay anh lại không ngủ được.
Chiêm Hỉ tốn hết tâm trí hẹn được Tiểu Ngư đi ăn Lễ Tình Nhân lại không hề vui vẻ.
Tiểu Ngư vẫn rất lãnh đạm, hai nhà cách nhau rất gần nhưng anh không muốn đi cùng cô.
Chiêm Hỉ nhìn món quà định tặng Tiểu Ngư trên bàn, một hộp chocolate nhập khẩu! Nghĩ thầm, tuy chỉ tốn mấy chục đồng, nhưng là quà Lễ Tình Nhân đó! Là loại chocolate con gái tặng con trai! Con trai phải hiểu được ý nghĩa nhỉ?
Nếu như Tiểu Ngư còn giận dỗi, hỏi cô lúc trước nói mấy lời đó có ý gì, cô nên nói thế nào đây?
Tôi đổi ý? Tôi đang dối lòng? Tôi tự vả? Hay tôi chính là cái chày gỗ?
Chày gỗ thì chày gỗ, so với quan hệ lúng túng hiện tại của bọn họ, Chiêm Hỉ thà rằng làm một cái chày gỗ, bị Tiểu Ngư cười chết thì hơn.
Có điều... Chiêm Hỉ biết, Tiểu Ngư sẽ không cười cô.
Anh ấy chỉ biết nhìn cô đầy bất lực, không chừng còn mỉm cười xoa đầu cô.
Nghĩ tới ngày mai có thể quan hệ giữa hai người có một chút tiến triển, Chiêm Hỉ liền cười trộm.
***
Hôm sau đi làm, Chiêm Hỉ mong chờ buổi hẹn tối nay, tâm tình cực kỳ tốt.
Không ngờ mới sáng sớm đã bị Viên Tư Thần hắt một chậu nước lạnh.
Viên Tư Thần nói: "Tiểu Chiêm, thông báo cho em biết, 6h tối nay sẽ luyện tập."
Chiêm Hỉ ngạc nhiên: "Tối nay? Vì sao chứ? Hôm nay không phải là Lễ Tình Nhân sao?"
"Lễ Tình Nhân cũng đâu liên quan đến em?" Viên Tư Thần cười xấu xa nhìn cô, "Có bạn trai à? Ồ! Giấu tốt đấy!"
"Em... Không phải, không có." Chiêm Hỉ lầu bầu, "Em đã hẹn bạn tối nay dùng cơm rồi."
Viên Tư Thần giải thích: "Cũng không phải không có cách, cô Khâu nói nếu tối nay không luyện, ngày mai ngày mốt cô ấy có việc, thứ hai đến thứ tư em cũng biết đấy, mấy phòng đều có lớp cả rồi. Hiện tại chúng ta nhảy chưa xong, còn bỏ mất một tuần, sẽ không diễn được đâu."
Gương mặt Chiêm Hỉ đầy đau khổ: "Nhưng em thật sự đã hẹn với người ta rồi."
"8h sẽ kết thúc, hoặc chúng ta hẹn 7h30, sau khi kết thúc thì em đi ăn. Em thấy được không?" Viên Tư Thần cầu xin cô, "Tiền Vân không sao, chị cũng đã nói với bạn trai, hay là em cố gắng một chút, xin em đấy."
Môi của Chiêm Hỉ muốn kéo dài xuống đất, cuối cùng cũng đồng ý.
Cô gửi WeChat cho Tiểu Ngư, nói buổi tối phải tập múa, 8h mới kết thúc, có thể phải hoãn bữa tối rồi.
[Cá Cực Lớn]: Được, không sao, lần sau tôi mời em.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Thật ra phòng tập gần công ty, cách tiểu khu chúng ta cũng không xa, đi khoảng 20 phút. Nếu không thì tôi tập xong, chúng ta sẽ đi ăn?
Đại não của Lạc Tĩnh Ngữ lại trống rỗng, không hiểu vì sao Chiêm Hỉ lại có chấp niệm ăn cơm cùng anh đến như thế.
[Cá Cực Lớn]: Trễ lắm, trời lạnh, lần sau tôi mời em, không quỵt nợ.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: À, được rồi.
Sau khi tan làm, Chiêm Hỉ cùng Viên Tư Thần và Tiền Vân đến phòng tập. Đây là phòng tập dành cho các người trẻ chuyên nghiệp cùng huấn luyện viên múa đến dạy, gồm có Street Dance, nhảy hiện đại, Latin, Jazz, thậm chí còn có múa cột.
Phòng tập ở tầng hai của cửa hàng dọc đường, tổng cộng có ba phòng, vì thông nhau nên không dựng tường ngăn, mà dùng kính cường lực lớn.
Cô giáo Khâu dạy các cô hiện tại 27 tuổi, từng làm thực tập sinh, cảm thấy không có hy vọng nổi tiếng nên cùng với người khác mở phòng tập này.
Nhiệt độ trong phòng rất cao, Chiêm Hỉ gặm bánh mì, thay áo thun và váy khiêu vũ, búi tóc lên rồi cùng hai đồng nghiệp đứng vào vị trí. Cô ở vị trí trung tâm, cô giáo Khâu mở bài hát trên radio, sau khúc nhạc dạo, ba người Chiêm Hỉ bắt đầu nhảy.
Đây là một vũ điệu sexy của Anh Quốc, cô giáo Khâu thiết kế các động tác, đội hình khá đơn giản nhưng mạnh mẽ dứt khoát, lúc nhảy rất thu hút, nhưng ba người không tập xong. Tuy nhơ được động tác, cũng đã tập hơn một tháng, vẫn nhảy rất thảm thương.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Cô giáo Khâu muốn gục ngã, khi bọn họ hoàn thành điệu nhảy, cô đến trước mặt Chiêm Hỉ làm mẫu, "Tiểu Chiêm, cô nên tự tin một chút, phải xoay váy như vậy, nhìn kỹ chưa? Đừng cứng nhắc như tập thể dục, dáng cô rất đẹp, rất thích hợp để khiêu vũ! Sexy một chút, ok?"
Chiêm Hỉ thở dốc nhìn cô làm mẫu, cô hiểu bản thân không nhảy được ra kiểu như thế.
Cô giáo Khâu làm mẫu cho các cô hai lần, bắt đầu hướng dẫn từng chi tiết nhỏ, tạo đội hình. Cô đánh giá Chiêm Hỉ "Không tự tin, không thả lỏng, đơn thuần, cứng ngắc."
"Các cô có hiểu lời bài hát này không? Đều từng là sinh viên nhỉ? Hẳn là hiểu được." Cô giáo Khâu vỗ tay giảng cho các cô, "Đây là bài hát dựa nói về một cô gái sống trong khuôn phép cũ, đối mặt với chàng trai mình thầm mến, ban đầu rất vội vàng, không dám nhìn anh ta. Nhưng sau đó phát hiện chàng trai đó cũng thích cô, cô ấy trở nên can đảm, bộc lộ với người con trai đó. Nửa phần đầu khá ngột ngạt, còn nửa sau là "Ầm"! Một sự bùng nổ! Một ngọn lửa bùng lên trong lòng trái tim ngây thơ! Hiểu chưa? Tiểu Chiêm!"
"Hả!" Chiêm Hỉ phục hồi tinh thần, "Chuyện gì?"
Cô giáo Khâu tiếc mài sắt không thành thép: "Cô từng yêu đương chưa? Cô đẹp như thế đừng bảo là chưa từng nhé? Tâm tình khi nhìn thấy bạn trai, trái tim đập thình thịch, từ một cô gái ngây ngô biến thành người phụ nữ sexy, nhớ được chưa? Hiểu hết chứ!"
Chiêm Hỉ lắc đầu: "..."
Nếu không phải bị kéo đến tập nhảy, lúc này cô có thể cảm nhận được rồi đấy!
Viên Tư Thần cùng Tiền Vân cười lớn, cô Khâu cạn lời: "Uống nước đi, tiếp tục!"
***
Lạc Tĩnh Ngữ đút tay vào túi đi trên đường.
Tối nay thật kỳ lạ, người trên đường hình như nhiều hơn ngày thường, nhà hàng ăn uống cũng rất đông. Vì sao? Do hôm nay là cuối tuần sao?
Mũ choàng của anh kéo rất thấp, cơ hồ che khuất đôi mắt, trên mặt vẫn đeo khẩu trang.
Lạc Tĩnh Ngữ không biết vì sao mình ra ngoài.
Anh tìm phòng tập nhảy trong bản đồ khu Thanh Tước Giai Uyển, tổng cộng có ba phòng, một là "Trường vũ đạo trẻ em Tiểu Kim Đậu", một là "Trung tâm huấn luyện Vương Quân Trung Quốc", một phòng khác là "Nghệ thuật Gió Thu".
Chiêm Hỉ nói hai mươi phút sẽ tới, nhưng anh đi mười ba phút đã đến rồi, chẳng lẽ không phải phòng tập này sao? Anh không dám chắc.
Phòng tập trên tầng 2, không có bảo vệ gác ở cầu thang, Lạc Tĩnh Ngữ đi lên lầu, nhìn thấy một hành lang, bên trái là tường, bên phải là loại kính cường lực, phòng nào cũng sáng rực đèn.
Lạc Tĩnh Ngữ kéo mũ trùm xuống, vò tóc rồi đi về phía trước.
Phòng thứ nhất, có khoảng bảy, tám người trẻ tuổi đang khiêu vũ, hình như là Street Dance? Có cả nam lẫn nữ, Lạc Tĩnh Ngữ không dừng chân, tiếp tục đi về phía trước.
Phòng thứ hai có đặt mấy cây cột sắt, có bốn cô gái học múa cột, đúng lúc đang làm động tác rắn móc người vào cột và ngửa ra sau. Tóc của các cô gái được xõa tung xuống, quần áo đơn giản, có một cô nhìn thấy anh, còn nháy mắt khiến Lạc Tĩnh Ngữ sợ hãi, nhanh chóng cúi đầu đi tiếp.
Trong phòng học thứ ba, cuối cùng anh đã nhìn thấy người mình muốn tìm.
Ba cô gái đang khiêu vũ, Chiêm Hỉ đứng phía giữa, trước mặt là một cái gương lớn. Cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo thun trắng ngắn tay, thắt một nút ở eo, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, phía dưới là quần đen dài thùng thình.
Vạt áo của cô ướt một mảng, gương mặt ửng hồng, tóc mai dính hai bên má, có lẽ đã luyện rất lâu.
Lạc Tĩnh Ngữ đứng yên, cảm giác kỳ quái ở dưới chân.
Anh chú ý tìm hiểu – là chấn động.
Anh từ từ đến gần kính lớn, vươn tay chạm đến mặt kính.
Ồ... Cảm giác rất rõ, là chấn động, chấn động có tiết tấu, truyền từ bàn chân lên.
Anh nhìn cô gái phía kia, phát hiện chấn động và động tác của cô trùng lặp! Cảm giác này khiến người khác vui vẻ, dường như anh có thể nghe được tiếng nhạc, cũng đang thưởng thức kỹ thuật múa của cô.
Đương nhiên đây không phải lần đầu tiên Lạc Tĩnh Ngữ cảm nhận được chấn động, trong cuộc sống có rất nhiều, nhưng lần đầu tiên, anh cảm thấy chấn động này khiến anh cảm thấy khoảng cách giữ mình và người kia được kéo gần hơn.
Nhanh, chậm, nặng, nhẹ, Lạc Tĩnh Ngữ chuyên chú cảm nhận tiết tấu dưới sàn, phối hợp với động tác của Chiêm Hỉ.
Chiêm Hỉ nhảy đến rã rời, kết thúc một điệu, vẫn chưa phát hiện người ngoài mặt kính.
Người nhìn thấy trước là Viên Tư Thần, cô kêu lên: "Ai ở bên ngoài thế? Thật đáng sợ."
Lúc này Chiêm Hỉ mới thở hồng hồng ngước mắt lên nhìn – quần áo đen, đeo khẩu trang, trời ạ! Là Tiểu Ngư!
Suýt chút nữa Chiêm Hỉ lao ra ngoài, nhưng cô giáo Khâu bảo các cô dừng lại, chuẩn bị tập một lần nữa. Chiêm Hỉ dùng thủ ngữ nói với Tiểu Ngư: [Anh chờ tôi, đừng đi!]
Đây đều là từ thủ ngữ cô biết, cảm thấy làm một lần không đủ, liên tục đến ba lần, mãi đến khi người kia gật đầu, cô mới nở nụ cười yên tâm.
Khúc nhạc dạo lại vang lên lần nữa, lần này, trái tim Chiêm Hỉ có một sự thay đổi lớn.
Cô thích người ở bên ngoài, đang nhìn cô!
Không biết tại sao anh đến đây! Sao anh biết cô ở đây!
Thật vui mà! Nụ cười trên mặt cô không thể tan đi, trái tim đập nhanh, thịch thịch thịch...
Khi thân người múa theo điệu nhạc, không biết tại sao cô không cảm thấy mệt mỏi, không cảm thấy nhạt nhẽo, múa rất hăng say, tất cả động tác đều nỗ lực làm tốt nhất.
Đương nhiên Chiêm Hỉ hiểu được ý nghĩa lời bài hát, nghe qua nhiều lần, cô sẽ cất tiếng hát! Cô gái ngoan nhìn chàng trai mình thầm mến, trái tim ngây thơ, thật rất ngại ngùng... Gì chứ? Trời ạ! Anh ấy cũng thích tôi?
Thỏa mãn đến xoay tròn! Thỏa mãn đến bay lên trời cao!
Can đảm một chút! Tự tin một chút đi!
Nhìn đi, anh ấy đang ở đó!
Búi tóc cao lên, xoay vòng eo! Để anh nhìn thấy em đáng yêu như thế nào! Quyến rũ đến mức nào!
Hey! Em trẻ trung năng động! Có phải đẹp hơn những đóa hoa anh làm hay không?
Hiện tại trái tim em đập rất nhanh, còn anh thì sao? Nhìn thấy em như thế, anh có rung động không?
Ầm! Nổ lớn!
Không điều gì có thể ngăn em thích anh!
Em không muốn từ bỏ anh, bởi vì anh thật sự rất tốt!
Vậy còn anh? Anh có thích em không?
Nhìn vào mắt em, chúng cũng đang nhìn anh đấy.
Em cắn môi, có giống một tiểu yêu tinh không?
Hey, My lovely Little Fish,
I got you.
I got you...
Cô giáo Khâu chống nạnh, khẽ há miệng, muốn rớt cả cằm. Viên Tư Thần và Tiền Vân giật mình, vũ đạo vừa rồi, dường như Chiêm Hỉ nhảy giống như chính bản thân mình, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa quyến rũ, biểu tình cũng rất phù hợp.
"Cô... hiểu rồi sao?" Cô Khâu đánh giá Chiêm Hỉ, "Chậc chậc chậc, đáng tiếc, tuổi hơn lớn, nếu làm thực tập sinh sớm 8 năm, nói không chừng có thể nổi tiếng!"
Chiêm Hỉ không còn tâm tình đùa với cô ấy, vội la lên: "Cô Khâu, nghỉ năm phút, em muốn ra ngoài một chút!"
Cô nhảy nhót ra ngoài phòng học, Lạc Tĩnh Ngữ không đi, vẫn ở đó khi chấn động biến mất. Anh quay về thế giới yên tĩnh, bàn tay lưu luyến trên mặt kính, người hơi lùi lại.
Chiêm Hỉ chạy đến trước mặt anh, người đầy mồ hôi, gương mặt đỏ ứng, ánh mắt lấp lánh trong suốt, vui vẻ gọi: "Tiểu Ngư, sao anh đến đây?'
Lạc Tĩnh Ngữ còn mang khẩu trang, không dám tháo ra, bởi vì lúc này gương mặt anh rất nóng.
Nhưng vành tai ửng hồng của anh đã bị lộ, Chiêm Hỉ nhìn đôi mắt hoảng loạn của anh, cười lớn hơn: "Còn nửa tiếng nữa tôi sẽ tập xong. Anh chờ tôi, đừng đi, được không?"
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
"Chờ tôi! Đừng đi! Đồng ý với tôi đi!" Chiêm Hỉ vừa nói vừa dùng thủ ngữ, câu đơn giản này cô làm rất thành thục.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn ba cô gái trong phòng đang nhìn ra ngoài, hơi hoảng sợ, nhanh chóng gật đầu, ngăn Chiêm Hỉ tiếp tục dùng thủ ngữ.
Chiêm Hỉ cười cong cong mắt.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô, nhưng chỉ một chút rồi chỉ lên má.
Chiêm Hỉ không hiểu.
Cô theo phương hướng, sờ lên má của mình.
Lạc Tĩnh Ngữ thở dài, chậm rãi vén bên tóc mai bị ướt ra sau tai giúp cô.
Chiêm Hỉ ngoan ngoãn đứng yên, bên má có thể cảm nhận được độ ấm trên ngón tay anh, lông mi chớp chớp mấy cái. Cô bỗng ngước mắt nhìn anh, Lạc Tĩnh Ngữ không phòng bị, ánh mắt giao nhau với cô, trái tim lại đập mạnh, nhanh chóng dời mắt.
Chiêm Hỉ biết anh đang xấu hổ, khẽ cười đưa tay ra sau. Trước khi vào phòng học, cô đột nhiên làm một động tác thủ ngữ, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn vừa hiểu vừa không hiểu.
Cô nói: [Ngày lễ vui vẻ.]
Hôm nay là lễ sao? Lễ gì?
Gần đây Lạc Tĩnh Ngữ bận rộn với đơn hàng Ngày Của Hoa, làm ngày làm đêm, chỉ nhớ sắp tới là Ngày Của Hoa, đồng thời cũng là ngày quốc tế phụ nữ 8-3.
Anh lấy điện thoại ra xem ngày, sau khi thấy rõ, liền biến thành tượng đá.
Nếu không phải đã đồng ý với Hoan Hoan sẽ không đi, lúc này, anh sớm đã chạy trốn.
Anh đến mở cửa, người tới là Phương Húc, Lạc Tĩnh Ngữ mới nhớ ra đã hẹn trước với Phương Húc mấy ngày trước, chiều ngày thứ hai sau buổi tiệc sinh nhật của Trì Giang phu nhân, Phương Húc đến đây để lấy hàng trang sức.
Số lượng trang sức lần này rất ít, là kế hoạch sau Tết Nguyên Đán, dùng để bán vào năm mới và lễ tình nhân. Lúc đầu Lạc Tĩnh Ngữ không muốn bán hàng, nhưng Phương Húc nói dù một loại hai mươi cái cũng phải làm, coi như để chào hàng và quảng bá. Những cô gái có mua được hay không là một chuyện, bọn họ có làm không là một chuyện khác.
Anh ta nói có đạo lý, Lạc Tĩnh Ngữ liền thiết kế mấy loại trang sức đơn giản xinh xắn dễ làm.
Do thiếu hàng, Phương Húc không mời người chụp cùng với mẫu, mà chỉ chụp hàng mẫu, sau đó sẽ chế tác video để quảng cáo. Khi Lạc Tĩnh Ngữ làm hoa anh đào, thời gian rảnh rỗi sẽ làm những thứ đơn giản này.
Hiện tại đã qua Nguyên tiêu, còn mấy ngày nữa sẽ tới Lễ Tình Nhân, nếu Phương Húc không tới lấy, sẽ không kịp giao hàng.
Phương Húc mang theo một túi đựng cơm vào nhà, nhìn mái tóc rối loạn của Lạc Tĩnh Ngữ, thấy vẻ mặt anh tiều tụy, liền hỏi: "Tối hôm qua kết thúc lúc mấy giờ?"
Lạc Tĩnh Ngữ làm động tác "2" rồi lại "4", sau đó tạo tư thế ngủ.
"Vất vả rồi, cho cậu ăn." Phương Húc đột nhiên ngây ngốc, "What! Sao không giống nhà cậu thế? Hình như giống phòng tân hôn hơn! Ối, còn cả nhà cây cho mèo, cậu nuôi mèo à? Mèo đâu?"
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Anh rầu rĩ nhận lấy hộp cơm của Phương Húc, chỉ vào ghế dựa bảo anh ta ngồi, mình vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau khi Lạc Tĩnh Ngữ vệ sinh cá nhân xong, phát hiện Phương Húc không ngồi trên ghế dựa, mà đang ngồi xếp bằng trên sofa. Phương Húc cười lớn vỗ lên thành sofa: "Bộ sofa này không tệ nha! Cuối cùng nơi này của cậu cũng giống cái nhà rồi."
Lạc Tĩnh Ngữ ở phía xa, không biết anh ta đang nói gì. Anh lấy một tách café cho Phương Húc, sau đó ngồi vào bàn ăn cơm. Phương Húc mua cho anh một hộp cơm thịt bò Gyudon, Lạc Tĩnh Ngữ đang rất đói, cảm thấy hương vị không tệ.
Phương Húc ngồi một mình trên sofa, sau đó đứng lên đến bên bàn làm việc, cầm một bình nhỏ lên ngắm nghía, rồi lại đến ngồi đối diện với Lạc Tĩnh Ngữ, đưa bình nhỏ cho anh xem: "Đây là nhựa cây mà anh làm sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn anh ta, gật đầu.
Phương Húc hỏi tiếp: "Thành công chưa?"
Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ ngợi, lắc đầu, lấy điện thoại đánh chữ: [Thí nghiệm, vẫn chưa được.]
Phương Húc hiểu rõ, "Ồ" một tiếng.
Loại nhựa cây này là thí nghiệm Lạc Tĩnh Ngữ tự mình nghiên cứu.
Tác phẩm hoa nếu không chịu tác động của ngoại lực thì có thể bảo tồn vĩnh cửu, nhưng nó còn một khuyết điểm lớn, chính là không thể chạm nước. Bởi vì vật liệu chính là vải, phía trên vải còn có phẩm màu, dù quét một lớp keo định hình, sau khi đụng tới nước cũng sẽ bị lem màu, toàn bộ tác phẩm sẽ bị hư hại.
Có vài đại sư muốn thử tìm hiểu vài loại chất, có thể bôi lên thành phẩm để hoa không bị thấm nước. Nhưng loại chất này có thể phá hoại màu nhuộm trên cánh hoa, đến nay vẫn chưa có ai thành công.
Lúc rảnh rỗi Lạc Tĩnh Ngữ cũng nghiên cứu thử một ít sơn nhựa cây, cũng đã hơn một năm, có đôi lúc thành công, đôi lúc lại không được, phương pháp phối thuốc chưa ổn định. Những loại hoa không đạt hiệu quả 100% chỉ tính là thí nghiệm trên lý thuyết, do khi thử nghiệm mới biết được hay chưa, nếu như là một tác phẩm rất đắt thì sao.
Không nói thêm về phương pháp phối nhựa cây, Phương Húc và Lạc Tĩnh Ngữ bắt đầu nói về ngày của hoa.
Ngày Của Hoa, là sinh nhật của trăm ngàn loại hoa, thường tổ chức và mười lăm tháng hai hoặc hai mươi lăm tháng hai Âm Lịch, đúng lúc là xuân tháng 3, mùa hoa nở rộ khắp nơi.
Các cô nàng thích Hán phục sẽ mặc những bộ Hán phục truyền thống, cài trâm hoa trên đầu đến vùng ngoại ô để đạp thanh, ngắm những hoa đào, hoa trà, hoa anh đào, hoa lê cùng vô số các loại hoa khác, chụp những bức ảnh và quay video, tham gia vài hoạt động vui chơi, như té bái Hoa Thần, cầu phúc cho mùa xuân...
Đối với Phương Húc và Lạc Tĩnh Ngữ, Ngày Của Hoa cùng Ngày Hán Phục mùa thu chính là hai lễ hội có thể kinh doanh lớn. Thời điểm này năm ngoái, Lạc Tĩnh Ngữ đã sớm khởi công, cách Ngày Của Hoa khoảng một tháng, nhưng trước đó anh phải làm cây hoa anh đào, chưa thể thực hiện.
Tất nhiên phải kiếm tiền, không cần Phương Húc nhắc nhở, Lạc Tĩnh Ngữ cũng sẽ không bỏ qua Ngày Của Hoa.
Sau khi ăn xong, anh lấy giấy và bút viết kế hoạch cùng Phương Húc.
Anh cần đến hai ngày, cũng chính là trước ngày 12 tháng 2 phải xác định chủ đề tạo hình hoa lần này, chọn ra những mặt hàng tốt nhất, còn làm ra vài mẫu để Phương Húc gửi đến các diễn đàn Hán phục xem phản ứng của các cô gái, cuối cùng mới xác định làm chủ đề nào.
Ngày 13 tháng 2, Phương Húc mở đơn đặt hàng theo dự định, nhận tiền đặt cọc, nếu có yêu cầu đặc biệt có thể nói chuyện riêng, chỉ cần thêm tiền là được. Dựa vào những kinh nghiệm trong quá khứ, trong đêm đó có thể làm xong.
Trước ngày 15 tháng 2, Lạc Tĩnh Ngữ tìm nhà cung cấp mua kim chỉ, vải dệt và các vật liệu khác.
Hai người bàn luận, trâm cài tóc, kẹp tóc cùng kẹp bên, tổng cộng cần 500 cái.
Nếu như có nhiều đơn, chỉ có thể dựa vào theo tiền mà giao hàng, 500 cái không thể đảm bảo đáp ứng đủ số lượng Ngày Của Hoa.
Tiếp đó Lạc Tĩnh Ngữ phải ngày đêm làm việc, nửa tháng không thể nghỉ ngơi, ngày mùng 1 tháng 3 sẽ giao lượng hàng đầu tiên, ngày mùng 4 tháng 3 phải giao lần 2.
Năm nay, Ngày Của Hoa là mùng 8 tháng 3, nếu như thuận lợi làm ra được lượng hàng lớn này, không tính tiền nhân công, chỉ tính giá thành, tổng cộng anh có thể kiếm được năm vạn tiền lời.
Năm nào cũng thế, do năm này thời gian quá gấp, làm số lượng sẽ ít hơn năm rồi, nên tiền không nhiều như thế. Phương Húc cũng hơi phê bình, nhưng anh ta biết Lạc Tĩnh Ngữ chỉ làm một mình với hai bàn tay. Con người còn phải sống và ăn. Vì thế, sau khi làm xong bảng kế hoạch, Phương Húc lấy thùng hàng và rời đi.
Lạc Tĩnh Ngữ ở nhà một mình, tạm thời không muốn thiết kế chủ đề, ngồi ngẩn người trên sofa.
Anh vừa mới hoàn thành xong một đơn lớn, lại phải bận rộn trong tháng tiếp theo, Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng anh biết, đây là cuộc sống.
Anh có một lĩnh vực có thể kiếm tiền trang trải cuộc sống, trong giới người khuyết tật cũng tính là không tệ rồi. Chí ít cũng không như Trần Lượng và Mao Mao, dù trời nóng bức hay trời đông giá rét, gió lớn hoặc mưa going, ngày nào cũng phải mở hàng ở chợ đêm, chỉ kiếm được một chút tiền để sống.
Thật ra bận rộn một chút cũng không sao, sẽ quên đi những chuyện khác, người đó, có thể tạm thời che đi sau đầu. Nhiều lắm chỉ nửa đêm nằm mơ nhớ tới trong nhà từng có một bé mèo đáng yêu, còn cả một cô gái tươi cười vui vẻ, luôn nhảy nhót trong bếp, kéo tay áo của anh, nói chuyện cùng anh.
Nhớ tới, sẽ không ngủ được.
Vẫn nên bận rộn một chút, người mệt rồi, nhắm mắt lại, không thể nghe cũng không thể nhìn, tựa như chìm vào biển sâu, qua một thời gian dài, đều có thể quên hết tất cả.
***
Chiêm Hỉ giặt sạch khăn choàng của Lạc Tĩnh Ngữ, nhìn nó phơi trên ban công.
Giặt xong, cô còn hít thử hương thơm trên khăn, vẫn có chút hơi thở thơm ngát trên người của anh, đến nay cô vẫn chưa biết đó là loại nước hoa nào, cũng không dám hỏi.
Trì Quý Lan gọi điện cho Chiêm Hỉ, tựa như mọi chuyện chưa từng xảy ra, cằn nhằn rồi tán gẫu cùng cô, bảo cô phải ăn nhiều để ôn tập tốt, cuối tháng phải thi thật tốt, đồng thời hứa sẽ không giới thiệu đối tượng cho cô trong thời gian ngắn, để cho cô đạt được thành tích rồi nói tiếp.
Chiêm Hỉ hỏi chuyện của anh trai và chị dâu gần đây, Trì Quý Lan "hừ" một tiếng, nói: "Không biết, chẳng thèm quan tâm", Chiêm Hỉ cũng không tiếp tục đề tài này.
Cô muốn chờ khăn choàng khô sẽ đến trả Tiểu Ngư, thuận tiện đến gần anh hơn.
Nói là không muốn bỏ, muốn thử một chút, nhưng Chiêm Hỉ không biết bắt đầu từ đâu. Người từ chối Tiểu Ngư là cô, Tiểu Ngư chưa từng nói với cô điều gì, lúc này bảo cô phải chủ động nói "Em thích anh", thật sự cô không thể nói được, cảm giác bản thân như kẻ bị thần kinh.
Hay là... Đưa một chút ám hiệu?
Chiêm Hỉ ôm Quà Tặng ngồi trên sofa, suy nghĩ một chút, cô mở lịch trên điện thoại. Này! Thứ sáu tuần này là 14 tháng 2, lễ Tình Nhân!
Nếu như... Lễ Tình Nhân cô hẹn Tiểu Ngư ra ngoài ăn một bữa, anh ấy... Có thể nghĩ đến gì đó không? Chút tình ý đó cũng phải có chứ! À... Còn phải chuẩn bị một món quà cho anh! Vậy thì càng rõ ràng hơn nhỉ?
Chiêm Hỉ mở tài khoản ngân hàng của mình, xem số liệu tín dụng. Thật mà nói, gần đây cô rất nghèo, mấy món quà tặng Tiểu Ngư tổng cộng cũng mất đến 3000, nuôi mèo cũng rất tốn, cuối tháng lại phải đưa ba tháng tiền nhà, còn mua đồ cho Tiểu Ngư, thực sự lực bất tòng tâm.
Đã bao lâu cô chưa quần áo mới, có phải chó nghèo khó không được yêu đương không?
Chiêm Hỉ xoa đầu Quà Tặng, nói với nó: "Haiz, hay là con đừng ở với mẹ nữa, đến nhà tầng 15 của người đó đi. Thức ăn của con đắt như thế, còn uống sữa cao cấp, mẹ sắp phải ăn mì rồi."
Quà Tặng thoải mái "meo meo" mấy tiếng, cọ vào ngón tay cô, Chiêm Hỉ thở dài, nằm lên sofa buồn bực.
***
Danh tiếng của sản phẩm đến từ "Đại sư Cá Nhỏ tạo hoa" trước nay luôn tốt, lượng khách rất ổn định, có hẳn một nhóm Hán Phục khoảng mấy trăm đến cả ngàn người. Khi mấy cô gái thấy Phương Húc gửi mẫu trâm cài tóc hoa thược dược, ai cũng kêu gào "Hoa thược dược thật đẹp!", "Muốn mua hoa thược dược!", "Thược dược thược dược thược dược!"...
Vì thế, chủ đề trang sức hoa lần này dĩ nhiên là thược dược.
Phương Húc nhanh chóng lập ra kế hoạch bán hàng, chiều ngày 13 sẽ mở đơn đặt hàng, đến buổi tối đã nhận được 560 cái.
Dưới sự kháng nghị mãnh liệt của Lạc Tĩnh Ngữ, Phương Húc đau lòng đóng đơn liên tục, hận bạn nhỏ Tiểu Ngư không có ba đầu sáu tay.
[Phương Húc]: Nguyên ngày mai sẽ có vài đơn đặc biệt, chắc hẳn không vượt qua 30 đơn, một chút nữa tôi sẽ đưa kiểu dáng và màu sắc cho cậu, cậu có thể định trước vật liệu.
[Cá Cực Lớn]: Tôi biết rồi.
Sau khi tán gẫu với Phương Húc mấy câu, Lạc Tĩnh Ngữ đi tắm, sau đó mở điện thoại, phát hiện Chiêm Hỉ gửi WeChat cho anh.
Lạc Tĩnh Ngữ xem qua nội dung, kinh ngạc đến ngây người.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, tối ngày mai anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn cơm.
Hoan Hoan muốn mời anh ăn cơm? Vì sao? Anh lại làm điều gì không đúng nữa sao?
Không có nhỉ!
Lạc Tĩnh Ngữ ngồi trên sofa, nghĩ mãi chẳng ra lý do Chiêm Hỉ mời anh ăn cơm, có thể là vì khăn chàng cổ đó?
Anh nào dám đi ăn bữa cơm Chiêm Hỉ mời chứ, tựa như Hồng Môn Yến. Lần trước ăn sinh nhật xấu hổ đến vậy, may là ở nhà, lần này phải ra ngoài đấy? Anh rất sợ mình sẽ không chịu được.
Ngón tay dừng trước màn hình nửa ngày, cuối cùng anh trả lời.
[Cá Cực Lớn]: Không cần, cảm ơn.
Chiêm Hỉ nhận được tin rất bối rối, suy nghĩ một chút, chưa từ bỏ ý định.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tối mai anh có hẹn sao? (đáng thương)
Hẹn hò?
[Cá Cực Lớn]: Không có, thật sự không cần mời tôi ăn.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Vậy thì ngày mai anh mời tôi? Anh còn nợ tôi một bữa cơm đấy. (cười nhe răng)
Lạc Tĩnh Ngữ hoàn toàn rối loạn, nhìn dòng chữ cả buổi cũng không biết trả lời thế nào.
Chiêm Hỉ lại gửi tiếp.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Có phải anh muốn quỵt nợ hay không? (che miệng)
[Cá Cực Lớn]: Không phải.
[Cá Cực Lớn]: Em muốn ăn gì?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Gì cũng được, anh mời thì tùy anh.
[Cá Cực Lớn]: Tôi rất ít khi ăn bên ngoài, không biết quán nào ngon, cô chọn đi?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Vậy thì ăn beefsteak đi, đã lâu rồi tôi chưa ăn, anh có thích không?
[Cá Cực Lớn]: Cũng được, tôi không biết nơi nào có beefsteak ngon?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Beefsteak thì nơi nào cũng được, ngon nhất là phần sườn!
[Cá Cực Lớn]:...
[Cá Cực Lớn]: Tôi đi hỏi quán?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Thôi thôi thôi, quán nào cũng ngon mà. Tôi biết rồi, anh còn nhớ trung tâm thương mại lần trước chúng ta đi đêm Bình An không? Bên đó có một nhà hàng beefsteak khá được, cũng không đắt, hai người chúng ta ăn khoảng 100 tệ.
[Cá Cực Lớn]: Được, vậy em gửi tên nhà hàng cho tôi cùng thời gian, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Không cùng đi sao?
[Cá Cực Lớn]: Đúng vậy.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Được rồi, chút nữa tôi sẽ nhắn cho anh, 6h đi, ai tới trước sẽ vào giữ chỗ.
[Cá Cực Lớn]: Được, ngày mai gặp.
Mấy câu này khiến não của Lạc Tĩnh Ngữ trống rỗng.
Không thể hiểu được! Ngày mai Hoan Hoan hẹn anh cùng ăn beefsteak?
Xong rồi xong rồi, tối nay anh lại không ngủ được.
Chiêm Hỉ tốn hết tâm trí hẹn được Tiểu Ngư đi ăn Lễ Tình Nhân lại không hề vui vẻ.
Tiểu Ngư vẫn rất lãnh đạm, hai nhà cách nhau rất gần nhưng anh không muốn đi cùng cô.
Chiêm Hỉ nhìn món quà định tặng Tiểu Ngư trên bàn, một hộp chocolate nhập khẩu! Nghĩ thầm, tuy chỉ tốn mấy chục đồng, nhưng là quà Lễ Tình Nhân đó! Là loại chocolate con gái tặng con trai! Con trai phải hiểu được ý nghĩa nhỉ?
Nếu như Tiểu Ngư còn giận dỗi, hỏi cô lúc trước nói mấy lời đó có ý gì, cô nên nói thế nào đây?
Tôi đổi ý? Tôi đang dối lòng? Tôi tự vả? Hay tôi chính là cái chày gỗ?
Chày gỗ thì chày gỗ, so với quan hệ lúng túng hiện tại của bọn họ, Chiêm Hỉ thà rằng làm một cái chày gỗ, bị Tiểu Ngư cười chết thì hơn.
Có điều... Chiêm Hỉ biết, Tiểu Ngư sẽ không cười cô.
Anh ấy chỉ biết nhìn cô đầy bất lực, không chừng còn mỉm cười xoa đầu cô.
Nghĩ tới ngày mai có thể quan hệ giữa hai người có một chút tiến triển, Chiêm Hỉ liền cười trộm.
***
Hôm sau đi làm, Chiêm Hỉ mong chờ buổi hẹn tối nay, tâm tình cực kỳ tốt.
Không ngờ mới sáng sớm đã bị Viên Tư Thần hắt một chậu nước lạnh.
Viên Tư Thần nói: "Tiểu Chiêm, thông báo cho em biết, 6h tối nay sẽ luyện tập."
Chiêm Hỉ ngạc nhiên: "Tối nay? Vì sao chứ? Hôm nay không phải là Lễ Tình Nhân sao?"
"Lễ Tình Nhân cũng đâu liên quan đến em?" Viên Tư Thần cười xấu xa nhìn cô, "Có bạn trai à? Ồ! Giấu tốt đấy!"
"Em... Không phải, không có." Chiêm Hỉ lầu bầu, "Em đã hẹn bạn tối nay dùng cơm rồi."
Viên Tư Thần giải thích: "Cũng không phải không có cách, cô Khâu nói nếu tối nay không luyện, ngày mai ngày mốt cô ấy có việc, thứ hai đến thứ tư em cũng biết đấy, mấy phòng đều có lớp cả rồi. Hiện tại chúng ta nhảy chưa xong, còn bỏ mất một tuần, sẽ không diễn được đâu."
Gương mặt Chiêm Hỉ đầy đau khổ: "Nhưng em thật sự đã hẹn với người ta rồi."
"8h sẽ kết thúc, hoặc chúng ta hẹn 7h30, sau khi kết thúc thì em đi ăn. Em thấy được không?" Viên Tư Thần cầu xin cô, "Tiền Vân không sao, chị cũng đã nói với bạn trai, hay là em cố gắng một chút, xin em đấy."
Môi của Chiêm Hỉ muốn kéo dài xuống đất, cuối cùng cũng đồng ý.
Cô gửi WeChat cho Tiểu Ngư, nói buổi tối phải tập múa, 8h mới kết thúc, có thể phải hoãn bữa tối rồi.
[Cá Cực Lớn]: Được, không sao, lần sau tôi mời em.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Thật ra phòng tập gần công ty, cách tiểu khu chúng ta cũng không xa, đi khoảng 20 phút. Nếu không thì tôi tập xong, chúng ta sẽ đi ăn?
Đại não của Lạc Tĩnh Ngữ lại trống rỗng, không hiểu vì sao Chiêm Hỉ lại có chấp niệm ăn cơm cùng anh đến như thế.
[Cá Cực Lớn]: Trễ lắm, trời lạnh, lần sau tôi mời em, không quỵt nợ.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: À, được rồi.
Sau khi tan làm, Chiêm Hỉ cùng Viên Tư Thần và Tiền Vân đến phòng tập. Đây là phòng tập dành cho các người trẻ chuyên nghiệp cùng huấn luyện viên múa đến dạy, gồm có Street Dance, nhảy hiện đại, Latin, Jazz, thậm chí còn có múa cột.
Phòng tập ở tầng hai của cửa hàng dọc đường, tổng cộng có ba phòng, vì thông nhau nên không dựng tường ngăn, mà dùng kính cường lực lớn.
Cô giáo Khâu dạy các cô hiện tại 27 tuổi, từng làm thực tập sinh, cảm thấy không có hy vọng nổi tiếng nên cùng với người khác mở phòng tập này.
Nhiệt độ trong phòng rất cao, Chiêm Hỉ gặm bánh mì, thay áo thun và váy khiêu vũ, búi tóc lên rồi cùng hai đồng nghiệp đứng vào vị trí. Cô ở vị trí trung tâm, cô giáo Khâu mở bài hát trên radio, sau khúc nhạc dạo, ba người Chiêm Hỉ bắt đầu nhảy.
Đây là một vũ điệu sexy của Anh Quốc, cô giáo Khâu thiết kế các động tác, đội hình khá đơn giản nhưng mạnh mẽ dứt khoát, lúc nhảy rất thu hút, nhưng ba người không tập xong. Tuy nhơ được động tác, cũng đã tập hơn một tháng, vẫn nhảy rất thảm thương.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Cô giáo Khâu muốn gục ngã, khi bọn họ hoàn thành điệu nhảy, cô đến trước mặt Chiêm Hỉ làm mẫu, "Tiểu Chiêm, cô nên tự tin một chút, phải xoay váy như vậy, nhìn kỹ chưa? Đừng cứng nhắc như tập thể dục, dáng cô rất đẹp, rất thích hợp để khiêu vũ! Sexy một chút, ok?"
Chiêm Hỉ thở dốc nhìn cô làm mẫu, cô hiểu bản thân không nhảy được ra kiểu như thế.
Cô giáo Khâu làm mẫu cho các cô hai lần, bắt đầu hướng dẫn từng chi tiết nhỏ, tạo đội hình. Cô đánh giá Chiêm Hỉ "Không tự tin, không thả lỏng, đơn thuần, cứng ngắc."
"Các cô có hiểu lời bài hát này không? Đều từng là sinh viên nhỉ? Hẳn là hiểu được." Cô giáo Khâu vỗ tay giảng cho các cô, "Đây là bài hát dựa nói về một cô gái sống trong khuôn phép cũ, đối mặt với chàng trai mình thầm mến, ban đầu rất vội vàng, không dám nhìn anh ta. Nhưng sau đó phát hiện chàng trai đó cũng thích cô, cô ấy trở nên can đảm, bộc lộ với người con trai đó. Nửa phần đầu khá ngột ngạt, còn nửa sau là "Ầm"! Một sự bùng nổ! Một ngọn lửa bùng lên trong lòng trái tim ngây thơ! Hiểu chưa? Tiểu Chiêm!"
"Hả!" Chiêm Hỉ phục hồi tinh thần, "Chuyện gì?"
Cô giáo Khâu tiếc mài sắt không thành thép: "Cô từng yêu đương chưa? Cô đẹp như thế đừng bảo là chưa từng nhé? Tâm tình khi nhìn thấy bạn trai, trái tim đập thình thịch, từ một cô gái ngây ngô biến thành người phụ nữ sexy, nhớ được chưa? Hiểu hết chứ!"
Chiêm Hỉ lắc đầu: "..."
Nếu không phải bị kéo đến tập nhảy, lúc này cô có thể cảm nhận được rồi đấy!
Viên Tư Thần cùng Tiền Vân cười lớn, cô Khâu cạn lời: "Uống nước đi, tiếp tục!"
***
Lạc Tĩnh Ngữ đút tay vào túi đi trên đường.
Tối nay thật kỳ lạ, người trên đường hình như nhiều hơn ngày thường, nhà hàng ăn uống cũng rất đông. Vì sao? Do hôm nay là cuối tuần sao?
Mũ choàng của anh kéo rất thấp, cơ hồ che khuất đôi mắt, trên mặt vẫn đeo khẩu trang.
Lạc Tĩnh Ngữ không biết vì sao mình ra ngoài.
Anh tìm phòng tập nhảy trong bản đồ khu Thanh Tước Giai Uyển, tổng cộng có ba phòng, một là "Trường vũ đạo trẻ em Tiểu Kim Đậu", một là "Trung tâm huấn luyện Vương Quân Trung Quốc", một phòng khác là "Nghệ thuật Gió Thu".
Chiêm Hỉ nói hai mươi phút sẽ tới, nhưng anh đi mười ba phút đã đến rồi, chẳng lẽ không phải phòng tập này sao? Anh không dám chắc.
Phòng tập trên tầng 2, không có bảo vệ gác ở cầu thang, Lạc Tĩnh Ngữ đi lên lầu, nhìn thấy một hành lang, bên trái là tường, bên phải là loại kính cường lực, phòng nào cũng sáng rực đèn.
Lạc Tĩnh Ngữ kéo mũ trùm xuống, vò tóc rồi đi về phía trước.
Phòng thứ nhất, có khoảng bảy, tám người trẻ tuổi đang khiêu vũ, hình như là Street Dance? Có cả nam lẫn nữ, Lạc Tĩnh Ngữ không dừng chân, tiếp tục đi về phía trước.
Phòng thứ hai có đặt mấy cây cột sắt, có bốn cô gái học múa cột, đúng lúc đang làm động tác rắn móc người vào cột và ngửa ra sau. Tóc của các cô gái được xõa tung xuống, quần áo đơn giản, có một cô nhìn thấy anh, còn nháy mắt khiến Lạc Tĩnh Ngữ sợ hãi, nhanh chóng cúi đầu đi tiếp.
Trong phòng học thứ ba, cuối cùng anh đã nhìn thấy người mình muốn tìm.
Ba cô gái đang khiêu vũ, Chiêm Hỉ đứng phía giữa, trước mặt là một cái gương lớn. Cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo thun trắng ngắn tay, thắt một nút ở eo, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, phía dưới là quần đen dài thùng thình.
Vạt áo của cô ướt một mảng, gương mặt ửng hồng, tóc mai dính hai bên má, có lẽ đã luyện rất lâu.
Lạc Tĩnh Ngữ đứng yên, cảm giác kỳ quái ở dưới chân.
Anh chú ý tìm hiểu – là chấn động.
Anh từ từ đến gần kính lớn, vươn tay chạm đến mặt kính.
Ồ... Cảm giác rất rõ, là chấn động, chấn động có tiết tấu, truyền từ bàn chân lên.
Anh nhìn cô gái phía kia, phát hiện chấn động và động tác của cô trùng lặp! Cảm giác này khiến người khác vui vẻ, dường như anh có thể nghe được tiếng nhạc, cũng đang thưởng thức kỹ thuật múa của cô.
Đương nhiên đây không phải lần đầu tiên Lạc Tĩnh Ngữ cảm nhận được chấn động, trong cuộc sống có rất nhiều, nhưng lần đầu tiên, anh cảm thấy chấn động này khiến anh cảm thấy khoảng cách giữ mình và người kia được kéo gần hơn.
Nhanh, chậm, nặng, nhẹ, Lạc Tĩnh Ngữ chuyên chú cảm nhận tiết tấu dưới sàn, phối hợp với động tác của Chiêm Hỉ.
Chiêm Hỉ nhảy đến rã rời, kết thúc một điệu, vẫn chưa phát hiện người ngoài mặt kính.
Người nhìn thấy trước là Viên Tư Thần, cô kêu lên: "Ai ở bên ngoài thế? Thật đáng sợ."
Lúc này Chiêm Hỉ mới thở hồng hồng ngước mắt lên nhìn – quần áo đen, đeo khẩu trang, trời ạ! Là Tiểu Ngư!
Suýt chút nữa Chiêm Hỉ lao ra ngoài, nhưng cô giáo Khâu bảo các cô dừng lại, chuẩn bị tập một lần nữa. Chiêm Hỉ dùng thủ ngữ nói với Tiểu Ngư: [Anh chờ tôi, đừng đi!]
Đây đều là từ thủ ngữ cô biết, cảm thấy làm một lần không đủ, liên tục đến ba lần, mãi đến khi người kia gật đầu, cô mới nở nụ cười yên tâm.
Khúc nhạc dạo lại vang lên lần nữa, lần này, trái tim Chiêm Hỉ có một sự thay đổi lớn.
Cô thích người ở bên ngoài, đang nhìn cô!
Không biết tại sao anh đến đây! Sao anh biết cô ở đây!
Thật vui mà! Nụ cười trên mặt cô không thể tan đi, trái tim đập nhanh, thịch thịch thịch...
Khi thân người múa theo điệu nhạc, không biết tại sao cô không cảm thấy mệt mỏi, không cảm thấy nhạt nhẽo, múa rất hăng say, tất cả động tác đều nỗ lực làm tốt nhất.
Đương nhiên Chiêm Hỉ hiểu được ý nghĩa lời bài hát, nghe qua nhiều lần, cô sẽ cất tiếng hát! Cô gái ngoan nhìn chàng trai mình thầm mến, trái tim ngây thơ, thật rất ngại ngùng... Gì chứ? Trời ạ! Anh ấy cũng thích tôi?
Thỏa mãn đến xoay tròn! Thỏa mãn đến bay lên trời cao!
Can đảm một chút! Tự tin một chút đi!
Nhìn đi, anh ấy đang ở đó!
Búi tóc cao lên, xoay vòng eo! Để anh nhìn thấy em đáng yêu như thế nào! Quyến rũ đến mức nào!
Hey! Em trẻ trung năng động! Có phải đẹp hơn những đóa hoa anh làm hay không?
Hiện tại trái tim em đập rất nhanh, còn anh thì sao? Nhìn thấy em như thế, anh có rung động không?
Ầm! Nổ lớn!
Không điều gì có thể ngăn em thích anh!
Em không muốn từ bỏ anh, bởi vì anh thật sự rất tốt!
Vậy còn anh? Anh có thích em không?
Nhìn vào mắt em, chúng cũng đang nhìn anh đấy.
Em cắn môi, có giống một tiểu yêu tinh không?
Hey, My lovely Little Fish,
I got you.
I got you...
Cô giáo Khâu chống nạnh, khẽ há miệng, muốn rớt cả cằm. Viên Tư Thần và Tiền Vân giật mình, vũ đạo vừa rồi, dường như Chiêm Hỉ nhảy giống như chính bản thân mình, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa quyến rũ, biểu tình cũng rất phù hợp.
"Cô... hiểu rồi sao?" Cô Khâu đánh giá Chiêm Hỉ, "Chậc chậc chậc, đáng tiếc, tuổi hơn lớn, nếu làm thực tập sinh sớm 8 năm, nói không chừng có thể nổi tiếng!"
Chiêm Hỉ không còn tâm tình đùa với cô ấy, vội la lên: "Cô Khâu, nghỉ năm phút, em muốn ra ngoài một chút!"
Cô nhảy nhót ra ngoài phòng học, Lạc Tĩnh Ngữ không đi, vẫn ở đó khi chấn động biến mất. Anh quay về thế giới yên tĩnh, bàn tay lưu luyến trên mặt kính, người hơi lùi lại.
Chiêm Hỉ chạy đến trước mặt anh, người đầy mồ hôi, gương mặt đỏ ứng, ánh mắt lấp lánh trong suốt, vui vẻ gọi: "Tiểu Ngư, sao anh đến đây?'
Lạc Tĩnh Ngữ còn mang khẩu trang, không dám tháo ra, bởi vì lúc này gương mặt anh rất nóng.
Nhưng vành tai ửng hồng của anh đã bị lộ, Chiêm Hỉ nhìn đôi mắt hoảng loạn của anh, cười lớn hơn: "Còn nửa tiếng nữa tôi sẽ tập xong. Anh chờ tôi, đừng đi, được không?"
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
"Chờ tôi! Đừng đi! Đồng ý với tôi đi!" Chiêm Hỉ vừa nói vừa dùng thủ ngữ, câu đơn giản này cô làm rất thành thục.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn ba cô gái trong phòng đang nhìn ra ngoài, hơi hoảng sợ, nhanh chóng gật đầu, ngăn Chiêm Hỉ tiếp tục dùng thủ ngữ.
Chiêm Hỉ cười cong cong mắt.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô, nhưng chỉ một chút rồi chỉ lên má.
Chiêm Hỉ không hiểu.
Cô theo phương hướng, sờ lên má của mình.
Lạc Tĩnh Ngữ thở dài, chậm rãi vén bên tóc mai bị ướt ra sau tai giúp cô.
Chiêm Hỉ ngoan ngoãn đứng yên, bên má có thể cảm nhận được độ ấm trên ngón tay anh, lông mi chớp chớp mấy cái. Cô bỗng ngước mắt nhìn anh, Lạc Tĩnh Ngữ không phòng bị, ánh mắt giao nhau với cô, trái tim lại đập mạnh, nhanh chóng dời mắt.
Chiêm Hỉ biết anh đang xấu hổ, khẽ cười đưa tay ra sau. Trước khi vào phòng học, cô đột nhiên làm một động tác thủ ngữ, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn vừa hiểu vừa không hiểu.
Cô nói: [Ngày lễ vui vẻ.]
Hôm nay là lễ sao? Lễ gì?
Gần đây Lạc Tĩnh Ngữ bận rộn với đơn hàng Ngày Của Hoa, làm ngày làm đêm, chỉ nhớ sắp tới là Ngày Của Hoa, đồng thời cũng là ngày quốc tế phụ nữ 8-3.
Anh lấy điện thoại ra xem ngày, sau khi thấy rõ, liền biến thành tượng đá.
Nếu không phải đã đồng ý với Hoan Hoan sẽ không đi, lúc này, anh sớm đã chạy trốn.
Bình luận facebook