Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế đá, Lạc Tĩnh Ngữ tò mò nhìn xung quanh, đặc biệt là khu vực vui chơi của trẻ em. Hình như anh rất hứng thú, luôn nhìn về hướng đó.
Chiêm Hỉ kéo tay áo của anh, anh quay sang, Chiêm Hỉ hỏi: "Tiểu Ngư, anh đã từng tới Cung Thiếu Nhi chưa?"
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, chỉ về phía trước rồi lại chỉ vào mình, cuối cùng giơ lên một ngón.
"Lần đầu tiên à?" Chiêm Hỉ ngạc nhiên.
Các lớp ngoại khóa ở Cung Thiếu Nhi Tiền Đường đã có từ những năm 90, các sân chơi nhỏ cũng xuất hiện, hơn hai mươi năm qua đổi mới rất nhiều lần. Khi Chiêm Hỉ còn nhỏ từng cùng ba mẹ và anh trai đến Tiền Đường chơi, sẽ đến nơi này, không ngờ một người bản địa như Tiểu Ngư lại chưa tới lần nào.
Ngẫm lại cũng đúng, anh sẽ không tới lớp năng khiếu.
Lạc Tĩnh Ngữ thấy Chiêm Hỉ hơi ngẩn người, lấy điện thoại đánh chữ đưa cô: [Khi còn nhỏ anh rất nho nhã, không thích chơi.]
Chiêm Hỉ vừa nhìn đã bật cười, hỏi: "Nho nhã thế nào?"
Lạc Tĩnh Ngữ mím môi đánh chữ: [Rất ngoan, giống bé gái.]
Chiêm Hỉ cười nghiêng đầu đặt lên vai của anh, Lạc Tĩnh Ngữ cũng nở nụ cười, hai người cùng nhau rộn ràng.
Một lúc sau, Chiêm Hỉ ngẩng đầu lên ngắm gò má của anh, cằm vẫn đặt trên vai Lạc Tĩnh Ngữ.
Hiện tại anh không giống bé gái, mà là một thiếu niên cao lớn đẹp trai, sống mũi thẳng tắp, gương mặt không có đường nét mềm mại mà rõ ràng cứng cáp. Tuy anh đã "lớn tuổi", nhưng vẫn lộ khí chất thiếu niên. Chẳng trách ban đầu gặp gỡ, Chiêm Hỉ đã cho rằng anh bằng tuổi mình, thậm chí trẻ hơn.
Cô nhìn lên cổ anh, ở đó nổi lên một cái yết hầu, nhìn nghiêng rõ ràng hơn. Chiêm Hỉ không biết lấy lá gan từ đâu, sờ lên yết hầu của anh. Lạc Tĩnh Ngữ giật mình, nhanh chóng quay sang nhìn cô, còn nắm lấy bàn tay chưa kịp rút lại của cô.
Chiêm Hỉ liền dứt khoát sờ vào yết hầu của anh, đây là đặc trưng của nam giới, Chiêm Hỉ chưa từng chạm vào. Lạc Tĩnh Ngữ không nhịn được nuốt một ngụm, ngón tay của Chiêm Hỉ có thể cảm nhận sự di chuyển của nó.
Cô dịu dàng hỏi: "Tiểu Ngư, anh từng học cách nói chưa?"
Chiêm Hỉ không biết vấn đề này có thích hợp hay không, Tiểu Ngư là bạn trai cô, cô chỉ muốn hiểu rõ anh hơn, như tuổi thơ của anh và thời niên thiếu, cô đều muốn biết.
Lạc Tĩnh Ngữ cực kỳ choáng váng.
Anh do dự một lát, lắc đầu. Chiêm Hỉ không có biểu hiện gì khác, lại đặt đầu lên vai anh, tựa như cặp tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt. Cô ôm lấy cánh tay của anh, cảm giác ở cạnh anh cực kỳ thỏa mãn.
Nhưng Lạc Tĩnh Ngữ lại rối bời.
Anh nói dối Hoan Hoan, thật ra anh đã từng học, nhưng chỉ có một tháng.
Do Lạc Tĩnh Ngữ sinh ra trong một gia đình di truyền gene điếc, nên sau khi sinh đã làm vài bài kiểm tra thử thính lực, không lâu sau đã phát hiện ra vấn đề.
Cả nhà đều bị bao trùm bởi thất vọng, sau khi chấp nhận được hiện thực, ba mẹ không sa sút tinh thần mà tích cực đối phó với điều này.
Vì thế, từ nhỏ Lạc Tĩnh Ngữ đã có một quãng thời gian dài trị liệu, nhưng anh không còn nhớ rõ.
Là một bạn nhỏ điếc bẩm sinh, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ so với những trẻ em sinh ra trong gia đình khuyết tật khác cũng xem như may mắn.
Nguyên nhân dẫn đến điếc rất nhiều, di truyền, thuốc tránh thai từ mẹ hoặc là đột biến gene.
Nhiều ba mẹ bình thường sinh ra con bị điếc, nhưng không phát hiện từ lúc đầu, chờ phát hiện ra thì con đã mấy tháng, thậm chí đến một, hai tuổi. Cũng vì ba mẹ là người bình thường nên rất khó giao tiếp với đứa trẻ điếc, sẽ dẫn tới rất nhiều đứa trẻ điếc bẩm sinh không tiếp nhận được thông tin bên ngoài, ảnh hưởng đến chỉ số thông minh và tính cách.
Lạc Tĩnh Ngữ không như thế, sau khi sinh ra anh tiếp xúc nhiều nhất là thủ ngữ, ba mẹ ông bà, còn cả chị gái, tất cả đều dùng thủ ngữ "nói chuyện" với anh, vì thế nhận thức của anh không gặp vấn đề. Vì thế, đối với ngôn ngữ bằng miệng, anh hầu như không có khái niệm.
Trẻ em thường ngây thơ, mãi đến khi Lạc Tĩnh Ngữ bốn tuổi mới nhận ra mình khác với các bạn nhỏ trong tiểu khu. Khi đó anh sẽ vô thức khóc to, đôi lúc vừa khóc vừa đi phía sau Kỷ Hồng Triết như một cái đuôi nhỏ.
Anh chỉ đi theo Kỷ Hồng Triết, vì chỉ có Tiểu Triết mới trò chuyện thủ ngữ với anh. Anh không hiểu vì sao các bạn khác không "nói chuyện" giống anh như thế, mà miệng của bọn họ lại đóng mở liên tục, Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu bọn họ đang làm gì.
Tiểu Triết không thích chơi với anh, chê anh ồn ào đáng ghét, đôi khi còn dẫn theo các bạn khác bắt nạt anh.
Bản tính Lạc Tĩnh Ngữ hiền lành, chưa từng đôi co với bọn họ. Anh bị bắt nạt, bị xa lánh cũng chỉ có thể một mình lén trốn đi khóc. Sau đó, anh bỏ cuộc, mỗi ngày đi đến nhà xưởng cùng mẹ, ngồi xem mẹ làm thủ công.
Sau đó, Kỷ Hồng Triết đến nhà trẻ, Lạc Tĩnh Ngữ không đi. Anh liền hỏi chị gái, vì sao anh không thể đến nhà trẻ, Lạc Hiểu Mai đang học tiểu học nói với anh: [Vì em không nghe được, cũng không nói được, nhà trẻ không nhận nhưng đứa bé như thế.]
Lạc Tĩnh Ngữ mở to mắt dùng thủ ngữ nói: [Vì sao không thể nghe ạ?]
Lạc Hiểu Mai nhéo lỗ tai của anh: [Tai để nghe âm thanh, người khác có thể nghe được, chúng ta thì không. Em xem trong hoạt hình trên TV, đều có âm thanh, nhưng em không hiểu đâu.]
Lạc Tĩnh Ngữ bốn tuổi bị dọa sợ, khóc sướt mướt nói thủ ngữ: [Vậy sau này em có được đến trường không?]
Lạc Hiểu Mai an ủi anh: [Có thể, nhưng trường của chúng ta không giống như Tiểu Triết.]
Đó là lần đầu tiên Lạc Tĩnh Ngữ biết, mình không thể nghe được.
Từ đó về sau, anh bắt đầu quan sát các bạn nhỏ khác, còn cả hàng xóm và đồng nghiệp của ba mẹ, cuối cùng anh hiểu ra, thế giới này có âm thanh. Tiếng chó sủa, tiếng kèn vang, tiếng người nói trong phim hoạt hình, pháo hoa ngoại trừ đẹp đẽ, còn có âm thanh rất lớn. Mà những âm thanh này người khác sẽ nghe thấy, bọn họ cũng biết nói chuyện, không giống như anh.
Lạc Tĩnh Ngữ trốn trong ổ chăn sờ đến tai của mình, ước mong sau khi ngủ một giấc anh cũng có thể nghe được. Nhưng một ngày rồi qua một ngày, mỗi ngày tỉnh giấc, thế giới của anh chưa từng thay đổi.
May mắn, ba mẹ, ông bà và chị gái đều giống anh, không thể nghe. Thế nên bạn nhỏ Lạc Tĩnh Ngữ tự an ủi bản thân, không sao cả, không phải chỉ có một mình bản thân không thể nghe, chị gái cũng thế, mà chị cũng được đi học.
Cùng năm đó, Lạc Minh Tùng nghĩ muốn thử trang bị máy trợ thính cho Lạc Tĩnh Ngữ, đáng tiếc là qua chẩn đoán, Lạc Tĩnh Ngữ cũng giống như Lạc Hiểu Mai, hai lỗ tai điếc nặng, mang tính di truyền, cảm âm của tai đều điếc, hai tai đều trên 120 decibels, không thể nghe bất kỳ âm thanh nào.
Như thế thì lắp máy trợ thính cũng vô dụng. Lúc đó có bác sĩ đề nghị cấy ghép ốc tai điện tử cho Lạc Tĩnh Ngữ, nói vào năm 1997, Trung Quốc đã có cuộc phẫu thuật cấy ghép ốc tai điện tử thành công đầu tiên tại Bắc Kinh, người được phẫu thuật là một bé gái ba tuổi, cực kỳ thanh công. Sau khi được cấy ghép, cô bé đã nghe được âm thanh, sau khi được dạy có thể nói được.
Bác sĩ nói trẻ điếc tốt nhất nên cấy ghép vào lúc mười hai tháng đến năm tuổi, Lạc Tĩnh Ngữ thích hợp, còn Lạc Hiểu Mai thì hơi lớn. Lạc Minh Tùng thả lỏng tâm tình, suy nghĩ đến việc đưa con trai đến Bắc Kinh kiểm tra, nhưng sau khi biết được giá cả, ông và Diêm Nhã Quyên đều trầm mặc.
Mấy chục vạn tiền phẫu thuật, lúc đó là thập niên 90, đối với công việc ở nhà xưởng chỉ có mấy trăm đồng tiền lương mỗi tháng. Đối với vợ chồng câm điếc mà nói, đó là một con số thiên văn. Thậm chí bọn họ còn không có nhà, luôn sống trong ký túc xá nhà xưởng, mấy vạn tiền tiết kiệm là để mua nhà ở.
Lạc Minh Tùng không muốn từ bỏ, mang Lạc Tĩnh Ngữ đến học nói, nghe nói đứa trẻ điếc có được khả năng nói chuyện thì càng thích ứng với cấy ghép ốc tai điện tử.
Lạc Minh Tùng nghĩ đến, nếu con trai học tốt, ông sẽ cắn răng đi vay tiền, dẫn anh đến Bắc Kinh. Dù sao đây cũng là chuyện cả đời, đối với con trẻ thì nghe thấy và không thể nghe khác xa.
Đáng tiếc, do từ nhỏ Lạc Tĩnh Ngữ không tiếp nhận được âm thanh, cũng không học tập ngôn ngữ bình thường nên đối với việc học nói này, anh cực kỳ chán ghét, ngày nào cũng khóc lớn không muốn đi.
Anh nhỏ như thế, sao có thể hiểu được nói là gì? Anh cảm thấy thủ ngữ là cách nói chuyện, tại sao phải lấy tay cảm nhận sự chấn động của yết hầu chứ? Tại sao phải học há miệng nói thành tiếng chứ?
Phát ra tiếng, anh cũng không thể nghe thấy, không biết bản thân nói điều gì, có đúng hay không. Có lúc có một từ đơn giản, thầy sẽ để anh nói từng lần một, nhưng lại không đúng. Căn bản anh không biết được không đúng chỗ nào, hình dáng môi, đầu lưỡi và hàm răng đều giống với thầy giáo mà, nhưng lại nói anh phát âm không đúng.
Anh buồn bã khóc lớn, vừa khóc vừa nói, cứ thế qua một tháng, Lạc Tĩnh Ngữ không muốn đến học nữa, ôm lấy cánh cửa không chịu ra ngoài. Một lần, hai lần, rồi ba bốn lần, Lạc Minh Tùng và Diêm Nhã Quyên quyết định từ bỏ.
Diêm Nhã Quyên cho rằng không nghe được cũng không sao, bọn họ cũng lớn lên như thế. Sau này Lạc Tĩnh Ngữ có thể tìm một cô gái điếc giống mình, cũng có thể sống tốt.
Lạc Minh Tùng vẫn tràn ngập hổ thẹn, đặc biệt là vào sinh nhật của con trai lúc năm tuổi, sáu tuổi, bảy tuổi, tám tuổi... Anh càng lúc càng lớn, khoảng cách tốt nhất để phẫu thuật cũng ngày càng xa. Tiền vẫn chưa tiết kiệm đủ, nhà cũng chưa mua, cũng nghe nói nhà xưởng sắp tái cấu trúc. Nếu không có việc làm, cả gia đình sẽ không biết sống ở đâu.
Những điều này đều là sau khi Lạc Tĩnh Ngữ lớn lên, người trong nhà mới nói cho anh. Đối với con trai con gái, Lạc Minh Tùng vẫn luôn tràn ngập sự áy náy, nhất là đối với Lạc Tĩnh Ngữ. Một là do đã có một đứa con gái bị điếc trước rồi, còn để con cái sinh ra bị khuyết tật, thứ hai là chuyện phẫu thuật cấy ghép.
Hai chuyện, việc đầu tiên căn bản có thể tránh được, còn sau đó là do điều kiện có hạn, Lạc Minh Tùng cảm thấy mình làm ba, nhưng lại nợ con cái quá nhiều.
Nghĩ đến những việc này, mắt Lạc Tĩnh Ngữ khẽ buông xuống, anh không oán giận ba mẹ. Đúng thật là lúc nhỏ nhiều lúc trách ông trời, tất cả đều là người, tại sao từ nhỏ anh không giống với người khác chứ?
Chiêm Hỉ không biết Lạc Tĩnh Ngữ đang suy nghĩ gì, giai đoạn hiện tại, ý nghĩ của anh không thể biểu đạt hết cho cô. Đây là chuyện bất đắc dĩ, bọn họ bỏ qua đề tài này, cũng nên từ từ mói nói, không nên nóng vội, không thể vì chuyện này khiến hai người khó chịu.
Bọn họ đều có suy nghĩ riêng, anh nguyện vì cô mà nâng cao trình độ đánh chữ, cô nguyện vì anh mà học tốt thủ ngữ.
Hơn 10h, Chiêm Khải Uy tan học, Chiêm Hỉ đến cửa đón nhóc. Cậu bé mang theo cặp sách, buồn bã đi ra, nhìn thấy Chiêm Hỉ cũng không hứng khởi, chỉ gọi nhỏ: "Cô ơi."
Chiêm Hỉ biết ba mẹ cãi nhau nhất định sẽ ảnh hưởng tâm lý của cậu bé, dịu dàng gọi nhóc, hỏi xem hôm nay nhóc học gì.
Lớp tiếp theo của Uy Uy là 1h30 chiều, có khoảng 3 tiếng rảnh rỗi. Bình thường, Chiêm Hỉ sẽ dẫn nhóc đến tiệm sách, hoặc đến KFC ăn trưa nghỉ ngơi. Tần Phỉ không cho cô dẫn Uy Uy đến khu vui chơi, nói cậu bé chơi mệt sẽ ngủ gật lớp buổi chiều.
Nhưng hôm này nhìn dáng vẻ buồn bã của nhóc, Chiêm Hỉ mềm lòng hỏi: "Uy Uy, con muốn đến công viên chơi không?"
Uy Uy ngẩng đầu nhìn cô, chớp mắt nói: "Muốn ạ, nhưng mẹ sẽ không cho."
"Mẹ con đã đi công tác rồi, hôm nay cô dắt con đi chơi. Chúng ta sẽ không nói với mẹ, được không?" Chiêm Hỉ xoa đầu nhỏ của nhóc.
Cuối cùng Uy Uy có chút vui vẻ, nhảy lên nói: "Được ạ! Lâu rồi con chưa đến công viên trò chơi!"
"À... Trước khi đi, cô muốn giới thiệu cho con, chú là bạn của cô." Chiêm Hỉ nắm tay Uy Uy đến chỗ Lạc Tĩnh Ngữ, anh nhìn thấy bọn họ đã đứng lên.
Uy Uy hỏi: "Chú là bạn trai của cô sao?"
Mặt Chiêm Hỉ đỏ lên, không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Ai dạy con thế? Chú ấy là bạn của cô, đấy, chính là chú ấy."
Ngón tay cô chỉ về phía Lạc Tĩnh Ngữ, Uy Uy cũng theo đó mà nhìn, thấy một người rất cao lớn.
Lạc Tĩnh Ngữ rất khẩn trương, tuy đối phương chỉ là một cậu nhóc sáu, bảy tuổi, anh vẫn có chút cảm giác mình là người lớn. Lúc này anh đút tay vào túi, cố gắng tỏ vẻ đẹp trai, cười với Uy Uy.
"Gọi chú Tiểu Ngư đi." Đến gần, Chiêm Hỉ nói.
Uy Uy ngẩng đầu lễ phép gọi: "Chú Tiểu Ngư."
Chữ "chú cá" khẩu hình rất giống nhau, Cố Tâm Trì luôn gọi anh là "Anh Tiểu Ngư", nên Lạc Tĩnh Ngữ không biết được Uy Uy đang nói gì, nhìn Chiêm Hỉ đầy thắc mắc: "?"
Chiêm Hỉ dùng thủ ngữ nói "Cá", cười nói: "Chú, Tiểu Ngư, chú Tiểu Ngư. Em là cô của nhóc, anh muốn làm anh Tiểu Ngư sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ ôm lấy trán, lắc đầu bật cười.
Chiêm Hỉ ngồi xổm xuống, nói với cậu bé: "Uy Uy, cô nói với con này, lỗ tai của chú Tiểu Ngư không thể nghe, chú cũng không biết nói, nhưng có thể nhìn con hiểu được. Khi con nói chuyện với đối diện với chú ấy, còn phải nói thật chậm, hiểu chưa?"
Sau khi Uy Uy nghe xong liền nhìn đến Lạc Tĩnh Ngữ, vẻ mặt rất ngạc nhiên, chưa từng biết có người sẽ không nghe được, còn không biết nói chuyện!
Lạc Tĩnh Ngữ cười với nhóc, chỉ vào tai của mình rồi lắc tay. Uy Uy "Ồ" lên, hơi sợ hãi, nhanh chóng trốn phía sau Chiêm Hỉ.
Chiêm Hỉ không vui, lôi nhóc ra: "Con trốn gì chứ?"
Bạn nhỏ không dám hé răng, ti hí mắt nhìn Lạc Tĩnh Ngữ. Tất nhiên anh không giận, còn xoa đầu nhóc, dùng thủ ngữ nói với Chiêm Hỉ: [Không sao, trẻ con mà.]
Uy Uy nhìn anh dùng thủ ngữ, nghĩ thầm thì ra chú Tiểu Ngư nói bằng cách này?
Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ dẫn Uy Uy đến khu vui chơi, cậu nhóc tàu điện nhỏ một mình, sau khi chơi nhảy ếch rồi ngồi vòng quay ngựa gỗ, còn muốn chơi trò mạo hiểm.
Thật ra trò này rất ít mạo hiểm, độ cao đủ để các bạn nhỏ chơi, cũng không mấy kích thích. Nhưng đối với mấy nhóc dưới 1m3 cũng cần có người lớn ngồi cùng.
Chiêm Hỉ rất sợ độ cao, đánh chết chứ không chơi, khuyên cậu nhóc đừng chơi, Uy Uy mất vui: "Em muốn chơi trò này! Chơi xe lửa trẻ con quá!"
Lạc Tĩnh Ngữ kéo cánh tay Chiêm Hỉ, chỉ vào mình rồi chỉ vào trò chơi, Chiêm Hỉ hỏi nhóc: "Vậy để chú Tiểu Ngư chơi cùng con nhé?"
Uy Uy suy nghĩ một chút, đồng ý.
Vừa rồi chơi, chú Tiểu Ngư vẫn ngồi bên cạnh bọn họ, trừ việc không nói tiếng nào, cũng không khác mấy người thường, cũng cười đến híp mắt, có vẻ là người tốt, còn mua cho nhóc một cây xúc xích nướng.
Lạc Tĩnh Ngữ dẫn Uy Uy xếp hàng đi vào, Chiêm Hỉ phía ngoài nhìn bọn họ. Lạc Tĩnh Ngữ ôm cậu nhóc lên ghế, rồi ngồi xuống bên cạnh, giúp cả hai thắt dây an toàn.
Khi thanh bảo vệ hạ xuống, trò chơi bắt đầu, tám người ngồi một dãy được đưa dần lên cao, chân của Lạc Tĩnh Ngữ và Uy Uy trên không trung, cúi đầu nhìn Chiêm Hỉ. Cô vẫy tay với hai người, còn lấy điện thoại chụp ảnh.
Nơi cao nhất bằng một tòa nhà bốn tầng, Uy Uy sợ hãi ôm lấy cánh tay Lạc Tĩnh Ngữ. Từ trước đến nay anh chưa từng được chơi trò mạo hiểm, lúc hàng ghế đột nhiên vọt xuống, anh thực sự hoảng sợ, quay sang nhìn bạn nhỏ bên cạnh, phát hiện nhóc cũng đang ngạc nhiên nhìn anh.
Hàng ghế lại lên một lần, sau khi có được kinh nghiệm, Lạc Tĩnh Ngữ không còn sợ hãi, còn phát hiện các lần nhảy xuống đều khá thú vị. Lúc này, cậu bé bên cạnh kéo tay áo anh, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn nhóc, Uy Uy ngước mắt lên nói: "Chú Tiểu Ngư, cô của con nói chú không biết nói, nhưng lúc này chú có nói mà."
Lạc Tĩnh Ngữ: "?"
Anh phát ra tiếng sao? Có lẽ lúc bị dọa không thể khống chế.
Anh xấu hổ cười trừ, chỉ vào miệng mình, lắc tay, ý bảo mình thật sự không biết nói. Uy Uy ngây thơ nói: "Thật mà, chú thật sự đã nói. Con nghe thấy chú nói "a" đấy!"
Bạn nhỏ có lẽ cho rằng ý của câu đó là sẽ không phát ra âm thanh, Lạc Tĩnh Ngữ không biết giải thích thế nào, chỉ vào miệng lần nữa rồi xua tay. Uy Uy lại dây dưa: "Con thật sự nghe thấy, chú nói được."
Sau ba phút lên xuống, trò chơi kết thúc, Uy Uy cảm thấy mình đã trở thành bạn tốt với Lạc Tĩnh Ngữ, lúc đi đường cũng nắm tay anh, còn yêu cầu chú Tiểu Ngư cùng chơi thuyền hải tặc và máy bay tự lái.
Hai trò chơi này đều cần độ cao, Chiêm Hỉ nghĩ đến đã nhũn chân, đẩy Lạc Tĩnh Ngữ ra trận.
Thuyền hải tặc còn kích thích hơn cả trò nhảy lúc rồi, Lạc Tĩnh Ngữ ngơ ngác dắt Uy Uy ngồi phía đuôi thuyền. Khi thuyền lớn lên cao nhất rồi vọt xuống, anh không thể khống chế được trọng lực, lại hét lên.
Lạc Tĩnh Ngữ cực kỳ căng thẳng, lần sau liền bịt kín miệng. Sau khi xuống mặt đất, Uy Uy kéo cánh tay anh, vui vẻ nói: "Chú Tiểu Ngư, thật sự chú đã nói đó! Vừa rồi chú nói mấy chữ 'a', con đều nghe thấy. Giọng của chú rất hay, con không gạt chú đâu."
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Bạn nhỏ rất dễ dỗ vui, sau khi chơi liền quên đi chuyện căng thẳng trong nhà, vừa đi vừa nhảy, cười vui vẻ, gương mặt phúng phính khiến Lạc Tĩnh Ngữ muốn nhéo vài cái.
Sau khi chơi vài trò, Uy Uy nói muốn đi vệ sinh, ba người liền chạy đến nhà vệ sinh của trường.
Trên đường đi, có một hàng quầy sạp dài. Chiêm Hỉ nhìn tới, đều là các nơi tuyển sinh đào tạo tư nhân, mỗi nơi đều bày rất nhiều đồ chơi khá rẻ. Trẻ em, ba mẹ có thể tham khảo hoặc điền vào mẫu khảo sát, và bé con có thể nhận được một món đồ chơi nhỏ.
Có một quầy hàng có nhiều trẻ em vây quanh, thì ra là một chú hề đang thổi bong bóng. Bong bóng dài có thể tạo thành các hình thù như cún con, đóa hoa, kẹo que... Bọn nhóc vây quanh chú hề, rất nhanh sẽ có một món đồ chơi rồi.
Uy Uy cũng muốn có một bong bóng hình cún con, Chiêm Hỉ liền đi điền phiếu khảo sát, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Uy Uy xếp hàng.
Chú hề đội tóc giả màu sắc rực rỡ, trên mặt trát phấn trắng bệch, đeo chiếc mũi hồng, son trên môi tô đến gần sát dái tai, là một gương mặt vui vẻ. Nhưng Lạc Tĩnh Ngữ biết căn bản người này không cười.
Không hiểu vì sao, Lạc Tĩnh Ngữ luôn cảm giác tên hề này nhìn về phía mình, cứ liếc mãi. Anh khẽ nhíu mày, cuối cùng đến lượt Uy Uy, chú hề không tạo hình bong bóng nữa mà nói thủ ngữ với Lạc Tĩnh Ngữ: [Tiểu Ngư, cậu nhận ra tôi không? Tôi là Nhạc Kỳ.]
Lạc Tĩnh Ngữ rất kinh ngạc, Nhạc Kỳ là bạn học cao trung của anh, lúc đó là lớp phó học tập, thành tích học tập rất tốt.
Khi Chiêm Hỉ đi tới, Uy Uy đã có được bong bóng cún con, nhóc đang kẹp chân muốn đi vệ sinh. Chiêm Hỉ nhanh chóng dắt nhóc đi trước, quay đầu phát hiện Lạc Tĩnh Ngữ không đi theo, vẫy tay với anh: "Tiểu Ngư!"
Lạc Tĩnh Ngữ thấy cô gọi anh, chỉ vào chú hề rồi chỉ vào bản thân, giơ ngón cái hai tay lên chạm nhau, Chiêm Hỉ liền biết, từ này là "Bạn".
Cô gật đầu, dẫn Uy Uy đến nhà vệ sinh.
Sau khi đi WC, Chiêm Hỉ về đường cũ, cũng đã nhanh đến giờ cơm trưa, một nhân viên quầy hàng đang ăn cơm hộp. Chiêm Hỉ tìm kiếm xung quanh, nhìn chú hề và Lạc Tĩnh Ngữ đang đứng bên cạnh thùng rác gần đó, chú hề đã cởi bỏ mũi đỏ và tóc giả, đang hút thuốc, Lạc Tĩnh Ngữ đang dùng thủ ngữ với anh ta.
Phụ huynh đám nhóc đi ngang qua, nhìn thấy hai người dùng thủ ngữ, đều quay đầu nhìn lại.
Chiêm Hỉ không đi tới, chỉ nhìn từ xa.
Cô nhớ đến cặp đôi chủ cửa hàng ở chợ đêm Phong Lâm, bọn họ cũng là bạn của Tiểu Ngư. Còn cả Lạc Hiểu Mai trong thang máy là chị gái của Tiểu Ngư. Bậy giờ chú hề này cũng là bạn học của Tiểu Ngư.
Bọn họ đều là người điếc.
Trong các mối quan hệ của Tiểu Ngư, đa số đều là người điếc.
Nhạc Kỳ hỏi Lạc Tĩnh Ngữ: [Gần đây thế nào? Tôi nghe Trần Lượng nói cậu đã mua nhà rồi?]
Lạc Tĩnh Ngữ thật thà gật đầu: [Mua đã hơn hai năm, cần chỗ để làm việc.]
Nhạc Kỳ hít một hơi, dùng thủ ngữ nói: [Vẫn là cậu sống tốt, không như bọn tôi, rất khó tìm việc, chỉ có thể làm việc vặt.]
Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ ngợi, hỏi: [Chẳng phải cậu thi đậu Đại học sao?]
Nhạc Kỳ cúi đầu thở dài, dập tắt điếu thuốc, ngẩng đầu nói: [Thi đậu Đại học, sau khi tốt nghiệp cũng chẳng tìm được công việc phù hợp. Mấy năm nay tôi muốn thi vào Liên đoàn người khuyết tật, nhưng không đậu. Cực khổ học chuyên ngành máy tính, nhưng không tìm được việc làm. Nhiều người bình thường đều học về máy tính, ai lại muốn tôi chứ? Sớm biết lúc trước nên đi học ngành giáo dục, còn có thể làm thầy giáo. Tôi không giỏi mỹ thuật như cậu, không có thiên phú.]
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn Nhạc Kỳ, toàn thân hài hước, nhưng đằng sau tóc giả của chú hề này lại đầy lớp mồ hôi, cuộc sống không tốt tý nào.
Anh hỏi: [Vậy bình thường cậu làm công việc gì?]
Nhạc Kỳ trả lời: [Cái gì cũng làm, học tạo hình bong bóng, khi có nhà hàng khai trương hoặc hôn lễ, cũng có thể đi làm phục vụ. Giá của tôi thấp hơn những người khác, có vài người mắng tôi tùy tiện hạ giá, tôi chỉ nói tôi bị điếc! Nếu không hạ giá thì ai mà thuê tôi đây? Người khác cũng không nói tôi nữa. Thường ngày tôi sẽ làm trực đêm cho người ta, cũng có thể tự nuôi sống bản thân.]
Anh ta nhìn Chiêm Hỉ cách đó không xa, hỏi Lạc Tĩnh Ngữ: [Đó là vợ của cậu sao? Con cái lớn thật, chưa từng nghe nói cậu kết hôn nữa.]
Lạc Tĩnh Ngữ cười rộ: [Không phải, cậu bé là cháu của cô ấy. Cô ấy...]
Hai tay của anh do dự một lúc, sau đó hạ xuống, [Là bạn gái của tôi.]
Nhạc Kỳ trợn to mắt hỏi: [Cô ấy có thể nghe được sao? Vừa rồi tôi thấy cô ấy nói chuyện.]
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, cũng nhìn về hướng Chiêm Hỉ, sau đó quay về nhìn Nhạc Kỳ, cười khổ: [Kỳ lạ lắm sao?]
Nhạc Kỳ không biết nên nói thế nào, khua tay nói: [Cô ấy rất đẹp, có khuyết tật gì không? Hay là có bệnh? Cô ấy biết thủ ngữ không? Người trong nhà cô ấy đồng ý cho các cậu bên nhau không?]
Lạc Tĩnh Ngữ bĩnh tĩnh lắc đầu: [Cô ấy cực kỳ khỏe mạnh, không biết thủ ngữ, gia đình cô ấy chưa biết.]
Nhạc Kỳ lẳng lặng nhìn anh, vỗ lên cánh tay: [Chúc cậu may mắn, Tiểu Ngư. Mấy năm gần đây tôi không có ý định tìm đối tượng, tự nuôi mình đã khó rồi. Tôi khuyên cậu đừng quá để tâm, đừng quá nghiêm túc, có mấy người điếc ở cùng với người bình thường chứ? Bạn gái cậu còn xinh đẹp như vậy, và tất nhiên cậu cũng rất tuấn tú. Chỉ là tôi cảm thấy, nếu hai người bị chia cắt, người bị tổn thương nhất định là cậu.]
Lạc Tĩnh Ngữ nở nụ cười: [Tôi biết, tôi đi trước đây. Phải dắt bạn nhỏ đi ăn cơm rồi, cậu cũng cố lên. Tạm biệt.]
Sau khi tạm biệt Nhạc Kỳ, Lạc Tĩnh Ngữ đút tay vào túi đi về phía Chiêm Hỉ, Uy Uy ở bên cạnh ngắm ngía bong bóng cún con của mình, cứ ném lên rồi chụp lấy.
Chiêm Hỉ nhìn Lạc Tĩnh Ngữ đến gần, cười hỏi: "Đã nói chuyện với bạn xong rồi à?"
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu.
Chiêm Hỉ hỏi tiếp: "Là bạn học của anh sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ lại gật đầu.
"Anh không muốn giới thiệu em sao?" Chiêm Hỉ nói, "Vừa nãy em vẫn luôn chờ anh gọi em."
Nói rồi cô đột nhiên nghiêng người, vẫy tay với chú hề gần đó.
Nhạc Kỳ: "..."
Anh ta cũng vẫy tay.
Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu liếc anh ta, xoay người nói thủ ngữ với Chiêm Hỉ: [Không cần.]
"Nghe anh vậy, chúng ta đi ăn cơm thôi. Lúc ăn cơm anh có thể kể một chút về bạn của mình." Chiêm Hỉ ôm lấy Uy Uy, "Bạn nhỏ nói muốn ăn pizza, anh thích không?"
Lạc Tĩnh Ngữ cười nhẹ, gật đầu.
Chiêm Hỉ vẫn tươi cười, tay trái nắm lấy Uy Uy, Lạc Tĩnh Ngữ đi bên phải cô.
Cách đó không xa, Nhạc Kỳ ở bên cạnh thùng rác, bắt đầu đốt điếu thuốc, nhìn theo bóng lưng bọn họ.
Anh ta nhìn Lạc Tĩnh Ngữ đút hai tay vào túi áo hoodie đi chậm tới. Ban đầu cô gái vốn cầm túi, sau khi qua một đoạn, cô đeo túi lên vai, tiếp đó kéo nhẹ cánh tay trái người đàn ông.
Kéo một lúc, không nhúc nhích, Lạc Tĩnh Ngữ quay sang nhìn cô.
Cô lại kéo, cuối cùng người đàn ông mới lấy tay trái ra ngoài, cô gái nhân cơ hội đó mà đặt tay phải vào lòng bàn tay anh.
Lạc Tĩnh Ngữ dừng lại, nhìn xung quanh mấy lần, cô gái ngẩng đầu nhìn anh, vui vẻ đung đưa tay của anh.
Cuối cùng, Lạc Tĩnh Ngữ lật lại bàn tay, nắm lấy tay của cô, bao trọn thật chặt.
Chiêm Hỉ kéo tay áo của anh, anh quay sang, Chiêm Hỉ hỏi: "Tiểu Ngư, anh đã từng tới Cung Thiếu Nhi chưa?"
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, chỉ về phía trước rồi lại chỉ vào mình, cuối cùng giơ lên một ngón.
"Lần đầu tiên à?" Chiêm Hỉ ngạc nhiên.
Các lớp ngoại khóa ở Cung Thiếu Nhi Tiền Đường đã có từ những năm 90, các sân chơi nhỏ cũng xuất hiện, hơn hai mươi năm qua đổi mới rất nhiều lần. Khi Chiêm Hỉ còn nhỏ từng cùng ba mẹ và anh trai đến Tiền Đường chơi, sẽ đến nơi này, không ngờ một người bản địa như Tiểu Ngư lại chưa tới lần nào.
Ngẫm lại cũng đúng, anh sẽ không tới lớp năng khiếu.
Lạc Tĩnh Ngữ thấy Chiêm Hỉ hơi ngẩn người, lấy điện thoại đánh chữ đưa cô: [Khi còn nhỏ anh rất nho nhã, không thích chơi.]
Chiêm Hỉ vừa nhìn đã bật cười, hỏi: "Nho nhã thế nào?"
Lạc Tĩnh Ngữ mím môi đánh chữ: [Rất ngoan, giống bé gái.]
Chiêm Hỉ cười nghiêng đầu đặt lên vai của anh, Lạc Tĩnh Ngữ cũng nở nụ cười, hai người cùng nhau rộn ràng.
Một lúc sau, Chiêm Hỉ ngẩng đầu lên ngắm gò má của anh, cằm vẫn đặt trên vai Lạc Tĩnh Ngữ.
Hiện tại anh không giống bé gái, mà là một thiếu niên cao lớn đẹp trai, sống mũi thẳng tắp, gương mặt không có đường nét mềm mại mà rõ ràng cứng cáp. Tuy anh đã "lớn tuổi", nhưng vẫn lộ khí chất thiếu niên. Chẳng trách ban đầu gặp gỡ, Chiêm Hỉ đã cho rằng anh bằng tuổi mình, thậm chí trẻ hơn.
Cô nhìn lên cổ anh, ở đó nổi lên một cái yết hầu, nhìn nghiêng rõ ràng hơn. Chiêm Hỉ không biết lấy lá gan từ đâu, sờ lên yết hầu của anh. Lạc Tĩnh Ngữ giật mình, nhanh chóng quay sang nhìn cô, còn nắm lấy bàn tay chưa kịp rút lại của cô.
Chiêm Hỉ liền dứt khoát sờ vào yết hầu của anh, đây là đặc trưng của nam giới, Chiêm Hỉ chưa từng chạm vào. Lạc Tĩnh Ngữ không nhịn được nuốt một ngụm, ngón tay của Chiêm Hỉ có thể cảm nhận sự di chuyển của nó.
Cô dịu dàng hỏi: "Tiểu Ngư, anh từng học cách nói chưa?"
Chiêm Hỉ không biết vấn đề này có thích hợp hay không, Tiểu Ngư là bạn trai cô, cô chỉ muốn hiểu rõ anh hơn, như tuổi thơ của anh và thời niên thiếu, cô đều muốn biết.
Lạc Tĩnh Ngữ cực kỳ choáng váng.
Anh do dự một lát, lắc đầu. Chiêm Hỉ không có biểu hiện gì khác, lại đặt đầu lên vai anh, tựa như cặp tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt. Cô ôm lấy cánh tay của anh, cảm giác ở cạnh anh cực kỳ thỏa mãn.
Nhưng Lạc Tĩnh Ngữ lại rối bời.
Anh nói dối Hoan Hoan, thật ra anh đã từng học, nhưng chỉ có một tháng.
Do Lạc Tĩnh Ngữ sinh ra trong một gia đình di truyền gene điếc, nên sau khi sinh đã làm vài bài kiểm tra thử thính lực, không lâu sau đã phát hiện ra vấn đề.
Cả nhà đều bị bao trùm bởi thất vọng, sau khi chấp nhận được hiện thực, ba mẹ không sa sút tinh thần mà tích cực đối phó với điều này.
Vì thế, từ nhỏ Lạc Tĩnh Ngữ đã có một quãng thời gian dài trị liệu, nhưng anh không còn nhớ rõ.
Là một bạn nhỏ điếc bẩm sinh, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ so với những trẻ em sinh ra trong gia đình khuyết tật khác cũng xem như may mắn.
Nguyên nhân dẫn đến điếc rất nhiều, di truyền, thuốc tránh thai từ mẹ hoặc là đột biến gene.
Nhiều ba mẹ bình thường sinh ra con bị điếc, nhưng không phát hiện từ lúc đầu, chờ phát hiện ra thì con đã mấy tháng, thậm chí đến một, hai tuổi. Cũng vì ba mẹ là người bình thường nên rất khó giao tiếp với đứa trẻ điếc, sẽ dẫn tới rất nhiều đứa trẻ điếc bẩm sinh không tiếp nhận được thông tin bên ngoài, ảnh hưởng đến chỉ số thông minh và tính cách.
Lạc Tĩnh Ngữ không như thế, sau khi sinh ra anh tiếp xúc nhiều nhất là thủ ngữ, ba mẹ ông bà, còn cả chị gái, tất cả đều dùng thủ ngữ "nói chuyện" với anh, vì thế nhận thức của anh không gặp vấn đề. Vì thế, đối với ngôn ngữ bằng miệng, anh hầu như không có khái niệm.
Trẻ em thường ngây thơ, mãi đến khi Lạc Tĩnh Ngữ bốn tuổi mới nhận ra mình khác với các bạn nhỏ trong tiểu khu. Khi đó anh sẽ vô thức khóc to, đôi lúc vừa khóc vừa đi phía sau Kỷ Hồng Triết như một cái đuôi nhỏ.
Anh chỉ đi theo Kỷ Hồng Triết, vì chỉ có Tiểu Triết mới trò chuyện thủ ngữ với anh. Anh không hiểu vì sao các bạn khác không "nói chuyện" giống anh như thế, mà miệng của bọn họ lại đóng mở liên tục, Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu bọn họ đang làm gì.
Tiểu Triết không thích chơi với anh, chê anh ồn ào đáng ghét, đôi khi còn dẫn theo các bạn khác bắt nạt anh.
Bản tính Lạc Tĩnh Ngữ hiền lành, chưa từng đôi co với bọn họ. Anh bị bắt nạt, bị xa lánh cũng chỉ có thể một mình lén trốn đi khóc. Sau đó, anh bỏ cuộc, mỗi ngày đi đến nhà xưởng cùng mẹ, ngồi xem mẹ làm thủ công.
Sau đó, Kỷ Hồng Triết đến nhà trẻ, Lạc Tĩnh Ngữ không đi. Anh liền hỏi chị gái, vì sao anh không thể đến nhà trẻ, Lạc Hiểu Mai đang học tiểu học nói với anh: [Vì em không nghe được, cũng không nói được, nhà trẻ không nhận nhưng đứa bé như thế.]
Lạc Tĩnh Ngữ mở to mắt dùng thủ ngữ nói: [Vì sao không thể nghe ạ?]
Lạc Hiểu Mai nhéo lỗ tai của anh: [Tai để nghe âm thanh, người khác có thể nghe được, chúng ta thì không. Em xem trong hoạt hình trên TV, đều có âm thanh, nhưng em không hiểu đâu.]
Lạc Tĩnh Ngữ bốn tuổi bị dọa sợ, khóc sướt mướt nói thủ ngữ: [Vậy sau này em có được đến trường không?]
Lạc Hiểu Mai an ủi anh: [Có thể, nhưng trường của chúng ta không giống như Tiểu Triết.]
Đó là lần đầu tiên Lạc Tĩnh Ngữ biết, mình không thể nghe được.
Từ đó về sau, anh bắt đầu quan sát các bạn nhỏ khác, còn cả hàng xóm và đồng nghiệp của ba mẹ, cuối cùng anh hiểu ra, thế giới này có âm thanh. Tiếng chó sủa, tiếng kèn vang, tiếng người nói trong phim hoạt hình, pháo hoa ngoại trừ đẹp đẽ, còn có âm thanh rất lớn. Mà những âm thanh này người khác sẽ nghe thấy, bọn họ cũng biết nói chuyện, không giống như anh.
Lạc Tĩnh Ngữ trốn trong ổ chăn sờ đến tai của mình, ước mong sau khi ngủ một giấc anh cũng có thể nghe được. Nhưng một ngày rồi qua một ngày, mỗi ngày tỉnh giấc, thế giới của anh chưa từng thay đổi.
May mắn, ba mẹ, ông bà và chị gái đều giống anh, không thể nghe. Thế nên bạn nhỏ Lạc Tĩnh Ngữ tự an ủi bản thân, không sao cả, không phải chỉ có một mình bản thân không thể nghe, chị gái cũng thế, mà chị cũng được đi học.
Cùng năm đó, Lạc Minh Tùng nghĩ muốn thử trang bị máy trợ thính cho Lạc Tĩnh Ngữ, đáng tiếc là qua chẩn đoán, Lạc Tĩnh Ngữ cũng giống như Lạc Hiểu Mai, hai lỗ tai điếc nặng, mang tính di truyền, cảm âm của tai đều điếc, hai tai đều trên 120 decibels, không thể nghe bất kỳ âm thanh nào.
Như thế thì lắp máy trợ thính cũng vô dụng. Lúc đó có bác sĩ đề nghị cấy ghép ốc tai điện tử cho Lạc Tĩnh Ngữ, nói vào năm 1997, Trung Quốc đã có cuộc phẫu thuật cấy ghép ốc tai điện tử thành công đầu tiên tại Bắc Kinh, người được phẫu thuật là một bé gái ba tuổi, cực kỳ thanh công. Sau khi được cấy ghép, cô bé đã nghe được âm thanh, sau khi được dạy có thể nói được.
Bác sĩ nói trẻ điếc tốt nhất nên cấy ghép vào lúc mười hai tháng đến năm tuổi, Lạc Tĩnh Ngữ thích hợp, còn Lạc Hiểu Mai thì hơi lớn. Lạc Minh Tùng thả lỏng tâm tình, suy nghĩ đến việc đưa con trai đến Bắc Kinh kiểm tra, nhưng sau khi biết được giá cả, ông và Diêm Nhã Quyên đều trầm mặc.
Mấy chục vạn tiền phẫu thuật, lúc đó là thập niên 90, đối với công việc ở nhà xưởng chỉ có mấy trăm đồng tiền lương mỗi tháng. Đối với vợ chồng câm điếc mà nói, đó là một con số thiên văn. Thậm chí bọn họ còn không có nhà, luôn sống trong ký túc xá nhà xưởng, mấy vạn tiền tiết kiệm là để mua nhà ở.
Lạc Minh Tùng không muốn từ bỏ, mang Lạc Tĩnh Ngữ đến học nói, nghe nói đứa trẻ điếc có được khả năng nói chuyện thì càng thích ứng với cấy ghép ốc tai điện tử.
Lạc Minh Tùng nghĩ đến, nếu con trai học tốt, ông sẽ cắn răng đi vay tiền, dẫn anh đến Bắc Kinh. Dù sao đây cũng là chuyện cả đời, đối với con trẻ thì nghe thấy và không thể nghe khác xa.
Đáng tiếc, do từ nhỏ Lạc Tĩnh Ngữ không tiếp nhận được âm thanh, cũng không học tập ngôn ngữ bình thường nên đối với việc học nói này, anh cực kỳ chán ghét, ngày nào cũng khóc lớn không muốn đi.
Anh nhỏ như thế, sao có thể hiểu được nói là gì? Anh cảm thấy thủ ngữ là cách nói chuyện, tại sao phải lấy tay cảm nhận sự chấn động của yết hầu chứ? Tại sao phải học há miệng nói thành tiếng chứ?
Phát ra tiếng, anh cũng không thể nghe thấy, không biết bản thân nói điều gì, có đúng hay không. Có lúc có một từ đơn giản, thầy sẽ để anh nói từng lần một, nhưng lại không đúng. Căn bản anh không biết được không đúng chỗ nào, hình dáng môi, đầu lưỡi và hàm răng đều giống với thầy giáo mà, nhưng lại nói anh phát âm không đúng.
Anh buồn bã khóc lớn, vừa khóc vừa nói, cứ thế qua một tháng, Lạc Tĩnh Ngữ không muốn đến học nữa, ôm lấy cánh cửa không chịu ra ngoài. Một lần, hai lần, rồi ba bốn lần, Lạc Minh Tùng và Diêm Nhã Quyên quyết định từ bỏ.
Diêm Nhã Quyên cho rằng không nghe được cũng không sao, bọn họ cũng lớn lên như thế. Sau này Lạc Tĩnh Ngữ có thể tìm một cô gái điếc giống mình, cũng có thể sống tốt.
Lạc Minh Tùng vẫn tràn ngập hổ thẹn, đặc biệt là vào sinh nhật của con trai lúc năm tuổi, sáu tuổi, bảy tuổi, tám tuổi... Anh càng lúc càng lớn, khoảng cách tốt nhất để phẫu thuật cũng ngày càng xa. Tiền vẫn chưa tiết kiệm đủ, nhà cũng chưa mua, cũng nghe nói nhà xưởng sắp tái cấu trúc. Nếu không có việc làm, cả gia đình sẽ không biết sống ở đâu.
Những điều này đều là sau khi Lạc Tĩnh Ngữ lớn lên, người trong nhà mới nói cho anh. Đối với con trai con gái, Lạc Minh Tùng vẫn luôn tràn ngập sự áy náy, nhất là đối với Lạc Tĩnh Ngữ. Một là do đã có một đứa con gái bị điếc trước rồi, còn để con cái sinh ra bị khuyết tật, thứ hai là chuyện phẫu thuật cấy ghép.
Hai chuyện, việc đầu tiên căn bản có thể tránh được, còn sau đó là do điều kiện có hạn, Lạc Minh Tùng cảm thấy mình làm ba, nhưng lại nợ con cái quá nhiều.
Nghĩ đến những việc này, mắt Lạc Tĩnh Ngữ khẽ buông xuống, anh không oán giận ba mẹ. Đúng thật là lúc nhỏ nhiều lúc trách ông trời, tất cả đều là người, tại sao từ nhỏ anh không giống với người khác chứ?
Chiêm Hỉ không biết Lạc Tĩnh Ngữ đang suy nghĩ gì, giai đoạn hiện tại, ý nghĩ của anh không thể biểu đạt hết cho cô. Đây là chuyện bất đắc dĩ, bọn họ bỏ qua đề tài này, cũng nên từ từ mói nói, không nên nóng vội, không thể vì chuyện này khiến hai người khó chịu.
Bọn họ đều có suy nghĩ riêng, anh nguyện vì cô mà nâng cao trình độ đánh chữ, cô nguyện vì anh mà học tốt thủ ngữ.
Hơn 10h, Chiêm Khải Uy tan học, Chiêm Hỉ đến cửa đón nhóc. Cậu bé mang theo cặp sách, buồn bã đi ra, nhìn thấy Chiêm Hỉ cũng không hứng khởi, chỉ gọi nhỏ: "Cô ơi."
Chiêm Hỉ biết ba mẹ cãi nhau nhất định sẽ ảnh hưởng tâm lý của cậu bé, dịu dàng gọi nhóc, hỏi xem hôm nay nhóc học gì.
Lớp tiếp theo của Uy Uy là 1h30 chiều, có khoảng 3 tiếng rảnh rỗi. Bình thường, Chiêm Hỉ sẽ dẫn nhóc đến tiệm sách, hoặc đến KFC ăn trưa nghỉ ngơi. Tần Phỉ không cho cô dẫn Uy Uy đến khu vui chơi, nói cậu bé chơi mệt sẽ ngủ gật lớp buổi chiều.
Nhưng hôm này nhìn dáng vẻ buồn bã của nhóc, Chiêm Hỉ mềm lòng hỏi: "Uy Uy, con muốn đến công viên chơi không?"
Uy Uy ngẩng đầu nhìn cô, chớp mắt nói: "Muốn ạ, nhưng mẹ sẽ không cho."
"Mẹ con đã đi công tác rồi, hôm nay cô dắt con đi chơi. Chúng ta sẽ không nói với mẹ, được không?" Chiêm Hỉ xoa đầu nhỏ của nhóc.
Cuối cùng Uy Uy có chút vui vẻ, nhảy lên nói: "Được ạ! Lâu rồi con chưa đến công viên trò chơi!"
"À... Trước khi đi, cô muốn giới thiệu cho con, chú là bạn của cô." Chiêm Hỉ nắm tay Uy Uy đến chỗ Lạc Tĩnh Ngữ, anh nhìn thấy bọn họ đã đứng lên.
Uy Uy hỏi: "Chú là bạn trai của cô sao?"
Mặt Chiêm Hỉ đỏ lên, không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Ai dạy con thế? Chú ấy là bạn của cô, đấy, chính là chú ấy."
Ngón tay cô chỉ về phía Lạc Tĩnh Ngữ, Uy Uy cũng theo đó mà nhìn, thấy một người rất cao lớn.
Lạc Tĩnh Ngữ rất khẩn trương, tuy đối phương chỉ là một cậu nhóc sáu, bảy tuổi, anh vẫn có chút cảm giác mình là người lớn. Lúc này anh đút tay vào túi, cố gắng tỏ vẻ đẹp trai, cười với Uy Uy.
"Gọi chú Tiểu Ngư đi." Đến gần, Chiêm Hỉ nói.
Uy Uy ngẩng đầu lễ phép gọi: "Chú Tiểu Ngư."
Chữ "chú cá" khẩu hình rất giống nhau, Cố Tâm Trì luôn gọi anh là "Anh Tiểu Ngư", nên Lạc Tĩnh Ngữ không biết được Uy Uy đang nói gì, nhìn Chiêm Hỉ đầy thắc mắc: "?"
Chiêm Hỉ dùng thủ ngữ nói "Cá", cười nói: "Chú, Tiểu Ngư, chú Tiểu Ngư. Em là cô của nhóc, anh muốn làm anh Tiểu Ngư sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ ôm lấy trán, lắc đầu bật cười.
Chiêm Hỉ ngồi xổm xuống, nói với cậu bé: "Uy Uy, cô nói với con này, lỗ tai của chú Tiểu Ngư không thể nghe, chú cũng không biết nói, nhưng có thể nhìn con hiểu được. Khi con nói chuyện với đối diện với chú ấy, còn phải nói thật chậm, hiểu chưa?"
Sau khi Uy Uy nghe xong liền nhìn đến Lạc Tĩnh Ngữ, vẻ mặt rất ngạc nhiên, chưa từng biết có người sẽ không nghe được, còn không biết nói chuyện!
Lạc Tĩnh Ngữ cười với nhóc, chỉ vào tai của mình rồi lắc tay. Uy Uy "Ồ" lên, hơi sợ hãi, nhanh chóng trốn phía sau Chiêm Hỉ.
Chiêm Hỉ không vui, lôi nhóc ra: "Con trốn gì chứ?"
Bạn nhỏ không dám hé răng, ti hí mắt nhìn Lạc Tĩnh Ngữ. Tất nhiên anh không giận, còn xoa đầu nhóc, dùng thủ ngữ nói với Chiêm Hỉ: [Không sao, trẻ con mà.]
Uy Uy nhìn anh dùng thủ ngữ, nghĩ thầm thì ra chú Tiểu Ngư nói bằng cách này?
Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ dẫn Uy Uy đến khu vui chơi, cậu nhóc tàu điện nhỏ một mình, sau khi chơi nhảy ếch rồi ngồi vòng quay ngựa gỗ, còn muốn chơi trò mạo hiểm.
Thật ra trò này rất ít mạo hiểm, độ cao đủ để các bạn nhỏ chơi, cũng không mấy kích thích. Nhưng đối với mấy nhóc dưới 1m3 cũng cần có người lớn ngồi cùng.
Chiêm Hỉ rất sợ độ cao, đánh chết chứ không chơi, khuyên cậu nhóc đừng chơi, Uy Uy mất vui: "Em muốn chơi trò này! Chơi xe lửa trẻ con quá!"
Lạc Tĩnh Ngữ kéo cánh tay Chiêm Hỉ, chỉ vào mình rồi chỉ vào trò chơi, Chiêm Hỉ hỏi nhóc: "Vậy để chú Tiểu Ngư chơi cùng con nhé?"
Uy Uy suy nghĩ một chút, đồng ý.
Vừa rồi chơi, chú Tiểu Ngư vẫn ngồi bên cạnh bọn họ, trừ việc không nói tiếng nào, cũng không khác mấy người thường, cũng cười đến híp mắt, có vẻ là người tốt, còn mua cho nhóc một cây xúc xích nướng.
Lạc Tĩnh Ngữ dẫn Uy Uy xếp hàng đi vào, Chiêm Hỉ phía ngoài nhìn bọn họ. Lạc Tĩnh Ngữ ôm cậu nhóc lên ghế, rồi ngồi xuống bên cạnh, giúp cả hai thắt dây an toàn.
Khi thanh bảo vệ hạ xuống, trò chơi bắt đầu, tám người ngồi một dãy được đưa dần lên cao, chân của Lạc Tĩnh Ngữ và Uy Uy trên không trung, cúi đầu nhìn Chiêm Hỉ. Cô vẫy tay với hai người, còn lấy điện thoại chụp ảnh.
Nơi cao nhất bằng một tòa nhà bốn tầng, Uy Uy sợ hãi ôm lấy cánh tay Lạc Tĩnh Ngữ. Từ trước đến nay anh chưa từng được chơi trò mạo hiểm, lúc hàng ghế đột nhiên vọt xuống, anh thực sự hoảng sợ, quay sang nhìn bạn nhỏ bên cạnh, phát hiện nhóc cũng đang ngạc nhiên nhìn anh.
Hàng ghế lại lên một lần, sau khi có được kinh nghiệm, Lạc Tĩnh Ngữ không còn sợ hãi, còn phát hiện các lần nhảy xuống đều khá thú vị. Lúc này, cậu bé bên cạnh kéo tay áo anh, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn nhóc, Uy Uy ngước mắt lên nói: "Chú Tiểu Ngư, cô của con nói chú không biết nói, nhưng lúc này chú có nói mà."
Lạc Tĩnh Ngữ: "?"
Anh phát ra tiếng sao? Có lẽ lúc bị dọa không thể khống chế.
Anh xấu hổ cười trừ, chỉ vào miệng mình, lắc tay, ý bảo mình thật sự không biết nói. Uy Uy ngây thơ nói: "Thật mà, chú thật sự đã nói. Con nghe thấy chú nói "a" đấy!"
Bạn nhỏ có lẽ cho rằng ý của câu đó là sẽ không phát ra âm thanh, Lạc Tĩnh Ngữ không biết giải thích thế nào, chỉ vào miệng lần nữa rồi xua tay. Uy Uy lại dây dưa: "Con thật sự nghe thấy, chú nói được."
Sau ba phút lên xuống, trò chơi kết thúc, Uy Uy cảm thấy mình đã trở thành bạn tốt với Lạc Tĩnh Ngữ, lúc đi đường cũng nắm tay anh, còn yêu cầu chú Tiểu Ngư cùng chơi thuyền hải tặc và máy bay tự lái.
Hai trò chơi này đều cần độ cao, Chiêm Hỉ nghĩ đến đã nhũn chân, đẩy Lạc Tĩnh Ngữ ra trận.
Thuyền hải tặc còn kích thích hơn cả trò nhảy lúc rồi, Lạc Tĩnh Ngữ ngơ ngác dắt Uy Uy ngồi phía đuôi thuyền. Khi thuyền lớn lên cao nhất rồi vọt xuống, anh không thể khống chế được trọng lực, lại hét lên.
Lạc Tĩnh Ngữ cực kỳ căng thẳng, lần sau liền bịt kín miệng. Sau khi xuống mặt đất, Uy Uy kéo cánh tay anh, vui vẻ nói: "Chú Tiểu Ngư, thật sự chú đã nói đó! Vừa rồi chú nói mấy chữ 'a', con đều nghe thấy. Giọng của chú rất hay, con không gạt chú đâu."
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Bạn nhỏ rất dễ dỗ vui, sau khi chơi liền quên đi chuyện căng thẳng trong nhà, vừa đi vừa nhảy, cười vui vẻ, gương mặt phúng phính khiến Lạc Tĩnh Ngữ muốn nhéo vài cái.
Sau khi chơi vài trò, Uy Uy nói muốn đi vệ sinh, ba người liền chạy đến nhà vệ sinh của trường.
Trên đường đi, có một hàng quầy sạp dài. Chiêm Hỉ nhìn tới, đều là các nơi tuyển sinh đào tạo tư nhân, mỗi nơi đều bày rất nhiều đồ chơi khá rẻ. Trẻ em, ba mẹ có thể tham khảo hoặc điền vào mẫu khảo sát, và bé con có thể nhận được một món đồ chơi nhỏ.
Có một quầy hàng có nhiều trẻ em vây quanh, thì ra là một chú hề đang thổi bong bóng. Bong bóng dài có thể tạo thành các hình thù như cún con, đóa hoa, kẹo que... Bọn nhóc vây quanh chú hề, rất nhanh sẽ có một món đồ chơi rồi.
Uy Uy cũng muốn có một bong bóng hình cún con, Chiêm Hỉ liền đi điền phiếu khảo sát, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Uy Uy xếp hàng.
Chú hề đội tóc giả màu sắc rực rỡ, trên mặt trát phấn trắng bệch, đeo chiếc mũi hồng, son trên môi tô đến gần sát dái tai, là một gương mặt vui vẻ. Nhưng Lạc Tĩnh Ngữ biết căn bản người này không cười.
Không hiểu vì sao, Lạc Tĩnh Ngữ luôn cảm giác tên hề này nhìn về phía mình, cứ liếc mãi. Anh khẽ nhíu mày, cuối cùng đến lượt Uy Uy, chú hề không tạo hình bong bóng nữa mà nói thủ ngữ với Lạc Tĩnh Ngữ: [Tiểu Ngư, cậu nhận ra tôi không? Tôi là Nhạc Kỳ.]
Lạc Tĩnh Ngữ rất kinh ngạc, Nhạc Kỳ là bạn học cao trung của anh, lúc đó là lớp phó học tập, thành tích học tập rất tốt.
Khi Chiêm Hỉ đi tới, Uy Uy đã có được bong bóng cún con, nhóc đang kẹp chân muốn đi vệ sinh. Chiêm Hỉ nhanh chóng dắt nhóc đi trước, quay đầu phát hiện Lạc Tĩnh Ngữ không đi theo, vẫy tay với anh: "Tiểu Ngư!"
Lạc Tĩnh Ngữ thấy cô gọi anh, chỉ vào chú hề rồi chỉ vào bản thân, giơ ngón cái hai tay lên chạm nhau, Chiêm Hỉ liền biết, từ này là "Bạn".
Cô gật đầu, dẫn Uy Uy đến nhà vệ sinh.
Sau khi đi WC, Chiêm Hỉ về đường cũ, cũng đã nhanh đến giờ cơm trưa, một nhân viên quầy hàng đang ăn cơm hộp. Chiêm Hỉ tìm kiếm xung quanh, nhìn chú hề và Lạc Tĩnh Ngữ đang đứng bên cạnh thùng rác gần đó, chú hề đã cởi bỏ mũi đỏ và tóc giả, đang hút thuốc, Lạc Tĩnh Ngữ đang dùng thủ ngữ với anh ta.
Phụ huynh đám nhóc đi ngang qua, nhìn thấy hai người dùng thủ ngữ, đều quay đầu nhìn lại.
Chiêm Hỉ không đi tới, chỉ nhìn từ xa.
Cô nhớ đến cặp đôi chủ cửa hàng ở chợ đêm Phong Lâm, bọn họ cũng là bạn của Tiểu Ngư. Còn cả Lạc Hiểu Mai trong thang máy là chị gái của Tiểu Ngư. Bậy giờ chú hề này cũng là bạn học của Tiểu Ngư.
Bọn họ đều là người điếc.
Trong các mối quan hệ của Tiểu Ngư, đa số đều là người điếc.
Nhạc Kỳ hỏi Lạc Tĩnh Ngữ: [Gần đây thế nào? Tôi nghe Trần Lượng nói cậu đã mua nhà rồi?]
Lạc Tĩnh Ngữ thật thà gật đầu: [Mua đã hơn hai năm, cần chỗ để làm việc.]
Nhạc Kỳ hít một hơi, dùng thủ ngữ nói: [Vẫn là cậu sống tốt, không như bọn tôi, rất khó tìm việc, chỉ có thể làm việc vặt.]
Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ ngợi, hỏi: [Chẳng phải cậu thi đậu Đại học sao?]
Nhạc Kỳ cúi đầu thở dài, dập tắt điếu thuốc, ngẩng đầu nói: [Thi đậu Đại học, sau khi tốt nghiệp cũng chẳng tìm được công việc phù hợp. Mấy năm nay tôi muốn thi vào Liên đoàn người khuyết tật, nhưng không đậu. Cực khổ học chuyên ngành máy tính, nhưng không tìm được việc làm. Nhiều người bình thường đều học về máy tính, ai lại muốn tôi chứ? Sớm biết lúc trước nên đi học ngành giáo dục, còn có thể làm thầy giáo. Tôi không giỏi mỹ thuật như cậu, không có thiên phú.]
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn Nhạc Kỳ, toàn thân hài hước, nhưng đằng sau tóc giả của chú hề này lại đầy lớp mồ hôi, cuộc sống không tốt tý nào.
Anh hỏi: [Vậy bình thường cậu làm công việc gì?]
Nhạc Kỳ trả lời: [Cái gì cũng làm, học tạo hình bong bóng, khi có nhà hàng khai trương hoặc hôn lễ, cũng có thể đi làm phục vụ. Giá của tôi thấp hơn những người khác, có vài người mắng tôi tùy tiện hạ giá, tôi chỉ nói tôi bị điếc! Nếu không hạ giá thì ai mà thuê tôi đây? Người khác cũng không nói tôi nữa. Thường ngày tôi sẽ làm trực đêm cho người ta, cũng có thể tự nuôi sống bản thân.]
Anh ta nhìn Chiêm Hỉ cách đó không xa, hỏi Lạc Tĩnh Ngữ: [Đó là vợ của cậu sao? Con cái lớn thật, chưa từng nghe nói cậu kết hôn nữa.]
Lạc Tĩnh Ngữ cười rộ: [Không phải, cậu bé là cháu của cô ấy. Cô ấy...]
Hai tay của anh do dự một lúc, sau đó hạ xuống, [Là bạn gái của tôi.]
Nhạc Kỳ trợn to mắt hỏi: [Cô ấy có thể nghe được sao? Vừa rồi tôi thấy cô ấy nói chuyện.]
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, cũng nhìn về hướng Chiêm Hỉ, sau đó quay về nhìn Nhạc Kỳ, cười khổ: [Kỳ lạ lắm sao?]
Nhạc Kỳ không biết nên nói thế nào, khua tay nói: [Cô ấy rất đẹp, có khuyết tật gì không? Hay là có bệnh? Cô ấy biết thủ ngữ không? Người trong nhà cô ấy đồng ý cho các cậu bên nhau không?]
Lạc Tĩnh Ngữ bĩnh tĩnh lắc đầu: [Cô ấy cực kỳ khỏe mạnh, không biết thủ ngữ, gia đình cô ấy chưa biết.]
Nhạc Kỳ lẳng lặng nhìn anh, vỗ lên cánh tay: [Chúc cậu may mắn, Tiểu Ngư. Mấy năm gần đây tôi không có ý định tìm đối tượng, tự nuôi mình đã khó rồi. Tôi khuyên cậu đừng quá để tâm, đừng quá nghiêm túc, có mấy người điếc ở cùng với người bình thường chứ? Bạn gái cậu còn xinh đẹp như vậy, và tất nhiên cậu cũng rất tuấn tú. Chỉ là tôi cảm thấy, nếu hai người bị chia cắt, người bị tổn thương nhất định là cậu.]
Lạc Tĩnh Ngữ nở nụ cười: [Tôi biết, tôi đi trước đây. Phải dắt bạn nhỏ đi ăn cơm rồi, cậu cũng cố lên. Tạm biệt.]
Sau khi tạm biệt Nhạc Kỳ, Lạc Tĩnh Ngữ đút tay vào túi đi về phía Chiêm Hỉ, Uy Uy ở bên cạnh ngắm ngía bong bóng cún con của mình, cứ ném lên rồi chụp lấy.
Chiêm Hỉ nhìn Lạc Tĩnh Ngữ đến gần, cười hỏi: "Đã nói chuyện với bạn xong rồi à?"
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu.
Chiêm Hỉ hỏi tiếp: "Là bạn học của anh sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ lại gật đầu.
"Anh không muốn giới thiệu em sao?" Chiêm Hỉ nói, "Vừa nãy em vẫn luôn chờ anh gọi em."
Nói rồi cô đột nhiên nghiêng người, vẫy tay với chú hề gần đó.
Nhạc Kỳ: "..."
Anh ta cũng vẫy tay.
Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu liếc anh ta, xoay người nói thủ ngữ với Chiêm Hỉ: [Không cần.]
"Nghe anh vậy, chúng ta đi ăn cơm thôi. Lúc ăn cơm anh có thể kể một chút về bạn của mình." Chiêm Hỉ ôm lấy Uy Uy, "Bạn nhỏ nói muốn ăn pizza, anh thích không?"
Lạc Tĩnh Ngữ cười nhẹ, gật đầu.
Chiêm Hỉ vẫn tươi cười, tay trái nắm lấy Uy Uy, Lạc Tĩnh Ngữ đi bên phải cô.
Cách đó không xa, Nhạc Kỳ ở bên cạnh thùng rác, bắt đầu đốt điếu thuốc, nhìn theo bóng lưng bọn họ.
Anh ta nhìn Lạc Tĩnh Ngữ đút hai tay vào túi áo hoodie đi chậm tới. Ban đầu cô gái vốn cầm túi, sau khi qua một đoạn, cô đeo túi lên vai, tiếp đó kéo nhẹ cánh tay trái người đàn ông.
Kéo một lúc, không nhúc nhích, Lạc Tĩnh Ngữ quay sang nhìn cô.
Cô lại kéo, cuối cùng người đàn ông mới lấy tay trái ra ngoài, cô gái nhân cơ hội đó mà đặt tay phải vào lòng bàn tay anh.
Lạc Tĩnh Ngữ dừng lại, nhìn xung quanh mấy lần, cô gái ngẩng đầu nhìn anh, vui vẻ đung đưa tay của anh.
Cuối cùng, Lạc Tĩnh Ngữ lật lại bàn tay, nắm lấy tay của cô, bao trọn thật chặt.
Bình luận facebook