Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Phương Húc bắt chéo đặt trên bàn làm việc, gọi điện cho Quản Như Tiệp.
"Em yêu cầu cô ta phải chứng minh, nói thế nào rồi?" Phương Húc hỏi.
"Không trả lời." Quản Như Tiệp hỏi, "Anh Tiểu Phương, anh nói thử xem rốt cuộc bọn họ có lưu lại tài liệu hay không? Anh chụp ảnh, nếu như bọn họ cũng chụp thì sao?"
"Sao anh biết được bọn họ lưu hay không lưu đây?" Phương Húc cười lạnh, "Thật ra suy nghĩ của tên điếc rất nhạy cảm, nếu không làm tốt thì hiện tại bọn họ đã biết em rốt cuộc là ai rồi, em che giấu một chút đi, đánh chết cũng đừng khai ra. Dù sao anh cũng là người không biết gì cả, lúc chuyện phát sinh anh chưa hủy hợp tác với cậu ta, và chưa hợp tác em đâu."
Quản Như Tiệp làm nũng: "Anh đang xem em là vũ khí sao? Nếu như người ta thật sự kiện em thì làm sao bây giờ?"
Phương Húc nói: "Nếu bọn họ có lưu tài liệu, nhiều nhất sẽ bảo em xóa Weibo đi, Họa Thường không thể cố ý phóng to chuyện, có lợi gì đâu? Coi như chưa từng phát sinh chuyện gì thôi. Em đừng tự dọa mình, tên điếc này cũng không thích ôm chuyện đâu, nhưng bạn gái kia của cậu ta có miệng lưỡi sắc bén, nên đề phòng một chút."
Quản Như Tiệp hơi trầm mặc, hỏi: "Vậy...... Anh Tiểu Phương, nếu bọn họ không lưu thì sao? Chúng ta nên làm thế nào?"
Phương Húc cười lớn: "Không lưu tài liệu sao? Vậy chẳng phải phát tài rồi sao? Đòi tiền từ Họa Thường, tuyệt đối bọn họ sẽ bỏ tiền để dẹp chuyện xấu, sau đó Họa Thường sẽ đến tìm tên điếc tính sổ, như thế chúng ta cũng không cần phải xen vào, xem chuyện vui là được."
"Nếu Họa Thường cho tiền chúng ta, nhưng không truy cứu trách nhiệm bên Cá Mừng Vui, chuyện lớn hóa nhỏ, anh cũng không quan tâm sao?" Quản Như Tiệp ậm ừ, "Em lại chẳng muốn đòi tiền, nếu làm không tốt thì tên điếc đó sẽ ra vẻ đáng thương với Họa Thường, Họa Thường sẽ tha thứ cho anh ta để anh ta tiếp tục kinh doanh Cá Mừng Vui, chúng ta có được tiền cũng không thể tiếp tục đăng bài kể xấu anh ta, không thì Họa Thường sẽ tức chết."
Phương Húc trầm ngâm một lát, nói: "Anh cảm thấy, nếu Họa Thường tha cho tên điếc, tạm thời chúng ta chưa tính đến. Ít nhiều gì thì Họa Thường cũng sẽ phong tỏa tin tức không lọt ra ngoài, tên điếc bị một đòn lớn như thế, có lẽ sau này không dám kiêu ngạo, trên người có vết nhơ, nhược điểm luôn trong tay chúng ta, lúc nào nhìn cậu ta ngứa mắt thì tiếp tục giáng một đòn cũng không muộn."
"Anh cam tâm sao?" Quản Như Tiệp điệu đàng nói, "Lần này hoàn toàn có thể khiến anh ta không ngóc đầu lên được, chỉ cần anh ta không chứng cứ. Anh Tiểu Phương, không có tên điếc, buôn bán của chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều, hiện tại Từ Khanh Ngôn rất ít mở đơn đặt hàng, mấy người khác đều chỉ chơi đùa nho nhỏ thôi, trong giới Hán phục, bên anh luôn tốt nhất."
Phương Húc đốt một điếu thuốc: "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ví dụ như đừng ép tên điếc quá mức, loại người tàn tật này mà phát điên thì quỷ cũng không biết thành ra cái gì, nếu như quậy đến cá chết lưới rách, đồng quy vu tận* với anh, anh tìm ai nói lý đây......"
(Ji: *cá chết lưới rách, đồng vu quy tận – ai đọc nhiều ngôn tình cũng biết mấy thành ngữ này nhỉ, ý nghĩa là khi dồn người ta đến đường cùng, con người sẽ dùng hơi tàn cuối cùng để chơi khô máu lại, cùng nhau chết luôn)
Lời còn chưa dứt, anh nghe được một trận ầm ĩ bên ngoài văn phòng, Tinh Tinh tiếp tân kêu lớn: "Này này, Tiểu Ngư! Anh......"
"Fuck, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến rồi! Không nói với em nữa." Phương Húc vừa cúp điện thoại, cửa văn phòng đã bật mở, Lạc Tĩnh Ngữ vọt vào, theo sau là hai cô gái tiếp tân kinh hoảng gọi: "Sếp ơi, anh ấy.... anh ấy...muốn gặp anh! Bọn em không ngăn được."
Phương Húc từng nhắc nhở các cô phải ngăn Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ vào văn phòng của anh, lúc này anh ta xua tay nói: "Không sao, các cô ra ngoài đi."
Hai tiếp tân ra ngoài, còn giúp bọn họ đóng cửa.
Phương Húc đánh giá Lạc Tĩnh Ngữ, sắc mặt anh trắng bệch, đôi mắt hơi ửng đỏ, đôi môi mím thành một đường chỉ, tựa hồ mắt trừng lên muốn nứt toạt ra, may mắn, đôi tay trống trơn, không có bất kỳ vũ khí gì.
"Sao cậu lại tới đây?" Phương Húc cười hít một hơi thuốc, hỏi, "Gần đây làm ăn được không? Tôi thấy cậu đã mở đơn đặt hàng, đồ vật làm cũng không tồi, có vẻ đẹp hơn mấy cái của tôi, giấu diếm ý tưởng của mình sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ quơ tay một tràng dài thủ ngữ, vừa nhanh vừa nặng nề, thể hiện sự tức giận của anh.
Phương Húc vui vẻ: "Cậu làm gì thế? Biết rõ tôi nhìn không hiểu thủ ngữ rồi, muốn nói gì thì dùng di động, hoặc là viết ra." Anh rút hai tờ giấy A4 từ trong máy in đẩy đến trước bàn, rồi ném một cây bút qua, "Hôm nay đúng lúc tâm tình tôi rất tốt, có thể trò chuyện từ từ với cậu, cậu phải biết tôi rất phiền khi nói chuyện phiếm với cậu đấy."
Lạc Tĩnh Ngữ tiến lên vài bước, cầm lấy bút viết hai chữ to trên tờ giấy trắng: [Vì sao?]
Anh đưa cho Phương Húc xem, đôi môi run rẩy, ánh mắt tựa như có thể phun ra lửa.
Anh dồn lực chỉ hai chữ trên giấy kia, tựa hồ hỏi liên tục: Vì sao?
"Gì mà vì sao?" Phương Húc vẫn nhàn nhã hút thuốc, anh ta nhả ra một làn khói, "Tôi không biết cậu đang nói cái gì, Tiểu Ngư, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thấy vẻ mặt anh ta như mọi chuyện đều không liên quan tới mình, Lạc Tĩnh Ngữ phẫn nộ tột đỉnh, không muốn viết chữ hay đánh chữ trên điện thoại nữa, cố chấp dùng thủ ngữ nói:
[Vì sao cậu phải đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi có lỗi với cậu ở đâu? Tôi đã giúp cậu kiếm tiền nhiều như vậy! Chưa từng hãm hại hay lừa gạt cậu! Cậu nói tôi hợp tác tốt chia tay hòa bình, tôi đã đồng ý, cậu nói thiết kế trước kia đều thuộc về cậu, tôi cũng đồng ý! Nếu cậu muốn hợp tác với Họa Thường thì cứ lấy đi là được, tôi cũng có thể không cần! Nhưng vì sao cậu muốn hại tôi? Tôi không sao chép! Cậu biết tôi chưa từng đi sao chép! Vì sao cậu đưa thiết kế của tôicho người khác? Để hãm hại tôi sao? Tôi chỉ muốn yên ổn làm hoa! Chúng ta có thể cạnh tranh công bằng, tôi chỉ muốn dựa vào làm hoa để kiếm cơm mà thôi!]
Anh quá kích động, đến mức hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của mình, trong quá trình dùng thủ ngữ cũng há mồm, âm thanh trong cổ họng theo anh từng động tác mà bật ra: "Ì ao ứ, ì ao, ốt uộc à ì ao......"
Âm lượng của rất lớn, âm tiết lại mơ hồ không rõ ý nghĩa theo cổ họng cứ rên rỉ phát ra, Phương Húc nghe thấy liền dựng tóc gáy.
Anh ta không hiểu thủ ngữ của Lạc Tĩnh Ngữ, càng nghe không hiểu lời nói của Lạc Tĩnh Ngữ, sau khi xem một loạt hành động như vở kịch câm dài của anh, lấy đầu mẩu thuốc lá dập tắt trên gạt tàn, cau mày cười khổ: "Lạc Tĩnh Ngữ, giữa trưa cậu chạy đến chỗ phát điên gì vậy? Dạy lớp thủ ngữ cho tôi à? Xin lỗi, tôi nhìn không hiểu, một câu cũng không hiểu. Cậu là một người khuyết tật, còn tôi là người bình thường, một là cậu viết chữ hoặc hai là gõ chữ cho tôi, cậu muốn làm cái nào? Tôi không rảnh chơi với cậu, sắp phải đi ăn cơm rồi, cậu đi nhanh đi nhanh, tôi nhìn thấy cậu muốn rụng tim."
Sắc mặt Lạc Tĩnh Ngữ tối xuống, từ đầu đến chân đều run lên, tựa như cực lực khắc chế. Anh cắn răng, cầm lấy bút một lần nữa, viết xuống mấy chữ bên cạnh chữ "Vì sao": [Tôi không sao chép! Họa Thường, cá, hoa sen, cậu hại tôi?]
Phương Húc: "......"
Anh ta rũ mắt nhìn chữ trên giấy, nhướng mắt cười lạnh: "Tôi không biết cậu đang nói gì."
Cuối cùng Lạc Tĩnh Ngữ nhịn không nổi nữa, anh vòng qua bàn làm việc nhào đến trước mặt Phương Húc, nắm lấy cổ áo anh ta nhấc lên, Phương Húc rống giận: "Cậu muốn làm gì?!"
Lạc Tĩnh Ngữ muốn làm gì?
Còn có thể muốn làm gì chứ? Muốn đánh Phương Húc!
Nhưng anh còn giữ một chút lý trí, biết bản thân không thể xúc động, hận mình không biết nói, không thể nói được một chữ, chỉ có thể nhìn anh ta đầy căm tức, cầm lấy tờ giấy đã nhăn dúm đưa đến trước mặt anh ta, cơ hồ muốn dán lên mặt anh ta.
Phương Húc gạt tờ giấy sang một bên, ánh mắt thấp thoáng vui vẻ, nói cực kỳ rõ ràng: "Kích động như vậy sao? Xem ra không có chứng cứ rồi."
Lạc Tĩnh Ngữ đang căng thẳng lập tức tan vỡ theo từng mảnh nhỏ.
Anh hét lên một tiếng, nắm tay lại đấm vào mặt Phương Húc thật mạnh, khiến anh ta ngã nhào lên ghế.
Phương Húc không ngờ Lạc Tĩnh Ngữ đánh thật, trong trí nhớ của anh ta, người này vẫn luôn mềm mỏng dịu dàng, cho dù tức giận cũng đều giữ trong lòng. Phương Húc còn chưa kịp bò dậy từ mặt đất, Lạc Tĩnh Ngữ nhào tới, nắm chặt tay tiếp tục đấm vào mặt anh ta.
Phương Húc bị đánh đến choáng váng, khi Lạc Tĩnh Ngữ chuẩn bị đánh lần 3 mới chuẩn bị sẵn, xoay người né tránh rồi lăn long lóc bò dậy, nhân lúc Lạc Tĩnh Ngữ đánh hụt mà đạp một cú vào bụng của anh, Lạc Tĩnh Ngữ bị đau rên rỉ, Phương Húc thuận thế đánh thêm một cú tới.
Lạc Tĩnh Ngữ bị đánh lảo đảo hai bước, quay sang nhìn Phương Húc, phẫn nộ đã thiêu đốt toàn bộ lý trí của anh, toàn thân tựa như một con thú hoang chỉ xông lên kẻ địch, hét lên một tiếng rồi xông vào đánh nhau với Phương Húc.
Tiếp tân ngoài văn phòng chỉ nghe được tiếng đấm đã bên trong truyền ra, còn có tiếng đồ vật rơi xuống đất, kính vỡ, còn có tiếng rống giận của hai người đàn ông. Một đám tiếp tân sợ hãi, xô đẩy nhau đến mở cửa, nhìn thoáng qua đã thấy văn phòng lộn xộn.
Bàn bị chệch hướng, ghế bị ngã, hơn phân nửa đồ vật trên bàn bị càn quét xuống mặt đất, bao gồm máy tính, máy in; giá sách bị gãy, cửa kính bị vỡ rơi đầy trên mặt đất, Lạc Tĩnh Ngữ đè trên người Phương Húc, trên mặt và trên người hai người đều có máu, mặt mũi bầm dập, đang giằng co kiềm chế đối phương.
Tinh Tinh thét chói tai: "Sếp!! Cần báo cảnh sát không?"
"Báo mau!" Phương Húc rống giận, móc điện thoại từ trong túi quần ném qua, "Tìm tên một người họ Chiêm, gọi điện thoại cho cô ta bảo đến đây xem người này bị điên thành cái dạng gì rồi!"
Lạc Tĩnh Ngữ xem đã hiểu khẩu hình môi của Phương Húc, anh hét to một tiếng, hai người lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, Tinh Tinh sợ tới mức cả người run rẩy, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
Lúc này, đổi thành Phương Húc đè trên người Lạc Tĩnh Ngữ, cúi đầu xem anh, Phương Húc nghiêng đầu phun máu, vỗ lên mặt Lạc Tĩnh Ngữ, khẽ nói: "Muốn đấu với tôi à? Tên điếc nhỏ, còn non lắm."
Lạc Tĩnh Ngữ trừng mắt nhìn anh ta chằm chằm, Phương Húc bật cười, chậm rãi nói: "Lạc Tĩnh Ngữ, đừng nhìn tôi như vậy, cậu biết không? Tôi ghê tởm nhất lúc cậu nhìn tôi như vậy, trong lòng không biết đã mắng tôi đến mức nào rồi, đúng không? Đừng giả vờ mình thuần khiết cao thượng đến đâu, ai cũng đều muốn kiếm tiền, tôi có thể nâng cậu lên, cũng có thể huỷ hoại cậu, cánh cứng cáp liền đòi bay đi sao? Tôi nói này, không dễ dàng như vậy đâu."
Lạc Tĩnh Ngữ dùng hết sức dùng đầu gối húc lên bụng dưới của Phương Húc, anh thảm thương hét lên một tiếng, đau đến mức lăn sang một bên. Lạc Tĩnh Ngữ được tự do bò dậy, lắc lư mà lui về hai bước, thở hổn hển nhìn Phương Húc từ trên cao.
Phương Húc dịu dần cơn đau, ngồi dưới đất dựa vào bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, anh ta chỉ vào tay phải của anh: "Tay cậu bị thương rồi kìa, không quan trọng sao? Cậu chính còn phải dựa vào nó kiếm cơm đấy."
Lúc này Lạc Tĩnh Ngữ mới cảm giác được đau đớn trên tay phải, cúi đầu xem thử, vết cắt hở từ kính vỡ kéo dài từ mu bàn tay đến ngón áp út, toàn bộ bàn tay đầm đìa máu tươi, đầu ngón tay rũ xuống, từng giọt máu đang nhỏ xuống.
Đây là hậu quả từ đòn đánh hụt vào Phương Húc của anh vừa rồi, cuối cùng đánh vào cửa kính bên giá sách.
Cảnh sát cùng Chiêm Hỉ chạy tới văn phòng, Lạc Tĩnh Ngữ và Phương Húc đều bị thương, được cảnh sát mang đến bệnh viện xử lý vết thương trước, còn lại một cảnh sát trong văn phòng lấy lời khai của nhóm tiếp tân.
Bệnh viện, Chiêm Hỉ luôn ở bên cạnh Lạc Tĩnh Ngữ, nhân viên y tế giúp anh xử lý vết thương trên tay phải, trên miệng vết thương còn vài mảnh vỡ nhỏ, lấy một cái nhíp nhỏ gắp ra từng cái.
Rất may vết thương này không làm tổn thương đến xương và kinh mạch, bác sĩ nói sẽ không ảnh hưởng các chức năng của tay, nhưng vết khâu nhất định sẽ để lại sẹo.
Vẻ mặt của Lạc Tĩnh Ngữ vẫn đơ cứng, dường như đau đớn không ảnh hưởng đến anh.
Anh rất tàn tạ, đầu tóc rối bời, trên mặt bầm tím một mảng, khóe miệng bị rách, bên má trái bị sưng tấy. Bác sĩ bảo anh cởi áo trên ra, liền nhìn thấy từng vết bầm tím và cục máu lớn ứ đọng trên thân thể của anh.
Chiêm Hỉ không nhịn được, nắm chặt tay trái Lạc Tĩnh Ngữ, nước mắt rơi lã chã.
Nhìn đến cô khóc, Lạc Tĩnh Ngữ mới tựa như được sống lại, anh nhìn vào mắt cô rồi lắc đầu, siết chặt tay cô hơn một chút. Anh hơi hé miệng, tựa như bảo cô đừng lo lắng.
Chiêm Hỉ biết lúc này mình nên bình tĩnh hơn, nhưng cô thật sự không giỏi như thế, Lạc Tĩnh Ngữ càng bình tĩnh, cô càng không nhịn được, nước mắt tiếp tục rơi xuống, cắn môi thật chặt mới không khiến mình gào khóc.
Phương Húc bên kia cũng không khác hơn, cũng một thân đầy vết thương, hai người đàn ông đánh nhau cũng lung tung, chỉ dùng sức mạnh tay đấm chân đá. Ngoại trừ tay Lạc Tĩnh Ngữ bị mảnh vụn làm xước, vết thương của Phương Húc còn nặng hơn, hai bên mặt sưng như bánh bao, anh ta còn đang kể khổ với cảnh sát, nói bụng đau, lưng đau, chân đau......
Hai người, chỉ có một lời khai, Phương Húc nói Lạc Tĩnh Ngữ ra tay trước, sự thật cũng chính xác, xử lý xong vết thương, tất cả mọi người đều đến đồn cảnh sát.
Lạc Tĩnh Ngữ không gọi điện thoại cho người nhà, Lạc Hiểu Mai đang có thai, ba mẹ cũng lớn tuổi, anh không muốn khiến bọn họ lo lắng.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, người nhà Lạc Tĩnh Ngữ lại không tới, La Hân Nhiên cảm thấy cần nhờ một người lớn tuổi hơn để giúp đỡ xử lý vài chuyện. Thông qua ý kiến của Chiêm Hỉ, cô liền gọi điện thoại cho Chiêm Kiệt, Chiêm Kiệt nhận được điện thoại lập tức chạy đến đây.
La Hân Nhiên đã nói đầu đuôi mọi chuyện cho Chiêm Kiệt ngoài cửa đồn cảnh sát, khuôn mặt Chiêm Kiệt trầm xuống, vẫn không hé răng.
Xử lý xong mọi chuyện đã đến xẩm tối, Phương Húc đồng ý tự giải quyết, đòi Lạc Tĩnh Ngữ bồi thường tiền bạc, không chỉ có tiền thuốc men, thời gian, chi phí tài sản hư hao trong văn phòng, còn phải bồi thường thiệt hại tinh thần của anh ta, mở miệng liền đòi năm mươi ngàn tệ.
"Không cần xin lỗi." Phương Húc nói với cảnh sát, "Cậu ta là người khuyết tật, cũng rất khó khăn. Có lẽ hơi bị kích thích, nhất thời bị hồ đồ rồi. Haiz...... Tôi cũng không so đo, tốt xấu gì cũng đã hợp tác với nhau mấy năm, làm ăn không thuận lợi, tôi cũng không muốn ép người quá đáng."
Anh ta nói xong liền quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Chiêm Hỉ đang nhìn mình chằm chằm. Phương Húc mỉm cười, hừ lạnh một tiếng.
Chiêm Kiệt cò kè mặc cả cùng Phương Húc.
"Tiền thuốc men rõ ràng, các chi phí khác cũng có quy định, hư hại trong văn phòng của anh thì lập một danh sách ra xem được bao nhiêu đã." Chiêm Kiệt đưa một điếu thuốc cho Phương Húc, "Còn tiền bồi thường thiệt hại tinh thần...... Phương tiên sinh, anh chắc là muốn chưa? Tôi nói với anh vậy, hôm nay tên nhóc Lạc Tĩnh Ngữ này đến tìm anh, em gái tôi không hề biết. Anh chọc giận cậu ta, vậy tương lại liệu cậu ta còn đến tìm anh nữa hay không, có thể làm vài chuyện mất kiểm soát nữa hay không, bọn tôi không thể bảo đảm được."
Phương Húc nói với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, bọn họ uy hiếp tôi!"
"Ai uy hiếp anh chứ?" Chiêm Kiệt lạnh lùng nói, "Nếu do chuyện này mà em gái tôi chia tay Lạc Tĩnh Ngữ, anh nghĩ thử đi, cậu ta có thể chịu kích thích hay không? Nếu bị kích thích thì phải tìm ai tính sổ đây? Nhưng chắc chắn không phải là em gái tôi đâu!"
Phương Húc: "......"
"Cũng không khác lắm, bản thân anh làm gì thì trong lòng hiểu rõ." Chiêm Kiệt hừ lạnh, "Tiền quan trọng hay cái khác quan trọng, tự mình xem đi."
Cảnh sát cũng cảm thấy Phương Húc đòi quá nhiều, mở miệng hòa giải.
Cuối cùng, Chiêm Kiệt đưa ra chi phí giải quyết hai mươi ngàn tệ, Phương Húc đồng ý.
Lạc Tĩnh Ngữ yên lặng ký tên trên đơn hòa giải.
Phương Húc rời khỏi đồn cảnh sát một mình, ngồi trên taxi vẫn không nuốt trôi cục tức này, anh ta gọi điện thoại cho Quản Như Tiệp: "Anh đã xác định bọn họ không có chứng cứ, hẳn em biết nên làm thế nào chứ?"
——
Một chiếc xe hơi nhỏ dừng lại trước cửa tiểu khu Thanh Tước Giai Uyển, Trì Quý Lan cùng em gái xuống xe, trên lưng vác một chiếc túi lớn, khom người nói với tài xế: "Cảm ơn nhé, A Xương. Ngày mai dì sẽ gọi điện thoại để đi xe con về."
Lần này, em gái bà là Trì Quý Tiên tới Tiền Đường xem xét, đúng lúc có hàng xóm lái xe tới Tiền Đường làm việc, Trì Quý Tiên đi chung xe đến đây. Sau khi Trì Quý Lan biết bỗng nghĩ đã hơn một tháng không gặp con gái, còn cháu trai Chiêm Khải Uy cũng sắp khai giảng năm 2, nên cũng đi chung xe muốn đến Tiền Đường đến thăm con gái và cháu trai.
Xe hơi nhỏ đi rồi, Trì Quý Tiên nói: "Chị hai, chị lại không gọi điện thoại cho Hoan Hoan, nó có tức giận không đấy?"
"Bây giờ chị gọi đây." Trì Quý Lan lấy di động, "Chị cũng mới quyết định xong, ông Chiêm nhà chị cũng chưa biết đâu."
Trì Quý Tiên cười lắc đầu: "Chị đó, luôn thích đột nhiên tập kích, khó trách Hoan Hoan không vui, đêm nay vẫn ở nhà A Kiệt sao?"
"Ở bên chỗ Hoan Hoan đi, trời nóng ngủ dưới đất cũng không sao." Trì Quý Lan vừa nói vừa gọi điện thoại, "Bây giờ hễ chị nghĩ đến A Kiệt liền tức giận, ly hôn còn quay sang trách chị, chị bảo nó ly hôn sao?"
Chiêm Hỉ đang ở trên xe Chiêm Kiệt, nhìn thấy cuộc gọi của mẹ bỗng đau đầu, cố gắng tâm bình khí hòa nhận điện thoại: "A lô, mẹ à?"
"Hoan Hoan, con đang ở đâu đấy?" Trì Quý Lan hỏi.
"Con...... Con đang ra ngoài làm việc." Trong xe có tiếng, Chiêm Hỉ biết không thể gạt được.
Trì Quý Lan hỏi: "Vậy khi nào con về nhà?"
"Về nhà nào ạ?" Chiêm Hỉ không rõ lắm, "Ở quê sao? Mấy nay con chưa nói muốn về nhà mà."
Trì Quý Lan: "Quê gì chứ? Mẹ đang nói căn hộ con đang thuê kìa."
Chiêm Hỉ: "Hiện tại con đang trên đường về nhà, sao thế?"
"Không sao cả, lát nữa con về đến nhà rồi nói sau." Trì Quý Lan cười lớn cúp điện thoại, nói với em gái, "Hoan Hoan sẽ về ngày, chúng ta vào tiểu khu chờ nó một lát đi."
Trên xe Chiêm Kiệt, ngoại trừ Chiêm Hỉ lên tiếng khi nhận được điện thoại, không một ai nói chuyện, không khí vừa áp lực vừa trầm mặc.
La Hân Nhiên không yên tâm, đi theo bọn họ về nhà, nói muốn ở cùng Chiêm Hỉ một lát rồi đi. Cô ngồi trên ghế phụ lái, Chiêm Kiệt xụ mặt lái xe thẳng về hướng Thanh Tước Giai Uyển.
Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ ngồi hàng ghế phía sau, tay phải của anh đã khâu lại và băng bó, Chiêm Hỉ vẫn luôn nắm tay trái anh chưa từng buông ra.
Chỉ là tinh thần anh vẫn chưa khôi phục, không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì, anh không đánh chữ trên điện thoại, cũng không dùng thủ ngữ, khi cảnh sát hỏi chuyện cũng không phản ứng, hai mắt vô thần, mặc cho Phương Húc nói hươu nói vượn.
Anh thật tùy hứng, không giống một người 27 tuổi trưởng thành, nhưng ai có đủ tư cách trách móc anh chứ?
Anh không làm sai, nhưng nếu cuối cùng không được làm hoa nữa, trong lòng anh sẽ sợ hãi và buồn bã bao nhiêu, ai biết được chứ?
Xe tới Thanh Tước Giai Uyển, bốn người xuống xe, La Hân Nhiên rất đói bụng, cô biết Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ chưa ăn gì cả ngày nay, liền nói để cô đi mua một chút đồ ăn, bảo Chiêm Kiệt cùng hai người bọn họ lên tầng trước.
Lạc Tĩnh Ngữ bê bết máu, Chiêm Hỉ nắm tay anh tựa như giống một con rối gỗ đi về phía tòa nhà.
Chiêm Kiệt phiền não, anh đã biết mọi chuyện, cảm thấy tên họ Phương kia thật sự không phải người, cũng cảm thấy em gái mình cùng Lạc Tĩnh Ngữ thật sự ngốc đến chết. Tức thì tức vậy, nhưng anh tạm thời vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, chuyện này là do Phương Húc cố ý hãm hại, nói không chừng còn có mấy chuyện tiếp theo nữa, anh đoán Phương Húc muốn ép Lạc Tĩnh Ngữ không thể ngóc đầu trong giới hoa giả.
Trời đã tối, suy nghĩ của ba người trên đường đi đều phức tạp, không ai để ý đến phong cảnh bên đường. Khi đến trước cửa tiểu khu, Chiêm Kiệt cùng Chiêm Hỉ bỗng nghe được một tiếng gọi quen thuộc ven: "A Kiệt, Hoan Hoan?"
Chiêm Hỉ cảm thấy mình đang nằm mơ rồi, một cơn ác mộng, cô quay đầu liền nhìn bóng dáng của mẹ, bên cạnh còn có dì nhỏ với vẻ mặt dại ra.
Chiêm Kiệt phản ứng nhanh hơn cô, tiến lên một bước che trước người Lạc Tĩnh Ngữ, gọi: "Mẹ à? Sao mẹ lại ở đây?"
Trì Quý Lan nhìn anh, rồi nhìn đến Chiêm Hỉ ngây ngốc, cuối cùng chuyển sang người xa lạ duy nhất ở đây —— chàng trai được con trai che chắn phía sau kia.
Xung quanh tối om, chỉ có một bóng đèn trên cửa còn sáng mờ mờ. Trì Quý Lan nhìn kỹ, hình như người này vừa mới bị đánh, trên mặt đầy vết sưng đỏ, áo thun màu trắng đều có vết máu đã khô, tay phải tựa như đang quấn băng gạc, tay trái...... Tay trái lại nắm chặt lấy tay con gái của bà.
Trì Quý Lan như bị sét đánh trúng một cái, trừng mắt hỏi Chiêm Kiệt: "Mẹ còn muốn hỏi con đấy, sao con lại ở đây? Cậu ta là ai?"
Bà chỉ về hướng Lạc Tĩnh Ngữ, Chiêm Kiệt hơi há mồm, không biết nên nói như thế nào, cũng không biết có nên nói hay không.
Thấy con trai không trả lời, Trì Quý Lan lại nhìn về phía Chiêm Hỉ, chỉ vào Lạc Tĩnh Ngữ hỏi: "Hoan Hoan, cậu ta là ai?"
Qua một lúc, Chiêm Hỉ đã bình tĩnh hơn, trả lời: "Anh ấy là bạn trai của con."
"Bạn trai? Tại sao biến thành thế này?" Trì Quý Lan không hiểu được cục diện trước mắt, quay sang nhìn em gái, Trì Quý Tiên cũng đầy mơ hồ. Trì Quý Lan lại hỏi, "Các con trở về từ đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Cậu ta là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Hai ngươi đã quen được bao lâu? Vì sao không nói với mẹ?"
Chiêm Hỉ không muốn trả lời câu nào, cô rất đói bụng, để bụng đói cả ngày liền, giữa trưa về cũng chưa được uống một ngụm nước nào, đầu óc trống rỗng.
Trì Quý Lan đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại chuyển hướng sang Chiêm Kiệt, cất cao giọng, "A Kiệt, con đã sớm biết rồi sao? Biết em gái con có đối tượng? Sao con cũng không nói cho mẹ?"
Bà muốn kéo Chiêm Kiệt ra, muốn đối mặt với chàng trai kia, muốn kéo bàn tay đang nắm lấy tay con gái của mình ra, dáng vẻ người này thật đáng sợ! Con gái bảo bối của bà sao có thể tìm một đối tượng như vậy? Xã hội đen hay kẻ phạm tội đây?
Chiêm Kiệt ôm chặt bà, lạnh lùng nói: "Mẹ! Bình tĩnh một chút, hôm nay không phải lúc nói chuyện, mẹ và dì nhỏ đến chỗ của con trước đi, con sẽ từ từ nói cho mẹ nghe."
Trì Quý Lan lớn tiếng: "Con còn bảo mẹ bình tĩnh? Con biết em gái có bạn trai cũng không nói cho mẹ! Con còn nói mẹ bình tĩnh?! Đây rốt cuộc là người nào, hai đứa nói rõ ràng cho mẹ!"
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn luôn đứng yên ngơ ngác nhìn chuyện xảy ra trước mắt.
Hai người phụ nữ này là ai?
Vì sao kích động như vậy?
Đang tranh chấp gì với Chiêm Kiệt?
Vì sao ánh mắt nhìn anh tràn ngập thù địch?
Bà ấy cũng chán ghét anh sao?
Ngay cả một người không quen biết đều chán ghét anh như vậy sao?
Vì sao chứ?
Chỉ vì anh là một người câm điếc sao?
Xuung quanh có mấy gia đình sống trong tiểu khu đi ngang qua, nhìn về hướng bọn họ mấy lần. Lạc Tĩnh Ngữ tiếp xúc tầm mắt của bọn họ, không muốn tiếp tục ở đây, anh chỉ muốn về nhà, muốn yên lặng chờ.
Anh kéo tay Chiêm Hỉ, muốn dùng thủ ngữ bằng tay phải mới ra tay phải đã quấn băng gạc thật dày. Anh cũng không nghĩ nhiều, há mồm gọi "Oan Oan", ý bảo Chiêm Hỉ cùng anh về nhà.
Tất cả những điều này đều lọt vào mắt Trì Quý Lan cùng Trì Quý Tiên.
Sau một hồi im lặng, Trì Quý Lan hét lên rồi lao về phía trước như điên, trong miệng chửi ầm lên, Chiêm Kiệt không ngăn cản được bà. Khi bà muốn cho Lạc Tĩnh Ngữ một cái tát, Chiêm Hỉ đứng trước mặt anh, một tiếng "Chát" vang lên, bàn tay Trì Quý Lan hướng vào đầu của cô cực kỳ tàn nhẫn, đến mức suýt nữa Chiêm Hỉ đã té ngã.
Nhưng Trì Quý Lan vẫn dừng lại, từng cái tát vang dội hướng đến, Chiêm Hỉ bị đánh đến không thể đứng được, hai bên tai ù đi, căn bản không nghe được mẹ đang gì. Trong lúc bang hoàng, có người ôm lấy cô, quay người lại ôm cô vào ngực thật chặt, dùng thân thể của mình làm tấm chắn cho cô.
Sau đó, cô không còn bị ai đánh nữa, chỉ cảm nhận được người ôm cô đang run lên từng đợt, tựa như đang bị thứ gì công kích, nhưng vẫn không buông cô ra.
Cuối cùng Chiêm Kiệt và dì nhỏ cũng kéo được Trì Quý Lan ra, mặt Trì Quý Lan đầy nước mắt, nhìn mọi người trước mặt đầy vẻ khó tin, không nghĩ ra lý do xảy ra những chuyện này, không nghĩ ra bà đã cực khổ nuôi dạy con gái, nhưng vì sao lại tìm một người bạn trai như vậy, không nghĩ ra con trai của mình còn là đồng lõa!
Bà khóc đến nỗi thân thể sắp trượt trên mặt đất, bên cạnh còn có người xem náo nhiệt, hay thật! Xem đi! Cho các người xem! Nhìn xem con gái bất hiếu nhà bọn tôi, thế mà lại tìm một người câm điếc làm bạn trai! Vì sao chứ? Vì sao? Vì sao?!
Chiêm Kiệt muốn gục ngã, nghĩ thầm toàn là chuyện gì đâu không! Anh ôm lấy thân thể bà khuyên can: "Mẹ, hôm nay trở về cùng con trước đã, về rồi con sẽ nói, đừng làm loạn ở đây nữa. Dì nhỏ! Dì giúp con một chút, mang mẹ con đi trước!"
"À à." Trì Quý Tiên bị dọa ngây ngốc, cùng Chiêm Kiệt phải trái đỡ lấy Trì Quý Lan ra ngoài tiểu khu. Trì Quý Lan không chịu đi, quay đầu lại hướng về phía Chiêm Hỉ gào rống lên: "Chiêm Hỉ, con bị thần kinh à? Vì sao lại tìm một tên điếc chứ? Rốt cuộc cậu ta cho con uống thuốc gì rồi? Mẹ nói cho con biết! Đến chết cũng không đồng ý con và cậu ta ở bên nhau! Chết cũng không đồng ý!"
Chiêm Kiệt kéo bà đi: "Mẹ, đừng nói nữa! Về nhà với con trước!"
Trì Quý Lan còn đang khóc nháo: "Mẹ chết cũng không đồng ý......"
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn luôn ôm Chiêm Hỉ, nhắm mắt không nghe được gì. Nhưng Chiêm Hỉ nghe được, những lời này cứ vo ve lẩn quẩn bên tai của cô mãi không dứt.
Đầu của cô rất đau, dạ dày cuộn lên từng cơn như sóng biển, đột nhiên cô nôn khan một trận.
Cô thoát khỏi vòng tay của Lạc Tĩnh Ngữ vọt tới ven đường, ngồi xổm xuống đất nôn mửa không ngừng, nhưng chỉ nôn ra một ít nước dịch.
Nôn xong cô muốn đứng lên, đột nhiên một cơn choáng váng hoa mắt kéo tới, trước mắt toàn là một vùng trắng xoá, hai chân mềm nhũn. Giây tiếp theo, toàn thân ngã xuống nhưng không nằm trên mặt đất, mà dừng lại trong vòng tay của một người.
Cô nghe được tiếng anh lo lắng, là âm thanh quen thuộc, anh đang gọi cô "Hoan Hoan", dùng ngôn ngữ mà người khác không hiểu được, duy chỉ có cô.
Cô muốn nói với anh nói mình không sao, có lẽ do tuột huyết áp, cũng có thể do não chấn động, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi một chút thì tốt. Nhưng cô không nói nên lời, cũng không nhìn thấy, sức lực trên người biến mất từng chút một.
Đầu của cô càng ngày càng nặng, có lẽ vòng ôm này quá ấm áp, cuối cùng cô nhắm mắt lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
"Em yêu cầu cô ta phải chứng minh, nói thế nào rồi?" Phương Húc hỏi.
"Không trả lời." Quản Như Tiệp hỏi, "Anh Tiểu Phương, anh nói thử xem rốt cuộc bọn họ có lưu lại tài liệu hay không? Anh chụp ảnh, nếu như bọn họ cũng chụp thì sao?"
"Sao anh biết được bọn họ lưu hay không lưu đây?" Phương Húc cười lạnh, "Thật ra suy nghĩ của tên điếc rất nhạy cảm, nếu không làm tốt thì hiện tại bọn họ đã biết em rốt cuộc là ai rồi, em che giấu một chút đi, đánh chết cũng đừng khai ra. Dù sao anh cũng là người không biết gì cả, lúc chuyện phát sinh anh chưa hủy hợp tác với cậu ta, và chưa hợp tác em đâu."
Quản Như Tiệp làm nũng: "Anh đang xem em là vũ khí sao? Nếu như người ta thật sự kiện em thì làm sao bây giờ?"
Phương Húc nói: "Nếu bọn họ có lưu tài liệu, nhiều nhất sẽ bảo em xóa Weibo đi, Họa Thường không thể cố ý phóng to chuyện, có lợi gì đâu? Coi như chưa từng phát sinh chuyện gì thôi. Em đừng tự dọa mình, tên điếc này cũng không thích ôm chuyện đâu, nhưng bạn gái kia của cậu ta có miệng lưỡi sắc bén, nên đề phòng một chút."
Quản Như Tiệp hơi trầm mặc, hỏi: "Vậy...... Anh Tiểu Phương, nếu bọn họ không lưu thì sao? Chúng ta nên làm thế nào?"
Phương Húc cười lớn: "Không lưu tài liệu sao? Vậy chẳng phải phát tài rồi sao? Đòi tiền từ Họa Thường, tuyệt đối bọn họ sẽ bỏ tiền để dẹp chuyện xấu, sau đó Họa Thường sẽ đến tìm tên điếc tính sổ, như thế chúng ta cũng không cần phải xen vào, xem chuyện vui là được."
"Nếu Họa Thường cho tiền chúng ta, nhưng không truy cứu trách nhiệm bên Cá Mừng Vui, chuyện lớn hóa nhỏ, anh cũng không quan tâm sao?" Quản Như Tiệp ậm ừ, "Em lại chẳng muốn đòi tiền, nếu làm không tốt thì tên điếc đó sẽ ra vẻ đáng thương với Họa Thường, Họa Thường sẽ tha thứ cho anh ta để anh ta tiếp tục kinh doanh Cá Mừng Vui, chúng ta có được tiền cũng không thể tiếp tục đăng bài kể xấu anh ta, không thì Họa Thường sẽ tức chết."
Phương Húc trầm ngâm một lát, nói: "Anh cảm thấy, nếu Họa Thường tha cho tên điếc, tạm thời chúng ta chưa tính đến. Ít nhiều gì thì Họa Thường cũng sẽ phong tỏa tin tức không lọt ra ngoài, tên điếc bị một đòn lớn như thế, có lẽ sau này không dám kiêu ngạo, trên người có vết nhơ, nhược điểm luôn trong tay chúng ta, lúc nào nhìn cậu ta ngứa mắt thì tiếp tục giáng một đòn cũng không muộn."
"Anh cam tâm sao?" Quản Như Tiệp điệu đàng nói, "Lần này hoàn toàn có thể khiến anh ta không ngóc đầu lên được, chỉ cần anh ta không chứng cứ. Anh Tiểu Phương, không có tên điếc, buôn bán của chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều, hiện tại Từ Khanh Ngôn rất ít mở đơn đặt hàng, mấy người khác đều chỉ chơi đùa nho nhỏ thôi, trong giới Hán phục, bên anh luôn tốt nhất."
Phương Húc đốt một điếu thuốc: "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ví dụ như đừng ép tên điếc quá mức, loại người tàn tật này mà phát điên thì quỷ cũng không biết thành ra cái gì, nếu như quậy đến cá chết lưới rách, đồng quy vu tận* với anh, anh tìm ai nói lý đây......"
(Ji: *cá chết lưới rách, đồng vu quy tận – ai đọc nhiều ngôn tình cũng biết mấy thành ngữ này nhỉ, ý nghĩa là khi dồn người ta đến đường cùng, con người sẽ dùng hơi tàn cuối cùng để chơi khô máu lại, cùng nhau chết luôn)
Lời còn chưa dứt, anh nghe được một trận ầm ĩ bên ngoài văn phòng, Tinh Tinh tiếp tân kêu lớn: "Này này, Tiểu Ngư! Anh......"
"Fuck, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến rồi! Không nói với em nữa." Phương Húc vừa cúp điện thoại, cửa văn phòng đã bật mở, Lạc Tĩnh Ngữ vọt vào, theo sau là hai cô gái tiếp tân kinh hoảng gọi: "Sếp ơi, anh ấy.... anh ấy...muốn gặp anh! Bọn em không ngăn được."
Phương Húc từng nhắc nhở các cô phải ngăn Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ vào văn phòng của anh, lúc này anh ta xua tay nói: "Không sao, các cô ra ngoài đi."
Hai tiếp tân ra ngoài, còn giúp bọn họ đóng cửa.
Phương Húc đánh giá Lạc Tĩnh Ngữ, sắc mặt anh trắng bệch, đôi mắt hơi ửng đỏ, đôi môi mím thành một đường chỉ, tựa hồ mắt trừng lên muốn nứt toạt ra, may mắn, đôi tay trống trơn, không có bất kỳ vũ khí gì.
"Sao cậu lại tới đây?" Phương Húc cười hít một hơi thuốc, hỏi, "Gần đây làm ăn được không? Tôi thấy cậu đã mở đơn đặt hàng, đồ vật làm cũng không tồi, có vẻ đẹp hơn mấy cái của tôi, giấu diếm ý tưởng của mình sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ quơ tay một tràng dài thủ ngữ, vừa nhanh vừa nặng nề, thể hiện sự tức giận của anh.
Phương Húc vui vẻ: "Cậu làm gì thế? Biết rõ tôi nhìn không hiểu thủ ngữ rồi, muốn nói gì thì dùng di động, hoặc là viết ra." Anh rút hai tờ giấy A4 từ trong máy in đẩy đến trước bàn, rồi ném một cây bút qua, "Hôm nay đúng lúc tâm tình tôi rất tốt, có thể trò chuyện từ từ với cậu, cậu phải biết tôi rất phiền khi nói chuyện phiếm với cậu đấy."
Lạc Tĩnh Ngữ tiến lên vài bước, cầm lấy bút viết hai chữ to trên tờ giấy trắng: [Vì sao?]
Anh đưa cho Phương Húc xem, đôi môi run rẩy, ánh mắt tựa như có thể phun ra lửa.
Anh dồn lực chỉ hai chữ trên giấy kia, tựa hồ hỏi liên tục: Vì sao?
"Gì mà vì sao?" Phương Húc vẫn nhàn nhã hút thuốc, anh ta nhả ra một làn khói, "Tôi không biết cậu đang nói cái gì, Tiểu Ngư, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thấy vẻ mặt anh ta như mọi chuyện đều không liên quan tới mình, Lạc Tĩnh Ngữ phẫn nộ tột đỉnh, không muốn viết chữ hay đánh chữ trên điện thoại nữa, cố chấp dùng thủ ngữ nói:
[Vì sao cậu phải đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi có lỗi với cậu ở đâu? Tôi đã giúp cậu kiếm tiền nhiều như vậy! Chưa từng hãm hại hay lừa gạt cậu! Cậu nói tôi hợp tác tốt chia tay hòa bình, tôi đã đồng ý, cậu nói thiết kế trước kia đều thuộc về cậu, tôi cũng đồng ý! Nếu cậu muốn hợp tác với Họa Thường thì cứ lấy đi là được, tôi cũng có thể không cần! Nhưng vì sao cậu muốn hại tôi? Tôi không sao chép! Cậu biết tôi chưa từng đi sao chép! Vì sao cậu đưa thiết kế của tôicho người khác? Để hãm hại tôi sao? Tôi chỉ muốn yên ổn làm hoa! Chúng ta có thể cạnh tranh công bằng, tôi chỉ muốn dựa vào làm hoa để kiếm cơm mà thôi!]
Anh quá kích động, đến mức hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của mình, trong quá trình dùng thủ ngữ cũng há mồm, âm thanh trong cổ họng theo anh từng động tác mà bật ra: "Ì ao ứ, ì ao, ốt uộc à ì ao......"
Âm lượng của rất lớn, âm tiết lại mơ hồ không rõ ý nghĩa theo cổ họng cứ rên rỉ phát ra, Phương Húc nghe thấy liền dựng tóc gáy.
Anh ta không hiểu thủ ngữ của Lạc Tĩnh Ngữ, càng nghe không hiểu lời nói của Lạc Tĩnh Ngữ, sau khi xem một loạt hành động như vở kịch câm dài của anh, lấy đầu mẩu thuốc lá dập tắt trên gạt tàn, cau mày cười khổ: "Lạc Tĩnh Ngữ, giữa trưa cậu chạy đến chỗ phát điên gì vậy? Dạy lớp thủ ngữ cho tôi à? Xin lỗi, tôi nhìn không hiểu, một câu cũng không hiểu. Cậu là một người khuyết tật, còn tôi là người bình thường, một là cậu viết chữ hoặc hai là gõ chữ cho tôi, cậu muốn làm cái nào? Tôi không rảnh chơi với cậu, sắp phải đi ăn cơm rồi, cậu đi nhanh đi nhanh, tôi nhìn thấy cậu muốn rụng tim."
Sắc mặt Lạc Tĩnh Ngữ tối xuống, từ đầu đến chân đều run lên, tựa như cực lực khắc chế. Anh cắn răng, cầm lấy bút một lần nữa, viết xuống mấy chữ bên cạnh chữ "Vì sao": [Tôi không sao chép! Họa Thường, cá, hoa sen, cậu hại tôi?]
Phương Húc: "......"
Anh ta rũ mắt nhìn chữ trên giấy, nhướng mắt cười lạnh: "Tôi không biết cậu đang nói gì."
Cuối cùng Lạc Tĩnh Ngữ nhịn không nổi nữa, anh vòng qua bàn làm việc nhào đến trước mặt Phương Húc, nắm lấy cổ áo anh ta nhấc lên, Phương Húc rống giận: "Cậu muốn làm gì?!"
Lạc Tĩnh Ngữ muốn làm gì?
Còn có thể muốn làm gì chứ? Muốn đánh Phương Húc!
Nhưng anh còn giữ một chút lý trí, biết bản thân không thể xúc động, hận mình không biết nói, không thể nói được một chữ, chỉ có thể nhìn anh ta đầy căm tức, cầm lấy tờ giấy đã nhăn dúm đưa đến trước mặt anh ta, cơ hồ muốn dán lên mặt anh ta.
Phương Húc gạt tờ giấy sang một bên, ánh mắt thấp thoáng vui vẻ, nói cực kỳ rõ ràng: "Kích động như vậy sao? Xem ra không có chứng cứ rồi."
Lạc Tĩnh Ngữ đang căng thẳng lập tức tan vỡ theo từng mảnh nhỏ.
Anh hét lên một tiếng, nắm tay lại đấm vào mặt Phương Húc thật mạnh, khiến anh ta ngã nhào lên ghế.
Phương Húc không ngờ Lạc Tĩnh Ngữ đánh thật, trong trí nhớ của anh ta, người này vẫn luôn mềm mỏng dịu dàng, cho dù tức giận cũng đều giữ trong lòng. Phương Húc còn chưa kịp bò dậy từ mặt đất, Lạc Tĩnh Ngữ nhào tới, nắm chặt tay tiếp tục đấm vào mặt anh ta.
Phương Húc bị đánh đến choáng váng, khi Lạc Tĩnh Ngữ chuẩn bị đánh lần 3 mới chuẩn bị sẵn, xoay người né tránh rồi lăn long lóc bò dậy, nhân lúc Lạc Tĩnh Ngữ đánh hụt mà đạp một cú vào bụng của anh, Lạc Tĩnh Ngữ bị đau rên rỉ, Phương Húc thuận thế đánh thêm một cú tới.
Lạc Tĩnh Ngữ bị đánh lảo đảo hai bước, quay sang nhìn Phương Húc, phẫn nộ đã thiêu đốt toàn bộ lý trí của anh, toàn thân tựa như một con thú hoang chỉ xông lên kẻ địch, hét lên một tiếng rồi xông vào đánh nhau với Phương Húc.
Tiếp tân ngoài văn phòng chỉ nghe được tiếng đấm đã bên trong truyền ra, còn có tiếng đồ vật rơi xuống đất, kính vỡ, còn có tiếng rống giận của hai người đàn ông. Một đám tiếp tân sợ hãi, xô đẩy nhau đến mở cửa, nhìn thoáng qua đã thấy văn phòng lộn xộn.
Bàn bị chệch hướng, ghế bị ngã, hơn phân nửa đồ vật trên bàn bị càn quét xuống mặt đất, bao gồm máy tính, máy in; giá sách bị gãy, cửa kính bị vỡ rơi đầy trên mặt đất, Lạc Tĩnh Ngữ đè trên người Phương Húc, trên mặt và trên người hai người đều có máu, mặt mũi bầm dập, đang giằng co kiềm chế đối phương.
Tinh Tinh thét chói tai: "Sếp!! Cần báo cảnh sát không?"
"Báo mau!" Phương Húc rống giận, móc điện thoại từ trong túi quần ném qua, "Tìm tên một người họ Chiêm, gọi điện thoại cho cô ta bảo đến đây xem người này bị điên thành cái dạng gì rồi!"
Lạc Tĩnh Ngữ xem đã hiểu khẩu hình môi của Phương Húc, anh hét to một tiếng, hai người lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, Tinh Tinh sợ tới mức cả người run rẩy, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
Lúc này, đổi thành Phương Húc đè trên người Lạc Tĩnh Ngữ, cúi đầu xem anh, Phương Húc nghiêng đầu phun máu, vỗ lên mặt Lạc Tĩnh Ngữ, khẽ nói: "Muốn đấu với tôi à? Tên điếc nhỏ, còn non lắm."
Lạc Tĩnh Ngữ trừng mắt nhìn anh ta chằm chằm, Phương Húc bật cười, chậm rãi nói: "Lạc Tĩnh Ngữ, đừng nhìn tôi như vậy, cậu biết không? Tôi ghê tởm nhất lúc cậu nhìn tôi như vậy, trong lòng không biết đã mắng tôi đến mức nào rồi, đúng không? Đừng giả vờ mình thuần khiết cao thượng đến đâu, ai cũng đều muốn kiếm tiền, tôi có thể nâng cậu lên, cũng có thể huỷ hoại cậu, cánh cứng cáp liền đòi bay đi sao? Tôi nói này, không dễ dàng như vậy đâu."
Lạc Tĩnh Ngữ dùng hết sức dùng đầu gối húc lên bụng dưới của Phương Húc, anh thảm thương hét lên một tiếng, đau đến mức lăn sang một bên. Lạc Tĩnh Ngữ được tự do bò dậy, lắc lư mà lui về hai bước, thở hổn hển nhìn Phương Húc từ trên cao.
Phương Húc dịu dần cơn đau, ngồi dưới đất dựa vào bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, anh ta chỉ vào tay phải của anh: "Tay cậu bị thương rồi kìa, không quan trọng sao? Cậu chính còn phải dựa vào nó kiếm cơm đấy."
Lúc này Lạc Tĩnh Ngữ mới cảm giác được đau đớn trên tay phải, cúi đầu xem thử, vết cắt hở từ kính vỡ kéo dài từ mu bàn tay đến ngón áp út, toàn bộ bàn tay đầm đìa máu tươi, đầu ngón tay rũ xuống, từng giọt máu đang nhỏ xuống.
Đây là hậu quả từ đòn đánh hụt vào Phương Húc của anh vừa rồi, cuối cùng đánh vào cửa kính bên giá sách.
Cảnh sát cùng Chiêm Hỉ chạy tới văn phòng, Lạc Tĩnh Ngữ và Phương Húc đều bị thương, được cảnh sát mang đến bệnh viện xử lý vết thương trước, còn lại một cảnh sát trong văn phòng lấy lời khai của nhóm tiếp tân.
Bệnh viện, Chiêm Hỉ luôn ở bên cạnh Lạc Tĩnh Ngữ, nhân viên y tế giúp anh xử lý vết thương trên tay phải, trên miệng vết thương còn vài mảnh vỡ nhỏ, lấy một cái nhíp nhỏ gắp ra từng cái.
Rất may vết thương này không làm tổn thương đến xương và kinh mạch, bác sĩ nói sẽ không ảnh hưởng các chức năng của tay, nhưng vết khâu nhất định sẽ để lại sẹo.
Vẻ mặt của Lạc Tĩnh Ngữ vẫn đơ cứng, dường như đau đớn không ảnh hưởng đến anh.
Anh rất tàn tạ, đầu tóc rối bời, trên mặt bầm tím một mảng, khóe miệng bị rách, bên má trái bị sưng tấy. Bác sĩ bảo anh cởi áo trên ra, liền nhìn thấy từng vết bầm tím và cục máu lớn ứ đọng trên thân thể của anh.
Chiêm Hỉ không nhịn được, nắm chặt tay trái Lạc Tĩnh Ngữ, nước mắt rơi lã chã.
Nhìn đến cô khóc, Lạc Tĩnh Ngữ mới tựa như được sống lại, anh nhìn vào mắt cô rồi lắc đầu, siết chặt tay cô hơn một chút. Anh hơi hé miệng, tựa như bảo cô đừng lo lắng.
Chiêm Hỉ biết lúc này mình nên bình tĩnh hơn, nhưng cô thật sự không giỏi như thế, Lạc Tĩnh Ngữ càng bình tĩnh, cô càng không nhịn được, nước mắt tiếp tục rơi xuống, cắn môi thật chặt mới không khiến mình gào khóc.
Phương Húc bên kia cũng không khác hơn, cũng một thân đầy vết thương, hai người đàn ông đánh nhau cũng lung tung, chỉ dùng sức mạnh tay đấm chân đá. Ngoại trừ tay Lạc Tĩnh Ngữ bị mảnh vụn làm xước, vết thương của Phương Húc còn nặng hơn, hai bên mặt sưng như bánh bao, anh ta còn đang kể khổ với cảnh sát, nói bụng đau, lưng đau, chân đau......
Hai người, chỉ có một lời khai, Phương Húc nói Lạc Tĩnh Ngữ ra tay trước, sự thật cũng chính xác, xử lý xong vết thương, tất cả mọi người đều đến đồn cảnh sát.
Lạc Tĩnh Ngữ không gọi điện thoại cho người nhà, Lạc Hiểu Mai đang có thai, ba mẹ cũng lớn tuổi, anh không muốn khiến bọn họ lo lắng.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, người nhà Lạc Tĩnh Ngữ lại không tới, La Hân Nhiên cảm thấy cần nhờ một người lớn tuổi hơn để giúp đỡ xử lý vài chuyện. Thông qua ý kiến của Chiêm Hỉ, cô liền gọi điện thoại cho Chiêm Kiệt, Chiêm Kiệt nhận được điện thoại lập tức chạy đến đây.
La Hân Nhiên đã nói đầu đuôi mọi chuyện cho Chiêm Kiệt ngoài cửa đồn cảnh sát, khuôn mặt Chiêm Kiệt trầm xuống, vẫn không hé răng.
Xử lý xong mọi chuyện đã đến xẩm tối, Phương Húc đồng ý tự giải quyết, đòi Lạc Tĩnh Ngữ bồi thường tiền bạc, không chỉ có tiền thuốc men, thời gian, chi phí tài sản hư hao trong văn phòng, còn phải bồi thường thiệt hại tinh thần của anh ta, mở miệng liền đòi năm mươi ngàn tệ.
"Không cần xin lỗi." Phương Húc nói với cảnh sát, "Cậu ta là người khuyết tật, cũng rất khó khăn. Có lẽ hơi bị kích thích, nhất thời bị hồ đồ rồi. Haiz...... Tôi cũng không so đo, tốt xấu gì cũng đã hợp tác với nhau mấy năm, làm ăn không thuận lợi, tôi cũng không muốn ép người quá đáng."
Anh ta nói xong liền quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Chiêm Hỉ đang nhìn mình chằm chằm. Phương Húc mỉm cười, hừ lạnh một tiếng.
Chiêm Kiệt cò kè mặc cả cùng Phương Húc.
"Tiền thuốc men rõ ràng, các chi phí khác cũng có quy định, hư hại trong văn phòng của anh thì lập một danh sách ra xem được bao nhiêu đã." Chiêm Kiệt đưa một điếu thuốc cho Phương Húc, "Còn tiền bồi thường thiệt hại tinh thần...... Phương tiên sinh, anh chắc là muốn chưa? Tôi nói với anh vậy, hôm nay tên nhóc Lạc Tĩnh Ngữ này đến tìm anh, em gái tôi không hề biết. Anh chọc giận cậu ta, vậy tương lại liệu cậu ta còn đến tìm anh nữa hay không, có thể làm vài chuyện mất kiểm soát nữa hay không, bọn tôi không thể bảo đảm được."
Phương Húc nói với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, bọn họ uy hiếp tôi!"
"Ai uy hiếp anh chứ?" Chiêm Kiệt lạnh lùng nói, "Nếu do chuyện này mà em gái tôi chia tay Lạc Tĩnh Ngữ, anh nghĩ thử đi, cậu ta có thể chịu kích thích hay không? Nếu bị kích thích thì phải tìm ai tính sổ đây? Nhưng chắc chắn không phải là em gái tôi đâu!"
Phương Húc: "......"
"Cũng không khác lắm, bản thân anh làm gì thì trong lòng hiểu rõ." Chiêm Kiệt hừ lạnh, "Tiền quan trọng hay cái khác quan trọng, tự mình xem đi."
Cảnh sát cũng cảm thấy Phương Húc đòi quá nhiều, mở miệng hòa giải.
Cuối cùng, Chiêm Kiệt đưa ra chi phí giải quyết hai mươi ngàn tệ, Phương Húc đồng ý.
Lạc Tĩnh Ngữ yên lặng ký tên trên đơn hòa giải.
Phương Húc rời khỏi đồn cảnh sát một mình, ngồi trên taxi vẫn không nuốt trôi cục tức này, anh ta gọi điện thoại cho Quản Như Tiệp: "Anh đã xác định bọn họ không có chứng cứ, hẳn em biết nên làm thế nào chứ?"
——
Một chiếc xe hơi nhỏ dừng lại trước cửa tiểu khu Thanh Tước Giai Uyển, Trì Quý Lan cùng em gái xuống xe, trên lưng vác một chiếc túi lớn, khom người nói với tài xế: "Cảm ơn nhé, A Xương. Ngày mai dì sẽ gọi điện thoại để đi xe con về."
Lần này, em gái bà là Trì Quý Tiên tới Tiền Đường xem xét, đúng lúc có hàng xóm lái xe tới Tiền Đường làm việc, Trì Quý Tiên đi chung xe đến đây. Sau khi Trì Quý Lan biết bỗng nghĩ đã hơn một tháng không gặp con gái, còn cháu trai Chiêm Khải Uy cũng sắp khai giảng năm 2, nên cũng đi chung xe muốn đến Tiền Đường đến thăm con gái và cháu trai.
Xe hơi nhỏ đi rồi, Trì Quý Tiên nói: "Chị hai, chị lại không gọi điện thoại cho Hoan Hoan, nó có tức giận không đấy?"
"Bây giờ chị gọi đây." Trì Quý Lan lấy di động, "Chị cũng mới quyết định xong, ông Chiêm nhà chị cũng chưa biết đâu."
Trì Quý Tiên cười lắc đầu: "Chị đó, luôn thích đột nhiên tập kích, khó trách Hoan Hoan không vui, đêm nay vẫn ở nhà A Kiệt sao?"
"Ở bên chỗ Hoan Hoan đi, trời nóng ngủ dưới đất cũng không sao." Trì Quý Lan vừa nói vừa gọi điện thoại, "Bây giờ hễ chị nghĩ đến A Kiệt liền tức giận, ly hôn còn quay sang trách chị, chị bảo nó ly hôn sao?"
Chiêm Hỉ đang ở trên xe Chiêm Kiệt, nhìn thấy cuộc gọi của mẹ bỗng đau đầu, cố gắng tâm bình khí hòa nhận điện thoại: "A lô, mẹ à?"
"Hoan Hoan, con đang ở đâu đấy?" Trì Quý Lan hỏi.
"Con...... Con đang ra ngoài làm việc." Trong xe có tiếng, Chiêm Hỉ biết không thể gạt được.
Trì Quý Lan hỏi: "Vậy khi nào con về nhà?"
"Về nhà nào ạ?" Chiêm Hỉ không rõ lắm, "Ở quê sao? Mấy nay con chưa nói muốn về nhà mà."
Trì Quý Lan: "Quê gì chứ? Mẹ đang nói căn hộ con đang thuê kìa."
Chiêm Hỉ: "Hiện tại con đang trên đường về nhà, sao thế?"
"Không sao cả, lát nữa con về đến nhà rồi nói sau." Trì Quý Lan cười lớn cúp điện thoại, nói với em gái, "Hoan Hoan sẽ về ngày, chúng ta vào tiểu khu chờ nó một lát đi."
Trên xe Chiêm Kiệt, ngoại trừ Chiêm Hỉ lên tiếng khi nhận được điện thoại, không một ai nói chuyện, không khí vừa áp lực vừa trầm mặc.
La Hân Nhiên không yên tâm, đi theo bọn họ về nhà, nói muốn ở cùng Chiêm Hỉ một lát rồi đi. Cô ngồi trên ghế phụ lái, Chiêm Kiệt xụ mặt lái xe thẳng về hướng Thanh Tước Giai Uyển.
Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ ngồi hàng ghế phía sau, tay phải của anh đã khâu lại và băng bó, Chiêm Hỉ vẫn luôn nắm tay trái anh chưa từng buông ra.
Chỉ là tinh thần anh vẫn chưa khôi phục, không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì, anh không đánh chữ trên điện thoại, cũng không dùng thủ ngữ, khi cảnh sát hỏi chuyện cũng không phản ứng, hai mắt vô thần, mặc cho Phương Húc nói hươu nói vượn.
Anh thật tùy hứng, không giống một người 27 tuổi trưởng thành, nhưng ai có đủ tư cách trách móc anh chứ?
Anh không làm sai, nhưng nếu cuối cùng không được làm hoa nữa, trong lòng anh sẽ sợ hãi và buồn bã bao nhiêu, ai biết được chứ?
Xe tới Thanh Tước Giai Uyển, bốn người xuống xe, La Hân Nhiên rất đói bụng, cô biết Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ chưa ăn gì cả ngày nay, liền nói để cô đi mua một chút đồ ăn, bảo Chiêm Kiệt cùng hai người bọn họ lên tầng trước.
Lạc Tĩnh Ngữ bê bết máu, Chiêm Hỉ nắm tay anh tựa như giống một con rối gỗ đi về phía tòa nhà.
Chiêm Kiệt phiền não, anh đã biết mọi chuyện, cảm thấy tên họ Phương kia thật sự không phải người, cũng cảm thấy em gái mình cùng Lạc Tĩnh Ngữ thật sự ngốc đến chết. Tức thì tức vậy, nhưng anh tạm thời vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, chuyện này là do Phương Húc cố ý hãm hại, nói không chừng còn có mấy chuyện tiếp theo nữa, anh đoán Phương Húc muốn ép Lạc Tĩnh Ngữ không thể ngóc đầu trong giới hoa giả.
Trời đã tối, suy nghĩ của ba người trên đường đi đều phức tạp, không ai để ý đến phong cảnh bên đường. Khi đến trước cửa tiểu khu, Chiêm Kiệt cùng Chiêm Hỉ bỗng nghe được một tiếng gọi quen thuộc ven: "A Kiệt, Hoan Hoan?"
Chiêm Hỉ cảm thấy mình đang nằm mơ rồi, một cơn ác mộng, cô quay đầu liền nhìn bóng dáng của mẹ, bên cạnh còn có dì nhỏ với vẻ mặt dại ra.
Chiêm Kiệt phản ứng nhanh hơn cô, tiến lên một bước che trước người Lạc Tĩnh Ngữ, gọi: "Mẹ à? Sao mẹ lại ở đây?"
Trì Quý Lan nhìn anh, rồi nhìn đến Chiêm Hỉ ngây ngốc, cuối cùng chuyển sang người xa lạ duy nhất ở đây —— chàng trai được con trai che chắn phía sau kia.
Xung quanh tối om, chỉ có một bóng đèn trên cửa còn sáng mờ mờ. Trì Quý Lan nhìn kỹ, hình như người này vừa mới bị đánh, trên mặt đầy vết sưng đỏ, áo thun màu trắng đều có vết máu đã khô, tay phải tựa như đang quấn băng gạc, tay trái...... Tay trái lại nắm chặt lấy tay con gái của bà.
Trì Quý Lan như bị sét đánh trúng một cái, trừng mắt hỏi Chiêm Kiệt: "Mẹ còn muốn hỏi con đấy, sao con lại ở đây? Cậu ta là ai?"
Bà chỉ về hướng Lạc Tĩnh Ngữ, Chiêm Kiệt hơi há mồm, không biết nên nói như thế nào, cũng không biết có nên nói hay không.
Thấy con trai không trả lời, Trì Quý Lan lại nhìn về phía Chiêm Hỉ, chỉ vào Lạc Tĩnh Ngữ hỏi: "Hoan Hoan, cậu ta là ai?"
Qua một lúc, Chiêm Hỉ đã bình tĩnh hơn, trả lời: "Anh ấy là bạn trai của con."
"Bạn trai? Tại sao biến thành thế này?" Trì Quý Lan không hiểu được cục diện trước mắt, quay sang nhìn em gái, Trì Quý Tiên cũng đầy mơ hồ. Trì Quý Lan lại hỏi, "Các con trở về từ đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Cậu ta là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Hai ngươi đã quen được bao lâu? Vì sao không nói với mẹ?"
Chiêm Hỉ không muốn trả lời câu nào, cô rất đói bụng, để bụng đói cả ngày liền, giữa trưa về cũng chưa được uống một ngụm nước nào, đầu óc trống rỗng.
Trì Quý Lan đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại chuyển hướng sang Chiêm Kiệt, cất cao giọng, "A Kiệt, con đã sớm biết rồi sao? Biết em gái con có đối tượng? Sao con cũng không nói cho mẹ?"
Bà muốn kéo Chiêm Kiệt ra, muốn đối mặt với chàng trai kia, muốn kéo bàn tay đang nắm lấy tay con gái của mình ra, dáng vẻ người này thật đáng sợ! Con gái bảo bối của bà sao có thể tìm một đối tượng như vậy? Xã hội đen hay kẻ phạm tội đây?
Chiêm Kiệt ôm chặt bà, lạnh lùng nói: "Mẹ! Bình tĩnh một chút, hôm nay không phải lúc nói chuyện, mẹ và dì nhỏ đến chỗ của con trước đi, con sẽ từ từ nói cho mẹ nghe."
Trì Quý Lan lớn tiếng: "Con còn bảo mẹ bình tĩnh? Con biết em gái có bạn trai cũng không nói cho mẹ! Con còn nói mẹ bình tĩnh?! Đây rốt cuộc là người nào, hai đứa nói rõ ràng cho mẹ!"
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn luôn đứng yên ngơ ngác nhìn chuyện xảy ra trước mắt.
Hai người phụ nữ này là ai?
Vì sao kích động như vậy?
Đang tranh chấp gì với Chiêm Kiệt?
Vì sao ánh mắt nhìn anh tràn ngập thù địch?
Bà ấy cũng chán ghét anh sao?
Ngay cả một người không quen biết đều chán ghét anh như vậy sao?
Vì sao chứ?
Chỉ vì anh là một người câm điếc sao?
Xuung quanh có mấy gia đình sống trong tiểu khu đi ngang qua, nhìn về hướng bọn họ mấy lần. Lạc Tĩnh Ngữ tiếp xúc tầm mắt của bọn họ, không muốn tiếp tục ở đây, anh chỉ muốn về nhà, muốn yên lặng chờ.
Anh kéo tay Chiêm Hỉ, muốn dùng thủ ngữ bằng tay phải mới ra tay phải đã quấn băng gạc thật dày. Anh cũng không nghĩ nhiều, há mồm gọi "Oan Oan", ý bảo Chiêm Hỉ cùng anh về nhà.
Tất cả những điều này đều lọt vào mắt Trì Quý Lan cùng Trì Quý Tiên.
Sau một hồi im lặng, Trì Quý Lan hét lên rồi lao về phía trước như điên, trong miệng chửi ầm lên, Chiêm Kiệt không ngăn cản được bà. Khi bà muốn cho Lạc Tĩnh Ngữ một cái tát, Chiêm Hỉ đứng trước mặt anh, một tiếng "Chát" vang lên, bàn tay Trì Quý Lan hướng vào đầu của cô cực kỳ tàn nhẫn, đến mức suýt nữa Chiêm Hỉ đã té ngã.
Nhưng Trì Quý Lan vẫn dừng lại, từng cái tát vang dội hướng đến, Chiêm Hỉ bị đánh đến không thể đứng được, hai bên tai ù đi, căn bản không nghe được mẹ đang gì. Trong lúc bang hoàng, có người ôm lấy cô, quay người lại ôm cô vào ngực thật chặt, dùng thân thể của mình làm tấm chắn cho cô.
Sau đó, cô không còn bị ai đánh nữa, chỉ cảm nhận được người ôm cô đang run lên từng đợt, tựa như đang bị thứ gì công kích, nhưng vẫn không buông cô ra.
Cuối cùng Chiêm Kiệt và dì nhỏ cũng kéo được Trì Quý Lan ra, mặt Trì Quý Lan đầy nước mắt, nhìn mọi người trước mặt đầy vẻ khó tin, không nghĩ ra lý do xảy ra những chuyện này, không nghĩ ra bà đã cực khổ nuôi dạy con gái, nhưng vì sao lại tìm một người bạn trai như vậy, không nghĩ ra con trai của mình còn là đồng lõa!
Bà khóc đến nỗi thân thể sắp trượt trên mặt đất, bên cạnh còn có người xem náo nhiệt, hay thật! Xem đi! Cho các người xem! Nhìn xem con gái bất hiếu nhà bọn tôi, thế mà lại tìm một người câm điếc làm bạn trai! Vì sao chứ? Vì sao? Vì sao?!
Chiêm Kiệt muốn gục ngã, nghĩ thầm toàn là chuyện gì đâu không! Anh ôm lấy thân thể bà khuyên can: "Mẹ, hôm nay trở về cùng con trước đã, về rồi con sẽ nói, đừng làm loạn ở đây nữa. Dì nhỏ! Dì giúp con một chút, mang mẹ con đi trước!"
"À à." Trì Quý Tiên bị dọa ngây ngốc, cùng Chiêm Kiệt phải trái đỡ lấy Trì Quý Lan ra ngoài tiểu khu. Trì Quý Lan không chịu đi, quay đầu lại hướng về phía Chiêm Hỉ gào rống lên: "Chiêm Hỉ, con bị thần kinh à? Vì sao lại tìm một tên điếc chứ? Rốt cuộc cậu ta cho con uống thuốc gì rồi? Mẹ nói cho con biết! Đến chết cũng không đồng ý con và cậu ta ở bên nhau! Chết cũng không đồng ý!"
Chiêm Kiệt kéo bà đi: "Mẹ, đừng nói nữa! Về nhà với con trước!"
Trì Quý Lan còn đang khóc nháo: "Mẹ chết cũng không đồng ý......"
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn luôn ôm Chiêm Hỉ, nhắm mắt không nghe được gì. Nhưng Chiêm Hỉ nghe được, những lời này cứ vo ve lẩn quẩn bên tai của cô mãi không dứt.
Đầu của cô rất đau, dạ dày cuộn lên từng cơn như sóng biển, đột nhiên cô nôn khan một trận.
Cô thoát khỏi vòng tay của Lạc Tĩnh Ngữ vọt tới ven đường, ngồi xổm xuống đất nôn mửa không ngừng, nhưng chỉ nôn ra một ít nước dịch.
Nôn xong cô muốn đứng lên, đột nhiên một cơn choáng váng hoa mắt kéo tới, trước mắt toàn là một vùng trắng xoá, hai chân mềm nhũn. Giây tiếp theo, toàn thân ngã xuống nhưng không nằm trên mặt đất, mà dừng lại trong vòng tay của một người.
Cô nghe được tiếng anh lo lắng, là âm thanh quen thuộc, anh đang gọi cô "Hoan Hoan", dùng ngôn ngữ mà người khác không hiểu được, duy chỉ có cô.
Cô muốn nói với anh nói mình không sao, có lẽ do tuột huyết áp, cũng có thể do não chấn động, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi một chút thì tốt. Nhưng cô không nói nên lời, cũng không nhìn thấy, sức lực trên người biến mất từng chút một.
Đầu của cô càng ngày càng nặng, có lẽ vòng ôm này quá ấm áp, cuối cùng cô nhắm mắt lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
Bình luận facebook