Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Nhìn ba con mèo nhỏ rơi lệ oan ức như bánh bao, Chiêm Hỉ cảm nhận được tâm tình mất mát của chàng trai nhỏ này, nghĩ thầm mới sáng sớm xem mặt, sao buổi trưa đã thất bại rồi? Hơn nữa dựa vào ý này hẳn là cô gái đó không coi trong anh ta, không nhịn được đã muốn làm chị gái nhỏ hiểu chuyện, mở mang cho anh.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đừng khổ sở nha, xem mắt làm sao, lần đầu tiên có lẽ còn thiếu sót. Hẳn là kinh nghiệm của anh không đủ, lần sau cần chuẩn bị kỹ hơn, các cô gái thích chàng trai chăm sóc tỉ mỉ, thân sĩ có lễ. Nếu anh lại quen biết với một cô gái vừa ý, nên chủ động tìm đề tài nói chuyện, đừng dễ dàng từ bỏ, con gái thích được theo đuổi.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn gửi mấy lời răn dạy của "Bánh Pudding Trứng Gà", nghĩ rằng mình đâu còn lần xem mắt sau nữa, anh dự định nói với anh rể một chút, tình cảnh này, thật sự anh không muốn liên tiếp đối mặt nữa.
[Cá Cực Lớn]: Tôi không khổ sở, đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, điều kiện của tôi không tốt.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Điều kiện có thể thay đổi mà, hiện tại tuổi của anh còn trẻ, nỗ lực làm việc kiếm tiền tiết kiệm, sau đó thành có điều kiện tốt rồi.
Lạc Tĩnh Ngữ cười khẽ, chút điều kiện ấy vẫn là sai rồi, điều kiện của anh trong hôn nhân cả đời này không thể thay đổi được, anh quyết định sẽ kết thúc đề tài này.
[Cá Cực Lớn]: Cô bị sốt đã khỏe hơn chưa?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Không, mới vừa đo thân nhiệt, 38 độ 2. Tôi vừa mới ngủ trưa, buổi chiều định ngủ tiếp.
[Cá Cực Lớn]: Ăn trưa gì? Có người nấu cơm cho cô hay không?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh nên thử hỏi như thế này: Buổi trưa ăn gì? Có người nấu cơm cho cô ăn không? Tôi sẽ trả lời: Yên tâm đi, chị dâu của tôi có nấu mì sợi cho tôi rồi.
Tần Phỉ rất tốt, thấy buổi trưa Chiêm Hỉ không thấy ngon miệng, liền nấu cho cô một bát canh rau, còn cắt một miếng xúc xích hun khói. Nói là nếu như buổi tối còn nóng sốt, sau khi Chiêm Kiệt về nhà sẽ dẫn cô tới bệnh viện.
[Cá Cực Lớn]: Cô phải nghỉ ngơi thật tốt, bị sốt cao phải đến bệnh viện.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn đã quan tâm ~
Lạc Tĩnh Ngữ đặt điện thoại xuống, không bao lâu, Diêm Nhã Quyên mang hộp cơm đến cửa hàng, nhìn thấy con trai liền lập tức hỏi chuyện xem mắt của anh.
Lạc Minh Tùng kéo cánh tay của người bạn già, vung tay với bà, bảo bà đừng hỏi. Diêm Nhã Quyên không hiểu ý, Lạc Minh Tùng khoa múa thủ ngữ với bà, dm nhìn về phía Lạc Tĩnh Ngữ, vẻ mặt liền trở nên buồn bã.
Lạc Tĩnh Ngữ rất đau đầu: [Mẹ, đừng như vậy, vốn là con đã ăn trưa rồi. Mẹ còn vậy nữa con đi đó.]
Diêm Nhã Quyên bĩu môi, trừng mắt nhìn anh: [Ai hiếm lạ mà nhìn con chứ.]
Lạc Tĩnh Ngữ cười cười, giúp mẹ mở hộp cơm dọn trên bàn, ba mẹ sóng vai nhau ngồi xuống ăn. Lạc Tĩnh Ngữ nhìn đồ ăn trong hộp, Diêm Nhã Quyên chỉ vào miếng cá, ý bảo anh ăn.
Anh không để ý, lấy một miếng cá bỏ vào miệng, giơ ngón cái lên với ba. Cá này là mẻ cá trắm cỏ mà Lạc Minh Tùng mua còn tươi, tự mình chế biến, ăn ngon hơn so với bên ngoài, từ nhỏ Lạc Tĩnh Ngữ đã thích ăn.
Buổi chiều, Lạc Minh Tùng về nhà ngủ trưa, Lạc Tĩnh Ngữ giúp mẹ trông cửa hàng.
Thanh Tước Giai Uyển ở phía Tây Nam Tiền Đường, nhà ba mẹ ở Thành Bắc cách rất xa, mỗi tuần Lạc Tĩnh Ngữ sẽ về một lần trông cửa hàng hoặc về nhà ăn cơm. Về nhà cũng không cần mua thứ gì, nhà mở siêu thị mini, gì cũng không thiếu, chỉ cần anh ở cạnh tâm sự với ba mẹ là được.
Diêm Nhã Quyên ngồi trong quầy thu ngân đan áo, áo lông này là của Lạc Tĩnh Ngữ, kiểu cao cổ màu xanh đậm, màu sắc lịch sự tao nhã. Tay nghề thêu dệt của Diêm Nhã Quyên là tuyệt nhất, đan len còn giỏi hơn, Lạc Tĩnh Ngữ tin rằng sau khi hoàn thành, tuyệt đối chất lượng sẽ so sánh với mấy áo lông mấy trăm ngàn trên thị trường.
Hơn nữa, giáo viên lớp vỡ lòng thủ công của anh chính là Diêm Nhã Quyên.
Khi còn nhỏ, ba mẹ còn làm việc ở nhà xưởng, không như mấy bé trai nghịch ngợm khác hay gây sự khắp nơi, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ thích lấy một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh Diêm Nhã Quyên, xem bà làm thủ công các loại chuỗi hạt, dệt may,... Từ nhỏ anh luôn an tĩnh, ngồi xuống có thể ngồi rất lâu, đưa anh một đống vải vóc kim chỉ kéo bút, anh có thể may cho Ultraman một bộ quần áo mới.
Có con trai bên cạnh, Diêm Nhã Quyên không thèm quản sổ sách thu chi, để Lạc Tĩnh Ngữ đi xem. Dù sao Lạc Tĩnh Ngữ cũng là một chàng trai cao lớn, ăn cơm trưa không đầy đủ, buổi chiều liền đói, trực tiếp lấy một hộp bánh khoai lát trên kệ hàng ăn, lúc đi ngang qua kệ thức uống còn thuận tiện lấy một chai nước chanh.
Diêm Nhã Quyên trừng anh, Lạc Tĩnh Ngữ cười ngượng: [Con đói bụng].
[Tối về nhà ăn cơm, hôm nay chị và anh rể con sẽ tới]
Diêm Nhã Quyên buông áo lông trên tay, khoa tay múa chân biểu diễn thủ ngữ.
Lạc Tĩnh Ngữ ăn khoai lát, nghĩ một chút liền nói: [Con không ăn, có một đơn hàng, thời gian rất gấp, đêm nay cần khởi công]
Diêm Nhã Quyên không ép buộc anh, biết mấy năm nay con trai rất trâu bò, có khi làm việc gấp gáp đến mức không biết ngày đêm. Bà thật đau lòng, cũng biết được thành tựu ngày hôm nay của con trai có được cũng không dễ dàng, một người trẻ tuổi không thể nghe, lại chưa từng học đại học, muốn có chỗ đứng trong xã hội, chỉ có thể nỗ lực hơn người bình thường rất nhiều.
4h30 chiều, chị Phùng đến cửa hàng thay ca. Lạc Minh Tùng cùng Diêm Nhã Quyên đã hơn năm mươi tuổi, thể lực không thể trụ mãi, chỉ có thể trông cửa hàng vào ban ngày, buổi tối thuê chị Phùng đến trông cửa hàng đến 9h.
Chờ Diêm Nhã Quyên trao đổi sổ sách thu chi với chị Phùng, hai mẹ con ra khỏi cửa hàng, Lạc Tĩnh Ngữ lại kéo mũ lên đeo khẩu trang, đôi tay cắm vào túi bước nhanh về phía trước.
Diêm Nhã Quyên đuổi theo mấy bước, vỗ lên cánh tay anh, Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu nhìn mẹ, biểu tình của Diêm Nhã Quyên rất bất mãn, bà quơ tay: [Đi đường đừng cong lưng, phải có chút tinh thần chứ.]
Đôi mắt lộ trên khẩu trang hơi cong nhẹ, anh gật nhẹ, lưng cũng thẳng lên một chút. Diêm Nhã Quyên thở dài, vẻ mặt ghét bỏ phất tay đuổi anh: [Đi đi, nhìn con thật phiền.]
Ngồi tàu điện ngầm về Thanh Tước Giai Uyển, Lạc Tĩnh Ngữ về đến nhà đã hơn 6h.
Anh rất đói bụng, nấu một tô mì cho mình trước rồi một ấm nước, sau khi chăm sóc hai mươi mấy bồn hoa cỏ trong và ngoài nhà, anh nhìn chậu hoa màu xám trên ngăn tủ, nghĩ thầm nên khởi công rồi.
Lạc Tĩnh Ngữ gửi WeChat cho "Bánh Pudding Trứng Gà".
[Cá Cực Lớn]: Cô giáo Trứng Gà, tôi về nhà rồi. Kế hoạch đêm này sẽ làm đóa bách hợp trước, cô cảm thấy có vấn đề gì không, ngày mai tôi sẽ làm xong ba đóa bách hợp.
Phòng làm việc của Lạc Tĩnh Ngữ ở phòng khách, không gian hình chữ nhật, không có bàn ăn ghế sofa hay bàn trà, chỉ có một bàn làm việc màu trắng rất lớn, cùng hai cái tủ đựng các công cụ và vật liệu.
Anh mở điều hòa, thay một bộ đồ thể thao màu xanh đen, pha một ly trà lài, chuẩn bị kỹ các công cụ vật liệu, chính thức khởi công.
Cái gọi là Nghệ thuật tạo hoa giả là một loại sáng tác bắt nguồn từ trong nghệ thuật thủ công Châu Âu, khoảng vào những năm 40, được một nữ nghệ thuật gia Nhật Bản phát triển, trở thành một kỹ xảo thủ công đặc biệt, hiện tại đã truyền rộng đến nhiều quốc gia, bao gồm Trung Quốc.
Quy trình chế tác là dùng các vải vóc không cùng tính chất, cắt nhuộm để tạo thành cánh hoa và phiến lá, dùng nhưng công cụ đặc biệt – căng vải, tinh chỉnh để đính vào một sợi dây giống thanh sắt, cuối cùng lắp thành một đóa hoa.
Nhập môn nghệ thuật tạo hoa giả không khó, nhưng muốn làm tinh xảo đến chân thực thì cần phải nhiều năm học tập, cô đọng lại. Bởi vì toàn bộ làm bằng tay, mỗi một đóa hoa làm đến tỉ mỉ sẽ có thể rất sống động, đồng thời có thể giữ mãi được màu sắc và hình thái của hoa, khiến nó trở thành một mặt hàng mỹ nghệ tinh xảo, hoa tươi trên thị trường không thể so được.
Trong nước, mấy năm gần đây văn hóa Hán phục được lưu hành, nghệ thuật tạo hoa giả càng được ứng dụng nhiều trong trang sức, vật trang trí trên quần áo, tác phẩm lớn sẽ được ứng dụng trong trang hoàng hoặc trang trí cảnh trong tiệc rượu hoặc triển lãm cao cấp.
Không thể phủ nhận, đây là một môn nghệ thuật khó, mà Lạc Tĩnh Ngữ đã tiếp xúc với nó hơn mười năm rồi.
Anh ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, cầm bút vẽ những cánh hoa trên vải.
Một đóa Bách Hợp có sáu cánh, mỗi cánh hoa do hai mảnh đơn cánh bện lại, mà mỗi mảnh đơn cánh hoa phải dùng hai mảnh vải dán lại, để tăng độ cứng cáp. Vì thế riêng một đóa Bách Hợp, các cánh hoa đã phải dùng hai mươi bốn mảnh vải để tạo thành, chỉnh hoa xong rồi đến lá, nhụy hoa. Nhành hoa làm xong cần đến bốn, năm tiếng.
Đêm nay Lạc Tĩnh Ngữ chỉ tính toán làm một đóa hoa mẫu, nếu muốn một hơi làm xong ba đóa, vậy cần phải thức suốt đêm. Thành phẩm chỉ cần ba đóa, anh vẫn cần làm khoảng 4,5 đóa để tạo hình tương đối.
Giống với hoa tươi, mỗi một đóa hoa đều khác cánh hoa, hình thái cũng không giống, muôn hình vạn trạng, anh muốn xem thử ba đóa hoa nào phối hợp sẽ đẹp hơn.
Sau khi Lạc Tĩnh Ngữ hết sức chăm chú nhập tâm vào công việc, thời gian trôi đi rất nhanh.
Thế giới yên tĩnh khiến người khác an tâm, phòng ấm áp, hương trà thanh mát, vải dệt cùng các công cụ tựa như có sinh mệnh đang ở trong đôi tay linh hoạt của anh mà thay đổi hình dạng.
Đây là việc Lạc Tĩnh Ngữ đã làm hàng trăm ngàn lần, dựa vào trình độ hiện tại của anh đã không cần phải lo lắng sẽ làm hư vải, căng rách. Điều mà anh cảm nhận được, không có một chút nhạt nhẽo nào.
Giáo viên tạo hoa của anh từng nói trước mặt mọi người, anh rất có thiên phú, là một chàng trai lại có thể tĩnh tâm đến vậy, lại rất cẩn thận, có tinh thần học hỏi nghiên cứu, còn khiêm tốn. Lúc ấy Lạc Tĩnh Ngữ rất thẹn thùng, cho tới bây giờ nhớ lại ngày đó, các học viên nữ đều dùng ánh mắt tò mò nhìn anh.
Kỳ thật giáo viễn nói không hề khoa trương, Lạc Tĩnh Ngữ tạo hoa giả, thuần túy là vì thích thú.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy một bông hoa giả năm 15 tuổi, anh đã mê đắm.
Thật sự tạo hoa giả là một bộ môn kiểm tra độ kiên nhẫn, hao phí thể lực mà còn phải chú ý đến thẩm mỹ nghệ thuật. Phụ nữ chiếm đại đa số yêu thích chúng, rất nhiều bàn tay tài năng đều là nữ.
Nhưng sau khi Lạc Tĩnh Ngữ biết ở Nhật Bản có một Chưởng môn của môn phái Hoa giả là một người đàn ông, anh liền tự hỏi bản thận liệu cũng có thể phấn đấu sự nghiệp làm hoa hay không.
Sau hơn hai giờ, toàn bộ vải dệt đều được nhuộm xong, Lạc Tĩnh Ngữ để chúng khô tự nhiên, để mình đi tắm rửa trước.
Sau khi tắm xong anh uống chén trà hoa lài, lấy điện thoại ra, phát hiện "Bánh Pudding Trứng Gà" vẫn chưa hồi âm.
Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ, có thể đối phương còn đang nghỉ ngơi, bị sốt sẽ rất khó chịu, ngủ một ngày cũng rất bình thường.
***
Thật ra Chiêm Hỉ không phải đang ngủ, ngược lại cô đang chờ truyền dịch trong bệnh viện.
Hai giờ trước, trong nhà vừa mới trải qua một đại chiến gia đình, nguyên nhân chính là sau khi Chiêm Kiệt tan tầm về nhà, Chiêm Hỉ nói với anh trai, mình có dự định dọn ra khỏi nhà tự thuê phòng.
Nói kiểu gì Chiêm Kiệt cũng đều không đồng ý, cho rằng cô gái đơn độc ở ngoài kia không an toàn, còn lãng phí tiền, Chiêm Hỉ chỉ nói một câu "Anh nên cân nhắc tâm tình chị dâu một chút" thì Chiêm Kiệt liền cho rằng Tần Phỉ bắt nạt Chiêm Hỉ, nổi giận đùng đùng đi tìm Tần Phỉ chất vấn, Chiêm Hỉ không thể kéo lại được.
Lần này thật sự đã chọc vào tổ ong vò vẽ, Tần Phỉ khóc một trận lớn, vọt tới trước mặt Chiêm Hỉ gào lên: "Chiêm Hỉ cô có lương tâm hay không? Cô bị bệnh tôi ở nhà nấu mì sợi cho cô! Rót nước pha thuốc! Ngày nào cũng nấu cơm cho cô ăn! Lúc nào thì tôi bắt nạt cô? Lúc nào thì muốn đuổi cô đi chứ! Cô là sói mắt trắng à? Họ Chiêm các người không một ai tốt cả! Tôi chịu đủ rồi!"
Uy Uy bị dọa khóc lớn, trốn trong chăn khóc rung người.
Chiêm Hỉ có nỗi khổ không thể nói, liên tục giải thích với anh trai Tần Phỉ chưa từng bắt nạt mình, là cô muốn tự mình dọn ra ngoài sống. Thấy cô uể oải mệt mỏi vì bệnh, trong mắt Chiêm Kiệt trở thành dáng vẻ bị "Sư tử Hà Đông" ép không dám phản kháng, cuối cùng nói lớn "Đây là nhà của ông đây, ai ở ai dọn đi đều phải do ông đây định đoạt!", loại lời thoại vô liêm sỉ.
Tần Phỉ tức giận đến mức muốn về nhà mẹ đẻ, đầu Chiêm Hỉ như muốn nổ tung, thân thể bị nóng đến 39 độ, suýt chút nữa ngất đi. Chiêm Kiệt vội vàng đưa cô đến bệnh viện, Tần Phỉ lo cho Uy Uy mới miễn cưỡng nín khóc.
Trong phòng truyền dịch, Chiêm Hỉ đau ốm đang nằm, Chiêm Kiệt ngồi bên cạnh hỏi cô: "Có phải cô gái họ La kia xúi giục em không?"
"Không liên quan đến cậu ấy." Chiêm Hỉ thực sự phiền não, "Anh có thể nghe em nói được không? Anh và chị dâu là người một nhà, em chỉ là em gái. Em đã ở trong nhà anh nửa năm rồi, vẫn tiếp tục sống tiếp như thế, anh có thấy kỳ cục không?"
Chiêm Kiệt tức giận nói: "Kỳ cục chỗ nào? Nhà chúng ta kia có đại gia đình nào không ở cùng một chỗ?"
"Anh đã nói là nhà chúng ta kia rồi, mà nhà chúng ta kia ai mà chẳng có một ngôi nhà ba, bốn tầng cho cả đại gia đình chứ?" Chiêm Hỉ thực sự muốn ói ra máu, "Trong trấn có thể so sánh với trong thành phố sao? Nhà của anh lớn bao nhiêu chứ?"
"Này! Em không có lương tâm còn chê nhà anh nhỏ?" Chiêm Kiệt tức giận không hề nhẹ, "Nhà nhỏ cũng có chỗ cho em sống! Anh đã đồng ý với ba mẹ sẽ chăm sóc em thật tốt rồi!"
Y tá đi ngang qua đều liếc anh một cái: "Anh này, phiền anh nói nhỏ một chút."
"Xin lỗi ạ." Chiêm Hỉ nói nhỏ với y tá.
Chờ y tá rời khỏi, cô chậm rãi khuyên Chiêm Kiệt, "Anh à, anh thật sự nên suy nghĩ cho tâm tình của chị dâu. Anh thường tăng ca, chị dâu rất khổ cực, anh không làm cơm hay làm việc nhà, mặc kệ con cái, hiện tại còn thêm cả em. Ngày nào chị ấy cũng nấu ăn thêm cả phần em, chủ nhật không rảnh để dắt Uy Uy đi chơi, anh chẳng phải đang tăng thêm gánh nặng cho chị ấy sao? Anh rất ung dung, chỉ làm chuyện ăn nói, vậy anh đổi vị trí cho chị dâu mà nghĩ thử, chị ấy là con gái một, nếu chị ấy có một em trai mỗi ngày đều ở nhà của anh, còn muốn anh ngày nào cũng nấu cơm cho cậu ấy ăn, anh có tình nguyện không?"
Chiêm Kiệt giật giật môi, một lát sau mới mở miệng: "Vậy em muốn anh nói thế nào với mẹ đây? Mẹ sẽ cho rằng anh và chị dâu bắt nạt em."
"Trước tiên anh đừng nói gì với bà ấy, Tết Nguyên Đán em sẽ về, em sẽ tự nói." Chiêm Hỉ tiếp tục khuyên Chiêm Kiệt, "Anh, em đã hai mươi ba, không còn là trẻ con, hai người cũng đừng quản em nữa, em cảm thấy rất ngột ngạt."
Chiêm Kiệt nhíu mày: "Em ngột ngạt cái gì? Có phải em lén lút tìm đối tượng không?"
Chiêm Hỉ tức đến trợn mắt trắng: "Em không nói với anh nữa, đau đầu chết rồi. Em dọn ra khỏi nhà không thể thay đổi, anh có bản lĩnh thì khóa cửa lại không cho em đi làm đi."
"..." Chiêm Kiệt trầm mặc một hồi, hỏi, "Em có dự định thuê nơi nào?"
Chiêm Hỉ nói nhẹ: "Còn thuê ở đâu được nữa? Nhất định phải bên cạnh công t, nhà anh xa như vậy, mỗi ngày em đều mất ba giờ để đi, chen tàu điện ngầm muốn vỡ tan."
Kết thúc buổi đầu thông não, Chiêm Kiệt ra ngoài hút thuốc, lúc Chiêm Hỉ nhìn trên đồng hồ treo tường thì đã hơn 11h tối, cô lấy điện thoại ra, phát hiện có nhiều tin nhắn chưa đọc.
Lướt qua mấy tin nhắn tán gẫu trong nhóm không quá quan trọng, trong nhóm [Bốn tiểu tiên nữ], La Hân Nhiên nói mấy tin nhảm trong giới giải trí cho hai người kia.
Trong nhóm công tác, các chị HR đang thảo luận tiết mục của bộ phận mình trong họp thường niên. Có người vào ba giờ trước tag @Chiêm Hỉ, nói cô nhỏ tuổi nhất, lại xinh đẹp dáng người tốt, để cô biểu diễn. Chiêm Hỉ còn chưa xem qua, một đám phụ nữ này đã vui mừng khôn xiết mà nhiệm vụ này ném lên đầu cô.
Trì Quý Lan gửi tin nhắn muốn gọi video, ba lần. Chiêm Hỉ biết sau khi mẹ già nói chuyện với Chiêm Kiệt bị Chiêm Kiệt cho qua.
Lâm Nham thì gửi một câu "Ngủ ngon" lúc 10h.
Vương Hách lúc 8h nói đã nói chuyện lâu ngày rồi, muốn hẹn gặp Chiêm Hỉ vào tuần sau.
Cuối cùng là tin nhắn của "Cá Cực Lớn"
6h51 một tin, nói mình về nhà rồi, buổi tối sẽ làm một đóa hoa.
10h43 hai tin-
[Cá Cực Lớn]: Tôi đã làm xong một đóa Bách Hợp, đẹp không?
[Cá Cực Lớn]: Bách Hợp.jpg
Trong ảnh, một đóa hoa Bách Hợp đỏ tím lẳng lặng cắm trong bình thủy tinh, xuyên qua thấu kính, đóa hoa cực kỳ diễm lệ, trên cuống hoa có ba phiến lá xanh, từng phiến rất rõ ràng.
Chiêm Hỉ mơ mơ màng màng, nhìn ánh sáng chiếu trên đóa hoa, phảng phất tựa như hoa tươi đang nhiễm phải sương sớm.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh gạt người, đây rõ ràng là hoa thật.
[Cá Cực Lớn]: Đây là hoa giả, tôi vừa mới làm xong, chỉ có một đóa.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi không tin!
[Cá Cực Lớn]: (nghi vấn) (nghi vấn) (nghi vấn)
[Cá Cực Lớn]: Thật, tôi không lừa cô.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh cầm lên chụp đi, phải chụp cả tay anh, tôi mới tin.
Lạc Tĩnh Ngữ ngơ ngác nhìn màn hình, không hiểu ý của đối phương, nhưng anh vẫn làm theo.
Tay trái cầm nhành hoa, tay phải cầm điện thoại tìm góc độ chụp cả tay trái và hoa, gửi cho "Bánh Pudding Trứng Gà".
[Cá Cực Lớn]: Tay cầm hoa.jpg
[Cá Cực Lớn]: Cho cô xem, tin tôi chưa?
[Cá Cực Lớn]: Tôi đã làm 4 tiếng đồng hồ đó, kế hoạch ngày mai của tôi sẽ làm xong ba đóa Bách Hợp, kết hợp ba đóa với nhau còn đẹp hơn.
Chiêm Hỉ nằm dựa trên giường truyền dịch, híp mắt nhìn ảnh chụp, hoa này làm ra thật tinh xảo! Cả những vết đốm trên cánh hoa đỏ tím cũng có thể làm ra được, chỗ nào giống giả đâu? Dùng vải để làm à? Như thế cũng qá giống thật rồi!
Tầm mắt của cô lại chuyển dời lên cánh tay trái của anh. Thế tay của anh tự nhiên thả lòng, ngón cái và ngón trỏ nhẹ miết phiến hoa, ba ngón còn lại cong lại trên nhành hoa, mỗi một ngón tay đều thon dài đẹp đẽ, còn thấy được cả xương cổ tay gầy nhưng mạnh mẽ tựa như truyện tranh, khiến Chiêm Hỉ nghĩ đến một từ - Không chút tì vết.
39 độ đến mơ hồ, đầu óc không còn ý thức chạy kịp, tay đã gửi một câu.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tay của anh thật đẹp, tôi thích thật...
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đừng khổ sở nha, xem mắt làm sao, lần đầu tiên có lẽ còn thiếu sót. Hẳn là kinh nghiệm của anh không đủ, lần sau cần chuẩn bị kỹ hơn, các cô gái thích chàng trai chăm sóc tỉ mỉ, thân sĩ có lễ. Nếu anh lại quen biết với một cô gái vừa ý, nên chủ động tìm đề tài nói chuyện, đừng dễ dàng từ bỏ, con gái thích được theo đuổi.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn gửi mấy lời răn dạy của "Bánh Pudding Trứng Gà", nghĩ rằng mình đâu còn lần xem mắt sau nữa, anh dự định nói với anh rể một chút, tình cảnh này, thật sự anh không muốn liên tiếp đối mặt nữa.
[Cá Cực Lớn]: Tôi không khổ sở, đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, điều kiện của tôi không tốt.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Điều kiện có thể thay đổi mà, hiện tại tuổi của anh còn trẻ, nỗ lực làm việc kiếm tiền tiết kiệm, sau đó thành có điều kiện tốt rồi.
Lạc Tĩnh Ngữ cười khẽ, chút điều kiện ấy vẫn là sai rồi, điều kiện của anh trong hôn nhân cả đời này không thể thay đổi được, anh quyết định sẽ kết thúc đề tài này.
[Cá Cực Lớn]: Cô bị sốt đã khỏe hơn chưa?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Không, mới vừa đo thân nhiệt, 38 độ 2. Tôi vừa mới ngủ trưa, buổi chiều định ngủ tiếp.
[Cá Cực Lớn]: Ăn trưa gì? Có người nấu cơm cho cô hay không?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh nên thử hỏi như thế này: Buổi trưa ăn gì? Có người nấu cơm cho cô ăn không? Tôi sẽ trả lời: Yên tâm đi, chị dâu của tôi có nấu mì sợi cho tôi rồi.
Tần Phỉ rất tốt, thấy buổi trưa Chiêm Hỉ không thấy ngon miệng, liền nấu cho cô một bát canh rau, còn cắt một miếng xúc xích hun khói. Nói là nếu như buổi tối còn nóng sốt, sau khi Chiêm Kiệt về nhà sẽ dẫn cô tới bệnh viện.
[Cá Cực Lớn]: Cô phải nghỉ ngơi thật tốt, bị sốt cao phải đến bệnh viện.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn đã quan tâm ~
Lạc Tĩnh Ngữ đặt điện thoại xuống, không bao lâu, Diêm Nhã Quyên mang hộp cơm đến cửa hàng, nhìn thấy con trai liền lập tức hỏi chuyện xem mắt của anh.
Lạc Minh Tùng kéo cánh tay của người bạn già, vung tay với bà, bảo bà đừng hỏi. Diêm Nhã Quyên không hiểu ý, Lạc Minh Tùng khoa múa thủ ngữ với bà, dm nhìn về phía Lạc Tĩnh Ngữ, vẻ mặt liền trở nên buồn bã.
Lạc Tĩnh Ngữ rất đau đầu: [Mẹ, đừng như vậy, vốn là con đã ăn trưa rồi. Mẹ còn vậy nữa con đi đó.]
Diêm Nhã Quyên bĩu môi, trừng mắt nhìn anh: [Ai hiếm lạ mà nhìn con chứ.]
Lạc Tĩnh Ngữ cười cười, giúp mẹ mở hộp cơm dọn trên bàn, ba mẹ sóng vai nhau ngồi xuống ăn. Lạc Tĩnh Ngữ nhìn đồ ăn trong hộp, Diêm Nhã Quyên chỉ vào miếng cá, ý bảo anh ăn.
Anh không để ý, lấy một miếng cá bỏ vào miệng, giơ ngón cái lên với ba. Cá này là mẻ cá trắm cỏ mà Lạc Minh Tùng mua còn tươi, tự mình chế biến, ăn ngon hơn so với bên ngoài, từ nhỏ Lạc Tĩnh Ngữ đã thích ăn.
Buổi chiều, Lạc Minh Tùng về nhà ngủ trưa, Lạc Tĩnh Ngữ giúp mẹ trông cửa hàng.
Thanh Tước Giai Uyển ở phía Tây Nam Tiền Đường, nhà ba mẹ ở Thành Bắc cách rất xa, mỗi tuần Lạc Tĩnh Ngữ sẽ về một lần trông cửa hàng hoặc về nhà ăn cơm. Về nhà cũng không cần mua thứ gì, nhà mở siêu thị mini, gì cũng không thiếu, chỉ cần anh ở cạnh tâm sự với ba mẹ là được.
Diêm Nhã Quyên ngồi trong quầy thu ngân đan áo, áo lông này là của Lạc Tĩnh Ngữ, kiểu cao cổ màu xanh đậm, màu sắc lịch sự tao nhã. Tay nghề thêu dệt của Diêm Nhã Quyên là tuyệt nhất, đan len còn giỏi hơn, Lạc Tĩnh Ngữ tin rằng sau khi hoàn thành, tuyệt đối chất lượng sẽ so sánh với mấy áo lông mấy trăm ngàn trên thị trường.
Hơn nữa, giáo viên lớp vỡ lòng thủ công của anh chính là Diêm Nhã Quyên.
Khi còn nhỏ, ba mẹ còn làm việc ở nhà xưởng, không như mấy bé trai nghịch ngợm khác hay gây sự khắp nơi, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ thích lấy một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh Diêm Nhã Quyên, xem bà làm thủ công các loại chuỗi hạt, dệt may,... Từ nhỏ anh luôn an tĩnh, ngồi xuống có thể ngồi rất lâu, đưa anh một đống vải vóc kim chỉ kéo bút, anh có thể may cho Ultraman một bộ quần áo mới.
Có con trai bên cạnh, Diêm Nhã Quyên không thèm quản sổ sách thu chi, để Lạc Tĩnh Ngữ đi xem. Dù sao Lạc Tĩnh Ngữ cũng là một chàng trai cao lớn, ăn cơm trưa không đầy đủ, buổi chiều liền đói, trực tiếp lấy một hộp bánh khoai lát trên kệ hàng ăn, lúc đi ngang qua kệ thức uống còn thuận tiện lấy một chai nước chanh.
Diêm Nhã Quyên trừng anh, Lạc Tĩnh Ngữ cười ngượng: [Con đói bụng].
[Tối về nhà ăn cơm, hôm nay chị và anh rể con sẽ tới]
Diêm Nhã Quyên buông áo lông trên tay, khoa tay múa chân biểu diễn thủ ngữ.
Lạc Tĩnh Ngữ ăn khoai lát, nghĩ một chút liền nói: [Con không ăn, có một đơn hàng, thời gian rất gấp, đêm nay cần khởi công]
Diêm Nhã Quyên không ép buộc anh, biết mấy năm nay con trai rất trâu bò, có khi làm việc gấp gáp đến mức không biết ngày đêm. Bà thật đau lòng, cũng biết được thành tựu ngày hôm nay của con trai có được cũng không dễ dàng, một người trẻ tuổi không thể nghe, lại chưa từng học đại học, muốn có chỗ đứng trong xã hội, chỉ có thể nỗ lực hơn người bình thường rất nhiều.
4h30 chiều, chị Phùng đến cửa hàng thay ca. Lạc Minh Tùng cùng Diêm Nhã Quyên đã hơn năm mươi tuổi, thể lực không thể trụ mãi, chỉ có thể trông cửa hàng vào ban ngày, buổi tối thuê chị Phùng đến trông cửa hàng đến 9h.
Chờ Diêm Nhã Quyên trao đổi sổ sách thu chi với chị Phùng, hai mẹ con ra khỏi cửa hàng, Lạc Tĩnh Ngữ lại kéo mũ lên đeo khẩu trang, đôi tay cắm vào túi bước nhanh về phía trước.
Diêm Nhã Quyên đuổi theo mấy bước, vỗ lên cánh tay anh, Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu nhìn mẹ, biểu tình của Diêm Nhã Quyên rất bất mãn, bà quơ tay: [Đi đường đừng cong lưng, phải có chút tinh thần chứ.]
Đôi mắt lộ trên khẩu trang hơi cong nhẹ, anh gật nhẹ, lưng cũng thẳng lên một chút. Diêm Nhã Quyên thở dài, vẻ mặt ghét bỏ phất tay đuổi anh: [Đi đi, nhìn con thật phiền.]
Ngồi tàu điện ngầm về Thanh Tước Giai Uyển, Lạc Tĩnh Ngữ về đến nhà đã hơn 6h.
Anh rất đói bụng, nấu một tô mì cho mình trước rồi một ấm nước, sau khi chăm sóc hai mươi mấy bồn hoa cỏ trong và ngoài nhà, anh nhìn chậu hoa màu xám trên ngăn tủ, nghĩ thầm nên khởi công rồi.
Lạc Tĩnh Ngữ gửi WeChat cho "Bánh Pudding Trứng Gà".
[Cá Cực Lớn]: Cô giáo Trứng Gà, tôi về nhà rồi. Kế hoạch đêm này sẽ làm đóa bách hợp trước, cô cảm thấy có vấn đề gì không, ngày mai tôi sẽ làm xong ba đóa bách hợp.
Phòng làm việc của Lạc Tĩnh Ngữ ở phòng khách, không gian hình chữ nhật, không có bàn ăn ghế sofa hay bàn trà, chỉ có một bàn làm việc màu trắng rất lớn, cùng hai cái tủ đựng các công cụ và vật liệu.
Anh mở điều hòa, thay một bộ đồ thể thao màu xanh đen, pha một ly trà lài, chuẩn bị kỹ các công cụ vật liệu, chính thức khởi công.
Cái gọi là Nghệ thuật tạo hoa giả là một loại sáng tác bắt nguồn từ trong nghệ thuật thủ công Châu Âu, khoảng vào những năm 40, được một nữ nghệ thuật gia Nhật Bản phát triển, trở thành một kỹ xảo thủ công đặc biệt, hiện tại đã truyền rộng đến nhiều quốc gia, bao gồm Trung Quốc.
Quy trình chế tác là dùng các vải vóc không cùng tính chất, cắt nhuộm để tạo thành cánh hoa và phiến lá, dùng nhưng công cụ đặc biệt – căng vải, tinh chỉnh để đính vào một sợi dây giống thanh sắt, cuối cùng lắp thành một đóa hoa.
Nhập môn nghệ thuật tạo hoa giả không khó, nhưng muốn làm tinh xảo đến chân thực thì cần phải nhiều năm học tập, cô đọng lại. Bởi vì toàn bộ làm bằng tay, mỗi một đóa hoa làm đến tỉ mỉ sẽ có thể rất sống động, đồng thời có thể giữ mãi được màu sắc và hình thái của hoa, khiến nó trở thành một mặt hàng mỹ nghệ tinh xảo, hoa tươi trên thị trường không thể so được.
Trong nước, mấy năm gần đây văn hóa Hán phục được lưu hành, nghệ thuật tạo hoa giả càng được ứng dụng nhiều trong trang sức, vật trang trí trên quần áo, tác phẩm lớn sẽ được ứng dụng trong trang hoàng hoặc trang trí cảnh trong tiệc rượu hoặc triển lãm cao cấp.
Không thể phủ nhận, đây là một môn nghệ thuật khó, mà Lạc Tĩnh Ngữ đã tiếp xúc với nó hơn mười năm rồi.
Anh ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, cầm bút vẽ những cánh hoa trên vải.
Một đóa Bách Hợp có sáu cánh, mỗi cánh hoa do hai mảnh đơn cánh bện lại, mà mỗi mảnh đơn cánh hoa phải dùng hai mảnh vải dán lại, để tăng độ cứng cáp. Vì thế riêng một đóa Bách Hợp, các cánh hoa đã phải dùng hai mươi bốn mảnh vải để tạo thành, chỉnh hoa xong rồi đến lá, nhụy hoa. Nhành hoa làm xong cần đến bốn, năm tiếng.
Đêm nay Lạc Tĩnh Ngữ chỉ tính toán làm một đóa hoa mẫu, nếu muốn một hơi làm xong ba đóa, vậy cần phải thức suốt đêm. Thành phẩm chỉ cần ba đóa, anh vẫn cần làm khoảng 4,5 đóa để tạo hình tương đối.
Giống với hoa tươi, mỗi một đóa hoa đều khác cánh hoa, hình thái cũng không giống, muôn hình vạn trạng, anh muốn xem thử ba đóa hoa nào phối hợp sẽ đẹp hơn.
Sau khi Lạc Tĩnh Ngữ hết sức chăm chú nhập tâm vào công việc, thời gian trôi đi rất nhanh.
Thế giới yên tĩnh khiến người khác an tâm, phòng ấm áp, hương trà thanh mát, vải dệt cùng các công cụ tựa như có sinh mệnh đang ở trong đôi tay linh hoạt của anh mà thay đổi hình dạng.
Đây là việc Lạc Tĩnh Ngữ đã làm hàng trăm ngàn lần, dựa vào trình độ hiện tại của anh đã không cần phải lo lắng sẽ làm hư vải, căng rách. Điều mà anh cảm nhận được, không có một chút nhạt nhẽo nào.
Giáo viên tạo hoa của anh từng nói trước mặt mọi người, anh rất có thiên phú, là một chàng trai lại có thể tĩnh tâm đến vậy, lại rất cẩn thận, có tinh thần học hỏi nghiên cứu, còn khiêm tốn. Lúc ấy Lạc Tĩnh Ngữ rất thẹn thùng, cho tới bây giờ nhớ lại ngày đó, các học viên nữ đều dùng ánh mắt tò mò nhìn anh.
Kỳ thật giáo viễn nói không hề khoa trương, Lạc Tĩnh Ngữ tạo hoa giả, thuần túy là vì thích thú.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy một bông hoa giả năm 15 tuổi, anh đã mê đắm.
Thật sự tạo hoa giả là một bộ môn kiểm tra độ kiên nhẫn, hao phí thể lực mà còn phải chú ý đến thẩm mỹ nghệ thuật. Phụ nữ chiếm đại đa số yêu thích chúng, rất nhiều bàn tay tài năng đều là nữ.
Nhưng sau khi Lạc Tĩnh Ngữ biết ở Nhật Bản có một Chưởng môn của môn phái Hoa giả là một người đàn ông, anh liền tự hỏi bản thận liệu cũng có thể phấn đấu sự nghiệp làm hoa hay không.
Sau hơn hai giờ, toàn bộ vải dệt đều được nhuộm xong, Lạc Tĩnh Ngữ để chúng khô tự nhiên, để mình đi tắm rửa trước.
Sau khi tắm xong anh uống chén trà hoa lài, lấy điện thoại ra, phát hiện "Bánh Pudding Trứng Gà" vẫn chưa hồi âm.
Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ, có thể đối phương còn đang nghỉ ngơi, bị sốt sẽ rất khó chịu, ngủ một ngày cũng rất bình thường.
***
Thật ra Chiêm Hỉ không phải đang ngủ, ngược lại cô đang chờ truyền dịch trong bệnh viện.
Hai giờ trước, trong nhà vừa mới trải qua một đại chiến gia đình, nguyên nhân chính là sau khi Chiêm Kiệt tan tầm về nhà, Chiêm Hỉ nói với anh trai, mình có dự định dọn ra khỏi nhà tự thuê phòng.
Nói kiểu gì Chiêm Kiệt cũng đều không đồng ý, cho rằng cô gái đơn độc ở ngoài kia không an toàn, còn lãng phí tiền, Chiêm Hỉ chỉ nói một câu "Anh nên cân nhắc tâm tình chị dâu một chút" thì Chiêm Kiệt liền cho rằng Tần Phỉ bắt nạt Chiêm Hỉ, nổi giận đùng đùng đi tìm Tần Phỉ chất vấn, Chiêm Hỉ không thể kéo lại được.
Lần này thật sự đã chọc vào tổ ong vò vẽ, Tần Phỉ khóc một trận lớn, vọt tới trước mặt Chiêm Hỉ gào lên: "Chiêm Hỉ cô có lương tâm hay không? Cô bị bệnh tôi ở nhà nấu mì sợi cho cô! Rót nước pha thuốc! Ngày nào cũng nấu cơm cho cô ăn! Lúc nào thì tôi bắt nạt cô? Lúc nào thì muốn đuổi cô đi chứ! Cô là sói mắt trắng à? Họ Chiêm các người không một ai tốt cả! Tôi chịu đủ rồi!"
Uy Uy bị dọa khóc lớn, trốn trong chăn khóc rung người.
Chiêm Hỉ có nỗi khổ không thể nói, liên tục giải thích với anh trai Tần Phỉ chưa từng bắt nạt mình, là cô muốn tự mình dọn ra ngoài sống. Thấy cô uể oải mệt mỏi vì bệnh, trong mắt Chiêm Kiệt trở thành dáng vẻ bị "Sư tử Hà Đông" ép không dám phản kháng, cuối cùng nói lớn "Đây là nhà của ông đây, ai ở ai dọn đi đều phải do ông đây định đoạt!", loại lời thoại vô liêm sỉ.
Tần Phỉ tức giận đến mức muốn về nhà mẹ đẻ, đầu Chiêm Hỉ như muốn nổ tung, thân thể bị nóng đến 39 độ, suýt chút nữa ngất đi. Chiêm Kiệt vội vàng đưa cô đến bệnh viện, Tần Phỉ lo cho Uy Uy mới miễn cưỡng nín khóc.
Trong phòng truyền dịch, Chiêm Hỉ đau ốm đang nằm, Chiêm Kiệt ngồi bên cạnh hỏi cô: "Có phải cô gái họ La kia xúi giục em không?"
"Không liên quan đến cậu ấy." Chiêm Hỉ thực sự phiền não, "Anh có thể nghe em nói được không? Anh và chị dâu là người một nhà, em chỉ là em gái. Em đã ở trong nhà anh nửa năm rồi, vẫn tiếp tục sống tiếp như thế, anh có thấy kỳ cục không?"
Chiêm Kiệt tức giận nói: "Kỳ cục chỗ nào? Nhà chúng ta kia có đại gia đình nào không ở cùng một chỗ?"
"Anh đã nói là nhà chúng ta kia rồi, mà nhà chúng ta kia ai mà chẳng có một ngôi nhà ba, bốn tầng cho cả đại gia đình chứ?" Chiêm Hỉ thực sự muốn ói ra máu, "Trong trấn có thể so sánh với trong thành phố sao? Nhà của anh lớn bao nhiêu chứ?"
"Này! Em không có lương tâm còn chê nhà anh nhỏ?" Chiêm Kiệt tức giận không hề nhẹ, "Nhà nhỏ cũng có chỗ cho em sống! Anh đã đồng ý với ba mẹ sẽ chăm sóc em thật tốt rồi!"
Y tá đi ngang qua đều liếc anh một cái: "Anh này, phiền anh nói nhỏ một chút."
"Xin lỗi ạ." Chiêm Hỉ nói nhỏ với y tá.
Chờ y tá rời khỏi, cô chậm rãi khuyên Chiêm Kiệt, "Anh à, anh thật sự nên suy nghĩ cho tâm tình của chị dâu. Anh thường tăng ca, chị dâu rất khổ cực, anh không làm cơm hay làm việc nhà, mặc kệ con cái, hiện tại còn thêm cả em. Ngày nào chị ấy cũng nấu ăn thêm cả phần em, chủ nhật không rảnh để dắt Uy Uy đi chơi, anh chẳng phải đang tăng thêm gánh nặng cho chị ấy sao? Anh rất ung dung, chỉ làm chuyện ăn nói, vậy anh đổi vị trí cho chị dâu mà nghĩ thử, chị ấy là con gái một, nếu chị ấy có một em trai mỗi ngày đều ở nhà của anh, còn muốn anh ngày nào cũng nấu cơm cho cậu ấy ăn, anh có tình nguyện không?"
Chiêm Kiệt giật giật môi, một lát sau mới mở miệng: "Vậy em muốn anh nói thế nào với mẹ đây? Mẹ sẽ cho rằng anh và chị dâu bắt nạt em."
"Trước tiên anh đừng nói gì với bà ấy, Tết Nguyên Đán em sẽ về, em sẽ tự nói." Chiêm Hỉ tiếp tục khuyên Chiêm Kiệt, "Anh, em đã hai mươi ba, không còn là trẻ con, hai người cũng đừng quản em nữa, em cảm thấy rất ngột ngạt."
Chiêm Kiệt nhíu mày: "Em ngột ngạt cái gì? Có phải em lén lút tìm đối tượng không?"
Chiêm Hỉ tức đến trợn mắt trắng: "Em không nói với anh nữa, đau đầu chết rồi. Em dọn ra khỏi nhà không thể thay đổi, anh có bản lĩnh thì khóa cửa lại không cho em đi làm đi."
"..." Chiêm Kiệt trầm mặc một hồi, hỏi, "Em có dự định thuê nơi nào?"
Chiêm Hỉ nói nhẹ: "Còn thuê ở đâu được nữa? Nhất định phải bên cạnh công t, nhà anh xa như vậy, mỗi ngày em đều mất ba giờ để đi, chen tàu điện ngầm muốn vỡ tan."
Kết thúc buổi đầu thông não, Chiêm Kiệt ra ngoài hút thuốc, lúc Chiêm Hỉ nhìn trên đồng hồ treo tường thì đã hơn 11h tối, cô lấy điện thoại ra, phát hiện có nhiều tin nhắn chưa đọc.
Lướt qua mấy tin nhắn tán gẫu trong nhóm không quá quan trọng, trong nhóm [Bốn tiểu tiên nữ], La Hân Nhiên nói mấy tin nhảm trong giới giải trí cho hai người kia.
Trong nhóm công tác, các chị HR đang thảo luận tiết mục của bộ phận mình trong họp thường niên. Có người vào ba giờ trước tag @Chiêm Hỉ, nói cô nhỏ tuổi nhất, lại xinh đẹp dáng người tốt, để cô biểu diễn. Chiêm Hỉ còn chưa xem qua, một đám phụ nữ này đã vui mừng khôn xiết mà nhiệm vụ này ném lên đầu cô.
Trì Quý Lan gửi tin nhắn muốn gọi video, ba lần. Chiêm Hỉ biết sau khi mẹ già nói chuyện với Chiêm Kiệt bị Chiêm Kiệt cho qua.
Lâm Nham thì gửi một câu "Ngủ ngon" lúc 10h.
Vương Hách lúc 8h nói đã nói chuyện lâu ngày rồi, muốn hẹn gặp Chiêm Hỉ vào tuần sau.
Cuối cùng là tin nhắn của "Cá Cực Lớn"
6h51 một tin, nói mình về nhà rồi, buổi tối sẽ làm một đóa hoa.
10h43 hai tin-
[Cá Cực Lớn]: Tôi đã làm xong một đóa Bách Hợp, đẹp không?
[Cá Cực Lớn]: Bách Hợp.jpg
Trong ảnh, một đóa hoa Bách Hợp đỏ tím lẳng lặng cắm trong bình thủy tinh, xuyên qua thấu kính, đóa hoa cực kỳ diễm lệ, trên cuống hoa có ba phiến lá xanh, từng phiến rất rõ ràng.
Chiêm Hỉ mơ mơ màng màng, nhìn ánh sáng chiếu trên đóa hoa, phảng phất tựa như hoa tươi đang nhiễm phải sương sớm.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh gạt người, đây rõ ràng là hoa thật.
[Cá Cực Lớn]: Đây là hoa giả, tôi vừa mới làm xong, chỉ có một đóa.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi không tin!
[Cá Cực Lớn]: (nghi vấn) (nghi vấn) (nghi vấn)
[Cá Cực Lớn]: Thật, tôi không lừa cô.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh cầm lên chụp đi, phải chụp cả tay anh, tôi mới tin.
Lạc Tĩnh Ngữ ngơ ngác nhìn màn hình, không hiểu ý của đối phương, nhưng anh vẫn làm theo.
Tay trái cầm nhành hoa, tay phải cầm điện thoại tìm góc độ chụp cả tay trái và hoa, gửi cho "Bánh Pudding Trứng Gà".
[Cá Cực Lớn]: Tay cầm hoa.jpg
[Cá Cực Lớn]: Cho cô xem, tin tôi chưa?
[Cá Cực Lớn]: Tôi đã làm 4 tiếng đồng hồ đó, kế hoạch ngày mai của tôi sẽ làm xong ba đóa Bách Hợp, kết hợp ba đóa với nhau còn đẹp hơn.
Chiêm Hỉ nằm dựa trên giường truyền dịch, híp mắt nhìn ảnh chụp, hoa này làm ra thật tinh xảo! Cả những vết đốm trên cánh hoa đỏ tím cũng có thể làm ra được, chỗ nào giống giả đâu? Dùng vải để làm à? Như thế cũng qá giống thật rồi!
Tầm mắt của cô lại chuyển dời lên cánh tay trái của anh. Thế tay của anh tự nhiên thả lòng, ngón cái và ngón trỏ nhẹ miết phiến hoa, ba ngón còn lại cong lại trên nhành hoa, mỗi một ngón tay đều thon dài đẹp đẽ, còn thấy được cả xương cổ tay gầy nhưng mạnh mẽ tựa như truyện tranh, khiến Chiêm Hỉ nghĩ đến một từ - Không chút tì vết.
39 độ đến mơ hồ, đầu óc không còn ý thức chạy kịp, tay đã gửi một câu.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tay của anh thật đẹp, tôi thích thật...
Bình luận facebook