Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99
"Bảo bối, chào mày." Giọng nói Trương Anh Hào trở nên dịu dàng hơn hẳn.
"Meo meo." Mèo mun cũng nhẹ nhàng kêu.
"Cậu muốn cái gì ấy nhỉ, à, thi thể cái gì?" Trương Anh Hào ngẩng đầu hỏi.
"Thi thể quái vật vũ trụ." Cố Thanh Sơn vội vàng nói.
"Nghe thấy không." Trương Anh Hào nghiêm túc nhìn mèo mun: "Chúng ta muốn thi thể quái vật vũ trụ."
"Meo meo meo meo." Mèo mun quơ quơ móng vuốt, lắc đầu nguầy nguậy.
Cố Thanh Sơn hỏi: "Sao thế, nó cũng không có cách nào hả?"
"Không phải, nó muốn ăn lòng đỏ trứng gà loại một." Trương Anh Hào đứng lên: "Chúng ta tìm một cái siêu thị đã."
"Vậy đi thôi." Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Thiên Tuyển kỹ chính là như vậy, đủ mọi thể loại vô cùng kỳ lạ. Thậm chí có một vài kỹ năng mà khi sử dụng, người bên ngoài đứng xem nửa ngày cũng không biết tác dụng của nó.
Một tên là chủ của một tập đoàn sát thủ, một tên là người trọng sinh xuyên không, mang theo một con mèo mun mua một đống trứng gà ở siêu thị, sau đó ngồi ngay góc đường đút mèo ăn. Sợ rằng chỉ có Thiên Tuyển kỹ mới có thể tạo thành hình ảnh thế này.
Một lát sau, mèo mun rốt cuộc cũng ăn no. Nó dạo một vòng quanh Trương Anh Hào, sau đó xoay người chạy vào trong bóng đêm.
"Nó đi đâu vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Trương Anh Hào nói: "Nó đang tìm thứ cậu muốn, chúng ta đuổi theo nó thôi."
Cố Thanh Sơn lập tức hiểu ra, hóa ra năng lực của con mèo mun này là tìm kiếm vật phẩm.
Nửa giờ sau, Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào đứng đối diện một dãy nhà.
"Tôi nói này." Cố Thanh Sơn chỉ chỉ kiến trúc trước mặt: "Chỗ như thế này, tôi cũng có thể tìm được."
Đối diện bọn họ hiện giờ là một cao ốc khoa học kỹ thuật cao vút trong mây, trước cửa treo một bảng hiệu: "Bộ Khoa Học Kỹ Thuật Liên Bang."
Bộ Khoa Học Kỹ Thuật Liên Bang là một trong những nơi được bảo vệ nghiêm mật nhất ở Liên Bang, rất nhiều hạng mục khoa học kỹ thuật mới nhất đỉnh cao nhất đều được bảo tồn và thực nghiệm ở đây.
Trong tòa cao ốc này có hai mươi vị Võ tôn trấn thủ, một vệ tinh giám sát ở bên ngoài tầng khí quyển, hai đại đội robot tuần tra bất kể thời tiết, sáu chiếc chiến hạm vũ trụ tuần tra qua lại ở khoảng không xung quanh, Nữ Thần Công Chính cũng chú ý nơi này thời thời khắc khắc.
Trương Anh Hào ngẩng đầu nhìn chiến hạm tuần tra bay qua trên trời, nói: "Đúng vậy, nơi này chắc chắn có thi thể quái vật vũ trụ, mèo mun tìm không sai."
"Giá phải trả để vào nơi này quá cao rồi." Cố Thanh Sơn nói.
"Cũng đúng." Trương Anh Hào ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói với mèo mun: "Bảo bối à, chỗ này không được rồi, chuyển sang một nơi khác thôi."
Mèo mun nghe xong, nhìn hai người rồi lại nhìn nhìn Bộ Khoa học Kỹ thuật Liên Bang, khinh thường kêu meo một tiếng.
Hai tên nhát gan, chỗ này mà còn không thể vào được. Nó yên lặng suy nghĩ, sau đó xoay người chạy tới một phía khác.
"Đi thôi."
"OK."
Hai người họ lẽo đẽo đi theo mèo mun.
Một tiếng sau, tại sòng bạc.
Đây là một sòng bạc vô cùng náo nhiệt.
Trương Anh Hào ngạc nhiên đi tới, nhìn ngó xung quanh.
"Có chuyện gì vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Hiện tại ngay cả quái vật vũ trụ mà bọn họ cũng làm ra được rồi hả?" Trương Anh Hào vẫn cảm thấy có chút khó tin.
"Anh biết chỗ này hả?"
"Biết, nhưng không quá quen thuộc. Hồi trước ở đây là nơi trao đổi tình báo. Xem ra bọn họ đã phát triển nghiệp vụ mới rồi."
Hai người nói chuyện với nhau, lúc nhìn sang mèo mun thì mới giật mình bởi nó đã biến mất.
"Kỹ năng đã hết thời gian rồi, chắc là ở nơi này thôi." Trương Anh Hào nói rồi hỏi: "Cậu có bao nhiêu điểm công huân? Muốn vào được khu vực trung tâm phải dùng điểm công huân đổi thẻ đánh bạc."
"Những thứ khác thì tôi chẳng có, chỉ có điểm công huân này thôi." Nói tới thứ này, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên vô cùng tự tin.
Hắn vừa mới dùng điểm công huân đi đổi một lượng lớn thẻ đánh bạc, lập tức có một tên bồi bàn đi tới cung kính dẫn hai người đi đến chỗ thang máy. Trong đại sảnh có chừng hai mươi cái thang máy, mỗi một thang máy chỉ cho phép một nhóm khách nhân cố định đi vào.
Bồi bàn đóng thang máy lại, hỏi: "Hai vị muốn chơi kiểu gì?"
"Chúng tôi..." Trương Anh Hào nhìn Cố Thanh Sơn.
"Càng đặc biệt càng tốt." Cố Thanh Sơn mỉm cười nói với người bồi bàn.
Bồi bàn hé mắt nhìn thoáng vào trong hộp thẻ bài của hai người, thấy thẻ màu đỏ có mệnh giá cao nhất chất đầy trong hộp. Gã bèn mỉm cười cung kính, nói: "Khách nhân tôn quý, các ngài sẽ không phải thất vọng."
Gã nhấn một cái nút ở dưới cùng.
Tầng - 70.
Thang máy nhanh chóng rơi xuống, một lúc lâu sau tốc độ mới dần dần chậm lại.
Keng!
Tiếng chuông mở cửa vang lên thanh thúy.
Cửa mở.
Một khu hồ nước rộng bát ngát.
"Hồ trong lòng đất?" Trương Anh Hào hỏi.
Hai người đi ra khỏi thang máy, theo sự hướng dẫn của bồi bàn ngồi xuống một đài cao ven hồ, dọc theo bờ hồ đã có không ít người ngồi sẵn. Những đài cao này rõ ràng đã được tăng thêm độ cao, bên dưới đài cao ở bên mặt tiếp xúc với hồ còn bố trí hệ thống vũ khí.
Bồi bàn lấy ra một cái máy truyền tin, hỏi một câu rồi nhìn hai người nói: "Trận lúc trước đã kết thúc, trận mới sẽ lập tức bắt đầu, xin chờ một chút."
Điểm tâm tuyệt đẹp, rượu ngon nổi tiếng đắt tiền được bưng lên. Hai người vô tâm ăn uống, yên lặng ngồi chờ trong chốc lát, sau đó thì nghe thấy bồi bàn nói: "Bắt đầu rồi."
Bọn họ thấy một bóng người bay vút nhắm đến giữa trung tâm lòng hồ. Có điều, hồ nước bát ngát mênh mông như thế, người nọ chỉ bay qua được phân nửa đã có xu hướng rơi xuống. Nhưng không ai ngờ y lại đạp trên không trung một cái, một lần nữa bộc phát một luồng kình lực tiếp tục bay về phía trước.
Cố Thanh Sơn trao đổi ánh mắt với Trương Anh Hào. Mượn lực trên không, đây là cảnh giới Võ Tôn.
Đại tông sư võ đạo muốn tiến đến cảnh giới này, thì phải có đủ thực lực, thiên phú, vận khí, thiếu một điều cũng không được.
Võ Tôn đáp lên một bè gỗ giữa hồ, để xuống thứ gì đó khiêng trên vai xuống.
Đó là một người đàn ông đã hôn mê.
Võ Tôn nhấn một cái lên người nọ rồi xoay người bay ra khỏi trung tâm hồ. Người đàn ông kia bắt đầu có những động tác vô thức, chứng tỏ y đang dần dần thức tỉnh.
Lúc này, bồi bàn nói: "Hai vị có thể bắt đầu đặt tiền cược."
"Cách chơi thế nào?" Trương Anh Hào hỏi.
Bồi bàn nói: "Bắt đầu tính thời gian từ giây 0, cược xem y có thể sống bao lâu, hạn mức cao nhất là ba phút. Thời gian đã đủ ba phút người cược y sống sót sẽ thắng."
"Hôm nay có tổng cộng ba trận, người thắng nhiều nhất sẽ may mắn nhận được giải thưởng lớn ngày hôm nay."
"Giải thưởng đó là cái gì?" Trương Anh Hào hỏi.
"Mỗi ngày đều có các giải thưởng khác nhau, hôm nay là một phần thi thể của quái vật vũ trụ, hoặc là một người kỳ quái, có thể chọn một trong hai." Bồi bàn trả lời.
Hai người nhìn nhau, Cố Thanh Sơn nhỏ giọng nói: "Thiên Tuyển kỹ của anh khá thật đấy."
Trương Anh Hào nhún nhún vai: "Tôi dựa vào cái này kiếm ăn mà."
Cố Thanh Sơn nhìn hồ nước kia, đột nhiên hỏi: "Dưới hồ kia có cái gì?" Trong hồ nước có một bóng đen dài mấy chục thước lúc ẩn lúc hiện.
"Một cự thú tiền sử được dùng gien tái tạo lại hoàn chỉnh, đã đói bụng hai ngày." Bồi bàn mỉm cười đáp.
Lúc này, trên đài cao ở bên phải Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào, một người trung niên cười hì hì đứng lên, dùng sức ném ra một chén rượu đang chứa chất lỏng màu đỏ.
Lực tay của ông ta không tồi, chén rượu bị ném ra rơi thẳng tới vị trí gần giữa hồ. Chất lỏng màu đỏ lập tức lan ra khuếch tán trên mặt hồ, bóng đen dưới hồ bơi qua lại nhanh hơn.
Mũi Trương Anh Hào giật giật, nhỏ giọng nói: "Là máu."
"Ông ta làm như vậy mà không có vấn đề gì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi bồi bàn.
"Ngoại trừ không thể ra tay giết người giữa hồ kia, thì chơi thế nào cũng được." Bồi bàn cười đáp.
Trên đài cao bên phải, tên trung niên đó tựa như đang khoe khoang với đồng bọn, lớn tiếng gào lên: "Nhìn đi, những thứ này thực giỏi, lần trước chỉ cần một ngoặm đã cắn người kia thành hai đoạn."
Cô gái ngồi đối diện ông ta nhẹ nhàng che miệng, ngáp một cái, chán tới chết đáp cho có nói: "Đúng, thật là đáng sợ."
"Meo meo." Mèo mun cũng nhẹ nhàng kêu.
"Cậu muốn cái gì ấy nhỉ, à, thi thể cái gì?" Trương Anh Hào ngẩng đầu hỏi.
"Thi thể quái vật vũ trụ." Cố Thanh Sơn vội vàng nói.
"Nghe thấy không." Trương Anh Hào nghiêm túc nhìn mèo mun: "Chúng ta muốn thi thể quái vật vũ trụ."
"Meo meo meo meo." Mèo mun quơ quơ móng vuốt, lắc đầu nguầy nguậy.
Cố Thanh Sơn hỏi: "Sao thế, nó cũng không có cách nào hả?"
"Không phải, nó muốn ăn lòng đỏ trứng gà loại một." Trương Anh Hào đứng lên: "Chúng ta tìm một cái siêu thị đã."
"Vậy đi thôi." Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Thiên Tuyển kỹ chính là như vậy, đủ mọi thể loại vô cùng kỳ lạ. Thậm chí có một vài kỹ năng mà khi sử dụng, người bên ngoài đứng xem nửa ngày cũng không biết tác dụng của nó.
Một tên là chủ của một tập đoàn sát thủ, một tên là người trọng sinh xuyên không, mang theo một con mèo mun mua một đống trứng gà ở siêu thị, sau đó ngồi ngay góc đường đút mèo ăn. Sợ rằng chỉ có Thiên Tuyển kỹ mới có thể tạo thành hình ảnh thế này.
Một lát sau, mèo mun rốt cuộc cũng ăn no. Nó dạo một vòng quanh Trương Anh Hào, sau đó xoay người chạy vào trong bóng đêm.
"Nó đi đâu vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Trương Anh Hào nói: "Nó đang tìm thứ cậu muốn, chúng ta đuổi theo nó thôi."
Cố Thanh Sơn lập tức hiểu ra, hóa ra năng lực của con mèo mun này là tìm kiếm vật phẩm.
Nửa giờ sau, Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào đứng đối diện một dãy nhà.
"Tôi nói này." Cố Thanh Sơn chỉ chỉ kiến trúc trước mặt: "Chỗ như thế này, tôi cũng có thể tìm được."
Đối diện bọn họ hiện giờ là một cao ốc khoa học kỹ thuật cao vút trong mây, trước cửa treo một bảng hiệu: "Bộ Khoa Học Kỹ Thuật Liên Bang."
Bộ Khoa Học Kỹ Thuật Liên Bang là một trong những nơi được bảo vệ nghiêm mật nhất ở Liên Bang, rất nhiều hạng mục khoa học kỹ thuật mới nhất đỉnh cao nhất đều được bảo tồn và thực nghiệm ở đây.
Trong tòa cao ốc này có hai mươi vị Võ tôn trấn thủ, một vệ tinh giám sát ở bên ngoài tầng khí quyển, hai đại đội robot tuần tra bất kể thời tiết, sáu chiếc chiến hạm vũ trụ tuần tra qua lại ở khoảng không xung quanh, Nữ Thần Công Chính cũng chú ý nơi này thời thời khắc khắc.
Trương Anh Hào ngẩng đầu nhìn chiến hạm tuần tra bay qua trên trời, nói: "Đúng vậy, nơi này chắc chắn có thi thể quái vật vũ trụ, mèo mun tìm không sai."
"Giá phải trả để vào nơi này quá cao rồi." Cố Thanh Sơn nói.
"Cũng đúng." Trương Anh Hào ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói với mèo mun: "Bảo bối à, chỗ này không được rồi, chuyển sang một nơi khác thôi."
Mèo mun nghe xong, nhìn hai người rồi lại nhìn nhìn Bộ Khoa học Kỹ thuật Liên Bang, khinh thường kêu meo một tiếng.
Hai tên nhát gan, chỗ này mà còn không thể vào được. Nó yên lặng suy nghĩ, sau đó xoay người chạy tới một phía khác.
"Đi thôi."
"OK."
Hai người họ lẽo đẽo đi theo mèo mun.
Một tiếng sau, tại sòng bạc.
Đây là một sòng bạc vô cùng náo nhiệt.
Trương Anh Hào ngạc nhiên đi tới, nhìn ngó xung quanh.
"Có chuyện gì vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Hiện tại ngay cả quái vật vũ trụ mà bọn họ cũng làm ra được rồi hả?" Trương Anh Hào vẫn cảm thấy có chút khó tin.
"Anh biết chỗ này hả?"
"Biết, nhưng không quá quen thuộc. Hồi trước ở đây là nơi trao đổi tình báo. Xem ra bọn họ đã phát triển nghiệp vụ mới rồi."
Hai người nói chuyện với nhau, lúc nhìn sang mèo mun thì mới giật mình bởi nó đã biến mất.
"Kỹ năng đã hết thời gian rồi, chắc là ở nơi này thôi." Trương Anh Hào nói rồi hỏi: "Cậu có bao nhiêu điểm công huân? Muốn vào được khu vực trung tâm phải dùng điểm công huân đổi thẻ đánh bạc."
"Những thứ khác thì tôi chẳng có, chỉ có điểm công huân này thôi." Nói tới thứ này, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên vô cùng tự tin.
Hắn vừa mới dùng điểm công huân đi đổi một lượng lớn thẻ đánh bạc, lập tức có một tên bồi bàn đi tới cung kính dẫn hai người đi đến chỗ thang máy. Trong đại sảnh có chừng hai mươi cái thang máy, mỗi một thang máy chỉ cho phép một nhóm khách nhân cố định đi vào.
Bồi bàn đóng thang máy lại, hỏi: "Hai vị muốn chơi kiểu gì?"
"Chúng tôi..." Trương Anh Hào nhìn Cố Thanh Sơn.
"Càng đặc biệt càng tốt." Cố Thanh Sơn mỉm cười nói với người bồi bàn.
Bồi bàn hé mắt nhìn thoáng vào trong hộp thẻ bài của hai người, thấy thẻ màu đỏ có mệnh giá cao nhất chất đầy trong hộp. Gã bèn mỉm cười cung kính, nói: "Khách nhân tôn quý, các ngài sẽ không phải thất vọng."
Gã nhấn một cái nút ở dưới cùng.
Tầng - 70.
Thang máy nhanh chóng rơi xuống, một lúc lâu sau tốc độ mới dần dần chậm lại.
Keng!
Tiếng chuông mở cửa vang lên thanh thúy.
Cửa mở.
Một khu hồ nước rộng bát ngát.
"Hồ trong lòng đất?" Trương Anh Hào hỏi.
Hai người đi ra khỏi thang máy, theo sự hướng dẫn của bồi bàn ngồi xuống một đài cao ven hồ, dọc theo bờ hồ đã có không ít người ngồi sẵn. Những đài cao này rõ ràng đã được tăng thêm độ cao, bên dưới đài cao ở bên mặt tiếp xúc với hồ còn bố trí hệ thống vũ khí.
Bồi bàn lấy ra một cái máy truyền tin, hỏi một câu rồi nhìn hai người nói: "Trận lúc trước đã kết thúc, trận mới sẽ lập tức bắt đầu, xin chờ một chút."
Điểm tâm tuyệt đẹp, rượu ngon nổi tiếng đắt tiền được bưng lên. Hai người vô tâm ăn uống, yên lặng ngồi chờ trong chốc lát, sau đó thì nghe thấy bồi bàn nói: "Bắt đầu rồi."
Bọn họ thấy một bóng người bay vút nhắm đến giữa trung tâm lòng hồ. Có điều, hồ nước bát ngát mênh mông như thế, người nọ chỉ bay qua được phân nửa đã có xu hướng rơi xuống. Nhưng không ai ngờ y lại đạp trên không trung một cái, một lần nữa bộc phát một luồng kình lực tiếp tục bay về phía trước.
Cố Thanh Sơn trao đổi ánh mắt với Trương Anh Hào. Mượn lực trên không, đây là cảnh giới Võ Tôn.
Đại tông sư võ đạo muốn tiến đến cảnh giới này, thì phải có đủ thực lực, thiên phú, vận khí, thiếu một điều cũng không được.
Võ Tôn đáp lên một bè gỗ giữa hồ, để xuống thứ gì đó khiêng trên vai xuống.
Đó là một người đàn ông đã hôn mê.
Võ Tôn nhấn một cái lên người nọ rồi xoay người bay ra khỏi trung tâm hồ. Người đàn ông kia bắt đầu có những động tác vô thức, chứng tỏ y đang dần dần thức tỉnh.
Lúc này, bồi bàn nói: "Hai vị có thể bắt đầu đặt tiền cược."
"Cách chơi thế nào?" Trương Anh Hào hỏi.
Bồi bàn nói: "Bắt đầu tính thời gian từ giây 0, cược xem y có thể sống bao lâu, hạn mức cao nhất là ba phút. Thời gian đã đủ ba phút người cược y sống sót sẽ thắng."
"Hôm nay có tổng cộng ba trận, người thắng nhiều nhất sẽ may mắn nhận được giải thưởng lớn ngày hôm nay."
"Giải thưởng đó là cái gì?" Trương Anh Hào hỏi.
"Mỗi ngày đều có các giải thưởng khác nhau, hôm nay là một phần thi thể của quái vật vũ trụ, hoặc là một người kỳ quái, có thể chọn một trong hai." Bồi bàn trả lời.
Hai người nhìn nhau, Cố Thanh Sơn nhỏ giọng nói: "Thiên Tuyển kỹ của anh khá thật đấy."
Trương Anh Hào nhún nhún vai: "Tôi dựa vào cái này kiếm ăn mà."
Cố Thanh Sơn nhìn hồ nước kia, đột nhiên hỏi: "Dưới hồ kia có cái gì?" Trong hồ nước có một bóng đen dài mấy chục thước lúc ẩn lúc hiện.
"Một cự thú tiền sử được dùng gien tái tạo lại hoàn chỉnh, đã đói bụng hai ngày." Bồi bàn mỉm cười đáp.
Lúc này, trên đài cao ở bên phải Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào, một người trung niên cười hì hì đứng lên, dùng sức ném ra một chén rượu đang chứa chất lỏng màu đỏ.
Lực tay của ông ta không tồi, chén rượu bị ném ra rơi thẳng tới vị trí gần giữa hồ. Chất lỏng màu đỏ lập tức lan ra khuếch tán trên mặt hồ, bóng đen dưới hồ bơi qua lại nhanh hơn.
Mũi Trương Anh Hào giật giật, nhỏ giọng nói: "Là máu."
"Ông ta làm như vậy mà không có vấn đề gì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi bồi bàn.
"Ngoại trừ không thể ra tay giết người giữa hồ kia, thì chơi thế nào cũng được." Bồi bàn cười đáp.
Trên đài cao bên phải, tên trung niên đó tựa như đang khoe khoang với đồng bọn, lớn tiếng gào lên: "Nhìn đi, những thứ này thực giỏi, lần trước chỉ cần một ngoặm đã cắn người kia thành hai đoạn."
Cô gái ngồi đối diện ông ta nhẹ nhàng che miệng, ngáp một cái, chán tới chết đáp cho có nói: "Đúng, thật là đáng sợ."