Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1211
Khi sương sớm làm ướt tay áo hắn lần nữa, hắn mới dần dần thoát ra khỏi dòng suy tư của mình.
“Giao diện Chiến Thần.” Hắn gọi.
[Ở ngay cạnh ngài.] Giao diện đáp lại.
"Ta có một vấn đề."
[Thừa nhận mười điểm hồn lực, ngài hỏi đi.]
“Trật Tự có thể sáng tạo ra sao?”
Giao diện Chiến Thần trầm ngâm.
Qua một lúc lâu, Giao diện Chiến Thần mới hỏi ngược lại: "Vì sao ngài lại nghĩ đến chuyện sáng tạo Trật Tự?"
“Hỗn Loạn và Trật Tự đối lập nhau, khi thế giới này có được Trật Tự, ta có thể làm cho chúng nó đạt được sự cân bằng.”
Cố Thanh Sơn trầm ngâm, nói tiếp: “Thế giới bởi vì cân bằng mà sinh trưởng và phát triển… Nó sẽ không bị hủy diệt.”
Giao diện Chiến Thần nói: [Đây là một sách lược khá kinh diễm, nhưng thật đáng tiếc, ngài không thể làm được điều này.]
“Ý ngươi là với sức mạnh của ta thì không thể làm được điều này?” Cố Thanh Sơn hỏi.
[Đúng, Trật Tự cũng không phải là thứ mà ngài có khả năng sáng tạo ra.] Giao diện Chiến Thần đáp.
Cố Thanh Sơn lại rơi vào trầm lặng.
Hắn suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên nhìn lên bầu trời.
Có lẽ...
Hay là như vậy?
Cố Thanh Sơn hít vào một hơi, ngẩng đầu, lớn tiếng hỏi:
“Ngươi có muốn báo thù không?”
Đợi qua một vài hơi thở.
Trên vòm trời, bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm rung động tứ phương.
Ý chí còn lại của thế giới song song luôn chú ý hướng đi của Cố Thanh Sơn từng thời từng khắc. Khi hắn vừa la lên, nó lập tức đáp lại.
Cố Thanh Sơn lại cao giọng nói: “Tốt… Ta nghĩ thế này nếu như ngươi có thể cùng ta kề vai chiến đấu, chúng ta có thể chiến thắng Hỗn Loạn… Ngươi nguyện ý theo ta cùng nhau thực hiện việc này không?”
Ầm!!!
Một tia sét sáng lòa chói mắt đánh xuống, nổ tung trong khoảng không bên ngoài đỉnh núi.
Ý chí còn sót lại của thế giới song song phát ra tiếng rít gào tức giận.
Cố Thanh Sơn hài lòng gật đầu.
“Được rồi, Sơn Nữ, cô hãy canh giữ ở đây, phụ trách bảo quản cái thi thể này.”
“Vâng, công tử.”
Cố Thanh Sơn lại nhìn lên bầu trời: “Đã như vậy, kế tiếp hãy giao cho ta.”
Thân hình hắn nhảy lên thật cao, hướng phía khoảng không đằng xa bay đi.
Phi hành.
Phi hành.
Phi hành không ngừng.
Cố Thanh Sơn hướng thẳng tới trung tâm văn minh của thế giới này – Tòa tháp Hiệp hội Vu sư.
Hiếm khi Giao diện Chiến Thần nảy sinh nghi vấn: [Cố Thanh Sơn, ngài định làm gì?]
Khóe miệng Cố Thanh Sơn hơi nhếch lên.
“Cũng không có gì, chỉ là mấy thứ Trật Tự như này, ta rất quen thuộc.”
….
Ở trong hài cốt của thế giới song song này, có một tòa tháp khổng lồ nối liền mặt đất và bầu trời.
Tháp Vu Sư.
Nó ghi chép lại toàn bộ tri thức được phát hiện trên thế giới này.
Bao gồm cả những tiến bộ của nhân loại.
Cố Thanh Sơn lơ lửng trong không trung bên ngoài tháp Vu Sư, phóng xuất ra linh lực dồi dào.
Nhờ có “Chuyển Hóa” mà trong mắt của những người ở thế giới này, thứ hắn thả ra không phải linh lực mà là ánh sáng trắng vô cùng thánh khiết.
Lập tức, mười hai tên Vu sư bay lên trời, đi tới trước mặt của hắn.
Để tỏ lòng tôn kính, bọn họ cũng không dám bay lên vị trí ngang hàng với Cố Thanh Sơn mà là thấp hơn hắn một chút.
Hội trưởng Hiệp hội Vu sư – một lão Vu sư tóc hoa râm, dẫn đầu những Vu sư khác thi lễ với hắn.
“Thần linh tôn kính, ngài tự mình giá lâm đến Hiệp hội Vu sư chúng ta, làm cho chúng ta cảm thấy thật thụ sủng nhược kinh, cùng với đó là vạn phần vinh hạnh.” Lão Vu sư nói.
“Được rồi.” Cố Thanh Sơn cười nói: “Không cần khách sáo, ta biết các ngươi không có hảo cảm đối với những tồn tại vượt ra ngoài sự thật.”
Lão Vu sư ngẩn ngơ, câu nói kế tiếp mắc nghẹn trong cổ họng.
Lời này của thần linh quả đúng là đã đâm trúng tim lão.
Nhưng thần linh nói chuyện như vậy cũng được sao?
Làm thế thì người khác biết tiếp chuyện như nào?
Cố Thanh Sơn không để ý tới phản ứng của lão, tiếp tục nói: “Ta đến là để xem tri thức mà các ngươi thu thập được.”
Lão Vu sư vội vàng nói: “Thần linh toàn năng, không biết ngài cần xem loại tri thức nào? Ta lập tức cho người chuẩn bị kỹ càng.”
Cố Thanh Sơn âm thầm bật cười.
Lão già này nói lời ẩn chứa hàm ý, câu trước nói mình là vị thần toàn năng, câu sau lại châm biếm mình.
Ngươi không phải là vị thần toàn năng sao? Sao còn phải đến xem trí thức mà chúng ta thu thập được?
Cố Thanh Sơn căn bản là lười tính toán với lão, cũng không thích giết những kẻ yếu thế để thể hiện uy phong của mình.
Hắn chỉ nói: “Ta cần tất cả tri thức liên quan đến nhân loại siêu phàm.”
"Tuân mệnh, chúng ta lập tức đi chuẩn bị ngay." Lão Vu sư cung kính nói.
Cố Thanh Sơn chỉ gật đầu, bất động trên không.
Lão Vu sư tự mình mang theo thủ hạ trở lại tháp Vu Sư, sửa sang lại tất cả các ghi chép liên quan tới chức nghiệp giả nhân loại, tổng cộng có hơn một ngàn ba trăm bản.
Lão do dự một chút, cũng không dùng thuật pháp hợp tất cả các bản này thành một quyển sách.
Trên thực tế Vu sư có rất nhiều biện pháp có thể đem tất cả kiến thức hội tụ vào trong một quyển sách ma pháp.
"Đại nhân."
Phía sau hắn, một gã Vu sư nhỏ giọng nhắc nhở.
Lão Vu sư lắc đầu, ý bảo đối phương không nên nói cái gì nữa.
Hơn hai mươi năm, nghiên cứu của Hiệp hội về Thần linh vẫn trì trệ không có tiến triển.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất, có thể thử xem vị Thần linh này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.
Lão Vu sư dùng thuật pháp dẫn hơn một ngàn ba trăm bản sách ma pháp, chậm rãi vận chuyển ra khỏi tháp.
“Thần thượng, đây là toàn bộ tri thức liên quan đến chức nghiệp giả, mời ngài xem qua.” Lão Vu sư nói, chỉ vào hơn một ngàn ba trăm quyển sách đang lơ lửng giữa không trung ở phía sau.
Cố Thanh Sơn gật đầu, tiện tay làm ra một quyết điều khiển đồ vật.
Ở đối diện hắn, toàn bộ hơn một ngàn ba trăm quyển sách đều đứng thẳng lên, sắp lại thành một hàng như mặt tường, từng trang một tự động lật sang.
Mỗi một quyển sách đều hướng phía Cố Thanh Sơn biểu hiện ra tri thức trong đó.
Hắn phóng xuất thần niệm, khắc hết toàn bộ nội dung vào trong đầu.
Lão vu sư và những vu sư khác trao đổi một ánh mắt.
Phương pháp như vậy thực ra cũng không khó, một vài Vu sư cao đẳng cũng có thể làm được.
Thần linh cũng không phải là có toàn trí toàn năng, gì cũng biết gì cũng làm được. Phương pháp thu hoạch kiến thức của hắn cũng không có gì đặc biệt.
Vậy thì thực lực cực hạn của thần linh rốt cuộc là thế nào?
Bọn họ âm thầm suy đoán.
Cố Thanh Sơn yên lặng hấp thu tri thức, chẳng mấy chốc đã hiểu rõ tất cả về chức nghiệp giả của thế giới này, từ phân chia năng lực, cấp độ, cho đến sức mạnh.
Đầu tiên, trên thế giới này, chức nghiệp chủ yếu là Thần Thuật sư, Kỵ sĩ, Thợ săn, Vu sư, Thuật Pháp sư tự nhiên.
Giữa các chức nghiệp này, phương pháp nâng cao thực lực và phân chia thực lực cũng không giống nhau.
Trong mỗi một chức nghiệp được chia làm rất nhiều trường phái, hệ năng lực cũng có khác biệt rất lớn.
Vô cùng kỳ quái, lộn xà lộn xộn.
Hoàn toàn có thể dùng tám chữ này để hình dung.
Vu sư đã ghi lại rất nhiều về chuyện này, cũng từng thử quy tụ và thống nhất, nhưng rất nhiều nội bộ chức nghiệp có bí mật cốt lõi, căn bản sẽ không cho những chức nghiệp khác biết được.
Cho nên đám Vu sư cũng không dám chọc giận toàn bộ chức nghiệp, tự đặt mình ở lập trường đối địch với số đông.
Vu sư chỉ có thể thông qua quan sát, đại khái biết được rất nhiều năng lực, đặc điểm, quá trình phát triển của các chức nghiệp.
Bọn họ cũng không thể do thám toàn bộ bí mật sâu kín của các chức nghiệp.
Cố Thanh Sơn đứng ở trên không, rơi vào trầm tư.
Lão Vu sư cung kính đứng ở một bên, yên lặng quan sát hắn.
Hồi lâu.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên hướng phía hư không mở miệng nói:
“Nếu như muốn chiến thắng Hỗn Loạn, có lẽ phải nhờ vào sức mạnh của Hỗn Loạn để thúc đẩy thế giới không ngừng trở nên lớn mạnh. Ta cần phải đi an bài một số việc.”
“Đầu tiên là đối với người siêu phàm. Khi bọn họ điều động sức mạnh siêu phàm của thế giới, không thể để bọn họ tùy ý sử dụng loại sức mạnh này nữa.”
Cố Thanh Sơn nói xong những lời này, toàn bộ thế giới lập tức sinh ra biến hóa kịch liệt.
“Giao diện Chiến Thần.” Hắn gọi.
[Ở ngay cạnh ngài.] Giao diện đáp lại.
"Ta có một vấn đề."
[Thừa nhận mười điểm hồn lực, ngài hỏi đi.]
“Trật Tự có thể sáng tạo ra sao?”
Giao diện Chiến Thần trầm ngâm.
Qua một lúc lâu, Giao diện Chiến Thần mới hỏi ngược lại: "Vì sao ngài lại nghĩ đến chuyện sáng tạo Trật Tự?"
“Hỗn Loạn và Trật Tự đối lập nhau, khi thế giới này có được Trật Tự, ta có thể làm cho chúng nó đạt được sự cân bằng.”
Cố Thanh Sơn trầm ngâm, nói tiếp: “Thế giới bởi vì cân bằng mà sinh trưởng và phát triển… Nó sẽ không bị hủy diệt.”
Giao diện Chiến Thần nói: [Đây là một sách lược khá kinh diễm, nhưng thật đáng tiếc, ngài không thể làm được điều này.]
“Ý ngươi là với sức mạnh của ta thì không thể làm được điều này?” Cố Thanh Sơn hỏi.
[Đúng, Trật Tự cũng không phải là thứ mà ngài có khả năng sáng tạo ra.] Giao diện Chiến Thần đáp.
Cố Thanh Sơn lại rơi vào trầm lặng.
Hắn suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên nhìn lên bầu trời.
Có lẽ...
Hay là như vậy?
Cố Thanh Sơn hít vào một hơi, ngẩng đầu, lớn tiếng hỏi:
“Ngươi có muốn báo thù không?”
Đợi qua một vài hơi thở.
Trên vòm trời, bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm rung động tứ phương.
Ý chí còn lại của thế giới song song luôn chú ý hướng đi của Cố Thanh Sơn từng thời từng khắc. Khi hắn vừa la lên, nó lập tức đáp lại.
Cố Thanh Sơn lại cao giọng nói: “Tốt… Ta nghĩ thế này nếu như ngươi có thể cùng ta kề vai chiến đấu, chúng ta có thể chiến thắng Hỗn Loạn… Ngươi nguyện ý theo ta cùng nhau thực hiện việc này không?”
Ầm!!!
Một tia sét sáng lòa chói mắt đánh xuống, nổ tung trong khoảng không bên ngoài đỉnh núi.
Ý chí còn sót lại của thế giới song song phát ra tiếng rít gào tức giận.
Cố Thanh Sơn hài lòng gật đầu.
“Được rồi, Sơn Nữ, cô hãy canh giữ ở đây, phụ trách bảo quản cái thi thể này.”
“Vâng, công tử.”
Cố Thanh Sơn lại nhìn lên bầu trời: “Đã như vậy, kế tiếp hãy giao cho ta.”
Thân hình hắn nhảy lên thật cao, hướng phía khoảng không đằng xa bay đi.
Phi hành.
Phi hành.
Phi hành không ngừng.
Cố Thanh Sơn hướng thẳng tới trung tâm văn minh của thế giới này – Tòa tháp Hiệp hội Vu sư.
Hiếm khi Giao diện Chiến Thần nảy sinh nghi vấn: [Cố Thanh Sơn, ngài định làm gì?]
Khóe miệng Cố Thanh Sơn hơi nhếch lên.
“Cũng không có gì, chỉ là mấy thứ Trật Tự như này, ta rất quen thuộc.”
….
Ở trong hài cốt của thế giới song song này, có một tòa tháp khổng lồ nối liền mặt đất và bầu trời.
Tháp Vu Sư.
Nó ghi chép lại toàn bộ tri thức được phát hiện trên thế giới này.
Bao gồm cả những tiến bộ của nhân loại.
Cố Thanh Sơn lơ lửng trong không trung bên ngoài tháp Vu Sư, phóng xuất ra linh lực dồi dào.
Nhờ có “Chuyển Hóa” mà trong mắt của những người ở thế giới này, thứ hắn thả ra không phải linh lực mà là ánh sáng trắng vô cùng thánh khiết.
Lập tức, mười hai tên Vu sư bay lên trời, đi tới trước mặt của hắn.
Để tỏ lòng tôn kính, bọn họ cũng không dám bay lên vị trí ngang hàng với Cố Thanh Sơn mà là thấp hơn hắn một chút.
Hội trưởng Hiệp hội Vu sư – một lão Vu sư tóc hoa râm, dẫn đầu những Vu sư khác thi lễ với hắn.
“Thần linh tôn kính, ngài tự mình giá lâm đến Hiệp hội Vu sư chúng ta, làm cho chúng ta cảm thấy thật thụ sủng nhược kinh, cùng với đó là vạn phần vinh hạnh.” Lão Vu sư nói.
“Được rồi.” Cố Thanh Sơn cười nói: “Không cần khách sáo, ta biết các ngươi không có hảo cảm đối với những tồn tại vượt ra ngoài sự thật.”
Lão Vu sư ngẩn ngơ, câu nói kế tiếp mắc nghẹn trong cổ họng.
Lời này của thần linh quả đúng là đã đâm trúng tim lão.
Nhưng thần linh nói chuyện như vậy cũng được sao?
Làm thế thì người khác biết tiếp chuyện như nào?
Cố Thanh Sơn không để ý tới phản ứng của lão, tiếp tục nói: “Ta đến là để xem tri thức mà các ngươi thu thập được.”
Lão Vu sư vội vàng nói: “Thần linh toàn năng, không biết ngài cần xem loại tri thức nào? Ta lập tức cho người chuẩn bị kỹ càng.”
Cố Thanh Sơn âm thầm bật cười.
Lão già này nói lời ẩn chứa hàm ý, câu trước nói mình là vị thần toàn năng, câu sau lại châm biếm mình.
Ngươi không phải là vị thần toàn năng sao? Sao còn phải đến xem trí thức mà chúng ta thu thập được?
Cố Thanh Sơn căn bản là lười tính toán với lão, cũng không thích giết những kẻ yếu thế để thể hiện uy phong của mình.
Hắn chỉ nói: “Ta cần tất cả tri thức liên quan đến nhân loại siêu phàm.”
"Tuân mệnh, chúng ta lập tức đi chuẩn bị ngay." Lão Vu sư cung kính nói.
Cố Thanh Sơn chỉ gật đầu, bất động trên không.
Lão Vu sư tự mình mang theo thủ hạ trở lại tháp Vu Sư, sửa sang lại tất cả các ghi chép liên quan tới chức nghiệp giả nhân loại, tổng cộng có hơn một ngàn ba trăm bản.
Lão do dự một chút, cũng không dùng thuật pháp hợp tất cả các bản này thành một quyển sách.
Trên thực tế Vu sư có rất nhiều biện pháp có thể đem tất cả kiến thức hội tụ vào trong một quyển sách ma pháp.
"Đại nhân."
Phía sau hắn, một gã Vu sư nhỏ giọng nhắc nhở.
Lão Vu sư lắc đầu, ý bảo đối phương không nên nói cái gì nữa.
Hơn hai mươi năm, nghiên cứu của Hiệp hội về Thần linh vẫn trì trệ không có tiến triển.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất, có thể thử xem vị Thần linh này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.
Lão Vu sư dùng thuật pháp dẫn hơn một ngàn ba trăm bản sách ma pháp, chậm rãi vận chuyển ra khỏi tháp.
“Thần thượng, đây là toàn bộ tri thức liên quan đến chức nghiệp giả, mời ngài xem qua.” Lão Vu sư nói, chỉ vào hơn một ngàn ba trăm quyển sách đang lơ lửng giữa không trung ở phía sau.
Cố Thanh Sơn gật đầu, tiện tay làm ra một quyết điều khiển đồ vật.
Ở đối diện hắn, toàn bộ hơn một ngàn ba trăm quyển sách đều đứng thẳng lên, sắp lại thành một hàng như mặt tường, từng trang một tự động lật sang.
Mỗi một quyển sách đều hướng phía Cố Thanh Sơn biểu hiện ra tri thức trong đó.
Hắn phóng xuất thần niệm, khắc hết toàn bộ nội dung vào trong đầu.
Lão vu sư và những vu sư khác trao đổi một ánh mắt.
Phương pháp như vậy thực ra cũng không khó, một vài Vu sư cao đẳng cũng có thể làm được.
Thần linh cũng không phải là có toàn trí toàn năng, gì cũng biết gì cũng làm được. Phương pháp thu hoạch kiến thức của hắn cũng không có gì đặc biệt.
Vậy thì thực lực cực hạn của thần linh rốt cuộc là thế nào?
Bọn họ âm thầm suy đoán.
Cố Thanh Sơn yên lặng hấp thu tri thức, chẳng mấy chốc đã hiểu rõ tất cả về chức nghiệp giả của thế giới này, từ phân chia năng lực, cấp độ, cho đến sức mạnh.
Đầu tiên, trên thế giới này, chức nghiệp chủ yếu là Thần Thuật sư, Kỵ sĩ, Thợ săn, Vu sư, Thuật Pháp sư tự nhiên.
Giữa các chức nghiệp này, phương pháp nâng cao thực lực và phân chia thực lực cũng không giống nhau.
Trong mỗi một chức nghiệp được chia làm rất nhiều trường phái, hệ năng lực cũng có khác biệt rất lớn.
Vô cùng kỳ quái, lộn xà lộn xộn.
Hoàn toàn có thể dùng tám chữ này để hình dung.
Vu sư đã ghi lại rất nhiều về chuyện này, cũng từng thử quy tụ và thống nhất, nhưng rất nhiều nội bộ chức nghiệp có bí mật cốt lõi, căn bản sẽ không cho những chức nghiệp khác biết được.
Cho nên đám Vu sư cũng không dám chọc giận toàn bộ chức nghiệp, tự đặt mình ở lập trường đối địch với số đông.
Vu sư chỉ có thể thông qua quan sát, đại khái biết được rất nhiều năng lực, đặc điểm, quá trình phát triển của các chức nghiệp.
Bọn họ cũng không thể do thám toàn bộ bí mật sâu kín của các chức nghiệp.
Cố Thanh Sơn đứng ở trên không, rơi vào trầm tư.
Lão Vu sư cung kính đứng ở một bên, yên lặng quan sát hắn.
Hồi lâu.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên hướng phía hư không mở miệng nói:
“Nếu như muốn chiến thắng Hỗn Loạn, có lẽ phải nhờ vào sức mạnh của Hỗn Loạn để thúc đẩy thế giới không ngừng trở nên lớn mạnh. Ta cần phải đi an bài một số việc.”
“Đầu tiên là đối với người siêu phàm. Khi bọn họ điều động sức mạnh siêu phàm của thế giới, không thể để bọn họ tùy ý sử dụng loại sức mạnh này nữa.”
Cố Thanh Sơn nói xong những lời này, toàn bộ thế giới lập tức sinh ra biến hóa kịch liệt.