Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1246
Trương Anh Hào nói: “Cho nên nguy hiểm chân chính thực sự, là những nơi bên ngoài thế giới Ẩn Ngữ.”
“Là sao?”
“Những thế lực lớn hoạt động ở đó lâu năm đều vây quanh thế giới Ẩn Ngữ, lúc nào cũng chú ý đến hư không xung quanh, chuẩn bị cướp đoạt của những vị khách nhỏ bé xa lạ.”
“Như vậy thì hơi phiền phức đó. Nhưng mà chúng ta là phi thuyền Nữ Vương Kinh Cức, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Cố Thanh Sơn nhận xét.
Vừa dứt lời.
Đoàng!
Một tiếng nổ nặng nề.
Thân tàu hơi chấn động.
Giọng nói của Laura vang lên: “Cố Thanh Sơn, có một đội tàu ở trong hư không đằng trước, chặn đường đi của chúng ta.”
“Bọn họ nổ pháo ư?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng thế, thuyền thật ra không sao cả, bọn họ căn bản không thể công phá được. Em chỉ muốn hỏi anh là bây giờ nên làm thế nào?” Laura nói.
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên: “Chúng ta đây là thuyền Nữ Vương Kinh Cức, bọn họ không nhận ra sao?”
Laura nói: “Em đã ngụy trang bên ngoài theo kiểu đang lưu hành hiện nay. Nhìn bề ngoài, thật ra đây là một chiếc thuyền không nổi bật.”
“Em sợ thủ hạ của sứ giả Hỗn Loạn phát hiện ra chiếc thuyền này sao?”
“Đúng vậy.”
“Thông minh.” Cố Thanh Sơn khen một tiếng. “So với bị sứ giả Hỗn Loạn phát hiện, chúng ta thà gặp một số bọn cướp bóc còn hơn.”
‘Vậy bây giờ làm sao?” Laura hỏi.
“Không phải vội, bọn họ đã bay đến đây rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Trong hư không bên ngoài phi thuyền, mấy trăm người vút lên trời bay tới.
Bọn họ mau chóng vây quanh phi thuyền.
Kẻ cầm đầu nhìn bốn người đang ở trên boong tàu, hơi nhăn mày.
Gã bắt một người bên cạnh, khó chịu nói: “Chiếc thuyền này rách nát như thế, hơn nữa bên trong chỉ có bốn tên rác rưởi, như vậy mà cũng đáng để chúng ta ra tay sao?”
Người nọ là binh theo dõi, nơm nớp lo sợ nói: “Gần đây có rất nhiều thuyền ngụy trang thành như vậy, tôi sợ bọn họ cũng thế.”
Người cầm đầu nghe xong, mới hài lòng đôi chút.
Gã bay đến bên trên thuyền Nữ Vương Kinh Cức, nhìn bốn người bên dưới, ho nhẹ một tiếng, hỏi:
“Trong số các ngươi ai là đại ca?”
Mấy người ngẩn ra.
Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly đồng loạt tránh ra, để Đại Ca đang nằm ở boong tàu lộ ra trước mắt đối phương.
“Đại Ca, tìm anh đó.” Trương Anh Hào nói.
Khi bọn cướp bao vây phi thuyền của Nữ vương Kinh Cức, Đại Ca đang nằm trên boong tàu nhắm mắt dưỡng thần.
Khi đối phương gọi cái tên mới của hắn ta, hắn ta mới mở mắt ra.
"Kỳ lạ, mình mới đổi tên mà đã có người biết rồi?"
Đại Ca thấp giọng lẩm bẩm nói.
Hắn ta dứt khoát đứng lên, đánh giá đối phương: "Ta chính là Đại Ca, ngươi có chuyện gì?"
Tên thủ lĩnh kia đã không còn kên nhẫn chờ đợi, phất tay nói: "Rác rưởi, mau mang theo đám thủ hạ của ngươi cút khỏi phi thuyền này, nếu không ta sẽ lập tức lấy mạng ngươi!"
Đại Ca ngẩn ra.
Rác rưởi...
Cái từ này thật là...
Đại Ca rơi vào trong một loại cảm xúc kì diệu.
"Hay lắm, cho tới bây giờ không có ai dám nói chuyện với ta như vậy. Ngay cả người thừa kế ý chí Hỗn Loạn cũng chỉ dám gọi danh hiệu của ta, mà không dám bôi nhọ thân phận ta." Hắn ta lẩm bẩm nói.
Thủ lĩnh kia nghe vậy, bật cười nói: "Ông đây đã lăn lộn ở giới này bao năm nay, thứ như ngươi chẳng hiểu gì hết, chỉ biết khoác lác là nhiều."
Đại Ca cười cười.
"Vậy thì ngươi nên học hỏi điều này."
Hắn ta nâng tay lên, giơ năm ngón tay ra.
Tên thủ lĩnh kia không kịp phản ứng lại, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Một giây kế tiếp, gã xuất hiện ở trước mặt Đại Ca, cái cổ bị Đại Ca bóp lấy.
"Đừng có lộn xộn, động một cái ta sẽ bóp gãy cổ ngươi."
Đại Ca nhẹ giọng nói.
Thủ lĩnh rốt cuộc biết mình đã đụng phải nhân vật không tầm thường.
"Người anh em, hôm nay là ta không đúng, ngươi thả ta đi, bọn ta sẽ đi ngay lập tức." Gã cười xòa, nói.
"Thật?"
"Thật."
Đại Ca suy nghĩ một hồi, buông lỏng tay ra.
Tên thủ lĩnh kia hoảng hốt bay lên trời cao, kích hoạt các biện pháp phòng ngự toàn thân, lại núp ở sau lưng tất cả mọi người.
Sau khi gã xác định mình đã an toàn không vấn đề gì, liền lên tiếng rống giận nói: "Cùng xông lên, giết bọn họ cho ta!"
Chữ “ta” vừa mới nói ra, gã lại biến mất không thấy đâu nữa.
Gã lại xuất hiện ở trong tay của Đại Ca, bị túm chặt cổ.
Bất kỳ biện pháp phòng ngự nào đều không phát huy tác dụng, đám tay sai đứng chắn ở trước gã còn không cả kịp phản ứng lại.
"Đây là lỗi của ta." Đại Ca nghiêm túc nói: "Ta quên mất, loài người chính là chủng tộc thích nói láo nhất."
...
Nơi giáp ranh của khu Tranh Bá và khu Kỳ Dị.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả mất đi vật để cưỡi, đang ở trong tình cảnh nguy nan cùng với thuật pháp tấn công không ngớt.
Đây là đợt tấn công đạt đến cực điểm vượt xa giới hạn bình thường, hoàn toàn không có chỗ ẩn núp, chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng.
Bình thường, loại công kích làm tiêu hao tất cả uy lực của bảo vật như thế này, chỉ có khi nào ở trong tình cảnh hung hiểm nhất mới được sử dụng.
Ở dưới tình huống như vậy, người nắm giữ bảo vật đã không thể để ý tới nó nữa, chỉ có thể nén đau hủy diệt bảo vật, để bảo vệ tính mạng của mình.
Bởi vì công kích kiểu này rất mãnh liệt, cho nên sẽ dừng lại rất nhanh.
Nhưng đợt tấn công này mãi vẫn chưa dừng lại.
Các loại bảo vật công kích cũng chưa dừng lại!
Thật may Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đã từng gặp nhiều hoàn cảnh khác nhau, đối với phương thức chiến đấu chưa từng thấy trong chín trăm triệu tầng thế giới, cũng có thể dùng thái độ kiên trì để đối phó.
Trải qua sự sắp đặt hàng chục ngàn năm, trù mưu vô vàn kế hoạch, nó đã giết chết gần hết những kẻ gia tải Trật Tự.
Còn lại một người.
Đây là người cuối cùng.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả tin tưởng vào sự tỉnh táo của mình.
Đối với sự săn giết của mình, cho tới bây giờ nó đều không thiếu kiên nhẫn.
Vì vậy kế hoạch hiện tại, chỉ có một chữ.
Đợi.
Đến khi tất cả thuật pháp tấn công kết thúc, là có thể đi bắt tên nắm giữ Trật Tự cuối cùng kia.
Còn đối với những thứ rác rưởi chắn đường mình này, sớm muộn gì cũng có thể xử lý.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả yên lặng chờ thuật pháp kết thúc.
Một giờ trôi qua.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Nó chịu đựng đủ loại công kích, yên lặng chờ đợi mọi chuyện kết thúc.
Hai giờ trôi qua.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Nó vẫn chịu đựng tấn công, yên lặng chờ đợi mọi thứ kết thúc.
Ba giờ trôi qua.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Đã ba tiếng rồi, tại sao trận tấn công lại trở nên mạnh hơn?
Đây là tình huống gì?
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cảm thấy mình là một kẻ săn giết chân chính, bình tĩnh, có kiên nhẫn.
Nhưng không phải là kẻ ngốc.
Nó suy tư trong chốc lát, chợt lui về phía sau.
Dựa vào sức mạnh của mình cùng với xung lực của đòn tấn công, nó nhanh chóng rời khỏi hiện trường chiến đấu, trở lại khu Tranh Bá.
Cuối cùng, nó đã thoát khỏi trận chiến, cũng từ bỏ đuổi theo người kia.
"Sức mạnh như vậy... Trước giờ chưa từng gặp qua kẻ địch như vậy... Có lẽ mình không thể đuổi kịp nữa."
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả lẩm bẩm nói.
Nó đã cảm nhận được, kẻ nắm giữ Trật Tự đang cách mình ngày càng xa.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đứng bất động, lẳng lặng suy nghĩ một hồi.
"Không được, sự mở đầu của kỷ nguyên Hỗn Loạn không thể chậm trễ hơn nữa."
Nó lẩm bẩm: "Tất cả người gia tải Trật Tự đều đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại người cuối cùng, cũng chẳng gây được cản trở gì nhiều. Không bằng mình mở kỷ nguyên trước, sau đó sẽ đuổi theo giết hắn."
"Mặc dù... Chuyện này phải trả một cái giá nhất định."
"Nhưng mà trên thế gian này có chuyện gì là không phải trả giá?"
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả rất nhanh đã hạ quyết tâm.
Nó đứng ở trong hư không, vừa vươn người, vừa la lên:
"Đi ra đi, đi tới bên người ta, tất cả những kẻ gia tải Hỗn Loạn. Hôm nay các ngươi sẽ được hưởng lễ rửa tội của thánh thần."
Một mảng sương mù màu xám tro dần dần hiện ra, vây quanh Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, nhanh chóng tản ra bốn hương tám hướng.
Sương mù tràn ngập.
“Là sao?”
“Những thế lực lớn hoạt động ở đó lâu năm đều vây quanh thế giới Ẩn Ngữ, lúc nào cũng chú ý đến hư không xung quanh, chuẩn bị cướp đoạt của những vị khách nhỏ bé xa lạ.”
“Như vậy thì hơi phiền phức đó. Nhưng mà chúng ta là phi thuyền Nữ Vương Kinh Cức, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Cố Thanh Sơn nhận xét.
Vừa dứt lời.
Đoàng!
Một tiếng nổ nặng nề.
Thân tàu hơi chấn động.
Giọng nói của Laura vang lên: “Cố Thanh Sơn, có một đội tàu ở trong hư không đằng trước, chặn đường đi của chúng ta.”
“Bọn họ nổ pháo ư?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng thế, thuyền thật ra không sao cả, bọn họ căn bản không thể công phá được. Em chỉ muốn hỏi anh là bây giờ nên làm thế nào?” Laura nói.
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên: “Chúng ta đây là thuyền Nữ Vương Kinh Cức, bọn họ không nhận ra sao?”
Laura nói: “Em đã ngụy trang bên ngoài theo kiểu đang lưu hành hiện nay. Nhìn bề ngoài, thật ra đây là một chiếc thuyền không nổi bật.”
“Em sợ thủ hạ của sứ giả Hỗn Loạn phát hiện ra chiếc thuyền này sao?”
“Đúng vậy.”
“Thông minh.” Cố Thanh Sơn khen một tiếng. “So với bị sứ giả Hỗn Loạn phát hiện, chúng ta thà gặp một số bọn cướp bóc còn hơn.”
‘Vậy bây giờ làm sao?” Laura hỏi.
“Không phải vội, bọn họ đã bay đến đây rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Trong hư không bên ngoài phi thuyền, mấy trăm người vút lên trời bay tới.
Bọn họ mau chóng vây quanh phi thuyền.
Kẻ cầm đầu nhìn bốn người đang ở trên boong tàu, hơi nhăn mày.
Gã bắt một người bên cạnh, khó chịu nói: “Chiếc thuyền này rách nát như thế, hơn nữa bên trong chỉ có bốn tên rác rưởi, như vậy mà cũng đáng để chúng ta ra tay sao?”
Người nọ là binh theo dõi, nơm nớp lo sợ nói: “Gần đây có rất nhiều thuyền ngụy trang thành như vậy, tôi sợ bọn họ cũng thế.”
Người cầm đầu nghe xong, mới hài lòng đôi chút.
Gã bay đến bên trên thuyền Nữ Vương Kinh Cức, nhìn bốn người bên dưới, ho nhẹ một tiếng, hỏi:
“Trong số các ngươi ai là đại ca?”
Mấy người ngẩn ra.
Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly đồng loạt tránh ra, để Đại Ca đang nằm ở boong tàu lộ ra trước mắt đối phương.
“Đại Ca, tìm anh đó.” Trương Anh Hào nói.
Khi bọn cướp bao vây phi thuyền của Nữ vương Kinh Cức, Đại Ca đang nằm trên boong tàu nhắm mắt dưỡng thần.
Khi đối phương gọi cái tên mới của hắn ta, hắn ta mới mở mắt ra.
"Kỳ lạ, mình mới đổi tên mà đã có người biết rồi?"
Đại Ca thấp giọng lẩm bẩm nói.
Hắn ta dứt khoát đứng lên, đánh giá đối phương: "Ta chính là Đại Ca, ngươi có chuyện gì?"
Tên thủ lĩnh kia đã không còn kên nhẫn chờ đợi, phất tay nói: "Rác rưởi, mau mang theo đám thủ hạ của ngươi cút khỏi phi thuyền này, nếu không ta sẽ lập tức lấy mạng ngươi!"
Đại Ca ngẩn ra.
Rác rưởi...
Cái từ này thật là...
Đại Ca rơi vào trong một loại cảm xúc kì diệu.
"Hay lắm, cho tới bây giờ không có ai dám nói chuyện với ta như vậy. Ngay cả người thừa kế ý chí Hỗn Loạn cũng chỉ dám gọi danh hiệu của ta, mà không dám bôi nhọ thân phận ta." Hắn ta lẩm bẩm nói.
Thủ lĩnh kia nghe vậy, bật cười nói: "Ông đây đã lăn lộn ở giới này bao năm nay, thứ như ngươi chẳng hiểu gì hết, chỉ biết khoác lác là nhiều."
Đại Ca cười cười.
"Vậy thì ngươi nên học hỏi điều này."
Hắn ta nâng tay lên, giơ năm ngón tay ra.
Tên thủ lĩnh kia không kịp phản ứng lại, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Một giây kế tiếp, gã xuất hiện ở trước mặt Đại Ca, cái cổ bị Đại Ca bóp lấy.
"Đừng có lộn xộn, động một cái ta sẽ bóp gãy cổ ngươi."
Đại Ca nhẹ giọng nói.
Thủ lĩnh rốt cuộc biết mình đã đụng phải nhân vật không tầm thường.
"Người anh em, hôm nay là ta không đúng, ngươi thả ta đi, bọn ta sẽ đi ngay lập tức." Gã cười xòa, nói.
"Thật?"
"Thật."
Đại Ca suy nghĩ một hồi, buông lỏng tay ra.
Tên thủ lĩnh kia hoảng hốt bay lên trời cao, kích hoạt các biện pháp phòng ngự toàn thân, lại núp ở sau lưng tất cả mọi người.
Sau khi gã xác định mình đã an toàn không vấn đề gì, liền lên tiếng rống giận nói: "Cùng xông lên, giết bọn họ cho ta!"
Chữ “ta” vừa mới nói ra, gã lại biến mất không thấy đâu nữa.
Gã lại xuất hiện ở trong tay của Đại Ca, bị túm chặt cổ.
Bất kỳ biện pháp phòng ngự nào đều không phát huy tác dụng, đám tay sai đứng chắn ở trước gã còn không cả kịp phản ứng lại.
"Đây là lỗi của ta." Đại Ca nghiêm túc nói: "Ta quên mất, loài người chính là chủng tộc thích nói láo nhất."
...
Nơi giáp ranh của khu Tranh Bá và khu Kỳ Dị.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả mất đi vật để cưỡi, đang ở trong tình cảnh nguy nan cùng với thuật pháp tấn công không ngớt.
Đây là đợt tấn công đạt đến cực điểm vượt xa giới hạn bình thường, hoàn toàn không có chỗ ẩn núp, chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng.
Bình thường, loại công kích làm tiêu hao tất cả uy lực của bảo vật như thế này, chỉ có khi nào ở trong tình cảnh hung hiểm nhất mới được sử dụng.
Ở dưới tình huống như vậy, người nắm giữ bảo vật đã không thể để ý tới nó nữa, chỉ có thể nén đau hủy diệt bảo vật, để bảo vệ tính mạng của mình.
Bởi vì công kích kiểu này rất mãnh liệt, cho nên sẽ dừng lại rất nhanh.
Nhưng đợt tấn công này mãi vẫn chưa dừng lại.
Các loại bảo vật công kích cũng chưa dừng lại!
Thật may Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đã từng gặp nhiều hoàn cảnh khác nhau, đối với phương thức chiến đấu chưa từng thấy trong chín trăm triệu tầng thế giới, cũng có thể dùng thái độ kiên trì để đối phó.
Trải qua sự sắp đặt hàng chục ngàn năm, trù mưu vô vàn kế hoạch, nó đã giết chết gần hết những kẻ gia tải Trật Tự.
Còn lại một người.
Đây là người cuối cùng.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả tin tưởng vào sự tỉnh táo của mình.
Đối với sự săn giết của mình, cho tới bây giờ nó đều không thiếu kiên nhẫn.
Vì vậy kế hoạch hiện tại, chỉ có một chữ.
Đợi.
Đến khi tất cả thuật pháp tấn công kết thúc, là có thể đi bắt tên nắm giữ Trật Tự cuối cùng kia.
Còn đối với những thứ rác rưởi chắn đường mình này, sớm muộn gì cũng có thể xử lý.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả yên lặng chờ thuật pháp kết thúc.
Một giờ trôi qua.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Nó chịu đựng đủ loại công kích, yên lặng chờ đợi mọi chuyện kết thúc.
Hai giờ trôi qua.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Nó vẫn chịu đựng tấn công, yên lặng chờ đợi mọi thứ kết thúc.
Ba giờ trôi qua.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Đã ba tiếng rồi, tại sao trận tấn công lại trở nên mạnh hơn?
Đây là tình huống gì?
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cảm thấy mình là một kẻ săn giết chân chính, bình tĩnh, có kiên nhẫn.
Nhưng không phải là kẻ ngốc.
Nó suy tư trong chốc lát, chợt lui về phía sau.
Dựa vào sức mạnh của mình cùng với xung lực của đòn tấn công, nó nhanh chóng rời khỏi hiện trường chiến đấu, trở lại khu Tranh Bá.
Cuối cùng, nó đã thoát khỏi trận chiến, cũng từ bỏ đuổi theo người kia.
"Sức mạnh như vậy... Trước giờ chưa từng gặp qua kẻ địch như vậy... Có lẽ mình không thể đuổi kịp nữa."
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả lẩm bẩm nói.
Nó đã cảm nhận được, kẻ nắm giữ Trật Tự đang cách mình ngày càng xa.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đứng bất động, lẳng lặng suy nghĩ một hồi.
"Không được, sự mở đầu của kỷ nguyên Hỗn Loạn không thể chậm trễ hơn nữa."
Nó lẩm bẩm: "Tất cả người gia tải Trật Tự đều đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại người cuối cùng, cũng chẳng gây được cản trở gì nhiều. Không bằng mình mở kỷ nguyên trước, sau đó sẽ đuổi theo giết hắn."
"Mặc dù... Chuyện này phải trả một cái giá nhất định."
"Nhưng mà trên thế gian này có chuyện gì là không phải trả giá?"
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả rất nhanh đã hạ quyết tâm.
Nó đứng ở trong hư không, vừa vươn người, vừa la lên:
"Đi ra đi, đi tới bên người ta, tất cả những kẻ gia tải Hỗn Loạn. Hôm nay các ngươi sẽ được hưởng lễ rửa tội của thánh thần."
Một mảng sương mù màu xám tro dần dần hiện ra, vây quanh Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, nhanh chóng tản ra bốn hương tám hướng.
Sương mù tràn ngập.