Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1382
"Hi vọng ngươi có thể thay đổi vận mệnh của mình và các yêu tinh!"
Tinh linh Thời Gian nói xong, toàn bộ thân hình hóa thành bão cát, biến mất hoàn toàn.
Chỉ có đá Vạn Vật bùng cháy vẫn lơ lửng trước mắt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú lên đá Vạn Vật, rơi vào suy tư.
Hai kỹ năng!?
Chỉ là đánh thức hai kỹ năng, đã muốn đối phó với đám tu hành giả đến từ Hoàng Tuyền đạo, thậm chí đối phó Ma La Thiên Vương ư?
Cái này thật đúng là lấy trứng chọi đá.
Có điều qua trăm triệu năm, Nữ sĩ Thời Gian có thể làm được như vậy đã là cực kỳ không tầm thường rồi.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, thở dài ngao ngán.
Nếu trong điều kiện mình có hồn lực dự trữ, nhất định sẽ chọn hai kỹ năng là Lưới Đau Thương Che Mờ Nhật Nguyệt và Địa Quyết.
Cố Thanh Sơn nhìn giá trị hồn lực của mình.
[Hồn lực còn thừa: 0/600]
Hồn lực đã bị tước đoạt không còn một chút nào.
Cho dù lúc sử dụng kỹ năng có thể dùng hồn lực, trước đó mình học thần kỹ Atula cũng đã tốn gần hết tất cả, lúc ấy cũng chỉ còn lại khoảng chừng mười ngàn điểm, căn bản không đủ nhét kẽ răng cho "Lưới Đau Thương Che Mờ Nhật Nguyệt" và "Địa Quyết".
Chậc...
Vậy rốt cuộc là nên lựa chọn như thế nào?
Mà chẳng lẽ mình được chọn hai kỹ năng là sẽ có thể thay đổi cục diện được à?
Đối mặt với Hoàng Tuyền đạo và Ác Quỷ đạo quá hùng mạnh, không thể chỉ dựa vào một người mà đánh thắng trận chiến này.
Cố Thanh Sơn vắt óc suy nghĩ.
Sau khi hắn biến thành hình người, hắn không nhìn thấy bóng dáng đám yêu tinh đâu nữa.
Những người khác đi tới.
"Đàm luận với đám yêu tinh thế nào?" Cổ Viêm hỏi.
"Bầy quái vật đuổi giết chúng ta lúc trước đã tìm được trợ thủ, không lâu nữa sẽ đến tìm kiếm chúng ta." Cố Thanh Sơn nói khẽ.
"Cái gì!"
Mọi người thất thanh.
Lam Tụ quay ra phía sau lưng mình, nói: "Người đâu, dùng thuật bói toán xem xét tình hình một chút!"
"Vâng."
Một tên tùy tùng đi lên phía trước, đưa từng tấm thẻ trống cho mọi người.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã có tấm thẻ này, người kia đột nhiên quát lên một tiếng lớn:
"Xem bói!"
Theo tiếng nói của gã, tất cả những tấm thẻ đều bị nhuộm đen như mực.
"Bệ hạ, chúng ta sẽ bị tiêu hiệt hoàn toàn." Người kia bẩm báo.
Lam Tụ, Cổ Viêm và Sỏa Cường nhìn nhau.
Cổ Viêm chỉ tay về phía sau lưng.
Một tùy tùng khác lập tức ra khỏi hàng.
Gã ném một đốm lửa lên giữa không trung, đợi đến khi ngọn lửa từ từ lan rộng ra thì đọc chú ngữ.
Chỉ thấy có bóng người dần dần hiện ra trong ngọn lửa.
Một đám tu hành giả mang mặt nạ, phi hành hết tốc lực trong hư không tối tăm.
Ở xung quanh bọn họ, quái vật cuốn tới che trời rợp đất.
Mọi người nhìn thấy mấy chục con Hắc Hỏa Tôn Giả ở trong bầy quái vật lít nha lít nhít, mà dường như bọn chúng cũng không phải là mạnh nhất.
Đây căn bản là không thể đánh lại được!
Tùy tùng lớn tiếng bẩm báo: "Lãnh chúa đại nhân, bọn họ cách chúng ta hơn hai ngàn dặm, đang nhanh chóng kéo tới!"
Tâm trạng Cổ Viêm nặng nề: "Ta biết rồi!"
"Khoan đã, không phải yêu tinh đang ở đây sao? Chúng ta đã bị hạn chế năng lực, vậy thì yêu tinh có cách nào đánh thắng đám ôn vật kia không?" Sỏa Cường hỏi.
"Không, yêu tinh còn đang trông cậy vào sự giúp đỡ của chúng ta đây này." Cố Thanh Sơn nói.
Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển.
"Thời gian cấp bách..." Cố Thanh Sơn nhìn về phía Tô Tuyết Nhi: "Em có Tinh Đồ trong tay, nhìn xem có chỗ nào có thể giúp chúng ta tránh né và phòng ngự không?"
Tô Tuyết Nhi nhớ lại một phen, nói: "Điểm cuối của Tinh Đồ là chốn không người, nơi đó được đánh ký hiệu là một cứ điểm chiến tranh bí mật của đế quốc. Tinh Đồ đã nói, trừ phi em đến đó, còn không thì sẽ không có ai phát hiện ra chỗ ấy nữa."
"Rất tốt, chúng ta sẽ đi tới nơi đó!" Cố Thanh Sơn gật gật đầu, lại hóa thành mèo đen.
Hắn dùng ngôn ngữ loài mèo nói với lão già râu dài: "Kẻ địch sắp tới, các người nhất định phải di chuyển cùng chúng ta!"
"Không thành vấn đề." Lão già nói.
Cố Thanh Sơn nhìn lão, lại nhìn biển ánh sáng phía sau.
Đây chính là vô số thể linh hồn của yêu tinh!
Cố Thanh Sơn hỏi: "Sức chiến đấu của các người... như thế nào?"
Lão già trừng mắt, nói: "Ngươi không nên xem thường chúng ta, trừ ác quỷ mạnh nhất kia thì chúng ta không sợ đám quái vật."
Cố Thanh Sơn liền nói ngay: "Vậy là tốt rồi, mau triệu tập người của ông, đi theo phi thuyền của bọn ta, đi ngay lập tức!"
Lão già hỏi: "Chúng ta giữ liên lạc bằng cách nào?"
Cố Thanh Sơn nói: "Các ông có phương pháp nào giúp cho chúng tôi có thể nhìn thấy không?"
Lão già rút ra một cái ná làm bằng cành cây màu xanh, nói: "Mặc dù chúng ta là thể linh hồn, nhưng chúng ta có thể cầm pháp trượng trong tay, như vậy các ngươi sẽ biết động tĩnh của chúng ta."
"... Đây cũng gọi là pháp trượng sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đương nhiên, đây chính là pháp trượng hai nhánh phiên bản đã được nâng cấp uy lực lên tột đỉnh!"
Lão già râu dài nâng cái ná lên thật cao, để Cố Thanh Sơn nhìn rõ ràng hơn.
"Ài... Thôi cũng được, chúng ta rút lui mau!" Cố Thanh Sơn thở dài.
Hắn nói xong liền biến trở về hình người, nói với mọi người:
"Đi! Đi ngay! Tất cả mọi người lên phi thuyền!"
Mọi người luống cuống xông lên phi thuyền.
Ầm...
Phi thuyền đột ngột chui lên mặt đất, lao ra khỏi hang động, xuyên thẳng qua hư không hắc ám mà đi.
Hang động hài cốt lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Nhưng không lâu sau, một đám tu hành giả đeo mặt nạ xuất hiện ở đây.
Chung quanh bọn họ, vô số quái vật hiện ra rõ ràng.
"Những yêu tinh kia rất thích ẩn nấp ở nơi như thế này ư?" Tu sĩ cầm đầu hỏi.
Một con Hắc Hỏa Tôn Giả nói: "Không chỉ như thế, lũ sâu kiến đi theo các vị vào đây cũng cấu kết với đám yêu tinh đó."
Tu sĩ dẫn đầu dừng một chút, nói đầy ẩn ý: "Nếu là thế thì giải quyết một lượt cho đơn giản."
Hắc Hỏa Tôn Giả hỏi: "Các hạ muốn nói..."
Tu sĩ nói: "Thiên Vương thích ăn loại linh hồn này, ta sẽ bắt tất cả bọn nó lại đưa cho Thiên Vương. Còn những sâu kiến kia thì giao cho các ngài làm thức ăn vậy."
Hắc Hỏa Tôn Giả thấy hắn ta đã tính trước như thế, mừng lớn: "Đa tạ các hạ!"
Quái vật bên cạnh thở dài: "Các vị là khách nhân, lại có thể làm được đến như vậy... Ngày xưa bọn ta muốn phát hiện tung tích của bọn chúng cũng khó!"
Tu sĩ dẫn đầu chậm rãi thò hai tay từ trong tay áo ra, bắt đầu bấm quyết.
Hắn ta khoan thai nói: "Mượn lực lượng của Hoàng Tuyền Quỷ Vương, đương nhiên có thể trói buộc tất cả vong linh đã chết. Ở thế giới bọn ta, cái này là bình thường."
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên hắn ta đẩy linh lực vào trong thủ quyết, pháp thuật lập tức tạo thành.
Hoàng Tuyền Tá Pháp, Sợi Dây Trấn Ngục Quỷ Vương!
Tu sĩ quát: "Đi!"
Chỉ một thoáng, ánh sáng mờ lóe lên từ trên người tu sĩ, lan tràn toàn bộ hang động với tốc độ cực nhanh.
Yên tĩnh...
Hoàn toàn yên tĩnh...
Không có bất kỳ vật gì xuất hiện.
"Ấy... Các hạ, linh hồn yêu tinh đâu?" Hắc Hỏa Tôn Giả hoang mang hỏi.
Tu sĩ đeo mặt nạ khựng lại.
Chốc lát sau...
Hắn ta thu pháp thuật, âm trầm nói: "Nơi này không có linh hồn yêu tinh, một con cũng không có."
"Không có?" Hắc Hỏa Tôn Giả không ngờ được.
Nó không biết đối phương nói thật hay nói dối.
Bỗng nhiên, một con chim chỉ còn mỗi khung xương bay từ bên ngoài hang động vào, miệng nói tiếng người: "Báooo... Đám yêu tinh trốn rồi! Đám yêu tinh trốn rồi!"
Hắc Hỏa Tôn Giả ngay lập tức hỏi: "Có nhìn thấy bọn chúng trốn đi hướng nào không?"
Chim xương nói: "Đại nhân yên tâm, anh em của ta đã đi theo đằng sau bọn chúng."
Hắc Hỏa Tôn Giả nhìn về phía tu sĩ mặt nạ.
Tu sĩ mặt nạ nói: "Còn chờ cái gì nữa? Chúng ta mau đuổi theo, hôm nay ta nhất định phải bắt những linh hồn này lại để hiến cho Thiên Vương!"
.....
Trong bóng đêm, Phi thuyền Tinh Huy tiến về phía trước cực nhanh.
Từng đốm lửa nhỏ hối hả bay theo mỗi khoảng không gian phi thuyền đi qua.
Giữa không gian tối tăm mù mịt, phi thuyền và đốm lửa như hòa làm một thể, bay vùn vụt đi tựa như một ngôi sao băng.
Tinh linh Thời Gian nói xong, toàn bộ thân hình hóa thành bão cát, biến mất hoàn toàn.
Chỉ có đá Vạn Vật bùng cháy vẫn lơ lửng trước mắt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú lên đá Vạn Vật, rơi vào suy tư.
Hai kỹ năng!?
Chỉ là đánh thức hai kỹ năng, đã muốn đối phó với đám tu hành giả đến từ Hoàng Tuyền đạo, thậm chí đối phó Ma La Thiên Vương ư?
Cái này thật đúng là lấy trứng chọi đá.
Có điều qua trăm triệu năm, Nữ sĩ Thời Gian có thể làm được như vậy đã là cực kỳ không tầm thường rồi.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, thở dài ngao ngán.
Nếu trong điều kiện mình có hồn lực dự trữ, nhất định sẽ chọn hai kỹ năng là Lưới Đau Thương Che Mờ Nhật Nguyệt và Địa Quyết.
Cố Thanh Sơn nhìn giá trị hồn lực của mình.
[Hồn lực còn thừa: 0/600]
Hồn lực đã bị tước đoạt không còn một chút nào.
Cho dù lúc sử dụng kỹ năng có thể dùng hồn lực, trước đó mình học thần kỹ Atula cũng đã tốn gần hết tất cả, lúc ấy cũng chỉ còn lại khoảng chừng mười ngàn điểm, căn bản không đủ nhét kẽ răng cho "Lưới Đau Thương Che Mờ Nhật Nguyệt" và "Địa Quyết".
Chậc...
Vậy rốt cuộc là nên lựa chọn như thế nào?
Mà chẳng lẽ mình được chọn hai kỹ năng là sẽ có thể thay đổi cục diện được à?
Đối mặt với Hoàng Tuyền đạo và Ác Quỷ đạo quá hùng mạnh, không thể chỉ dựa vào một người mà đánh thắng trận chiến này.
Cố Thanh Sơn vắt óc suy nghĩ.
Sau khi hắn biến thành hình người, hắn không nhìn thấy bóng dáng đám yêu tinh đâu nữa.
Những người khác đi tới.
"Đàm luận với đám yêu tinh thế nào?" Cổ Viêm hỏi.
"Bầy quái vật đuổi giết chúng ta lúc trước đã tìm được trợ thủ, không lâu nữa sẽ đến tìm kiếm chúng ta." Cố Thanh Sơn nói khẽ.
"Cái gì!"
Mọi người thất thanh.
Lam Tụ quay ra phía sau lưng mình, nói: "Người đâu, dùng thuật bói toán xem xét tình hình một chút!"
"Vâng."
Một tên tùy tùng đi lên phía trước, đưa từng tấm thẻ trống cho mọi người.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã có tấm thẻ này, người kia đột nhiên quát lên một tiếng lớn:
"Xem bói!"
Theo tiếng nói của gã, tất cả những tấm thẻ đều bị nhuộm đen như mực.
"Bệ hạ, chúng ta sẽ bị tiêu hiệt hoàn toàn." Người kia bẩm báo.
Lam Tụ, Cổ Viêm và Sỏa Cường nhìn nhau.
Cổ Viêm chỉ tay về phía sau lưng.
Một tùy tùng khác lập tức ra khỏi hàng.
Gã ném một đốm lửa lên giữa không trung, đợi đến khi ngọn lửa từ từ lan rộng ra thì đọc chú ngữ.
Chỉ thấy có bóng người dần dần hiện ra trong ngọn lửa.
Một đám tu hành giả mang mặt nạ, phi hành hết tốc lực trong hư không tối tăm.
Ở xung quanh bọn họ, quái vật cuốn tới che trời rợp đất.
Mọi người nhìn thấy mấy chục con Hắc Hỏa Tôn Giả ở trong bầy quái vật lít nha lít nhít, mà dường như bọn chúng cũng không phải là mạnh nhất.
Đây căn bản là không thể đánh lại được!
Tùy tùng lớn tiếng bẩm báo: "Lãnh chúa đại nhân, bọn họ cách chúng ta hơn hai ngàn dặm, đang nhanh chóng kéo tới!"
Tâm trạng Cổ Viêm nặng nề: "Ta biết rồi!"
"Khoan đã, không phải yêu tinh đang ở đây sao? Chúng ta đã bị hạn chế năng lực, vậy thì yêu tinh có cách nào đánh thắng đám ôn vật kia không?" Sỏa Cường hỏi.
"Không, yêu tinh còn đang trông cậy vào sự giúp đỡ của chúng ta đây này." Cố Thanh Sơn nói.
Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển.
"Thời gian cấp bách..." Cố Thanh Sơn nhìn về phía Tô Tuyết Nhi: "Em có Tinh Đồ trong tay, nhìn xem có chỗ nào có thể giúp chúng ta tránh né và phòng ngự không?"
Tô Tuyết Nhi nhớ lại một phen, nói: "Điểm cuối của Tinh Đồ là chốn không người, nơi đó được đánh ký hiệu là một cứ điểm chiến tranh bí mật của đế quốc. Tinh Đồ đã nói, trừ phi em đến đó, còn không thì sẽ không có ai phát hiện ra chỗ ấy nữa."
"Rất tốt, chúng ta sẽ đi tới nơi đó!" Cố Thanh Sơn gật gật đầu, lại hóa thành mèo đen.
Hắn dùng ngôn ngữ loài mèo nói với lão già râu dài: "Kẻ địch sắp tới, các người nhất định phải di chuyển cùng chúng ta!"
"Không thành vấn đề." Lão già nói.
Cố Thanh Sơn nhìn lão, lại nhìn biển ánh sáng phía sau.
Đây chính là vô số thể linh hồn của yêu tinh!
Cố Thanh Sơn hỏi: "Sức chiến đấu của các người... như thế nào?"
Lão già trừng mắt, nói: "Ngươi không nên xem thường chúng ta, trừ ác quỷ mạnh nhất kia thì chúng ta không sợ đám quái vật."
Cố Thanh Sơn liền nói ngay: "Vậy là tốt rồi, mau triệu tập người của ông, đi theo phi thuyền của bọn ta, đi ngay lập tức!"
Lão già hỏi: "Chúng ta giữ liên lạc bằng cách nào?"
Cố Thanh Sơn nói: "Các ông có phương pháp nào giúp cho chúng tôi có thể nhìn thấy không?"
Lão già rút ra một cái ná làm bằng cành cây màu xanh, nói: "Mặc dù chúng ta là thể linh hồn, nhưng chúng ta có thể cầm pháp trượng trong tay, như vậy các ngươi sẽ biết động tĩnh của chúng ta."
"... Đây cũng gọi là pháp trượng sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đương nhiên, đây chính là pháp trượng hai nhánh phiên bản đã được nâng cấp uy lực lên tột đỉnh!"
Lão già râu dài nâng cái ná lên thật cao, để Cố Thanh Sơn nhìn rõ ràng hơn.
"Ài... Thôi cũng được, chúng ta rút lui mau!" Cố Thanh Sơn thở dài.
Hắn nói xong liền biến trở về hình người, nói với mọi người:
"Đi! Đi ngay! Tất cả mọi người lên phi thuyền!"
Mọi người luống cuống xông lên phi thuyền.
Ầm...
Phi thuyền đột ngột chui lên mặt đất, lao ra khỏi hang động, xuyên thẳng qua hư không hắc ám mà đi.
Hang động hài cốt lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Nhưng không lâu sau, một đám tu hành giả đeo mặt nạ xuất hiện ở đây.
Chung quanh bọn họ, vô số quái vật hiện ra rõ ràng.
"Những yêu tinh kia rất thích ẩn nấp ở nơi như thế này ư?" Tu sĩ cầm đầu hỏi.
Một con Hắc Hỏa Tôn Giả nói: "Không chỉ như thế, lũ sâu kiến đi theo các vị vào đây cũng cấu kết với đám yêu tinh đó."
Tu sĩ dẫn đầu dừng một chút, nói đầy ẩn ý: "Nếu là thế thì giải quyết một lượt cho đơn giản."
Hắc Hỏa Tôn Giả hỏi: "Các hạ muốn nói..."
Tu sĩ nói: "Thiên Vương thích ăn loại linh hồn này, ta sẽ bắt tất cả bọn nó lại đưa cho Thiên Vương. Còn những sâu kiến kia thì giao cho các ngài làm thức ăn vậy."
Hắc Hỏa Tôn Giả thấy hắn ta đã tính trước như thế, mừng lớn: "Đa tạ các hạ!"
Quái vật bên cạnh thở dài: "Các vị là khách nhân, lại có thể làm được đến như vậy... Ngày xưa bọn ta muốn phát hiện tung tích của bọn chúng cũng khó!"
Tu sĩ dẫn đầu chậm rãi thò hai tay từ trong tay áo ra, bắt đầu bấm quyết.
Hắn ta khoan thai nói: "Mượn lực lượng của Hoàng Tuyền Quỷ Vương, đương nhiên có thể trói buộc tất cả vong linh đã chết. Ở thế giới bọn ta, cái này là bình thường."
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên hắn ta đẩy linh lực vào trong thủ quyết, pháp thuật lập tức tạo thành.
Hoàng Tuyền Tá Pháp, Sợi Dây Trấn Ngục Quỷ Vương!
Tu sĩ quát: "Đi!"
Chỉ một thoáng, ánh sáng mờ lóe lên từ trên người tu sĩ, lan tràn toàn bộ hang động với tốc độ cực nhanh.
Yên tĩnh...
Hoàn toàn yên tĩnh...
Không có bất kỳ vật gì xuất hiện.
"Ấy... Các hạ, linh hồn yêu tinh đâu?" Hắc Hỏa Tôn Giả hoang mang hỏi.
Tu sĩ đeo mặt nạ khựng lại.
Chốc lát sau...
Hắn ta thu pháp thuật, âm trầm nói: "Nơi này không có linh hồn yêu tinh, một con cũng không có."
"Không có?" Hắc Hỏa Tôn Giả không ngờ được.
Nó không biết đối phương nói thật hay nói dối.
Bỗng nhiên, một con chim chỉ còn mỗi khung xương bay từ bên ngoài hang động vào, miệng nói tiếng người: "Báooo... Đám yêu tinh trốn rồi! Đám yêu tinh trốn rồi!"
Hắc Hỏa Tôn Giả ngay lập tức hỏi: "Có nhìn thấy bọn chúng trốn đi hướng nào không?"
Chim xương nói: "Đại nhân yên tâm, anh em của ta đã đi theo đằng sau bọn chúng."
Hắc Hỏa Tôn Giả nhìn về phía tu sĩ mặt nạ.
Tu sĩ mặt nạ nói: "Còn chờ cái gì nữa? Chúng ta mau đuổi theo, hôm nay ta nhất định phải bắt những linh hồn này lại để hiến cho Thiên Vương!"
.....
Trong bóng đêm, Phi thuyền Tinh Huy tiến về phía trước cực nhanh.
Từng đốm lửa nhỏ hối hả bay theo mỗi khoảng không gian phi thuyền đi qua.
Giữa không gian tối tăm mù mịt, phi thuyền và đốm lửa như hòa làm một thể, bay vùn vụt đi tựa như một ngôi sao băng.