Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Không đợi lâu, hắn lập tức kéo cung.
Liên Xạ!
Giữa hai người họ như vừa xuất hiện từng tia chớp màu xám, xuất phát từ chỗ Cố Thanh sơn và hướng thẳng về phía Hung Hổ.
Ông ta vội dựa vào vách tường, dốc hết toàn lực để chống đỡ.
Lực xung kích phát ra từ mũi tên mạnh gần bằng với một đòn tấn công dốc toàn lực của Võ Đạo Tông Sư. Nếu ông ta mặc kệ không thèm để ý tới, thì kết cục nhận được chắc chắn là bị bắn xuyên qua người.
Hung Hổ không ngờ một Võ Đạo Tông Sư như mình mà lại bị một tên nhóc trung học đánh cho không ngóc đầu lên được, chưa kể hình ảnh chật vật này còn đang truyền trực tiếp đến chỗ cậu cả nữa chứ!
“Thằng nhóc chết tiệt! Mày không giết tao nổi đâu! Đến khi mày bắn hết tên rồi thì đợi mày chính là cái chết đấy!” Hung Hổ giận dữ quát lớn.
Hai tay Cố Thanh Sơn vẫn hoạt động không ngừng: “Ông không đợi được đến lúc đó đâu. Bye nhé!” Hắn khơi gợi linh lực trong đan điền của mình rồi rót hết vào trong mũi tên này.
Vụt vụt vụt!
Mũi tên xé gió bay đi, không khí xung quanh nó phát ra tiếng vùn vụt do ma sát. Ngay sau đó, nó xuyên thẳng qua hai tay của Hung Hổ rồi cắm thẳng vào ngực ông ta.
Bức tường Hung Hổ đang dựa không chịu nổi sóng xung kích của mũi tên, lập tức sụp đổ, lao thẳng ra ngoài từ độ cao ở tầng hai mươi hai.
Cả bức tường đều đã sụp hết, sau lưng Hung Hổ lúc này chỉ còn lại cơn gió đêm thổi tới không ngừng. Ông ta chẳng còn gì để dựa nữa.
“Khốn thật!”
Hung Hổ cố gắng giữ thăng bằng, muốn ổn định lại thân hình của mình, nhưng ông ta chỉ có thể tuyệt vọng nhìn một mũi tên khác bay tới nhanh vun vút.
Mũi tên ác liệt ấy cuối cùng cũng đẩy được Hung Hổ bay ra khỏi căn phòng ở tầng hai mươi hai của tòa nhà. Trong đêm tối, một bóng người tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không trung rồi rớt bịch xuống đất.
Đừng nói là Tông Sư, mà ngay cả Đại Tông Sư bị rơi từ tầng hai mươi hai xuống như thế cũng chỉ có chết. Trừ khi người đó đã đến cảnh giới Võ Tôn, luyện được một cơ thể mình vàng xương sắt thì may ra mới có cơ hội sống sót.
Cố Thanh Sơn đi đến chỗ Hung Hổ đứng khi nãy, nhặt máy truyền tin lên.
“Nhiếp Vân?”
Từ trong máy phát ra tiếng hét điên cuồng: “Khốn kiếp! Mày dám giết Đại cung phụng của tao! Mày gặp rắc rối lớn rồi, chờ chết đi!”
Cố Thanh Sơn nhìn nhìn hình ảnh trong máy: “Hình như anh đang ở trong casino lớn nhất thành phố thì phải? Vậy anh có thể nào ở yên đó đợi tôi hay không?”
Nhiếp Vân: “Mày có ý gì?”
“Đợi tôi một chút, tôi sẽ đến giết anh ngay thôi.”
Nói xong, Cố Thanh Sơn ném thẳng máy truyền tin ra ngoài, để mặc nó rơi từ tầng hai mươi hai xuống. Sau đó, hắn liếc nhìn tên thanh niên đang co rúm người trốn trong một góc rồi quay người định rời đi.
Gã kia thấy vậy, nhịn không được bèn hỏi: “Tôi đâu còn giá trị lợi dụng gì nữa, anh không giết tôi sao?”
“Những gì tôi yêu cầu anh đều đã thực hiện, nên anh có thể nhặt lại cái mạng của mình.” Dứt lời, Cố Thanh Sơn tiếp tục sải bước đi ra ngoài, chỉ một thoáng sau đã biến mất ở đầu cầu thang.
Trên gương mặt gã thanh niên kia thoáng hiện vẻ đấu tranh, cuối cùng thở dài rồi đuổi theo hắn, gọi lên thật to: “Đợi đã! Anh không thể đi chịu chết như vậy! Cao thủ nhà họ Nhiếp nhiều như mây, còn có cả Đại Tông Sư và Siêu Phàm giả nữa!”
Mặt khác, trong casino.
Nhiếp Vân ngơ ngác nhìn máy truyền tin một lúc, lặng người không thốt nổi câu nào.
“Nhiếp thiếu, xin lỗi, hình như là tôi thắng rồi.” Người đàn ông vuốt keo bóng loáng nói, nhưng Nhiếp Vân dường như không nghe thấy, hắn ta bỗng đứng bật dậy chạy ra ngoài.
Chỉ một lát sau, một chiếc phi cơ hình giọt nước trông cực kỳ lộng lẫy cất cánh bay đi từ casino, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào chiếc phi cơ ấy, cười giễu: “Lúc nãy oai phong lắm mà, vậy mà chỉ một câu đã bị dọa cho vỡ mật.”
Ngay sau đó, sắc mặt của hắn ta nghiêm túc hơn hẳn, quay lại hành lễ: “Điện hạ, trong lúc thực hiện nhiệm vụ xin ngài hãy kiềm chế một chút.”
Cô gái xinh đẹp ở sau lưng hắn từ từ đứng dậy, cúi đầu nhìn ngọn lửa hừng hực trong tay mình. Ngọn lửa tụ lại trên tay cô, tạo thành một cái đầu lâu tĩnh lặng nhuốm đầy hơi thở chết chóc.
Cô gái nhìn đầu lâu một lúc thật lâu rồi mới nói: “Che giấu tung tích quả thực là quá phiền.”
Cô nắm bàn tay mình lại, ngọn lửa cũng lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện.
Một lúc sau, cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng dặn dò: “Lấy đoạn băng của phòng giám sát về đây, tôi muốn xem lại hình ảnh chiến đấu ban nãy.”
Nghe vậy, người đàn ông vuốt keo thở phào một hơi, hiếu kỳ hỏi: “Chẳng qua chỉ là chiến đấu cấp bậc Tông Sư, ngài vẫn muốn xem sao?”
Cô gái trầm mặc một lát rồi nói: “Thằng nhóc đó hơi kỳ quái, tôi phải xem lại một chút.”
Người đàn ông vuốt keo liền đem đoạn băng đến, bắt đầu chiếu từ đầu.
“Ngừng.” Cô gái nói.
Hắn ta lập tức bấm nút tạm dừng, hình ảnh trên máy chiếu ngừng lại vào những phút cuối cùng, ngay khoảnh khắc khi Cố Thanh Sơn rót toàn bộ linh lực vào torng mũi tên.
“Anh nhìn đi...” Cô gái nheo mắt, chỉ vào vị trí mũi tên: “Không khí là mẫn cảm nhất, khi có bất kỳ sức mạnh nào xuất hiện trong không khí, nó sẽ lập tức có phản ứng.”
Người đàn ông kia nhìn chăm chú, chỉ thấy ở đầu mũi tên có hai gợn sóng trong suốt vặn vẹo như có như không.
Hắn ta lắc đầu, nói: “Tôi chưa từng thấy thứ này bao giờ, chẳng lẽ là một loại năng lực siêu phàm nào đó mà không ai biết?”
“Thú vị lắm, loại sức mạnh này mặc dù trông có vẻ yếu ớt nhưng khiến tôi có cảm giác rất đặc biệt.” Cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm vào màn hình, lẩm bẩm nói: “Chúng ta phải nghĩ cách tiếp cận thằng nhóc nghèo này.”
Một đêm dài dằng dặc cuối cùng cũng trôi qua.
Trong một cư xá cao cấp ở Thành Nam.
“Anh có muốn báo thù cho đồng bọn của mình không?” Cố Thanh Sơn như cười như không nhìn đối phương.
Vương Minh lắc đầu nói: “Bọn tôi đều bị phần thưởng của nhiệm vụ hấp dẫn, chỉ tạm thời hợp tác với nhau chứ trước kia không hề quen biết.” Gã ném một xâu chìa khóa qua cho Cố Thanh Sơn, nói tiếp: “Anh tha cho tôi một mạng, điều duy nhất tôi có thể làm cho anh là cung cấp một chỗ ở bí mật, dù sao thế lực của nhà họ Nhiếp cũng quá mạnh.”
Cố Thanh Sơn nhận chìa khóa, nhìn đối phương với vẻ bất ngờ: “Cảm ơn ý tốt của anh. Vậy tôi đi trước đây.”
Vương Minh sững ra, vội vàng hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
“Đi làm thuê.”
“Làm thuê?” Vương Minh nhất thời không phản ứng lại kịp.
“Ừm, làm thuê kiếm tiền mới có cơm ăn. Hơn nữa sau này học đại học cái gì cũng phải tốn tiền.” Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói.
Hắn là người không nơi nương tựa, muốn học trong trường đại học trọng điểm, học phí cao ngất ngưởng nên càng cần phải có một vài điểm thành tích nhất định. Cộng thêm chuyên ngành hắn thích là khoa Robot, học ngành này còn tốn hơn những ngành khác gấp mấy lần.
Cố Thanh Sơn phải làm mấy công việc để kiếm tiền, cũng luôn tích lũy điểm thành tích cá nhân, lặng lẽ chuẩn bị cho chuyện học hành tương lai.
Vương Minh nghi ngờ không biết có phải tai mình xảy ra vấn đề, nghe nhầm lời đối phương nói không.
Thiếu niên trước mắt này có thể một mạch xử lý hết năm sát thủ, ngay cả Võ Đạo Tông Sư cũng bị hắn gài vào chỗ chết, ngã từ tầng 22 xuống thành một đống máu thịt bầy nhầy. Một nhân vật như vậy, thế mà phải đi làm công kiếm tiền để sống? Mà nghe ý thì hắn còn chuẩn bị vào đại học?
Vương Minh sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên gã cảm thấy giá trị quan của mình bị lật đổ hoàn toàn.
“Chìa khóa tôi nhận.” Cố Thanh Sơn nhận chìa khóa, ngẫm nghĩ, nói: “Cho anh một lời khuyên nhé, giờ chạy khỏi quận Trường Ninh, đi thẳng phía Đông, đến nước Cộng hòa Phục Hi đi.”
“Vì sao?” Vương Minh nói.
“Chuyện tối nay chắc chắn đã bị bại lộ. Tôi có nhà họ Tô làm chỗ dựa, mà Nhiếp Vân đã thất bại một lần, khi chưa chắc chắn thành công sẽ không dám động đến tôi nữa. Còn anh thì khác, anh là sát thủ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu còn không đi có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.”
Liên Xạ!
Giữa hai người họ như vừa xuất hiện từng tia chớp màu xám, xuất phát từ chỗ Cố Thanh sơn và hướng thẳng về phía Hung Hổ.
Ông ta vội dựa vào vách tường, dốc hết toàn lực để chống đỡ.
Lực xung kích phát ra từ mũi tên mạnh gần bằng với một đòn tấn công dốc toàn lực của Võ Đạo Tông Sư. Nếu ông ta mặc kệ không thèm để ý tới, thì kết cục nhận được chắc chắn là bị bắn xuyên qua người.
Hung Hổ không ngờ một Võ Đạo Tông Sư như mình mà lại bị một tên nhóc trung học đánh cho không ngóc đầu lên được, chưa kể hình ảnh chật vật này còn đang truyền trực tiếp đến chỗ cậu cả nữa chứ!
“Thằng nhóc chết tiệt! Mày không giết tao nổi đâu! Đến khi mày bắn hết tên rồi thì đợi mày chính là cái chết đấy!” Hung Hổ giận dữ quát lớn.
Hai tay Cố Thanh Sơn vẫn hoạt động không ngừng: “Ông không đợi được đến lúc đó đâu. Bye nhé!” Hắn khơi gợi linh lực trong đan điền của mình rồi rót hết vào trong mũi tên này.
Vụt vụt vụt!
Mũi tên xé gió bay đi, không khí xung quanh nó phát ra tiếng vùn vụt do ma sát. Ngay sau đó, nó xuyên thẳng qua hai tay của Hung Hổ rồi cắm thẳng vào ngực ông ta.
Bức tường Hung Hổ đang dựa không chịu nổi sóng xung kích của mũi tên, lập tức sụp đổ, lao thẳng ra ngoài từ độ cao ở tầng hai mươi hai.
Cả bức tường đều đã sụp hết, sau lưng Hung Hổ lúc này chỉ còn lại cơn gió đêm thổi tới không ngừng. Ông ta chẳng còn gì để dựa nữa.
“Khốn thật!”
Hung Hổ cố gắng giữ thăng bằng, muốn ổn định lại thân hình của mình, nhưng ông ta chỉ có thể tuyệt vọng nhìn một mũi tên khác bay tới nhanh vun vút.
Mũi tên ác liệt ấy cuối cùng cũng đẩy được Hung Hổ bay ra khỏi căn phòng ở tầng hai mươi hai của tòa nhà. Trong đêm tối, một bóng người tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không trung rồi rớt bịch xuống đất.
Đừng nói là Tông Sư, mà ngay cả Đại Tông Sư bị rơi từ tầng hai mươi hai xuống như thế cũng chỉ có chết. Trừ khi người đó đã đến cảnh giới Võ Tôn, luyện được một cơ thể mình vàng xương sắt thì may ra mới có cơ hội sống sót.
Cố Thanh Sơn đi đến chỗ Hung Hổ đứng khi nãy, nhặt máy truyền tin lên.
“Nhiếp Vân?”
Từ trong máy phát ra tiếng hét điên cuồng: “Khốn kiếp! Mày dám giết Đại cung phụng của tao! Mày gặp rắc rối lớn rồi, chờ chết đi!”
Cố Thanh Sơn nhìn nhìn hình ảnh trong máy: “Hình như anh đang ở trong casino lớn nhất thành phố thì phải? Vậy anh có thể nào ở yên đó đợi tôi hay không?”
Nhiếp Vân: “Mày có ý gì?”
“Đợi tôi một chút, tôi sẽ đến giết anh ngay thôi.”
Nói xong, Cố Thanh Sơn ném thẳng máy truyền tin ra ngoài, để mặc nó rơi từ tầng hai mươi hai xuống. Sau đó, hắn liếc nhìn tên thanh niên đang co rúm người trốn trong một góc rồi quay người định rời đi.
Gã kia thấy vậy, nhịn không được bèn hỏi: “Tôi đâu còn giá trị lợi dụng gì nữa, anh không giết tôi sao?”
“Những gì tôi yêu cầu anh đều đã thực hiện, nên anh có thể nhặt lại cái mạng của mình.” Dứt lời, Cố Thanh Sơn tiếp tục sải bước đi ra ngoài, chỉ một thoáng sau đã biến mất ở đầu cầu thang.
Trên gương mặt gã thanh niên kia thoáng hiện vẻ đấu tranh, cuối cùng thở dài rồi đuổi theo hắn, gọi lên thật to: “Đợi đã! Anh không thể đi chịu chết như vậy! Cao thủ nhà họ Nhiếp nhiều như mây, còn có cả Đại Tông Sư và Siêu Phàm giả nữa!”
Mặt khác, trong casino.
Nhiếp Vân ngơ ngác nhìn máy truyền tin một lúc, lặng người không thốt nổi câu nào.
“Nhiếp thiếu, xin lỗi, hình như là tôi thắng rồi.” Người đàn ông vuốt keo bóng loáng nói, nhưng Nhiếp Vân dường như không nghe thấy, hắn ta bỗng đứng bật dậy chạy ra ngoài.
Chỉ một lát sau, một chiếc phi cơ hình giọt nước trông cực kỳ lộng lẫy cất cánh bay đi từ casino, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào chiếc phi cơ ấy, cười giễu: “Lúc nãy oai phong lắm mà, vậy mà chỉ một câu đã bị dọa cho vỡ mật.”
Ngay sau đó, sắc mặt của hắn ta nghiêm túc hơn hẳn, quay lại hành lễ: “Điện hạ, trong lúc thực hiện nhiệm vụ xin ngài hãy kiềm chế một chút.”
Cô gái xinh đẹp ở sau lưng hắn từ từ đứng dậy, cúi đầu nhìn ngọn lửa hừng hực trong tay mình. Ngọn lửa tụ lại trên tay cô, tạo thành một cái đầu lâu tĩnh lặng nhuốm đầy hơi thở chết chóc.
Cô gái nhìn đầu lâu một lúc thật lâu rồi mới nói: “Che giấu tung tích quả thực là quá phiền.”
Cô nắm bàn tay mình lại, ngọn lửa cũng lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện.
Một lúc sau, cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng dặn dò: “Lấy đoạn băng của phòng giám sát về đây, tôi muốn xem lại hình ảnh chiến đấu ban nãy.”
Nghe vậy, người đàn ông vuốt keo thở phào một hơi, hiếu kỳ hỏi: “Chẳng qua chỉ là chiến đấu cấp bậc Tông Sư, ngài vẫn muốn xem sao?”
Cô gái trầm mặc một lát rồi nói: “Thằng nhóc đó hơi kỳ quái, tôi phải xem lại một chút.”
Người đàn ông vuốt keo liền đem đoạn băng đến, bắt đầu chiếu từ đầu.
“Ngừng.” Cô gái nói.
Hắn ta lập tức bấm nút tạm dừng, hình ảnh trên máy chiếu ngừng lại vào những phút cuối cùng, ngay khoảnh khắc khi Cố Thanh Sơn rót toàn bộ linh lực vào torng mũi tên.
“Anh nhìn đi...” Cô gái nheo mắt, chỉ vào vị trí mũi tên: “Không khí là mẫn cảm nhất, khi có bất kỳ sức mạnh nào xuất hiện trong không khí, nó sẽ lập tức có phản ứng.”
Người đàn ông kia nhìn chăm chú, chỉ thấy ở đầu mũi tên có hai gợn sóng trong suốt vặn vẹo như có như không.
Hắn ta lắc đầu, nói: “Tôi chưa từng thấy thứ này bao giờ, chẳng lẽ là một loại năng lực siêu phàm nào đó mà không ai biết?”
“Thú vị lắm, loại sức mạnh này mặc dù trông có vẻ yếu ớt nhưng khiến tôi có cảm giác rất đặc biệt.” Cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm vào màn hình, lẩm bẩm nói: “Chúng ta phải nghĩ cách tiếp cận thằng nhóc nghèo này.”
Một đêm dài dằng dặc cuối cùng cũng trôi qua.
Trong một cư xá cao cấp ở Thành Nam.
“Anh có muốn báo thù cho đồng bọn của mình không?” Cố Thanh Sơn như cười như không nhìn đối phương.
Vương Minh lắc đầu nói: “Bọn tôi đều bị phần thưởng của nhiệm vụ hấp dẫn, chỉ tạm thời hợp tác với nhau chứ trước kia không hề quen biết.” Gã ném một xâu chìa khóa qua cho Cố Thanh Sơn, nói tiếp: “Anh tha cho tôi một mạng, điều duy nhất tôi có thể làm cho anh là cung cấp một chỗ ở bí mật, dù sao thế lực của nhà họ Nhiếp cũng quá mạnh.”
Cố Thanh Sơn nhận chìa khóa, nhìn đối phương với vẻ bất ngờ: “Cảm ơn ý tốt của anh. Vậy tôi đi trước đây.”
Vương Minh sững ra, vội vàng hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
“Đi làm thuê.”
“Làm thuê?” Vương Minh nhất thời không phản ứng lại kịp.
“Ừm, làm thuê kiếm tiền mới có cơm ăn. Hơn nữa sau này học đại học cái gì cũng phải tốn tiền.” Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói.
Hắn là người không nơi nương tựa, muốn học trong trường đại học trọng điểm, học phí cao ngất ngưởng nên càng cần phải có một vài điểm thành tích nhất định. Cộng thêm chuyên ngành hắn thích là khoa Robot, học ngành này còn tốn hơn những ngành khác gấp mấy lần.
Cố Thanh Sơn phải làm mấy công việc để kiếm tiền, cũng luôn tích lũy điểm thành tích cá nhân, lặng lẽ chuẩn bị cho chuyện học hành tương lai.
Vương Minh nghi ngờ không biết có phải tai mình xảy ra vấn đề, nghe nhầm lời đối phương nói không.
Thiếu niên trước mắt này có thể một mạch xử lý hết năm sát thủ, ngay cả Võ Đạo Tông Sư cũng bị hắn gài vào chỗ chết, ngã từ tầng 22 xuống thành một đống máu thịt bầy nhầy. Một nhân vật như vậy, thế mà phải đi làm công kiếm tiền để sống? Mà nghe ý thì hắn còn chuẩn bị vào đại học?
Vương Minh sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên gã cảm thấy giá trị quan của mình bị lật đổ hoàn toàn.
“Chìa khóa tôi nhận.” Cố Thanh Sơn nhận chìa khóa, ngẫm nghĩ, nói: “Cho anh một lời khuyên nhé, giờ chạy khỏi quận Trường Ninh, đi thẳng phía Đông, đến nước Cộng hòa Phục Hi đi.”
“Vì sao?” Vương Minh nói.
“Chuyện tối nay chắc chắn đã bị bại lộ. Tôi có nhà họ Tô làm chỗ dựa, mà Nhiếp Vân đã thất bại một lần, khi chưa chắc chắn thành công sẽ không dám động đến tôi nữa. Còn anh thì khác, anh là sát thủ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu còn không đi có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.”