Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1399
"Vỗ cánh bay cao, chiếu sáng muôn đời, anh dũng hướng về phía trước, không sợ cực khổ..."
"Ta chắc chắn sẽ đi xuyên qua thời gian và vận mệnh một lần nữa, trăm cay nghìn đắng, tìm kiếm lối thoát cho chúng sinh..."
"Mà hết thảy đều đến từ sự cứu giúp của ngươi..."
"Ta thấy ngươi mệt mỏi..."
"Đến đây đi, xin tiếp nhận sức mạnh của ta, nó thuộc về ta nhưng vì ngươi mà tồn tại!"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía giáo đường.
Chỉ thấy Thiên Sứ Thánh Vịnh đứng ở nơi đó, vẻ mặt trang nghiêm, chắp hai tay cầu nguyện, ca hát với Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy vô số lực lượng vọt tới từ bốn phương tám hướng, tới tấp rót vào thân thể của hắn.
Ánh sáng nhạt dịu dàng đỡ lấy hắn, trợ giúp hắn đứng lên một lần nữa.
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhắm mắt lại, cảm nhận sự thay đổi của thân thể.
Sau một hơi thở, thể lực đã hoàn toàn khôi phục.
Sau hai hơi thở, tinh thần sung mãn.
Sau ba hơi thở, linh lực dồi dào.
Đáng tiếc, hồn lực đã tiêu hao thì lại không thể bổ sung được.
Có điều, u sầu trong lòng lại biến mất một cách lạ thường.
Một lần nữa, hắn lấy lại được ý chí chiến đấu.
Lúc này tiếng ca của Thiên Sứ Thánh Vịnh mới từ từ dừng lại.
"Đa tạ!" Cố Thanh Sơn nghiêm túc chắp tay nói.
"Không, là ta cám ơn ngươi mới đúng. Hơn nữa..."
Thiên Sứ Thánh Vịnh vừa nói vừa đưa tay chỉ thân thể của mình.
Nửa thân trên của cô đã khôi phục, nhưng nửa dưới vẫn là đá.
"Đến đây đi, mặc dù lời nguyền trên người ta đã bị loại trừ, nhưng còn cần một loại sức mạnh cuối cùng thì mới có thể khiến sức mạnh kia biến mất hoàn toàn."
"Ta phải làm như thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Giúp ta cười!" Thiên Sứ Thánh Vịnh đáp.
Cố Thanh Sơn lộ vẻ khó xử.
Hoá ra vẫn không tránh khỏi cửa ải này.
Giúp Thiên Sứ Thánh Vịnh cười là việc có độ khó cao, đáng lý ra nên để Diệp Phi Ly tới đây làm, mình thà đi cứu vớt mấy cái thế giới còn hơn.
Thiên Sứ Thánh Vịnh nhìn dáng vẻ mặt mày ủ rũ của hắn, bèn khích lệ: "Yên tâm, sau khi lời nguyền biến mất, bây giờ ta đã cười được rồi… Chỉ là ta cần một chút dẫn dắt từ bên ngoài."
"Thật chứ?"
"Ừm."
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, đạp lên cầu treo, nhanh chân đi đến giáo đường.
Trên bầu trời, Thiên Phụ lẳng lặng nhìn tình cảnh này.
"Không ngờ người ngươi mang tới lại có thể hóa giải lời nguyền cho con gái của ta!" Ông ta lẩm bẩm.
Giọng nói của Người khổng lồ Nguyên thủy lặng lẽ vang lên trong hư không: "Mặc dù quá trình không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn là hoàn thành ủy thác, cho nên ngươi phải trả tiền."
Thiên Phụ nhìn xuống phía dưới giáo đường, hạ giọng nói: "Trả tiền thì không thành vấn đề, nhưng chờ khi xong xuôi mọi việc, ngươi phải mau mang thằng nhãi kia đi!"
"Ngươi đang sợ cái gì?" Giọng điệu của Người khổng lồ Nguyên thủy có chút kỳ quái.
Nó nhìn theo ánh mắt của Thiên Phụ.
Chỉ thấy Thiên Sứ Thánh Vịnh đang nhìn về phía Cố Thanh Sơn đầy dịu dàng.
Dường như trừ hắn ra, trong mắt cô không còn ai khác vậy.
Người khổng lồ Nguyên thủy nhếch miệng muốn cười nhưng lại vội vàng ngậm lại, nghiêm nghị nói: "Sau khi cô ấy được cứu thì tất nhiên sẽ biết ơn người cứu cô. Cái này rất bình thường, thật không biết ngươi đang lo lắng cái gì?"
Thiên Phụ nói: "Ta là cha nó, tốn bao công sức sáng tạo ra cái đảo hoang Thời Không này, lại không ngừng tìm người đến giải trừ lời nguyền cho nó, vậy mà từ nãy đến giờ nó còn không thèm liếc ta một cái."
Đôi mắt của Người khổng lồ Nguyên thủy đảo một vòng, an ủi: "Ta nói này lão Thiên, cũng không biết tương lai thằng nhóc này sẽ đi xa đến đâu đâu. Ngươi nỡ lòng nào ngăn con gái mình kết giao với nhân vật như vậy?"
Thiên Phụ hơi khựng lại.
Người khổng lồ Nguyên thủy lại nói: "Ngươi nhìn xem, sức mạnh của hắn đặc biệt cỡ nào? Những bộ xương Thiên Sứ kia đã tự về nghĩa địa, bọn họ không những tự sửa chữa bia mộ của mình, mà còn quét dọn nghĩa trang một lượt rồi mới chui lại vào quan tài ngủ tiếp đấy!"
"... Có sức mạnh như vậy, thế giới này của ngươi sau này sẽ sạch sẽ hơn nhiều."
Thiên Phụ nghe được câu này thì lông mày dựng ngược lên, trừng mắt cả giận nói: "Ta không cần vong hồn quét dọn vệ sinh, đợi lát nữa ngươi mau mang thằng nhãi kia đi!"
"Được được được, tùy ngươi. Chờ hắn loại trừ chút lời nguyền cuối cùng, ta sẽ dẫn hắn đi. Ngươi thật đúng là... Ta chưa thấy ai làm cha như ngươi."
Bọn họ nói thì nói nhưng ánh mắt vẫn tập trung nhìn vào trong giáo đường.
Cố Thanh Sơn đã đi tới trước mặt Thiên Sứ Thánh Vịnh.
Hắn nhìn về phía đối phương.
Một nửa là Thiên Sứ, một nửa là pho tượng.
"... Phải làm cho cô cười, đúng không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng, phải làm cho ta cười." Thiên Sứ Thánh Vịnh nói.
Cố Thanh Sơn nhíu mày nghĩ một hồi, nói: "Lúc trước có một Hiệp hội tên là Trốn Tìm..."
Thiên Sứ Thánh Vịnh nói tiếp: "Đến bây giờ vẫn chưa tìm được Hội trưởng của bọn họ."
Cố Thanh Sơn dừng lại, nhìn cô.
Thiên Sứ Thánh Vịnh nói: "Cái này quá nhạt, đổi cái khác được không?"
Cố Thanh Sơn vắt óc suy nghĩ, lại kể câu chuyện khác: "Lúc trước có mười hai con vật đi thuyền lang thang trong dòng thác lũ, trọng lượng của thuyền không đủ để chở được bọn chúng. Bọn chúng quyết định, mỗi người kể một câu chuyện cười, nếu có truyện nào không làm mười một con vật kia cười thì kẻ kể chuyện sẽ bị ném xuống sông. Lúc này..."
Thiên Sứ Thánh Vịnh nói tiếp: "Đến tận cuối cùng heo mới cười."
Cố Thanh Sơn nghẹn họng, lại nhìn cô.
Thiên Sứ Thánh Vịnh hơi quay đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Ta đoán ngươi chỉ là kể truyện cười đơn thuần, không phải nói ta là heo, đúng không?"
Cố Thanh Sơn liền vội vàng gật đầu.
Cô gái này biết tất cả truyện cười và hài kịch trên thế gian.
Không được, phải nghĩ biện pháp khác.
Hắn khoanh tay trầm tư một hồi, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nói: "Ta tìm được biện pháp giải quyết rồi!"
"Ồ? Nói thử xem?" Thiên Sứ Thánh Vịnh cảm thấy hứng thú.
Cố Thanh Sơn giơ ngón trỏ lên, nghiêm túc giải thích: "Xét từ góc độ khoa học, thân thể của con người có một cơ chế phòng ngự, đó chính là khi bị chạm vào sẽ lập tức trở nên căng thẳng, sẵn sàng làm các phản ứng phòng ngự, đánh trả, tiếp nhận. Nhưng khi sự đụng chạm đó không mang theo tính chất tổn thương mà là có ý tốt, thể hiện sự gần gũi, vui đùa thì thân thể sẽ chuyển từ trạng thái phòng ngự căng thẳng thành thả lỏng và không phòng bị. Như vậy, thân thể tự khắc sẽ cười."
Thiên Sứ Thánh Vịnh ngây người.
"Vậy ngươi đã có phương pháp giúp ta cười?" Cô không nhịn được, hỏi.
"Đúng vậy, dựa vào nguyên lý khoa học thì cũng không có vấn đề gì."
Cố Thanh Sơn cầm Địa kiếm từ trong hư không ra, nghiêm mặt nói: "Yên tâm, ta sẽ không đụng vào thân thể của cô."
Hắn lấy tay nắm chặt mũi Địa kiếm, chỉ chuôi kiếm về phía Thiên Sứ Thánh Vịnh.
Dưới ánh mắt của mọi người, Cố Thanh Sơn hít vào một hơi, hồi hộp nói: "Ta bắt đầu đây."
Thiên Sứ Thánh Vịnh cũng khẩn trương hơn, buột miệng hỏi: "Rốt cuộc ngươi định làm gì?"
Cố Thanh Sơn liếc nhìn cô một cái, khó hiểu hỏi lại: "Không phải ta vừa mới nói rồi sao?"
"Ngươi nói không rõ ràng lắm." Thiên Sứ Thánh Vịnh đáp.
"À, ta chuẩn bị cù lét cô." Cố Thanh Sơn nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Toàn bộ thế giới im lặng.
Hắn...
Muốn cù lét...
Thiên Sứ Thánh Vịnh...
Thiên Phụ: "..."
Người khổng lồ Nguyên thủy: "..."
Đám người vây xem: "..."
Thiên Sứ Thánh Vịnh đông cứng lại giống như pho tượng.
Cô nhìn Cố Thanh Sơn, đột nhiên hỏi: "Ngươi có bạn lữ không? Dùng cách nói của Nhân tộc thì là bạn gái ấy?"
"Hỏi cái này làm gì? Ta còn không biết yêu đương là gì." Cố Thanh Sơn nói đúng sự thực.
Thiên Sứ Thánh Vịnh gật đầu cực kỳ nhẹ nhàng.
Điều này quá rõ ràng.
Trong lòng tất cả mọi người không hẹn mà cùng hiện lên ý nghĩ như vậy.
Thiên Sứ Thánh Vịnh nhìn dáng vẻ nắm trường kiếm của hắn, rốt cục vẫn không nhịn được mà nói một câu: "Đừng chọc lét ta! Chi bằng ngươi nói với ta mấy câu dễ nghe, khen ta một chút là có khi ta cười đấy!"
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, nói: "Cô rất dũng cảm, dám một mình đi tới thế giới kia."
Thiên Sứ Thánh Vịnh: "Đổi câu khác đi!"
Cố Thanh Sơn nói: "Cô năng chinh thiện chiến."
Thiên Sứ Thánh Vịnh: "Đổi tiếp!"
Cố Thanh Sơn nói: "Cô có thực lực mạnh mẽ."
"Ta chắc chắn sẽ đi xuyên qua thời gian và vận mệnh một lần nữa, trăm cay nghìn đắng, tìm kiếm lối thoát cho chúng sinh..."
"Mà hết thảy đều đến từ sự cứu giúp của ngươi..."
"Ta thấy ngươi mệt mỏi..."
"Đến đây đi, xin tiếp nhận sức mạnh của ta, nó thuộc về ta nhưng vì ngươi mà tồn tại!"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía giáo đường.
Chỉ thấy Thiên Sứ Thánh Vịnh đứng ở nơi đó, vẻ mặt trang nghiêm, chắp hai tay cầu nguyện, ca hát với Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy vô số lực lượng vọt tới từ bốn phương tám hướng, tới tấp rót vào thân thể của hắn.
Ánh sáng nhạt dịu dàng đỡ lấy hắn, trợ giúp hắn đứng lên một lần nữa.
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhắm mắt lại, cảm nhận sự thay đổi của thân thể.
Sau một hơi thở, thể lực đã hoàn toàn khôi phục.
Sau hai hơi thở, tinh thần sung mãn.
Sau ba hơi thở, linh lực dồi dào.
Đáng tiếc, hồn lực đã tiêu hao thì lại không thể bổ sung được.
Có điều, u sầu trong lòng lại biến mất một cách lạ thường.
Một lần nữa, hắn lấy lại được ý chí chiến đấu.
Lúc này tiếng ca của Thiên Sứ Thánh Vịnh mới từ từ dừng lại.
"Đa tạ!" Cố Thanh Sơn nghiêm túc chắp tay nói.
"Không, là ta cám ơn ngươi mới đúng. Hơn nữa..."
Thiên Sứ Thánh Vịnh vừa nói vừa đưa tay chỉ thân thể của mình.
Nửa thân trên của cô đã khôi phục, nhưng nửa dưới vẫn là đá.
"Đến đây đi, mặc dù lời nguyền trên người ta đã bị loại trừ, nhưng còn cần một loại sức mạnh cuối cùng thì mới có thể khiến sức mạnh kia biến mất hoàn toàn."
"Ta phải làm như thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Giúp ta cười!" Thiên Sứ Thánh Vịnh đáp.
Cố Thanh Sơn lộ vẻ khó xử.
Hoá ra vẫn không tránh khỏi cửa ải này.
Giúp Thiên Sứ Thánh Vịnh cười là việc có độ khó cao, đáng lý ra nên để Diệp Phi Ly tới đây làm, mình thà đi cứu vớt mấy cái thế giới còn hơn.
Thiên Sứ Thánh Vịnh nhìn dáng vẻ mặt mày ủ rũ của hắn, bèn khích lệ: "Yên tâm, sau khi lời nguyền biến mất, bây giờ ta đã cười được rồi… Chỉ là ta cần một chút dẫn dắt từ bên ngoài."
"Thật chứ?"
"Ừm."
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, đạp lên cầu treo, nhanh chân đi đến giáo đường.
Trên bầu trời, Thiên Phụ lẳng lặng nhìn tình cảnh này.
"Không ngờ người ngươi mang tới lại có thể hóa giải lời nguyền cho con gái của ta!" Ông ta lẩm bẩm.
Giọng nói của Người khổng lồ Nguyên thủy lặng lẽ vang lên trong hư không: "Mặc dù quá trình không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn là hoàn thành ủy thác, cho nên ngươi phải trả tiền."
Thiên Phụ nhìn xuống phía dưới giáo đường, hạ giọng nói: "Trả tiền thì không thành vấn đề, nhưng chờ khi xong xuôi mọi việc, ngươi phải mau mang thằng nhãi kia đi!"
"Ngươi đang sợ cái gì?" Giọng điệu của Người khổng lồ Nguyên thủy có chút kỳ quái.
Nó nhìn theo ánh mắt của Thiên Phụ.
Chỉ thấy Thiên Sứ Thánh Vịnh đang nhìn về phía Cố Thanh Sơn đầy dịu dàng.
Dường như trừ hắn ra, trong mắt cô không còn ai khác vậy.
Người khổng lồ Nguyên thủy nhếch miệng muốn cười nhưng lại vội vàng ngậm lại, nghiêm nghị nói: "Sau khi cô ấy được cứu thì tất nhiên sẽ biết ơn người cứu cô. Cái này rất bình thường, thật không biết ngươi đang lo lắng cái gì?"
Thiên Phụ nói: "Ta là cha nó, tốn bao công sức sáng tạo ra cái đảo hoang Thời Không này, lại không ngừng tìm người đến giải trừ lời nguyền cho nó, vậy mà từ nãy đến giờ nó còn không thèm liếc ta một cái."
Đôi mắt của Người khổng lồ Nguyên thủy đảo một vòng, an ủi: "Ta nói này lão Thiên, cũng không biết tương lai thằng nhóc này sẽ đi xa đến đâu đâu. Ngươi nỡ lòng nào ngăn con gái mình kết giao với nhân vật như vậy?"
Thiên Phụ hơi khựng lại.
Người khổng lồ Nguyên thủy lại nói: "Ngươi nhìn xem, sức mạnh của hắn đặc biệt cỡ nào? Những bộ xương Thiên Sứ kia đã tự về nghĩa địa, bọn họ không những tự sửa chữa bia mộ của mình, mà còn quét dọn nghĩa trang một lượt rồi mới chui lại vào quan tài ngủ tiếp đấy!"
"... Có sức mạnh như vậy, thế giới này của ngươi sau này sẽ sạch sẽ hơn nhiều."
Thiên Phụ nghe được câu này thì lông mày dựng ngược lên, trừng mắt cả giận nói: "Ta không cần vong hồn quét dọn vệ sinh, đợi lát nữa ngươi mau mang thằng nhãi kia đi!"
"Được được được, tùy ngươi. Chờ hắn loại trừ chút lời nguyền cuối cùng, ta sẽ dẫn hắn đi. Ngươi thật đúng là... Ta chưa thấy ai làm cha như ngươi."
Bọn họ nói thì nói nhưng ánh mắt vẫn tập trung nhìn vào trong giáo đường.
Cố Thanh Sơn đã đi tới trước mặt Thiên Sứ Thánh Vịnh.
Hắn nhìn về phía đối phương.
Một nửa là Thiên Sứ, một nửa là pho tượng.
"... Phải làm cho cô cười, đúng không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng, phải làm cho ta cười." Thiên Sứ Thánh Vịnh nói.
Cố Thanh Sơn nhíu mày nghĩ một hồi, nói: "Lúc trước có một Hiệp hội tên là Trốn Tìm..."
Thiên Sứ Thánh Vịnh nói tiếp: "Đến bây giờ vẫn chưa tìm được Hội trưởng của bọn họ."
Cố Thanh Sơn dừng lại, nhìn cô.
Thiên Sứ Thánh Vịnh nói: "Cái này quá nhạt, đổi cái khác được không?"
Cố Thanh Sơn vắt óc suy nghĩ, lại kể câu chuyện khác: "Lúc trước có mười hai con vật đi thuyền lang thang trong dòng thác lũ, trọng lượng của thuyền không đủ để chở được bọn chúng. Bọn chúng quyết định, mỗi người kể một câu chuyện cười, nếu có truyện nào không làm mười một con vật kia cười thì kẻ kể chuyện sẽ bị ném xuống sông. Lúc này..."
Thiên Sứ Thánh Vịnh nói tiếp: "Đến tận cuối cùng heo mới cười."
Cố Thanh Sơn nghẹn họng, lại nhìn cô.
Thiên Sứ Thánh Vịnh hơi quay đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Ta đoán ngươi chỉ là kể truyện cười đơn thuần, không phải nói ta là heo, đúng không?"
Cố Thanh Sơn liền vội vàng gật đầu.
Cô gái này biết tất cả truyện cười và hài kịch trên thế gian.
Không được, phải nghĩ biện pháp khác.
Hắn khoanh tay trầm tư một hồi, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nói: "Ta tìm được biện pháp giải quyết rồi!"
"Ồ? Nói thử xem?" Thiên Sứ Thánh Vịnh cảm thấy hứng thú.
Cố Thanh Sơn giơ ngón trỏ lên, nghiêm túc giải thích: "Xét từ góc độ khoa học, thân thể của con người có một cơ chế phòng ngự, đó chính là khi bị chạm vào sẽ lập tức trở nên căng thẳng, sẵn sàng làm các phản ứng phòng ngự, đánh trả, tiếp nhận. Nhưng khi sự đụng chạm đó không mang theo tính chất tổn thương mà là có ý tốt, thể hiện sự gần gũi, vui đùa thì thân thể sẽ chuyển từ trạng thái phòng ngự căng thẳng thành thả lỏng và không phòng bị. Như vậy, thân thể tự khắc sẽ cười."
Thiên Sứ Thánh Vịnh ngây người.
"Vậy ngươi đã có phương pháp giúp ta cười?" Cô không nhịn được, hỏi.
"Đúng vậy, dựa vào nguyên lý khoa học thì cũng không có vấn đề gì."
Cố Thanh Sơn cầm Địa kiếm từ trong hư không ra, nghiêm mặt nói: "Yên tâm, ta sẽ không đụng vào thân thể của cô."
Hắn lấy tay nắm chặt mũi Địa kiếm, chỉ chuôi kiếm về phía Thiên Sứ Thánh Vịnh.
Dưới ánh mắt của mọi người, Cố Thanh Sơn hít vào một hơi, hồi hộp nói: "Ta bắt đầu đây."
Thiên Sứ Thánh Vịnh cũng khẩn trương hơn, buột miệng hỏi: "Rốt cuộc ngươi định làm gì?"
Cố Thanh Sơn liếc nhìn cô một cái, khó hiểu hỏi lại: "Không phải ta vừa mới nói rồi sao?"
"Ngươi nói không rõ ràng lắm." Thiên Sứ Thánh Vịnh đáp.
"À, ta chuẩn bị cù lét cô." Cố Thanh Sơn nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Toàn bộ thế giới im lặng.
Hắn...
Muốn cù lét...
Thiên Sứ Thánh Vịnh...
Thiên Phụ: "..."
Người khổng lồ Nguyên thủy: "..."
Đám người vây xem: "..."
Thiên Sứ Thánh Vịnh đông cứng lại giống như pho tượng.
Cô nhìn Cố Thanh Sơn, đột nhiên hỏi: "Ngươi có bạn lữ không? Dùng cách nói của Nhân tộc thì là bạn gái ấy?"
"Hỏi cái này làm gì? Ta còn không biết yêu đương là gì." Cố Thanh Sơn nói đúng sự thực.
Thiên Sứ Thánh Vịnh gật đầu cực kỳ nhẹ nhàng.
Điều này quá rõ ràng.
Trong lòng tất cả mọi người không hẹn mà cùng hiện lên ý nghĩ như vậy.
Thiên Sứ Thánh Vịnh nhìn dáng vẻ nắm trường kiếm của hắn, rốt cục vẫn không nhịn được mà nói một câu: "Đừng chọc lét ta! Chi bằng ngươi nói với ta mấy câu dễ nghe, khen ta một chút là có khi ta cười đấy!"
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, nói: "Cô rất dũng cảm, dám một mình đi tới thế giới kia."
Thiên Sứ Thánh Vịnh: "Đổi câu khác đi!"
Cố Thanh Sơn nói: "Cô năng chinh thiện chiến."
Thiên Sứ Thánh Vịnh: "Đổi tiếp!"
Cố Thanh Sơn nói: "Cô có thực lực mạnh mẽ."