Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1415
Cố Thanh Sơn cười nói: “Nói như vậy, có ai nguyện ý đến tầng Dạ Ma đâu chứ?”
Thiên nữ giải thích: “Đây là cấu tạo cơ bản của Dạ Ma Thiên Cảnh. Mặc kệ có ai muốn đi hay không, tất cả đều phải như vậy. Giống như Công Đức Nghiệp Hỏa Tịnh Liên Hoa, vừa có thể ước lượng công đức, vừa có thể ước lượng nghiệp lực.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hắn phóng mắt nhìn về phía biển mây.
Chỉ thấy từng đám mây trôi nổi không chừng, khi thì xuất hiện, khi thì đi xa.
Bên trên mỗi đám mây đều có một tòa viện.
Tòa viện này có to có nhỏ, to thì như thành lâu, nhỏ thì như tứ hợp viện.
Chúng Thiên nữ thấy hắn nhìn rất chăm chú, một Thiên nữ có giọng nói êm tai lên tiếng giải thích:
“Đây là nơi ở của các vị Thiên chủ. Kích thước, quy cách và công trình nội bộ của mỗi ngôi nhà đều tương ứng với phúc đức của Thiên chủ đó.”
“Phúc đức càng dày, chỗ ở sẽ càng lớn.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, lẩm bẩm: “Thì ra là thế, đúng là được mở mang tầm mắt.”
Hắn quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy trên đám mây mà hắn đang đứng, ngoại trừ hắn và mười sáu Thiên nữ ra, cái gì cũng không có.
Thiên nữ giải thích: “Cố Thiên chủ, ngài hãy niệm “Chỗ ở của ta”, chỗ ở của ngài sẽ xuất hiện.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Như vậy cũng được sao? Ta vẫn còn chưa ước lượng công đức tại Công Đức Nghiệp Hỏa Tịnh Liên Hoa.”
Thiên nữ đáp: “Dù chưa ước lượng, nhưng ngài vẫn luôn mang theo công đức trên người. Hôm nay tìm chỗ ở, ngày mai ước lượng cũng được.”
Cố Thanh Sơn liền niệm một tiếng.
Đám mây cuồn cuộn, nhanh chóng từ bốn phương tám hướng dũng mãnh lao tới.
Tốc độ mở rộng của nó quá nhanh, đến mức các đám mây khác không thể không nhường vị trí.
Đám mây không ngừng mở rộng, qua mấy chục giây mới ngừng lại.
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm quét qua, chừng một nghìn ba trăm km vuông.
Hắn còn chưa kịp thu hồi thần niệm, một thành trì đột nhiên xuất hiện trên đám mây.
Thành trì này chiếm diện tích hơn một ngàn hai trăm km vuông, dựa vào núi, cạnh bờ sông, bên trong là cung điện kim quang rực rỡ, rường cột chạm trổ.
Lại còn có sân khấu ca lâu, cầu ngọc nước xanh, vườn hoa trăm sắc, diễn võ trường, đạo viện tu hành...
Ngoài ra còn có vô số bảo vật, linh hoa linh thảo, binh khí bí tịch, giáp cụ tấm chắn, tất cả đều tản ra ánh sáng bảo khí.
Cố Thanh Sơn ngây người.
Một Thiên nữ cảm khái nói: “Khó trách Thiên chủ vừa đến giới này, mười sáu người chúng ta lập tức được triệu hoán đến đây hầu hạ, thì ra là có được phúc đức lớn đến như thế.”
Một chiếc xe ngựa hoàng kim từ trong thành trì bay ra.
Xe ngựa rơi xuống trước mặt mọi người, cửa mở ra.
Hai mươi người mặc trang phục tỳ nữ mang theo hộp cơm đứng trước mặt Cố Thanh Sơn, cùng nhau hành lễ.
“Thiên chủ!”
Các nàng quỳ gối trước mặt hắn, mở hộp cơm ra.
Hai mươi hộp cơm, bên trong là tám mươi món điểm tâm tinh xảo, còn có mười lăm loại trà và rượu.
Một tỳ nữ nói: “Thiên chủ, đây là trà chiều, mời ngài dùng trước, bữa tối rất nhanh sẽ được chuẩn bị ổn thỏa.”
Cố Thanh Sơn nhìn từng món, cảm thán: “Tay nghề còn giỏi hơn cả ta.”
Một tỳ nữ khác nói: “Thiên chủ, nếu ngài muốn học nấu nướng, thực đơn Thiên Cảnh có tám tỷ món. Chúng ta có thể truyền thụ hết cho ngài.”
Cố Thanh Sơn nhìn tòa thành trì, rồi lại nhìn một đám mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành bên cạnh, nhất thời không nói được gì.
Một Thiên nữ thông minh, khéo hiểu lòng người nói: “Thiên chủ, nếu ngài cho rằng chúng ta đều là nữ, hơi nhàm chán, ngài có thể đến giao du với những Thiên chủ khác, làm bạn với nhau.”
“Nếu ngài muốn kết làm bạn lữ với nữ Thiên chủ, chúng ta sẽ lập tức biến mất, hoặc chỉ làm thị nữ, không ngủ chung với ngài. Tất cả đều theo tâm ý của ngài.”
Cố Thanh Sơn nói: “Thật ra ta có một chuyện muốn hỏi.”
“Xin ngài cứ nói.”
“Các cô nói ngày mai sẽ dẫn ta đến chỗ Công Đức Nghiệp Hỏa Tịnh Liên Hoa?”
“Vâng!”
“Hôm nay nó đóng cửa?”
“Cũng không phải. Bởi vì hôm nay chúng ta muốn giúp ngài làm quen với tầng biển mây nhiều hơn.”
“Rất tốt, bây giờ ta muốn đi ước lượng công đức ngay.”
.....
Sau mấy hơi thở, Cố Thanh Sơn đã đến chỗ Công Đức Nghiệp Hỏa Tịnh Liên Hoa.
Cái gọi là Công Đức Nghiệp Hỏa Tịnh Liên Hoa, nhìn qua giống như một cái đài sen thật lớn.
Cố Thanh Sơn đứng phía trên, hỏi: “Ta ở chỗ này chờ là được rồi sao?”
“Đúng vậy.” Một Thiên nữ cười nói: “Thiên chủ chờ cho một lát, rất nhanh có thể biết được công đức của ngài.”
“Được rồi, ta hiểu rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Vừa nãy hắn đã hỏi rõ ràng, ở tầng biển mây này, làm chuyện gì cũng cần phải có công đức.
Cho nên, hắn chỉ cần xài hết công đức thì có thể trở về.
Chuyện này đơn giản quá.
Giống như kiếm tiền và xài tiền thôi.
Kiếm tiền thì khó, nhưng xài tiền thì quá đơn giản.
Nhưng trước đó phải biết hắn có bao nhiêu công đức mới được.
Cố Thanh Sơn thành thật đứng trên đài sen.
Một lát sau…
Một hạt sen đột nhiên từ bên trong đài sen nhảy ra ngoài.
Tách.
Hạt sen vỡ ra.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
“Công đức của người này không thể tính toán, có thể hưởng phúc vĩnh viễn tại tầng biển mây này.”
Khi giọng nói uy nghiêm vang lên, một đóa hoa sen trắng tản ra linh quang rơi xuống trước mặt Cố Thanh Sơn.
Một Thiên nữ nói: “Thiếu chủ, mau nhận lấy hoa sen trắng. Có nó, ngài mới có thể chính thức lưu lại biển mây.”
Cố Thanh Sơn nhìn đóa sen trắng, bỗng hoảng hốt.
Công đức không thể đo lường?
Vậy hắn phải xử lý làm sao?
Một Thiên nữ lên tiếng: “Hoa sen này chính là quả công đức, chuyên dùng để tính toán công đức của các Thiên chủ. Đương nhiên, công đức của ngài không thể tính được, nó chỉ chịu trách nhiệm chứng minh ngài là Thiên chủ của biển mây.”
Chúng Thiên nữ đều cười vang.
Cố Thanh Sơn vẫn không đưa tay đón nhận hoa sen trắng.
Hắn giẫm lên đài sen bên dưới: “Xin giúp ta tính toán nghiệp lực của ta.”
Công Đức Nghiệp Hỏa Tịnh Liên Hoa chầm chậm dâng lên một luồng ánh sáng màu đỏ, không ngừng di chuyển qua lại.
Chúng Thiên nữ lập tức khẩn trương.
“Cẩn thận, Thiên chủ, nghiệp lực là thứ rất lợi hại, tuyệt đối đừng để ngài bị thương.” Một Thiên nữ nhắc nhở.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Yên tâm đi, ta rất tiếc mạng sống của mình.”
Một lát sau.
Một hạt sen màu đen từ đài sen bay ra, “Tách” một tiếng, vỡ làm đôi.
Giọng nói uy nghiêm kia lại vang lên.
“Người này đồ sát hàng trăm vạn sinh linh, diệt tận chúng sinh, nghiệp lực không thể tính toán.”
Chúng Thiên nữ hoàn toàn sững sờ.
Vị Thiên chủ này thật kỳ lạ. Vì sao phúc đức và nghiệp lực đều không thể tính toán?
Rốt cuộc là hắn đã làm những gì?
Cố Thanh Sơn yên lặng gật đầu.
Một lát sau.
Một đóa hoa sen màu đen bay đến, rơi xuống trước mặt hắn.
Hoa sen đen và hoa sen trắng cùng nhau trôi nổi giữa không trung.
Chúng Thiên nữ nhìn Cố Thanh Sơn, nhận ra hắn đang do dự.
Một Thiên nữ khóc thành tiếng, quỳ xuống đất nói: “Thiên chủ, ngài có vô số phúc đức, không nên đặt mình vào nguy hiểm.”
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng hỏi: “Ta chỉ muốn biết đã từng có ai đến tầng Dạ Ma chưa?”
Chúng Thiên nữ cùng nhau lắc đầu.
Một Thiên nữ lên tiếng: “Trong số các Thiên nữ ở đây, tuổi của ta là cao nhất. Ta đã từng nhìn thấy một người cầm một đóa hoa sen màu đen tiến lên tầng Dạ Ma.”
“Sau đó thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngày hôm sau, thi thể nát bấy của người đó bị ném từ tầng Dạ Ma xuống. Các vị Thiên chủ mất hết một ngày một đêm vẫn không ghép lại thành thi thể hoàn chỉnh được.” Thiên nữ nói.
Cố Thanh Sơn im lặng.
Một Thiên nữ quỳ xuống trước mặt Cố Thanh Sơn, nhẹ nhàng nói: “Tại biển mây phúc thọ vô biên, đến tầng Dạ Ma phải tiếp nhận sự đau khổ của nghiệp lực. Vì sao Thiên chủ lại còn do dự?”
“Dung mạo của chúng Thiên nữ đều hiếm có trên thế gian, hết thảy nghe theo Thiên chủ, ngày nào cũng dốc lòng phục vụ Thiên chủ, cam đoan giúp cho Thiên chủ hưởng thiên phúc mãi mãi.”
Rất nhiều Thiên nữ quỳ xuống, khóc lóc cầu khẩn: “Xin Thiên chủ hãy yêu quý tính mệnh của mình, hãy ở lại biển mây này.”
Cố Thanh Sơn ngửa đầu quan sát bầu trời tối đen, bỗng mỉm cười.
“Thật xin lỗi.” Hắn nhìn chúng Thiên nữ, áy náy nói: “Có người đang chờ ta trở về.”
Thiên nữ giải thích: “Đây là cấu tạo cơ bản của Dạ Ma Thiên Cảnh. Mặc kệ có ai muốn đi hay không, tất cả đều phải như vậy. Giống như Công Đức Nghiệp Hỏa Tịnh Liên Hoa, vừa có thể ước lượng công đức, vừa có thể ước lượng nghiệp lực.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hắn phóng mắt nhìn về phía biển mây.
Chỉ thấy từng đám mây trôi nổi không chừng, khi thì xuất hiện, khi thì đi xa.
Bên trên mỗi đám mây đều có một tòa viện.
Tòa viện này có to có nhỏ, to thì như thành lâu, nhỏ thì như tứ hợp viện.
Chúng Thiên nữ thấy hắn nhìn rất chăm chú, một Thiên nữ có giọng nói êm tai lên tiếng giải thích:
“Đây là nơi ở của các vị Thiên chủ. Kích thước, quy cách và công trình nội bộ của mỗi ngôi nhà đều tương ứng với phúc đức của Thiên chủ đó.”
“Phúc đức càng dày, chỗ ở sẽ càng lớn.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, lẩm bẩm: “Thì ra là thế, đúng là được mở mang tầm mắt.”
Hắn quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy trên đám mây mà hắn đang đứng, ngoại trừ hắn và mười sáu Thiên nữ ra, cái gì cũng không có.
Thiên nữ giải thích: “Cố Thiên chủ, ngài hãy niệm “Chỗ ở của ta”, chỗ ở của ngài sẽ xuất hiện.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Như vậy cũng được sao? Ta vẫn còn chưa ước lượng công đức tại Công Đức Nghiệp Hỏa Tịnh Liên Hoa.”
Thiên nữ đáp: “Dù chưa ước lượng, nhưng ngài vẫn luôn mang theo công đức trên người. Hôm nay tìm chỗ ở, ngày mai ước lượng cũng được.”
Cố Thanh Sơn liền niệm một tiếng.
Đám mây cuồn cuộn, nhanh chóng từ bốn phương tám hướng dũng mãnh lao tới.
Tốc độ mở rộng của nó quá nhanh, đến mức các đám mây khác không thể không nhường vị trí.
Đám mây không ngừng mở rộng, qua mấy chục giây mới ngừng lại.
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm quét qua, chừng một nghìn ba trăm km vuông.
Hắn còn chưa kịp thu hồi thần niệm, một thành trì đột nhiên xuất hiện trên đám mây.
Thành trì này chiếm diện tích hơn một ngàn hai trăm km vuông, dựa vào núi, cạnh bờ sông, bên trong là cung điện kim quang rực rỡ, rường cột chạm trổ.
Lại còn có sân khấu ca lâu, cầu ngọc nước xanh, vườn hoa trăm sắc, diễn võ trường, đạo viện tu hành...
Ngoài ra còn có vô số bảo vật, linh hoa linh thảo, binh khí bí tịch, giáp cụ tấm chắn, tất cả đều tản ra ánh sáng bảo khí.
Cố Thanh Sơn ngây người.
Một Thiên nữ cảm khái nói: “Khó trách Thiên chủ vừa đến giới này, mười sáu người chúng ta lập tức được triệu hoán đến đây hầu hạ, thì ra là có được phúc đức lớn đến như thế.”
Một chiếc xe ngựa hoàng kim từ trong thành trì bay ra.
Xe ngựa rơi xuống trước mặt mọi người, cửa mở ra.
Hai mươi người mặc trang phục tỳ nữ mang theo hộp cơm đứng trước mặt Cố Thanh Sơn, cùng nhau hành lễ.
“Thiên chủ!”
Các nàng quỳ gối trước mặt hắn, mở hộp cơm ra.
Hai mươi hộp cơm, bên trong là tám mươi món điểm tâm tinh xảo, còn có mười lăm loại trà và rượu.
Một tỳ nữ nói: “Thiên chủ, đây là trà chiều, mời ngài dùng trước, bữa tối rất nhanh sẽ được chuẩn bị ổn thỏa.”
Cố Thanh Sơn nhìn từng món, cảm thán: “Tay nghề còn giỏi hơn cả ta.”
Một tỳ nữ khác nói: “Thiên chủ, nếu ngài muốn học nấu nướng, thực đơn Thiên Cảnh có tám tỷ món. Chúng ta có thể truyền thụ hết cho ngài.”
Cố Thanh Sơn nhìn tòa thành trì, rồi lại nhìn một đám mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành bên cạnh, nhất thời không nói được gì.
Một Thiên nữ thông minh, khéo hiểu lòng người nói: “Thiên chủ, nếu ngài cho rằng chúng ta đều là nữ, hơi nhàm chán, ngài có thể đến giao du với những Thiên chủ khác, làm bạn với nhau.”
“Nếu ngài muốn kết làm bạn lữ với nữ Thiên chủ, chúng ta sẽ lập tức biến mất, hoặc chỉ làm thị nữ, không ngủ chung với ngài. Tất cả đều theo tâm ý của ngài.”
Cố Thanh Sơn nói: “Thật ra ta có một chuyện muốn hỏi.”
“Xin ngài cứ nói.”
“Các cô nói ngày mai sẽ dẫn ta đến chỗ Công Đức Nghiệp Hỏa Tịnh Liên Hoa?”
“Vâng!”
“Hôm nay nó đóng cửa?”
“Cũng không phải. Bởi vì hôm nay chúng ta muốn giúp ngài làm quen với tầng biển mây nhiều hơn.”
“Rất tốt, bây giờ ta muốn đi ước lượng công đức ngay.”
.....
Sau mấy hơi thở, Cố Thanh Sơn đã đến chỗ Công Đức Nghiệp Hỏa Tịnh Liên Hoa.
Cái gọi là Công Đức Nghiệp Hỏa Tịnh Liên Hoa, nhìn qua giống như một cái đài sen thật lớn.
Cố Thanh Sơn đứng phía trên, hỏi: “Ta ở chỗ này chờ là được rồi sao?”
“Đúng vậy.” Một Thiên nữ cười nói: “Thiên chủ chờ cho một lát, rất nhanh có thể biết được công đức của ngài.”
“Được rồi, ta hiểu rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Vừa nãy hắn đã hỏi rõ ràng, ở tầng biển mây này, làm chuyện gì cũng cần phải có công đức.
Cho nên, hắn chỉ cần xài hết công đức thì có thể trở về.
Chuyện này đơn giản quá.
Giống như kiếm tiền và xài tiền thôi.
Kiếm tiền thì khó, nhưng xài tiền thì quá đơn giản.
Nhưng trước đó phải biết hắn có bao nhiêu công đức mới được.
Cố Thanh Sơn thành thật đứng trên đài sen.
Một lát sau…
Một hạt sen đột nhiên từ bên trong đài sen nhảy ra ngoài.
Tách.
Hạt sen vỡ ra.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
“Công đức của người này không thể tính toán, có thể hưởng phúc vĩnh viễn tại tầng biển mây này.”
Khi giọng nói uy nghiêm vang lên, một đóa hoa sen trắng tản ra linh quang rơi xuống trước mặt Cố Thanh Sơn.
Một Thiên nữ nói: “Thiếu chủ, mau nhận lấy hoa sen trắng. Có nó, ngài mới có thể chính thức lưu lại biển mây.”
Cố Thanh Sơn nhìn đóa sen trắng, bỗng hoảng hốt.
Công đức không thể đo lường?
Vậy hắn phải xử lý làm sao?
Một Thiên nữ lên tiếng: “Hoa sen này chính là quả công đức, chuyên dùng để tính toán công đức của các Thiên chủ. Đương nhiên, công đức của ngài không thể tính được, nó chỉ chịu trách nhiệm chứng minh ngài là Thiên chủ của biển mây.”
Chúng Thiên nữ đều cười vang.
Cố Thanh Sơn vẫn không đưa tay đón nhận hoa sen trắng.
Hắn giẫm lên đài sen bên dưới: “Xin giúp ta tính toán nghiệp lực của ta.”
Công Đức Nghiệp Hỏa Tịnh Liên Hoa chầm chậm dâng lên một luồng ánh sáng màu đỏ, không ngừng di chuyển qua lại.
Chúng Thiên nữ lập tức khẩn trương.
“Cẩn thận, Thiên chủ, nghiệp lực là thứ rất lợi hại, tuyệt đối đừng để ngài bị thương.” Một Thiên nữ nhắc nhở.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Yên tâm đi, ta rất tiếc mạng sống của mình.”
Một lát sau.
Một hạt sen màu đen từ đài sen bay ra, “Tách” một tiếng, vỡ làm đôi.
Giọng nói uy nghiêm kia lại vang lên.
“Người này đồ sát hàng trăm vạn sinh linh, diệt tận chúng sinh, nghiệp lực không thể tính toán.”
Chúng Thiên nữ hoàn toàn sững sờ.
Vị Thiên chủ này thật kỳ lạ. Vì sao phúc đức và nghiệp lực đều không thể tính toán?
Rốt cuộc là hắn đã làm những gì?
Cố Thanh Sơn yên lặng gật đầu.
Một lát sau.
Một đóa hoa sen màu đen bay đến, rơi xuống trước mặt hắn.
Hoa sen đen và hoa sen trắng cùng nhau trôi nổi giữa không trung.
Chúng Thiên nữ nhìn Cố Thanh Sơn, nhận ra hắn đang do dự.
Một Thiên nữ khóc thành tiếng, quỳ xuống đất nói: “Thiên chủ, ngài có vô số phúc đức, không nên đặt mình vào nguy hiểm.”
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng hỏi: “Ta chỉ muốn biết đã từng có ai đến tầng Dạ Ma chưa?”
Chúng Thiên nữ cùng nhau lắc đầu.
Một Thiên nữ lên tiếng: “Trong số các Thiên nữ ở đây, tuổi của ta là cao nhất. Ta đã từng nhìn thấy một người cầm một đóa hoa sen màu đen tiến lên tầng Dạ Ma.”
“Sau đó thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngày hôm sau, thi thể nát bấy của người đó bị ném từ tầng Dạ Ma xuống. Các vị Thiên chủ mất hết một ngày một đêm vẫn không ghép lại thành thi thể hoàn chỉnh được.” Thiên nữ nói.
Cố Thanh Sơn im lặng.
Một Thiên nữ quỳ xuống trước mặt Cố Thanh Sơn, nhẹ nhàng nói: “Tại biển mây phúc thọ vô biên, đến tầng Dạ Ma phải tiếp nhận sự đau khổ của nghiệp lực. Vì sao Thiên chủ lại còn do dự?”
“Dung mạo của chúng Thiên nữ đều hiếm có trên thế gian, hết thảy nghe theo Thiên chủ, ngày nào cũng dốc lòng phục vụ Thiên chủ, cam đoan giúp cho Thiên chủ hưởng thiên phúc mãi mãi.”
Rất nhiều Thiên nữ quỳ xuống, khóc lóc cầu khẩn: “Xin Thiên chủ hãy yêu quý tính mệnh của mình, hãy ở lại biển mây này.”
Cố Thanh Sơn ngửa đầu quan sát bầu trời tối đen, bỗng mỉm cười.
“Thật xin lỗi.” Hắn nhìn chúng Thiên nữ, áy náy nói: “Có người đang chờ ta trở về.”