Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1429
Đáng tiếc, binh khí của sư tôn là roi chứ không phải kiếm. Đến lúc đó, muốn dùng chiêu thức này quả thật hơi bất tiện.
Hắn là kiếm tu, bản lĩnh của hắn gần như đều là nhờ kiếm. Thế thì rốt cuộc hắn còn có thứ gì để đưa cho sư tôn sử dụng được đây?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Tạ Đạo Linh cười nói: “Không cần quan tâm, cứ lấy đại một loại thuật pháp nào đó, thông qua Gia quyến truyền lại cho ta là được. Dù sao con cũng là kiếm tu mà.”
Nàng nói tiếp: “Thật ra, ta cũng đã biến Tiểu Lâu, Tú Tú, Tình Nhu và Uyển Nhi thành Gia quyến. Như vậy, bất cứ lúc nào ta cũng có thể biết được tình trạng của các con. Về phần chiêu thức thuật pháp gì đó cũng chỉ là thứ yếu.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Làm sao người có thể biết được tình huống của chúng con?”
“Nếu Gia quyến trọng thương hoặc chết, ta sẽ mất đi năng lực của Gia quyến đó.” Tạ Đạo Linh đáp.
Cố Thanh Sơn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cân nhắc cẩn thận.
Di Hình Hoán Ảnh không tệ.
Kinh Mộng cũng không tệ.
Nói về thân pháp, sư tôn đã có Súc Địa Thành Thốn.
Trong chiến đấu, sư tôn đã đủ mạnh, hơn nữa người còn dùng roi...
Cố Thanh Sơn tiếp tục suy nghĩ.
Đối với Kinh Mộng, hắn phải thông qua rất nhiều lần tiến giai mới dần hoàn thiện được thần thông Lôi Điện.
Thần thông này thuộc về bên Tu Hành, lấy được nhờ hoàn thành nhiệm vụ Chiến Thần cho nên rất mạnh.
Có thể tưởng tượng cảnh Tạ Đạo Linh cầm cây roi mang theo sấm sét quất vào người địch nhân một cái “chát”.
Địch nhân bị “Kinh Mộng” đánh trúng, không thể động đậy.
Chát! Chát! Chát!
Sau đó chẳng phải sẽ quất cho tới chết luôn sao?
Ừm, cái này tốt.
Cố Thanh Sơn đã có chủ ý, liền nhắm hai mắt lại, truyền thần thông Lôi Điện của mình sang.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, giống như pháp tắc Thiên Địa đã đi vào đầu hắn, sao chép sức mạnh ấy ra một bản, sau đó truyền lại cho đối phương.
Tạ Đạo Linh không thèm quan tâm, chỉ mỉm cười.
Nhưng rất nhanh, nàng dường như cảm nhận được điều gì đó, miệng hơi há ra.
“Thanh Sơn, thần thông Lôi Điện của con đã đạt đến trình độ này rồi sao? Thật sự hiếm thấy. Nếu dùng để hạn chế kẻ địch, hẳn sẽ dùng rất tốt.”
Quả nhiên, sau khi nói xong, nàng rút roi ra.
Lách tách lách tách...!
Trên trường tiên xuất hiện những luồng sấm sét màu xanh trắng.
Tạ Đạo Linh nhìn sấm sét, sau đó vung trường tiên lên.
Chát...
Oành!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Toàn bộ đại điện bốc lên tro bụi, chẳng khác nào vừa mới bị sấm sét đánh cho nổ tung.
Tạ Đạo Linh khen: “Thần thông Lôi Điện này dùng tốt lắm!”
Cố Thanh Sơn: “....”
Hắn bắt đầu mặc niệm cho kẻ địch tương lai của Tạ Đạo Linh.
Công kích này đã thoát khỏi phạm trù bị roi quất, mà giống như cưỡng ép người ta đi độ kiếp thì đúng hơn!
Cố Thanh Sơn cười hì hì.
Có thể giúp đỡ sư tôn tăng thêm một phần sức mạnh, hắn thật sự rất vui.
Tạ Đạo Linh thu lại cây roi rồi rút ra một lá bùa, đưa cho Cố Thanh Sơn.
Bên trên giao diện Chiến Thần lập tức xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
[Xin chú ý, lá bùa này có thể giúp đối thoại với nhiều Gia quyến.]
Cố Thanh Sơn cảm giác trong thức hải của hắn xuất hiện thêm một số thần niệm.
Một người là Tạ Đạo Linh, còn lại đều rất quen thuộc.
Bỗng nhiên, một giọng nữ mừng rỡ vang lên: “Tam sư huynh? Là Tam sư huynh sao?”
Cố Thanh Sơn giật mình: “Tú Tú?”
“Vâng, là muội. Tam sư huynh đã gặp được sư tôn rồi à?” Tú Tú hỏi.
Cố Thanh Sơn còn chưa trả lời, giọng của Uyển Nhi đã vang lên: “Khoan, chẳng lẽ huynh đang ở chỗ đột phá Tự Tại Thiên Vương cảnh?”
“Đúng vậy, vừa lúc gặp được sư tôn. Uyển Nhi, đã lâu không gặp.” Cố Thanh Sơn đáp lại.
Những người bên kia đều nghẹn họng.
Tự Tại Thiên Vương cảnh!
Sư tôn đã yêu nghiệt lắm rồi, không ngờ Tam sư huynh cũng giống như thế.
Rốt cuộc huynh muốn người ta sống sao?
Đột nhiên, một thần niệm biến mất.
Cố Thanh Sơn lo lắng hỏi: “Ai vậy? Người nào vừa mới đi vậy?”
Giọng nói của Tình Nhu vang lên, nghe rất dịu dàng: “Sư huynh đừng lo. Vì Nhị sư huynh mất mặt quá nên tạm thời rút thần niệm đấy.”
Nhị sư huynh...
Tần Tiểu Lâu!
Cố Thanh Sơn nín cười, hỏi: “Cảnh giới của huynh ấy bây giờ là gì?”
Ba cô gái đồng thanh đáp: “Thiên Kiếp cảnh!”
“Thiên Kiếp cảnh kiếp nạn rất nhiều, thay ta truyền lời lại cho huynh ấy, bảo huynh ấy cẩn thận một chút.” Cố Thanh Sơn cảm khái.
“Không sao.” Tú Tú nói: “Tam sư huynh không biết đấy, Nhị sư huynh chưa từng giết người, không có vấn đề gì đâu.”
“Đúng, huynh ấy đánh nhau với những tu sĩ tông môn khác, chẳng có lần nào thắng cả, toàn chúng muội đi cứu viện thôi.” Uyển Nhi phụ họa.
Nói chuyện vài câu, mọi người đều biết Tạ Đạo Linh và Cố Thanh Sơn đều đang ở trong Thiên kiếp, cũng không nhiều lời, vội vã chào tạm biệt.
“Kỹ thuật bùa chú của chúng ta đã đạt đến tình trạng này?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tạ Đạo Linh cười, lắc đầu đáp: “Đây là bùa Truyền Âm cao cấp, tổng cộng chỉ có mấy tấm thôi. Con hãy cất kỹ tấm này đi.”
Cố Thanh Sơn cẩn thận cất lá bùa.
“Thế nào? Có phải rất nhớ bọn họ hay không? ’ Tạ Đạo Linh hỏi.
“Đúng vậy, thời gian tu hành đó, mỗi khi nhớ đến thật sự khiến con rất muốn trở về.” Cố Thanh Sơn đáp.
Đáng tiếc, không thể quay về.
Cố Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi: “Sư tôn, Tự Tại Thiên Vương có bốn mươi tám Gia quyến. Tu Di Sơn Chủ có một trăm hai mươi Tùy hình. Tùy hình là cái gì vậy?”
Tạ Đạo Linh giải thích: “Tùy hình chính là như hình với bóng, thật ra cũng là thần thông nhiều người. Tu Di Sơn Chủ nhất định phải có một trăm hai mươi Tùy hình, chỉ cần kêu gọi, đối phương sẽ có thể vượt qua thời không, xuất hiện trước mặt Tu Di Sơn Chủ, cùng nhau chiến đấu.”
“Thì ra là thế.” Cố Thanh Sơn gật đầu.
Cái này giống với triệu hoán, nhưng càng có ưu thế hơn so với triệu hoán.
Vượt thời không, cùng chủng tộc.
Chỉ hai điểm này thôi đã ngon hơn thuật triệu hoán rồi.
Cố Thanh Sơn đứng dậy, cáo từ Tạ Đạo Linh: “Sư tôn, con ra ngoài một chút xem có thu được tin tức gì hay không. Nếu người có việc, có thể dùng thần thông Gia Quyến để tìm con.”
“Được rồi, con đi đi, ta còn phải suy tính chuyện ngày mai nữa.” Tạ Đạo Linh nói.
Cố Thanh Sơn thi lễ, sau đó rời khỏi đại điện.
Hắn bước ra con phố bên ngoài.
Toàn bộ thành trì đều là kiến trúc truyền thống của bên Tu Hành, rất cổ kính.
Đáng tiếc, trong bóng đêm mịt mờ, trên đường không có ai.
Thế giới này đã không còn sinh linh.
Cố Thanh Sơn nhìn cột Thông Thiên cao ngất, trong lòng suy nghĩ.
Không cần phải gấp rút leo lên cột Thông Thiên, bởi vì khi sư tôn độ kiếp, tất cả mọi người đều phải leo lên cây cột này.
Đột nhiên, một chìm pháo hoa được bắn lên trong màn đêm.
Cố Thanh Sơn nhìn lại.
Chỉ thấy từng chùm pháo hoa bay vút lên bầu trời rồi nở rộ ra, sau đó giống như sao trời bị mưa gió thổi rơi.
“Nhìn hướng này thì hẳn là bên ngoài tường thành...”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm, thầm nghĩ đến một chuyện khác.
Tất cả mọi người đều nhắc nhở hắn không được lưu lại ngoài thành vào ban đêm.
Trước đó hắn không có thời gian để hỏi, mà bây giờ bên ngoài thành lại xuất hiện pháo hoa.
Thôi, vừa lúc mình cũng đang muốn đi xem xét tình huống, chi bằng leo lên tường thành xem là chuyện gì.
Cố Thanh Sơn giẫm nhẹ xuống đất, hóa thành một đạo tàn ảnh, bay ra hướng bên ngoài thành trì.
Một lát sau.
Hắn đứng trên tường thành.
Lúc này, trên tường thành đang có hai ba tu sĩ canh gác, quan sát phía bên ngoài.
Cố Thanh Sơn đi đến, lên tiếng chào bọn họ.
Mọi người chào hỏi nhau vài câu, bỗng có một tu sĩ nói: “Mau nhìn kìa, sắp đến rồi.”
Mọi người cùng nhau nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy một lớp màng mỏng trong suốt bắt đầu xuất hiện bên ngoài tường thành, từ từ che khuất cả bầu trời, bao phủ khu vực hoang dã bên ngoài thành Thiên Trụ.
Mọi người im lặng chờ đợi.
Bỗng nhiên, một thế giới hoàn toàn hư ảo giáng xuống.
Người giống như thủy triều.
Ngựa xe như nước.
Đèn đuốc sáng trưng, vạn vật hưng thịnh.
Toàn bộ thế giới dường như sống lại, hiện ra cảnh tượng phồn vinh của những năm xa xưa trước đó.
Người qua lại nhộn nhịp rộn ràng, có buôn bán, có trả giá, có chào hỏi, có hô quát oẳn tù tì bên trong quán rượu, còn có tiếng cãi nhau bên đường rồi lập tức lấy ra áo giáp, bắt đầu tranh đấu ngay ngoài đường... Đủ các thể loại...
Hắn là kiếm tu, bản lĩnh của hắn gần như đều là nhờ kiếm. Thế thì rốt cuộc hắn còn có thứ gì để đưa cho sư tôn sử dụng được đây?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Tạ Đạo Linh cười nói: “Không cần quan tâm, cứ lấy đại một loại thuật pháp nào đó, thông qua Gia quyến truyền lại cho ta là được. Dù sao con cũng là kiếm tu mà.”
Nàng nói tiếp: “Thật ra, ta cũng đã biến Tiểu Lâu, Tú Tú, Tình Nhu và Uyển Nhi thành Gia quyến. Như vậy, bất cứ lúc nào ta cũng có thể biết được tình trạng của các con. Về phần chiêu thức thuật pháp gì đó cũng chỉ là thứ yếu.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Làm sao người có thể biết được tình huống của chúng con?”
“Nếu Gia quyến trọng thương hoặc chết, ta sẽ mất đi năng lực của Gia quyến đó.” Tạ Đạo Linh đáp.
Cố Thanh Sơn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cân nhắc cẩn thận.
Di Hình Hoán Ảnh không tệ.
Kinh Mộng cũng không tệ.
Nói về thân pháp, sư tôn đã có Súc Địa Thành Thốn.
Trong chiến đấu, sư tôn đã đủ mạnh, hơn nữa người còn dùng roi...
Cố Thanh Sơn tiếp tục suy nghĩ.
Đối với Kinh Mộng, hắn phải thông qua rất nhiều lần tiến giai mới dần hoàn thiện được thần thông Lôi Điện.
Thần thông này thuộc về bên Tu Hành, lấy được nhờ hoàn thành nhiệm vụ Chiến Thần cho nên rất mạnh.
Có thể tưởng tượng cảnh Tạ Đạo Linh cầm cây roi mang theo sấm sét quất vào người địch nhân một cái “chát”.
Địch nhân bị “Kinh Mộng” đánh trúng, không thể động đậy.
Chát! Chát! Chát!
Sau đó chẳng phải sẽ quất cho tới chết luôn sao?
Ừm, cái này tốt.
Cố Thanh Sơn đã có chủ ý, liền nhắm hai mắt lại, truyền thần thông Lôi Điện của mình sang.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, giống như pháp tắc Thiên Địa đã đi vào đầu hắn, sao chép sức mạnh ấy ra một bản, sau đó truyền lại cho đối phương.
Tạ Đạo Linh không thèm quan tâm, chỉ mỉm cười.
Nhưng rất nhanh, nàng dường như cảm nhận được điều gì đó, miệng hơi há ra.
“Thanh Sơn, thần thông Lôi Điện của con đã đạt đến trình độ này rồi sao? Thật sự hiếm thấy. Nếu dùng để hạn chế kẻ địch, hẳn sẽ dùng rất tốt.”
Quả nhiên, sau khi nói xong, nàng rút roi ra.
Lách tách lách tách...!
Trên trường tiên xuất hiện những luồng sấm sét màu xanh trắng.
Tạ Đạo Linh nhìn sấm sét, sau đó vung trường tiên lên.
Chát...
Oành!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Toàn bộ đại điện bốc lên tro bụi, chẳng khác nào vừa mới bị sấm sét đánh cho nổ tung.
Tạ Đạo Linh khen: “Thần thông Lôi Điện này dùng tốt lắm!”
Cố Thanh Sơn: “....”
Hắn bắt đầu mặc niệm cho kẻ địch tương lai của Tạ Đạo Linh.
Công kích này đã thoát khỏi phạm trù bị roi quất, mà giống như cưỡng ép người ta đi độ kiếp thì đúng hơn!
Cố Thanh Sơn cười hì hì.
Có thể giúp đỡ sư tôn tăng thêm một phần sức mạnh, hắn thật sự rất vui.
Tạ Đạo Linh thu lại cây roi rồi rút ra một lá bùa, đưa cho Cố Thanh Sơn.
Bên trên giao diện Chiến Thần lập tức xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
[Xin chú ý, lá bùa này có thể giúp đối thoại với nhiều Gia quyến.]
Cố Thanh Sơn cảm giác trong thức hải của hắn xuất hiện thêm một số thần niệm.
Một người là Tạ Đạo Linh, còn lại đều rất quen thuộc.
Bỗng nhiên, một giọng nữ mừng rỡ vang lên: “Tam sư huynh? Là Tam sư huynh sao?”
Cố Thanh Sơn giật mình: “Tú Tú?”
“Vâng, là muội. Tam sư huynh đã gặp được sư tôn rồi à?” Tú Tú hỏi.
Cố Thanh Sơn còn chưa trả lời, giọng của Uyển Nhi đã vang lên: “Khoan, chẳng lẽ huynh đang ở chỗ đột phá Tự Tại Thiên Vương cảnh?”
“Đúng vậy, vừa lúc gặp được sư tôn. Uyển Nhi, đã lâu không gặp.” Cố Thanh Sơn đáp lại.
Những người bên kia đều nghẹn họng.
Tự Tại Thiên Vương cảnh!
Sư tôn đã yêu nghiệt lắm rồi, không ngờ Tam sư huynh cũng giống như thế.
Rốt cuộc huynh muốn người ta sống sao?
Đột nhiên, một thần niệm biến mất.
Cố Thanh Sơn lo lắng hỏi: “Ai vậy? Người nào vừa mới đi vậy?”
Giọng nói của Tình Nhu vang lên, nghe rất dịu dàng: “Sư huynh đừng lo. Vì Nhị sư huynh mất mặt quá nên tạm thời rút thần niệm đấy.”
Nhị sư huynh...
Tần Tiểu Lâu!
Cố Thanh Sơn nín cười, hỏi: “Cảnh giới của huynh ấy bây giờ là gì?”
Ba cô gái đồng thanh đáp: “Thiên Kiếp cảnh!”
“Thiên Kiếp cảnh kiếp nạn rất nhiều, thay ta truyền lời lại cho huynh ấy, bảo huynh ấy cẩn thận một chút.” Cố Thanh Sơn cảm khái.
“Không sao.” Tú Tú nói: “Tam sư huynh không biết đấy, Nhị sư huynh chưa từng giết người, không có vấn đề gì đâu.”
“Đúng, huynh ấy đánh nhau với những tu sĩ tông môn khác, chẳng có lần nào thắng cả, toàn chúng muội đi cứu viện thôi.” Uyển Nhi phụ họa.
Nói chuyện vài câu, mọi người đều biết Tạ Đạo Linh và Cố Thanh Sơn đều đang ở trong Thiên kiếp, cũng không nhiều lời, vội vã chào tạm biệt.
“Kỹ thuật bùa chú của chúng ta đã đạt đến tình trạng này?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tạ Đạo Linh cười, lắc đầu đáp: “Đây là bùa Truyền Âm cao cấp, tổng cộng chỉ có mấy tấm thôi. Con hãy cất kỹ tấm này đi.”
Cố Thanh Sơn cẩn thận cất lá bùa.
“Thế nào? Có phải rất nhớ bọn họ hay không? ’ Tạ Đạo Linh hỏi.
“Đúng vậy, thời gian tu hành đó, mỗi khi nhớ đến thật sự khiến con rất muốn trở về.” Cố Thanh Sơn đáp.
Đáng tiếc, không thể quay về.
Cố Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi: “Sư tôn, Tự Tại Thiên Vương có bốn mươi tám Gia quyến. Tu Di Sơn Chủ có một trăm hai mươi Tùy hình. Tùy hình là cái gì vậy?”
Tạ Đạo Linh giải thích: “Tùy hình chính là như hình với bóng, thật ra cũng là thần thông nhiều người. Tu Di Sơn Chủ nhất định phải có một trăm hai mươi Tùy hình, chỉ cần kêu gọi, đối phương sẽ có thể vượt qua thời không, xuất hiện trước mặt Tu Di Sơn Chủ, cùng nhau chiến đấu.”
“Thì ra là thế.” Cố Thanh Sơn gật đầu.
Cái này giống với triệu hoán, nhưng càng có ưu thế hơn so với triệu hoán.
Vượt thời không, cùng chủng tộc.
Chỉ hai điểm này thôi đã ngon hơn thuật triệu hoán rồi.
Cố Thanh Sơn đứng dậy, cáo từ Tạ Đạo Linh: “Sư tôn, con ra ngoài một chút xem có thu được tin tức gì hay không. Nếu người có việc, có thể dùng thần thông Gia Quyến để tìm con.”
“Được rồi, con đi đi, ta còn phải suy tính chuyện ngày mai nữa.” Tạ Đạo Linh nói.
Cố Thanh Sơn thi lễ, sau đó rời khỏi đại điện.
Hắn bước ra con phố bên ngoài.
Toàn bộ thành trì đều là kiến trúc truyền thống của bên Tu Hành, rất cổ kính.
Đáng tiếc, trong bóng đêm mịt mờ, trên đường không có ai.
Thế giới này đã không còn sinh linh.
Cố Thanh Sơn nhìn cột Thông Thiên cao ngất, trong lòng suy nghĩ.
Không cần phải gấp rút leo lên cột Thông Thiên, bởi vì khi sư tôn độ kiếp, tất cả mọi người đều phải leo lên cây cột này.
Đột nhiên, một chìm pháo hoa được bắn lên trong màn đêm.
Cố Thanh Sơn nhìn lại.
Chỉ thấy từng chùm pháo hoa bay vút lên bầu trời rồi nở rộ ra, sau đó giống như sao trời bị mưa gió thổi rơi.
“Nhìn hướng này thì hẳn là bên ngoài tường thành...”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm, thầm nghĩ đến một chuyện khác.
Tất cả mọi người đều nhắc nhở hắn không được lưu lại ngoài thành vào ban đêm.
Trước đó hắn không có thời gian để hỏi, mà bây giờ bên ngoài thành lại xuất hiện pháo hoa.
Thôi, vừa lúc mình cũng đang muốn đi xem xét tình huống, chi bằng leo lên tường thành xem là chuyện gì.
Cố Thanh Sơn giẫm nhẹ xuống đất, hóa thành một đạo tàn ảnh, bay ra hướng bên ngoài thành trì.
Một lát sau.
Hắn đứng trên tường thành.
Lúc này, trên tường thành đang có hai ba tu sĩ canh gác, quan sát phía bên ngoài.
Cố Thanh Sơn đi đến, lên tiếng chào bọn họ.
Mọi người chào hỏi nhau vài câu, bỗng có một tu sĩ nói: “Mau nhìn kìa, sắp đến rồi.”
Mọi người cùng nhau nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy một lớp màng mỏng trong suốt bắt đầu xuất hiện bên ngoài tường thành, từ từ che khuất cả bầu trời, bao phủ khu vực hoang dã bên ngoài thành Thiên Trụ.
Mọi người im lặng chờ đợi.
Bỗng nhiên, một thế giới hoàn toàn hư ảo giáng xuống.
Người giống như thủy triều.
Ngựa xe như nước.
Đèn đuốc sáng trưng, vạn vật hưng thịnh.
Toàn bộ thế giới dường như sống lại, hiện ra cảnh tượng phồn vinh của những năm xa xưa trước đó.
Người qua lại nhộn nhịp rộn ràng, có buôn bán, có trả giá, có chào hỏi, có hô quát oẳn tù tì bên trong quán rượu, còn có tiếng cãi nhau bên đường rồi lập tức lấy ra áo giáp, bắt đầu tranh đấu ngay ngoài đường... Đủ các thể loại...