Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Một ngày trôi qua rất nhanh, khi Cố Thanh Sơn trở về thế giới hiện thực, thời gian chỉ mới trôi qua đúng một tiếng.
Máy truyền tin vứt trên giường không ngừng kêu lên. Hắn cầm lên xem, có bảy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Tô Tuyết Nhi. Thấy vậy, hắn bèn gọi lại, đối phương lập tức nghe máy, dung nhan cực kỳ xinh đẹp tràn đầy thanh xuân của Tô Tuyết Nhi xuất hiện trên máy truyền tin.
“Anh Thanh Sơn, em có một tin tốt muốn chia sẻ với anh.” Tô Tuyết Nhi vui vẻ nói.
“Ồ? Tin tốt gì vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Cô hít sâu một hơi rồi nhấn mạnh từng chữ một: “Em đã được Đại học Thủ Đô tuyển thẳng, không cần tham gia kỳ thi đại học, giờ phải lập tức đến trường để báo danh rồi!”
Cố Thanh Sơn cũng mừng cho cô, hớn hở nói: “Đại học Thủ Đô là trường tốt nhất Liên Bang rồi, chúc mừng em nhé!”
Tô Tuyết Nhi bĩu môi nói: “Đáng tiếc là trong nhà đã chuẩn bị xong cho em, hối em lập tức khởi hành, cho nên tối nay không thể đến quầy của anh ăn đồ nướng rồi.”
Cố Thanh Sơn bật cười đáp lại: “Không sao, đợi em về, anh lại làm cho em ăn.” Hắn nghiêm túc suy nghĩ rồi nói tiếp: “Đợi khi em tròn mười tám tuổi là có thể uống rượu, đến lúc đó anh sẽ đích thân pha rượu cho em uống. Kể ra em cũng có lộc ăn đấy, người thường không uống được rượu anh pha đâu.”
Câu này trong mắt Cố Thanh Sơn có vẻ rất bình thường, chỉ vì kiếp trước hắn chịu ảnh hưởng của một cố nhân, khi không có chuyện gì sẽ làm vài món gì đó, pha chút rượu cho mình, tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Hắn đã dùng rất nhiều tâm tư trong việc pha rượu, thực sự là có trình độ rất cao siêu. Về sau hắn còn học được cách cất rượu bằng vật liệu của dị giới, vô cùng có ích cho bản thân. Rất nhiều cao thủ muốn làm bạn với hắn, không phải vì thân phận quan chỉ huy trong trận chiến, mà chỉ vì món rượu ngon khiến người ta trầm mê kia.
Có điều, Tô Tuyết Nhi vừa nghe thấy chữ “rượu” khuôn mặt liền ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Anh Thanh Sơn, anh phải cố thi đại học nhé! Em ở thủ đô chờ anh.” Khi nói đến cuối, âm thanh gần như không thể nghe thấy được gì nữa.
Nhưng Cố Thanh Sơn là ai, là tu hành giả Luyện Khí tầng năm, chỉ cần chút chấn động nhỏ xíu trong không khí cũng không thoát khỏi lỗ tai hắn huống chi là giọng nói dịu dàng này.
Hắn đã sống hai kiếp người, sao có thể không nhận ra tình ý trong câu nói ấy.
Hắn giật mình, có chút khó hiểu. Rõ ràng chúng ta đang bàn chuyện ăn uống, sao lại chuyển chủ đề nhanh vậy? Nhưng đối mặt với tình ý của Tô Tuyết Nhi, trái tim hắn vẫn không kìm được đập thình thịch.
Cố Thanh Sơn đang định lên tiếng thì thấy Tô Tuyết Nhi phía đối diện tránh né ánh mắt hắn, không dám nhìn hắn nữa, ngón tay nhỏ ấn vào nút tắt máy của máy truyền tin.
Mất mặt quá, sao có thể nói những lời như vậy chứ! Tô Tuyết Nhi cảm thấy mình sắp điên rồi.
Thực ra lúc Cố Thanh Sơn định tỏ tình trước mặt thầy trò toàn trường, trong lòng cô rất đau khổ vì cô không thể đồng ý với anh. Nếu như cô đồng ý với Cố Thanh Sơn trước mặt mọi người, đừng nói trưởng bối trong nhà sẽ không bỏ qua cho Cố Thanh Sơn, mà ngay cả đám con ông cháu cha của mấy thế gia kia cũng sẽ ngầm ra tay với hắn.
Đây không phải là điều Tô Tuyết Nhi muốn nhìn thấy.
Ai ngờ tất cả đều là hiểu lầm, là người khác đang giở trò. Hơn nữa trong bữa vũ hội, Cố Thanh Sơn đã ứng đối vô cùng bình tĩnh, giải quyết sự việc khá hoàn hảo. Trong lòng Tô Tuyết Nhi cũng thở phào, càng có cảm tình với Cố Thanh Sơn hơn, cho nên mới có chuyện chủ động liên lạc ngày hôm nay.
Đầu bên kia, Cố Thanh Sơn sững sờ nhìn chằm chằm không khí nửa ngày trời, cho đến khi máy truyền tin báo có tin nhắn mới hồi phục lại tinh thần. Hắn mở ra xem mới biết là tin nhắn thoại của Tô Tuyết Nhi.
“Anh Thanh Sơn, còn nhớ sinh nhật lần trước của anh không?”
Cố Thanh Sơn khẽ nhếch môi, nói vào máy truyền tin: “Lúc đó em đã tặng anh cả một hộp đầy sao, vì món quà này mà em phải gấp giấy hơn một tuần lễ, mười ngón tay đều bị rộp nước, đau đến mức không cầm được bút, đến lúc nộp bài kiểm tra làm không xong bài, cuối cùng đã bật khóc.” Trong lòng hắn tràn đầy ấm áp: “Chuyện ngốc nghếch như vậy, sao anh quên được?”
“Hứ! Anh là đồ không có lương tâm! Tuần sau là sinh nhật em, em muốn có quà sinh nhật!”
Cố Thanh Sơn nhắm mắt suy nghĩ một lúc, đáp lại vẻn vẹn một chữ: “Được.”
Khi hồi ức tốt đẹp một lần nữa hiện ra trước mắt, rõ ràng đến mức gần như có thể chạm vào được, Cố Thanh Sơn thừa nhận mình hơi trở tay không kịp.
“Nhưng... đúng là rất đẹp.” Cố Thanh Sơn tự lẩm bẩm, trong lòng đã có quyết định.
Hắn đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ, đi thẳng đến thang máy, quét thẻ rồi ấn nút “Tầng 99”. Thang máy đi thẳng lên đến tầng cao nhất của cao ốc Chiến giáp Trường Ninh.
Cố Thanh Sơn đi ra ngoài, dừng chân trước máy xử lý trung ương loại lớn ở cuối tầng, đặt bàn tay lên máy quét.
Một giọng nói điện tử vang lên: [Chứng minh thân phận được thông qua. Số hiệu 41157, xin hỏi muốn làm gì?]
Đây là hệ thống máy chủ của Công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp Trường Ninh, tất cả mọi việc trong công ty đều do nó phụ trách xử lý.
Cố Thanh Sơn nói: “Tôi xin kết nối với Nữ Thần Công Chính.”
Sau khi hắn nói xong, giọng nói điện tử lập tức vang lên: [Muốn kết nối với Nữ Thần Công Chính cần phải trải qua cuộc kiểm tra thân phận nghiêm mật nhất, cũng sẽ kiểm tra điểm công huân cá nhân của công dân để đảm bảo danh dự của Công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp Trường Ninh sẽ không bị ảnh hưởng bởi hành vi cá nhân của bạn. Bạn có chắc chắn muốn kết nối với nữ thần không?]
“Tôi chắc chắn.” Cố Thanh Sơn nói.
[Vậy thì sẽ theo ý bạn, một phút sau bắt đầu kiểm tra.]
Giọng nói điện tử kia dần dần biến mất, rất nhiều cánh tay robot từ dưới đất vươn lên, vây quanh Cố Thanh Sơn bắt đầu làm một loạt kiểm tra. Cùng lúc đó, tầng lầu thứ 99 bước vào trạng thái phong bế hoàn toàn, bất kỳ ai cũng không thể bước vào trong.
[Kiểm tra võng mạc được thông qua.]
[Kiểm tra máu được thông qua.]
[Độ phù hợp đặc trưng sinh vật học: 99.1759%.]
[Kiểm tra Clone, kiểm tra thể phi Clone, kiểm tra DNA được thông qua.]
[Sóng sinh học phù hợp với ghi chép, thông qua.]
[Đang đọc hồ sơ cá nhân, phán đoán không phải nhân vật nguy hiểm.]
[Ghi chép về uy tín: tốt.]
[Đang đọc công huân cá nhân...]
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ, yên lặng chờ những kiểm tra phức tạp rườm rà kết thúc.
Nữ Thần Công Chính là hệ thống xử lý trí năng trọng tâm của cả Liên Bang, quản lý vận chuyển của cả Liên Bang, phụ trách tất cả mọi việc của tất cả công dân, chấp hành dựa theo hiến pháp của Liên Bang.
Nữ Thần Công Chính là kết tinh của tập hợp khoa học kỹ thuật đỉnh cao của Liên Bang, là thành quả văn minh lộng lẫy nhất, huy hoàng nhất của nhân loại.
Vì tốc độ tính toán của Nữ Thần Công Chính quá kinh khủng, trình độ trí năng, trình độ cá cược cũng vượt xa các quốc gia khác cho nên gần như mấy chục năm nay không có quốc gia nào dám xuống tay với Liên Bang.
Mười phút sau...
Giọng nói điện tử lại vang lên lần nữa: [Công huân cá nhân của ngài đã đạt yêu cầu, kiểm tra được thông qua. Máy chủ của Công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp Trường Ninh xin chính thức kết nối với Nữ Thần Công Chính, mời số hiệu 41157 đứng yên tại chỗ chờ đợi, đừng rời đi.]
Công huân cá nhân là những cống hiến của công dân Liên Bang cho xã hội và nền văn minh nhân loại. Lượng cống hiến cho xã hội nhân loại càng lớn, công huân cá nhân sẽ càng cao, có thể nhận được đãi ngộ và phúc lợi càng tốt. Ngay cả những trường đại học trọng điểm khi chiêu sinh cũng đều khảo sát công huân cá nhân, nếu không đạt yêu cầu, cho dù thành tích có tốt cũng sẽ không trúng tuyển.
[Nữ Thần Công Chính đã chấp nhận thỉnh cầu.]
Bỗng nhiên, giọng nói điện tử thay đổi, đổi thành giọng nữ nghiêm túc và trang trọng. Giọng nói vô cùng du dương trầm bổng ấy phát ra từng từ một, nghe như đang theo m6o5t cảm giác nhịp điệu đặc biệt.
[Công dân Liên Bang Cố Thanh Sơn, tôi là Nữ Thần Công Chính, hãy nêu ra yêu cầu của anh.]
[Xin chú ý, tất cả những hành vi lãng phí thời gian đều sẽ làm giảm đi đánh giá của tôi về anh.]
Máy truyền tin vứt trên giường không ngừng kêu lên. Hắn cầm lên xem, có bảy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Tô Tuyết Nhi. Thấy vậy, hắn bèn gọi lại, đối phương lập tức nghe máy, dung nhan cực kỳ xinh đẹp tràn đầy thanh xuân của Tô Tuyết Nhi xuất hiện trên máy truyền tin.
“Anh Thanh Sơn, em có một tin tốt muốn chia sẻ với anh.” Tô Tuyết Nhi vui vẻ nói.
“Ồ? Tin tốt gì vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Cô hít sâu một hơi rồi nhấn mạnh từng chữ một: “Em đã được Đại học Thủ Đô tuyển thẳng, không cần tham gia kỳ thi đại học, giờ phải lập tức đến trường để báo danh rồi!”
Cố Thanh Sơn cũng mừng cho cô, hớn hở nói: “Đại học Thủ Đô là trường tốt nhất Liên Bang rồi, chúc mừng em nhé!”
Tô Tuyết Nhi bĩu môi nói: “Đáng tiếc là trong nhà đã chuẩn bị xong cho em, hối em lập tức khởi hành, cho nên tối nay không thể đến quầy của anh ăn đồ nướng rồi.”
Cố Thanh Sơn bật cười đáp lại: “Không sao, đợi em về, anh lại làm cho em ăn.” Hắn nghiêm túc suy nghĩ rồi nói tiếp: “Đợi khi em tròn mười tám tuổi là có thể uống rượu, đến lúc đó anh sẽ đích thân pha rượu cho em uống. Kể ra em cũng có lộc ăn đấy, người thường không uống được rượu anh pha đâu.”
Câu này trong mắt Cố Thanh Sơn có vẻ rất bình thường, chỉ vì kiếp trước hắn chịu ảnh hưởng của một cố nhân, khi không có chuyện gì sẽ làm vài món gì đó, pha chút rượu cho mình, tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Hắn đã dùng rất nhiều tâm tư trong việc pha rượu, thực sự là có trình độ rất cao siêu. Về sau hắn còn học được cách cất rượu bằng vật liệu của dị giới, vô cùng có ích cho bản thân. Rất nhiều cao thủ muốn làm bạn với hắn, không phải vì thân phận quan chỉ huy trong trận chiến, mà chỉ vì món rượu ngon khiến người ta trầm mê kia.
Có điều, Tô Tuyết Nhi vừa nghe thấy chữ “rượu” khuôn mặt liền ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Anh Thanh Sơn, anh phải cố thi đại học nhé! Em ở thủ đô chờ anh.” Khi nói đến cuối, âm thanh gần như không thể nghe thấy được gì nữa.
Nhưng Cố Thanh Sơn là ai, là tu hành giả Luyện Khí tầng năm, chỉ cần chút chấn động nhỏ xíu trong không khí cũng không thoát khỏi lỗ tai hắn huống chi là giọng nói dịu dàng này.
Hắn đã sống hai kiếp người, sao có thể không nhận ra tình ý trong câu nói ấy.
Hắn giật mình, có chút khó hiểu. Rõ ràng chúng ta đang bàn chuyện ăn uống, sao lại chuyển chủ đề nhanh vậy? Nhưng đối mặt với tình ý của Tô Tuyết Nhi, trái tim hắn vẫn không kìm được đập thình thịch.
Cố Thanh Sơn đang định lên tiếng thì thấy Tô Tuyết Nhi phía đối diện tránh né ánh mắt hắn, không dám nhìn hắn nữa, ngón tay nhỏ ấn vào nút tắt máy của máy truyền tin.
Mất mặt quá, sao có thể nói những lời như vậy chứ! Tô Tuyết Nhi cảm thấy mình sắp điên rồi.
Thực ra lúc Cố Thanh Sơn định tỏ tình trước mặt thầy trò toàn trường, trong lòng cô rất đau khổ vì cô không thể đồng ý với anh. Nếu như cô đồng ý với Cố Thanh Sơn trước mặt mọi người, đừng nói trưởng bối trong nhà sẽ không bỏ qua cho Cố Thanh Sơn, mà ngay cả đám con ông cháu cha của mấy thế gia kia cũng sẽ ngầm ra tay với hắn.
Đây không phải là điều Tô Tuyết Nhi muốn nhìn thấy.
Ai ngờ tất cả đều là hiểu lầm, là người khác đang giở trò. Hơn nữa trong bữa vũ hội, Cố Thanh Sơn đã ứng đối vô cùng bình tĩnh, giải quyết sự việc khá hoàn hảo. Trong lòng Tô Tuyết Nhi cũng thở phào, càng có cảm tình với Cố Thanh Sơn hơn, cho nên mới có chuyện chủ động liên lạc ngày hôm nay.
Đầu bên kia, Cố Thanh Sơn sững sờ nhìn chằm chằm không khí nửa ngày trời, cho đến khi máy truyền tin báo có tin nhắn mới hồi phục lại tinh thần. Hắn mở ra xem mới biết là tin nhắn thoại của Tô Tuyết Nhi.
“Anh Thanh Sơn, còn nhớ sinh nhật lần trước của anh không?”
Cố Thanh Sơn khẽ nhếch môi, nói vào máy truyền tin: “Lúc đó em đã tặng anh cả một hộp đầy sao, vì món quà này mà em phải gấp giấy hơn một tuần lễ, mười ngón tay đều bị rộp nước, đau đến mức không cầm được bút, đến lúc nộp bài kiểm tra làm không xong bài, cuối cùng đã bật khóc.” Trong lòng hắn tràn đầy ấm áp: “Chuyện ngốc nghếch như vậy, sao anh quên được?”
“Hứ! Anh là đồ không có lương tâm! Tuần sau là sinh nhật em, em muốn có quà sinh nhật!”
Cố Thanh Sơn nhắm mắt suy nghĩ một lúc, đáp lại vẻn vẹn một chữ: “Được.”
Khi hồi ức tốt đẹp một lần nữa hiện ra trước mắt, rõ ràng đến mức gần như có thể chạm vào được, Cố Thanh Sơn thừa nhận mình hơi trở tay không kịp.
“Nhưng... đúng là rất đẹp.” Cố Thanh Sơn tự lẩm bẩm, trong lòng đã có quyết định.
Hắn đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ, đi thẳng đến thang máy, quét thẻ rồi ấn nút “Tầng 99”. Thang máy đi thẳng lên đến tầng cao nhất của cao ốc Chiến giáp Trường Ninh.
Cố Thanh Sơn đi ra ngoài, dừng chân trước máy xử lý trung ương loại lớn ở cuối tầng, đặt bàn tay lên máy quét.
Một giọng nói điện tử vang lên: [Chứng minh thân phận được thông qua. Số hiệu 41157, xin hỏi muốn làm gì?]
Đây là hệ thống máy chủ của Công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp Trường Ninh, tất cả mọi việc trong công ty đều do nó phụ trách xử lý.
Cố Thanh Sơn nói: “Tôi xin kết nối với Nữ Thần Công Chính.”
Sau khi hắn nói xong, giọng nói điện tử lập tức vang lên: [Muốn kết nối với Nữ Thần Công Chính cần phải trải qua cuộc kiểm tra thân phận nghiêm mật nhất, cũng sẽ kiểm tra điểm công huân cá nhân của công dân để đảm bảo danh dự của Công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp Trường Ninh sẽ không bị ảnh hưởng bởi hành vi cá nhân của bạn. Bạn có chắc chắn muốn kết nối với nữ thần không?]
“Tôi chắc chắn.” Cố Thanh Sơn nói.
[Vậy thì sẽ theo ý bạn, một phút sau bắt đầu kiểm tra.]
Giọng nói điện tử kia dần dần biến mất, rất nhiều cánh tay robot từ dưới đất vươn lên, vây quanh Cố Thanh Sơn bắt đầu làm một loạt kiểm tra. Cùng lúc đó, tầng lầu thứ 99 bước vào trạng thái phong bế hoàn toàn, bất kỳ ai cũng không thể bước vào trong.
[Kiểm tra võng mạc được thông qua.]
[Kiểm tra máu được thông qua.]
[Độ phù hợp đặc trưng sinh vật học: 99.1759%.]
[Kiểm tra Clone, kiểm tra thể phi Clone, kiểm tra DNA được thông qua.]
[Sóng sinh học phù hợp với ghi chép, thông qua.]
[Đang đọc hồ sơ cá nhân, phán đoán không phải nhân vật nguy hiểm.]
[Ghi chép về uy tín: tốt.]
[Đang đọc công huân cá nhân...]
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ, yên lặng chờ những kiểm tra phức tạp rườm rà kết thúc.
Nữ Thần Công Chính là hệ thống xử lý trí năng trọng tâm của cả Liên Bang, quản lý vận chuyển của cả Liên Bang, phụ trách tất cả mọi việc của tất cả công dân, chấp hành dựa theo hiến pháp của Liên Bang.
Nữ Thần Công Chính là kết tinh của tập hợp khoa học kỹ thuật đỉnh cao của Liên Bang, là thành quả văn minh lộng lẫy nhất, huy hoàng nhất của nhân loại.
Vì tốc độ tính toán của Nữ Thần Công Chính quá kinh khủng, trình độ trí năng, trình độ cá cược cũng vượt xa các quốc gia khác cho nên gần như mấy chục năm nay không có quốc gia nào dám xuống tay với Liên Bang.
Mười phút sau...
Giọng nói điện tử lại vang lên lần nữa: [Công huân cá nhân của ngài đã đạt yêu cầu, kiểm tra được thông qua. Máy chủ của Công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp Trường Ninh xin chính thức kết nối với Nữ Thần Công Chính, mời số hiệu 41157 đứng yên tại chỗ chờ đợi, đừng rời đi.]
Công huân cá nhân là những cống hiến của công dân Liên Bang cho xã hội và nền văn minh nhân loại. Lượng cống hiến cho xã hội nhân loại càng lớn, công huân cá nhân sẽ càng cao, có thể nhận được đãi ngộ và phúc lợi càng tốt. Ngay cả những trường đại học trọng điểm khi chiêu sinh cũng đều khảo sát công huân cá nhân, nếu không đạt yêu cầu, cho dù thành tích có tốt cũng sẽ không trúng tuyển.
[Nữ Thần Công Chính đã chấp nhận thỉnh cầu.]
Bỗng nhiên, giọng nói điện tử thay đổi, đổi thành giọng nữ nghiêm túc và trang trọng. Giọng nói vô cùng du dương trầm bổng ấy phát ra từng từ một, nghe như đang theo m6o5t cảm giác nhịp điệu đặc biệt.
[Công dân Liên Bang Cố Thanh Sơn, tôi là Nữ Thần Công Chính, hãy nêu ra yêu cầu của anh.]
[Xin chú ý, tất cả những hành vi lãng phí thời gian đều sẽ làm giảm đi đánh giá của tôi về anh.]