Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 254
Cố Thanh Sơn giải thích: "Thánh giáo nắm giữ rất nhiều loại Thiên Tuyển kỹ, mỗi một loại Thiên Tuyển kỹ đều có không ít người thức tỉnh. Nhưng mà Thiên Tuyển kỹ "Chuộc Tội" hiếm có này lại có rất ít người thức tỉnh được."
"Thế hệ này, chỉ có một mình tao có." Yvan cao ngạo nói.
"Không sai, đúng là rất hiếm." Cố Thanh Sơn gật đầu đồng ý, sau đó cảm thán nói tiếp: "Chậc chậc, đứng đó để người ta tùy ý đánh, quần áo bị lột sạch cũng mặc kệ, vẫn một mực cầu người khác không ngừng tiếp tục đánh mình. Trên thế giới có rất nhiều kẻ điên thích bị ngược đãi, nhưng muốn đạt tới được cảnh giới này của anh, tôi dám nói rằng con người đúng là không thể làm được."
Yvan sững sờ đứng nghe Cố Thanh Sơn nói, sau đó rít lên, tức đến mức câu chữ lộn xộn: "Tao muốn, tao muốn giết mày!"
"Tuy thái độ của anh rất tệ, nhưng tôi vẫn đưa tiền boa cho này.” Cố Thanh Sơn tiện tay ném xấp tiền giấy kia lên.
Tiền giấy tản ra đầy trời, che khuất tầm mắt của Yvan, mà lúc này khoảng cách giữa hai người bọn họ đã vừa đủ.
Một thanh kiếm liền xuất hiện ở không trung.
Là Địa kiếm.
"Kiếm? Thứ đồ vừa mỏng vừa yếu." Yvan vung tay gạt mớ tiền ra, cười lạnh nói.
Bên kia, Cố Thanh Sơn vác Địa kiếm lên, linh lực toàn thân mãnh liệt chuyển động.
Yvan dường như đã cảm ứng được cái gì đó, sắc mặt thoáng cái liền thay đổi. Gã nhanh chóng lui về phía sau hòng tránh né đòn công kích này, nhưng mà thanh kiếm này tung ra quá nhanh, lúc này gã mới phản ứng thì đã muộn, bây giờ căn bản là trốn không được.
Không khí bị xé rách, phát ra tiếng rít gào chói tai.
"Keng!"
Máy truyền tin trên người Yvan bị trường kiếm lướt qua, tách rời thành mấy món linh kiện vụn vặt ngay giữa không trung, sau đó rơi rả tả trên mặt đất.
Trong lòng Cố Thanh Sơn thả lỏng được một phần. Chỉ cần trong vòng mười phút mà Yvan không liên lạc được với bất kỳ kẻ nào, vậy thì cũng sẽ không có bất kỳ ai biết được nguyên nhân của chuyện này, muốn giải quyết những chuyện sau đó cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Người đâu... " Y Phàm rống lên một tiếng, giơ ngọn lửa trắng trong tay lên, ném thẳng về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lách mình sang bên cạnh, thanh trường kiếm lại đâm về phía trước lần nữa.
Trúng rồi!
Nhưng mà chiêu kiếm này lại rất nhẹ nhàng, hầu như không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Yvan. Thân kiếm đã sớm quay ngang qua, mũi kiếm chĩa về hướng khác, lưng kiếm ấn ngay trên ngực gã.
Có điều, tuy một kiếm này không gây ra bất kỳ thương tích gì cho Yvan, nhưng sức mạnh của kiếm quang sẽ bao quanh người gã, đẩy gã bay đi thật xa.
"Đi đường vui vẻ." Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Ầm!
Cả hành lang bị kiếm khí ảnh hưởng, lập tức sụp đổ ầm ầm. Trong khi đó, Thánh đồ Yvan bị một luồng kiếm quang bao lấy chặt chẽ, bay vút đi, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi tung tích đâu nữa. Gã giống như một ngôi sao băng giữa bầu trời đêm, lấp lánh xẹt qua ở phía chân trời.
Địa kiếm sáu nghìn cân được Cố Thanh Sơn sử dụng một cách khéo léo, những đợt kiếm quang dùng mười phần uy lực cứ thế xuất ra. Chỉ sợ rằng trong thời gian ngắn, Yvan đừng nghĩ tới việc trở về.
Cố Thanh Sơn thu kiếm lại.
Thực ra trong kiếp trước, mọi người cũng đã đau đầu suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng tìm ra được một vài biện pháp để vượt qua "Chuộc Tội". Nhưng những biện pháp này đều cần có thủ đoạn cao minh, kỹ xảo cường đại và phải có cả năng lực khống chế nữa.
Cố Thanh Sơn chẳng qua chỉ dùng biện pháp để tránh né gã mà thôi. Dù sao, thứ hắn cần chỉ là kiếm mười phút giúp Anna.
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua cuối hành lang, chỗ đó chỉ còn lại một cái động lớn trống trơn. Hắn lại nhìn đầu vai của mình, có một chùm ánh sáng trắng đang lẳng lặng nằm trên đó. Đây là lúc Yvan bay đi đã dùng hết toàn lực để dính thứ này lên người hắn.
Ngay khi chùm ánh sáng tiếp xúc với cơ thể, Cố Thanh Sơn đã dùng linh lực để ngăn cách nó lại.
Đây là một loại dấu hiệu đại biểu cho kẻ địch của Thánh giáo, ở một khoảng cách đủ gần thì tất cả các Thánh đồ cấp cao đều có thể cảm nhận được nó. May mà động tác của Cố Thanh Sơn đủ nhanh, chỉ một lát liền có thể ngăn nó lại được, nếu không cái dấu hiệu nho nhỏ này sẽ không ngừng đưa đến cho hắn vô số kẻ thù cường đại.
Dưới lầu có người đã nghe thấy tiếng gọi của Yvan, hơn nữa còn có tiếng ầm ầm phát ra do chiêu kiếm lúc nãy, nên dần dần đã có một vài giáo đồ dò xét đi về phía này. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, kèm với đó là âm thanh chuyện trò huyên náo.
Cố Thanh Sơn gọi: "Nữ Thần Công Chính."
[Có.]
"Tôi để thiết bị Bước nhảy siêu tốc trong phòng trưng bày rồi. Mười phút sau, linh hồn của Quốc vương sẽ tiêu tán. Đến lúc đó, cô lập tức khởi động Bước nhảy siêu tốc, đưa Anna trở về."
[Đã rõ. Liêu Hành muốn nói chuyện với ngài].
"Kết nối đi."
Bên trong quang não liền truyền đến giọng nói nghiêm túc của Liêu Hành: "Diệp Phi Ly muốn đi cứu cậu."
"Bảo cậu ta đừng đến, cậu ta mà xuất hiện một cái, lỡ như bị phát hiện ra thân phận thì sẽ vô cùng phiền toái."
"Tôi cũng nghĩ vậy, cho nên vào thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào khoa học kỹ thuật." Liêu Hành đắc ý nói.
"Ông có đề nghị gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Liêu Hành vội vàng nói: "Ở thủ đô của Thánh quốc tôi có giấu một thiết bị Bước nhảy siêu tốc, nó đang được bổ sung năng lượng, Nữ Thần Công Chính biết rõ vị trí, cậu phải nhanh chóng chạy tới đó mới được."
Cố Thanh Sơn nói: "Nếu tôi tới đó thì thiết bị ấy sẽ bị lộ."
"Không sao. Sau khi cậu rời đi, nó sẽ tự nổ."
"Rất tốt, Anna đi rồi, tôi sẽ dùng cách này để rời đi. Thêm một chuyện nữa, Giáo hoàng ở đâu vậy?" Cố Thanh Sơn nghiêm túc hỏi.
"Giáo hoàng vẫn luôn ở tòa thánh."
Cố Thanh Sơn thoáng yên tâm hơn một chút, nói: "Một khi bà ta có bất cứ động tĩnh gì thì phải thông báo cho tôi ngay, tôi sẽ rời khỏi Thánh quốc bằng mọi cách."
"Được, tôi sẽ chú ý quan sát."
"Ừ, lúc trở về tôi sẽ mời ông ăn bánh ngọt." Cố Thanh Sơn nói xong cũng tắt máy.
Một vài tên giáo sĩ mặc đồ màu đen đang chạy về hướng trên lầu, bọn họ nhìn cái động lớn cuối hành lang rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn, căng thẳng kêu to.
"Anh là ai!"
"Không được nhúc nhích, mau báo danh tính."
"Ngài Yvan đâu?"
"Mau chóng thông báo cho những người khác!"
Bọn họ mồm năm miệng mười nói liến thoắng liên tục, Cố Thanh Sơn lắc đầu, thanh kiếm xoay ngang một cái rồi nhẹ ngàng đâm lên sàn nhà. Sàn nhà trước mặt hắn giống như bị thiên thạch đâm phải, ầm ầm vỡ tan, vết nứt kéo dài đến tận dưới chân của mấy giáo sĩ kia.
Đám giáo sĩ không có cách nào khác, chỉ có thể nương theo mấy tấm sàn rơi vụn, nhẹ nhàng nhảy qua chỗ khác. Bọn họ vất vả lắm mới đứng vững được, khi ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy người nọ vẫn đứng vững ở mép sàn nhà bị vỡ trên tầng ba, vác kiếm trên vai, thoải mái nhàn nhã nhìn xuống dưới.
"Rốt cuộc anh là ai?" Một tên giáo sĩ lớn tiếng dò hỏi.
"Tôi? Yvan không nói với các anh à?" Cố Thanh Sơn hờ hững hỏi lại.
Vài tên giáo sĩ nhìn nhau, lấy bộ đàm ra thông báo cho tổng bộ, nhưng bọn họ bấm số gọi rất lâu mà vẫn không thể nào gọi đi được.
"Thế hệ này, chỉ có một mình tao có." Yvan cao ngạo nói.
"Không sai, đúng là rất hiếm." Cố Thanh Sơn gật đầu đồng ý, sau đó cảm thán nói tiếp: "Chậc chậc, đứng đó để người ta tùy ý đánh, quần áo bị lột sạch cũng mặc kệ, vẫn một mực cầu người khác không ngừng tiếp tục đánh mình. Trên thế giới có rất nhiều kẻ điên thích bị ngược đãi, nhưng muốn đạt tới được cảnh giới này của anh, tôi dám nói rằng con người đúng là không thể làm được."
Yvan sững sờ đứng nghe Cố Thanh Sơn nói, sau đó rít lên, tức đến mức câu chữ lộn xộn: "Tao muốn, tao muốn giết mày!"
"Tuy thái độ của anh rất tệ, nhưng tôi vẫn đưa tiền boa cho này.” Cố Thanh Sơn tiện tay ném xấp tiền giấy kia lên.
Tiền giấy tản ra đầy trời, che khuất tầm mắt của Yvan, mà lúc này khoảng cách giữa hai người bọn họ đã vừa đủ.
Một thanh kiếm liền xuất hiện ở không trung.
Là Địa kiếm.
"Kiếm? Thứ đồ vừa mỏng vừa yếu." Yvan vung tay gạt mớ tiền ra, cười lạnh nói.
Bên kia, Cố Thanh Sơn vác Địa kiếm lên, linh lực toàn thân mãnh liệt chuyển động.
Yvan dường như đã cảm ứng được cái gì đó, sắc mặt thoáng cái liền thay đổi. Gã nhanh chóng lui về phía sau hòng tránh né đòn công kích này, nhưng mà thanh kiếm này tung ra quá nhanh, lúc này gã mới phản ứng thì đã muộn, bây giờ căn bản là trốn không được.
Không khí bị xé rách, phát ra tiếng rít gào chói tai.
"Keng!"
Máy truyền tin trên người Yvan bị trường kiếm lướt qua, tách rời thành mấy món linh kiện vụn vặt ngay giữa không trung, sau đó rơi rả tả trên mặt đất.
Trong lòng Cố Thanh Sơn thả lỏng được một phần. Chỉ cần trong vòng mười phút mà Yvan không liên lạc được với bất kỳ kẻ nào, vậy thì cũng sẽ không có bất kỳ ai biết được nguyên nhân của chuyện này, muốn giải quyết những chuyện sau đó cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Người đâu... " Y Phàm rống lên một tiếng, giơ ngọn lửa trắng trong tay lên, ném thẳng về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lách mình sang bên cạnh, thanh trường kiếm lại đâm về phía trước lần nữa.
Trúng rồi!
Nhưng mà chiêu kiếm này lại rất nhẹ nhàng, hầu như không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Yvan. Thân kiếm đã sớm quay ngang qua, mũi kiếm chĩa về hướng khác, lưng kiếm ấn ngay trên ngực gã.
Có điều, tuy một kiếm này không gây ra bất kỳ thương tích gì cho Yvan, nhưng sức mạnh của kiếm quang sẽ bao quanh người gã, đẩy gã bay đi thật xa.
"Đi đường vui vẻ." Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Ầm!
Cả hành lang bị kiếm khí ảnh hưởng, lập tức sụp đổ ầm ầm. Trong khi đó, Thánh đồ Yvan bị một luồng kiếm quang bao lấy chặt chẽ, bay vút đi, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi tung tích đâu nữa. Gã giống như một ngôi sao băng giữa bầu trời đêm, lấp lánh xẹt qua ở phía chân trời.
Địa kiếm sáu nghìn cân được Cố Thanh Sơn sử dụng một cách khéo léo, những đợt kiếm quang dùng mười phần uy lực cứ thế xuất ra. Chỉ sợ rằng trong thời gian ngắn, Yvan đừng nghĩ tới việc trở về.
Cố Thanh Sơn thu kiếm lại.
Thực ra trong kiếp trước, mọi người cũng đã đau đầu suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng tìm ra được một vài biện pháp để vượt qua "Chuộc Tội". Nhưng những biện pháp này đều cần có thủ đoạn cao minh, kỹ xảo cường đại và phải có cả năng lực khống chế nữa.
Cố Thanh Sơn chẳng qua chỉ dùng biện pháp để tránh né gã mà thôi. Dù sao, thứ hắn cần chỉ là kiếm mười phút giúp Anna.
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua cuối hành lang, chỗ đó chỉ còn lại một cái động lớn trống trơn. Hắn lại nhìn đầu vai của mình, có một chùm ánh sáng trắng đang lẳng lặng nằm trên đó. Đây là lúc Yvan bay đi đã dùng hết toàn lực để dính thứ này lên người hắn.
Ngay khi chùm ánh sáng tiếp xúc với cơ thể, Cố Thanh Sơn đã dùng linh lực để ngăn cách nó lại.
Đây là một loại dấu hiệu đại biểu cho kẻ địch của Thánh giáo, ở một khoảng cách đủ gần thì tất cả các Thánh đồ cấp cao đều có thể cảm nhận được nó. May mà động tác của Cố Thanh Sơn đủ nhanh, chỉ một lát liền có thể ngăn nó lại được, nếu không cái dấu hiệu nho nhỏ này sẽ không ngừng đưa đến cho hắn vô số kẻ thù cường đại.
Dưới lầu có người đã nghe thấy tiếng gọi của Yvan, hơn nữa còn có tiếng ầm ầm phát ra do chiêu kiếm lúc nãy, nên dần dần đã có một vài giáo đồ dò xét đi về phía này. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, kèm với đó là âm thanh chuyện trò huyên náo.
Cố Thanh Sơn gọi: "Nữ Thần Công Chính."
[Có.]
"Tôi để thiết bị Bước nhảy siêu tốc trong phòng trưng bày rồi. Mười phút sau, linh hồn của Quốc vương sẽ tiêu tán. Đến lúc đó, cô lập tức khởi động Bước nhảy siêu tốc, đưa Anna trở về."
[Đã rõ. Liêu Hành muốn nói chuyện với ngài].
"Kết nối đi."
Bên trong quang não liền truyền đến giọng nói nghiêm túc của Liêu Hành: "Diệp Phi Ly muốn đi cứu cậu."
"Bảo cậu ta đừng đến, cậu ta mà xuất hiện một cái, lỡ như bị phát hiện ra thân phận thì sẽ vô cùng phiền toái."
"Tôi cũng nghĩ vậy, cho nên vào thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào khoa học kỹ thuật." Liêu Hành đắc ý nói.
"Ông có đề nghị gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Liêu Hành vội vàng nói: "Ở thủ đô của Thánh quốc tôi có giấu một thiết bị Bước nhảy siêu tốc, nó đang được bổ sung năng lượng, Nữ Thần Công Chính biết rõ vị trí, cậu phải nhanh chóng chạy tới đó mới được."
Cố Thanh Sơn nói: "Nếu tôi tới đó thì thiết bị ấy sẽ bị lộ."
"Không sao. Sau khi cậu rời đi, nó sẽ tự nổ."
"Rất tốt, Anna đi rồi, tôi sẽ dùng cách này để rời đi. Thêm một chuyện nữa, Giáo hoàng ở đâu vậy?" Cố Thanh Sơn nghiêm túc hỏi.
"Giáo hoàng vẫn luôn ở tòa thánh."
Cố Thanh Sơn thoáng yên tâm hơn một chút, nói: "Một khi bà ta có bất cứ động tĩnh gì thì phải thông báo cho tôi ngay, tôi sẽ rời khỏi Thánh quốc bằng mọi cách."
"Được, tôi sẽ chú ý quan sát."
"Ừ, lúc trở về tôi sẽ mời ông ăn bánh ngọt." Cố Thanh Sơn nói xong cũng tắt máy.
Một vài tên giáo sĩ mặc đồ màu đen đang chạy về hướng trên lầu, bọn họ nhìn cái động lớn cuối hành lang rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn, căng thẳng kêu to.
"Anh là ai!"
"Không được nhúc nhích, mau báo danh tính."
"Ngài Yvan đâu?"
"Mau chóng thông báo cho những người khác!"
Bọn họ mồm năm miệng mười nói liến thoắng liên tục, Cố Thanh Sơn lắc đầu, thanh kiếm xoay ngang một cái rồi nhẹ ngàng đâm lên sàn nhà. Sàn nhà trước mặt hắn giống như bị thiên thạch đâm phải, ầm ầm vỡ tan, vết nứt kéo dài đến tận dưới chân của mấy giáo sĩ kia.
Đám giáo sĩ không có cách nào khác, chỉ có thể nương theo mấy tấm sàn rơi vụn, nhẹ nhàng nhảy qua chỗ khác. Bọn họ vất vả lắm mới đứng vững được, khi ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy người nọ vẫn đứng vững ở mép sàn nhà bị vỡ trên tầng ba, vác kiếm trên vai, thoải mái nhàn nhã nhìn xuống dưới.
"Rốt cuộc anh là ai?" Một tên giáo sĩ lớn tiếng dò hỏi.
"Tôi? Yvan không nói với các anh à?" Cố Thanh Sơn hờ hững hỏi lại.
Vài tên giáo sĩ nhìn nhau, lấy bộ đàm ra thông báo cho tổng bộ, nhưng bọn họ bấm số gọi rất lâu mà vẫn không thể nào gọi đi được.