Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 269
“Được rồi.” Trương Anh Hào đứng lên.
Sau đó, Anna dẫn Cố Thanh Sơn lên phi thuyền Lưu Hỏa của mình, nhanh chóng bay đi. Dưới ánh nhìn chăm chú của Trương Anh Hào và Liêu Hành, phi thuyền Lưu Hỏa bay lên không trung, dần dần biến mất ở phía chân trời.
Trên phi thuyền, không biết Anna từ hốc tối nào lấy ra một chai rượu mạnh, ra hiệu với Cố Thanh Sơn.
“Có muốn một chút không?”
“Không, cô hãy tăng tốc phi thuyền lên một chút đi.”
“Sao vậy? Nhìn bộ dạng của anh hình như đang rất sốt ruột.” Anna khó hiểu hỏi.
“Tôi có hơi lo lắng cho Diệp Phi Ly, lỗ tai của cậu ấy đã bị đau mấy lần, nếu tính thời gian thì lần này sắp đến rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thiên Tuyển kỹ thức tỉnh sẽ có đủ tình trạng khác thường, tôi thấy anh không cần lo lắng quá đâu.” Anna nói: “Ngược lại thì tôi khá hiếu kỳ, quỷ giết người có thể thức tỉnh Thiên Tuyển kỹ gì?”
“Anh ta là quỷ giết người đã hoàn toàn tiến hóa, kỹ năng thức tỉnh khẳng định không giống với mọi người. Chúng ta vẫn nên đi nhanh hơn chút đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Anna cất rượu, bắt đầu nghiêm túc điều khiển phi thuyền.
“Xem tôi đây.” Cô nói.
Một tiếng nổ mãnh liệt, phi thuyền Lưu Hỏa lập tức tiến vào trạng thái bay với tốc độ siêu thanh.
“Nữ Thần Công Chính, giúp tôi kết nối với Diệp Phi Ly.”
[Đang kết nối.] Nữ Thần Công Chính nói.
Ngay sau đó, những tiếng gào thét liên tục truyền tới từ trong quang não.
“Sao lúc này lại tìm tôi, giờ tôi đang phải đối phó với một đối thủ rất mạnh đây này.” Diệp Phi Ly oán hận nói.
“Trước tiên cậu cứ trốn đi, đợi chúng tôi đến.”
“Chạy trốn? Anh đang nói đùa gì vậy? Đây là giờ ăn của tôi, hơn nữa đối phương cũng rất mạnh, có muốn trốn cũng trốn không thoát được đâu.”
Cố Thanh Sơn không nói hai lời, trực tiếp ngắt kết nối.
“Nữ Thần Công Chính, gửi vị trí cụ thể của cậu ấy cho Anna.” Cố Thanh Sơn nói.
[Vâng, thưa ngài.] Nữ Thần Công Chính đáp.
Anna đã tiếp nhận vị trí, nhìn Cố Thanh Sơn nói: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ nhanh chóng đến nơi thôi.”
- ---------
Diệp Phi Ly nhìn tên quỷ giết người ở đối diện, có chút nhức đầu. Đó là một tên quỷ giết người biến dị toàn thân màu xám, cũng là quỷ giết người cấp sáu như Diệp Phi Ly, chỉ có điều thời gian tăng cấp muộn hơn hắn ta một chút.
Diệp Phi Ly tăng cấp sớm, hơn nữa ngày ngày ở chung với đám người Cố Thanh Sơn, cho nên đã học được không ít mánh khóe chiến đấu, lẽ ra có thể giết chết đối phương rất dễ dàng, thế nhưng tên quỷ giết người biến dị này có một bản lĩnh khiến người ta rất đau đầu.
Bất tử.
Cho dù Diệp Phi Ly có đánh gã như thế nào, cho dù có bị thương nặng đến đâu, gã cũng bình phục rất nhanh, không có một dấu hiệu tử vong nào.
Ngược lại thì nhân lúc Diệp Phi Ly sơ suất, tên quỷ giết người màu xám đã lấy vết thương trả vết thương, tàn nhẫn tặng cho Diệp Ly Phi hai vết.
“Hừ, tao không tin.” Diệp Phi Ly nhổ ra một ngụm máu, tức giận nói.
Hắn ta bay lên thật cao giữa không trung, hai tay biến thành lưỡi đao thật dài, những tia máu đỏ ngầu vô tận ngưng kết trên đó.
“Không biết sau khi chém ngang lưng, mày còn có thể sống hay không.” Hắn ta lẩm bẩm.
Tên quỷ giết người màu xám ở phía dưới thấy vậy, hai tay cũng hóa thành lưỡi đao, không cam lòng tỏ ra yếu thế mà gào thét.
Diệp Phi Ly dồn hết sức lực, đang muốn xông xuống, nhưng đột nhiên, một âm thanh đinh tai nhức óc không giải thích được vang lên, dường như có rất nhiều nhân vật không biết là ai đang nói chuyện ngay trong lỗ tai hắn.
“Hỏng rồi! Sao lúc này lại phát tác chứ!” Mặt Diệp Phi Ly tái mét đi. Một giây sau, hai tai của hắn ta bộc phát ra một cơn đau đớn sâu tận xương tủy.
“A a a a a!”
Diệp Phi Ly gào thảm, bay lượn lung tung trên bầu trời. Tên quỷ giết người màu xám đối diện hắn ta không hề buông lỏng cảnh giác chút nào, ngược lại còn dè dặt lui về phía sau một bước.
Diệp Phi Ly liều mạng vật lộn trên bầu trời, lúc thì đâm vào tòa nhà chọc trời, lúc thì vấp phải đèn chiếu sáng tự động trên đường, bay qua trái lộn qua phải một hồi, rồi đột nhiên rơi xuống.
Ầm!
Mặt đất bị đập thành một cái hố to, từ trong hố truyền tới tiếng kêu khóc liên tục không ngừng của Diệp Phi Ly.
“Đau đau đau đau đau!”
“A a a!”
“Cứu mạng!”
Quỷ giết người màu xám lúc này mới chạy lên phía trước, đứng bên cạnh hố nhìn xuống. Gã chỉ thấy Diệp Phi Ly đưa hai tay che lỗ tai lại, không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất, gần như đã đánh mất tất cả năng lực chiến đấu. Gã lặng lẽ quan sát mấy giây, lúc này mới yên tâm.
Nếu như giết tên nhãi ở phía dưới, gã nhất định sẽ thu được lợi ích cực kỳ lớn. Vì vậy, gã không do dự nữa, nhe răng cười rồi nhảy lên thật cao, đôi tay đã hóa thành trường đao, được bao bọc bởi một luồng khí màu xám mờ nhạt.
Một đao này, gã dự định sẽ chặt đầu của đối phương xuống.
Đúng lúc gã đang định thực hiện, đột nhiên có một ngọn lửa màu đen xuất hiện từ trong hư không, sau đó lao vun vút về phía gã. Ngọn lửa đen từ từ mở rộng, hóa thành một cái bộ xương mặc áo giáp nửa người.
Bộ xương ấy mang theo ngọn lửa hừng hực khắp người, mở rộng hai tay ra, ôm lấy gã thật chặt.
Quỷ giết người màu xám tro hoảng sợ hét lên một tiếng, vuùng ẫy thoát khỏi bộ xương, bay lên rồi rơi xuống tại một nơi khác. Gã lăn mấy vòng trên mặt đất, nhưng lại phát hiện không cách nào dập được ngọn lửa màu đen trên người mình. Hai tay gã hóa thành trường đao, nhanh chóng chém đứt mấy nơi bị thiêu đốt trên người.
Ngọn lửa đen đốt cháy sạch hết những bộ phận đã bị cắt rời.
Chẳng bao lâu sau, trên người quỷ giết người màu xám tro lại nhanh chóng mọc ra da thịt mới.
Ngay lúc này, một giọng nữ dễ nghe vang lên: "Hả? Thú vị! Còn có thể sử dụng loại phương pháp này để triệt tiêu lửa của ta sao." Anna nhìn đối phương, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Con quái vật này xử lý sao giờ? Giết chết hả?" Cô hỏi Cố Thanh Sơn.
"Chờ thêm chút nữa rồi tính." Cố Thanh Sơn nói. Hắn đi xuống hố to, đè Diệp Phi Ly lại, mở cái nút bịt của một bình thủy tinh rồi rót toàn bộ chất lỏng bên trong bình vào miệng hắn ta.
"Đây là cái gì... ưm." Diệp Phi Ly thở hổn hển nói, nhưng ngay sau đó động nhiên yên tĩnh lại.
"A...!" Chỉ một giây sau, hắn ta lại rít gào lên, cả người co lại thành một cục, dùng hai cánh tay ôm chặt lấy chính mình.
Sau vài giây ngắn ngủi, đôi cánh chim đột nhiên mở ra, Diệp Phi Ly phóng thẳng lên cao, phát ra một tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
"Tôi rốt cuộc nghe thấy rồi!"
"Tôi nghe thấy âm thanh của mấy người rồi!"
Hắn ta nhìn xung quanh giống như đang nhận thức lại thế giới này một lần nữa.
"Nhưng... Mấy người là ai?"
Hắn ta khàn giọng hỏi ra một câu như vậy.
Chân mày Cố Thanh Sơn cau lại, hỏi: "Cậu nghe thấy cái gì vậy?"
Trên mặt Diệp Phi Ly tràn ngập vẻ hoang mang, mở miệng như nói sảng: "Tôi nghe thấy... tiếng thét chói tai thống khổ trong thế giới này." Hắn ta lẩm bẩm nói tiếp: "Tôi là quỷ giết người mạnh nhất, vì vậy thế giới ban cho tôi một Thiên Tuyển kỹ, giúp tôi nghe rõ được sự thật."
Tim Cố Thanh Sơn nhảy lên, tình trạng này thoạt nhìn rất giống với kiểu thức tỉnh Thiên Tuyển kỹ hệ Thần Bí. Chẳng lẽ mình đánh bậy đánh bạ lại có thể làm được rồi?
Sau đó, Anna dẫn Cố Thanh Sơn lên phi thuyền Lưu Hỏa của mình, nhanh chóng bay đi. Dưới ánh nhìn chăm chú của Trương Anh Hào và Liêu Hành, phi thuyền Lưu Hỏa bay lên không trung, dần dần biến mất ở phía chân trời.
Trên phi thuyền, không biết Anna từ hốc tối nào lấy ra một chai rượu mạnh, ra hiệu với Cố Thanh Sơn.
“Có muốn một chút không?”
“Không, cô hãy tăng tốc phi thuyền lên một chút đi.”
“Sao vậy? Nhìn bộ dạng của anh hình như đang rất sốt ruột.” Anna khó hiểu hỏi.
“Tôi có hơi lo lắng cho Diệp Phi Ly, lỗ tai của cậu ấy đã bị đau mấy lần, nếu tính thời gian thì lần này sắp đến rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thiên Tuyển kỹ thức tỉnh sẽ có đủ tình trạng khác thường, tôi thấy anh không cần lo lắng quá đâu.” Anna nói: “Ngược lại thì tôi khá hiếu kỳ, quỷ giết người có thể thức tỉnh Thiên Tuyển kỹ gì?”
“Anh ta là quỷ giết người đã hoàn toàn tiến hóa, kỹ năng thức tỉnh khẳng định không giống với mọi người. Chúng ta vẫn nên đi nhanh hơn chút đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Anna cất rượu, bắt đầu nghiêm túc điều khiển phi thuyền.
“Xem tôi đây.” Cô nói.
Một tiếng nổ mãnh liệt, phi thuyền Lưu Hỏa lập tức tiến vào trạng thái bay với tốc độ siêu thanh.
“Nữ Thần Công Chính, giúp tôi kết nối với Diệp Phi Ly.”
[Đang kết nối.] Nữ Thần Công Chính nói.
Ngay sau đó, những tiếng gào thét liên tục truyền tới từ trong quang não.
“Sao lúc này lại tìm tôi, giờ tôi đang phải đối phó với một đối thủ rất mạnh đây này.” Diệp Phi Ly oán hận nói.
“Trước tiên cậu cứ trốn đi, đợi chúng tôi đến.”
“Chạy trốn? Anh đang nói đùa gì vậy? Đây là giờ ăn của tôi, hơn nữa đối phương cũng rất mạnh, có muốn trốn cũng trốn không thoát được đâu.”
Cố Thanh Sơn không nói hai lời, trực tiếp ngắt kết nối.
“Nữ Thần Công Chính, gửi vị trí cụ thể của cậu ấy cho Anna.” Cố Thanh Sơn nói.
[Vâng, thưa ngài.] Nữ Thần Công Chính đáp.
Anna đã tiếp nhận vị trí, nhìn Cố Thanh Sơn nói: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ nhanh chóng đến nơi thôi.”
- ---------
Diệp Phi Ly nhìn tên quỷ giết người ở đối diện, có chút nhức đầu. Đó là một tên quỷ giết người biến dị toàn thân màu xám, cũng là quỷ giết người cấp sáu như Diệp Phi Ly, chỉ có điều thời gian tăng cấp muộn hơn hắn ta một chút.
Diệp Phi Ly tăng cấp sớm, hơn nữa ngày ngày ở chung với đám người Cố Thanh Sơn, cho nên đã học được không ít mánh khóe chiến đấu, lẽ ra có thể giết chết đối phương rất dễ dàng, thế nhưng tên quỷ giết người biến dị này có một bản lĩnh khiến người ta rất đau đầu.
Bất tử.
Cho dù Diệp Phi Ly có đánh gã như thế nào, cho dù có bị thương nặng đến đâu, gã cũng bình phục rất nhanh, không có một dấu hiệu tử vong nào.
Ngược lại thì nhân lúc Diệp Phi Ly sơ suất, tên quỷ giết người màu xám đã lấy vết thương trả vết thương, tàn nhẫn tặng cho Diệp Ly Phi hai vết.
“Hừ, tao không tin.” Diệp Phi Ly nhổ ra một ngụm máu, tức giận nói.
Hắn ta bay lên thật cao giữa không trung, hai tay biến thành lưỡi đao thật dài, những tia máu đỏ ngầu vô tận ngưng kết trên đó.
“Không biết sau khi chém ngang lưng, mày còn có thể sống hay không.” Hắn ta lẩm bẩm.
Tên quỷ giết người màu xám ở phía dưới thấy vậy, hai tay cũng hóa thành lưỡi đao, không cam lòng tỏ ra yếu thế mà gào thét.
Diệp Phi Ly dồn hết sức lực, đang muốn xông xuống, nhưng đột nhiên, một âm thanh đinh tai nhức óc không giải thích được vang lên, dường như có rất nhiều nhân vật không biết là ai đang nói chuyện ngay trong lỗ tai hắn.
“Hỏng rồi! Sao lúc này lại phát tác chứ!” Mặt Diệp Phi Ly tái mét đi. Một giây sau, hai tai của hắn ta bộc phát ra một cơn đau đớn sâu tận xương tủy.
“A a a a a!”
Diệp Phi Ly gào thảm, bay lượn lung tung trên bầu trời. Tên quỷ giết người màu xám đối diện hắn ta không hề buông lỏng cảnh giác chút nào, ngược lại còn dè dặt lui về phía sau một bước.
Diệp Phi Ly liều mạng vật lộn trên bầu trời, lúc thì đâm vào tòa nhà chọc trời, lúc thì vấp phải đèn chiếu sáng tự động trên đường, bay qua trái lộn qua phải một hồi, rồi đột nhiên rơi xuống.
Ầm!
Mặt đất bị đập thành một cái hố to, từ trong hố truyền tới tiếng kêu khóc liên tục không ngừng của Diệp Phi Ly.
“Đau đau đau đau đau!”
“A a a!”
“Cứu mạng!”
Quỷ giết người màu xám lúc này mới chạy lên phía trước, đứng bên cạnh hố nhìn xuống. Gã chỉ thấy Diệp Phi Ly đưa hai tay che lỗ tai lại, không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất, gần như đã đánh mất tất cả năng lực chiến đấu. Gã lặng lẽ quan sát mấy giây, lúc này mới yên tâm.
Nếu như giết tên nhãi ở phía dưới, gã nhất định sẽ thu được lợi ích cực kỳ lớn. Vì vậy, gã không do dự nữa, nhe răng cười rồi nhảy lên thật cao, đôi tay đã hóa thành trường đao, được bao bọc bởi một luồng khí màu xám mờ nhạt.
Một đao này, gã dự định sẽ chặt đầu của đối phương xuống.
Đúng lúc gã đang định thực hiện, đột nhiên có một ngọn lửa màu đen xuất hiện từ trong hư không, sau đó lao vun vút về phía gã. Ngọn lửa đen từ từ mở rộng, hóa thành một cái bộ xương mặc áo giáp nửa người.
Bộ xương ấy mang theo ngọn lửa hừng hực khắp người, mở rộng hai tay ra, ôm lấy gã thật chặt.
Quỷ giết người màu xám tro hoảng sợ hét lên một tiếng, vuùng ẫy thoát khỏi bộ xương, bay lên rồi rơi xuống tại một nơi khác. Gã lăn mấy vòng trên mặt đất, nhưng lại phát hiện không cách nào dập được ngọn lửa màu đen trên người mình. Hai tay gã hóa thành trường đao, nhanh chóng chém đứt mấy nơi bị thiêu đốt trên người.
Ngọn lửa đen đốt cháy sạch hết những bộ phận đã bị cắt rời.
Chẳng bao lâu sau, trên người quỷ giết người màu xám tro lại nhanh chóng mọc ra da thịt mới.
Ngay lúc này, một giọng nữ dễ nghe vang lên: "Hả? Thú vị! Còn có thể sử dụng loại phương pháp này để triệt tiêu lửa của ta sao." Anna nhìn đối phương, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Con quái vật này xử lý sao giờ? Giết chết hả?" Cô hỏi Cố Thanh Sơn.
"Chờ thêm chút nữa rồi tính." Cố Thanh Sơn nói. Hắn đi xuống hố to, đè Diệp Phi Ly lại, mở cái nút bịt của một bình thủy tinh rồi rót toàn bộ chất lỏng bên trong bình vào miệng hắn ta.
"Đây là cái gì... ưm." Diệp Phi Ly thở hổn hển nói, nhưng ngay sau đó động nhiên yên tĩnh lại.
"A...!" Chỉ một giây sau, hắn ta lại rít gào lên, cả người co lại thành một cục, dùng hai cánh tay ôm chặt lấy chính mình.
Sau vài giây ngắn ngủi, đôi cánh chim đột nhiên mở ra, Diệp Phi Ly phóng thẳng lên cao, phát ra một tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
"Tôi rốt cuộc nghe thấy rồi!"
"Tôi nghe thấy âm thanh của mấy người rồi!"
Hắn ta nhìn xung quanh giống như đang nhận thức lại thế giới này một lần nữa.
"Nhưng... Mấy người là ai?"
Hắn ta khàn giọng hỏi ra một câu như vậy.
Chân mày Cố Thanh Sơn cau lại, hỏi: "Cậu nghe thấy cái gì vậy?"
Trên mặt Diệp Phi Ly tràn ngập vẻ hoang mang, mở miệng như nói sảng: "Tôi nghe thấy... tiếng thét chói tai thống khổ trong thế giới này." Hắn ta lẩm bẩm nói tiếp: "Tôi là quỷ giết người mạnh nhất, vì vậy thế giới ban cho tôi một Thiên Tuyển kỹ, giúp tôi nghe rõ được sự thật."
Tim Cố Thanh Sơn nhảy lên, tình trạng này thoạt nhìn rất giống với kiểu thức tỉnh Thiên Tuyển kỹ hệ Thần Bí. Chẳng lẽ mình đánh bậy đánh bạ lại có thể làm được rồi?