Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 325
Điều làm người khác để ý chính là trên chân và tay của bọn họ bị quấn đầy xiềng xích, sóng linh lực cuồn cuộn trên người họ bị xiềng xích áp chế, không thể nào phát ra được. Trên xiềng xích thỉnh thoảng lại phát ra ánh sáng mờ mờ, bao phủ hai người họ.
Trong hai cô nương này, một người cầm hồ lô đỏ trong tay, người còn lại thì cầm một cái bình lưu ly.
Bọn họ cung kính đứng ở hai đầu, ở giữa là một chàng trai trả mặc áo bào tím.
Lúc chàng trai này xuất hiện, Ninh Nguyệt Thiền và Lãnh Thiên Tinh đều quay sang nhìn Cố Thanh Sơn.
"Làm gì thế?" Cố Thanh Sơn hỏi hai người họ.
"Nhìn thoáng qua thì thân hình và khí chất của người này rất giống huynh." Lãnh Thiên Tinh nói.
"Chỉ có tướng mạo là khác thôi, nếu như quan sát một cách tỉ mỉ thì có thể nhanh chóng nhận ra ngay." Ninh Nguyệt Thiền đánh giá Cố Thanh Sơn, giống như thể đang xác nhận lại.
Gương mặt của nam tử kia rất gầy gò, ánh mắt lạnh như băng, cả cơ thể như ẩn như hiện, dường như không hề tồn tại trên thế giới này. Hắn ta chỉ đứng ở đó thôi mà toàn thân đã xuất hiện từng ngọn lửa cháy rừng rực, đốt cháy không gian tạo ra những vết nứt đen ngòm.
Hai mỹ nhân tuyệt sắc ngạc nhiên nhìn khắp bốn phía, sau đó bọn họ lại nhìn xuống đám người ở phía dưới.
Điều khiến cho Cố Thanh Sơn chú ý chính là biểu cảm rất vi diệu trên gương mặt của bọn họ.
Chỉ nghe thấy một mỹ nhân tuyệt sắc nhẹ giọng nói khe khẽ: "Tỷ tỷ, tỷ xem đi, đây là thế giới chưa ai chạm tay vào!"
"Đúng thế, đúng là một thế giới mới, chỉ đáng tiếc là bọn họ quá yếu ớt. Xem ra lại sắp có một trận chiến khiến trăm họ lầm than rồi." Mỹ nhân còn lại thở dài, nói.
"Hừ, chắc bây giờ trong lòng công tử đang vui vẻ lắm đây." Tuyệt sắc mỹ nhân nhìn sang vị công tử mặc áo bào tím.
Nam tử trẻ tuổi kia không hề nói một lời nào, hắn chỉ dùng thần niệm để đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Bốn vị Tôn giả cùng mười hai vị Thánh nhân cảm nhận được khí tức trên người của hai cô nương kia, đột nhiên thấy hơi do dự. Hai người họ thoạt nhìn có vẻ rất mạnh, nhưng cũng giống như một kẻ đang bị giam cầm, làm cho người ta không có cách nào để phán đoán nổi. Mãi cho đến khi nhận ra sóng linh lực của vị công tử áo tím, trên mặt bọn họ mới có vẻ vui mừng khôn xiết, vội vàng hành lễ với hắn ta. Một tu sĩ cầm đầu đám người nói: "Xin hỏi các hạ có phải là bằng hữu của Lục tiên không?"
Vị công tử áo tím kia vừa nghe xong thì liền nhếch miệng ra vẻ châm chọc. Hắn ta nói với hai cô nương kia: "Trước đây phụ thân đã giết một người, mà trên cơ thể người đó lại có một vài đồ vật rất hợp với ta, không ngờ hôm nay một vật trong số đó đã mở vách ngăn ra, giúp ta tìm được thế giới này.”
"Công tử định làm thế nào ạ?"
"Mang hồ lô tới đây."
Hai cô nương kia hơi khựng lại, trông vẻ mặt dường như khá thất vọng. Cô nương có gương mặt dịu dàng mềm giọng khuyên nhủ: "Công tử, sao người lại không lấy Ngũ Hành chi nguyên?"
Công tử áo tím cười lạnh nói: "Nếu như vậy thì tất cả những người bên phía chúng ta đều cảm nhận được, lợi ích sẽ bị bọn họ chia đều. Nếu như ta tự luyện hóa thế giới này thì phần lớn lợi ích sẽ hoàn toàn thuộc về môn phái của ta, như thế chẳng phải là tốt hơn sao? Mang hồ lô tới đây cho ta!" Hắn ta quay đầu nhìn về phía hai người họ, ánh mắt chợt lóe lên vẻ lạnh lùng, hung ác.
Hai cô nương kia thấy vậy, buộc lòng phải đáp lại: "Vâng!"
Sau đó, một trong hai người đẩy xiềng xích ở trên hai cánh tay ra, nâng hồ lô lên ngang ngực, dốc miệng hồ lô xuống phía dưới. Ánh mắt nàng ta có vẻ không đành lòng cho lắm, nhưng chẳng mấy chốc đã được dấu đi.
Công tử áo tím bắt quyết, quát lên: "Bắt đầu!"
Hồ lô lập tức tỏa ra ánh ngũ sắc sặc sỡ.
Công tử áo tím đổi sang một thủ quyết khác, thôi thúc linh lực trong người. Theo sự điều khiển của pháp quyết, từ miệng hồ lô bốc ra một luồng khói đen. Hắn ta lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, nói: "Thế giới này cũng không tệ lắm, chỉ có điều là quá nhiều người."
Lời nói còn chưa dứt thì một trận mưa lửa tầm tã từ trên trời giáng xuống, kèm theo đó là vô số tiếng thét chói tai cũng như tiếng mắng chửi kinh sợ...
Ngay giây phút mưa lửa rơi xuống, hình ảnh cũng kết thúc, âm thanh khắc khổ mà ba người Cố Thanh Sơn nghe thấy khi vừa bước vào lại vang lên một lần nữa.
"Tu sĩ đã bị tàn sát gần như sạch sẽ, cả thế giới chỉ còn lại một vài món đồ vật có linh tính là bọn ta mà thôi...”
“Không còn tu sĩ Nhân tộc, bọn ta không có cách nào để tự thăng cấp nữa."
"Không còn tu sĩ Nhân tộc, bọn ta phải làm bạn với sự cô đơn mãi mãi, cho đến khi thế giới bị hủy diệt."
"Bọn ta muốn báo thù cho chủ nhân, cũng báo thù cho bản thân mình."
"Nếu như ngươi đồng ý giúp đỡ bọn ta, thì hãy nhận lấy cái bình bát này."
"Cái bình bát này có thể tiêu diệt được hàng nghìn hàng vạn tà ma trên thế gian, đáng tiếc là trong thế giới của bọn ta, truyền thừa của Phật tông đã sớm bị cắt đứt rồi, vì vậy nên không thể nào thi triển hết toàn bộ sức mạnh được."
Nói đến đó, âm thanh biến mất.
Ba người xem xong đoạn hình ảnh này, không nhịn được mà đưa mắt nhìn nhau.
Một vầng sáng trắng chói lòa hiện lên, bọn họ lại xuất hiện tại Phật đường một lần nữa.
Bình bát bay lên, sau đó tự động rơi vào trong tay của Cố Thanh Sơn. Hắn nâng bình bát, trầm tư một lúc lâu.
Sắc mặt của Ninh Nguyệt Thiền rất phức tạp, nàng nói: "Huynh muốn giúp chúng à? Huynh sẽ giúp những khí linh này ư?"
"Với tình huống như bây giờ thì giúp bọn họ cũng chính là giúp chúng ta." Cố Thanh Sơn nói xong, cẩn thận cất bình bát đi.
Nó không hề phản kháng chút nào, mặc cho Cố Thanh Sơn để nó vào túi trữ vật.
Lãnh Thiên Tinh bỗng nhiên hỏi: "Nhưng mà họ tới đây bằng cách nào chứ?"
"Huynh đang nói ai?"
"Các tu sĩ của thế giới Thần Võ dùng bí pháp khởi động một pháp bảo, mở dòng chảy thời không ra, mang công tử áo tím tới."
"Đúng vậy."
"Nhưng mà những tu sĩ chúng ta gặp lúc nãy đã đến đây bằng cách nào?" Lãnh Thiên Tinh tiếp tục nói: "Nếu đến nơi này là một chuyện cực kỳ dễ dàng, vậy thì thế giới này chắc hẳn đã bị họ chiếm giữ từ lâu rồi."
Những lời này rất có lý, Ninh Nguyệt Thiền và Cố Thanh Sơn cùng gật đầu.
“Chúng ta đến đây bằng con đường do yêu ma tạo ra.” Cố Thanh Sơn nói: “Nếu như bọn họ cũng có một con đường như thế này, thì thế giới này đã là của họ từ lâu rồi.”
Ninh Nguyệt Thiền nói: “Có lẽ đây chính là vấn đề mấu chốt, lần sau gặp lại bọn họ nhất định phải bắt sống một tên hỏi cho rõ ràng.”
Lúc này mấy đại tu sĩ đã tập trung lại, ba người kể lại một lượt cảnh tượng vừa nhìn thấy ban nãy. Sau khi biết được sự việc, mọi người đều lắc đầu, không ai lên tiếng nói gì. Những gì cả ngày hôm nay gặp phải đã khiến mọi người bị đả kích quá lớn. Cho dù ở đây đều là đại tu sĩ từng trải qua bao nhiêu chuyện đời, đạo tâm thanh minh, nhưng họ cũng cần có chút thời gian để tiêu hóa hết những chuyện phát sinh hôm nay.
Trong hai cô nương này, một người cầm hồ lô đỏ trong tay, người còn lại thì cầm một cái bình lưu ly.
Bọn họ cung kính đứng ở hai đầu, ở giữa là một chàng trai trả mặc áo bào tím.
Lúc chàng trai này xuất hiện, Ninh Nguyệt Thiền và Lãnh Thiên Tinh đều quay sang nhìn Cố Thanh Sơn.
"Làm gì thế?" Cố Thanh Sơn hỏi hai người họ.
"Nhìn thoáng qua thì thân hình và khí chất của người này rất giống huynh." Lãnh Thiên Tinh nói.
"Chỉ có tướng mạo là khác thôi, nếu như quan sát một cách tỉ mỉ thì có thể nhanh chóng nhận ra ngay." Ninh Nguyệt Thiền đánh giá Cố Thanh Sơn, giống như thể đang xác nhận lại.
Gương mặt của nam tử kia rất gầy gò, ánh mắt lạnh như băng, cả cơ thể như ẩn như hiện, dường như không hề tồn tại trên thế giới này. Hắn ta chỉ đứng ở đó thôi mà toàn thân đã xuất hiện từng ngọn lửa cháy rừng rực, đốt cháy không gian tạo ra những vết nứt đen ngòm.
Hai mỹ nhân tuyệt sắc ngạc nhiên nhìn khắp bốn phía, sau đó bọn họ lại nhìn xuống đám người ở phía dưới.
Điều khiến cho Cố Thanh Sơn chú ý chính là biểu cảm rất vi diệu trên gương mặt của bọn họ.
Chỉ nghe thấy một mỹ nhân tuyệt sắc nhẹ giọng nói khe khẽ: "Tỷ tỷ, tỷ xem đi, đây là thế giới chưa ai chạm tay vào!"
"Đúng thế, đúng là một thế giới mới, chỉ đáng tiếc là bọn họ quá yếu ớt. Xem ra lại sắp có một trận chiến khiến trăm họ lầm than rồi." Mỹ nhân còn lại thở dài, nói.
"Hừ, chắc bây giờ trong lòng công tử đang vui vẻ lắm đây." Tuyệt sắc mỹ nhân nhìn sang vị công tử mặc áo bào tím.
Nam tử trẻ tuổi kia không hề nói một lời nào, hắn chỉ dùng thần niệm để đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Bốn vị Tôn giả cùng mười hai vị Thánh nhân cảm nhận được khí tức trên người của hai cô nương kia, đột nhiên thấy hơi do dự. Hai người họ thoạt nhìn có vẻ rất mạnh, nhưng cũng giống như một kẻ đang bị giam cầm, làm cho người ta không có cách nào để phán đoán nổi. Mãi cho đến khi nhận ra sóng linh lực của vị công tử áo tím, trên mặt bọn họ mới có vẻ vui mừng khôn xiết, vội vàng hành lễ với hắn ta. Một tu sĩ cầm đầu đám người nói: "Xin hỏi các hạ có phải là bằng hữu của Lục tiên không?"
Vị công tử áo tím kia vừa nghe xong thì liền nhếch miệng ra vẻ châm chọc. Hắn ta nói với hai cô nương kia: "Trước đây phụ thân đã giết một người, mà trên cơ thể người đó lại có một vài đồ vật rất hợp với ta, không ngờ hôm nay một vật trong số đó đã mở vách ngăn ra, giúp ta tìm được thế giới này.”
"Công tử định làm thế nào ạ?"
"Mang hồ lô tới đây."
Hai cô nương kia hơi khựng lại, trông vẻ mặt dường như khá thất vọng. Cô nương có gương mặt dịu dàng mềm giọng khuyên nhủ: "Công tử, sao người lại không lấy Ngũ Hành chi nguyên?"
Công tử áo tím cười lạnh nói: "Nếu như vậy thì tất cả những người bên phía chúng ta đều cảm nhận được, lợi ích sẽ bị bọn họ chia đều. Nếu như ta tự luyện hóa thế giới này thì phần lớn lợi ích sẽ hoàn toàn thuộc về môn phái của ta, như thế chẳng phải là tốt hơn sao? Mang hồ lô tới đây cho ta!" Hắn ta quay đầu nhìn về phía hai người họ, ánh mắt chợt lóe lên vẻ lạnh lùng, hung ác.
Hai cô nương kia thấy vậy, buộc lòng phải đáp lại: "Vâng!"
Sau đó, một trong hai người đẩy xiềng xích ở trên hai cánh tay ra, nâng hồ lô lên ngang ngực, dốc miệng hồ lô xuống phía dưới. Ánh mắt nàng ta có vẻ không đành lòng cho lắm, nhưng chẳng mấy chốc đã được dấu đi.
Công tử áo tím bắt quyết, quát lên: "Bắt đầu!"
Hồ lô lập tức tỏa ra ánh ngũ sắc sặc sỡ.
Công tử áo tím đổi sang một thủ quyết khác, thôi thúc linh lực trong người. Theo sự điều khiển của pháp quyết, từ miệng hồ lô bốc ra một luồng khói đen. Hắn ta lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, nói: "Thế giới này cũng không tệ lắm, chỉ có điều là quá nhiều người."
Lời nói còn chưa dứt thì một trận mưa lửa tầm tã từ trên trời giáng xuống, kèm theo đó là vô số tiếng thét chói tai cũng như tiếng mắng chửi kinh sợ...
Ngay giây phút mưa lửa rơi xuống, hình ảnh cũng kết thúc, âm thanh khắc khổ mà ba người Cố Thanh Sơn nghe thấy khi vừa bước vào lại vang lên một lần nữa.
"Tu sĩ đã bị tàn sát gần như sạch sẽ, cả thế giới chỉ còn lại một vài món đồ vật có linh tính là bọn ta mà thôi...”
“Không còn tu sĩ Nhân tộc, bọn ta không có cách nào để tự thăng cấp nữa."
"Không còn tu sĩ Nhân tộc, bọn ta phải làm bạn với sự cô đơn mãi mãi, cho đến khi thế giới bị hủy diệt."
"Bọn ta muốn báo thù cho chủ nhân, cũng báo thù cho bản thân mình."
"Nếu như ngươi đồng ý giúp đỡ bọn ta, thì hãy nhận lấy cái bình bát này."
"Cái bình bát này có thể tiêu diệt được hàng nghìn hàng vạn tà ma trên thế gian, đáng tiếc là trong thế giới của bọn ta, truyền thừa của Phật tông đã sớm bị cắt đứt rồi, vì vậy nên không thể nào thi triển hết toàn bộ sức mạnh được."
Nói đến đó, âm thanh biến mất.
Ba người xem xong đoạn hình ảnh này, không nhịn được mà đưa mắt nhìn nhau.
Một vầng sáng trắng chói lòa hiện lên, bọn họ lại xuất hiện tại Phật đường một lần nữa.
Bình bát bay lên, sau đó tự động rơi vào trong tay của Cố Thanh Sơn. Hắn nâng bình bát, trầm tư một lúc lâu.
Sắc mặt của Ninh Nguyệt Thiền rất phức tạp, nàng nói: "Huynh muốn giúp chúng à? Huynh sẽ giúp những khí linh này ư?"
"Với tình huống như bây giờ thì giúp bọn họ cũng chính là giúp chúng ta." Cố Thanh Sơn nói xong, cẩn thận cất bình bát đi.
Nó không hề phản kháng chút nào, mặc cho Cố Thanh Sơn để nó vào túi trữ vật.
Lãnh Thiên Tinh bỗng nhiên hỏi: "Nhưng mà họ tới đây bằng cách nào chứ?"
"Huynh đang nói ai?"
"Các tu sĩ của thế giới Thần Võ dùng bí pháp khởi động một pháp bảo, mở dòng chảy thời không ra, mang công tử áo tím tới."
"Đúng vậy."
"Nhưng mà những tu sĩ chúng ta gặp lúc nãy đã đến đây bằng cách nào?" Lãnh Thiên Tinh tiếp tục nói: "Nếu đến nơi này là một chuyện cực kỳ dễ dàng, vậy thì thế giới này chắc hẳn đã bị họ chiếm giữ từ lâu rồi."
Những lời này rất có lý, Ninh Nguyệt Thiền và Cố Thanh Sơn cùng gật đầu.
“Chúng ta đến đây bằng con đường do yêu ma tạo ra.” Cố Thanh Sơn nói: “Nếu như bọn họ cũng có một con đường như thế này, thì thế giới này đã là của họ từ lâu rồi.”
Ninh Nguyệt Thiền nói: “Có lẽ đây chính là vấn đề mấu chốt, lần sau gặp lại bọn họ nhất định phải bắt sống một tên hỏi cho rõ ràng.”
Lúc này mấy đại tu sĩ đã tập trung lại, ba người kể lại một lượt cảnh tượng vừa nhìn thấy ban nãy. Sau khi biết được sự việc, mọi người đều lắc đầu, không ai lên tiếng nói gì. Những gì cả ngày hôm nay gặp phải đã khiến mọi người bị đả kích quá lớn. Cho dù ở đây đều là đại tu sĩ từng trải qua bao nhiêu chuyện đời, đạo tâm thanh minh, nhưng họ cũng cần có chút thời gian để tiêu hóa hết những chuyện phát sinh hôm nay.