Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 372
Hải Hoàng bị trúng chiêu kiếm vừa rồi, nhưng chỉ là bị một loại sức mạnh không thể nào chống cự bao lấy, bay về phía xa chứ sẽ không bị thương.
Kiếm thuật như vậy, bản thân Võ Thánh sống nhiều năm như thế nhưng chưa bao giờ nghe thấy hay chứng kiến thấy.
Ông cẩn thận suy nghĩ, biết rằng thực lực của Chú Hề đã vượt ra khỏi nhận thức của mình.
Cũng giống như khi nãy hắn làm rơi thanh kiếm, chỉ vậy thôi mà đã đập cho chiến hạm vũ trụ rơi xuống kênh đào. Hắn đã làm được điều mà không có bất kỳ thuật pháp nào làm được.
Quả thật là kiếm thuật không gì sánh kịp.
Chú Hề này còn biết gì nữa đây?
“Rốt cuộc ngươi từ đâu đến?” Trương Tông Dương không nhịn được hỏi.
Nếu như Chú Hề có ý định muốn giết người, thì vừa rồi Hải Hoàng đã chết rồi, cho nên Võ Thánh cũng không định xông lên quyết chiến với hắn.
“Câu hỏi hay lắm!” Cố Thanh Sơn khen một tiếng. Hắn suy nghĩ một chút rồi vỗ túi trữ vật, lấy ra một cuốn sách nhỏ. Đây là một cuốn công pháp tu hành Võ Đạo mà bản thân hắn đã chỉnh sửa lại cho phù hợp.
Tu sĩ Võ Đạo nếu dựa theo công pháp này mà tu luyện, thì muốn từ Luyện Khí kỳ tiến thẳng lên Nguyên Anh kỳ cũng không có vấn đề gì.
Cuốn công pháp này không phải là truyền thừa của Bách Hoa tông, mà là pháp môn mà bên ngoài lưu truyền rất rộng rãi, cho nên có thể yên tâm truyền thụ lại.
Thật ra, hắn vốn định để Trương Anh Hào đưa cho Võ Thánh, kết quả sau khi trở về, Trương Anh Hào vẫn luôn bận rộn làm ăn, đến mặt cũng không nhìn thấy đâu.
Cũng may, bây giờ hắn có thể tận tay giao cho ông ấy.
Ở kiếp trước, vào lúc này hắn đã rời khỏi Liên Bang từ lâu rồi. Khi đó bản thân hắn vẫn luôn đắm chìm trong trò chơi, nên rất nhiều chuyện đều không biết. Có điều, một tin tức chấn động cả thế giới như Võ Thánh hy sinh, thì hắn vẫn có nghe thấy.
Nghe nói bởi vì cuộc chiến chính trị trong nội bộ Liên Bang.
Võ Thánh được phái đi đến tiền tuyến, chặn đánh yêu ma, nhưng ông lại không nhận được bất kỳ sự chi viện nào.
Võ Thánh dốc sức chiến đấu với mấy tên đại yêu ma có thực lực kinh khủng, cuối cùng không địch lại được mà ngã xuống. Cả một đời ông bôn ba vất vả vì Liên Bang, vậy mà đến cuối cùng lại phải đón một kết cục thê lương như vậy. Đây là chuyện khiến cho rất nhiều chức nghiệp giả kích động, phẫn nộ lẫn tiếc nuối.
Mà kiếp này, có cuốn công pháp võ đạo này, có lẽ vận mệnh của Trương Tông Dương sẽ khác.
Cố Thanh Sơn ném cuốn sách qua, Trương Tông Dương đưa tay nhận lấy, nhưng ông không lật ra xem mà chỉ hỏi: “Đây là cái gì?”
“Pháp môn Võ Đạo ở thế giới kia của ta, ông cứ xem là biết.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tại sao lại cho ta?” Trương Tông Dương hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn Trương Tông Dương, nghĩ đến việc ông ấy là người hào sảng nhiệt tình, ghét cái ác như kẻ thù, từ trước đến nay chưa từng kiêu ngạo, thậm chí trong cuộc tổng tuyển cử nhiệm kỳ mới, ý kiến muốn ủng hộ Võ Thánh làm Tổng thống nhiệm kỳ mới vô cùng cao. Ngoại trừ Cửu phủ, ai cũng giơ ngón tay cái lên với ông.
Có lẽ, đây cũng chính là con đường rước họa vào thân của ông ấy.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nói: “Thái bình vốn do Tướng quân tạo ra, Tướng quân cũng nên nhìn thấy thái bình.”
Nói xong, hắn liền bay về phương xa.
Cố Thanh Sơn càng bay càng nhanh, bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ vang rồi biến mất ở phía chân trời.
Trương Tông Dương đứng lại ở giữa không trung, không hề đuổi theo. Cảm xúc của ông lúc này rất phức tạp.
Đúng lúc đó, quang não trong lồng ngực của ông phát sáng, giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên.
[Tướng quân, tất cả vũ khí đều đã mất tác dụng.]
[Tốc độ của Chú Hề quá nhanh, chín mươi mốt phần trăm khả năng là không có cách nào để đuổi theo Chú Hề.]
[Sẽ sắp xếp đại đội tàu chiến, cố gắng đuổi theo.]
“Được rồi.” Trương Tông Dương thở dài: “Đó là một nhân vật trước đây chưa từng gặp, đuổi theo cũng không làm được gì.”
Thứ mà Nữ Thần Công Chính đợi chính là câu này của ông.
Toàn bộ binh sĩ cảnh vệ của thủ đô, thậm chí cả chiến hạm trên bầu trời, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tư thế đuổi theo. Nhưng chỉ với một câu nói của Võ Thánh, tất cả máy móc lập tức tắt đi, giống như đã chuẩn bị tắt từ rất lâu trước đó vậy.
Có điều, Võ thánh Trương Tông Dương cũng không biết nhiều như vậy. Ông ấy cúi đầu xuống, nhìn cuốn sách ở trong tay.
Đây thật sự là công pháp Võ Đạo của thế giới khác?
Ông lật trang bìa của cuốn sách ra, ánh mắt rơi xuống phía trên nó. Vừa đọc qua một lượt, ông ấy lập tức bị nó cuốn hút, không có cách nào để ý tới những chuyện khác nữa.
Đọc xong trang thứ nhất, ông không khỏi lẩm bẩm: “Lại còn có chuyện này à...”
Trương Tông Dương đứng giữa không trung, mặc cho rất nhiều thông tin trong quang não hiện lên, vang lên, rồi biến mất. Cho đến khi trời tối, ánh mắt của Võ Thánh cũng không rời khỏi cuốn công pháp Võ Đạo ấy.
- -------
Cố Thanh Sơn dừng lại, tìm một chỗ không một bóng người, cởi chiến giáp Chú Hề Tử Thần ra.
“Phù, cuối cùng cũng lấp được cái hố này rồi.” Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm nói.
[Thưa ngài, Diệp Phi Ly đã về tới nghĩa địa rồi.]
“Biết rồi.” Cố Thanh Sơn nói xong, lại yên lặng trầm tư.
Có một số việc, vẫn cần đích thân hắn đi làm rõ.
Trong cả hai kiếp trước và này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vong linh ở thế giới hiện thực.
Nếu như có linh hồn tồn tại...
Tức là thế giới này sẽ có luân hồi sao?
Hay là nói, sau khi chết người ta sẽ đi xuống Hoàng Tuyền?
Hắn phân biệt phương hướng một chút rồi bay về phía nghĩa địa.
Một lát sau, tại nghĩa địa.
Diệp Phi Ly ngồi trên bậc thang ở cổng nghĩa địa, không hề đi vào bên trong.
“Tại sao lại không vào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Chưa đến giờ, tôi không nghe thấy giọng nói của cô ấy.” Diệp Phi Ly nói.
“Còn bao lâu nữa?”
“10 tiếng nữa.”
“Nếu vẫn còn sớm như vậy.” Cố Thanh Sơn nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, đề nghị: “Bộ dạng nhếch nhác này của cậu trông không ổn lắm, quay về tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề rồi lại tới.”
Diệp Phi Ly cúi đầu nhìn bản thân mình. Áo trên người không biết đi đâu mất rồi, khắp cơ thể là vết máu đỏ tươi bắn tung tóe, trên tay cũng là máu đen đông lại, giống như vừa mới đi ra từ hiện trường giết người... Mà thực ra cũng đúng là như vậy.
“Anh nói đúng, như vậy sẽ làm cô ấy sợ.” Diệp Phi Ly đồng ý, nói: “Đi thôi, chúng ta đi về trước đã.”
“Cậu về trước đi, tôi còn có chút việc.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được, vậy sau cứ để một mình tôi tới đây.” Diệp Phi Ly đứng lên định đi.
“Chờ đã, hiện giờ tôi muốn hỏi cậu một câu hỏi, cậu phải nghiêm túc trả lời tôi.” Cố Thanh Sơn nghiêm nghị nói.
“Anh nói đi.” Diệp Phi Ly nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cũng trở nên nghiêm túc theo.
“Vào thời điểm khi cậu có thể nghe thấy cô ấy khóc, cậu còn nghe thấy thứ gì khác nữa không?”
“Thứ khác? Không có.”
“Không có một cái gì sao?” Cố Thanh Sơn truy hỏi.
Thấy vẻ mặt hết sức nghiêm túc của Cố Thanh Sơn, Diệp Phi Ly đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Vấn đề này quả thực rất quan trọng, thậm chí còn vượt xa chuyện của bản thân mình.
Kiếm thuật như vậy, bản thân Võ Thánh sống nhiều năm như thế nhưng chưa bao giờ nghe thấy hay chứng kiến thấy.
Ông cẩn thận suy nghĩ, biết rằng thực lực của Chú Hề đã vượt ra khỏi nhận thức của mình.
Cũng giống như khi nãy hắn làm rơi thanh kiếm, chỉ vậy thôi mà đã đập cho chiến hạm vũ trụ rơi xuống kênh đào. Hắn đã làm được điều mà không có bất kỳ thuật pháp nào làm được.
Quả thật là kiếm thuật không gì sánh kịp.
Chú Hề này còn biết gì nữa đây?
“Rốt cuộc ngươi từ đâu đến?” Trương Tông Dương không nhịn được hỏi.
Nếu như Chú Hề có ý định muốn giết người, thì vừa rồi Hải Hoàng đã chết rồi, cho nên Võ Thánh cũng không định xông lên quyết chiến với hắn.
“Câu hỏi hay lắm!” Cố Thanh Sơn khen một tiếng. Hắn suy nghĩ một chút rồi vỗ túi trữ vật, lấy ra một cuốn sách nhỏ. Đây là một cuốn công pháp tu hành Võ Đạo mà bản thân hắn đã chỉnh sửa lại cho phù hợp.
Tu sĩ Võ Đạo nếu dựa theo công pháp này mà tu luyện, thì muốn từ Luyện Khí kỳ tiến thẳng lên Nguyên Anh kỳ cũng không có vấn đề gì.
Cuốn công pháp này không phải là truyền thừa của Bách Hoa tông, mà là pháp môn mà bên ngoài lưu truyền rất rộng rãi, cho nên có thể yên tâm truyền thụ lại.
Thật ra, hắn vốn định để Trương Anh Hào đưa cho Võ Thánh, kết quả sau khi trở về, Trương Anh Hào vẫn luôn bận rộn làm ăn, đến mặt cũng không nhìn thấy đâu.
Cũng may, bây giờ hắn có thể tận tay giao cho ông ấy.
Ở kiếp trước, vào lúc này hắn đã rời khỏi Liên Bang từ lâu rồi. Khi đó bản thân hắn vẫn luôn đắm chìm trong trò chơi, nên rất nhiều chuyện đều không biết. Có điều, một tin tức chấn động cả thế giới như Võ Thánh hy sinh, thì hắn vẫn có nghe thấy.
Nghe nói bởi vì cuộc chiến chính trị trong nội bộ Liên Bang.
Võ Thánh được phái đi đến tiền tuyến, chặn đánh yêu ma, nhưng ông lại không nhận được bất kỳ sự chi viện nào.
Võ Thánh dốc sức chiến đấu với mấy tên đại yêu ma có thực lực kinh khủng, cuối cùng không địch lại được mà ngã xuống. Cả một đời ông bôn ba vất vả vì Liên Bang, vậy mà đến cuối cùng lại phải đón một kết cục thê lương như vậy. Đây là chuyện khiến cho rất nhiều chức nghiệp giả kích động, phẫn nộ lẫn tiếc nuối.
Mà kiếp này, có cuốn công pháp võ đạo này, có lẽ vận mệnh của Trương Tông Dương sẽ khác.
Cố Thanh Sơn ném cuốn sách qua, Trương Tông Dương đưa tay nhận lấy, nhưng ông không lật ra xem mà chỉ hỏi: “Đây là cái gì?”
“Pháp môn Võ Đạo ở thế giới kia của ta, ông cứ xem là biết.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tại sao lại cho ta?” Trương Tông Dương hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn Trương Tông Dương, nghĩ đến việc ông ấy là người hào sảng nhiệt tình, ghét cái ác như kẻ thù, từ trước đến nay chưa từng kiêu ngạo, thậm chí trong cuộc tổng tuyển cử nhiệm kỳ mới, ý kiến muốn ủng hộ Võ Thánh làm Tổng thống nhiệm kỳ mới vô cùng cao. Ngoại trừ Cửu phủ, ai cũng giơ ngón tay cái lên với ông.
Có lẽ, đây cũng chính là con đường rước họa vào thân của ông ấy.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nói: “Thái bình vốn do Tướng quân tạo ra, Tướng quân cũng nên nhìn thấy thái bình.”
Nói xong, hắn liền bay về phương xa.
Cố Thanh Sơn càng bay càng nhanh, bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ vang rồi biến mất ở phía chân trời.
Trương Tông Dương đứng lại ở giữa không trung, không hề đuổi theo. Cảm xúc của ông lúc này rất phức tạp.
Đúng lúc đó, quang não trong lồng ngực của ông phát sáng, giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên.
[Tướng quân, tất cả vũ khí đều đã mất tác dụng.]
[Tốc độ của Chú Hề quá nhanh, chín mươi mốt phần trăm khả năng là không có cách nào để đuổi theo Chú Hề.]
[Sẽ sắp xếp đại đội tàu chiến, cố gắng đuổi theo.]
“Được rồi.” Trương Tông Dương thở dài: “Đó là một nhân vật trước đây chưa từng gặp, đuổi theo cũng không làm được gì.”
Thứ mà Nữ Thần Công Chính đợi chính là câu này của ông.
Toàn bộ binh sĩ cảnh vệ của thủ đô, thậm chí cả chiến hạm trên bầu trời, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tư thế đuổi theo. Nhưng chỉ với một câu nói của Võ Thánh, tất cả máy móc lập tức tắt đi, giống như đã chuẩn bị tắt từ rất lâu trước đó vậy.
Có điều, Võ thánh Trương Tông Dương cũng không biết nhiều như vậy. Ông ấy cúi đầu xuống, nhìn cuốn sách ở trong tay.
Đây thật sự là công pháp Võ Đạo của thế giới khác?
Ông lật trang bìa của cuốn sách ra, ánh mắt rơi xuống phía trên nó. Vừa đọc qua một lượt, ông ấy lập tức bị nó cuốn hút, không có cách nào để ý tới những chuyện khác nữa.
Đọc xong trang thứ nhất, ông không khỏi lẩm bẩm: “Lại còn có chuyện này à...”
Trương Tông Dương đứng giữa không trung, mặc cho rất nhiều thông tin trong quang não hiện lên, vang lên, rồi biến mất. Cho đến khi trời tối, ánh mắt của Võ Thánh cũng không rời khỏi cuốn công pháp Võ Đạo ấy.
- -------
Cố Thanh Sơn dừng lại, tìm một chỗ không một bóng người, cởi chiến giáp Chú Hề Tử Thần ra.
“Phù, cuối cùng cũng lấp được cái hố này rồi.” Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm nói.
[Thưa ngài, Diệp Phi Ly đã về tới nghĩa địa rồi.]
“Biết rồi.” Cố Thanh Sơn nói xong, lại yên lặng trầm tư.
Có một số việc, vẫn cần đích thân hắn đi làm rõ.
Trong cả hai kiếp trước và này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vong linh ở thế giới hiện thực.
Nếu như có linh hồn tồn tại...
Tức là thế giới này sẽ có luân hồi sao?
Hay là nói, sau khi chết người ta sẽ đi xuống Hoàng Tuyền?
Hắn phân biệt phương hướng một chút rồi bay về phía nghĩa địa.
Một lát sau, tại nghĩa địa.
Diệp Phi Ly ngồi trên bậc thang ở cổng nghĩa địa, không hề đi vào bên trong.
“Tại sao lại không vào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Chưa đến giờ, tôi không nghe thấy giọng nói của cô ấy.” Diệp Phi Ly nói.
“Còn bao lâu nữa?”
“10 tiếng nữa.”
“Nếu vẫn còn sớm như vậy.” Cố Thanh Sơn nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, đề nghị: “Bộ dạng nhếch nhác này của cậu trông không ổn lắm, quay về tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề rồi lại tới.”
Diệp Phi Ly cúi đầu nhìn bản thân mình. Áo trên người không biết đi đâu mất rồi, khắp cơ thể là vết máu đỏ tươi bắn tung tóe, trên tay cũng là máu đen đông lại, giống như vừa mới đi ra từ hiện trường giết người... Mà thực ra cũng đúng là như vậy.
“Anh nói đúng, như vậy sẽ làm cô ấy sợ.” Diệp Phi Ly đồng ý, nói: “Đi thôi, chúng ta đi về trước đã.”
“Cậu về trước đi, tôi còn có chút việc.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được, vậy sau cứ để một mình tôi tới đây.” Diệp Phi Ly đứng lên định đi.
“Chờ đã, hiện giờ tôi muốn hỏi cậu một câu hỏi, cậu phải nghiêm túc trả lời tôi.” Cố Thanh Sơn nghiêm nghị nói.
“Anh nói đi.” Diệp Phi Ly nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cũng trở nên nghiêm túc theo.
“Vào thời điểm khi cậu có thể nghe thấy cô ấy khóc, cậu còn nghe thấy thứ gì khác nữa không?”
“Thứ khác? Không có.”
“Không có một cái gì sao?” Cố Thanh Sơn truy hỏi.
Thấy vẻ mặt hết sức nghiêm túc của Cố Thanh Sơn, Diệp Phi Ly đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Vấn đề này quả thực rất quan trọng, thậm chí còn vượt xa chuyện của bản thân mình.