Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 379
Cố Thanh Sơn nghe xong, sắc mặt hắn liền trở nên nghiêm túc.
Đối với chuyện về quỷ hồn này thì tuyệt đối không thể xem nhẹ được.
Nếu như có thể biết rõ sau khi chết đi con người sẽ thế nào thì đây nhất định sẽ là một sự kiện đặc biệt quan trọng đối với nhận thức về thế giới của con người.
Từng sự việc một cứ thay phiên nhau xảy ra.
Vì thế mà Cố Thanh Sơn hoàn toàn không thể nào rời khỏi thế giới hiện thực để tiến vào thế giới xa lạ kia được.
Hắn nhìn thời gian của những tin nhắn kia, cái mới nhất cũng đã cách đây nửa ngày rồi.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, sau đó hắn dứt khoát quyết định tạm thời sẽ không đi.
Nếu như có nhiều chuyện xảy ra như vậy thì hắn phải tranh thủ trong khoảng thời gian mưa vẫn chưa tạnh này, giải quyết cho xong những việc ở thế giới hiện thực trước đã.
Đến khi tai họa ập tới thì phải giải quyết gọn gàng xong mới có thể an tâm đi được
Hơn nữa, trước khi đi vào thế giới kia thì hắn cũng có một số công tác chuẩn bị cần phải hoàn thành trước.
Đầu tiên, hắn liên lạc với Trương Anh Hào.
"Có chuyện gì thế? Không có việc gì thì để tôi ngủ một lúc, tôi vừa mới xử lý mọi việc xong, mệt chết đi được." Trương Anh Hào mơ mơ màng màng nói.
"Tôi muốn tới nghiệp đoàn sát thủ của anh học một số thứ." Cố Thanh Sơn nói.
"Cái gì! Cậu muốn gia nhập nghiệp đoàn của tôi ư? Cậu đang nói nghiêm túc đấy chứ?" Trương Anh Hào lập tức tỉnh táo lại.
"Đúng vậy, tôi muốn học một số kỹ năng, Diệp Phi Ly cũng sẽ đến." Cố Thanh Sơn nói.
"Vậy thì cậu quay về đi, tôi sẽ đến phòng tiếp khách đợi cậu." Trương Anh Hào nói.
"Được."
Thông tin liên lạc được ngắt kết nối.
"Nữ thần Công Chính, tôi cần thay đổi khuôn mặt." Cố Thanh Sơn lại nói.
[Giống như kiểu mà Liêu Hành đã làm ư?]
"Đúng vậy, nhưng mà nó không phải là kiểu phẫu thuật thẩm mỹ vĩnh viễn, sau này tôi vẫn có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của mình."
[Việc này rất đơn giản, xin hỏi ngài muốn sửa thành dáng vẻ nào?]
"Là dáng vẻ này."
Cố Thanh Sơn nói, sau đó hắn đưa tay thi triển pháp quyết.
Là loại thuật pháp linh quang mô phỏng cơ bản nhất, không quá phức tạp, một tu sĩ bình thường cũng có thể sử dụng được.
Linh quang lóe lên, trên không trung hiện ra dáng vẻ của tu sĩ Thái Hư cảnh – Tề Diễm.
Đây hình ảnh lập thể hoàn chỉnh của một người, mỗi một chi tiết đều được mô phỏng đầy đủ các đặc trưng riêng giống y như hình mẫu ngoài đời, trông sống động y như thật vậy.
Nữ thần Công Chính nói: [Tôi đã ghi lại rồi, sẽ bắt đầu tiến hành tính toán để sắp xếp gen thay đổi khuôn mặt của loài người.]
"Vất vả cho cô rồi."
[Tôi sinh ra để phục vụ cho ngài mà.]
...
Cố Thanh Sơn quay về biệt thự trên núi.
Vừa mở cửa ra hắn đã thấy cả ba người đều ở đấy.
Liêu Hành ngồi dựa và ghế sô pha, ông ta vừa uống bia vừa xem tin tức trên điện thoại.
Trương Anh Hào thì đang khiển trách Diệp Phi Ly.
"Đó là một chương trình phát sóng trực tiếp trên toàn quốc đấy! Người ta đang phát biểu vận động tranh cử cho nghị viên thì tự dưng cậu bay ra bắt người ta lại, vừa khóc lại vừa lăng trì người ta, cậu tưởng là mắt của tất cả mọi người mù hết rồi đấy à?"
"Tôi nói cho cậu biết, cậu đã gây ra chuyện lớn rồi có biết không hả!"
Trương Anh Hào tức đến muốn tắt thở: "Anh trai của tôi ơi, có kiểu giết người nào như thế à? Tốt xấu gì đi chăng nữa thì cũng nên chờ đến khi buổi phát sóng trực tiếp chấm dứt, hoặc là cậu đập nát hết các thiết bị truyền hình trực tiếp ở chỗ đó đi rồi hãy rat ay chứ, như thế có phải là tốt hơn một vạn lần không."
Diệp Phi Ly cúi thấp đầu xuống, hắn ta không nói một lời nào.
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ vào bả vai của Diệp Phi Ly, sau đó ngồi xuống sô pha.
"Quên không hỏi cậu rằng cậu có thoải mái hay không." Hắn nói.
"Rất thoải mái!"
Diệp Phi Ly nhếch môi cười nói.
Trương Anh Hào như nghĩ ra điều gì đó, anh ta hỏi: "Khoan đã... Là cậu đã dung túng cho cậu ta làm như vậy ư?"
"Thật là ngại quá, sau này tôi sẽ chú ý hơn." Cố Thanh Sơn cười cười xin lỗi.
"Mọi người dừng lại cái đã, tôi muốn tố cáo trước!" Liêu Hành giơ tay nói.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía ông ta.
"Người anh em này đã dời luôn cả một cái bia mộ về đặt ở trong phòng cậu ta, cậu có thể tưởng tượng nổi không? Đến bây giờ mà tôi vẫn còn cảm thấy vô cùng hoảng sợ đấy." Gương mặt của Liêu Hành vẫn mang vẻ không thể tin nổi như cũ, ông ta nói.
"Không dọn cả quan tài à?" Cố Thanh Sơn nghiêng đầu hỏi.
"Cố ấy bám vào trên bia mộ, bia mộ được dời đi thì cô ấy cũng đi theo luôn." Diệp Phi Ly nói.
"Vậy thì thi thể của cô ấy phải làm thế nào?"
"Vì vậy mà tôi đã mang thi thể của cô ấy đi hỏa táng rồi mang tro cốt về, bây giờ vẫn đang ở trong phòng của tôi." Diệp Phi Ly giải thích.
Trương Anh Hào há to miệng, anh ta nhất thời không thể nào hiểu nổi hai người này đang nói gì.
Liêu Hành hơi nhích mông, lặng lẽ di chuyển ra xa xa hơn một chút.
"Vậy là tốt rồi, ở đây tốt hơn nghĩa trang nhiều, hơn nữa còn có cậu nói chuyện với cô ấy, cho nên cô ấy sẽ không còn cô đơn nữa." Cố Thanh Sơn đồng tình nói.
Diệp Phi Ly cười rộ lên, trên gương mặt hắn ta tràn đây sự vui mừng.
Còn gương mặt của hai người kia thì đờ đẫn.
Lần nay ngay cả Trương Anh Hào cũng bắt đầu di chuyển chỗ ngồi.
"Tôi đi vệ sinh một lát." Liêu Hành nói, ông ta vội vã đứng dậy như muốn bỏ trốn.
"Chờ một chút, sự việc không hề giống như ông tưởng tượng đâu." Cố Thanh Sơn vội vàng nói.
Liêu Hành quan sát Cố Thanh Sơn một cách tỉ mỉ, nhưng ông ta chỉ thấy vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, nói chuyện rất ung dung, không giống như bộ dạng đang bị trúng tà chút nào.
Cố Thanh Sơn làm việc gì cũng có khí phách và quy tắc riêng, Liêu Hành vẫn tin tưởng hắn cho nên trong lòng ông ta cũng dần dần thả lỏng.
Trương Anh Hào cũng bĩnh tĩnh lại.
"Vậy thì chuyện này là thế nào?" Trương Anh Hào hỏi.
Cố Thanh Sơn còn chưa mở miệng thì Diệp Phi Ly đã vội vàng giải thích: "Sau khi cô ấy chết thì tôi vẫn luôn có thể nghe được tiếng khóc của cô ấy, vì vậy mà tôi đã đến nghĩa địa để đón linh hồn của cô ấy trở về đây."
Chết... Tiếng khóc... Linh hồn.
Trong không khí dường như có một trận gió lạnh thổi qua.
Diệp Phi Ly lại nói: "Có lẽ bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh nghe chúng ta nói chuyện, nhưng mà tôi không thể nhìn thấy, chờ đến khi tôi nghe thấy giọng của cô ấy thì lúc đó tôi mới có thể giới thiệu cô ấy với mọi người được.
Lần này đừng nói đến Liêu Hành, ngay cả Trương Anh Hào cũng không thể ngồi yên được nữa.
Trương Anh Hào ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Đột nhiên tôi nhớ ra rằng mình vẫn còn một chút chuyện phải xử lí, vì vậy nên tôi phải đi trước đây."
Anh ta bị Cố Thanh Sơn giữ lại.
"Một sát thủ ngày nào cũng giết người như anh còn sợ ma quỷ cái gì chứ?" Cố Thanh Sơn nói.
"Tuy rằng tôi có rất nhiều kỹ xảo để giết người, nhưng mà tôi lại không biết cách để giết ma quỷ." Trương Anh Hào lau lớp mồ hôi lạnh trên trán của mình.
Đối với chuyện về quỷ hồn này thì tuyệt đối không thể xem nhẹ được.
Nếu như có thể biết rõ sau khi chết đi con người sẽ thế nào thì đây nhất định sẽ là một sự kiện đặc biệt quan trọng đối với nhận thức về thế giới của con người.
Từng sự việc một cứ thay phiên nhau xảy ra.
Vì thế mà Cố Thanh Sơn hoàn toàn không thể nào rời khỏi thế giới hiện thực để tiến vào thế giới xa lạ kia được.
Hắn nhìn thời gian của những tin nhắn kia, cái mới nhất cũng đã cách đây nửa ngày rồi.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, sau đó hắn dứt khoát quyết định tạm thời sẽ không đi.
Nếu như có nhiều chuyện xảy ra như vậy thì hắn phải tranh thủ trong khoảng thời gian mưa vẫn chưa tạnh này, giải quyết cho xong những việc ở thế giới hiện thực trước đã.
Đến khi tai họa ập tới thì phải giải quyết gọn gàng xong mới có thể an tâm đi được
Hơn nữa, trước khi đi vào thế giới kia thì hắn cũng có một số công tác chuẩn bị cần phải hoàn thành trước.
Đầu tiên, hắn liên lạc với Trương Anh Hào.
"Có chuyện gì thế? Không có việc gì thì để tôi ngủ một lúc, tôi vừa mới xử lý mọi việc xong, mệt chết đi được." Trương Anh Hào mơ mơ màng màng nói.
"Tôi muốn tới nghiệp đoàn sát thủ của anh học một số thứ." Cố Thanh Sơn nói.
"Cái gì! Cậu muốn gia nhập nghiệp đoàn của tôi ư? Cậu đang nói nghiêm túc đấy chứ?" Trương Anh Hào lập tức tỉnh táo lại.
"Đúng vậy, tôi muốn học một số kỹ năng, Diệp Phi Ly cũng sẽ đến." Cố Thanh Sơn nói.
"Vậy thì cậu quay về đi, tôi sẽ đến phòng tiếp khách đợi cậu." Trương Anh Hào nói.
"Được."
Thông tin liên lạc được ngắt kết nối.
"Nữ thần Công Chính, tôi cần thay đổi khuôn mặt." Cố Thanh Sơn lại nói.
[Giống như kiểu mà Liêu Hành đã làm ư?]
"Đúng vậy, nhưng mà nó không phải là kiểu phẫu thuật thẩm mỹ vĩnh viễn, sau này tôi vẫn có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của mình."
[Việc này rất đơn giản, xin hỏi ngài muốn sửa thành dáng vẻ nào?]
"Là dáng vẻ này."
Cố Thanh Sơn nói, sau đó hắn đưa tay thi triển pháp quyết.
Là loại thuật pháp linh quang mô phỏng cơ bản nhất, không quá phức tạp, một tu sĩ bình thường cũng có thể sử dụng được.
Linh quang lóe lên, trên không trung hiện ra dáng vẻ của tu sĩ Thái Hư cảnh – Tề Diễm.
Đây hình ảnh lập thể hoàn chỉnh của một người, mỗi một chi tiết đều được mô phỏng đầy đủ các đặc trưng riêng giống y như hình mẫu ngoài đời, trông sống động y như thật vậy.
Nữ thần Công Chính nói: [Tôi đã ghi lại rồi, sẽ bắt đầu tiến hành tính toán để sắp xếp gen thay đổi khuôn mặt của loài người.]
"Vất vả cho cô rồi."
[Tôi sinh ra để phục vụ cho ngài mà.]
...
Cố Thanh Sơn quay về biệt thự trên núi.
Vừa mở cửa ra hắn đã thấy cả ba người đều ở đấy.
Liêu Hành ngồi dựa và ghế sô pha, ông ta vừa uống bia vừa xem tin tức trên điện thoại.
Trương Anh Hào thì đang khiển trách Diệp Phi Ly.
"Đó là một chương trình phát sóng trực tiếp trên toàn quốc đấy! Người ta đang phát biểu vận động tranh cử cho nghị viên thì tự dưng cậu bay ra bắt người ta lại, vừa khóc lại vừa lăng trì người ta, cậu tưởng là mắt của tất cả mọi người mù hết rồi đấy à?"
"Tôi nói cho cậu biết, cậu đã gây ra chuyện lớn rồi có biết không hả!"
Trương Anh Hào tức đến muốn tắt thở: "Anh trai của tôi ơi, có kiểu giết người nào như thế à? Tốt xấu gì đi chăng nữa thì cũng nên chờ đến khi buổi phát sóng trực tiếp chấm dứt, hoặc là cậu đập nát hết các thiết bị truyền hình trực tiếp ở chỗ đó đi rồi hãy rat ay chứ, như thế có phải là tốt hơn một vạn lần không."
Diệp Phi Ly cúi thấp đầu xuống, hắn ta không nói một lời nào.
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ vào bả vai của Diệp Phi Ly, sau đó ngồi xuống sô pha.
"Quên không hỏi cậu rằng cậu có thoải mái hay không." Hắn nói.
"Rất thoải mái!"
Diệp Phi Ly nhếch môi cười nói.
Trương Anh Hào như nghĩ ra điều gì đó, anh ta hỏi: "Khoan đã... Là cậu đã dung túng cho cậu ta làm như vậy ư?"
"Thật là ngại quá, sau này tôi sẽ chú ý hơn." Cố Thanh Sơn cười cười xin lỗi.
"Mọi người dừng lại cái đã, tôi muốn tố cáo trước!" Liêu Hành giơ tay nói.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía ông ta.
"Người anh em này đã dời luôn cả một cái bia mộ về đặt ở trong phòng cậu ta, cậu có thể tưởng tượng nổi không? Đến bây giờ mà tôi vẫn còn cảm thấy vô cùng hoảng sợ đấy." Gương mặt của Liêu Hành vẫn mang vẻ không thể tin nổi như cũ, ông ta nói.
"Không dọn cả quan tài à?" Cố Thanh Sơn nghiêng đầu hỏi.
"Cố ấy bám vào trên bia mộ, bia mộ được dời đi thì cô ấy cũng đi theo luôn." Diệp Phi Ly nói.
"Vậy thì thi thể của cô ấy phải làm thế nào?"
"Vì vậy mà tôi đã mang thi thể của cô ấy đi hỏa táng rồi mang tro cốt về, bây giờ vẫn đang ở trong phòng của tôi." Diệp Phi Ly giải thích.
Trương Anh Hào há to miệng, anh ta nhất thời không thể nào hiểu nổi hai người này đang nói gì.
Liêu Hành hơi nhích mông, lặng lẽ di chuyển ra xa xa hơn một chút.
"Vậy là tốt rồi, ở đây tốt hơn nghĩa trang nhiều, hơn nữa còn có cậu nói chuyện với cô ấy, cho nên cô ấy sẽ không còn cô đơn nữa." Cố Thanh Sơn đồng tình nói.
Diệp Phi Ly cười rộ lên, trên gương mặt hắn ta tràn đây sự vui mừng.
Còn gương mặt của hai người kia thì đờ đẫn.
Lần nay ngay cả Trương Anh Hào cũng bắt đầu di chuyển chỗ ngồi.
"Tôi đi vệ sinh một lát." Liêu Hành nói, ông ta vội vã đứng dậy như muốn bỏ trốn.
"Chờ một chút, sự việc không hề giống như ông tưởng tượng đâu." Cố Thanh Sơn vội vàng nói.
Liêu Hành quan sát Cố Thanh Sơn một cách tỉ mỉ, nhưng ông ta chỉ thấy vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, nói chuyện rất ung dung, không giống như bộ dạng đang bị trúng tà chút nào.
Cố Thanh Sơn làm việc gì cũng có khí phách và quy tắc riêng, Liêu Hành vẫn tin tưởng hắn cho nên trong lòng ông ta cũng dần dần thả lỏng.
Trương Anh Hào cũng bĩnh tĩnh lại.
"Vậy thì chuyện này là thế nào?" Trương Anh Hào hỏi.
Cố Thanh Sơn còn chưa mở miệng thì Diệp Phi Ly đã vội vàng giải thích: "Sau khi cô ấy chết thì tôi vẫn luôn có thể nghe được tiếng khóc của cô ấy, vì vậy mà tôi đã đến nghĩa địa để đón linh hồn của cô ấy trở về đây."
Chết... Tiếng khóc... Linh hồn.
Trong không khí dường như có một trận gió lạnh thổi qua.
Diệp Phi Ly lại nói: "Có lẽ bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh nghe chúng ta nói chuyện, nhưng mà tôi không thể nhìn thấy, chờ đến khi tôi nghe thấy giọng của cô ấy thì lúc đó tôi mới có thể giới thiệu cô ấy với mọi người được.
Lần này đừng nói đến Liêu Hành, ngay cả Trương Anh Hào cũng không thể ngồi yên được nữa.
Trương Anh Hào ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Đột nhiên tôi nhớ ra rằng mình vẫn còn một chút chuyện phải xử lí, vì vậy nên tôi phải đi trước đây."
Anh ta bị Cố Thanh Sơn giữ lại.
"Một sát thủ ngày nào cũng giết người như anh còn sợ ma quỷ cái gì chứ?" Cố Thanh Sơn nói.
"Tuy rằng tôi có rất nhiều kỹ xảo để giết người, nhưng mà tôi lại không biết cách để giết ma quỷ." Trương Anh Hào lau lớp mồ hôi lạnh trên trán của mình.