Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 394
Bên trong phòng nghị sự, đèn đuốc sáng trưng, an tĩnh không tiếng động. Hoàng đế vẫn nằm im trên đất, không hề nhúc nhích.
Trên gương mặt Hoàng hậu ít nhiều cũng có chút đau buồn, nhưng tức giận vẫn chiếm nhiều hơn.
Cố Thanh Sơn đứng ở một bên, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra gần đây.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một người.
Hải hoàng Lý Đông Nguyên của Liên Bang, cũng giống như Hoàng đế Phục Hy vậy, ngay cả một kiếm của hắn cũng không ngăn nổi. Cho dù có dùng kĩ thuật nhân bản đỉnh cao nhất, sao chép lại sức mạnh của con người một cách hoàn mỹ, thì cũng vẫn có thiếu sót.
Sự thiếu sót này, chính là trí nhớ.
Một khi trí nhớ của chức nghiệp giả xảy ra vấn đề, như vậy, đối với việc cảm ngộ sức mạnh thậm chí kinh nghiệm lấy được trong vô số lần chiến đấu của chức nghiệp giả cũng sẽ trở nên rối loạn.
Thân là một chức nghiệp giả, có sức mạnh cường đại nhưng lại không biết cách làm sao để điều khiển loại sức mạnh này, trong chiến đấu ắt sẽ sinh ra rất nhiều sơ hở.
Có những khi chỉ một sơ hở nhỏ cũng đủ để quyết định sinh tử.
"Hải Hoàng..." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Mưu đồ của Hoàng đế Phục Hi, đã dính líu đến cấp cao của Liên Bang.
Rốt cuộc ông ấy muốn làm gì?
Cố Thanh Sơn trầm ngâm, cuối cùng quyết định trước tiên phải đề phòng những gì có thể xảy ra.
"Nữ Thần Công Chính, cô thông báo cho Võ Thánh, cứ nói là thông qua phán đoán của cô, Tổng thống có thể gặp nguy hiểm, bảo ông ấy cẩn thận đề phòng." Cố Thanh Sơn nói.
"Vâng, thưa ngài." Nữ Thần Công Chính nói.
Cộc!
Cộc!
Cộc!
Bỗng nhiên, bên ngoài phòng Nghị sự chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Thanh Sơn cùng Hoàng hậu liếc nhau một cái.
"Chuyện gì?" Hoàng hậu cao giọng hỏi.
"Lão thần có chuyện bẩm báo." Người bên ngoài nói.
"Ta có chuyện cần bàn với bệ hạ, các ngươi lui xuống trước đi, ngày mai bàn sau." Hoàng hậu nói.
"Vâng."
Giọng nói ấy biến mất, nhưng lại không có tiếng bước chân vang lên.
Người ngoài cửa vẫn đang đứng đó.
Bọn họ chưa rời đi.
Sắc mặt Hoàng hậu chợt thay đổi, không kìm được lui một bước.
Cố Thanh Sơn trực tiếp phóng thần niệm ra quan sát, thấy hai tên đại thần đứng ở ngoài cửa nháy mắt ra hiệu với nhau, sức mạnh to lớn thấp thoáng phát ra trên người bọn họ.
"Hai chức nghiệp giả cấp năm!" Hoàng hậu cảm ứng được động tĩnh ngoài cửa, thấp giọng nói.
Bà quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Sơn, hắn cũng gật đầu một cái, xác nhận lời suy đoán của bà.
Một chức nghiệp giả cấp năm đã là hiếm hoi trên nhân gian, sao cùng lúc lại xuất hiện tận hai cường giả cấp năm được?
"Người ra mở cửa đi." Cố Thanh Sơn buông Địa kiếm xuống, nói.
Hoàng hậu hơi do dự một lát, cuối cùng tiến lên mở cửa.
Hai khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt bà, họ đều là lão thần của Đế quốc, cả đời chưa bao giờ tu hành.
Nhưng giờ phút này, cả người bọn họ tràn đầy sức mạnh của Ngũ Hành, đột nhiên trở thành chức nghiệp giả cường đại.
Hai lão thần cũng sững sờ đứng tại chỗ, không ngờ đối phương lại dám mở cửa thật.
Chẳng lẽ không có vấn đề gì?
Cố Thanh Sơn đột nhiên biến mất. Hắn xuất hiện ở sau lưng một tên lão thần, trường kiếm nhẹ nhàng đánh vào cổ lão ta.
Người này té xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Một tên lão thần khác lập tức phản ứng lại, vươn tay định ra chiêu. Nhưng thanh kiếm kia chợt lóe lên, phút chốc đã ở ngay trước mặt lão.
Kiếm nhanh như chớp!
Lão thần huy động sức mạnh, từ hai bàn tay dâng lên ánh sáng màu vàng đất, che ở trước mặt mình.
Ầm!
Thanh kiếm kia đột nhiên lật lại, thân kiếm đánh lên hai cánh tay đang tạo thế phòng thủ kia.
... Lạ thật, sao lại tấn công một đòn chẳng có chút đau đớn gì như vậy?
Lão thần còn đang suy nghĩ, phần gáy đột nhiên truyền tới một cơn đau. Hai mắt lão tối sầm, lập tức ngã xuống đất.
Bí kiếm, Yến Quy.
Lúc xuất kiếm, sẽ có một kiếm giống hệt công kích vào sau lưng đối phương.
Cố Thanh Sơn thu kiếm lại, mỗi tay một người, túm vào trong phòng Nghị sự.
Hoàng hậu vội vàng đóng cửa lại.
"Người có thể xác định thân phận của bọn họ không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đều là cánh tay đắc lực bên cạnh Hoàng đế, nhưng nhất định đã không còn là bọn họ lúc ban đầu." Hoàng hậu nói, sau đó nhìn sang Cố Thanh Sơn, giải thích: "Trước giờ bọn họ cũng chỉ là người bình thường."
"Vậy thì không còn gì để băn khoăn nữa." Cố Thanh Sơn gật đầu nói, đưa tay ra áp lên trán của một người.
Thuật Sưu Hồn.
Đầu người kia trực tiếp nổ tung.
Sưu Hồn thất bại!
Cố Thanh Sơn lại đưa tay ra, áp lên trán của một người khác.
Người này giống như Hoàng đế vậy, lập tức chết não.
"Đều là người nhân bản." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Nhưng lần này, hắn cuối cùng đã có được vài đoạn hình ảnh mơ hồ.
Trong màn sương mờ ảo, Hoàng đế Phục Hi nâng một đầu người bằng vàng, đi về phía trước.
Đó là đầu lâu của Hoàng đế khai quốc Phục Hi.
"Các ngươi tạm thời thay ta quản lý quốc gia." Hoàng đế Phục Hi nói.
Một giọng khác vang lên: "Nếu như chúng thần bị bại lộ thì sao?"
Hoàng đế Phục Hi không quay đầu lại, nói: "Cố gắng kéo dài thời gian, bại lộ cũng không sao. Dù sao ta cũng đã bố trí ổn thoả, tất cả sắp đến rồi. Đứng trước sức mạnh không thể nào chống lại, vận mệnh của tất cả nhân loại đều đã được định sẵn."
Trong giọng nói của ông ta dường như mang theo một chút bi thương, nhưng lại tràn đầy cuồng nhiệt cùng kích động.
Hoàng đế đi vào màn sương trắng kia, bóng dáng dần dần biến mất.
Hình ảnh tan biến.
Cố Thanh Sơn yên lặng gật gật đầu.
Mặc dù chỉ thu được một đoạn ngắn ngủi chừng ấy, nhưng ngọn nguồn của mọi chuyện, hắn đã đoán được bảy tám phần.
Còn những ai biết rõ tình hình nữa?
Mấy tên thị vệ của cung đình cũng nên điều tra hết một lượt.
"Tôi thu dọn lại chỗ này một chút, người gọi hai thị vệ vào đi." Cố Thanh Sơn nói.
"Được." Hoàng hậu cũng biết tình huống này rất bất thường, lập tức làm theo lời hắn.
Bà đi ra ngoài một chút, chỉ một lát sau đã mang theo hai tên thị vệ đi vào.
Trường kiếm chợt lóe lên, hai tên thị vệ bị đánh cho ngất xỉu.
Cố Thanh Sơn cảm nhận một hồi, phát hiên ra hai người bọn họ chẳng qua chỉ là chức nghiệp giả cấp ba.
Hắn lại phát động thuật Sưu Hồn lần nữa, lần này thuận lợi lấy được trí nhớ của hai người.
"Hai thị vệ này không hề có vấn đề gì." Cố Thanh Sơn nói: "Mà trí nhớ của Hoàng đế cùng hai tên đại thần kia lại rất yếu ớt, cũng không ổn định."
"Ý cậu là Hoàng đế còn sống sao?" Hoàng hậu hỏi.
"Đúng vậy, rất có thể bệ hạ nguyên bản đã đi làm chuyện khác rồi." Cố Thanh Sơn thoáng nhắc nhở. Dù sao họ cũng là vợ chồng, hắn không dám chắc thái độ của Hoàng hậu sẽ như thế nào.
Bà lạnh lùng nói: "Mới vừa rồi hai người kia có ý định giết ta, cậu biết không?"
Bà cũng là chức nghiệp giả, những cảm giác thế này vẫn luôn rất chính xác.
Cố Thanh Sơn do dự gật đầu.
Hoàng hậu lau sạch nước mắt, mặt không chút thay đổi, nói: "Nếu như sắp xếp của ông ta là như vậy, thì một tia tình cảm cuối cùng này của ta cũng nên cắt đứt rồi."
"Quyết định sáng suốt, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này." Cố Thanh Sơn nói.
Hoàng hậu ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại.
Trên gương mặt Hoàng hậu ít nhiều cũng có chút đau buồn, nhưng tức giận vẫn chiếm nhiều hơn.
Cố Thanh Sơn đứng ở một bên, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra gần đây.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một người.
Hải hoàng Lý Đông Nguyên của Liên Bang, cũng giống như Hoàng đế Phục Hy vậy, ngay cả một kiếm của hắn cũng không ngăn nổi. Cho dù có dùng kĩ thuật nhân bản đỉnh cao nhất, sao chép lại sức mạnh của con người một cách hoàn mỹ, thì cũng vẫn có thiếu sót.
Sự thiếu sót này, chính là trí nhớ.
Một khi trí nhớ của chức nghiệp giả xảy ra vấn đề, như vậy, đối với việc cảm ngộ sức mạnh thậm chí kinh nghiệm lấy được trong vô số lần chiến đấu của chức nghiệp giả cũng sẽ trở nên rối loạn.
Thân là một chức nghiệp giả, có sức mạnh cường đại nhưng lại không biết cách làm sao để điều khiển loại sức mạnh này, trong chiến đấu ắt sẽ sinh ra rất nhiều sơ hở.
Có những khi chỉ một sơ hở nhỏ cũng đủ để quyết định sinh tử.
"Hải Hoàng..." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Mưu đồ của Hoàng đế Phục Hi, đã dính líu đến cấp cao của Liên Bang.
Rốt cuộc ông ấy muốn làm gì?
Cố Thanh Sơn trầm ngâm, cuối cùng quyết định trước tiên phải đề phòng những gì có thể xảy ra.
"Nữ Thần Công Chính, cô thông báo cho Võ Thánh, cứ nói là thông qua phán đoán của cô, Tổng thống có thể gặp nguy hiểm, bảo ông ấy cẩn thận đề phòng." Cố Thanh Sơn nói.
"Vâng, thưa ngài." Nữ Thần Công Chính nói.
Cộc!
Cộc!
Cộc!
Bỗng nhiên, bên ngoài phòng Nghị sự chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Thanh Sơn cùng Hoàng hậu liếc nhau một cái.
"Chuyện gì?" Hoàng hậu cao giọng hỏi.
"Lão thần có chuyện bẩm báo." Người bên ngoài nói.
"Ta có chuyện cần bàn với bệ hạ, các ngươi lui xuống trước đi, ngày mai bàn sau." Hoàng hậu nói.
"Vâng."
Giọng nói ấy biến mất, nhưng lại không có tiếng bước chân vang lên.
Người ngoài cửa vẫn đang đứng đó.
Bọn họ chưa rời đi.
Sắc mặt Hoàng hậu chợt thay đổi, không kìm được lui một bước.
Cố Thanh Sơn trực tiếp phóng thần niệm ra quan sát, thấy hai tên đại thần đứng ở ngoài cửa nháy mắt ra hiệu với nhau, sức mạnh to lớn thấp thoáng phát ra trên người bọn họ.
"Hai chức nghiệp giả cấp năm!" Hoàng hậu cảm ứng được động tĩnh ngoài cửa, thấp giọng nói.
Bà quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Sơn, hắn cũng gật đầu một cái, xác nhận lời suy đoán của bà.
Một chức nghiệp giả cấp năm đã là hiếm hoi trên nhân gian, sao cùng lúc lại xuất hiện tận hai cường giả cấp năm được?
"Người ra mở cửa đi." Cố Thanh Sơn buông Địa kiếm xuống, nói.
Hoàng hậu hơi do dự một lát, cuối cùng tiến lên mở cửa.
Hai khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt bà, họ đều là lão thần của Đế quốc, cả đời chưa bao giờ tu hành.
Nhưng giờ phút này, cả người bọn họ tràn đầy sức mạnh của Ngũ Hành, đột nhiên trở thành chức nghiệp giả cường đại.
Hai lão thần cũng sững sờ đứng tại chỗ, không ngờ đối phương lại dám mở cửa thật.
Chẳng lẽ không có vấn đề gì?
Cố Thanh Sơn đột nhiên biến mất. Hắn xuất hiện ở sau lưng một tên lão thần, trường kiếm nhẹ nhàng đánh vào cổ lão ta.
Người này té xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Một tên lão thần khác lập tức phản ứng lại, vươn tay định ra chiêu. Nhưng thanh kiếm kia chợt lóe lên, phút chốc đã ở ngay trước mặt lão.
Kiếm nhanh như chớp!
Lão thần huy động sức mạnh, từ hai bàn tay dâng lên ánh sáng màu vàng đất, che ở trước mặt mình.
Ầm!
Thanh kiếm kia đột nhiên lật lại, thân kiếm đánh lên hai cánh tay đang tạo thế phòng thủ kia.
... Lạ thật, sao lại tấn công một đòn chẳng có chút đau đớn gì như vậy?
Lão thần còn đang suy nghĩ, phần gáy đột nhiên truyền tới một cơn đau. Hai mắt lão tối sầm, lập tức ngã xuống đất.
Bí kiếm, Yến Quy.
Lúc xuất kiếm, sẽ có một kiếm giống hệt công kích vào sau lưng đối phương.
Cố Thanh Sơn thu kiếm lại, mỗi tay một người, túm vào trong phòng Nghị sự.
Hoàng hậu vội vàng đóng cửa lại.
"Người có thể xác định thân phận của bọn họ không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đều là cánh tay đắc lực bên cạnh Hoàng đế, nhưng nhất định đã không còn là bọn họ lúc ban đầu." Hoàng hậu nói, sau đó nhìn sang Cố Thanh Sơn, giải thích: "Trước giờ bọn họ cũng chỉ là người bình thường."
"Vậy thì không còn gì để băn khoăn nữa." Cố Thanh Sơn gật đầu nói, đưa tay ra áp lên trán của một người.
Thuật Sưu Hồn.
Đầu người kia trực tiếp nổ tung.
Sưu Hồn thất bại!
Cố Thanh Sơn lại đưa tay ra, áp lên trán của một người khác.
Người này giống như Hoàng đế vậy, lập tức chết não.
"Đều là người nhân bản." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Nhưng lần này, hắn cuối cùng đã có được vài đoạn hình ảnh mơ hồ.
Trong màn sương mờ ảo, Hoàng đế Phục Hi nâng một đầu người bằng vàng, đi về phía trước.
Đó là đầu lâu của Hoàng đế khai quốc Phục Hi.
"Các ngươi tạm thời thay ta quản lý quốc gia." Hoàng đế Phục Hi nói.
Một giọng khác vang lên: "Nếu như chúng thần bị bại lộ thì sao?"
Hoàng đế Phục Hi không quay đầu lại, nói: "Cố gắng kéo dài thời gian, bại lộ cũng không sao. Dù sao ta cũng đã bố trí ổn thoả, tất cả sắp đến rồi. Đứng trước sức mạnh không thể nào chống lại, vận mệnh của tất cả nhân loại đều đã được định sẵn."
Trong giọng nói của ông ta dường như mang theo một chút bi thương, nhưng lại tràn đầy cuồng nhiệt cùng kích động.
Hoàng đế đi vào màn sương trắng kia, bóng dáng dần dần biến mất.
Hình ảnh tan biến.
Cố Thanh Sơn yên lặng gật gật đầu.
Mặc dù chỉ thu được một đoạn ngắn ngủi chừng ấy, nhưng ngọn nguồn của mọi chuyện, hắn đã đoán được bảy tám phần.
Còn những ai biết rõ tình hình nữa?
Mấy tên thị vệ của cung đình cũng nên điều tra hết một lượt.
"Tôi thu dọn lại chỗ này một chút, người gọi hai thị vệ vào đi." Cố Thanh Sơn nói.
"Được." Hoàng hậu cũng biết tình huống này rất bất thường, lập tức làm theo lời hắn.
Bà đi ra ngoài một chút, chỉ một lát sau đã mang theo hai tên thị vệ đi vào.
Trường kiếm chợt lóe lên, hai tên thị vệ bị đánh cho ngất xỉu.
Cố Thanh Sơn cảm nhận một hồi, phát hiên ra hai người bọn họ chẳng qua chỉ là chức nghiệp giả cấp ba.
Hắn lại phát động thuật Sưu Hồn lần nữa, lần này thuận lợi lấy được trí nhớ của hai người.
"Hai thị vệ này không hề có vấn đề gì." Cố Thanh Sơn nói: "Mà trí nhớ của Hoàng đế cùng hai tên đại thần kia lại rất yếu ớt, cũng không ổn định."
"Ý cậu là Hoàng đế còn sống sao?" Hoàng hậu hỏi.
"Đúng vậy, rất có thể bệ hạ nguyên bản đã đi làm chuyện khác rồi." Cố Thanh Sơn thoáng nhắc nhở. Dù sao họ cũng là vợ chồng, hắn không dám chắc thái độ của Hoàng hậu sẽ như thế nào.
Bà lạnh lùng nói: "Mới vừa rồi hai người kia có ý định giết ta, cậu biết không?"
Bà cũng là chức nghiệp giả, những cảm giác thế này vẫn luôn rất chính xác.
Cố Thanh Sơn do dự gật đầu.
Hoàng hậu lau sạch nước mắt, mặt không chút thay đổi, nói: "Nếu như sắp xếp của ông ta là như vậy, thì một tia tình cảm cuối cùng này của ta cũng nên cắt đứt rồi."
"Quyết định sáng suốt, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này." Cố Thanh Sơn nói.
Hoàng hậu ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại.