Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 514
Lôi Long cắn Phệ Hồn Ma Chu một cái, bay ra khỏi đỉnh thần miếu.
Uy lực của lôi điện khiến nhện ma vô cùng khó chịu.
"Cút đi cho ta!" Phệ Hồn Ma Chu giận dữ rít gào.
Nó bắt lấy sừng Lôi Long, dùng sức bẻ.
Toàn bộ Lôi Long biến thành những con rắn điện tứ tán xung quanh, tan thành tro bụi.
Phệ Hồn Ma Chu rơi xuống.
Nó phát hiện mình rơi xuống bên cạnh Vong Xuyên.
Bỗng nhiên, nhện ma phát hiện có một luồng thần niệm đang vây quanh bản thân.
... Ở trước mặt mình mà đối phương dám thả thần niệm ra!
Nó vui mừng quá đỗi, lập tức xuất thần thông, đem thần niệm của mình quấy lấy đối phương.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Cố Thanh Sơn nhây lâu vậy rồi, còn triệu hồi Lôi Long hấp dẫn lực chú ý của nhện ma chính là vì cơ hội trong nháy mắt này.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả đã thay đổi.
Cố Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện ở vị trí của Phệ Hồn Ma Chu.
Phệ Hồn Ma Chu mặt người xuất hiện bên trong sông Vong Xuyên.
Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh!
Tất cả những hành động trước đó của Cố Thanh Sơn đều là vì tránh thần niệm của đối phương, để bản thân có thể thả thần niệm ra bao phủ đối phương sau đó sử dụng Di Hình Hoán Ảnh.
Phệ Hồn Ma Chu mặt người giãy dụa trong nước sông Vong Xuyên.
"Không! Đây là chuyện gì xảy ra!"
Nó hoảng sợ gầm rú: "Ta..."
Tiếng kêu ngừng lại.
Phệ Hồn Ma Chu chìm xuống.
Gần như chỉ mất một lát, thi thể lại nổi lên.
Thi thể của Phệ Hồn Ma Chu không ngừng trôi nổi, nhanh chóng bị dòng nước Vong Xuyên chảy xiết cuốn đi xa.
Không ai biết thi thể của nó sẽ bị dòng nước cuốn đi đâu.
Nhưng có điều có thể xác định.
Linh hồn của nó đã không còn ở trong thế giới này.
Cố Thanh Sơn đứng bên bờ, khẽ cười.
Chỉ đáng tiếc là...
Trên giao diện thao tác chiến thần xuất hiện một hàng chữ nhỏ màu đỏ.
"Bởi vì thứ thực sự giết chết Phệ Hồn Ma Chu là Vong Xuyên, cho nên người chơi không đoạt được hồn lực."
Cố Thanh Sơn tiếc nuối thở dài.
Vong Xuyên Ly Hồn Câu bay lên, tán thưởng: "Làm hay lắm."
Chim trắng nhỏ tiêu cốt cũng bay tới, thân thiết bay hai vòng quanh Cố Thanh Sơn.
Bọn họ tiến vào miếu thờ thần khí, bắt đầu đánh thức binh khí đã ngủ say.
Trên thực tế, kiếp nạn lớn ập đến, rất nhiều binh khí đã tỉnh lại.
Ba mươi sáu thanh binh khí bay lên trời lúc trước cũng là như vậy.
Cố Thanh Sơn bước vào giá để binh khí, sử dụng khí linh hoán tỉnh chú.
Tất cả binh khí còn lại đều thức tỉnh, gặp mặt Cố Thanh Sơn.
"Tại hạ là Cố Thanh Sơn." Cố Thanh Sơn ôm quyền nói.
"Ta là đao phá hồn."
"Ta là cung phá thần."
"Tại hạ là thương chước hồn diễm ly."
"Khóa câu mệnh Bách Quỷ là ta."
...
Đám binh khí lần lượt nói.
Có Vong Xuyên Ly Hồn Câu ở bên cạnh giúp Cố Thanh Sơn nói chuyện, đám binh khí nhanh chóng quen thuộc với Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đếm, có hơn mười một loại binh khí.
Đủ rồi!
Hiện tại có thể đi tìm thanh binh khí hiển hóa thành núi Thiết Vi!
Đó là binh khí duy nhất có thể ngăn cản trường mâu bảy màu.
Chỉ hi vọng vết thương của nó không quá nghiêm trọng.
Nó là yếu tố quan trọng nhất trong kế hoạch.
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, chợt thấy không trung bỗng sáng bừng lên.
Trên bầu trời ảm đạm, ba mươi sáu binh khí cuối cùng cũng hoàn thành Hoàng Tuyền khốn ma trận.
Đại trận từ trên cao từ từ rơi xuống.
Trường mâu bảy màu dường như cảm ứng được biến hóa này, đột nhiên phóng ra một luồng sáng.
Luồng sáng bắn về phía chân trời, hòa cùng một thể với sắc trời ảm đạm.
Tốc độ của luồng sáng dần dần bị chậm lại.
Cả Hoàng Tuyền khốn ma đại trận cũng kịch liệt rung động theo.
Trước tiên, cả hai rơi vào tình thế giằng co đối kháng.
Bên kia.
Mấy con Phệ Hồn Ma Chu dẫn theo vô cùng vô tận yêu ma vượt qua triền núi, đi thẳng đến thần miếu.
Một con Phệ Hồn Ma Chu đã chết!
Điều này đối với đám yêu ma cũng là oanh động không nhỏ, lập tức kinh động chúng nó.
"Mau, dùng cách vừa rồi của anh để xử lý bọn chúng." Chim trắng nhỏ hưng phấn nói.
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: "Thời gian cấp bách, chúng ta không thể ở lại đây nữa, phải lập tức đi làm chuyện của chúng ta."
"Đi, ta mang các ngươi vào Vong Xuyên!"
...
Bên trong Vong Xuyên.
Đám binh khí vừa cảm ứng vị trí vừa đi theo Cố Thanh Sơn.
Một lúc lâu sau.
Đầu nguồn sông Vong Xuyên.
Trên mặt đất tất cả đều là nham thạch xám trắng.
Nơi này đã cách xa núi Đại Thiết Vi, tới cực gần hang động hắc ám.
Bỗng nhiên, tất cả binh khí đều dừng lại.
"Lục Giới Thần Sơn Kiếm hẳn là ở gần đây." Chim trắng nhỏ nói.
Kiếm?
Cố Thanh Sơn theo bản năng mà rung động trong lòng.
Đám binh khí nhìn xung quanh.
Trong lòng sông đục ngầu chẳng có thứ gì.
"Có thể ở trên mặt đất không?" Vong Xuyên Ly Hồn Câu hỏi.
Đám binh khí thử một hồi vẫn không thể phá vỡ lớp nham thạch.
"Đáy sông Vong Xuyên cũng là một bộ phận của núi Thiết Vi, không ai có thể phá được." Một thanh đại đao lớn tiếng nói.
"Hay là chúng ta tìm xung quanh đây." Cố Thanh Sơn nói.
Vì thế đám binh khí đi theo Cố Thanh Sơn tìm một hồi lâu.
"Không được, vẫn không có, đúng là kỳ quái." Một cái khiên nói.
"Có lẽ nó đã hôn mê nên không thể xuất hiện gặp mặt chúng ta." Chim trắng nhỏ nói.
Nếu đối phương đã rơi vào trạng thái vô thức, như vậy dù có tìm thế nào nó cũng sẽ không chủ động xuất hiện.
"Nói vậy thì không có cách nào rồi." Một cái cung tiếc nuối nói.
"Phải tìm được nó, nó là hiện thân cho pháp tắc núi Đại Thiết Vi, chỉ nó mới có thể ngăn cản trường mâu bảy màu kia, hoàn thành kế hoạch của chúng ta." Cố Thanh Sơn kiên trì nói.
"Cũng đúng, lần trước nó đối mặt với trường mâu bảy màu cũng ngăn cản được một trận, cuối cùng mới bị đánh bay." Một cây pháp trượng dài nói.
"Lúc đó nó cũng đã bị trọng thương." Tấm khiên nói.
"Nó rất mạnh." Trường đao tán thưởng nói.
"Tôi cũng không dám cản thanh trường mâu kia." Một cây thương nhỏ giọng nói.
"Bội phục!"
"Đúng vậy, trong số ba thần khí, chỉ có nó là thần khí dám đối đầu chính diện với trường mâu bảy màu."
Đám binh khí đều tán thưởng không thôi.
"Xin mọi người hãy đi tìm đi, nó rất quan trọng, nó chính là yếu tốt quyết định sự thành bại trong kế hoạch của chúng ta." Cố Thanh Sơn thành khẩn nói.
"Nể tình ngươi đã xử lý một con Phệ Hồn Ma Chu, chúng ta sẽ đi tìm lần nữa." Cây pháp trượng dài nói.
Đám binh khí đều gật đầu.
Rất nhanh, tất cả binh khí đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Những tia sáng này hợp lại, không ngừng chập chờn theo một tiết tấu kỳ dị.
Chỉ chốc lát sau, ánh sáng dần dần tan đi.
"Đúng là ở gần đây, nhưng nó không phản ứng với lời kêu gọi của chúng ta." Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói.
"Xem ra không còn cách nào." Tấm khiên thở dài.
"Chắc chắn nó đã bị thương quá nặng, ngay cả đáp lại chúng ta cũng không làm được." Trường thương nói.
"Làm sao bây giờ, nó ngay cả hiện thân cũng không thể, ta hơi bận tâm về tình cảnh của nó." Chim trắng nhỏ nói.
Đám binh khí cũng tiếc nuối không thôi.
Cố Thanh Sơn thở dài, chỉ có thể im lặng.
Không tìm thấy sao?
Không có binh khí này, kế hoạch của hắn sẽ không thể triển khai.
Chẳng lẽ tất cả đã kết thúc rồi?
Kiếp trước, trải qua vô số hạo kiếp, hắn chính là người đã tồn tại đến giây phút cuối cùng.
Hắn là chỉ huy trong chiến tranh, là Kiếm Tiên.
Uy lực của lôi điện khiến nhện ma vô cùng khó chịu.
"Cút đi cho ta!" Phệ Hồn Ma Chu giận dữ rít gào.
Nó bắt lấy sừng Lôi Long, dùng sức bẻ.
Toàn bộ Lôi Long biến thành những con rắn điện tứ tán xung quanh, tan thành tro bụi.
Phệ Hồn Ma Chu rơi xuống.
Nó phát hiện mình rơi xuống bên cạnh Vong Xuyên.
Bỗng nhiên, nhện ma phát hiện có một luồng thần niệm đang vây quanh bản thân.
... Ở trước mặt mình mà đối phương dám thả thần niệm ra!
Nó vui mừng quá đỗi, lập tức xuất thần thông, đem thần niệm của mình quấy lấy đối phương.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Cố Thanh Sơn nhây lâu vậy rồi, còn triệu hồi Lôi Long hấp dẫn lực chú ý của nhện ma chính là vì cơ hội trong nháy mắt này.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả đã thay đổi.
Cố Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện ở vị trí của Phệ Hồn Ma Chu.
Phệ Hồn Ma Chu mặt người xuất hiện bên trong sông Vong Xuyên.
Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh!
Tất cả những hành động trước đó của Cố Thanh Sơn đều là vì tránh thần niệm của đối phương, để bản thân có thể thả thần niệm ra bao phủ đối phương sau đó sử dụng Di Hình Hoán Ảnh.
Phệ Hồn Ma Chu mặt người giãy dụa trong nước sông Vong Xuyên.
"Không! Đây là chuyện gì xảy ra!"
Nó hoảng sợ gầm rú: "Ta..."
Tiếng kêu ngừng lại.
Phệ Hồn Ma Chu chìm xuống.
Gần như chỉ mất một lát, thi thể lại nổi lên.
Thi thể của Phệ Hồn Ma Chu không ngừng trôi nổi, nhanh chóng bị dòng nước Vong Xuyên chảy xiết cuốn đi xa.
Không ai biết thi thể của nó sẽ bị dòng nước cuốn đi đâu.
Nhưng có điều có thể xác định.
Linh hồn của nó đã không còn ở trong thế giới này.
Cố Thanh Sơn đứng bên bờ, khẽ cười.
Chỉ đáng tiếc là...
Trên giao diện thao tác chiến thần xuất hiện một hàng chữ nhỏ màu đỏ.
"Bởi vì thứ thực sự giết chết Phệ Hồn Ma Chu là Vong Xuyên, cho nên người chơi không đoạt được hồn lực."
Cố Thanh Sơn tiếc nuối thở dài.
Vong Xuyên Ly Hồn Câu bay lên, tán thưởng: "Làm hay lắm."
Chim trắng nhỏ tiêu cốt cũng bay tới, thân thiết bay hai vòng quanh Cố Thanh Sơn.
Bọn họ tiến vào miếu thờ thần khí, bắt đầu đánh thức binh khí đã ngủ say.
Trên thực tế, kiếp nạn lớn ập đến, rất nhiều binh khí đã tỉnh lại.
Ba mươi sáu thanh binh khí bay lên trời lúc trước cũng là như vậy.
Cố Thanh Sơn bước vào giá để binh khí, sử dụng khí linh hoán tỉnh chú.
Tất cả binh khí còn lại đều thức tỉnh, gặp mặt Cố Thanh Sơn.
"Tại hạ là Cố Thanh Sơn." Cố Thanh Sơn ôm quyền nói.
"Ta là đao phá hồn."
"Ta là cung phá thần."
"Tại hạ là thương chước hồn diễm ly."
"Khóa câu mệnh Bách Quỷ là ta."
...
Đám binh khí lần lượt nói.
Có Vong Xuyên Ly Hồn Câu ở bên cạnh giúp Cố Thanh Sơn nói chuyện, đám binh khí nhanh chóng quen thuộc với Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đếm, có hơn mười một loại binh khí.
Đủ rồi!
Hiện tại có thể đi tìm thanh binh khí hiển hóa thành núi Thiết Vi!
Đó là binh khí duy nhất có thể ngăn cản trường mâu bảy màu.
Chỉ hi vọng vết thương của nó không quá nghiêm trọng.
Nó là yếu tố quan trọng nhất trong kế hoạch.
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, chợt thấy không trung bỗng sáng bừng lên.
Trên bầu trời ảm đạm, ba mươi sáu binh khí cuối cùng cũng hoàn thành Hoàng Tuyền khốn ma trận.
Đại trận từ trên cao từ từ rơi xuống.
Trường mâu bảy màu dường như cảm ứng được biến hóa này, đột nhiên phóng ra một luồng sáng.
Luồng sáng bắn về phía chân trời, hòa cùng một thể với sắc trời ảm đạm.
Tốc độ của luồng sáng dần dần bị chậm lại.
Cả Hoàng Tuyền khốn ma đại trận cũng kịch liệt rung động theo.
Trước tiên, cả hai rơi vào tình thế giằng co đối kháng.
Bên kia.
Mấy con Phệ Hồn Ma Chu dẫn theo vô cùng vô tận yêu ma vượt qua triền núi, đi thẳng đến thần miếu.
Một con Phệ Hồn Ma Chu đã chết!
Điều này đối với đám yêu ma cũng là oanh động không nhỏ, lập tức kinh động chúng nó.
"Mau, dùng cách vừa rồi của anh để xử lý bọn chúng." Chim trắng nhỏ hưng phấn nói.
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: "Thời gian cấp bách, chúng ta không thể ở lại đây nữa, phải lập tức đi làm chuyện của chúng ta."
"Đi, ta mang các ngươi vào Vong Xuyên!"
...
Bên trong Vong Xuyên.
Đám binh khí vừa cảm ứng vị trí vừa đi theo Cố Thanh Sơn.
Một lúc lâu sau.
Đầu nguồn sông Vong Xuyên.
Trên mặt đất tất cả đều là nham thạch xám trắng.
Nơi này đã cách xa núi Đại Thiết Vi, tới cực gần hang động hắc ám.
Bỗng nhiên, tất cả binh khí đều dừng lại.
"Lục Giới Thần Sơn Kiếm hẳn là ở gần đây." Chim trắng nhỏ nói.
Kiếm?
Cố Thanh Sơn theo bản năng mà rung động trong lòng.
Đám binh khí nhìn xung quanh.
Trong lòng sông đục ngầu chẳng có thứ gì.
"Có thể ở trên mặt đất không?" Vong Xuyên Ly Hồn Câu hỏi.
Đám binh khí thử một hồi vẫn không thể phá vỡ lớp nham thạch.
"Đáy sông Vong Xuyên cũng là một bộ phận của núi Thiết Vi, không ai có thể phá được." Một thanh đại đao lớn tiếng nói.
"Hay là chúng ta tìm xung quanh đây." Cố Thanh Sơn nói.
Vì thế đám binh khí đi theo Cố Thanh Sơn tìm một hồi lâu.
"Không được, vẫn không có, đúng là kỳ quái." Một cái khiên nói.
"Có lẽ nó đã hôn mê nên không thể xuất hiện gặp mặt chúng ta." Chim trắng nhỏ nói.
Nếu đối phương đã rơi vào trạng thái vô thức, như vậy dù có tìm thế nào nó cũng sẽ không chủ động xuất hiện.
"Nói vậy thì không có cách nào rồi." Một cái cung tiếc nuối nói.
"Phải tìm được nó, nó là hiện thân cho pháp tắc núi Đại Thiết Vi, chỉ nó mới có thể ngăn cản trường mâu bảy màu kia, hoàn thành kế hoạch của chúng ta." Cố Thanh Sơn kiên trì nói.
"Cũng đúng, lần trước nó đối mặt với trường mâu bảy màu cũng ngăn cản được một trận, cuối cùng mới bị đánh bay." Một cây pháp trượng dài nói.
"Lúc đó nó cũng đã bị trọng thương." Tấm khiên nói.
"Nó rất mạnh." Trường đao tán thưởng nói.
"Tôi cũng không dám cản thanh trường mâu kia." Một cây thương nhỏ giọng nói.
"Bội phục!"
"Đúng vậy, trong số ba thần khí, chỉ có nó là thần khí dám đối đầu chính diện với trường mâu bảy màu."
Đám binh khí đều tán thưởng không thôi.
"Xin mọi người hãy đi tìm đi, nó rất quan trọng, nó chính là yếu tốt quyết định sự thành bại trong kế hoạch của chúng ta." Cố Thanh Sơn thành khẩn nói.
"Nể tình ngươi đã xử lý một con Phệ Hồn Ma Chu, chúng ta sẽ đi tìm lần nữa." Cây pháp trượng dài nói.
Đám binh khí đều gật đầu.
Rất nhanh, tất cả binh khí đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Những tia sáng này hợp lại, không ngừng chập chờn theo một tiết tấu kỳ dị.
Chỉ chốc lát sau, ánh sáng dần dần tan đi.
"Đúng là ở gần đây, nhưng nó không phản ứng với lời kêu gọi của chúng ta." Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói.
"Xem ra không còn cách nào." Tấm khiên thở dài.
"Chắc chắn nó đã bị thương quá nặng, ngay cả đáp lại chúng ta cũng không làm được." Trường thương nói.
"Làm sao bây giờ, nó ngay cả hiện thân cũng không thể, ta hơi bận tâm về tình cảnh của nó." Chim trắng nhỏ nói.
Đám binh khí cũng tiếc nuối không thôi.
Cố Thanh Sơn thở dài, chỉ có thể im lặng.
Không tìm thấy sao?
Không có binh khí này, kế hoạch của hắn sẽ không thể triển khai.
Chẳng lẽ tất cả đã kết thúc rồi?
Kiếp trước, trải qua vô số hạo kiếp, hắn chính là người đã tồn tại đến giây phút cuối cùng.
Hắn là chỉ huy trong chiến tranh, là Kiếm Tiên.