Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 564
“Ánh Mi tỷ nói rất có lý.” Cố Thanh Sơn bỏ chén trà xuống, dường như đã sớm quên đi việc so tài với Triệu Ngũ Chuy.
Hắn nhìn hồ ly trắng, không ngừng dò xét, giống như hắn đặc biệt cảm thấy hứng thú với hồ ly trắng. Nhưng hắn chỉ quan sát chứ không nói bất cứ lời nào với nó cả.
Còn Triệu Ngũ Chuy lại bị gạt sang một bên, vừa không dễ động thủ, lại cũng không muốn bỏ qua, nhất thời vô cùng lúng túng.
Triệu Ngũ Chuy do dự tới do dự lui, cuối cùng cũng cảm thấy không đúng thời điểm, không thể không hậm hực ngồi trở lại chỗ của mình.
Thấy tất cả mọi người đã di chuyển ánh mắt, giống như đang chuẩn bị cho chuyện tiếp theo, Triệu Ngũ Chuy không có cách nào để nói thêm một câu gì nữa.
Chuyện bực bội như vậy, đã khiến cho cơn lửa giận trong lòng Triệu Ngũ Chuy lại càng hừng hực hơn.
Gã ta chính là đại tu sĩ võ đạo Thái Hư cảnh, trong tông môn, ngoại trừ Thái thượng trưởng lão và Chưởng môn, thì gã là người mạnh nhất.
Vậy mà bây giờ, gã lại bị sỉ nhục như vậy.
Gã không nhịn được, giọng căm hận nói: “Liễu đường chủ, bắt đầu nghị sự đi. Chuyện thứ nhất, chúng ta đừng ngại nói rõ chuyện kia với Tề đường chủ. Ta muốn xem thử, Tề đường chủ của chúng ta sẽ xử trí chuyện này như thế nào!”
Diệp Ánh Mi nghe vậy, thầm thở dài một tiếng. Nàng ta thật sự không muốn trêu chọc Tề Diễm trong tình tình như vậy. Thế nhưng chuyện này đã ngập đến tận đầu, bây giờ nhất định phải nói.
“Là thế này, Tề đường chủ, gần đây ngươi không ở tông môn, thủ hạ của ngươi đã gây ra một chuyện rất nghiêm trọng.” Diệp Ánh Mi sắp xếp từ ngữ, nói.
“Chuyện gì vậy? Mọi người đều cùng tông môn, có gì mà không thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không?” Cố Thanh Sơn thờ ơ nói.
“Nếu như là những chuyện khác, ta cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Thế nhưng chuyện này đã mạo phạm đến đại kỵ của tông môn, ta không thể không thông báo một tiếng với ngươi.” Diệp Ánh Mi cười khổ nói.
Triệu Ngũ Chuy cướp lời, trừng mắt với Cố Thanh Sơn nói: “Cũng không phải là thông báo, mà là chuyện này quá nghiêm trọng, gần như đã gây ra ảnh hưởng lớn tới tông môn, đã đến tình trạng không thể không xử lý rồi. Tề đường chủ, ta thật sự hy vọng ngươi có thể theo quy củ của tông môn, công bằng xử lý chuyện này.”
Triệu Ngũ Chuy nói xong, trên mặt lộ ra một nụ cười sung sướng.
“Nói đi.” Cố Thanh Sơn hờ hững đáp.
Diệp Ánh Mi phất tay nói: “Đưa lên đây.”
Theo động tác tay của nàng ta, bảy tám tu sĩ bay xuống đài cao. Chỉ một lúc sau, có hai tu sĩ bị trói lại bằng khóa Phược Linh được kéo lên. Hai tu sĩ nọ nhìn thấy Tề Diễm, giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức lớn tiếng kêu lên.
“Đường chủ, xin hãy cứu thuộc hạ!”
Bọn họ đều là người của Trảm Uy đường, thậm chí bọn họ còn là thân tín của Tề Diễm.
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn lạnh dần, hắn nói: “Đây đều là người của ta, Ánh Mi tỷ có ý gì vậy?”
Diệp Ánh Mi nói: “Ngày hôm qua, bọn họ vì tranh giành một thị nữ mà hai bên đánh nhau dữ dội. Thị nữ kia nhân lúc bọn họ không chú ý, đã phá hủy một trận pháp, suýt chút nữa hủy diệt đa số kiến trúc rồi. Khi đó còn kém nửa khắc là đến giờ Hung, may mà ba vị Trận pháp sư trong tông môn đều có mặt, dốc hết sức cứu chữa, mới có thể thiết lập lại trận pháp ngăn cách.”
Cố Thanh Sơn nheo mắt lại.
Thị nữ, trận pháp, ba vị Trận pháp sư.
Nói như vậy, Quảng Dương môn vẫn còn ba vị Trận pháp sư.
“Tranh giành thị nữ...” Cố Thanh Sơn nhìn hai tên thuộc hạ, cười khẽ.
“Công tử.” Một tên thuộc hạ đổi cách xưng hô: “Tuyệt đối không nghiêm trọng như bọn họ nói, khi sự việc xảy ra, chúng tôi đã lập tức bắt được Sơ Liễu.”
Sơ Liễu.
Tốt lắm!
Quả nhiên là thị nữ am hiểu trận pháp kia.
Nàng ta là nhân tố quyết định để khôi phục trận pháp xuyên qua hai thế giới.
Nghe nói là một thị nữ tốt bụng.
Có lẽ chỉ cần cứu nàng ta ra, hẳn là có thể phối hợp thật tốt với mình để trốn khỏi thế giới này.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng suy nghĩ.
Hắn vẫn nhìn hai tên thuộc hạ, sắc mặt bình thản và lạnh lùng.
Một tên thuộc hạ khác thấy hắn không có phản ứng gì, vội vàng nói: “Công tử, chúng tôi đã sửa chữa rồi.”
Triệu Ngũ Chuy khinh thường nói: “Hừ! Cái đó mà là sửa chữa cái quái gì! Cho dù các ngươi đã giết chết ả ta, thì sự việc cũng đã xảy ra rồi!”
Giết chết ả ta.
Giết chết ả ta.
Giết chết ả ta.
Sơ Liễu chết rồi...
Trên mặt Cố Thanh Sơn vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại đột nhiên nặng trĩu.
Hai người Tình Nhu và Uyển Nhi chấn động mạnh, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Thân là thị nữ, phản ứng như vậy là hết sức bình thường, các nàng không sợ sẽ bị người ta nhìn thấy.
“Các ngươi... thật sự đã giết nàng ta?” Cuối cùng Cố Thanh Sơn cũng mở miệng hỏi.
Hai tên thuộc hạ liên tục gật đầu, một tên thuộc hạ nói: “Người gây họa đã bị xử tử, bọn họ không thể trừng phạt chúng tôi nữa, công tử!”
Tên thuộc hạ khác nói: “Đúng vậy, công tử, người phải làm chủ thay chúng tôi!”
Triệu Ngũ Chuy nói: “Tề Diễm, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, ngươi cần biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào, chuyện trận pháp từ trước đến nay là chuyện không thể xem nhẹ nhất.”
“Nhưng đó chỉ là hai trận pháp bình thường.” Một tên thuộc hạ của Tề Diễm cả gan nói.
“Trong Tông môn, cho dù là ai cũng không thể làm ảnh hưởng đến trận pháp, dù đó chỉ là trận pháp bình thường.” Diệp Ánh Mi nói, sau đó nhấn mạnh thêm: “Trận pháp liên quan đến an nguy của tông môn, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề, dẫn dụ Giới Ma tới đây, toàn bộ môn phái sẽ phải tuẫn táng theo nó.”
Cố Thanh Sơn nhắm mắt suy nghĩ một chút, nói: “Bảo Ngô Tam đến gặp ta, ta muốn hỏi rõ chân tướng của sự việc.”
Hai vị Đường chủ liếc nhìn nhau, gật đầu.
Đối phương muốn làm rõ sự việc, đây cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Tề Diễm là người đa nghi, sẽ không tùy tiện nghe theo mọi lời người khác nói.
Tu sĩ chấp pháp lập tức rời đi. Một lát sau, một tên tu sĩ mập mạp đi tới đài cao. Gã chạy chậm đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, nghiêm chỉnh quỳ trên mặt đất, dập đầu một cái.
“Chủ nhân gọi ta sao?” Ngô Tam lộ ra nụ cười nịnh hót.
Các tu sĩ ở xung quanh đều lộ ra vẻ chán ghét.
“Ừm, rốt cuộc đã có chuyện gì, ngươi hãy nói cho ta nghe.” Cố Thanh Sơn nói rồi bổ sung thêm: “Chuyện lần này, ta muốn biết sự thật, không được phép giấu giếm ta.”
Hai vị Đường chủ nghe vậy, thần sắc biến đổi.
Trên mặt Ngô Tam vốn dĩ đã hiện lên vẻ căm phẫn, nghe xong nửa câu sau của Cố Thanh Sơn, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Xem ra lần này công tử có ý định khác, mình không được hiểu sai.
“Bẩm báo chủ nhân, là thế này...”
Gã kể lại sự việc một lần một cách khách quan và chính xác.
Sự thật, giống hệt như lời Diệp Ánh Mi nói.
Diệp Ánh Mi lên tiếng: “Dựa theo quy định của tông môn, hai người bọn họ phải bị phế bỏ tu vi, giáng chức làm đệ tử tạp dịch, cả đời không được bước vào Trảm Uy đường nửa bước.”
“Tề Đường chủ, ngươi cảm thấy nên xử lý như thế nào?” Triệu Ngũ Chuy vô cùng hào hứng hỏi. Gã nhìn về phía Cố Thanh Sơn, nghĩ lại những lời đối đáp mà mình đã chuẩn bị xong trước đó.
Một khi Tề Diễm giải vây cho thuộc hạ, gã sẽ lập tức cùng Diệp Ánh Mi làm khó dễ, khiến cho Tề Diễm mặt xám mày tro không xuống đài được.
Làm cho Tề Diễm lúng túng trước mặt La Sát Nữ, chắc chắn trong lòng Tề Diễm sẽ rất bực bội. Thế nhưng chắc chắn Tề Diễm sẽ không có cách nào để trở mình, suy cho cùng chuyện này về tình về lý đều ở phía gã.
Triệu Ngũ Chuy khẽ nắm chặt nắm tay lại, chờ đợi phản ứng của Tề Diễm.
Những người khác cũng nhìn về phía Tề Diễm, muốn nhìn xem hắn chuẩn bị ứng đối như thế nào.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng đẩy vành mũ lên, sờ vào vết thương trên mặt mình.
“Gần đây tâm trạng của ta không tốt.” Hắn nói.
Hai vị Đường chủ nhíu mày.
Chẳng lẽ hắn lại muốn gây sự?
“Tề Đường chủ...” Diệp Ánh Mi nói.
Cố Thanh Sơn vung tay ngắt lời nàng ta, ra hiệu bảo nàng ta không cần nhiều lời. Hắn đứng lên, đi đến trước mặt hai tên thuộc hạ.
“Thị nữ kia, tên là gì ấy nhì?” Hắn quay đầu lại hỏi.
“Sơ Liễu.” Tình Nhu đáp.
“Ừm, đúng, Sơ Liễu.” Cố Thanh Sơn hướng mặt về phía hai tên thuộc hạ, nhẹ giọng hỏi: “Khi ta đưa nàng ta cho các ngươi, ta đã dặn dò như thế nào?”
Hai tên thuộc hạ liếc nhìn nhau, có hơi lo sợ bất an. Xưa nay bọn họ chưa bao giờ dò trúng ý của công tử.
“Công tử, ngài nói đây là thị nữ của ngài, hiện tại bởi vì chúng tôi làm việc tốt, cho nên để cho chúng tôi thưởng thức.” Một tên thuộc hạ nói.
Cố Thanh Sơn nghiêng đầu nhìn tên thuộc hạ còn lại: “Ta đã nói như vậy sao?”
Tên thuộc hạ còn lại cuống quýt nói: “Quả thực là như vậy, thưa công tử.”
Cố Thanh Sơn lặng lẽ gật đầu. Hắn đi tới sau lưng hai người này, khẽ vuốt ve dây khóa Phược Linh.
Đây là cách trói buộc đối với những đệ tử phạm sai lầm đang đợi trừng phạt, dùng để giam cầm tu vi, đề phòng những kẻ đó chạy trốn.
Hắn nhìn hồ ly trắng, không ngừng dò xét, giống như hắn đặc biệt cảm thấy hứng thú với hồ ly trắng. Nhưng hắn chỉ quan sát chứ không nói bất cứ lời nào với nó cả.
Còn Triệu Ngũ Chuy lại bị gạt sang một bên, vừa không dễ động thủ, lại cũng không muốn bỏ qua, nhất thời vô cùng lúng túng.
Triệu Ngũ Chuy do dự tới do dự lui, cuối cùng cũng cảm thấy không đúng thời điểm, không thể không hậm hực ngồi trở lại chỗ của mình.
Thấy tất cả mọi người đã di chuyển ánh mắt, giống như đang chuẩn bị cho chuyện tiếp theo, Triệu Ngũ Chuy không có cách nào để nói thêm một câu gì nữa.
Chuyện bực bội như vậy, đã khiến cho cơn lửa giận trong lòng Triệu Ngũ Chuy lại càng hừng hực hơn.
Gã ta chính là đại tu sĩ võ đạo Thái Hư cảnh, trong tông môn, ngoại trừ Thái thượng trưởng lão và Chưởng môn, thì gã là người mạnh nhất.
Vậy mà bây giờ, gã lại bị sỉ nhục như vậy.
Gã không nhịn được, giọng căm hận nói: “Liễu đường chủ, bắt đầu nghị sự đi. Chuyện thứ nhất, chúng ta đừng ngại nói rõ chuyện kia với Tề đường chủ. Ta muốn xem thử, Tề đường chủ của chúng ta sẽ xử trí chuyện này như thế nào!”
Diệp Ánh Mi nghe vậy, thầm thở dài một tiếng. Nàng ta thật sự không muốn trêu chọc Tề Diễm trong tình tình như vậy. Thế nhưng chuyện này đã ngập đến tận đầu, bây giờ nhất định phải nói.
“Là thế này, Tề đường chủ, gần đây ngươi không ở tông môn, thủ hạ của ngươi đã gây ra một chuyện rất nghiêm trọng.” Diệp Ánh Mi sắp xếp từ ngữ, nói.
“Chuyện gì vậy? Mọi người đều cùng tông môn, có gì mà không thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không?” Cố Thanh Sơn thờ ơ nói.
“Nếu như là những chuyện khác, ta cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Thế nhưng chuyện này đã mạo phạm đến đại kỵ của tông môn, ta không thể không thông báo một tiếng với ngươi.” Diệp Ánh Mi cười khổ nói.
Triệu Ngũ Chuy cướp lời, trừng mắt với Cố Thanh Sơn nói: “Cũng không phải là thông báo, mà là chuyện này quá nghiêm trọng, gần như đã gây ra ảnh hưởng lớn tới tông môn, đã đến tình trạng không thể không xử lý rồi. Tề đường chủ, ta thật sự hy vọng ngươi có thể theo quy củ của tông môn, công bằng xử lý chuyện này.”
Triệu Ngũ Chuy nói xong, trên mặt lộ ra một nụ cười sung sướng.
“Nói đi.” Cố Thanh Sơn hờ hững đáp.
Diệp Ánh Mi phất tay nói: “Đưa lên đây.”
Theo động tác tay của nàng ta, bảy tám tu sĩ bay xuống đài cao. Chỉ một lúc sau, có hai tu sĩ bị trói lại bằng khóa Phược Linh được kéo lên. Hai tu sĩ nọ nhìn thấy Tề Diễm, giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức lớn tiếng kêu lên.
“Đường chủ, xin hãy cứu thuộc hạ!”
Bọn họ đều là người của Trảm Uy đường, thậm chí bọn họ còn là thân tín của Tề Diễm.
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn lạnh dần, hắn nói: “Đây đều là người của ta, Ánh Mi tỷ có ý gì vậy?”
Diệp Ánh Mi nói: “Ngày hôm qua, bọn họ vì tranh giành một thị nữ mà hai bên đánh nhau dữ dội. Thị nữ kia nhân lúc bọn họ không chú ý, đã phá hủy một trận pháp, suýt chút nữa hủy diệt đa số kiến trúc rồi. Khi đó còn kém nửa khắc là đến giờ Hung, may mà ba vị Trận pháp sư trong tông môn đều có mặt, dốc hết sức cứu chữa, mới có thể thiết lập lại trận pháp ngăn cách.”
Cố Thanh Sơn nheo mắt lại.
Thị nữ, trận pháp, ba vị Trận pháp sư.
Nói như vậy, Quảng Dương môn vẫn còn ba vị Trận pháp sư.
“Tranh giành thị nữ...” Cố Thanh Sơn nhìn hai tên thuộc hạ, cười khẽ.
“Công tử.” Một tên thuộc hạ đổi cách xưng hô: “Tuyệt đối không nghiêm trọng như bọn họ nói, khi sự việc xảy ra, chúng tôi đã lập tức bắt được Sơ Liễu.”
Sơ Liễu.
Tốt lắm!
Quả nhiên là thị nữ am hiểu trận pháp kia.
Nàng ta là nhân tố quyết định để khôi phục trận pháp xuyên qua hai thế giới.
Nghe nói là một thị nữ tốt bụng.
Có lẽ chỉ cần cứu nàng ta ra, hẳn là có thể phối hợp thật tốt với mình để trốn khỏi thế giới này.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng suy nghĩ.
Hắn vẫn nhìn hai tên thuộc hạ, sắc mặt bình thản và lạnh lùng.
Một tên thuộc hạ khác thấy hắn không có phản ứng gì, vội vàng nói: “Công tử, chúng tôi đã sửa chữa rồi.”
Triệu Ngũ Chuy khinh thường nói: “Hừ! Cái đó mà là sửa chữa cái quái gì! Cho dù các ngươi đã giết chết ả ta, thì sự việc cũng đã xảy ra rồi!”
Giết chết ả ta.
Giết chết ả ta.
Giết chết ả ta.
Sơ Liễu chết rồi...
Trên mặt Cố Thanh Sơn vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại đột nhiên nặng trĩu.
Hai người Tình Nhu và Uyển Nhi chấn động mạnh, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Thân là thị nữ, phản ứng như vậy là hết sức bình thường, các nàng không sợ sẽ bị người ta nhìn thấy.
“Các ngươi... thật sự đã giết nàng ta?” Cuối cùng Cố Thanh Sơn cũng mở miệng hỏi.
Hai tên thuộc hạ liên tục gật đầu, một tên thuộc hạ nói: “Người gây họa đã bị xử tử, bọn họ không thể trừng phạt chúng tôi nữa, công tử!”
Tên thuộc hạ khác nói: “Đúng vậy, công tử, người phải làm chủ thay chúng tôi!”
Triệu Ngũ Chuy nói: “Tề Diễm, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, ngươi cần biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào, chuyện trận pháp từ trước đến nay là chuyện không thể xem nhẹ nhất.”
“Nhưng đó chỉ là hai trận pháp bình thường.” Một tên thuộc hạ của Tề Diễm cả gan nói.
“Trong Tông môn, cho dù là ai cũng không thể làm ảnh hưởng đến trận pháp, dù đó chỉ là trận pháp bình thường.” Diệp Ánh Mi nói, sau đó nhấn mạnh thêm: “Trận pháp liên quan đến an nguy của tông môn, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề, dẫn dụ Giới Ma tới đây, toàn bộ môn phái sẽ phải tuẫn táng theo nó.”
Cố Thanh Sơn nhắm mắt suy nghĩ một chút, nói: “Bảo Ngô Tam đến gặp ta, ta muốn hỏi rõ chân tướng của sự việc.”
Hai vị Đường chủ liếc nhìn nhau, gật đầu.
Đối phương muốn làm rõ sự việc, đây cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Tề Diễm là người đa nghi, sẽ không tùy tiện nghe theo mọi lời người khác nói.
Tu sĩ chấp pháp lập tức rời đi. Một lát sau, một tên tu sĩ mập mạp đi tới đài cao. Gã chạy chậm đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, nghiêm chỉnh quỳ trên mặt đất, dập đầu một cái.
“Chủ nhân gọi ta sao?” Ngô Tam lộ ra nụ cười nịnh hót.
Các tu sĩ ở xung quanh đều lộ ra vẻ chán ghét.
“Ừm, rốt cuộc đã có chuyện gì, ngươi hãy nói cho ta nghe.” Cố Thanh Sơn nói rồi bổ sung thêm: “Chuyện lần này, ta muốn biết sự thật, không được phép giấu giếm ta.”
Hai vị Đường chủ nghe vậy, thần sắc biến đổi.
Trên mặt Ngô Tam vốn dĩ đã hiện lên vẻ căm phẫn, nghe xong nửa câu sau của Cố Thanh Sơn, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Xem ra lần này công tử có ý định khác, mình không được hiểu sai.
“Bẩm báo chủ nhân, là thế này...”
Gã kể lại sự việc một lần một cách khách quan và chính xác.
Sự thật, giống hệt như lời Diệp Ánh Mi nói.
Diệp Ánh Mi lên tiếng: “Dựa theo quy định của tông môn, hai người bọn họ phải bị phế bỏ tu vi, giáng chức làm đệ tử tạp dịch, cả đời không được bước vào Trảm Uy đường nửa bước.”
“Tề Đường chủ, ngươi cảm thấy nên xử lý như thế nào?” Triệu Ngũ Chuy vô cùng hào hứng hỏi. Gã nhìn về phía Cố Thanh Sơn, nghĩ lại những lời đối đáp mà mình đã chuẩn bị xong trước đó.
Một khi Tề Diễm giải vây cho thuộc hạ, gã sẽ lập tức cùng Diệp Ánh Mi làm khó dễ, khiến cho Tề Diễm mặt xám mày tro không xuống đài được.
Làm cho Tề Diễm lúng túng trước mặt La Sát Nữ, chắc chắn trong lòng Tề Diễm sẽ rất bực bội. Thế nhưng chắc chắn Tề Diễm sẽ không có cách nào để trở mình, suy cho cùng chuyện này về tình về lý đều ở phía gã.
Triệu Ngũ Chuy khẽ nắm chặt nắm tay lại, chờ đợi phản ứng của Tề Diễm.
Những người khác cũng nhìn về phía Tề Diễm, muốn nhìn xem hắn chuẩn bị ứng đối như thế nào.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng đẩy vành mũ lên, sờ vào vết thương trên mặt mình.
“Gần đây tâm trạng của ta không tốt.” Hắn nói.
Hai vị Đường chủ nhíu mày.
Chẳng lẽ hắn lại muốn gây sự?
“Tề Đường chủ...” Diệp Ánh Mi nói.
Cố Thanh Sơn vung tay ngắt lời nàng ta, ra hiệu bảo nàng ta không cần nhiều lời. Hắn đứng lên, đi đến trước mặt hai tên thuộc hạ.
“Thị nữ kia, tên là gì ấy nhì?” Hắn quay đầu lại hỏi.
“Sơ Liễu.” Tình Nhu đáp.
“Ừm, đúng, Sơ Liễu.” Cố Thanh Sơn hướng mặt về phía hai tên thuộc hạ, nhẹ giọng hỏi: “Khi ta đưa nàng ta cho các ngươi, ta đã dặn dò như thế nào?”
Hai tên thuộc hạ liếc nhìn nhau, có hơi lo sợ bất an. Xưa nay bọn họ chưa bao giờ dò trúng ý của công tử.
“Công tử, ngài nói đây là thị nữ của ngài, hiện tại bởi vì chúng tôi làm việc tốt, cho nên để cho chúng tôi thưởng thức.” Một tên thuộc hạ nói.
Cố Thanh Sơn nghiêng đầu nhìn tên thuộc hạ còn lại: “Ta đã nói như vậy sao?”
Tên thuộc hạ còn lại cuống quýt nói: “Quả thực là như vậy, thưa công tử.”
Cố Thanh Sơn lặng lẽ gật đầu. Hắn đi tới sau lưng hai người này, khẽ vuốt ve dây khóa Phược Linh.
Đây là cách trói buộc đối với những đệ tử phạm sai lầm đang đợi trừng phạt, dùng để giam cầm tu vi, đề phòng những kẻ đó chạy trốn.