Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 565
Dây khóa Phược Linh ở mức độ này đơn giản hơn nhiều so với cái trên người thị nữ, ít nhất thì nó sẽ không siết chặt tu sĩ vào “giờ Hung”, lại càng không chứa các loại thuật pháp đặc biệt dùng để giày vò tu sĩ.
Cố Thanh Sơn hờ hững nói: “Các ngươi phạm vào quy củ gì của tông môn, ta đều cảm thấy đó là chuyện không có gì đáng kể.”
Vẻ mặt của hai tên thuộc hạ thoáng thả lỏng.
Cả đám tu sĩ thầm nói quả nhiên là như vậy.
Hồ ly trắng lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.
Triệu Ngũ Chuy lập tức đứng ra làm khó dễ: “Tề Diễm, cho dù là ý của ngươi, nhưng bây giờ đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, ngươi cũng không thể bênh vực cho bọn họ được.”
“Ta đã từng bênh vực cho bọn họ sao?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
“Nếu như ngươi đã bênh vực như vậy...” Triệu Ngũ Chuy lập tức bật lại lời hắn, nhưng lại nhận ra không đúng, không thể không nuốt trở lại. Gã không biết phải làm gì khác ngoài việc trừng mắt với Cố Thanh Sơn, chờ câu nói phía sau của hắn.
“Ta chỉ nói là quy củ của tông môn là chuyện không đáng kể, đối với Trảm Uy đường của ta mà nói, quả thực là không có gì đáng kể.” Cố Thanh Sơn liếc nhìn Triệu Ngũ Chuy, nhẹ nhàng nói.
Hai tên thuộc hạ của Tề Diễm vui mừng nhướng mày.
Quả nhiên vẫn là công tử nhà mình có uy phong.
Thể diện của hai vị Đường chủ, đã bị Tề Diễm giẫm ở dưới chân ngay trước mặt tất cả mọi người như vậy.
Bên kia, Diệp Ánh Mi mặt trầm như nước, Triệu Ngũ Chuy thì bùng cháy lên ngọn lửa giận dữ ở trong lòng. Gã định bụng nói đạo lý với Tề Diễm.
Cái tên Tề Diễm này, ngang bướng ngông cuồng, thật sự là phải...
Triệu Ngũ Chuy đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Tề Diễm gọi một tiếng.
“Kiếm.”
“Vâng, sư tôn.” Sơn Nữ đáp.
Một thanh kiếm bay đến trong tay Cố Thanh Sơn.
Kiếm khí lạnh lẽo lóe lên, hai cỗ thi thể gục xuống dưới đất.
Tề Diễm mỗi tay cầm một cái đầu, vẻ mặt thản nhiên đứng im bất động. Hắn giơ hai cái đầu lên, để đối mặt với mình.
“Các ngươi đó, cho rằng mình là cái gì chứ?”
Bịch! Bịch!
Hai cái đầu bị vứt lên trên mặt đất.
Một thanh kiếm bay lượn như rồng bay, rơi xuống trước mặt Sơn Nữ.
Sơn Nữ thu kiếm lại.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Triệu Ngũ Chuy quan sát Cố Thanh Sơn, do dự nói: “Ngươi... Sao ngươi lại làm vậy?”
Diệp Ánh Mi cũng hỏi: “Theo quy củ của tông môn, bọn họ chỉ bị giáng chức làm tạp dịch, Tề đường chủ có ý gì vậy?”
“Môn quy gì gì đó đừng có nói ở chỗ của ta.” Cố Thanh Sơn lấy quạt ra, vừa quạt vừa dạo bước trở về.
Hắn vừa mới giết người xong, vậy mà ngay sau đó lại lấy cây quạt mỹ nhân ra, vừa quạt vừa điềm nhiên nói chuyện như không có việc gì.
Thái độ hờ hững này khiến cho rất nhiều đệ tử nói không nên lời.
“Để giải vây cho mình, lại dám giết thị nữ của ta để gánh tội thay, dù thế nào thì ta cũng có chút khó chịu.” Cố Thanh Sơn nói xong, trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.
Triệu Ngũ Chuy không nhịn được nói: “Không phải ngươi cũng thường xuyên giết thị nữ hay sao?”
“Ta giết thì được, người khác giết thì không được.”
“Tại sao?”
“Những thị nữ này đều là đồ vật của ta, đương nhiên chỉ có ta mới có thể xử lý.” Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
Lúc này, Tình Nhu tiến lên một bước, quỳ trên mặt đất, đưa chén trà nhỏ lên sát môi Cố Thanh Sơn.
Hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó thuận tay bóp cằm của Tình Nhu, nhẹ giọng nói: “Tình Nhu à, ngươi nói xem, có phải hay không?”
“Vâng, thưa công tử.” Tình Nhu cúi đầu trả lời.
Diệp Ánh Mi vẫn cố gắng nói: “Quy củ của tông môn...” Nhưng rồi nàng ta không nói được gì nữa.
Người cũng đã giết cho ngươi xem rồi, lúc này mang bất kỳ quy củ nào của tông môn ra vẫn còn hữu dụng sao?
Tên Tề Diễm này, thật sự là không coi tông môn ra gì, cho dù là ai động đến quyền lợi của hắn ta, cho dù chỉ là một tý lợi ích không đáng kể nhất, thậm chí cho dù là thứ hắn ta không thèm để ý, hắn ta cũng không chút do dự để lộ răng độc.
Đúng vậy, Tề Diễm chính là người như vậy.
Lạnh lùng vô tình như vậy, ích kỷ như vậy.
Loại người này giống như một con rắn độc, một khi điên lên, sẽ vô cùng đáng sợ.
Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy liếc nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy sự kiêng kị và lo lắng tràn ngập trong mắt đối phương.
Tình Nhu đặt chén trà nhỏ lên trên bàn, dáng vẻ ưu buồn lùi lại ra phía sau Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thoải mái ngồi ở đó, nói: “Sao các ngươi lại không nói lời nào vậy? Nếu như không có chuyện gì, ta đi về đây.”
Triệu Ngũ Chuy hừ một tiếng, nói: “Đương nhiên là có chuyện rồi, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến ngươi. Có điều, bây giờ có quá nhiều người, chúng ta không tiện nói.”
Diệp Ánh Mi không tiếp lời, nàng ta tạ lỗi với hồ ly trắng trước: “Thật ngại quá, khách quý lần đầu tiên đến thăm, mà lại phải chứng kiến cảnh tượng đẫm máu như vậy.”
Hồ ly trắng lắc đầu nói: “Không sao cả, ta cảm thấy rất hay, phong cách của quý tông có phần tương hợp với tông môn của ta.”
“Vậy thì, xin mời khách quý đi nghỉ ngơi trước, bởi vì bây giờ chúng tôi phải xử lý một số chuyện vụn vặt của nội bộ, thật sự không đáng để nói với khách quý.” Triệu Ngũ Chuy cũng khách khí nói.
Để linh sủng của đối phương tới xem nghị sự tông môn của Quảng Dương môn đã là nể mặt La Sát Nữ rồi. Nhưng mà mỗi một môn phái đều có một số việc quan trọng, không thể nói với bên ngoài.
Đương nhiên hồ ly trắng nghe hiểu việc này. Nó đứng lên, hành lễ với ba vị Đường chủ.
Ba vị Đường chủ vội vàng đứng lên, cùng đáp lễ.
Hồ ly trắng tháo chiếc mặt nạ La Sát Nữ trên mặt xuống: “Ta vừa mới nói chuyện với Phong chủ, người rất tán thưởng phong cách làm việc của Tề đường chủ, người lệnh cho ta tặng chiếc mặt nạ này cho Tề đường chủ.”
Vẻ mặt của Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy hơi biến đổi.
La Sát Nữ có thể thông qua hồ ly trắng quan sát tất cả mọi chuyện vừa rồi, thần thông như vậy cũng không phải quá hiếm thấy.
Thế nhưng, nàng ta lại tặng chiếc mặt nạ do chính mình làm cho Tề Diễm.
Đây là vì sao?
Cố Thanh Sơn cũng khá bất ngờ, nhưng hắn vẫn cười nói: “Vậy thì đa tạ Phong chủ, đợi khi quý tông đến thăm, ta sẽ trực tiếp hỏi thăm người.”
Hắn ngoắc tay về phía sau lưng, Tình Nhu liền đi lên trước, nhận lấy chiếc mặt nạ La Sát Nữ trong tay hồ ly trắng.
Thức này chạm vào tay lạnh như băng.
Chiếc mặt nạ này được chạm trổ từ linh ngọc thượng hạng mỏng như cánh ve.
Điểm này, mấy vị Đường chủ chỉ cần quét mắt qua một cái là biết.
Mặt nạ này đại diện cho La Sát Nữ, là biểu tượng cho thân phận của nàng ta.
Hồ ly trắng nói: “Đây là món đồ tùy thân mà La Sát Nữ rất thích, hàng ngày đều mang theo bên người, hy vọng Tề đường chủ có thể xem trọng nó.”
“Được, xin cứ yên tâm.” Cố Thanh Sơn nói.
Tình Nhu nâng chiếc mặt nạ, nghe xong lời này không khỏi nghĩ ngợi.
Ngay trước mặt tất cả mọi người, lại trực tiếp tặng mặt nạ cho Cố Thanh Sơn.
Dù sao thì Phong chủ của La Sát Phong cũng là nữ tu sĩ, mặt nạ này lại là đồ vật riêng tư của nàng ta, hơn nữa hồ ly trắng còn đặc biệt nhấn mạnh điểm này.
Trực tiếp giao đến tay Cố Thanh Sơn, rõ ràng rất không trịnh trọng, cũng có chút không lễ độ.
Cố Thanh Sơn để Tình Nhu tiến lên lấy mặt nạ, chính là ý này.
Thế nhưng sau khi lấy về, Tình Nhu lại không tiện cầm nó, bởi vì thân phận của cô là thị nữ, thay chủ nhân lấy đồ thì có thể, nhưng chưa đủ tư cách để thay Tề Diễm bảo quản món đồ tượng trưng cho thân phận như vậy.
Tình Nhu liền đặt chiếc mặt nạ La Sát Nữ lên trên bàn phía trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Công tử.”
“Ừm, lui ra đi.” Cố Thanh Sơn thấy cô hành động như vậy, khẽ gật đầu.
Hồ ly trắng nhìn thấy cảnh này, cũng hài lòng.
“Vậy thì, ta xin được cáo lui trước.” Hồ ly trắng nói.
“Mời.” Ba vị Đường chủ cùng nói.
Hồ ly trắng đã đạt được ý đồ, hài lòng lui xuống.
Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy nhìn chiếc mặt nạ kia, trong lòng có chút khó hiểu.
La Sát Nữ thân là chủ nhân của La Sát Phong, nhất cử nhất động đều có thâm ý.
Nàng ta làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?
Triệu Ngũ Chuy nhanh chóng suy nghĩ, nói: “Vậy thì, bây giờ chúng ta bắt đầu bàn bạc sự vụ quan trọng của tông môn. Những người khác đều lui xuống đi.”
Tu sĩ chấp pháp lui xuống đài cao, nhanh chóng rời đi. Tình Nhu và Uyển Nhi cũng lui xuống, chỉ có Sơn Nữ vẫn đứng im không nhúc nhích.
“Hả? Tên nhóc này là như thế nào?” Triệu Ngũ Chuy cau mày hỏi.
“Đây là đồ đệ ta mới thu nhận. Cố Thanh Sơn, đến vấn an hai vị tiền bối đi.” Cố Thanh Sơn ra hiệu với Sơn Nữ.
“Mỹ nữ tuyệt sắc này chính là Đường chủ Diệp Ánh Mi của Ngưng Nguyệt đường, vị bên cạnh là Đường chủ Triệu Ngũ Chuy uy danh vang dội hơn một nửa Tích Hương đường.”
Nghe thấy lời giới thiệu của Cố Thanh Sơn, trên mặt Diệp Ánh Mi lộ ra ý cười, cùng Triệu Ngũ Chuy quan sát Sơn Nữ. Trong khi đó, Triệu Ngũ Chuy lại sa sầm nét mặt.
Cố Thanh Sơn hờ hững nói: “Các ngươi phạm vào quy củ gì của tông môn, ta đều cảm thấy đó là chuyện không có gì đáng kể.”
Vẻ mặt của hai tên thuộc hạ thoáng thả lỏng.
Cả đám tu sĩ thầm nói quả nhiên là như vậy.
Hồ ly trắng lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.
Triệu Ngũ Chuy lập tức đứng ra làm khó dễ: “Tề Diễm, cho dù là ý của ngươi, nhưng bây giờ đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, ngươi cũng không thể bênh vực cho bọn họ được.”
“Ta đã từng bênh vực cho bọn họ sao?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
“Nếu như ngươi đã bênh vực như vậy...” Triệu Ngũ Chuy lập tức bật lại lời hắn, nhưng lại nhận ra không đúng, không thể không nuốt trở lại. Gã không biết phải làm gì khác ngoài việc trừng mắt với Cố Thanh Sơn, chờ câu nói phía sau của hắn.
“Ta chỉ nói là quy củ của tông môn là chuyện không đáng kể, đối với Trảm Uy đường của ta mà nói, quả thực là không có gì đáng kể.” Cố Thanh Sơn liếc nhìn Triệu Ngũ Chuy, nhẹ nhàng nói.
Hai tên thuộc hạ của Tề Diễm vui mừng nhướng mày.
Quả nhiên vẫn là công tử nhà mình có uy phong.
Thể diện của hai vị Đường chủ, đã bị Tề Diễm giẫm ở dưới chân ngay trước mặt tất cả mọi người như vậy.
Bên kia, Diệp Ánh Mi mặt trầm như nước, Triệu Ngũ Chuy thì bùng cháy lên ngọn lửa giận dữ ở trong lòng. Gã định bụng nói đạo lý với Tề Diễm.
Cái tên Tề Diễm này, ngang bướng ngông cuồng, thật sự là phải...
Triệu Ngũ Chuy đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Tề Diễm gọi một tiếng.
“Kiếm.”
“Vâng, sư tôn.” Sơn Nữ đáp.
Một thanh kiếm bay đến trong tay Cố Thanh Sơn.
Kiếm khí lạnh lẽo lóe lên, hai cỗ thi thể gục xuống dưới đất.
Tề Diễm mỗi tay cầm một cái đầu, vẻ mặt thản nhiên đứng im bất động. Hắn giơ hai cái đầu lên, để đối mặt với mình.
“Các ngươi đó, cho rằng mình là cái gì chứ?”
Bịch! Bịch!
Hai cái đầu bị vứt lên trên mặt đất.
Một thanh kiếm bay lượn như rồng bay, rơi xuống trước mặt Sơn Nữ.
Sơn Nữ thu kiếm lại.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Triệu Ngũ Chuy quan sát Cố Thanh Sơn, do dự nói: “Ngươi... Sao ngươi lại làm vậy?”
Diệp Ánh Mi cũng hỏi: “Theo quy củ của tông môn, bọn họ chỉ bị giáng chức làm tạp dịch, Tề đường chủ có ý gì vậy?”
“Môn quy gì gì đó đừng có nói ở chỗ của ta.” Cố Thanh Sơn lấy quạt ra, vừa quạt vừa dạo bước trở về.
Hắn vừa mới giết người xong, vậy mà ngay sau đó lại lấy cây quạt mỹ nhân ra, vừa quạt vừa điềm nhiên nói chuyện như không có việc gì.
Thái độ hờ hững này khiến cho rất nhiều đệ tử nói không nên lời.
“Để giải vây cho mình, lại dám giết thị nữ của ta để gánh tội thay, dù thế nào thì ta cũng có chút khó chịu.” Cố Thanh Sơn nói xong, trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.
Triệu Ngũ Chuy không nhịn được nói: “Không phải ngươi cũng thường xuyên giết thị nữ hay sao?”
“Ta giết thì được, người khác giết thì không được.”
“Tại sao?”
“Những thị nữ này đều là đồ vật của ta, đương nhiên chỉ có ta mới có thể xử lý.” Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
Lúc này, Tình Nhu tiến lên một bước, quỳ trên mặt đất, đưa chén trà nhỏ lên sát môi Cố Thanh Sơn.
Hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó thuận tay bóp cằm của Tình Nhu, nhẹ giọng nói: “Tình Nhu à, ngươi nói xem, có phải hay không?”
“Vâng, thưa công tử.” Tình Nhu cúi đầu trả lời.
Diệp Ánh Mi vẫn cố gắng nói: “Quy củ của tông môn...” Nhưng rồi nàng ta không nói được gì nữa.
Người cũng đã giết cho ngươi xem rồi, lúc này mang bất kỳ quy củ nào của tông môn ra vẫn còn hữu dụng sao?
Tên Tề Diễm này, thật sự là không coi tông môn ra gì, cho dù là ai động đến quyền lợi của hắn ta, cho dù chỉ là một tý lợi ích không đáng kể nhất, thậm chí cho dù là thứ hắn ta không thèm để ý, hắn ta cũng không chút do dự để lộ răng độc.
Đúng vậy, Tề Diễm chính là người như vậy.
Lạnh lùng vô tình như vậy, ích kỷ như vậy.
Loại người này giống như một con rắn độc, một khi điên lên, sẽ vô cùng đáng sợ.
Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy liếc nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy sự kiêng kị và lo lắng tràn ngập trong mắt đối phương.
Tình Nhu đặt chén trà nhỏ lên trên bàn, dáng vẻ ưu buồn lùi lại ra phía sau Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thoải mái ngồi ở đó, nói: “Sao các ngươi lại không nói lời nào vậy? Nếu như không có chuyện gì, ta đi về đây.”
Triệu Ngũ Chuy hừ một tiếng, nói: “Đương nhiên là có chuyện rồi, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến ngươi. Có điều, bây giờ có quá nhiều người, chúng ta không tiện nói.”
Diệp Ánh Mi không tiếp lời, nàng ta tạ lỗi với hồ ly trắng trước: “Thật ngại quá, khách quý lần đầu tiên đến thăm, mà lại phải chứng kiến cảnh tượng đẫm máu như vậy.”
Hồ ly trắng lắc đầu nói: “Không sao cả, ta cảm thấy rất hay, phong cách của quý tông có phần tương hợp với tông môn của ta.”
“Vậy thì, xin mời khách quý đi nghỉ ngơi trước, bởi vì bây giờ chúng tôi phải xử lý một số chuyện vụn vặt của nội bộ, thật sự không đáng để nói với khách quý.” Triệu Ngũ Chuy cũng khách khí nói.
Để linh sủng của đối phương tới xem nghị sự tông môn của Quảng Dương môn đã là nể mặt La Sát Nữ rồi. Nhưng mà mỗi một môn phái đều có một số việc quan trọng, không thể nói với bên ngoài.
Đương nhiên hồ ly trắng nghe hiểu việc này. Nó đứng lên, hành lễ với ba vị Đường chủ.
Ba vị Đường chủ vội vàng đứng lên, cùng đáp lễ.
Hồ ly trắng tháo chiếc mặt nạ La Sát Nữ trên mặt xuống: “Ta vừa mới nói chuyện với Phong chủ, người rất tán thưởng phong cách làm việc của Tề đường chủ, người lệnh cho ta tặng chiếc mặt nạ này cho Tề đường chủ.”
Vẻ mặt của Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy hơi biến đổi.
La Sát Nữ có thể thông qua hồ ly trắng quan sát tất cả mọi chuyện vừa rồi, thần thông như vậy cũng không phải quá hiếm thấy.
Thế nhưng, nàng ta lại tặng chiếc mặt nạ do chính mình làm cho Tề Diễm.
Đây là vì sao?
Cố Thanh Sơn cũng khá bất ngờ, nhưng hắn vẫn cười nói: “Vậy thì đa tạ Phong chủ, đợi khi quý tông đến thăm, ta sẽ trực tiếp hỏi thăm người.”
Hắn ngoắc tay về phía sau lưng, Tình Nhu liền đi lên trước, nhận lấy chiếc mặt nạ La Sát Nữ trong tay hồ ly trắng.
Thức này chạm vào tay lạnh như băng.
Chiếc mặt nạ này được chạm trổ từ linh ngọc thượng hạng mỏng như cánh ve.
Điểm này, mấy vị Đường chủ chỉ cần quét mắt qua một cái là biết.
Mặt nạ này đại diện cho La Sát Nữ, là biểu tượng cho thân phận của nàng ta.
Hồ ly trắng nói: “Đây là món đồ tùy thân mà La Sát Nữ rất thích, hàng ngày đều mang theo bên người, hy vọng Tề đường chủ có thể xem trọng nó.”
“Được, xin cứ yên tâm.” Cố Thanh Sơn nói.
Tình Nhu nâng chiếc mặt nạ, nghe xong lời này không khỏi nghĩ ngợi.
Ngay trước mặt tất cả mọi người, lại trực tiếp tặng mặt nạ cho Cố Thanh Sơn.
Dù sao thì Phong chủ của La Sát Phong cũng là nữ tu sĩ, mặt nạ này lại là đồ vật riêng tư của nàng ta, hơn nữa hồ ly trắng còn đặc biệt nhấn mạnh điểm này.
Trực tiếp giao đến tay Cố Thanh Sơn, rõ ràng rất không trịnh trọng, cũng có chút không lễ độ.
Cố Thanh Sơn để Tình Nhu tiến lên lấy mặt nạ, chính là ý này.
Thế nhưng sau khi lấy về, Tình Nhu lại không tiện cầm nó, bởi vì thân phận của cô là thị nữ, thay chủ nhân lấy đồ thì có thể, nhưng chưa đủ tư cách để thay Tề Diễm bảo quản món đồ tượng trưng cho thân phận như vậy.
Tình Nhu liền đặt chiếc mặt nạ La Sát Nữ lên trên bàn phía trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Công tử.”
“Ừm, lui ra đi.” Cố Thanh Sơn thấy cô hành động như vậy, khẽ gật đầu.
Hồ ly trắng nhìn thấy cảnh này, cũng hài lòng.
“Vậy thì, ta xin được cáo lui trước.” Hồ ly trắng nói.
“Mời.” Ba vị Đường chủ cùng nói.
Hồ ly trắng đã đạt được ý đồ, hài lòng lui xuống.
Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy nhìn chiếc mặt nạ kia, trong lòng có chút khó hiểu.
La Sát Nữ thân là chủ nhân của La Sát Phong, nhất cử nhất động đều có thâm ý.
Nàng ta làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?
Triệu Ngũ Chuy nhanh chóng suy nghĩ, nói: “Vậy thì, bây giờ chúng ta bắt đầu bàn bạc sự vụ quan trọng của tông môn. Những người khác đều lui xuống đi.”
Tu sĩ chấp pháp lui xuống đài cao, nhanh chóng rời đi. Tình Nhu và Uyển Nhi cũng lui xuống, chỉ có Sơn Nữ vẫn đứng im không nhúc nhích.
“Hả? Tên nhóc này là như thế nào?” Triệu Ngũ Chuy cau mày hỏi.
“Đây là đồ đệ ta mới thu nhận. Cố Thanh Sơn, đến vấn an hai vị tiền bối đi.” Cố Thanh Sơn ra hiệu với Sơn Nữ.
“Mỹ nữ tuyệt sắc này chính là Đường chủ Diệp Ánh Mi của Ngưng Nguyệt đường, vị bên cạnh là Đường chủ Triệu Ngũ Chuy uy danh vang dội hơn một nửa Tích Hương đường.”
Nghe thấy lời giới thiệu của Cố Thanh Sơn, trên mặt Diệp Ánh Mi lộ ra ý cười, cùng Triệu Ngũ Chuy quan sát Sơn Nữ. Trong khi đó, Triệu Ngũ Chuy lại sa sầm nét mặt.