Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 592
Tu sĩ không cách nào che giấu được lẽ trời, một khi đưa ra lời thề, nhất định sẽ ứng nghiệm.
Nhưng lẽ trời không ứng nghiệm đối với lời thề của Tề Diễm.
Điều này chứng minh Tề Diễm nói là sự thật.
Hắn ta nói là thật, cho nên hắn thật sự không biết tọa độ của thế giới mới.
Nhưng mà hắn rõ ràng là biết tọa độ của thế giới mới!
Hai chuyện này hoàn toàn mâu thuẫn.
Chuyện như vậy, sao có thể xuất hiện trên cùng một người chứ?
Vương Hồng Đao nhắm mắt lại, suy nghĩ chốc lát.
Với tính cách của Tề Diễm, tuyệt đối không yên tâm giao tọa độ thế giới mới cho người khác.
Nhưng vì giữ mạng, giao nó cho một người hoàn toàn có thể yên tâm được, cũng là một kế sách phù hợp với tính cách của hắn.
Hai phương diện nói như thế nào cũng không thông.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Một lúc sau.
Vương Hồng Đao đột nhiên mở hai mắt ra, lẩm bẩm: “Trừ phi……có hai Tề Diễm.”
Từ trước đến nay, trong Tông Môn không có bất kỳ chuyện gì có thể thoát khỏi bàn tay của Vương Hồng Đao.
Mà bây giờ, không ngờ lại xuất hiện hai Tề Diễm.
Vừa nghĩ đến chuyện này, cho dù là người giống như Vương Hồng Đao, trong lòng cũng phải nảy sinh cảm giác sợ hãi mơ hồ.
Ông ta không sợ Tề Diễm, mà là sợ chuyện không thể biết trước.
Bởi vì không biết đại diện cho sự thay đổi.
Ông ta không cách nào biết, không cách nào kiểm soát được.
Vương Hồng Đao đưa tay ra sau lưng, nắm lấy thanh trường đao của mình.
Ông ta có thói quen để thanh đao ở sau lưng.
Năm đó vào lúc giết Thiên Sơn Dạ, đao của ông ta chính là để như vậy.
Nhiều năm trôi qua như vậy, không còn nhiều người có thể ép ông rút trường đao ra.
Gần năm trăm năm, cũng chỉ có mình Tề Nhược Nhai.
Nhưng mà Tề Nhược Nhai cũng đã chết rồi.
Chết dưới đao của ông ta.
Vương Hồng Đao nắm lấy bội đao của mình, trong lòng dần dần cảm thấy yên ổn.
Ông ta bắt đầu suy nghĩ.
Đúng vậy.
Tề Diễm chắc chắn là có hai người.
Chỉ có thể là nguyên nhân này.
Nếu không lời thề với lẽ trời kia, tuyệt đối không thể qua được.
Chuyện này rất thú vị.
Hai Tề Diễm……
Người nào mới là thật?
Nếu như nói Tề Diễm trước đó là giả, nhưng hắn lại nắm giữ được tọa độ của thế giới mới.
Nếu như nói Tề Diễm sau này là giả, nhưng hắn lại có thể đả động được Diệp Ánh Mi, trừ phi là Tề Diễm người giao thiệp với Diệp Ánh Mi nhiều năm, mới biết Diệp Ánh Mi là một người như thế nào, mới hiểu được cách đả động cô ta.
Diệp Ánh Mi nhiều năm đều nằm trong sự kiểm soát của ông ta, ngoại trừ Triệu Ngũ Chuy và Tề Diễm, không ai có thể tiếp xúc với cô ta, rồi tiếp đó hiểu được cô ta.
......
Vương Hồng Đao suy nghĩ một hồi, đột nhiên phát hiện vốn không thể nào phán đoán được.
Ông ta bỗng nhiên nở nụ cười.
Tề Nhược Nhai ngu ngốc như vậy, khắp tâm trí đều muốn đột phá cảnh giới để trừ khử mình.
Ông ta cũng không nghĩ thử, mình sẽ để mặc ông ta làm vậy sao?
Không ngờ con trai của Tề Nhược Nhai, ngược lại biết một số mánh khóe.
Nhưng mà, Tề Diễm suy cho cùng cũng chỉ là một hoa hoa công tử của Tông Môn, tai mắt vẫn còn quá ít.
Hắn còn quá non nớt.
Vương Hồng Đao vừa nghĩ vừa lấy ra một lá bùa.
Ông ta nhìn vào lá bùa nói: “Thông báo xuống dưới, bây giờ lập tức”
Ông ta dừng lại một chút, nhìn vết máu và cả y bào đã dơ bẩn của mình.
Xem ra bộ dạng của mình cũng rất là thảm hại.
Vương Hồng Đao dừng lại một chút.
“Một khắc sau, tất cả tu sĩ của Tông Môn tập trung ở trước nghị sự đài, ta có chuyện muốn nói.”
Nói xong, truyền linh lực vào trong lá bùa.
Lá bùa hóa thành ánh sáng bay đi.
Vương Hồng Đao tiện tay lấy một con sâu ma trong lòng ra.
Ông ta nhìn chằm chằm vào con sâu ma, thấp giọng lẩm bẩm.
“Cho dù ngươi đã giao tọa độ cho ai cất giữ, chỉ cần lão phu khống chế được tất cả người trong Tông Môn, người này cũng sẽ bị bại lộ.”
“Vấn đề này, cũng không còn là vấn đề nữa.”
Nghĩ đến chuyện tiếp theo đây, Vương Hồng Đao có chút do dự.
Bỏ đi, vẫn là vết thương trên người quan trọng hơn, đương nhiên, thế giới mới cũng rất quan trọng, điều duy nhất không quan trọng chính là Tông Môn này.
Tông Môn này……mỗi một cái miệng, đều muốn có linh thạch.
Hà cớ gì phải để cho bọn họ lãng phí tài nguyên?
Tề Nhược Nhai đã chết, còn ai có thể ngăn được bản thân?
Vương Hồng Đao nghĩ thông suốt điểm này.
Ông ta trở nên nghiêm túc, hai tay chắp lại với nhau, liên tiếp thi triển pháp quyết.
Linh lực liên tục truyền vào trong pháp quyết.
Pháp quyết thành.
Trong nháy mắt.
Chỉ nhìn thấy một con sâu diêm dúa đầy màu sắc, bò ra từ cái túi bên hông của Vương Hồng Đao.
Con sâu này chỉ to bằng ngón út, thân mình nhẹ nhàng rung lên, đã biến mất trong màn đêm.
Tiếp theo đó, vố số con sâu từ trong túi của ông ta bò ra, bay đầy khắp cả hòn đảo nổi này.
......
Một căn phòng ở góc tối.
Diệp Ánh Mi đối diện với cái gương, nói hết ra mọi chuyện.
Một lúc sau, mới có một giọng nam vang lên.
“Thế giới mới? làm tốt lắm, mai phục hơn một nghìn năm, cuối cùng cũng có chút tác dụng rồi.”
“Vâng.” Diệp Ánh Mi cúi đầu đáp.
“Nhưng ngươi vẫn chưa điều tra rõ ràng bí mật đó của Thiên Sơn Dạ và Vương Hồng Đao.”
Giọng nam kia nói.
“Vương Hồng Đao tuy rằng bị tiểu nhân dụ dỗ, nhưng ông ta trước giờ chưa từng tin tưởng tiểu nhân hoàn toàn.” Diệp Ánh Mi e sợ nói.
Giọng nam trầm ngâm: “Loại độc đó, hắn đã trúng bao nhiêu?”
“Ông ta kiểm tra thân thể của tiểu nhân rất nhiều lần, nhưng trước giờ chưa từng phát hiện loại độc đó, cho nên mỗi lần ông ta dày vò tiểu nhân, đều rất yên tâm.” Diệp Ánh Mi lập tức trả lời.
“Tiểu Tông tiểu Phái, sao có thể biết được độc của La Sát Môn chúng ta, nói như vậy, Vương Hồng Đao trúng độc rất nặng……như vậy không tồi.”
Giọng nam trở nên có chút hài lòng, tiếp tục nói: “Thế giới này sắp bị hủy diệt, Tông Môn đã không muốn đợi thêm nữa.”
Diệp Ánh Mi ngẩng đầu, thấp thỏm nhìn vào trong gương.
Trong gương nhất thời không có âm thanh.
Trái tim của Diệp Ánh Mi co chặt, đau khổ hét to: “Đại nhân!”
Một lúc sau, giọng của nam tử mới vang lên.
“Bao nhiêu năm nay ngươi đều đi theo một tu sĩ Huyền Linh cảnh, còn hạ độc hắn, điều này có nghĩa là Tông Môn lại có thêm một con rối Huyền Linh cảnh, đây là đại công.”
“Tông Môn thế nào cũng sẽ không để ngươi chịu khổ một cách uổng phí, hơn nữa ngươi còn dò thám được hai thế giới mới, xem như là có công lao.”
Cùng với giọng nói của nam tử, trái tim của Diệp Ánh Mi từ từ buông lỏng, vui mừng nói: “Công tử là nói?”
“Truyền mệnh lệnh của La Sát thánh nữ.”
Giọng của nam tử đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Diệp Ánh Mi lập công không nhỏ, trong trưởng lão của Tông Môn có một vị trí của ngươi là điều ngươi đáng nhận được, nhưng trước khi ngươi trở về Tông Môn, phải giết được Tề Diễm, xách theo đầu của hắn về gặp Thánh nữ!”
“Vâng!” Diệp Ánh Mi mặt mày hớn hở, lớn tiếng nói.
......
Vương Hồng Đao nhắm mắt lại, yên lặng nắm chặt pháp quyết.
Ngoại trừ Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy, còn cả Tề Diễm ở trong mật thất đó, tất cả tu sĩ còn lại của Quảng Dương Môn đều không đạt được cảnh giới Thái Hư.
Nếu là như vậy, bọn họ ngay cả tư cách phát hiện pháp thuật của mình cũng không có.
Vương Hồng Đao nghĩ đến điều này, lộ ra sắc mặt thoải mái.
Những con sâu từ trên không rơi xuống khắp mọi ngóc ngách trên hòn đảo này.
Bọn chúng dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Vương Hồng Đao.
Không lâu sau.
Tất cả tu sĩ trong Tông Môn, đều đến trước mặt của Vương Hồng Đao.
Ánh mắt của bọn họ ngây dại, khuôn mặt cứng nhắc đứng ở đó.
Đối mặt với pháp thuật của tu sĩ Huyền Linh cảnh, tu sĩ các cấp của Tông Môn, ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Bọn họ đều chết rồi.
Con sâu đã khống chế bọn họ.
“Nhiều người như vậy, thật là gây thêm phiền phức cho ta.”
“Bỏ đi, dù sao các ngươi còn sống đều lãng phí tài nguyên của Tông Môn, bây giờ ngược lại không cần cho các ngươi nữa.”
Vương Hồng Đao chau mày nói.
Ông ta nhắm hai mắt lại, pháp quyết trên tay không ngừng biến đổi.
Mỗi lần ông ta biến đổi một pháp quyết, thì sẽ có một nhóm tu sĩ đầu vỡ toạc, ngã xuống đất.
Từng nhóm từng nhóm tu sĩ liên tiếp ngã xuống.
Đến cuối cùng, không còn một người nào đứng cả.
Vương Hồng Đao mở mắt ra.
“Khốn nạn……”
Tâm trạng của ông ta cực kỳ không tốt.
Giết hết tất cả mọi người, nhưng lại không tìm được đồng đảng của Tề Diễm.
Không thể nào là Triệu Ngũ Chuy.
Như vậy, chẳng lẽ là Diệp Ánh Mi.
Hoặc là hai thị nữ bên cạnh của Tề Diễm.
Nữ nhân tuyệt sắc đó……vẫn là nên sưu hồn trước, nếu như không được, rồi giết sau.
Việc cấp bách bây giờ, chính là tìm được tọa độ thế giới mới.
Hơn nữa, cho dù có so sánh như thế nào, thì thế giới mới cũng quan trọng hơn so với một hai người đàn bà.
Vương Hồng Đao đã hạ quyết tâm, lập tức lấy ra một lá bùa truyền tin, phải gọi Diệp Ánh Mi đến.
Ông ta đột nhiên giật mình.
Bùa truyền tin bị ông ta nắm trong tay, nhưng lại không phát động ra ngoài.
Nhưng lẽ trời không ứng nghiệm đối với lời thề của Tề Diễm.
Điều này chứng minh Tề Diễm nói là sự thật.
Hắn ta nói là thật, cho nên hắn thật sự không biết tọa độ của thế giới mới.
Nhưng mà hắn rõ ràng là biết tọa độ của thế giới mới!
Hai chuyện này hoàn toàn mâu thuẫn.
Chuyện như vậy, sao có thể xuất hiện trên cùng một người chứ?
Vương Hồng Đao nhắm mắt lại, suy nghĩ chốc lát.
Với tính cách của Tề Diễm, tuyệt đối không yên tâm giao tọa độ thế giới mới cho người khác.
Nhưng vì giữ mạng, giao nó cho một người hoàn toàn có thể yên tâm được, cũng là một kế sách phù hợp với tính cách của hắn.
Hai phương diện nói như thế nào cũng không thông.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Một lúc sau.
Vương Hồng Đao đột nhiên mở hai mắt ra, lẩm bẩm: “Trừ phi……có hai Tề Diễm.”
Từ trước đến nay, trong Tông Môn không có bất kỳ chuyện gì có thể thoát khỏi bàn tay của Vương Hồng Đao.
Mà bây giờ, không ngờ lại xuất hiện hai Tề Diễm.
Vừa nghĩ đến chuyện này, cho dù là người giống như Vương Hồng Đao, trong lòng cũng phải nảy sinh cảm giác sợ hãi mơ hồ.
Ông ta không sợ Tề Diễm, mà là sợ chuyện không thể biết trước.
Bởi vì không biết đại diện cho sự thay đổi.
Ông ta không cách nào biết, không cách nào kiểm soát được.
Vương Hồng Đao đưa tay ra sau lưng, nắm lấy thanh trường đao của mình.
Ông ta có thói quen để thanh đao ở sau lưng.
Năm đó vào lúc giết Thiên Sơn Dạ, đao của ông ta chính là để như vậy.
Nhiều năm trôi qua như vậy, không còn nhiều người có thể ép ông rút trường đao ra.
Gần năm trăm năm, cũng chỉ có mình Tề Nhược Nhai.
Nhưng mà Tề Nhược Nhai cũng đã chết rồi.
Chết dưới đao của ông ta.
Vương Hồng Đao nắm lấy bội đao của mình, trong lòng dần dần cảm thấy yên ổn.
Ông ta bắt đầu suy nghĩ.
Đúng vậy.
Tề Diễm chắc chắn là có hai người.
Chỉ có thể là nguyên nhân này.
Nếu không lời thề với lẽ trời kia, tuyệt đối không thể qua được.
Chuyện này rất thú vị.
Hai Tề Diễm……
Người nào mới là thật?
Nếu như nói Tề Diễm trước đó là giả, nhưng hắn lại nắm giữ được tọa độ của thế giới mới.
Nếu như nói Tề Diễm sau này là giả, nhưng hắn lại có thể đả động được Diệp Ánh Mi, trừ phi là Tề Diễm người giao thiệp với Diệp Ánh Mi nhiều năm, mới biết Diệp Ánh Mi là một người như thế nào, mới hiểu được cách đả động cô ta.
Diệp Ánh Mi nhiều năm đều nằm trong sự kiểm soát của ông ta, ngoại trừ Triệu Ngũ Chuy và Tề Diễm, không ai có thể tiếp xúc với cô ta, rồi tiếp đó hiểu được cô ta.
......
Vương Hồng Đao suy nghĩ một hồi, đột nhiên phát hiện vốn không thể nào phán đoán được.
Ông ta bỗng nhiên nở nụ cười.
Tề Nhược Nhai ngu ngốc như vậy, khắp tâm trí đều muốn đột phá cảnh giới để trừ khử mình.
Ông ta cũng không nghĩ thử, mình sẽ để mặc ông ta làm vậy sao?
Không ngờ con trai của Tề Nhược Nhai, ngược lại biết một số mánh khóe.
Nhưng mà, Tề Diễm suy cho cùng cũng chỉ là một hoa hoa công tử của Tông Môn, tai mắt vẫn còn quá ít.
Hắn còn quá non nớt.
Vương Hồng Đao vừa nghĩ vừa lấy ra một lá bùa.
Ông ta nhìn vào lá bùa nói: “Thông báo xuống dưới, bây giờ lập tức”
Ông ta dừng lại một chút, nhìn vết máu và cả y bào đã dơ bẩn của mình.
Xem ra bộ dạng của mình cũng rất là thảm hại.
Vương Hồng Đao dừng lại một chút.
“Một khắc sau, tất cả tu sĩ của Tông Môn tập trung ở trước nghị sự đài, ta có chuyện muốn nói.”
Nói xong, truyền linh lực vào trong lá bùa.
Lá bùa hóa thành ánh sáng bay đi.
Vương Hồng Đao tiện tay lấy một con sâu ma trong lòng ra.
Ông ta nhìn chằm chằm vào con sâu ma, thấp giọng lẩm bẩm.
“Cho dù ngươi đã giao tọa độ cho ai cất giữ, chỉ cần lão phu khống chế được tất cả người trong Tông Môn, người này cũng sẽ bị bại lộ.”
“Vấn đề này, cũng không còn là vấn đề nữa.”
Nghĩ đến chuyện tiếp theo đây, Vương Hồng Đao có chút do dự.
Bỏ đi, vẫn là vết thương trên người quan trọng hơn, đương nhiên, thế giới mới cũng rất quan trọng, điều duy nhất không quan trọng chính là Tông Môn này.
Tông Môn này……mỗi một cái miệng, đều muốn có linh thạch.
Hà cớ gì phải để cho bọn họ lãng phí tài nguyên?
Tề Nhược Nhai đã chết, còn ai có thể ngăn được bản thân?
Vương Hồng Đao nghĩ thông suốt điểm này.
Ông ta trở nên nghiêm túc, hai tay chắp lại với nhau, liên tiếp thi triển pháp quyết.
Linh lực liên tục truyền vào trong pháp quyết.
Pháp quyết thành.
Trong nháy mắt.
Chỉ nhìn thấy một con sâu diêm dúa đầy màu sắc, bò ra từ cái túi bên hông của Vương Hồng Đao.
Con sâu này chỉ to bằng ngón út, thân mình nhẹ nhàng rung lên, đã biến mất trong màn đêm.
Tiếp theo đó, vố số con sâu từ trong túi của ông ta bò ra, bay đầy khắp cả hòn đảo nổi này.
......
Một căn phòng ở góc tối.
Diệp Ánh Mi đối diện với cái gương, nói hết ra mọi chuyện.
Một lúc sau, mới có một giọng nam vang lên.
“Thế giới mới? làm tốt lắm, mai phục hơn một nghìn năm, cuối cùng cũng có chút tác dụng rồi.”
“Vâng.” Diệp Ánh Mi cúi đầu đáp.
“Nhưng ngươi vẫn chưa điều tra rõ ràng bí mật đó của Thiên Sơn Dạ và Vương Hồng Đao.”
Giọng nam kia nói.
“Vương Hồng Đao tuy rằng bị tiểu nhân dụ dỗ, nhưng ông ta trước giờ chưa từng tin tưởng tiểu nhân hoàn toàn.” Diệp Ánh Mi e sợ nói.
Giọng nam trầm ngâm: “Loại độc đó, hắn đã trúng bao nhiêu?”
“Ông ta kiểm tra thân thể của tiểu nhân rất nhiều lần, nhưng trước giờ chưa từng phát hiện loại độc đó, cho nên mỗi lần ông ta dày vò tiểu nhân, đều rất yên tâm.” Diệp Ánh Mi lập tức trả lời.
“Tiểu Tông tiểu Phái, sao có thể biết được độc của La Sát Môn chúng ta, nói như vậy, Vương Hồng Đao trúng độc rất nặng……như vậy không tồi.”
Giọng nam trở nên có chút hài lòng, tiếp tục nói: “Thế giới này sắp bị hủy diệt, Tông Môn đã không muốn đợi thêm nữa.”
Diệp Ánh Mi ngẩng đầu, thấp thỏm nhìn vào trong gương.
Trong gương nhất thời không có âm thanh.
Trái tim của Diệp Ánh Mi co chặt, đau khổ hét to: “Đại nhân!”
Một lúc sau, giọng của nam tử mới vang lên.
“Bao nhiêu năm nay ngươi đều đi theo một tu sĩ Huyền Linh cảnh, còn hạ độc hắn, điều này có nghĩa là Tông Môn lại có thêm một con rối Huyền Linh cảnh, đây là đại công.”
“Tông Môn thế nào cũng sẽ không để ngươi chịu khổ một cách uổng phí, hơn nữa ngươi còn dò thám được hai thế giới mới, xem như là có công lao.”
Cùng với giọng nói của nam tử, trái tim của Diệp Ánh Mi từ từ buông lỏng, vui mừng nói: “Công tử là nói?”
“Truyền mệnh lệnh của La Sát thánh nữ.”
Giọng của nam tử đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Diệp Ánh Mi lập công không nhỏ, trong trưởng lão của Tông Môn có một vị trí của ngươi là điều ngươi đáng nhận được, nhưng trước khi ngươi trở về Tông Môn, phải giết được Tề Diễm, xách theo đầu của hắn về gặp Thánh nữ!”
“Vâng!” Diệp Ánh Mi mặt mày hớn hở, lớn tiếng nói.
......
Vương Hồng Đao nhắm mắt lại, yên lặng nắm chặt pháp quyết.
Ngoại trừ Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy, còn cả Tề Diễm ở trong mật thất đó, tất cả tu sĩ còn lại của Quảng Dương Môn đều không đạt được cảnh giới Thái Hư.
Nếu là như vậy, bọn họ ngay cả tư cách phát hiện pháp thuật của mình cũng không có.
Vương Hồng Đao nghĩ đến điều này, lộ ra sắc mặt thoải mái.
Những con sâu từ trên không rơi xuống khắp mọi ngóc ngách trên hòn đảo này.
Bọn chúng dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Vương Hồng Đao.
Không lâu sau.
Tất cả tu sĩ trong Tông Môn, đều đến trước mặt của Vương Hồng Đao.
Ánh mắt của bọn họ ngây dại, khuôn mặt cứng nhắc đứng ở đó.
Đối mặt với pháp thuật của tu sĩ Huyền Linh cảnh, tu sĩ các cấp của Tông Môn, ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Bọn họ đều chết rồi.
Con sâu đã khống chế bọn họ.
“Nhiều người như vậy, thật là gây thêm phiền phức cho ta.”
“Bỏ đi, dù sao các ngươi còn sống đều lãng phí tài nguyên của Tông Môn, bây giờ ngược lại không cần cho các ngươi nữa.”
Vương Hồng Đao chau mày nói.
Ông ta nhắm hai mắt lại, pháp quyết trên tay không ngừng biến đổi.
Mỗi lần ông ta biến đổi một pháp quyết, thì sẽ có một nhóm tu sĩ đầu vỡ toạc, ngã xuống đất.
Từng nhóm từng nhóm tu sĩ liên tiếp ngã xuống.
Đến cuối cùng, không còn một người nào đứng cả.
Vương Hồng Đao mở mắt ra.
“Khốn nạn……”
Tâm trạng của ông ta cực kỳ không tốt.
Giết hết tất cả mọi người, nhưng lại không tìm được đồng đảng của Tề Diễm.
Không thể nào là Triệu Ngũ Chuy.
Như vậy, chẳng lẽ là Diệp Ánh Mi.
Hoặc là hai thị nữ bên cạnh của Tề Diễm.
Nữ nhân tuyệt sắc đó……vẫn là nên sưu hồn trước, nếu như không được, rồi giết sau.
Việc cấp bách bây giờ, chính là tìm được tọa độ thế giới mới.
Hơn nữa, cho dù có so sánh như thế nào, thì thế giới mới cũng quan trọng hơn so với một hai người đàn bà.
Vương Hồng Đao đã hạ quyết tâm, lập tức lấy ra một lá bùa truyền tin, phải gọi Diệp Ánh Mi đến.
Ông ta đột nhiên giật mình.
Bùa truyền tin bị ông ta nắm trong tay, nhưng lại không phát động ra ngoài.