Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 633
Hắn nhìn Tiểu Điệp, đột nhiên cảm thấy cảm xúc của mình có chút bất thường.
Tiểu Điệp cũng rất vui vẻ.
Bởi vì cuối cùng cô cũng có thể gặp Barry một lần nữa.
Hai người đều không để mắt đến một việc.
Barry.
Hắn ta không phải là người dễ lừa gạt.
Mặc dù giữa hai người chỉ là đơn giản là trao đổi bằng nét mặt, nhưng Barry vẫn nhạy bén phát hiện ra.
Hắn ta là kẻ mạnh đã từng tới vô số thế giới, cho tới bây giờ hắn ta chưa từng bỏ qua những thứ bất thường.
"Sao vậy? Có chuyện gì không?"
Barry hỏi.
Hắn thuận theo ánh mắt của Tiểu Điệp nhìn Cố Thanh Sơn, rồi lại nhìn Tiểu Điệp.
Hai người này đang trao đổi chuyện gì?
Trong lòng Barry sinh ra nghi ngờ.
Tiểu Điệp lo lắng.
Dường như cô ấy không biết che dấu cảm xúc của mình.
Vẻ mặt lo lắng của cô lập tức bị Barry để ý đến.
Lúc này đây, ngay cả Mèo nhỏ cũng phát hiện ra vẻ mặt của cô ấy không bình thường.
"Tất nhiên là cô ấy có chuyện, hơn nữa còn là một chuyện vô cùng quan trọng."
Giọng Cố Thanh Sơn vang lên.
Không!
Nhất định không được nói ra!
Tiểu Điệp mím môi, nhìn Cố Thanh Sơn, trong lòng không nén nổi hét lên.
Barry và Mèo nhỏ cùng nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn không hề né tránh ánh mắt Barry.
Cố Thanh Sơn vỗ túi đựng đồ, móc ra một bình rượu ngay trước mặt họ.
—— Hắn còn nhớ pho tượng bằng vàng đó.
Cho dù trong tình huống chỉ mặc độc quần lót, vội vội vàng vàng cứu vớt thế giới nhưng trong tay Barry lúc nào cũng cầm một bình rượu.
Vì thế hành động này sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi liếc nhìn Tiểu Điệp đang hồi hộp lo lắng, Cố Thanh Sơn lại giơ chai rượu về phía Barry.
"Gặp lại là một việc đáng ăn mừng, vì thế Tiểu Điệp đã nhờ tôi mang đến một ít rượu."
Cố Thanh Sơn nói: "Trong lúc vội vàng, Tiểu Điệp cũng không biết mua loại rượu nào —— cô ấy không biết những loại rượu này có hợp với khẩu vị của anh không."
Hắn chỉ vào Tiểu Điệp, rồi lại cười nói với Barry: "Anh nhìn cô ấy kìa, đến giờ vẫn có chút lo lắng đây không phải là loại rượu mà anh thích."
Barry ngẩn ra.
Hắn nhìn bình rượu, yết hầu khẽ chuyển động.
"Tiểu Điệp thật có lòng, vẫn còn nhớ anh tôi thích uống rượu."
Mèo nhỏ nở nụ cười đầu tiên: "Thời khắc gặp lại hiếm có này thêm chút rượu nữa thì không còn gì tuyệt hơn."
"Aha ha ha ha, Tiểu Điệp, cháu không cần phải lo lắng vấn đề này." Barry đột nhiên cười ha hả: "Chỉ cần là rượu, chú Barry đều thích hết!"
Tiểu Điệp nhìn Barry, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Cố Thanh Sơn lấy mấy cái chén, rót cho Barry và Mèo nhỏ mỗi người một chén.
"Cho tôi một chén nữa." Tiểu Điệp nói.
"Được, mau đưa cho cô bé một chén, hiện giờ cô ấy đã tròn mười tám tuổi rồi." Barry nói.
"Đã hơn một ngàn năm rồi, chú Barry năm đó chú chưa bao giờ để cháu uống rượu cả." Tiểu Điệp cả giận nói.
Barry cười chạm chén với cô.
Mèo nhỏ cũng giơ ly lên, hỏi thăm Cố Thanh Sơn: "Anh có thể đưa đồ quý giá như thế đến đây thật không dễ dàng."
"Đâu có." Cố Thanh Sơn nâng chén.
"Chị Mèo nhỏ, cảm ơn chị trước đây đã chăm sóc em." Tiểu Điệp lại nâng chén với Mèo nhỏ.
"Chị nhớ là chị đã từng đánh em." Mèo nhỏ nói.
"Đó là bởi vì em không nghe lời, xé rách những thứ mà chị viết." Tiểu Điệp cười hì hì nói.
...
Bọn họ uống rượu, bắt đầu ôn lại chuyện đã qua.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Vừa nói chuyện vừa uống rất nhiều rượu.
Cũng không biết qua bao lâu, một ánh sáng rực rỡ hiện lên.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn.
Chỉ thấy cơ thể Tiểu Điệp đang dần trở nên hư ảo.
Thuật pháp sắp hết hiệu lực rồi.
Tiểu Điệp nhìn cơ thể mình, tiếc nuối để chén rượu xuống.
Cô gật đầu với Cố Thanh Sơn.
"Cảm ơn, đây là quà cảm ơn anh đã đưa đồ giúp tôi." Cô ấy nói.
Lời cô ấy vừa dứt, một quyển trục nhẹ nhàng bay xuống trước mặt Cố Thanh Sơn.
"A, không cần khách khí như vậy." Cố Thanh Sơn vội vàng nói.
Trước kia Tiểu Điệp từng giúp hắn một lần, đổi lại lần này hắn giúp Tiểu Điệp đưa bông hoa yêu tinh trong suốt đến chỗ Barry.
Như vậy là có qua có lại rồi.
Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên từ đáy lòng Cố Thanh Sơn.
"Không, tôi phải cám ơn anh, đối với tôi việc có thể nhìn thấy chú ấy lần cuối cùng, có thể nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của chú ấy là kết cục hoàn mỹ nhất."
"Cô rất để tâm đến anh ta sao?"
"Chú ấy là đấu sĩ, là người vĩnh viễn không thể bị đánh ngã được, tôi không thể để cho chú ấy biết tôi đã thành ma, đây sẽ là đòn đả kích nặng nề, sẽ khiến chú ấy chìm đắm trong bi thương."
Cố Thanh Sơn chăm chú nghe.
Tiểu Điệp nâng chén lên, nhìn Cố Thanh Sơn.
"Chúng ta cùng uống chén cuối cùng này đi." Cô cười.
"Được."
Cố Thanh Sơn uống một ngụm rượu, rốt cục vẫn không nhịn được.
Hắn truyền âm nói: "Nghe này, tôi có mấy câu muốn nói với cô."
Tiểu Điệp khẽ mím môi dường như đang nghe.
Cố Thanh Sơn tiếp tục truyền âm nói: "Có người quan tâm thân phận, chủng tộc, lý lịch của người khác, thậm chí còn tra cứu cả việc người đó từng học gì. Có thể những điều đó đều rất quan trọng, thế nhưng Tiểu Điệp à, cô có biết tôi có suy nghĩ gì không, tôi nghĩ ở thời khắc các thế giới bị hủy diệt, một người mà trong lòng vẫn luôn biết ơn một người khác tuyệt đối không phải là ma."
"Tôi hy vọng có một ngày cô có thể đến trước mặt anh ta, tự mình nói cho anh ta biết, cho dù cô hóa thân thành thứ gì thì tấm lòng của cô sẽ mãi mãi bất biến, cô vẫn mãi là cô gái nhỏ mà anh ta từng cứu."
Tiểu Điệp im lặng trong chốc lát, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
"Cám ơn anh."
Cô ấy nói rồi thu hồi quyển trục.
Tiểu Điệp đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, cô dùng bàn tay nhẹ nhàng khắc lên tim hắn.
Ánh sáng mờ ảo biến thành một ký hiệu đặc biệt, nhập vào cơ thể Cố Thanh Sơn.
"Đây là chút quà nhỏ."
Cô ấy nói xong liền trở về.
Trên màn hình giao diện Chiến Thần lập tức hiện lên dòng chữ nhỏ màu đỏ.
[Ngài đã nhận được một cách thức liên lạc thần bí nào đó.]
[Thứ này sẽ không nâng cao thực lực của ngài, mà nó sẽ chỉ hỗ trợ ngài trong một thời khắc mấu chốt nào đó.]
Cố Thanh Sơn cảm nhận một chút.
Dường như không có gì thay đổi cả, nhưng dựa vào ý niệm của mình lại mơ hồ có thể xây dựng một loại liên hệ nào đó.
Đây là thứ mà hắn vẫn không có cách nào hiểu được.
Tiểu Điệp lại nhìn Barry, trịnh trọng thi lễ.
"Chú Barry, cháu phải đi rồi, cháu không thể ở lại nữa." Cô nhẹ nhàng nói.
"Ừ, lần sau nhớ dẫn con đi cùng nữa, ta luôn luôn chào đón cháu."
Barry xoa xoa đầu cô.
Tiểu Điệp nhìn Barry, nở nụ cười không nỡ rời xa.
Ánh sáng trên người cô bỗng chốc tan vỡ, hóa thành những điểm sáng nhỏ tan theo gió.
Tạm biệt.
Tiểu Điệp hoàn toàn biến mất.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, cô gái đáng yêu đó không thể trở lại được nữa rồi.
Mà sự thật đằng sau chuyện này, chỉ có một mình Cố Thanh Sơn biết.
Hắn sẽ vẫn giữ im lặng.
Cho đến một ngày nào đó.
Barry đứng một lúc, trên mặt vẫn mang nụ cười khi nhớ lại chuyện xưa.
Nhưng hắn ta lại không biết Tiểu Điệp đã trải qua chuyện gì.
Lúc này, trong lòng hắn ta đang tràn ngập niềm vui khi gặp lại bạn cũ.
"Cậu biết không, năm đó cô ấy mới chỉ mười một tuổi, cha mẹ đều chết hết, chỉ còn một mình cô ấy được tôi cứu thoát khỏi thế giới diệt vong đó."
Hắn ta nói với Cố Thanh Sơn.
"Cô ấy đã khóc mấy ngày liền, thật sự khiến người khác đau đầu, tôi phải dùng rất nhiều cách mới có thể dỗ được cô ấy."
Barry vỗ vai Cố Thanh Sơn hưng phấn nói tiếp.
Mèo nhỏ cũng cười nói: "Mới đó mà cô bé đã trở thành một pháp sư Quyển Trục xuất sắc, cô ấy còn có con nữa!"
"Anh cũng rất giật mình!" Barry tán đồng nói.
Cố Thanh Sơn không tiếp lời.
Từ đầu tới cuối, Cố Thanh Sơn cũng không cắt ngang lời tạm biệt giữa Tiểu Điệp và Barry.
Mà lúc này, trên màn hình giao diện Chiến Thần, thời gian chỉ còn lại bảy phút.
Bảy phút cuối cùng.
Nếu Cố Thanh Sơn không có cách nào ở lại đây thì nhiệm vụ coi như thất bại.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn uống hết rượu trong chén rồi lại tự rót đầy cho mình.
Hắn nâng ly lên, cười nói với hai người: "Nào, gặp lại là chuyện đáng để ăn mừng, tôi kính hai người."
Tiểu Điệp đã đi rồi.
Trước cửa câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa, ba người vẫn đang uống rượu.
Sách và bút trên bàn của Mèo nhỏ đều được dọn dẹp, thay vào đó là mấy món ăn được bày ra.
Barry, Mèo nhỏ, Cố Thanh Sơn ngồi vây quanh bàn.
Cố Thanh Sơn nhìn đồng hồ.
Sáu rưỡi rồi.
"Không ngờ cậu lại chuẩn bị cả đồ nhắm nữa." Barry ngạc nhiên nói.
Hắn ta cầm một cái đĩa lên, trút hết thức ăn vào miệng.
Đĩa sạch bong.
"Vừa uống vừa ăn đồ nhắm, xem ra anh là người rất biết cách hưởng thụ." Mèo nhỏ cũng đồng ý nói.
Cô cũng cầm một cái đĩa lên, trút hết thức ăn vào trong miệng.
Cái đĩa cũng sạch bong.
Cố Thanh Sơn toát mồ hôi lạnh.
—— Hai người này đã bao lâu rồi chưa ăn cơm vậy?
Barry bưng ly lên, lại uống một hớp rượu lớn.
Hắn ta nghiêm túc nhìn Cố Thanh Sơn.
"Tên nhóc con này... Nếu cậu không phải nhờ vào thuyền của hiệp hội Thủ hộ giả chỉ sợ cậu không đến nổi chỗ tôi đâu —— Cậu làm gì ở Chư giới?" Barry cau mày hỏi.
Tiểu Điệp cũng rất vui vẻ.
Bởi vì cuối cùng cô cũng có thể gặp Barry một lần nữa.
Hai người đều không để mắt đến một việc.
Barry.
Hắn ta không phải là người dễ lừa gạt.
Mặc dù giữa hai người chỉ là đơn giản là trao đổi bằng nét mặt, nhưng Barry vẫn nhạy bén phát hiện ra.
Hắn ta là kẻ mạnh đã từng tới vô số thế giới, cho tới bây giờ hắn ta chưa từng bỏ qua những thứ bất thường.
"Sao vậy? Có chuyện gì không?"
Barry hỏi.
Hắn thuận theo ánh mắt của Tiểu Điệp nhìn Cố Thanh Sơn, rồi lại nhìn Tiểu Điệp.
Hai người này đang trao đổi chuyện gì?
Trong lòng Barry sinh ra nghi ngờ.
Tiểu Điệp lo lắng.
Dường như cô ấy không biết che dấu cảm xúc của mình.
Vẻ mặt lo lắng của cô lập tức bị Barry để ý đến.
Lúc này đây, ngay cả Mèo nhỏ cũng phát hiện ra vẻ mặt của cô ấy không bình thường.
"Tất nhiên là cô ấy có chuyện, hơn nữa còn là một chuyện vô cùng quan trọng."
Giọng Cố Thanh Sơn vang lên.
Không!
Nhất định không được nói ra!
Tiểu Điệp mím môi, nhìn Cố Thanh Sơn, trong lòng không nén nổi hét lên.
Barry và Mèo nhỏ cùng nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn không hề né tránh ánh mắt Barry.
Cố Thanh Sơn vỗ túi đựng đồ, móc ra một bình rượu ngay trước mặt họ.
—— Hắn còn nhớ pho tượng bằng vàng đó.
Cho dù trong tình huống chỉ mặc độc quần lót, vội vội vàng vàng cứu vớt thế giới nhưng trong tay Barry lúc nào cũng cầm một bình rượu.
Vì thế hành động này sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi liếc nhìn Tiểu Điệp đang hồi hộp lo lắng, Cố Thanh Sơn lại giơ chai rượu về phía Barry.
"Gặp lại là một việc đáng ăn mừng, vì thế Tiểu Điệp đã nhờ tôi mang đến một ít rượu."
Cố Thanh Sơn nói: "Trong lúc vội vàng, Tiểu Điệp cũng không biết mua loại rượu nào —— cô ấy không biết những loại rượu này có hợp với khẩu vị của anh không."
Hắn chỉ vào Tiểu Điệp, rồi lại cười nói với Barry: "Anh nhìn cô ấy kìa, đến giờ vẫn có chút lo lắng đây không phải là loại rượu mà anh thích."
Barry ngẩn ra.
Hắn nhìn bình rượu, yết hầu khẽ chuyển động.
"Tiểu Điệp thật có lòng, vẫn còn nhớ anh tôi thích uống rượu."
Mèo nhỏ nở nụ cười đầu tiên: "Thời khắc gặp lại hiếm có này thêm chút rượu nữa thì không còn gì tuyệt hơn."
"Aha ha ha ha, Tiểu Điệp, cháu không cần phải lo lắng vấn đề này." Barry đột nhiên cười ha hả: "Chỉ cần là rượu, chú Barry đều thích hết!"
Tiểu Điệp nhìn Barry, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Cố Thanh Sơn lấy mấy cái chén, rót cho Barry và Mèo nhỏ mỗi người một chén.
"Cho tôi một chén nữa." Tiểu Điệp nói.
"Được, mau đưa cho cô bé một chén, hiện giờ cô ấy đã tròn mười tám tuổi rồi." Barry nói.
"Đã hơn một ngàn năm rồi, chú Barry năm đó chú chưa bao giờ để cháu uống rượu cả." Tiểu Điệp cả giận nói.
Barry cười chạm chén với cô.
Mèo nhỏ cũng giơ ly lên, hỏi thăm Cố Thanh Sơn: "Anh có thể đưa đồ quý giá như thế đến đây thật không dễ dàng."
"Đâu có." Cố Thanh Sơn nâng chén.
"Chị Mèo nhỏ, cảm ơn chị trước đây đã chăm sóc em." Tiểu Điệp lại nâng chén với Mèo nhỏ.
"Chị nhớ là chị đã từng đánh em." Mèo nhỏ nói.
"Đó là bởi vì em không nghe lời, xé rách những thứ mà chị viết." Tiểu Điệp cười hì hì nói.
...
Bọn họ uống rượu, bắt đầu ôn lại chuyện đã qua.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Vừa nói chuyện vừa uống rất nhiều rượu.
Cũng không biết qua bao lâu, một ánh sáng rực rỡ hiện lên.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn.
Chỉ thấy cơ thể Tiểu Điệp đang dần trở nên hư ảo.
Thuật pháp sắp hết hiệu lực rồi.
Tiểu Điệp nhìn cơ thể mình, tiếc nuối để chén rượu xuống.
Cô gật đầu với Cố Thanh Sơn.
"Cảm ơn, đây là quà cảm ơn anh đã đưa đồ giúp tôi." Cô ấy nói.
Lời cô ấy vừa dứt, một quyển trục nhẹ nhàng bay xuống trước mặt Cố Thanh Sơn.
"A, không cần khách khí như vậy." Cố Thanh Sơn vội vàng nói.
Trước kia Tiểu Điệp từng giúp hắn một lần, đổi lại lần này hắn giúp Tiểu Điệp đưa bông hoa yêu tinh trong suốt đến chỗ Barry.
Như vậy là có qua có lại rồi.
Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên từ đáy lòng Cố Thanh Sơn.
"Không, tôi phải cám ơn anh, đối với tôi việc có thể nhìn thấy chú ấy lần cuối cùng, có thể nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của chú ấy là kết cục hoàn mỹ nhất."
"Cô rất để tâm đến anh ta sao?"
"Chú ấy là đấu sĩ, là người vĩnh viễn không thể bị đánh ngã được, tôi không thể để cho chú ấy biết tôi đã thành ma, đây sẽ là đòn đả kích nặng nề, sẽ khiến chú ấy chìm đắm trong bi thương."
Cố Thanh Sơn chăm chú nghe.
Tiểu Điệp nâng chén lên, nhìn Cố Thanh Sơn.
"Chúng ta cùng uống chén cuối cùng này đi." Cô cười.
"Được."
Cố Thanh Sơn uống một ngụm rượu, rốt cục vẫn không nhịn được.
Hắn truyền âm nói: "Nghe này, tôi có mấy câu muốn nói với cô."
Tiểu Điệp khẽ mím môi dường như đang nghe.
Cố Thanh Sơn tiếp tục truyền âm nói: "Có người quan tâm thân phận, chủng tộc, lý lịch của người khác, thậm chí còn tra cứu cả việc người đó từng học gì. Có thể những điều đó đều rất quan trọng, thế nhưng Tiểu Điệp à, cô có biết tôi có suy nghĩ gì không, tôi nghĩ ở thời khắc các thế giới bị hủy diệt, một người mà trong lòng vẫn luôn biết ơn một người khác tuyệt đối không phải là ma."
"Tôi hy vọng có một ngày cô có thể đến trước mặt anh ta, tự mình nói cho anh ta biết, cho dù cô hóa thân thành thứ gì thì tấm lòng của cô sẽ mãi mãi bất biến, cô vẫn mãi là cô gái nhỏ mà anh ta từng cứu."
Tiểu Điệp im lặng trong chốc lát, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
"Cám ơn anh."
Cô ấy nói rồi thu hồi quyển trục.
Tiểu Điệp đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, cô dùng bàn tay nhẹ nhàng khắc lên tim hắn.
Ánh sáng mờ ảo biến thành một ký hiệu đặc biệt, nhập vào cơ thể Cố Thanh Sơn.
"Đây là chút quà nhỏ."
Cô ấy nói xong liền trở về.
Trên màn hình giao diện Chiến Thần lập tức hiện lên dòng chữ nhỏ màu đỏ.
[Ngài đã nhận được một cách thức liên lạc thần bí nào đó.]
[Thứ này sẽ không nâng cao thực lực của ngài, mà nó sẽ chỉ hỗ trợ ngài trong một thời khắc mấu chốt nào đó.]
Cố Thanh Sơn cảm nhận một chút.
Dường như không có gì thay đổi cả, nhưng dựa vào ý niệm của mình lại mơ hồ có thể xây dựng một loại liên hệ nào đó.
Đây là thứ mà hắn vẫn không có cách nào hiểu được.
Tiểu Điệp lại nhìn Barry, trịnh trọng thi lễ.
"Chú Barry, cháu phải đi rồi, cháu không thể ở lại nữa." Cô nhẹ nhàng nói.
"Ừ, lần sau nhớ dẫn con đi cùng nữa, ta luôn luôn chào đón cháu."
Barry xoa xoa đầu cô.
Tiểu Điệp nhìn Barry, nở nụ cười không nỡ rời xa.
Ánh sáng trên người cô bỗng chốc tan vỡ, hóa thành những điểm sáng nhỏ tan theo gió.
Tạm biệt.
Tiểu Điệp hoàn toàn biến mất.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, cô gái đáng yêu đó không thể trở lại được nữa rồi.
Mà sự thật đằng sau chuyện này, chỉ có một mình Cố Thanh Sơn biết.
Hắn sẽ vẫn giữ im lặng.
Cho đến một ngày nào đó.
Barry đứng một lúc, trên mặt vẫn mang nụ cười khi nhớ lại chuyện xưa.
Nhưng hắn ta lại không biết Tiểu Điệp đã trải qua chuyện gì.
Lúc này, trong lòng hắn ta đang tràn ngập niềm vui khi gặp lại bạn cũ.
"Cậu biết không, năm đó cô ấy mới chỉ mười một tuổi, cha mẹ đều chết hết, chỉ còn một mình cô ấy được tôi cứu thoát khỏi thế giới diệt vong đó."
Hắn ta nói với Cố Thanh Sơn.
"Cô ấy đã khóc mấy ngày liền, thật sự khiến người khác đau đầu, tôi phải dùng rất nhiều cách mới có thể dỗ được cô ấy."
Barry vỗ vai Cố Thanh Sơn hưng phấn nói tiếp.
Mèo nhỏ cũng cười nói: "Mới đó mà cô bé đã trở thành một pháp sư Quyển Trục xuất sắc, cô ấy còn có con nữa!"
"Anh cũng rất giật mình!" Barry tán đồng nói.
Cố Thanh Sơn không tiếp lời.
Từ đầu tới cuối, Cố Thanh Sơn cũng không cắt ngang lời tạm biệt giữa Tiểu Điệp và Barry.
Mà lúc này, trên màn hình giao diện Chiến Thần, thời gian chỉ còn lại bảy phút.
Bảy phút cuối cùng.
Nếu Cố Thanh Sơn không có cách nào ở lại đây thì nhiệm vụ coi như thất bại.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn uống hết rượu trong chén rồi lại tự rót đầy cho mình.
Hắn nâng ly lên, cười nói với hai người: "Nào, gặp lại là chuyện đáng để ăn mừng, tôi kính hai người."
Tiểu Điệp đã đi rồi.
Trước cửa câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa, ba người vẫn đang uống rượu.
Sách và bút trên bàn của Mèo nhỏ đều được dọn dẹp, thay vào đó là mấy món ăn được bày ra.
Barry, Mèo nhỏ, Cố Thanh Sơn ngồi vây quanh bàn.
Cố Thanh Sơn nhìn đồng hồ.
Sáu rưỡi rồi.
"Không ngờ cậu lại chuẩn bị cả đồ nhắm nữa." Barry ngạc nhiên nói.
Hắn ta cầm một cái đĩa lên, trút hết thức ăn vào miệng.
Đĩa sạch bong.
"Vừa uống vừa ăn đồ nhắm, xem ra anh là người rất biết cách hưởng thụ." Mèo nhỏ cũng đồng ý nói.
Cô cũng cầm một cái đĩa lên, trút hết thức ăn vào trong miệng.
Cái đĩa cũng sạch bong.
Cố Thanh Sơn toát mồ hôi lạnh.
—— Hai người này đã bao lâu rồi chưa ăn cơm vậy?
Barry bưng ly lên, lại uống một hớp rượu lớn.
Hắn ta nghiêm túc nhìn Cố Thanh Sơn.
"Tên nhóc con này... Nếu cậu không phải nhờ vào thuyền của hiệp hội Thủ hộ giả chỉ sợ cậu không đến nổi chỗ tôi đâu —— Cậu làm gì ở Chư giới?" Barry cau mày hỏi.