Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 650
Cô kéo Cố Thanh Sơn đi vào cánh cổng ký tự.
Cô dạy những động tác cơ bản cho Cố Thanh Sơn.
"Đơn giản nhất, anh phải điều chỉnh tư thái của bản thân theo tiết tấu của ngựa, ngựa chạy nhanh anh phải nhanh, nó chạy chậm lại anh cũng phải điều chỉnh tiết tấu của mình, như vậy ít nhất cũng không đến nỗi ruột gan đảo lộn."
"Như vậy được chưa?" Cố Thanh Sơn nắm dây cương, hỏi.
"Còn kém một chút."
Tô Tuyết Nhi hung hăng vỗ mông ngựa, cao giọng hô: "Giá!"
Tuấn mã lập tức phi nhanh như tên vừa rời cung.
"Con nhóc này..." Tiếng của Cố Thanh Sơn từ xa vọng lại.
Chỉ trong chớp mắt hắn đã đi xa.
Tô Tuyết Nhi đứng tại chỗ, mãi đến khi không còn nhìn thấy Cố Thanh Sơn nữa, cô mới đưa tay lau đôi mắt đã đỏ bừng.
Cô nhảy lên lưng ngựa, đuổi theo hướng Cố Thanh Sơn.
Trấn Vạn Giới.
Đây là thắng địa nghỉ dưỡng nổi tiếng của Abruzzo.
Trong trấn này, thời gian trôi vô cùng chậm.
Thú vị hơn là, nơi đây là thế giới nhỏ do tất cả chúng thần thượng cổ tập hợp tất cả trí tuệ và thần uy sáng tạo ra.
Nó có hai phép tắc cực kỳ độc đáo.
Thứ nhất, mọi người ở trong này nửa tháng, thời gian bên ngoài mới chỉ trôi qua một ngày.
Thứ hai, phép tắc nơi này sẽ bảo vệ mọi người không bị thương.
Có lẽ Cổ thần đã từng muốn dùng thế giới này để làm gì đó.
Nhưng hiển nhiên họ chưa kịp làm đã vội biến mất.
Mà hai phép tắc của trấn khiến người tới đây nghỉ ngơi cực kỳ hài lòng.
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi đứng ở trung tâm trấn Vạn Giới,
Nơi này có một đám đom đóm đặc biệt.
Mỗi con đom đóm đều đại diện cho một kỹ năng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Lúc bạn bắt được nó, bạn có thể tiến vào một ảo cảnh, thấy mình thi triển kỹ năng cường đại kia đối phó với kẻ địch.
Đương nhiên, bạn chỉ có thể nhìn thấy uy lực của kỹ năng, không thể biết được bí mật của nó.
Đây là những kỹ năng nổi danh nhất của những cường giả đứng đầu trong dòng lịch sử dài dằng dặc của chín trăm triệu tầng thế giới mà trấn Vạn Giới thu thập được.
Mọi người bắt được đom đóm có thể nhìn thấy mình phóng thích ra một vài kỹ năng nổi tiếng, đánh cho kẻ địch phải khóc thét.
Đây là một loại thể nghiệm trước giờ chưa từng có.
"Thanh Sơn! Anh đoán xem em nhìn thấy gì?" Tô Tuyết Nhi vui vẻ nói.
"Thấy gì?"
"Em biến kẻ địch thành một quả trứng!"
"A? Kỹ năng như vậy đúng là lợi hại, sau đó thì sao?"
"Sau đó lại cho vào nước sôi nấu chín, bóc ra ăn."
"... Thật sự là một kỹ năng kỳ quái, có điều nhất định em sẽ không biết anh nhìn thấy kỹ năng nào đâu."
"Cho em xem với."
Tô Tuyết Nhi nhận con đom đóm trong tay Cố Thanh Sơn, nhắm mắt lại.
Sau khi xem, cô dùng vẻ mặt thống khổ nhìn về phía Cố Thanh Sơn: "Anh không nên cho em xem cái này."
"Vì sao?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói: "Kỹ năng này chẳng qua là khiến người ta béo lên không thể kiểm soát được, cuối cùng thịt bụng chấm đất khiến tứ chi không thể chạm đất thôi mà."
"Ngu ngốc."
...
Sau đó một lúc lâu bọn họ mới kết thúc, lưu luyến rời khỏi đây.
Trong trấn nhỏ, mỗi cửa hàng đều bán những thứ kỳ lạ không thể tượng tượng được.
Không có nhân viên cửa hàng, không có ông chủ, tất cả đều tùy theo ý muốn của khách hàng.
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi lần lượt đi tới các cửa hàng.
Trong cửa hàng binh khí, mỗi binh khí đều được cất giữ trong một thế giới riêng.
Cố Thanh Sơn đến thế giới kiếm khí xem, lúc trở về trên mặt vẫn còn vẻ rung động như cũ.
Nơi đó là một thế giới hoàn toàn tạo thành từ trường kiếm.
Nếu không phải trong túi không có tiền, hắn hận không thể mua hết thế giới đó.
Ngược lại, Tô Tuyết Nhi không hứng thú gì với binh khí.
Cô kéo Cố Thanh Sơn vào tiệm bán trang phục nữ ở Vạn Giới.
Sau đó...
Cố Thanh Sơn nói tổng cộng chín mươi tư lần câu "Đẹp", ba mươi mốt lần câu "Tạm được" và năm lần "Anh nghĩ em nên đổi bộ khác thử xem."
Bọn họ ở lại trong cửa tiệm này nguyên một buổi chiều.
Trong lúc chờ Tô Tuyết Nhi thử quần áo đã xảy ra một việc nho nhỏ.
Bộ bikini màu phấn hồng của Tiểu Điệp lặng lẽ chui từ túi trữ vật ra, dọa Cố Thanh Sơn nhảy dựng.
"Sao lại chui ra đây?" Hắn không khỏi hỏi.
May là Tô Tuyết Nhi còn đang thử quần áo.
Nếu không, để cô thấy trên người Cố Thanh Sơn còn có một bộ bikini như vậy, không biết cô sẽ nghĩ thế nào.
Bikini hồng nhạt oán hận nói: "Anh đã nói sẽ tìm cho tôi một nữ chủ nhân dáng người hoàn mỹ, đợi anh lâu vậy rồi vẫn chưa có tin tức gì... Có phải anh quên mất chuyện này rồi không?"
Cố Thanh Sơn vỗ đầu, nghiêm túc nói: "Sao quên được! Ta vẫn nhớ kỹ chuyện này."
Hắn thật sự quên mất.
Bikini hồng nhạt nghe hắn nói vậy mới hài lòng nói: "Anh nhớ là được, tôi chờ tin tức tốt của anh."
Nó nhanh chóng trở lại túi trữ vật của Cố Thanh Sơn.
"Từ từ!" Cố Thanh Sơn lại kéo nó ra, hỏi: "Sao ngươi chui ra khỏi túi trữ vật của ta được thế?"
"Tôi có thể mang anh đi qua vô số tầng thế giới, việc nhỏ ấy đương nhiên khỏi cần nói." Bikini hồng nhạt nói.
"Gần đây đừng tự tiện ra ngoài, chuyện của ngươi ta sẽ cân nhắc thay ngươi." Cố Thanh Sơn còn nghiêm túc dặn dò.
"Được rồi được rồi, vậy tôi đây sẽ ngồi chờ tin tốt." Bikini hồng nhạt nói.
Cố Thanh Sơn dùng một tay nhón lấy nó ném vào túi trữ vật.
Tô Tuyết Nhi vô cùng hứng thú chạy tới.
"Bộ này thế nào?" Cô mặc một chiếc váy dài, xoay một vòng trước mặt Cố Thanh Sơn.
"Được! Thật sự vô cùng xinh đẹp." Cố Thanh Sơn dựng thẳng ngón tay cái khen.
"Cơ mà còn một chiếc váy khác cũng không tệ, em phải thử lại lần nữa." Tô Tuyết Nhi nói xong lại đi.
Cố Thanh Sơn lau mồ hôi trên trán.
Nguy hiểm thật.
Suýt nữa đã để Tô Tuyết Nhi nhìn thấy bikini hồng nhạt trên tay mình.
Chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ mình là biến thái.
Một lúc sau, cuối cùng Tô Tuyết Nhi cũng thử xong quần áo.
Lúc này trời đã tối rồi.
"Đói chưa?"
"Em bình thường, nhưng bụng em đói rồi."
Sau đó hai người cùng đi ăn cơm.
Cả trấn nhỏ chỉ có một nhà hàng.
Theo truyền thuyết, nhà hàng này dù có bao nhiêu người đến cũng sẽ không hết chỗ.
Thời điểm đông khách nhất, nó từng tiếp đãi hơn bốn triệu khách hàng cùng một lúc.
Hai người ngồi xuống trong nhà hàng trống rỗng.
"Kỳ lạ, nơi đây là thắng địa nghỉ dưỡng, sao lại không thấy ai cả." Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh.
Cả trấn nhỏ không thấy một ai.
Chỉ có hai người là hắn và Cố Tuyết Nhi đi lại không mục đích trong trấn.
Cửa hàng và nhà hàng cũng vậy.
"Chắc đều đã đến dự buổi tiệc tối lộ diện của công chúa Chim Kinh Cức rồi." Tô Tuyết Nhi nói.
"Chim Kinh Cức..." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
"Một sinh vật kỳ lạ, họ cho rằng thế giới có mười hai con giáp, cho nên họ coi 12 tuổi là trưởng thành." Tô Tuyết Nhi nghĩ cũng không nghĩ, thuận miệng nói ra những kiến thức trong trí nhớ.
"Nói cách khác, công chúa mới chỉ 12 tuổi?"
"Chính xác."
"Chậc, nhiều người đến xem một cô bé 12 tuổi như vậy, cũng không tự hưởng thụ kỳ nghỉ của mình."
"Ít nhất còn có chúng ta mà."
Hai người nhìn nhau cười.
Gió đêm lướt qua, thời tiết nhẹ nhàng khoan khoái.
Bọn họ ngồi trong nhà ăn, vừa cảm thụ gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi tới vừa nhìn menu chọn một vài món ăn.
Cố Thanh Sơn chọn một ly rượu màu hổ phách trong suốt, được Tô Tuyết Nhi đề cử, hắn lại chọn thêm cá, bánh mì, pho mát.
... Trong Vạn Giới, đây là những loại thức ăn tương đối an toàn.
Cá được bắt lên trong hồ nước gần đây, cũng là món ăn đặc sắc ở nơi này.
Khẩu vị của Cố Thanh Sơn khá nặng, nhưng không thể không nói, con cá này mùi vị thực sự rất thơm.
Bánh mì và pho mát hắn ăn không quen, chỉ ăn mấy miếng còn đâu chừa lại.
Tô Tuyết Nhi thấy vậy, không để ý gì lấy qua ăn tiếp.
Cô gọi cho mình một phần hoa quả dầm đắt nhất trong nhà hàng.
Cố Thanh Sơn cũng thử, hương vị quả thật không tệ.
Nhưng mấy món này đều rất thanh đạm.
Cố Thanh Sơn không khỏi hồi tưởng đến món lẩu cay.
May là chén rượu màu hổ phách kia hương vị cũng không tệ, uống vào sảng khoái tinh thần.
Cố Thanh Sơn uống xong còn muốn thêm một ly nữa.
Tô Tuyết Nhi thấy hắn như vậy liền cầm menu, gọi một bát mì cho Cố Thanh Sơn.
Bát mì này khá đằm, tỏa ra hơi cay nhè nhẹ, khá hợp với khẩu vị của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn ăn đến không bỏ đũa xuống được.
Tô Tuyết Nhi thấy vậy cũng không nhịn được vươn đũa gắp.
Sau đó bát mì được hai người chia nhau ăn hết.
Bọn họ ngồi đó ăn ăn uống uống, trong đầu hoàn toàn không nghĩ gì, có khi ngắm đèn treo thanh nhã và đồ vật trang trí nghệ thuật trong phòng, sau đó quay lại lập tức có thể ngắm phong cảnh ngoài hồ.
Đây đúng là thích ý trước giờ chưa từng có được.
Bỗng có một tiếng gà trống vang lên.
"A, nhìn mà xem, đúng như tôi nói mà, nơi này thật sự có người không đi tham gia tiệc tối!"
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi nghe theo tiếng nói nhìn lại.
Chỉ thấy một con gà trống và một khúc gỗ bay lơ lửng giữa không trung tiến vào nhà ăn.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn và gà trống giao nhau.
"Ể? Thằng nhóc họ Cố, sao cậu lại ở đây?" Gà trống không nhịn được mà kêu lên.
Cô dạy những động tác cơ bản cho Cố Thanh Sơn.
"Đơn giản nhất, anh phải điều chỉnh tư thái của bản thân theo tiết tấu của ngựa, ngựa chạy nhanh anh phải nhanh, nó chạy chậm lại anh cũng phải điều chỉnh tiết tấu của mình, như vậy ít nhất cũng không đến nỗi ruột gan đảo lộn."
"Như vậy được chưa?" Cố Thanh Sơn nắm dây cương, hỏi.
"Còn kém một chút."
Tô Tuyết Nhi hung hăng vỗ mông ngựa, cao giọng hô: "Giá!"
Tuấn mã lập tức phi nhanh như tên vừa rời cung.
"Con nhóc này..." Tiếng của Cố Thanh Sơn từ xa vọng lại.
Chỉ trong chớp mắt hắn đã đi xa.
Tô Tuyết Nhi đứng tại chỗ, mãi đến khi không còn nhìn thấy Cố Thanh Sơn nữa, cô mới đưa tay lau đôi mắt đã đỏ bừng.
Cô nhảy lên lưng ngựa, đuổi theo hướng Cố Thanh Sơn.
Trấn Vạn Giới.
Đây là thắng địa nghỉ dưỡng nổi tiếng của Abruzzo.
Trong trấn này, thời gian trôi vô cùng chậm.
Thú vị hơn là, nơi đây là thế giới nhỏ do tất cả chúng thần thượng cổ tập hợp tất cả trí tuệ và thần uy sáng tạo ra.
Nó có hai phép tắc cực kỳ độc đáo.
Thứ nhất, mọi người ở trong này nửa tháng, thời gian bên ngoài mới chỉ trôi qua một ngày.
Thứ hai, phép tắc nơi này sẽ bảo vệ mọi người không bị thương.
Có lẽ Cổ thần đã từng muốn dùng thế giới này để làm gì đó.
Nhưng hiển nhiên họ chưa kịp làm đã vội biến mất.
Mà hai phép tắc của trấn khiến người tới đây nghỉ ngơi cực kỳ hài lòng.
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi đứng ở trung tâm trấn Vạn Giới,
Nơi này có một đám đom đóm đặc biệt.
Mỗi con đom đóm đều đại diện cho một kỹ năng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Lúc bạn bắt được nó, bạn có thể tiến vào một ảo cảnh, thấy mình thi triển kỹ năng cường đại kia đối phó với kẻ địch.
Đương nhiên, bạn chỉ có thể nhìn thấy uy lực của kỹ năng, không thể biết được bí mật của nó.
Đây là những kỹ năng nổi danh nhất của những cường giả đứng đầu trong dòng lịch sử dài dằng dặc của chín trăm triệu tầng thế giới mà trấn Vạn Giới thu thập được.
Mọi người bắt được đom đóm có thể nhìn thấy mình phóng thích ra một vài kỹ năng nổi tiếng, đánh cho kẻ địch phải khóc thét.
Đây là một loại thể nghiệm trước giờ chưa từng có.
"Thanh Sơn! Anh đoán xem em nhìn thấy gì?" Tô Tuyết Nhi vui vẻ nói.
"Thấy gì?"
"Em biến kẻ địch thành một quả trứng!"
"A? Kỹ năng như vậy đúng là lợi hại, sau đó thì sao?"
"Sau đó lại cho vào nước sôi nấu chín, bóc ra ăn."
"... Thật sự là một kỹ năng kỳ quái, có điều nhất định em sẽ không biết anh nhìn thấy kỹ năng nào đâu."
"Cho em xem với."
Tô Tuyết Nhi nhận con đom đóm trong tay Cố Thanh Sơn, nhắm mắt lại.
Sau khi xem, cô dùng vẻ mặt thống khổ nhìn về phía Cố Thanh Sơn: "Anh không nên cho em xem cái này."
"Vì sao?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói: "Kỹ năng này chẳng qua là khiến người ta béo lên không thể kiểm soát được, cuối cùng thịt bụng chấm đất khiến tứ chi không thể chạm đất thôi mà."
"Ngu ngốc."
...
Sau đó một lúc lâu bọn họ mới kết thúc, lưu luyến rời khỏi đây.
Trong trấn nhỏ, mỗi cửa hàng đều bán những thứ kỳ lạ không thể tượng tượng được.
Không có nhân viên cửa hàng, không có ông chủ, tất cả đều tùy theo ý muốn của khách hàng.
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi lần lượt đi tới các cửa hàng.
Trong cửa hàng binh khí, mỗi binh khí đều được cất giữ trong một thế giới riêng.
Cố Thanh Sơn đến thế giới kiếm khí xem, lúc trở về trên mặt vẫn còn vẻ rung động như cũ.
Nơi đó là một thế giới hoàn toàn tạo thành từ trường kiếm.
Nếu không phải trong túi không có tiền, hắn hận không thể mua hết thế giới đó.
Ngược lại, Tô Tuyết Nhi không hứng thú gì với binh khí.
Cô kéo Cố Thanh Sơn vào tiệm bán trang phục nữ ở Vạn Giới.
Sau đó...
Cố Thanh Sơn nói tổng cộng chín mươi tư lần câu "Đẹp", ba mươi mốt lần câu "Tạm được" và năm lần "Anh nghĩ em nên đổi bộ khác thử xem."
Bọn họ ở lại trong cửa tiệm này nguyên một buổi chiều.
Trong lúc chờ Tô Tuyết Nhi thử quần áo đã xảy ra một việc nho nhỏ.
Bộ bikini màu phấn hồng của Tiểu Điệp lặng lẽ chui từ túi trữ vật ra, dọa Cố Thanh Sơn nhảy dựng.
"Sao lại chui ra đây?" Hắn không khỏi hỏi.
May là Tô Tuyết Nhi còn đang thử quần áo.
Nếu không, để cô thấy trên người Cố Thanh Sơn còn có một bộ bikini như vậy, không biết cô sẽ nghĩ thế nào.
Bikini hồng nhạt oán hận nói: "Anh đã nói sẽ tìm cho tôi một nữ chủ nhân dáng người hoàn mỹ, đợi anh lâu vậy rồi vẫn chưa có tin tức gì... Có phải anh quên mất chuyện này rồi không?"
Cố Thanh Sơn vỗ đầu, nghiêm túc nói: "Sao quên được! Ta vẫn nhớ kỹ chuyện này."
Hắn thật sự quên mất.
Bikini hồng nhạt nghe hắn nói vậy mới hài lòng nói: "Anh nhớ là được, tôi chờ tin tức tốt của anh."
Nó nhanh chóng trở lại túi trữ vật của Cố Thanh Sơn.
"Từ từ!" Cố Thanh Sơn lại kéo nó ra, hỏi: "Sao ngươi chui ra khỏi túi trữ vật của ta được thế?"
"Tôi có thể mang anh đi qua vô số tầng thế giới, việc nhỏ ấy đương nhiên khỏi cần nói." Bikini hồng nhạt nói.
"Gần đây đừng tự tiện ra ngoài, chuyện của ngươi ta sẽ cân nhắc thay ngươi." Cố Thanh Sơn còn nghiêm túc dặn dò.
"Được rồi được rồi, vậy tôi đây sẽ ngồi chờ tin tốt." Bikini hồng nhạt nói.
Cố Thanh Sơn dùng một tay nhón lấy nó ném vào túi trữ vật.
Tô Tuyết Nhi vô cùng hứng thú chạy tới.
"Bộ này thế nào?" Cô mặc một chiếc váy dài, xoay một vòng trước mặt Cố Thanh Sơn.
"Được! Thật sự vô cùng xinh đẹp." Cố Thanh Sơn dựng thẳng ngón tay cái khen.
"Cơ mà còn một chiếc váy khác cũng không tệ, em phải thử lại lần nữa." Tô Tuyết Nhi nói xong lại đi.
Cố Thanh Sơn lau mồ hôi trên trán.
Nguy hiểm thật.
Suýt nữa đã để Tô Tuyết Nhi nhìn thấy bikini hồng nhạt trên tay mình.
Chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ mình là biến thái.
Một lúc sau, cuối cùng Tô Tuyết Nhi cũng thử xong quần áo.
Lúc này trời đã tối rồi.
"Đói chưa?"
"Em bình thường, nhưng bụng em đói rồi."
Sau đó hai người cùng đi ăn cơm.
Cả trấn nhỏ chỉ có một nhà hàng.
Theo truyền thuyết, nhà hàng này dù có bao nhiêu người đến cũng sẽ không hết chỗ.
Thời điểm đông khách nhất, nó từng tiếp đãi hơn bốn triệu khách hàng cùng một lúc.
Hai người ngồi xuống trong nhà hàng trống rỗng.
"Kỳ lạ, nơi đây là thắng địa nghỉ dưỡng, sao lại không thấy ai cả." Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh.
Cả trấn nhỏ không thấy một ai.
Chỉ có hai người là hắn và Cố Tuyết Nhi đi lại không mục đích trong trấn.
Cửa hàng và nhà hàng cũng vậy.
"Chắc đều đã đến dự buổi tiệc tối lộ diện của công chúa Chim Kinh Cức rồi." Tô Tuyết Nhi nói.
"Chim Kinh Cức..." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
"Một sinh vật kỳ lạ, họ cho rằng thế giới có mười hai con giáp, cho nên họ coi 12 tuổi là trưởng thành." Tô Tuyết Nhi nghĩ cũng không nghĩ, thuận miệng nói ra những kiến thức trong trí nhớ.
"Nói cách khác, công chúa mới chỉ 12 tuổi?"
"Chính xác."
"Chậc, nhiều người đến xem một cô bé 12 tuổi như vậy, cũng không tự hưởng thụ kỳ nghỉ của mình."
"Ít nhất còn có chúng ta mà."
Hai người nhìn nhau cười.
Gió đêm lướt qua, thời tiết nhẹ nhàng khoan khoái.
Bọn họ ngồi trong nhà ăn, vừa cảm thụ gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi tới vừa nhìn menu chọn một vài món ăn.
Cố Thanh Sơn chọn một ly rượu màu hổ phách trong suốt, được Tô Tuyết Nhi đề cử, hắn lại chọn thêm cá, bánh mì, pho mát.
... Trong Vạn Giới, đây là những loại thức ăn tương đối an toàn.
Cá được bắt lên trong hồ nước gần đây, cũng là món ăn đặc sắc ở nơi này.
Khẩu vị của Cố Thanh Sơn khá nặng, nhưng không thể không nói, con cá này mùi vị thực sự rất thơm.
Bánh mì và pho mát hắn ăn không quen, chỉ ăn mấy miếng còn đâu chừa lại.
Tô Tuyết Nhi thấy vậy, không để ý gì lấy qua ăn tiếp.
Cô gọi cho mình một phần hoa quả dầm đắt nhất trong nhà hàng.
Cố Thanh Sơn cũng thử, hương vị quả thật không tệ.
Nhưng mấy món này đều rất thanh đạm.
Cố Thanh Sơn không khỏi hồi tưởng đến món lẩu cay.
May là chén rượu màu hổ phách kia hương vị cũng không tệ, uống vào sảng khoái tinh thần.
Cố Thanh Sơn uống xong còn muốn thêm một ly nữa.
Tô Tuyết Nhi thấy hắn như vậy liền cầm menu, gọi một bát mì cho Cố Thanh Sơn.
Bát mì này khá đằm, tỏa ra hơi cay nhè nhẹ, khá hợp với khẩu vị của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn ăn đến không bỏ đũa xuống được.
Tô Tuyết Nhi thấy vậy cũng không nhịn được vươn đũa gắp.
Sau đó bát mì được hai người chia nhau ăn hết.
Bọn họ ngồi đó ăn ăn uống uống, trong đầu hoàn toàn không nghĩ gì, có khi ngắm đèn treo thanh nhã và đồ vật trang trí nghệ thuật trong phòng, sau đó quay lại lập tức có thể ngắm phong cảnh ngoài hồ.
Đây đúng là thích ý trước giờ chưa từng có được.
Bỗng có một tiếng gà trống vang lên.
"A, nhìn mà xem, đúng như tôi nói mà, nơi này thật sự có người không đi tham gia tiệc tối!"
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi nghe theo tiếng nói nhìn lại.
Chỉ thấy một con gà trống và một khúc gỗ bay lơ lửng giữa không trung tiến vào nhà ăn.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn và gà trống giao nhau.
"Ể? Thằng nhóc họ Cố, sao cậu lại ở đây?" Gà trống không nhịn được mà kêu lên.