Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 664
Cô hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng thi lễ với Cố Thanh Sơn, nói: "Tôi rất chán ghét hành động vừa rồi của anh, cho nên anh đừng trông mong gì tôi sẽ nói chuyện với anh"
Cô tức giận đi qua một bên, lấy dao nĩa, cắt một miếng nhỏ từ bánh ngọt hai mươi tầng thượng, động tác ăn vô cùng ưu nhã.
Cô có vẻ đói vô cùng, hai ba miếng đã ăn xong một khối bánh ngọt.
Sau khi ăn xong, cô gái do dự một hồi, lại cắt một miếng nữa tiếp tục ăn.
Cố Thanh Sơn thấy cô thật sự không để ý tới mình, ngược lại chẳng nghĩ được gì nữa
Hắn chưa bao giờ gặp phải cục diện như vậy.
Chín trăm triệu tầng thế giới, không thiếu cái lạ, ai dám nói dùng Thần Niệm của mình thì chắc chắn có thể phát ra hiện đối phương?
Huống chi nơi này là phòng chờ của Hoàng thất chim Kinh Cức, cô gái nhỏ này nhất định có quan hệ sâu sắc với chim Kinh Cức, mới có thể tiến vào nơi này.
Cố Thanh Sơn muốn cầu xin chim Kinh Cức, quả thực không nên tuỳ tiện làm ra chuyện gì ở trên địa bàn của đối phương.
Nếu đã nói xin lỗi mà đối phương vẫn không muốn để ý tới mình nữa, vậy thì đừng chọc giận họ thêm.
Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn âm thầm gật đầu.
Nhưng trải qua chuyện này, lại chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
Hắn nhìn về phía giao diện làm việc của Chiến Thần.
Chỉ thấy trên giao diện Chiến Thần, một nhóm chữ đom đóm nhỏ đang lặng lẽ dừng ở đó.
[Nhiệm vụ của ngài đã hoàn thành.]
[Xin hãy để huy chương của Trieste ở trong tay, giữ nguyên không động đậy]
Cố Thanh Sơn liền lấy ra huy chương màu bạc kia, nắm trong tay.
Trên huy chương, Trieste đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Cô đã biến mất.
Trên Giao diện Chiến Thần, lập tức hiện ra từng hàng chữ ngay sau đó.
[Đường truyền tin đã được chuyển giao, đang thử nghiệm kích hoạt chức năng của Chiến Thần]
[Quá trình kích hoạt cần mấy phút đồng hồ, xin đừng để huy chương rời khỏi tay ngài]
Cố Thanh Sơn liền nắm lấy huy chương, lẳng lặng chờ đợi.
Đông!
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
"Xin lỗi, quấy rầy một chút, chúng tôi đang tìm một món bảo vật của Hoàng thất."
Mấy tên vệ sĩ toàn thân mặc võ trang đi tới, áy náy nói.
Bọn họ nhìn Cố Thanh Sơn, lại nhìn sang huy chương trong tay hắn, thái độ tỏ ra rất lễ phép.
"Xin cứ tự nhiên." Cố Thanh Sơn nói.
Mấy tên vệ sĩ bắt đầu lục soát khắp căn phòng.
Cố Thanh Sơn chăm chú nhìn hành động của bọn họ, trong lòng dần dần dâng lên một tia nghi ngờ.
Những vệ sĩ này nói là đang tìm bảo vật, nhưng bọn họ không kiểm tra toàn bộ, mà là cầm một cây pháp trượng, đi tới đi lui trong phòng.
Nhìn qua giống như đang cảm ứng cái gì đó.
Đợi đã!
Ngoài vệ sĩ ra, tại sao trong phòng chỉ có một mình mình?
Cố Thanh Sơn đột nhiên giật mình.
Hắn nhìn xung quanh căn phòng, thậm chí toả ra Thần Niệm lục soát một lượt.
Cô bé vừa rồi đâu?
Sao đã biến mất không thấy tăm hơi rồi?
Theo lý thuyết, ngay cả quỷ hồn cũng không tránh khỏi sự tìm kiếm của Thần Niệm.
Nhưng mà cô gái đó thực sự đã hoàn toàn biến mất.
Vừa rồi thời điểm cô ta xuất hiện, Cố Thanh Sơn cũng không hề biết gì.
Nhìn dáng vẻ mấy tên vệ sĩ, dường như không biết đến những chuyện này.
Đây thật là một chuỗi chuyện kì lạ.
Suy nghĩ của Cố Thanh Sơn xoay như chong chóng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ trầm tĩnh.
Chỉ trong chốc lát, mấy tên vệ sĩ đã tìm kiếm xong, đi về hướng Cố Thanh Sơn.
"Thất lễ rồi, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo phép thôi." Vệ sĩ cầm đầu áy náy nói.
Cố Thanh Sơn nhìn đối phương, rồi lại nhìn biểu tình của mấy tên vệ sĩ khác.
Bọn họ tỏ ra rất bình tĩnh.
Xem ra, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy việc lục soát này chỉ tốn công vô ích.
"Không sao, mấy người cũng không ảnh hưởng gì đến tôi." Cố Thanh Sơn cười nói.
Các vệ sĩ gật đầu với hắn một cái, xoay người rời đi, còn thuận tiện giúp hắn nhẹ nhàng khép cửa lại.
Bên trong căn phòng, lại chỉ còn một mình Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhắm hai mắt lại.
Không đúng.
Nếu cô bé kia cũng là tân khách, vậy thì vệ sĩ chim Kinh Cức sẽ không chỉ nói xin lỗi với hắn.
Bọn họ nghiêm ngặt tuân thủ lễ nghi, nhất định sẽ xin lỗi mỗi một vị tân khách.
Nói cách khác, mấy vệ sĩ của chim Kinh Cức cũng không biết đến sự tồn tại của cô gái kia!
Cố Thanh Sơn mở mắt ra.
Hắn lập tức nhìn thấy cô bé kia.
Vệ sĩ vừa đi, cô liền xuất hiện lần nữa.
Cô bé phát ra tiếng than thở thật dài, nghe vào có vẻ rất mệt mỏi.
Hình như vừa rồi cô đã làm gì đó, chuyện này khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Tầm mắt hai người giao nhau.
"Vô cùng xin lỗi, tôi phải ẩn núp một chút, xin anh đừng nói với đám vệ sĩ tôi ở đây." Cô bé nói.
"Rốt cuộc cô là ai?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tôi là người hầu gái của công chúa điện hạ, sau khi công chúa mất tích, tôi không thể không bỏ trốn."
"Công chúa mất tích?" Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
Hôm nay rõ ràng là lễ trưởng thành cùng với sinh nhật của công chúa chim Kinh Cức, tại sao cô lại mất tích?
Người hầu nữ mất mát nói: "Đúng vậy, Hoàng thất cảm thấy mấy người hầu gái chúng tôi không chăm sóc công chúa cẩn thận, mới để cho cô bị mất tích, bọn họ quyết định giết tôi."
"Hoá ra là như vậy."
Cố Thanh Sơn bừng tỉnh, nhưng nghi ngờ trong lòng càng ngày càng sâu.
Rốt cuộc là một người hầu gái như thế nào, mới có thể khiến vệ sĩ Hoàng thất cũng không cách nào phát hiện ra sự tồn tại của mình?
Cố Thanh Sơn trầm ngâm suy nghĩ.
Nhớ lại khi nãy trên đường đến đây, hắn vô cùng chắc chắn bốn phía trong phòng của Hoàng thất, có lực lượng nghiêm mật lớn mạnh đang bảo vệ.
Nhưng mà lực lượng như vậy lại không thể tìm ra một cô gái.
Nếu như nói ngay từ lúc bắt đầu cô hầu gái đã ở đây, như vậy thì ngay cả Thần Hi Chi Quang Trieste cũng không phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Vị mỹ nữ bằng gỗ tôn quý kia, cùng với Gà trống lớn, còn có bảy tám tiểu thư quý tộc đến từ các nơi, tất cả đều không hề phát hiện.
Nói cách khác, cô ta lừa gạt được tất cả mọi người.
... Cô ta chỉ lộ ra nguyên hình ở trước mặt hắn.
Chuyện này, không có bất kỳ ai biết.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên từng trận ớn lạnh.
Cô gái nhỏ đứng đối diện Cố Thanh Sơn, trông có vẻ hơi căng thẳng và thấp thỏm.
Cố Thanh Sơn thấy bộ dáng này của cô, dứt khoát hỏi thẳng.
"Nếu cô trốn tránh tất cả mọi người, tại sao lại chỉ hiện thân ở trước mặt tôi?"
Cô gái nhỏ nghe hắn hỏi như vậy, liền giơ một tờ báo lên.
Chỉ thấy trên tiêu đề của bài báo, có đăng kèm một bức ảnh và tin tức.
Một ông lão ôm chân Barry, mà Cố Thanh Sơn đứng ở một bên, ngây người nhìn ông lão.
Đúng vậy, đây cũng là tờ báo Tô Tuyết Nhi nhìn thấy kia.
Vì vậy Tô Tuyết Nhi mới có thể chờ hắn ở Abruzzo.
Cô gái giơ tờ báo lên, nhìn về phía Cố Thanh Sơn: "Bất kể như thế nào, người được Thiết Quyền Barry công nhận thì ít nhất nhân phẩm sẽ không có vấn đề."
Cô suy nghĩ một hồi, bổ sung nói: "Mặc dù anh ta tàn phế đã lâu, cũng nợ rất nhiều tiền, nhưng gần ngàn năm nay, anh ta chưa bao giờ thay đổi tiêu chuẩn và tín niệm của mình."
"Cho nên cô tin tưởng anh ta?"
"Mẹ từng nói, nếu như một người có thể hưởng thụ tốt nhất, lại cũng chịu được kém nhất, hơn nữa tín niệm và hành vi của người đó không vì bất cứ một yếu tố bên ngoài nào mà thay đổi, như vậy thì người đó chính là anh hùng của chính mình."
"Cô có một người mẹ hiểu biết sâu rộng."
Cô gái nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
Nhưng cô lập tức thu liễm cảm xúc của mình lại, nói: "Câu lạc bộ Thiết Quyền đã không thu nhận người mới cả ngàn năm nay, mà anh có thể lọt vào mắt xanh của Barry, chắc cũng không làm ra chuyện gì hèn hạ."
"Chuyện hèn hạ? Ý cô là?"
"Vạch trần một cô hầu gái đáng thương, để cô ta đi đến đường chết."
"Cảm ơn sự tín nhiệm của cô, tôi quả thật không muốn nhiều chuyện."
Cố Thanh Sơn dần dần yên tâm.
Hắn âm thầm quan sát cô gái nhỏ.
Chỉ thấy tướng mạo cô bình thường, trên hai bàn tay mọc lên những vết chai dày, mặt đầy vẻ mệt mỏi, cả người cô trông cũng có chút bẩn.
Nhưng mà nhìn cô, cũng chỉ xấp xỉ mười tuổi.
Cố Thanh Sơn nheo mắt lại, quan sát tỉ mỉ thêm một lát.
Mặc dù trên tay cô bé tràn đầy vết chai, da không chỉ ngăm đen, lại còn mọc một vết sẹo thật dài.
... nhưng sâu trong tay áo của cô, lại lộ ra một làn da trắng nõn.
Cố Thanh Sơn đã hiểu.
Cô gái nhỏ này còn biết cải trang lối ăn mặc, để che giấu thân phận mình.
"Tuổi còn nhỏ vậy sao cô đã đi làm hầu gái rồi?"
Cố Thanh Sơn nghiêm chỉnh hỏi.
"Công chúa điện hạ cần một người cùng trang lứa để chơi, cần người khác ở bên từng giây từng phút, nghe theo chỉ thị của cô ấy bất cứ lúc nào, cho nên tôi mới bị chọn ra, làm hầu gái của cô ấy." Cô bé vô cùng đáng thương nói.
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Lời giải thích này cũng tạm cho qua được.
Công chúa chim Kinh Cức mới chỉ mười hai tuổi, bên cạnh quả thật cần có một vài người bạn cùng trang lứa.
Cô tức giận đi qua một bên, lấy dao nĩa, cắt một miếng nhỏ từ bánh ngọt hai mươi tầng thượng, động tác ăn vô cùng ưu nhã.
Cô có vẻ đói vô cùng, hai ba miếng đã ăn xong một khối bánh ngọt.
Sau khi ăn xong, cô gái do dự một hồi, lại cắt một miếng nữa tiếp tục ăn.
Cố Thanh Sơn thấy cô thật sự không để ý tới mình, ngược lại chẳng nghĩ được gì nữa
Hắn chưa bao giờ gặp phải cục diện như vậy.
Chín trăm triệu tầng thế giới, không thiếu cái lạ, ai dám nói dùng Thần Niệm của mình thì chắc chắn có thể phát ra hiện đối phương?
Huống chi nơi này là phòng chờ của Hoàng thất chim Kinh Cức, cô gái nhỏ này nhất định có quan hệ sâu sắc với chim Kinh Cức, mới có thể tiến vào nơi này.
Cố Thanh Sơn muốn cầu xin chim Kinh Cức, quả thực không nên tuỳ tiện làm ra chuyện gì ở trên địa bàn của đối phương.
Nếu đã nói xin lỗi mà đối phương vẫn không muốn để ý tới mình nữa, vậy thì đừng chọc giận họ thêm.
Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn âm thầm gật đầu.
Nhưng trải qua chuyện này, lại chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
Hắn nhìn về phía giao diện làm việc của Chiến Thần.
Chỉ thấy trên giao diện Chiến Thần, một nhóm chữ đom đóm nhỏ đang lặng lẽ dừng ở đó.
[Nhiệm vụ của ngài đã hoàn thành.]
[Xin hãy để huy chương của Trieste ở trong tay, giữ nguyên không động đậy]
Cố Thanh Sơn liền lấy ra huy chương màu bạc kia, nắm trong tay.
Trên huy chương, Trieste đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Cô đã biến mất.
Trên Giao diện Chiến Thần, lập tức hiện ra từng hàng chữ ngay sau đó.
[Đường truyền tin đã được chuyển giao, đang thử nghiệm kích hoạt chức năng của Chiến Thần]
[Quá trình kích hoạt cần mấy phút đồng hồ, xin đừng để huy chương rời khỏi tay ngài]
Cố Thanh Sơn liền nắm lấy huy chương, lẳng lặng chờ đợi.
Đông!
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
"Xin lỗi, quấy rầy một chút, chúng tôi đang tìm một món bảo vật của Hoàng thất."
Mấy tên vệ sĩ toàn thân mặc võ trang đi tới, áy náy nói.
Bọn họ nhìn Cố Thanh Sơn, lại nhìn sang huy chương trong tay hắn, thái độ tỏ ra rất lễ phép.
"Xin cứ tự nhiên." Cố Thanh Sơn nói.
Mấy tên vệ sĩ bắt đầu lục soát khắp căn phòng.
Cố Thanh Sơn chăm chú nhìn hành động của bọn họ, trong lòng dần dần dâng lên một tia nghi ngờ.
Những vệ sĩ này nói là đang tìm bảo vật, nhưng bọn họ không kiểm tra toàn bộ, mà là cầm một cây pháp trượng, đi tới đi lui trong phòng.
Nhìn qua giống như đang cảm ứng cái gì đó.
Đợi đã!
Ngoài vệ sĩ ra, tại sao trong phòng chỉ có một mình mình?
Cố Thanh Sơn đột nhiên giật mình.
Hắn nhìn xung quanh căn phòng, thậm chí toả ra Thần Niệm lục soát một lượt.
Cô bé vừa rồi đâu?
Sao đã biến mất không thấy tăm hơi rồi?
Theo lý thuyết, ngay cả quỷ hồn cũng không tránh khỏi sự tìm kiếm của Thần Niệm.
Nhưng mà cô gái đó thực sự đã hoàn toàn biến mất.
Vừa rồi thời điểm cô ta xuất hiện, Cố Thanh Sơn cũng không hề biết gì.
Nhìn dáng vẻ mấy tên vệ sĩ, dường như không biết đến những chuyện này.
Đây thật là một chuỗi chuyện kì lạ.
Suy nghĩ của Cố Thanh Sơn xoay như chong chóng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ trầm tĩnh.
Chỉ trong chốc lát, mấy tên vệ sĩ đã tìm kiếm xong, đi về hướng Cố Thanh Sơn.
"Thất lễ rồi, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo phép thôi." Vệ sĩ cầm đầu áy náy nói.
Cố Thanh Sơn nhìn đối phương, rồi lại nhìn biểu tình của mấy tên vệ sĩ khác.
Bọn họ tỏ ra rất bình tĩnh.
Xem ra, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy việc lục soát này chỉ tốn công vô ích.
"Không sao, mấy người cũng không ảnh hưởng gì đến tôi." Cố Thanh Sơn cười nói.
Các vệ sĩ gật đầu với hắn một cái, xoay người rời đi, còn thuận tiện giúp hắn nhẹ nhàng khép cửa lại.
Bên trong căn phòng, lại chỉ còn một mình Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhắm hai mắt lại.
Không đúng.
Nếu cô bé kia cũng là tân khách, vậy thì vệ sĩ chim Kinh Cức sẽ không chỉ nói xin lỗi với hắn.
Bọn họ nghiêm ngặt tuân thủ lễ nghi, nhất định sẽ xin lỗi mỗi một vị tân khách.
Nói cách khác, mấy vệ sĩ của chim Kinh Cức cũng không biết đến sự tồn tại của cô gái kia!
Cố Thanh Sơn mở mắt ra.
Hắn lập tức nhìn thấy cô bé kia.
Vệ sĩ vừa đi, cô liền xuất hiện lần nữa.
Cô bé phát ra tiếng than thở thật dài, nghe vào có vẻ rất mệt mỏi.
Hình như vừa rồi cô đã làm gì đó, chuyện này khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Tầm mắt hai người giao nhau.
"Vô cùng xin lỗi, tôi phải ẩn núp một chút, xin anh đừng nói với đám vệ sĩ tôi ở đây." Cô bé nói.
"Rốt cuộc cô là ai?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tôi là người hầu gái của công chúa điện hạ, sau khi công chúa mất tích, tôi không thể không bỏ trốn."
"Công chúa mất tích?" Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
Hôm nay rõ ràng là lễ trưởng thành cùng với sinh nhật của công chúa chim Kinh Cức, tại sao cô lại mất tích?
Người hầu nữ mất mát nói: "Đúng vậy, Hoàng thất cảm thấy mấy người hầu gái chúng tôi không chăm sóc công chúa cẩn thận, mới để cho cô bị mất tích, bọn họ quyết định giết tôi."
"Hoá ra là như vậy."
Cố Thanh Sơn bừng tỉnh, nhưng nghi ngờ trong lòng càng ngày càng sâu.
Rốt cuộc là một người hầu gái như thế nào, mới có thể khiến vệ sĩ Hoàng thất cũng không cách nào phát hiện ra sự tồn tại của mình?
Cố Thanh Sơn trầm ngâm suy nghĩ.
Nhớ lại khi nãy trên đường đến đây, hắn vô cùng chắc chắn bốn phía trong phòng của Hoàng thất, có lực lượng nghiêm mật lớn mạnh đang bảo vệ.
Nhưng mà lực lượng như vậy lại không thể tìm ra một cô gái.
Nếu như nói ngay từ lúc bắt đầu cô hầu gái đã ở đây, như vậy thì ngay cả Thần Hi Chi Quang Trieste cũng không phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Vị mỹ nữ bằng gỗ tôn quý kia, cùng với Gà trống lớn, còn có bảy tám tiểu thư quý tộc đến từ các nơi, tất cả đều không hề phát hiện.
Nói cách khác, cô ta lừa gạt được tất cả mọi người.
... Cô ta chỉ lộ ra nguyên hình ở trước mặt hắn.
Chuyện này, không có bất kỳ ai biết.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên từng trận ớn lạnh.
Cô gái nhỏ đứng đối diện Cố Thanh Sơn, trông có vẻ hơi căng thẳng và thấp thỏm.
Cố Thanh Sơn thấy bộ dáng này của cô, dứt khoát hỏi thẳng.
"Nếu cô trốn tránh tất cả mọi người, tại sao lại chỉ hiện thân ở trước mặt tôi?"
Cô gái nhỏ nghe hắn hỏi như vậy, liền giơ một tờ báo lên.
Chỉ thấy trên tiêu đề của bài báo, có đăng kèm một bức ảnh và tin tức.
Một ông lão ôm chân Barry, mà Cố Thanh Sơn đứng ở một bên, ngây người nhìn ông lão.
Đúng vậy, đây cũng là tờ báo Tô Tuyết Nhi nhìn thấy kia.
Vì vậy Tô Tuyết Nhi mới có thể chờ hắn ở Abruzzo.
Cô gái giơ tờ báo lên, nhìn về phía Cố Thanh Sơn: "Bất kể như thế nào, người được Thiết Quyền Barry công nhận thì ít nhất nhân phẩm sẽ không có vấn đề."
Cô suy nghĩ một hồi, bổ sung nói: "Mặc dù anh ta tàn phế đã lâu, cũng nợ rất nhiều tiền, nhưng gần ngàn năm nay, anh ta chưa bao giờ thay đổi tiêu chuẩn và tín niệm của mình."
"Cho nên cô tin tưởng anh ta?"
"Mẹ từng nói, nếu như một người có thể hưởng thụ tốt nhất, lại cũng chịu được kém nhất, hơn nữa tín niệm và hành vi của người đó không vì bất cứ một yếu tố bên ngoài nào mà thay đổi, như vậy thì người đó chính là anh hùng của chính mình."
"Cô có một người mẹ hiểu biết sâu rộng."
Cô gái nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
Nhưng cô lập tức thu liễm cảm xúc của mình lại, nói: "Câu lạc bộ Thiết Quyền đã không thu nhận người mới cả ngàn năm nay, mà anh có thể lọt vào mắt xanh của Barry, chắc cũng không làm ra chuyện gì hèn hạ."
"Chuyện hèn hạ? Ý cô là?"
"Vạch trần một cô hầu gái đáng thương, để cô ta đi đến đường chết."
"Cảm ơn sự tín nhiệm của cô, tôi quả thật không muốn nhiều chuyện."
Cố Thanh Sơn dần dần yên tâm.
Hắn âm thầm quan sát cô gái nhỏ.
Chỉ thấy tướng mạo cô bình thường, trên hai bàn tay mọc lên những vết chai dày, mặt đầy vẻ mệt mỏi, cả người cô trông cũng có chút bẩn.
Nhưng mà nhìn cô, cũng chỉ xấp xỉ mười tuổi.
Cố Thanh Sơn nheo mắt lại, quan sát tỉ mỉ thêm một lát.
Mặc dù trên tay cô bé tràn đầy vết chai, da không chỉ ngăm đen, lại còn mọc một vết sẹo thật dài.
... nhưng sâu trong tay áo của cô, lại lộ ra một làn da trắng nõn.
Cố Thanh Sơn đã hiểu.
Cô gái nhỏ này còn biết cải trang lối ăn mặc, để che giấu thân phận mình.
"Tuổi còn nhỏ vậy sao cô đã đi làm hầu gái rồi?"
Cố Thanh Sơn nghiêm chỉnh hỏi.
"Công chúa điện hạ cần một người cùng trang lứa để chơi, cần người khác ở bên từng giây từng phút, nghe theo chỉ thị của cô ấy bất cứ lúc nào, cho nên tôi mới bị chọn ra, làm hầu gái của cô ấy." Cô bé vô cùng đáng thương nói.
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Lời giải thích này cũng tạm cho qua được.
Công chúa chim Kinh Cức mới chỉ mười hai tuổi, bên cạnh quả thật cần có một vài người bạn cùng trang lứa.