Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Cung nữ nhặt bức họa cuộn tròn lên, đặt nó lên một chiếc bàn gỗ lim, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tính tình cũng được.”
Bên trong bức họa cuộn tròn.
Cố Thanh Sơn đang đứng đối diện với một thư sinh.
Thư sinh nhã nhặn lễ độ vái chào Cố Thanh Sơn, nói: “Bộ kiếm pháp ở chỗ ta là do gia tộc truyền lại, tu sĩ bình thường đến một chiêu cũng đỡ không nổi. Nhưng ta lại cảm thấy vẫn còn chút thiếu sót, ngươi hãy nhìn thử, và giúp ta tìm ra vấn đề nhé.”
“Xin mời.” Cố Thanh Sơn đáp lễ lại nói.
“Vậy ta bắt đầu nhé! Yên tâm, ta sẽ nén linh lực tại Luyện Khí tầng bảy, thuận tiện cho ngươi ra tay.” Thư sinh nói.
“Đa tạ.” Cố Thanh Sơn đáp.
Thư sinh nở nụ cười, lấy ra một thanh kiếm.
Hắn ta rút trường kiếm ra, khí chất toàn thân lập tức biến đổi.
Tiếng gào thét điên cuồng từ trong miệng thư sinh truyền ra.
“Giết giết giết giết giết! Thiên địa vạn vật, không gì không giết được!”
Trường kiếm đột nhiên chuyển động, thân ảnh của thư sinh chìm ngập trong kiếm khí.
Thư sinh và kiếm của hắn ta hóa thành tàn ảnh điên cuồng, nhanh chóng tiến tới gần Cố Thanh Sơn.
“Phong Trảm!”
Cố Thanh Sơn đưa tay vào trong không khí, thanh kiếm sắt cấp lợi khí đã được hắn nắm trong tay.
Khi nãy, người chèo thuyền rời đi rất nhanh, đến kiếm sắt cũng không thu lại.
Có lẽ là thấy hắn vừa mắt nên cố ý để lại.
“Khai Sơn thức thứ năm!”
Cố Thanh Sơn khẽ quát một tiếng, vung trường kiếm, chém thẳng từ trên xuống.
Khai Sơn Kiếm Quyết thế nặng, từ tốn, còn kiếm của thư sinh thì nhanh như tàn ảnh, không thể nào nhìn rõ.
Một chậm một nhanh, hai kiếm đụng vào nhau.
Binh!
Cả thư sinh và trường kiếm đều bay ngược ra ngoài, đập vào tường, rồi rơi xuống đất.
“Quái lạ, là cớ vì sao?” Trên mặt thư sinh không hề có vẻ thất vọng, ngược lại còn tỏ ra hưng phấn.
Cố Thanh Sơn hạ kiếm xuống, nói: “Theo kinh nghiệm sử dụng kiếm của ta, ta cho rằng kiếm thuật mỗi lần chỉ nên tung ra một chiêu.”
Thư sinh kinh ngạc nói: “Chỉ nên có một chiêu? Chiêu nào?”
Cố Thanh Sơn đáp: “Một chiêu có thể giết người ngay lập tức.”
“Có thể giết người... ngay lập tức.”
Thư sinh nghiền ngẫm, chậm rãi nhắc lại.
“Đúng vậy, trong cùng một lúc, chiêu kiếm của ngươi quá nhiều. Mặc dù làm như vậy, đối phương sẽ cảm thấy hoa mắt, nhưng chỗ sơ hở của ngươi lại tăng lên mấy lần.” Cố Thanh Sơn kiên nhẫn giải thích.
Đây là cảm ngộ về kiếm thuật mà hắn có được khi đánh nhau với yêu ma, từ nhiều lần rơi vào thế nguy hiểm nhưng vẫn sống sót, và phải trả giá bằng máu để đổi lấy nó.
Để cứu Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền, để mình có thể sống sót, hắn nhất định phải dốc toàn lực thể hiện ra thiên tư về kiếm thuật.
Bách Hoa tiên tử có tầm nhìn cao nhất thế gian.
Cố Thanh Sơn thân là đại kiếm tiên, tầm nhìn và sự từng trải đương nhiên không cần phải nói, mặc dù khi ấy vẫn còn cách tu sĩ ở Phong Thánh cảnh là Bách Hoa tiên tử một khoảng, nhưng cũng sắp đến gần Bách Hoa tiên tử rồi.
Trước mắt, phong ấn của hệ thống đã được giải, cảnh giới kiếm đạo của Cố Thanh Sơn đã được phục hồi, chỉ có điều rất nhiều kiếm quyết cần có hồn lực đánh thức.
Hệ thống làm vậy là để bảo vệ hắn.
Có một số kiếm quyết vô cùng lợi hại, cho dù chỉ vô duyên vô cớ nghĩ đến thôi, cũng sẽ gây ra tổn thương nặng nề cho thần hồn mới ở Luyện Khí cảnh của hắn.
Cảnh giới tu vi quá thấp không chịu được loại tổn thương này, chỉ có thể tiến dần theo thứ tự.
Thư sinh đứng một hồi, lại vung trường kiếm lên lần nữa.
Lần này, kiếm của hắn ta đã chậm hơn rất nhiều.
Mỗi một chiêu vẫn nhanh như tia chớp, nhưng mỗi một lần tung ra chỉ có một chiêu.
Kiếm quyết đã được thi triển ít hơn, uy lực của kiếm lập tức tăng lên.
Ngắn gọn, dứt khoát, toàn lực ứng phó.
Khí thế của trường kiếm dần dần trở nên mạnh mẽ, tài năng được lộ rõ.
Thư sinh vừa thi triển kiếm quyết, vừa lẩm bẩm: “Sai rồi, sai rồi, thì ra ta vẫn luôn chạy theo tốc độ và sự phiền phức, đến phương hướng cũng sai rồi.”
Cố Thanh nhìn vậy, giơ trường kiếm tiến lên, phá hủy hơn mười chiêu.
“Ha!” Thư sinh quát lớn một tiếng, đột nhiên thu kiếm lại.
Hắn ta trịnh trọng vái chào, nói lời cảm tạ: “Một lời của đạo hữu đã khiến ta hiểu ra. Ở chỗ của ta, coi như đạo hữu đã thông qua rồi.”
“Đa tạ.” Cố Thanh Sơn chắp tay đáp lễ.
Bên ngoài bức họa cuộn tròn, vị cung nữ kia dường như đã nhìn thấy, nàng ta khẽ cười nói: “Bộ Chân Không Điện Trảm này, có thế làm nó chậm lại, cũng coi như là sáng tạo.”
Nàng ta nhìn nén hương kia, chưa cháy được một phần.
Lúc này cung nữ mới thực sự có chút hứng thú.
Nàng ta tiếp tục nhìn bức họa cuộn tròn.
Trong bức họa, thư sinh gật đầu một cái, thân ảnh dần dần nhạt đi.
Lại một tu sĩ khác xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Đây là một vị hòa thượng, trong tay cầm một thanh trường kiếm, mắt lộ ra vẻ mơ màng.
“Câu hỏi của ta, là kiếm tâm.” Hòa thượng ngây người nhìn thanh kiếm trong tay, nói.
“Xin mời.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Dùng kiếm chém giết chúng sinh, mặc dù chúng sinh vào luân hồi, nhưng lại không có cách nào loại bỏ đi những vọng niệm và chấp niệm, đó chính là nguyên nhân của nhân quả sau này. Nếu là như vậy, hà tất gì không giết chúng sinh, hà cớ gì không dùng kiếm?”
“Xin hỏi thí chủ, rốt cuộc người sử dụng kiếm sẽ tự xử như thế nào?” Hòa thượng hỏi.
Câu hỏi hay quá!
Cố Thanh Sơn nghiêm mặt lại.
Câu hỏi này, nếu như bị cuốn vào thì sẽ phá hủy đạo tâm.
Hai người hòa hợp đứng đấy luận đạo, nhưng thật ra còn nguy hiểm đáng sợ hơn việc bảy lần vào bảy lần ra giết bầy yêu ma.
Nếu như Cố Thanh Sơn bị câu hỏi làm dao động, đạo tâm của hắn sẽ bị vỡ vụn.
Người tu đạo, đến đạo tâm cũng bị phá, thì việc tu hành sẽ bị trì trệ, khó mà tiến thêm.
Bên kia, hòa thượng hơi ngừng lại một lát, bỗng nhiên gương mặt lộ vẻ đắc ý nói: "Mấy chục năm qua, ta thu thập kiếm ý trong thiên hạ, cuối cùng đã đúc kết được hai lời giải."
"Loại chuyện này chỉ dựa vào ý nghĩ cá nhân mà thôi, còn có cả đáp án cơ à?" Cố Thanh Sơn không tán thành đáp.
Hòa thượng xua tay nói: "Thí chủ đừng xem thường lời giải của ta, đây là cách giải mà kiếm tu trong thiên hạ đã sùng bái hàng ngàn năm nay."
"Nguyện được nghe rõ." Sắc mặt Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói.
Hòa thượng gật gù đắc ý: "Lời giải thứ nhất là, mặc kệ ngươi như thế nào, một kiếm của ta tự chém tự giết, đến khi chiếm được cả một phương trời, giáo hóa lại vạn vật sinh linh, tất cả đều phải nghe theo ý ta."
"Lời giải thứ hai là, tu hành giống như con thuyền chèo ngược dòng, kiếm thuật cũng vậy, kẻ nào ngăn trở kiếm đạo của ta, sẽ là kẻ thù không đội trời chung, cho dù là trời cao, cũng phải chém cho ngươi xem."
Cố Thanh Sơn nghe xong, trầm ngâm không nói gì.
Hòa thượng bỗng nhiên lễ độ nói: "Hai cách nói như vậy, chính là chân ý của kiếm tu, ý thí chủ như thế nào? Xin hãy nói đáp án của mình."
Cố Thanh Sơn thản nhiên nhận lễ, nghiêm túc suy nghĩ một lát mới lên tiếng: "Kiếm không liên quan gì tới chúng sinh, mà liên quan đến tâm ý của chính mình.”
Hòa thượng hơi sững lại, hỏi: "Lời này từ đâu mà có?"
Cố Thanh Sơn đáp: "Lòng do dự, kiếm sẽ chậm chạp, lòng không lo nghĩ, kiếm không gì trở ngại."
Hòa thượng lắc đầu nói: "Thí chủ chớ nói lời vòng vo, xin hãy trả lời thẳng câu hỏi của ta."
Xem ra vẫn phải xem thực lực chân chính đến đâu, Cố Thanh Sơn khẽ thở dài, bắt đầu bình tâm tĩnh khí lại.
Hắn nói: "Ý ta là, ông không muốn giết người, vậy thì đừng nghĩ nhiều vậy làm gì."
"Hử?" Hòa thượng có chút không phản ứng kịp.
Cố Thanh Sơn nói: "Ông muốn cứu chúng sinh, phải dùng kiếm đi cứu, ông muốn giết chúng sinh, cũng phải dùng kiếm đi giết, ở đó mà đắn đo suy nghĩ, xoắn xuýt qua lại, chẳng được tích sự gì, mà lại dễ dàng bị mê muội."
Hòa thượng nghe xong liền sững sờ.
Cố Thanh Sơn bổ sung tiếp: "Thời điểm thật sự dùng đến kiếm, nhất định là hiểm cảnh của sinh tử, sai một ly là vạn kiếp bất phục. Đến lúc đó, phải từ bỏ mọi ý niệm, vạn pháp bất xâm, vạn vật bất nhiễu, chỉ có một lòng duy nhất."
"Một lòng của ngươi là gì?" Hòa thượng truy hỏi.
Bên trong bức họa cuộn tròn.
Cố Thanh Sơn đang đứng đối diện với một thư sinh.
Thư sinh nhã nhặn lễ độ vái chào Cố Thanh Sơn, nói: “Bộ kiếm pháp ở chỗ ta là do gia tộc truyền lại, tu sĩ bình thường đến một chiêu cũng đỡ không nổi. Nhưng ta lại cảm thấy vẫn còn chút thiếu sót, ngươi hãy nhìn thử, và giúp ta tìm ra vấn đề nhé.”
“Xin mời.” Cố Thanh Sơn đáp lễ lại nói.
“Vậy ta bắt đầu nhé! Yên tâm, ta sẽ nén linh lực tại Luyện Khí tầng bảy, thuận tiện cho ngươi ra tay.” Thư sinh nói.
“Đa tạ.” Cố Thanh Sơn đáp.
Thư sinh nở nụ cười, lấy ra một thanh kiếm.
Hắn ta rút trường kiếm ra, khí chất toàn thân lập tức biến đổi.
Tiếng gào thét điên cuồng từ trong miệng thư sinh truyền ra.
“Giết giết giết giết giết! Thiên địa vạn vật, không gì không giết được!”
Trường kiếm đột nhiên chuyển động, thân ảnh của thư sinh chìm ngập trong kiếm khí.
Thư sinh và kiếm của hắn ta hóa thành tàn ảnh điên cuồng, nhanh chóng tiến tới gần Cố Thanh Sơn.
“Phong Trảm!”
Cố Thanh Sơn đưa tay vào trong không khí, thanh kiếm sắt cấp lợi khí đã được hắn nắm trong tay.
Khi nãy, người chèo thuyền rời đi rất nhanh, đến kiếm sắt cũng không thu lại.
Có lẽ là thấy hắn vừa mắt nên cố ý để lại.
“Khai Sơn thức thứ năm!”
Cố Thanh Sơn khẽ quát một tiếng, vung trường kiếm, chém thẳng từ trên xuống.
Khai Sơn Kiếm Quyết thế nặng, từ tốn, còn kiếm của thư sinh thì nhanh như tàn ảnh, không thể nào nhìn rõ.
Một chậm một nhanh, hai kiếm đụng vào nhau.
Binh!
Cả thư sinh và trường kiếm đều bay ngược ra ngoài, đập vào tường, rồi rơi xuống đất.
“Quái lạ, là cớ vì sao?” Trên mặt thư sinh không hề có vẻ thất vọng, ngược lại còn tỏ ra hưng phấn.
Cố Thanh Sơn hạ kiếm xuống, nói: “Theo kinh nghiệm sử dụng kiếm của ta, ta cho rằng kiếm thuật mỗi lần chỉ nên tung ra một chiêu.”
Thư sinh kinh ngạc nói: “Chỉ nên có một chiêu? Chiêu nào?”
Cố Thanh Sơn đáp: “Một chiêu có thể giết người ngay lập tức.”
“Có thể giết người... ngay lập tức.”
Thư sinh nghiền ngẫm, chậm rãi nhắc lại.
“Đúng vậy, trong cùng một lúc, chiêu kiếm của ngươi quá nhiều. Mặc dù làm như vậy, đối phương sẽ cảm thấy hoa mắt, nhưng chỗ sơ hở của ngươi lại tăng lên mấy lần.” Cố Thanh Sơn kiên nhẫn giải thích.
Đây là cảm ngộ về kiếm thuật mà hắn có được khi đánh nhau với yêu ma, từ nhiều lần rơi vào thế nguy hiểm nhưng vẫn sống sót, và phải trả giá bằng máu để đổi lấy nó.
Để cứu Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền, để mình có thể sống sót, hắn nhất định phải dốc toàn lực thể hiện ra thiên tư về kiếm thuật.
Bách Hoa tiên tử có tầm nhìn cao nhất thế gian.
Cố Thanh Sơn thân là đại kiếm tiên, tầm nhìn và sự từng trải đương nhiên không cần phải nói, mặc dù khi ấy vẫn còn cách tu sĩ ở Phong Thánh cảnh là Bách Hoa tiên tử một khoảng, nhưng cũng sắp đến gần Bách Hoa tiên tử rồi.
Trước mắt, phong ấn của hệ thống đã được giải, cảnh giới kiếm đạo của Cố Thanh Sơn đã được phục hồi, chỉ có điều rất nhiều kiếm quyết cần có hồn lực đánh thức.
Hệ thống làm vậy là để bảo vệ hắn.
Có một số kiếm quyết vô cùng lợi hại, cho dù chỉ vô duyên vô cớ nghĩ đến thôi, cũng sẽ gây ra tổn thương nặng nề cho thần hồn mới ở Luyện Khí cảnh của hắn.
Cảnh giới tu vi quá thấp không chịu được loại tổn thương này, chỉ có thể tiến dần theo thứ tự.
Thư sinh đứng một hồi, lại vung trường kiếm lên lần nữa.
Lần này, kiếm của hắn ta đã chậm hơn rất nhiều.
Mỗi một chiêu vẫn nhanh như tia chớp, nhưng mỗi một lần tung ra chỉ có một chiêu.
Kiếm quyết đã được thi triển ít hơn, uy lực của kiếm lập tức tăng lên.
Ngắn gọn, dứt khoát, toàn lực ứng phó.
Khí thế của trường kiếm dần dần trở nên mạnh mẽ, tài năng được lộ rõ.
Thư sinh vừa thi triển kiếm quyết, vừa lẩm bẩm: “Sai rồi, sai rồi, thì ra ta vẫn luôn chạy theo tốc độ và sự phiền phức, đến phương hướng cũng sai rồi.”
Cố Thanh nhìn vậy, giơ trường kiếm tiến lên, phá hủy hơn mười chiêu.
“Ha!” Thư sinh quát lớn một tiếng, đột nhiên thu kiếm lại.
Hắn ta trịnh trọng vái chào, nói lời cảm tạ: “Một lời của đạo hữu đã khiến ta hiểu ra. Ở chỗ của ta, coi như đạo hữu đã thông qua rồi.”
“Đa tạ.” Cố Thanh Sơn chắp tay đáp lễ.
Bên ngoài bức họa cuộn tròn, vị cung nữ kia dường như đã nhìn thấy, nàng ta khẽ cười nói: “Bộ Chân Không Điện Trảm này, có thế làm nó chậm lại, cũng coi như là sáng tạo.”
Nàng ta nhìn nén hương kia, chưa cháy được một phần.
Lúc này cung nữ mới thực sự có chút hứng thú.
Nàng ta tiếp tục nhìn bức họa cuộn tròn.
Trong bức họa, thư sinh gật đầu một cái, thân ảnh dần dần nhạt đi.
Lại một tu sĩ khác xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Đây là một vị hòa thượng, trong tay cầm một thanh trường kiếm, mắt lộ ra vẻ mơ màng.
“Câu hỏi của ta, là kiếm tâm.” Hòa thượng ngây người nhìn thanh kiếm trong tay, nói.
“Xin mời.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Dùng kiếm chém giết chúng sinh, mặc dù chúng sinh vào luân hồi, nhưng lại không có cách nào loại bỏ đi những vọng niệm và chấp niệm, đó chính là nguyên nhân của nhân quả sau này. Nếu là như vậy, hà tất gì không giết chúng sinh, hà cớ gì không dùng kiếm?”
“Xin hỏi thí chủ, rốt cuộc người sử dụng kiếm sẽ tự xử như thế nào?” Hòa thượng hỏi.
Câu hỏi hay quá!
Cố Thanh Sơn nghiêm mặt lại.
Câu hỏi này, nếu như bị cuốn vào thì sẽ phá hủy đạo tâm.
Hai người hòa hợp đứng đấy luận đạo, nhưng thật ra còn nguy hiểm đáng sợ hơn việc bảy lần vào bảy lần ra giết bầy yêu ma.
Nếu như Cố Thanh Sơn bị câu hỏi làm dao động, đạo tâm của hắn sẽ bị vỡ vụn.
Người tu đạo, đến đạo tâm cũng bị phá, thì việc tu hành sẽ bị trì trệ, khó mà tiến thêm.
Bên kia, hòa thượng hơi ngừng lại một lát, bỗng nhiên gương mặt lộ vẻ đắc ý nói: "Mấy chục năm qua, ta thu thập kiếm ý trong thiên hạ, cuối cùng đã đúc kết được hai lời giải."
"Loại chuyện này chỉ dựa vào ý nghĩ cá nhân mà thôi, còn có cả đáp án cơ à?" Cố Thanh Sơn không tán thành đáp.
Hòa thượng xua tay nói: "Thí chủ đừng xem thường lời giải của ta, đây là cách giải mà kiếm tu trong thiên hạ đã sùng bái hàng ngàn năm nay."
"Nguyện được nghe rõ." Sắc mặt Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói.
Hòa thượng gật gù đắc ý: "Lời giải thứ nhất là, mặc kệ ngươi như thế nào, một kiếm của ta tự chém tự giết, đến khi chiếm được cả một phương trời, giáo hóa lại vạn vật sinh linh, tất cả đều phải nghe theo ý ta."
"Lời giải thứ hai là, tu hành giống như con thuyền chèo ngược dòng, kiếm thuật cũng vậy, kẻ nào ngăn trở kiếm đạo của ta, sẽ là kẻ thù không đội trời chung, cho dù là trời cao, cũng phải chém cho ngươi xem."
Cố Thanh Sơn nghe xong, trầm ngâm không nói gì.
Hòa thượng bỗng nhiên lễ độ nói: "Hai cách nói như vậy, chính là chân ý của kiếm tu, ý thí chủ như thế nào? Xin hãy nói đáp án của mình."
Cố Thanh Sơn thản nhiên nhận lễ, nghiêm túc suy nghĩ một lát mới lên tiếng: "Kiếm không liên quan gì tới chúng sinh, mà liên quan đến tâm ý của chính mình.”
Hòa thượng hơi sững lại, hỏi: "Lời này từ đâu mà có?"
Cố Thanh Sơn đáp: "Lòng do dự, kiếm sẽ chậm chạp, lòng không lo nghĩ, kiếm không gì trở ngại."
Hòa thượng lắc đầu nói: "Thí chủ chớ nói lời vòng vo, xin hãy trả lời thẳng câu hỏi của ta."
Xem ra vẫn phải xem thực lực chân chính đến đâu, Cố Thanh Sơn khẽ thở dài, bắt đầu bình tâm tĩnh khí lại.
Hắn nói: "Ý ta là, ông không muốn giết người, vậy thì đừng nghĩ nhiều vậy làm gì."
"Hử?" Hòa thượng có chút không phản ứng kịp.
Cố Thanh Sơn nói: "Ông muốn cứu chúng sinh, phải dùng kiếm đi cứu, ông muốn giết chúng sinh, cũng phải dùng kiếm đi giết, ở đó mà đắn đo suy nghĩ, xoắn xuýt qua lại, chẳng được tích sự gì, mà lại dễ dàng bị mê muội."
Hòa thượng nghe xong liền sững sờ.
Cố Thanh Sơn bổ sung tiếp: "Thời điểm thật sự dùng đến kiếm, nhất định là hiểm cảnh của sinh tử, sai một ly là vạn kiếp bất phục. Đến lúc đó, phải từ bỏ mọi ý niệm, vạn pháp bất xâm, vạn vật bất nhiễu, chỉ có một lòng duy nhất."
"Một lòng của ngươi là gì?" Hòa thượng truy hỏi.