Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 710
Hắc mã nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, lại nhìn xung quanh.
Bên phải nó, cách đó hơn ba mươi mét, một thi thể hai mắt kinh hoàng tuyệt vọng nhìn về phía nó.
Một khắc nào đó, khóe môi thi thể dường như nhếch lên.
Thi thể đang cười?
Hắc mã trừng to mắt cẩn thận nhìn sang, phát hiện trên mặt thi thể chỉ ngập tràn sợ hãi và tuyệt vọng, không hề lộ ra ý cười.
Hắc mã im lặng thở dài: “Chẳng lẽ ngựa thì không biết sợ à?”
Nó lập tức tung bốn vó đuổi theo sát Cố Thanh Sơn và Laura.
Chỉ một thoáng sau, Hắc mã đuổi kịp Cố Thanh Sơn và Laura.
Cố Thanh Sơn thấy thế, cũng không tiện nói gì.
Hai người một ngựa đi trên đường, cùng điều tra tình hình phía trước.
“Cho nên ngươi cũng sợ hãi?” Laura hỏi.
“Sợ hãi?” Hắc Mã nghểnh cổ, nghiêm nghị nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, chẳng qua đạo đức nghề nghiệp của ta yêu cầu ta luôn túc trực bên cạnh khách hàng để có thể hưởng ứng lời gọi của khách hàng bất cứ lúc nào.”
“Được rồi, không cần phải nói, ta hiểu ngươi.”
Laura nhịn cười, vỗ lưng ngựa nói.
“Còn em, em sợ quỷ quái lắm à?” Cố Thanh Sơn thuận miệng hỏi.
“Đương nhiên, em sợ mấy thể loại này nhất.” Laura hào phóng thừa nhận.
Cô ngồi trên lưng Hắc mã, Cố Thanh Sơn thì dắt Hắc mã, hai người một ngựa cùng tiến lên phía trước.
“Quả nhiên con đường có vấn đề.” Cố Thanh Sơn dừng bước, nói.
Phía trước bọn họ, cả con đường đều bị chặt đứt chắn ngang.
Một cái hố cực lớn xuất hiện giữa đường.
Trên vách đá xung quanh hố chỗ nào cũng nhấp nhô những cái hố cạn, còn kèm cả vết máu đỏ.
Cố Thanh Sơn đi đến bên cạnh hố, nhìn về phía đối diện.
Cái hố này không biết bị nện ra từ cái gì mà rộng gần trăm mét, còn về chiều sâu...
Cố Thanh Sơn thả thần niệm tìm tòi, phát hiện đáy hố sâu chừng hơn hai trăm mét, dưới đáy chứa đầy máu loãng.
Trong chỗ máu loãng sền sệt này không có gì cả, nhưng trên vách đá đối diện lại có những dấu chân cực lớn bằng máu.
Những dấu chân máu kỳ lạ này dọc theo vách đá cho đến con đường đối diện cái hố rồi men theo con đường đá đi xa.
Giống như từ dưới đáy hố bò lên vách đá, cuối cùng trèo lên con đường đi vào trung tâm thành phố.
“Có thể nhảy qua không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Có thể, chạy lấy đà một chút, phóng qua chắc không thành vấn đề.” Hắc mã nói.
Grào!!!
Ở trung tâm thành phố.
Một tiếng rống kinh khủng mơ hồ truyền đến.
Âm thanh này nghe giống như dã thú, lại giống như tiếng gào thét đau khổ của vô số người đồng thời phát ra.
Laura lấy kính viễn vọng ra định nhìn xung quanh.
Cố Thanh Sơn đoạt lấy kính viễn vọng, nói: “Không nên nhìn, có vài quỷ quái có thể cảm ứng được tầm mắt của con người.”
Laura thấy hắn nói vậy thì chỉ đành thôi.
Cô lén nhìn sang, thấy sắc mặt Cố Thanh Sơn hơi kỳ quái.
“Anh sao vậy? Có phát hiện gì sao?” Laura không kìm được hỏi.
“A, không phải, anh đang nghĩ đến một vấn đề khác.”
Cố Thanh Sơn vừa trả lời vừa đứng yên tại chỗ ngẫm nghĩ một lúc.
Hắn dứt khoát dắt Hắc mã lui về, ở một góc hẻo lánh của con đường tìm một chỗ sạch sẽ.
Lấy trận bàn ra, Cố Thanh Sơn liên tục bố trí ra từng đạo pháp trận.
Không so đo chuyện tiêu hao linh thạch, Cố Thanh Sơn bố trí một hơi một lượt các pháp trận phòng ngự cao cấp, lại bố trí thêm mấy chục pháp trận công kích.
Uy lực pháp trận thế này, số lượng pháp trận thế này ở thế giới tu hành có thể ứng phó những trận chiến tranh cỡ lớn.
“Anh đang làm gì vậy?” Laura ngạc nhiên nói.
“Bố trí pháp trận phòng ngự.”
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ, lại lặng lẽ bố trí một pháp trận cách âm.
Laura nói: “Em biết anh đang bày trận, ý em hỏi là vì sao phải bày pháp trận phòng ngự?”
“Nghỉ ngơi.”
Laura ngơ ngẩn.
“Chúng ta đã làm rất nhiều chuyện, đi rất nhiều nơi, chưa hề dừng lại, phía trước nguy hiểm nhiều hơn, mà chúng ta thì đã rất mệt, như vậy cũng không tốt, sẽ ảnh hưởng đến năng lực phán đoán và ứng đối của chúng ta, tiếp đó sẽ uy hiếp tính mạng chúng ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Anh không nói em cũng không phát giác ra, thực ra em đã rất buồn ngủ rồi, vì quá nguy hiểm nên mới miễn cưỡng chống đỡ thôi.” Laura ngáp một cái nói.
Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật, đặt một cái bàn lớn giữa pháp trận.
Hành, gừng, tỏi, xì dầu, dấm, tiêu, ớt, tất cả đều xếp ngay ngắn, rồi hắn lại lấy nguyên liệu nấu nướng tươi rói, sắp xếp bếp lò, nhóm lửa rửa nồi.
“Em có quen ăn đồ ăn của nhân loại không?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Được.”
Hai chiếc ghế bỗng nhiên xuất hiện.
“Em ngồi một lát đi, đợi anh nấu đồ ăn xong nhé.” Cố Thanh Sơn cũng không đợi trả lời.
Hắn bắt đầu xào rau nấu canh.
Laura ngồi xuống, lẳng lặng nhìn hắn bận bịu.
“Không ngờ anh còn biết nấu nướng.”
“Ăn một bữa cơm nóng ngon lành, sau đó ngủ một giấc, đợi ngày mai hừng đông, tinh thần dồi dào chúng ta lại đi thăm dò thành phố này.”
“Quá tốt rồi!” Laura giơ hai tay lên, reo hò nói.
Bữa tối vô cùng phong phú.
Bảy món mặn, bốn món chay, một tô canh.
Laura ăn rất chậm, nhưng Cố Thanh Sơn một hơi ăn hai bát lớn.
Hắc mã nhìn một đầy bàn đồ ăn do dự.
Cố Thanh Sơn cho nó chút linh thảo, Hắc mã thử ăn vài miếng, trong lòng rất là hài lòng.
Nó lễ phép bày tỏ lòng cảm ơn.
Hai người một ngựa đều ăn no nê.
Sau bữa ăn, Cố Thanh Sơn rửa bát, thu dọn mọi thứ rồi lấy ra một cái giường.
“Giờ thì nghỉ ngơi thôi.”
Hắn đắp chăn bông cho Laura, trông giữ cho cô.
Trong gần trăm tầng trận pháp, nhiệt độ thích hợp, linh khí tràn đầy, yên tĩnh vô cùng.
Laura nằm xuống, cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi.
“Anh không ngủ sao?” Cô hỏi.
“Tu sĩ chỉ cần ngồi là được rồi, có thể nghỉ ngơi thì càng tốt.”
“Cố Thanh Sơn, em không dám ngủ.”
“Vì sao?”
“Luôn cảm thấy hoảng sợ.”
“Đó là ảo giác của em thôi, tanha không cảm nhận được gì cả.”
“Anh không cảm thấy sao?”
“Đương nhiên, anh là tu hành giả, em biết linh giác của tu hành giả có thể biết hung hay cát.”
“Thương quỷ trước đó...”
“Anh cảm ứng được, em không nhớ sao? Anh đã bố trí pháp trận trước nên mới cản được nó.”
“Cho nên bây giờ anh thật sự không có cảm giác gì?”
“Đúng.”
Nghe Cố Thanh Sơn trả lời, Laura nhẹ nhàng thở ra.
“Xem ra gần đây tinh thần em căng thẳng quá cho nên sinh ra ảo giác.” Cô vuốt vuốt mi tâm của mình, lẩm bẩm nói.
“Đúng là như thế.” Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng vỗ về đầu của cô: “Ngủ ngon đi, em cần nghỉ ngơi một chút.”
“Ừm.”
Laura nhắm mắt lại.
Cố Thanh Sơn lấy một cái bồ đoàn ra, ngồi xuống bên cạnh.
Một lát sau.
“Cố Thanh Sơn.”
“Hả?”
“Không ngủ được, chúng ta chơi trò chơi trước khi ngủ nhé.”
“Trò chơi gì?”
“Anh nói một cái bí mật nhỏ của anh ra, em cũng nói một chuyện của em ra, chúng ta trao đổi với nhau.”
“...”
“Bình thường mỗi lúc trời tối, em hay chơi trò này với mẫu thân... nhưng bây giờ...”
“Laura, nghe anh nói, em biết vì sao Barry và Mèo Con giữ anh ở lại câu lạc bộ không?”
Laura bị vấn đề này hấp dẫn, thử hỏi: “Vì anh là người tốt?”
“Không, vì trình độ nấu nướng của anh đã chinh phục bọn họ.”
“Hóa ra là như vậy, ừm, giờ mới nhớ ra, đồ ăn anh nấu mùi vị đúng là không tệ.”
“Được, giờ tới lượt em nói chuyện của mình.”
“Cố Thanh Sơn, anh biết vì sao em sợ độ cao không?”
“Vì sao?”
“Khi chim Kinh Cức ra đời là có ký ức rồi, ngày đó khi em ra đời, phụ thân em rất mừng, đến mức lúc bế em không cẩn thận để em rơi từ trên Thánh thụ xuống.”
“Thánh thụ?”
“Đúng vậy, thánh thụ Kinh Cức trao tặng sức mạnh thần kỳ cho chúng ta, cao chừng mấy chục nghìn mét ấy.”
“... Em vừa ra đời đã rơi từ chỗ cao như vậy xuống? Đã thế em còn nhận biết được nữa?”
“Đúng vậy, ấn tượng đầu tiên của em với thế giới này chính là rơi xuống, em cảm nhận được mình đang rơi xuống.”
“Chắc hẳn phụ thân em đã nhanh chóng cứu em lên...”
“Ông ấy nghĩ mẫu thân em sẽ ra tay, kết quả mẫu thân em cũng tưởng rằng ông ấy sẽ ra tay, sau đó đám đại thần nghĩ là quốc vương và hoàng hậu sẽ ra tay, bọn thị vệ nghĩ là đám đại thần sẽ ra tay, các tân khách nghĩ là bọn thị vệ sẽ ra tay.”
“Cho nên không có ai ra tay?”
“Đúng vậy, sau khi em rơi xuống được khoảng ngàn mét thì mới được mọi người đồng loạt ra tay cứu lên.”
“Đó quả là một câu chuyện bi thương…”
“Đến lượt anh nói bí mật của anh.”
“Bí mật... Anh từng mơ thấy cuộc đời mình trải qua rất nhiều trận chiến, sau đó thì chết đi, khi anh tỉnh lại thì phát hiện mình quay về mười tám tuổi, tất cả đều bắt đầu lại.”
“Ly kỳ vậy chắc Mèo Con sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này.”
“Đúng vậy, cô ấy là người viết thứ này mà.”
“...”
Laura nhắm nghiền hai mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cố Thanh Sơn im lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua.
Laura đột nhiên bắt đầu nức nở, nói mớ.
“Mẫu thân... con rất nhớ người...”
Cô bất an trở mình.
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ, lấy ra một cây nhang an thần thật dài, châm lửa.
Đây là tác phẩm do Tần Tiểu Lâu tỉ mỉ chế tác, chẳng những có thể khiến người ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mà còn có tác dụng trấn an nhất định đối với thần hồn.
Nhang an thần bốc lên làn khói xanh, mùi thơm ngàn nhạt lập tức tràn ngập.
Rất nhanh, hơi thở của Laura dần bình ổn, có quy luật, vẻ mặt cũng trầm tĩnh lại.
Bên phải nó, cách đó hơn ba mươi mét, một thi thể hai mắt kinh hoàng tuyệt vọng nhìn về phía nó.
Một khắc nào đó, khóe môi thi thể dường như nhếch lên.
Thi thể đang cười?
Hắc mã trừng to mắt cẩn thận nhìn sang, phát hiện trên mặt thi thể chỉ ngập tràn sợ hãi và tuyệt vọng, không hề lộ ra ý cười.
Hắc mã im lặng thở dài: “Chẳng lẽ ngựa thì không biết sợ à?”
Nó lập tức tung bốn vó đuổi theo sát Cố Thanh Sơn và Laura.
Chỉ một thoáng sau, Hắc mã đuổi kịp Cố Thanh Sơn và Laura.
Cố Thanh Sơn thấy thế, cũng không tiện nói gì.
Hai người một ngựa đi trên đường, cùng điều tra tình hình phía trước.
“Cho nên ngươi cũng sợ hãi?” Laura hỏi.
“Sợ hãi?” Hắc Mã nghểnh cổ, nghiêm nghị nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, chẳng qua đạo đức nghề nghiệp của ta yêu cầu ta luôn túc trực bên cạnh khách hàng để có thể hưởng ứng lời gọi của khách hàng bất cứ lúc nào.”
“Được rồi, không cần phải nói, ta hiểu ngươi.”
Laura nhịn cười, vỗ lưng ngựa nói.
“Còn em, em sợ quỷ quái lắm à?” Cố Thanh Sơn thuận miệng hỏi.
“Đương nhiên, em sợ mấy thể loại này nhất.” Laura hào phóng thừa nhận.
Cô ngồi trên lưng Hắc mã, Cố Thanh Sơn thì dắt Hắc mã, hai người một ngựa cùng tiến lên phía trước.
“Quả nhiên con đường có vấn đề.” Cố Thanh Sơn dừng bước, nói.
Phía trước bọn họ, cả con đường đều bị chặt đứt chắn ngang.
Một cái hố cực lớn xuất hiện giữa đường.
Trên vách đá xung quanh hố chỗ nào cũng nhấp nhô những cái hố cạn, còn kèm cả vết máu đỏ.
Cố Thanh Sơn đi đến bên cạnh hố, nhìn về phía đối diện.
Cái hố này không biết bị nện ra từ cái gì mà rộng gần trăm mét, còn về chiều sâu...
Cố Thanh Sơn thả thần niệm tìm tòi, phát hiện đáy hố sâu chừng hơn hai trăm mét, dưới đáy chứa đầy máu loãng.
Trong chỗ máu loãng sền sệt này không có gì cả, nhưng trên vách đá đối diện lại có những dấu chân cực lớn bằng máu.
Những dấu chân máu kỳ lạ này dọc theo vách đá cho đến con đường đối diện cái hố rồi men theo con đường đá đi xa.
Giống như từ dưới đáy hố bò lên vách đá, cuối cùng trèo lên con đường đi vào trung tâm thành phố.
“Có thể nhảy qua không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Có thể, chạy lấy đà một chút, phóng qua chắc không thành vấn đề.” Hắc mã nói.
Grào!!!
Ở trung tâm thành phố.
Một tiếng rống kinh khủng mơ hồ truyền đến.
Âm thanh này nghe giống như dã thú, lại giống như tiếng gào thét đau khổ của vô số người đồng thời phát ra.
Laura lấy kính viễn vọng ra định nhìn xung quanh.
Cố Thanh Sơn đoạt lấy kính viễn vọng, nói: “Không nên nhìn, có vài quỷ quái có thể cảm ứng được tầm mắt của con người.”
Laura thấy hắn nói vậy thì chỉ đành thôi.
Cô lén nhìn sang, thấy sắc mặt Cố Thanh Sơn hơi kỳ quái.
“Anh sao vậy? Có phát hiện gì sao?” Laura không kìm được hỏi.
“A, không phải, anh đang nghĩ đến một vấn đề khác.”
Cố Thanh Sơn vừa trả lời vừa đứng yên tại chỗ ngẫm nghĩ một lúc.
Hắn dứt khoát dắt Hắc mã lui về, ở một góc hẻo lánh của con đường tìm một chỗ sạch sẽ.
Lấy trận bàn ra, Cố Thanh Sơn liên tục bố trí ra từng đạo pháp trận.
Không so đo chuyện tiêu hao linh thạch, Cố Thanh Sơn bố trí một hơi một lượt các pháp trận phòng ngự cao cấp, lại bố trí thêm mấy chục pháp trận công kích.
Uy lực pháp trận thế này, số lượng pháp trận thế này ở thế giới tu hành có thể ứng phó những trận chiến tranh cỡ lớn.
“Anh đang làm gì vậy?” Laura ngạc nhiên nói.
“Bố trí pháp trận phòng ngự.”
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ, lại lặng lẽ bố trí một pháp trận cách âm.
Laura nói: “Em biết anh đang bày trận, ý em hỏi là vì sao phải bày pháp trận phòng ngự?”
“Nghỉ ngơi.”
Laura ngơ ngẩn.
“Chúng ta đã làm rất nhiều chuyện, đi rất nhiều nơi, chưa hề dừng lại, phía trước nguy hiểm nhiều hơn, mà chúng ta thì đã rất mệt, như vậy cũng không tốt, sẽ ảnh hưởng đến năng lực phán đoán và ứng đối của chúng ta, tiếp đó sẽ uy hiếp tính mạng chúng ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Anh không nói em cũng không phát giác ra, thực ra em đã rất buồn ngủ rồi, vì quá nguy hiểm nên mới miễn cưỡng chống đỡ thôi.” Laura ngáp một cái nói.
Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật, đặt một cái bàn lớn giữa pháp trận.
Hành, gừng, tỏi, xì dầu, dấm, tiêu, ớt, tất cả đều xếp ngay ngắn, rồi hắn lại lấy nguyên liệu nấu nướng tươi rói, sắp xếp bếp lò, nhóm lửa rửa nồi.
“Em có quen ăn đồ ăn của nhân loại không?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Được.”
Hai chiếc ghế bỗng nhiên xuất hiện.
“Em ngồi một lát đi, đợi anh nấu đồ ăn xong nhé.” Cố Thanh Sơn cũng không đợi trả lời.
Hắn bắt đầu xào rau nấu canh.
Laura ngồi xuống, lẳng lặng nhìn hắn bận bịu.
“Không ngờ anh còn biết nấu nướng.”
“Ăn một bữa cơm nóng ngon lành, sau đó ngủ một giấc, đợi ngày mai hừng đông, tinh thần dồi dào chúng ta lại đi thăm dò thành phố này.”
“Quá tốt rồi!” Laura giơ hai tay lên, reo hò nói.
Bữa tối vô cùng phong phú.
Bảy món mặn, bốn món chay, một tô canh.
Laura ăn rất chậm, nhưng Cố Thanh Sơn một hơi ăn hai bát lớn.
Hắc mã nhìn một đầy bàn đồ ăn do dự.
Cố Thanh Sơn cho nó chút linh thảo, Hắc mã thử ăn vài miếng, trong lòng rất là hài lòng.
Nó lễ phép bày tỏ lòng cảm ơn.
Hai người một ngựa đều ăn no nê.
Sau bữa ăn, Cố Thanh Sơn rửa bát, thu dọn mọi thứ rồi lấy ra một cái giường.
“Giờ thì nghỉ ngơi thôi.”
Hắn đắp chăn bông cho Laura, trông giữ cho cô.
Trong gần trăm tầng trận pháp, nhiệt độ thích hợp, linh khí tràn đầy, yên tĩnh vô cùng.
Laura nằm xuống, cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi.
“Anh không ngủ sao?” Cô hỏi.
“Tu sĩ chỉ cần ngồi là được rồi, có thể nghỉ ngơi thì càng tốt.”
“Cố Thanh Sơn, em không dám ngủ.”
“Vì sao?”
“Luôn cảm thấy hoảng sợ.”
“Đó là ảo giác của em thôi, tanha không cảm nhận được gì cả.”
“Anh không cảm thấy sao?”
“Đương nhiên, anh là tu hành giả, em biết linh giác của tu hành giả có thể biết hung hay cát.”
“Thương quỷ trước đó...”
“Anh cảm ứng được, em không nhớ sao? Anh đã bố trí pháp trận trước nên mới cản được nó.”
“Cho nên bây giờ anh thật sự không có cảm giác gì?”
“Đúng.”
Nghe Cố Thanh Sơn trả lời, Laura nhẹ nhàng thở ra.
“Xem ra gần đây tinh thần em căng thẳng quá cho nên sinh ra ảo giác.” Cô vuốt vuốt mi tâm của mình, lẩm bẩm nói.
“Đúng là như thế.” Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng vỗ về đầu của cô: “Ngủ ngon đi, em cần nghỉ ngơi một chút.”
“Ừm.”
Laura nhắm mắt lại.
Cố Thanh Sơn lấy một cái bồ đoàn ra, ngồi xuống bên cạnh.
Một lát sau.
“Cố Thanh Sơn.”
“Hả?”
“Không ngủ được, chúng ta chơi trò chơi trước khi ngủ nhé.”
“Trò chơi gì?”
“Anh nói một cái bí mật nhỏ của anh ra, em cũng nói một chuyện của em ra, chúng ta trao đổi với nhau.”
“...”
“Bình thường mỗi lúc trời tối, em hay chơi trò này với mẫu thân... nhưng bây giờ...”
“Laura, nghe anh nói, em biết vì sao Barry và Mèo Con giữ anh ở lại câu lạc bộ không?”
Laura bị vấn đề này hấp dẫn, thử hỏi: “Vì anh là người tốt?”
“Không, vì trình độ nấu nướng của anh đã chinh phục bọn họ.”
“Hóa ra là như vậy, ừm, giờ mới nhớ ra, đồ ăn anh nấu mùi vị đúng là không tệ.”
“Được, giờ tới lượt em nói chuyện của mình.”
“Cố Thanh Sơn, anh biết vì sao em sợ độ cao không?”
“Vì sao?”
“Khi chim Kinh Cức ra đời là có ký ức rồi, ngày đó khi em ra đời, phụ thân em rất mừng, đến mức lúc bế em không cẩn thận để em rơi từ trên Thánh thụ xuống.”
“Thánh thụ?”
“Đúng vậy, thánh thụ Kinh Cức trao tặng sức mạnh thần kỳ cho chúng ta, cao chừng mấy chục nghìn mét ấy.”
“... Em vừa ra đời đã rơi từ chỗ cao như vậy xuống? Đã thế em còn nhận biết được nữa?”
“Đúng vậy, ấn tượng đầu tiên của em với thế giới này chính là rơi xuống, em cảm nhận được mình đang rơi xuống.”
“Chắc hẳn phụ thân em đã nhanh chóng cứu em lên...”
“Ông ấy nghĩ mẫu thân em sẽ ra tay, kết quả mẫu thân em cũng tưởng rằng ông ấy sẽ ra tay, sau đó đám đại thần nghĩ là quốc vương và hoàng hậu sẽ ra tay, bọn thị vệ nghĩ là đám đại thần sẽ ra tay, các tân khách nghĩ là bọn thị vệ sẽ ra tay.”
“Cho nên không có ai ra tay?”
“Đúng vậy, sau khi em rơi xuống được khoảng ngàn mét thì mới được mọi người đồng loạt ra tay cứu lên.”
“Đó quả là một câu chuyện bi thương…”
“Đến lượt anh nói bí mật của anh.”
“Bí mật... Anh từng mơ thấy cuộc đời mình trải qua rất nhiều trận chiến, sau đó thì chết đi, khi anh tỉnh lại thì phát hiện mình quay về mười tám tuổi, tất cả đều bắt đầu lại.”
“Ly kỳ vậy chắc Mèo Con sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này.”
“Đúng vậy, cô ấy là người viết thứ này mà.”
“...”
Laura nhắm nghiền hai mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cố Thanh Sơn im lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua.
Laura đột nhiên bắt đầu nức nở, nói mớ.
“Mẫu thân... con rất nhớ người...”
Cô bất an trở mình.
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ, lấy ra một cây nhang an thần thật dài, châm lửa.
Đây là tác phẩm do Tần Tiểu Lâu tỉ mỉ chế tác, chẳng những có thể khiến người ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mà còn có tác dụng trấn an nhất định đối với thần hồn.
Nhang an thần bốc lên làn khói xanh, mùi thơm ngàn nhạt lập tức tràn ngập.
Rất nhanh, hơi thở của Laura dần bình ổn, có quy luật, vẻ mặt cũng trầm tĩnh lại.