Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 834
"Đúng vậy, nó biến thành người bởi vì cơ thể của nó quá lớn, ở đây hoạt động sẽ không tiện, hơn nữa, hình dạng của chúng thần cũng là hình tượng của loài người cho nên vạn tộc trong chư giới đều ngầm thừa nhận, hình dạng loài người là hình dạng khi giao lưu tại khu công cộng."
"Huynh nói là... thật ra rất nhiều tên ở đây đều không phải loài người sao?"
"Đúng, cô có sợ hay không?"
"Thật sự là thú vị." Ninh Nguyệt Thiền cười khẽ.
Đúng lúc này, một tên người đầy lông đen đi ngang qua người Cố Thanh Sơn, nói nhỏ với hắn: "Ta đã nghe được đoạn nói chuyện của hai người, cô nàng mới tới này rất tốt, có thể bán cho ta không?"
"Không bán." Cố Thanh Sơn nói.
Tên kia nhìn Cố Thanh Sơn một lát, lại lấy ra một máy móc cỡ nhỏ ra nhìn số liệu phía trên, lúc này mới rời đi trong tức giận.
"Hình như ở nơi này, chỉ cần có lý do chính đáng thì có thể giết người sao?" Ninh Nguyệt Thiền bỗng nhiên hỏi.
"Cô hiểu nó nói cái gì sao?" Cố Thanh Sơn khá ngạc nhiên mà hỏi lại.
"Không hiểu, thế nhưng ta cảm nhận được sự ác độc trong ánh mắt của nó, huynh xem, nó đang đưa lưng về phía chúng ta, ta có thể đuổi theo chặt đầu nó không?" Ninh Nguyệt Thiền nói.
Khi đang nói chuyện, nàng đã muốn rút đao ra rồi.
Cố Thanh Sơn gạt đi mồ hôi lạnh trên trán, đè tay của nàng lại, thuyết phục.
"Nơi này còn chưa vào khu Tranh Bá đâu, có việc gì tới đó rồi nói tiếp."
"Chúng ta không cần để ý những tên rác rưởi này."
"Đáng tiếc Lãnh Thiên Tinh không tới đây, nếu không ba người chúng ta đi dạo phố thì càng náo nhiệt."
"Hắn ta sao," Cố Thanh Sơn đã chuyển chủ đề thành công, Ninh Nguyệt Thiền cười nói: "Ta cảm thấy hắn không tới vẫn tốt hơn."
"Vì sao?"
"Hắn đã tìm được đạo lữ song tu rồi, cũng sắp có con luôn rồi."
"Cái gì!" Cố Thanh Sơn hô lên.
"Không ngờ phải không? Đạo lữ của hắn ta là Lý Tiểu Ngư của Lạc Hà tông."
"A, là một trong hai nữ tu được mọi người xưng là Trầm Ngư Lạc Nhạn kia hả?"
"Huynh cũng biết người này sao?"
"Tần Tiểu Lâu rất hâm mộ danh xưng của hai nàng đó, lần trước còn định cùng ta tạo thành một tổ hợp Thanh Lâu nữa."
Ninh Nguyệt Thiền cười ha hả.
Sau khi cười xong thì nàng mới nói: "Lý Tiểu Ngư nổi danh khắp thiên hạ, Lãnh Thiên Tinh có thể có được sự chấp nhận của nàng, trở thành đạo lữ song tu, thì cũng gọi là may mắn đối với sự tu hành của hắn."
"Là sao?"
"Ngũ hành thủy linh của hắn khai thác phương hướng gần với băng sương, cả ngày đều lạnh như băng, thế nhưng có Lý Tiểu Ngư cạnh bên thì hắn không thể lạnh được nữa."
"Nhớ lại có một lần, ta và Lãnh Thiên Tinh dẫn đội, khi vừa tiêu diệt một nhóm Tà thú còn ở thế giới Thần Võ, Lý Tiểu Ngư phát ra Truyền Tấn phù, nói là muốn nếm thử tay nghề nấu cơm của hắn."
"Sau đó thì sao?"
"Lúc đó hắn đơ một giây, sau đó nói vào trong Truyền Tấn phù một câu, được."
"Hắn đi thật sao?"
"Lúc đó cũng đã hoàn thành cơ bản nhiệm vụ rồi, còn chuyện sau đó hắn nhờ ta xử lý nốt, còn hắn thì chạy nhanh như thỏ mà về nhà nấu cơm."
Ninh Nguyệt Thiền cười lắc đầu: "Có lẽ ta sẽ không thể quên được vẻ mặt đau khổ kia của hắn lúc đó."
Lúc này hai người đã đi tới mục đích.
Trong ngõ hẻm này, có tất cả bốn nhà sách.
Cố Thanh Sơn vừa vào đã thấy một người quen.
Cổng tiệm sách Hiệp Hội Tháp Cao, một ông già đang ngồi tại nơi đó.
Ông già này chính là người lần trước đã dẫn hắn tới gặp Abruzzo.
"A? Là cậu sao? Bằng hữu tôn quý của chúng ta, đã lâu không gặp."
Ông già cũng đã nhìn thấy hắn, nở nụ cười khá gượng gạo.
"Đúng vậy, tôi đưa bạn tới đây học tập ngôn ngữ." Cố Thanh Sơn nói.
"Đã xem tin tức mới nhất chưa?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Làm sao có thể không nhìn chứ, hiện tại đã không phải đơn giản là tổn thất về nhân viên rồi." Ông già cười khổ.
"Còn xảy ra chuyện gì nữa sao?" Cố Thanh Sơn cảnh giác hỏi.
"Tầng thế giới của Học viện của Thần đã thoát khỏi sự hạn chế của không gian, đang đánh tới tổng bộ của Hiệp hội Thủ Hộ Giả Tháp Cao chúng ta."
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào ông ta.
Ông lão xua xua tay, nói: "Khoảng cách rất xa, khoảng chừng vài giờ nữa hai thế giới mới có thể chạm vào nhau, cho nên ta chỉ làm ăn với cậu lần này nữa là đóng cửa chạy trở về rồi."
Cố Thanh Sơn thở dài rồi nói: "Rất xin lỗi khi nghe được tin tức này, đáng tiếc rằng thực lực của ta rất thấp, không giúp được cái gì cả."
"Cậu có thể nghĩ được như vậy ta đã rất vui rồi." Ông lão mỉm cười: "Thế giới của chúng ta rất gần Hội Liên hiệp Chín trăm triệu tầng thế giới, cường giả của chín trăm triệu tầng thế giới sẽ tới hỗ trợ."
"Tóm lại, tôi sẽ mua các thứ cần thiết nhanh thôi, sẽ không làm ông mất nhiều thời gian."
Cố Thanh Sơn nói tiếp: "Bạn của tôi mới tới đây lần đầu, hãy cho cô ấy một loại thuật pháp có thể lập tức học tập được ngôn ngữ."
"Hai người muốn tới khu Tranh Bá sao?"
"Đúng, trong vòng một canh giờ phải tới báo cáo."
"Không thể chậm rãi học rồi, vậy chỉ có thể dùng quyển sách quý nhất kia thôi."
Ông lão lấy một quyển sách xinh đẹp từ trên giá sách xuống.
"Quyển sách này có thể làm cho cậu học được khoảng ba ngàn loại ngôn ngữ thường dùng, thế nhưng giá tiền cũng rất đắt, cũng bởi vì cậu là bằng hữu tôn quý của Hiệp hội chúng ta, ta có thể giảm giá cho cậu."
"Giảm còn bao nhiêu?"
"99%."
"Không thể bớt nhiều hơn sao?"
"Đây là lần giảm giá nhiều nhất rồi, các hạ, thật sự không thể giảm thêm nữa."
"Giảm giá hoàn mỹ! Tôi rất biết ơn! Như vậy... hãy ký sổ giúp tôi đi, Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa, Cố Thanh Sơn."
"..."
Sắc mặt của ông lão càng kém hơn.
Ông lão nhịn chút, thế nhưng vẫn không thể nhin được mà nói: "Chờ chút! Cậu chỉ là cho cô gái bên cạnh cậu dùng một lần, đúng không?"
"Đúng."
"Vậy thì cậu không cần mua quyển sách đắt đỏ như thế này."
"Vậy tôi cần làm cái gì?"
"Ta nhớ rằng cậu từng được chúng ta cho một quyển sách bìa trắng đúng không?"
"Đúng, thế nhưng mà quyển sách này chỉ có một người có thể dùng mà thôi."
Cố Thanh Sơn nói, rồi sờ vào túi trữ vật, lấy quyển sách kia ra.
Ông lão cầm lấy quyển sách, vuốt nhẹ lên bìa, rồi niệm vài câu chú ngữ.
"Được rồi, ta đã cho thêm một lần nữa, cậu có thể để bạn cậu cầm quyển sách này, sẽ có thể lĩnh ngộ các loại ngôn ngữ trên đó."
"Không cần mua sao?"
"Cậu là khách quý của chúng ta, cái gì cũng phải bỏ tiền thì quá không ra gì rồi."
"Thật sự là hào phóng! Tôi không biết cảm ơn ông như thế nào nữa."
"Đừng khách khí, mời cậu đi ra ngoài xem, trên con đường này có ba tiệm sách nữa, lần sau hãy tới nhà bọn họ đó chính là lời cảm ơn tốt nhất rồi."
"A, tốt, tạm biệt."
"Tạm biệt, Hẹn... ừm... tới tiệm sách khác xem nhá."
Ông lão đưa hai người ra cửa rồi vội vàng đóng cửa lại đánh "rầm".
Cố Thanh Sơn dẫn Ninh Nguyệt Thiền đi ra ngoài.
Hắn đưa quyển sách bìa trắng tới tay Ninh Nguyệt Thiền.
"Ta phải làm cái gì?" Ninh Nguyệt Thiền hỏi.
"Chỉ cần cô nắm chặt nó, nó sẽ nói cho cô các ngôn ngữ của từng thế giới... Ngôn ngữ trong Chín Trăm Triệu Tầng thế giới quá nhiều, cô cần khoảng một trăm giây mới có thể biết được khoảng vài tỷ ngôn ngữ."
"..." Ninh Nguyệt Thiền.
Nàng cầm lấy quyển sách bìa trắng kia rồi ôm chặt nó vào trong ngực.
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ rồi nói thêm: “Sau khi dùng xong quyển sách này thì cũng đừng vứt đi, có thể lần sau ta cũng sẽ dùng nó để cho người khác cũng học được ngôn ngữ đó.”
"Rõ ràng, hơn nữa vừa rồi ta cũng không thấy huynh ký sổ, vì sao?" Ninh Nguyệt Thiền hỏi.
"Tên của ta chính là tiền." Cố Thanh Sơn nói.
Ninh Nguyệt Thiền nhìn chằm chằm vào hắn, giống như muốn nhìn kỹ lại vậy.
Cố Thanh Sơn vừa đi tới vừa lẩm bẩm: "A, đúng rồi, loại cảm giác này cũng là lần đầu của ta... Thật sự để người ta cảm thấy thoải mái mà."
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới cửa khẩu của Lính gác tiền trạm.
Trình tự để đi qua cũng rất đơn giản.
Trước bàn làm việc, một người mặc quân trang thu lại thẻ bài của hai người, đóng một con dấu ở phía trên rồi trả lại hai người.
Người đó làm xong việc công rồi đưa tay lấy ra một tấm thẻ nhỏ màu xanh lá, nhỏ giọng nói: "Nơi này ta có thể cho người mới một chỗ tốt, hai người muốn mua không?"
"Huynh nói là... thật ra rất nhiều tên ở đây đều không phải loài người sao?"
"Đúng, cô có sợ hay không?"
"Thật sự là thú vị." Ninh Nguyệt Thiền cười khẽ.
Đúng lúc này, một tên người đầy lông đen đi ngang qua người Cố Thanh Sơn, nói nhỏ với hắn: "Ta đã nghe được đoạn nói chuyện của hai người, cô nàng mới tới này rất tốt, có thể bán cho ta không?"
"Không bán." Cố Thanh Sơn nói.
Tên kia nhìn Cố Thanh Sơn một lát, lại lấy ra một máy móc cỡ nhỏ ra nhìn số liệu phía trên, lúc này mới rời đi trong tức giận.
"Hình như ở nơi này, chỉ cần có lý do chính đáng thì có thể giết người sao?" Ninh Nguyệt Thiền bỗng nhiên hỏi.
"Cô hiểu nó nói cái gì sao?" Cố Thanh Sơn khá ngạc nhiên mà hỏi lại.
"Không hiểu, thế nhưng ta cảm nhận được sự ác độc trong ánh mắt của nó, huynh xem, nó đang đưa lưng về phía chúng ta, ta có thể đuổi theo chặt đầu nó không?" Ninh Nguyệt Thiền nói.
Khi đang nói chuyện, nàng đã muốn rút đao ra rồi.
Cố Thanh Sơn gạt đi mồ hôi lạnh trên trán, đè tay của nàng lại, thuyết phục.
"Nơi này còn chưa vào khu Tranh Bá đâu, có việc gì tới đó rồi nói tiếp."
"Chúng ta không cần để ý những tên rác rưởi này."
"Đáng tiếc Lãnh Thiên Tinh không tới đây, nếu không ba người chúng ta đi dạo phố thì càng náo nhiệt."
"Hắn ta sao," Cố Thanh Sơn đã chuyển chủ đề thành công, Ninh Nguyệt Thiền cười nói: "Ta cảm thấy hắn không tới vẫn tốt hơn."
"Vì sao?"
"Hắn đã tìm được đạo lữ song tu rồi, cũng sắp có con luôn rồi."
"Cái gì!" Cố Thanh Sơn hô lên.
"Không ngờ phải không? Đạo lữ của hắn ta là Lý Tiểu Ngư của Lạc Hà tông."
"A, là một trong hai nữ tu được mọi người xưng là Trầm Ngư Lạc Nhạn kia hả?"
"Huynh cũng biết người này sao?"
"Tần Tiểu Lâu rất hâm mộ danh xưng của hai nàng đó, lần trước còn định cùng ta tạo thành một tổ hợp Thanh Lâu nữa."
Ninh Nguyệt Thiền cười ha hả.
Sau khi cười xong thì nàng mới nói: "Lý Tiểu Ngư nổi danh khắp thiên hạ, Lãnh Thiên Tinh có thể có được sự chấp nhận của nàng, trở thành đạo lữ song tu, thì cũng gọi là may mắn đối với sự tu hành của hắn."
"Là sao?"
"Ngũ hành thủy linh của hắn khai thác phương hướng gần với băng sương, cả ngày đều lạnh như băng, thế nhưng có Lý Tiểu Ngư cạnh bên thì hắn không thể lạnh được nữa."
"Nhớ lại có một lần, ta và Lãnh Thiên Tinh dẫn đội, khi vừa tiêu diệt một nhóm Tà thú còn ở thế giới Thần Võ, Lý Tiểu Ngư phát ra Truyền Tấn phù, nói là muốn nếm thử tay nghề nấu cơm của hắn."
"Sau đó thì sao?"
"Lúc đó hắn đơ một giây, sau đó nói vào trong Truyền Tấn phù một câu, được."
"Hắn đi thật sao?"
"Lúc đó cũng đã hoàn thành cơ bản nhiệm vụ rồi, còn chuyện sau đó hắn nhờ ta xử lý nốt, còn hắn thì chạy nhanh như thỏ mà về nhà nấu cơm."
Ninh Nguyệt Thiền cười lắc đầu: "Có lẽ ta sẽ không thể quên được vẻ mặt đau khổ kia của hắn lúc đó."
Lúc này hai người đã đi tới mục đích.
Trong ngõ hẻm này, có tất cả bốn nhà sách.
Cố Thanh Sơn vừa vào đã thấy một người quen.
Cổng tiệm sách Hiệp Hội Tháp Cao, một ông già đang ngồi tại nơi đó.
Ông già này chính là người lần trước đã dẫn hắn tới gặp Abruzzo.
"A? Là cậu sao? Bằng hữu tôn quý của chúng ta, đã lâu không gặp."
Ông già cũng đã nhìn thấy hắn, nở nụ cười khá gượng gạo.
"Đúng vậy, tôi đưa bạn tới đây học tập ngôn ngữ." Cố Thanh Sơn nói.
"Đã xem tin tức mới nhất chưa?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Làm sao có thể không nhìn chứ, hiện tại đã không phải đơn giản là tổn thất về nhân viên rồi." Ông già cười khổ.
"Còn xảy ra chuyện gì nữa sao?" Cố Thanh Sơn cảnh giác hỏi.
"Tầng thế giới của Học viện của Thần đã thoát khỏi sự hạn chế của không gian, đang đánh tới tổng bộ của Hiệp hội Thủ Hộ Giả Tháp Cao chúng ta."
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào ông ta.
Ông lão xua xua tay, nói: "Khoảng cách rất xa, khoảng chừng vài giờ nữa hai thế giới mới có thể chạm vào nhau, cho nên ta chỉ làm ăn với cậu lần này nữa là đóng cửa chạy trở về rồi."
Cố Thanh Sơn thở dài rồi nói: "Rất xin lỗi khi nghe được tin tức này, đáng tiếc rằng thực lực của ta rất thấp, không giúp được cái gì cả."
"Cậu có thể nghĩ được như vậy ta đã rất vui rồi." Ông lão mỉm cười: "Thế giới của chúng ta rất gần Hội Liên hiệp Chín trăm triệu tầng thế giới, cường giả của chín trăm triệu tầng thế giới sẽ tới hỗ trợ."
"Tóm lại, tôi sẽ mua các thứ cần thiết nhanh thôi, sẽ không làm ông mất nhiều thời gian."
Cố Thanh Sơn nói tiếp: "Bạn của tôi mới tới đây lần đầu, hãy cho cô ấy một loại thuật pháp có thể lập tức học tập được ngôn ngữ."
"Hai người muốn tới khu Tranh Bá sao?"
"Đúng, trong vòng một canh giờ phải tới báo cáo."
"Không thể chậm rãi học rồi, vậy chỉ có thể dùng quyển sách quý nhất kia thôi."
Ông lão lấy một quyển sách xinh đẹp từ trên giá sách xuống.
"Quyển sách này có thể làm cho cậu học được khoảng ba ngàn loại ngôn ngữ thường dùng, thế nhưng giá tiền cũng rất đắt, cũng bởi vì cậu là bằng hữu tôn quý của Hiệp hội chúng ta, ta có thể giảm giá cho cậu."
"Giảm còn bao nhiêu?"
"99%."
"Không thể bớt nhiều hơn sao?"
"Đây là lần giảm giá nhiều nhất rồi, các hạ, thật sự không thể giảm thêm nữa."
"Giảm giá hoàn mỹ! Tôi rất biết ơn! Như vậy... hãy ký sổ giúp tôi đi, Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa, Cố Thanh Sơn."
"..."
Sắc mặt của ông lão càng kém hơn.
Ông lão nhịn chút, thế nhưng vẫn không thể nhin được mà nói: "Chờ chút! Cậu chỉ là cho cô gái bên cạnh cậu dùng một lần, đúng không?"
"Đúng."
"Vậy thì cậu không cần mua quyển sách đắt đỏ như thế này."
"Vậy tôi cần làm cái gì?"
"Ta nhớ rằng cậu từng được chúng ta cho một quyển sách bìa trắng đúng không?"
"Đúng, thế nhưng mà quyển sách này chỉ có một người có thể dùng mà thôi."
Cố Thanh Sơn nói, rồi sờ vào túi trữ vật, lấy quyển sách kia ra.
Ông lão cầm lấy quyển sách, vuốt nhẹ lên bìa, rồi niệm vài câu chú ngữ.
"Được rồi, ta đã cho thêm một lần nữa, cậu có thể để bạn cậu cầm quyển sách này, sẽ có thể lĩnh ngộ các loại ngôn ngữ trên đó."
"Không cần mua sao?"
"Cậu là khách quý của chúng ta, cái gì cũng phải bỏ tiền thì quá không ra gì rồi."
"Thật sự là hào phóng! Tôi không biết cảm ơn ông như thế nào nữa."
"Đừng khách khí, mời cậu đi ra ngoài xem, trên con đường này có ba tiệm sách nữa, lần sau hãy tới nhà bọn họ đó chính là lời cảm ơn tốt nhất rồi."
"A, tốt, tạm biệt."
"Tạm biệt, Hẹn... ừm... tới tiệm sách khác xem nhá."
Ông lão đưa hai người ra cửa rồi vội vàng đóng cửa lại đánh "rầm".
Cố Thanh Sơn dẫn Ninh Nguyệt Thiền đi ra ngoài.
Hắn đưa quyển sách bìa trắng tới tay Ninh Nguyệt Thiền.
"Ta phải làm cái gì?" Ninh Nguyệt Thiền hỏi.
"Chỉ cần cô nắm chặt nó, nó sẽ nói cho cô các ngôn ngữ của từng thế giới... Ngôn ngữ trong Chín Trăm Triệu Tầng thế giới quá nhiều, cô cần khoảng một trăm giây mới có thể biết được khoảng vài tỷ ngôn ngữ."
"..." Ninh Nguyệt Thiền.
Nàng cầm lấy quyển sách bìa trắng kia rồi ôm chặt nó vào trong ngực.
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ rồi nói thêm: “Sau khi dùng xong quyển sách này thì cũng đừng vứt đi, có thể lần sau ta cũng sẽ dùng nó để cho người khác cũng học được ngôn ngữ đó.”
"Rõ ràng, hơn nữa vừa rồi ta cũng không thấy huynh ký sổ, vì sao?" Ninh Nguyệt Thiền hỏi.
"Tên của ta chính là tiền." Cố Thanh Sơn nói.
Ninh Nguyệt Thiền nhìn chằm chằm vào hắn, giống như muốn nhìn kỹ lại vậy.
Cố Thanh Sơn vừa đi tới vừa lẩm bẩm: "A, đúng rồi, loại cảm giác này cũng là lần đầu của ta... Thật sự để người ta cảm thấy thoải mái mà."
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới cửa khẩu của Lính gác tiền trạm.
Trình tự để đi qua cũng rất đơn giản.
Trước bàn làm việc, một người mặc quân trang thu lại thẻ bài của hai người, đóng một con dấu ở phía trên rồi trả lại hai người.
Người đó làm xong việc công rồi đưa tay lấy ra một tấm thẻ nhỏ màu xanh lá, nhỏ giọng nói: "Nơi này ta có thể cho người mới một chỗ tốt, hai người muốn mua không?"