Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 860
Tầng tuyết này đông cứng bọn họ lại, sau đó...
Tất cả bông tuyết bay lên trời trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.
Quái vật kia yên lặng nhìn chằm chằm hình ảnh này.
Nó thử mấy lần nhưng đều phát hiện mình không thể nào ngăn cản được thần pháp này.
Cho tới khi mọi việc kết thúc nó mới nhìn về phía nào đó trong hư không.
Giọng nữ của quái vật bật lên chuỗi tiếng cười khanh khách, chậm rãi hỏi: "Những người đó đi đâu rồi?"
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Không có ai trả lời nó.
Thế nhưng giọng nữ lại càng thêm đắc ý: "Ngay cả ta cũng không thể ngăn cản những sinh linh này chạy trốn, ta đoán chỉ có thần linh mới có thể làm như vậy... Thật không ngờ, ngoại trừ bảy Ma Thần vẫn còn thần linh dừng bước tại chỗ này mà không thoát khỏi chín trăm triệu tầng thế giới."
Giọng nam cuồng nhiệt nói: "Nếu đã không trốn đi, vậy thì kết quả của ngươi đã định trước!"
...
Bọn chúng cùng nhau phát ra tiếng rống giận: "Ngươi không đi được đâu, vận mệnh của ngươi đã tới hồi kết."
Trong ánh sáng vô biên xanh thẳm bỗng nhiên có một tiếng thở dài của một người phụ nữ.
Nàng nói rằng: "Hôm nay ta sắp chết, nhưng không phải do bị các ngươi ăn mất."
Trong khi nàng nói chuyện, cả thế giới bắt đầu tan vỡ.
...
Bên kia.
Toàn bộ chiến sĩ còn sót lại bị bông tuyết xanh thẳm phong ấn cứng ngắc chỉ một thoáng đã xuyên qua vô số thế giới để tới khu Tranh Bá.
Bông tuyết tựa như một trận mưa sao băng nhanh chóng rơi xuống trong khu Tranh Bá của hai trăm triệu tầng thế giới.
Trong nháy mắt mưa sao băng kết thúc.
Một giây sau.
Âm thanh của hình nhân ánh sáng từ từ vang vọng cả khu Tranh Bá.
Hình nhân ánh sáng mang theo vẻ thần thánh trang nghiêm tuyên bố: "Thông báo: Vị tín đồ đầu tiên châm lửa được cây thần tính đã sinh ra."
"Con đường thành thần chính thức mở ra."
"Bình chướng thần uy do thần linh bố trí đã được kích hoạt."
"Khu Tranh Bá đã được che giấu trong chín trăm triệu tầng thế giới."
"Từ nay trở đi, bất kỳ một người nào thoát khỏi khu Tranh Bá đều không thể tiến vào khu Tranh Bá lần nữa!"
Trong chín trăm triệu tầng thế giới, toàn bộ khu Tranh Bá dần dần biến mất.
Mọi người không thể nào tìm được hai trăm tầng thế giới nữa, cũng mất đi phương pháp đi tới những thế giới đó.
Mà lúc này, trong khu Tranh Bá.
Trong một đám tràn đầy bông tuyết xanh thẳm, vượt qua dòng chảy hỗn loạn của thời không bay thẳng về phía thế giới Khôi Thủ.
Xung quanh bông tuyết có vô số thần văn uy nghiêm huyền ảo thỉnh thoảng hiện lên.
... Những thần văn này đảm bảo cho bông tuyết không bị bất kỳ một sức mạnh nào quấy rầy và phát hiện.
Bông tuyết vô thanh vô tức chỉ xẹt qua một thoáng ở đường chân trời, rơi vào một sa mạc hẻo lánh của thế giới Khôi Thủ.
Bông tuyết rơi vào trong đất lập tức bị hắc ám bao vây.
Một lúc lâu sau.
Một giọng nữ từ trong bông tuyết vang lên.
"Lời… Thề… Đao… Phong."
Ong!!!
Sóng gợn vô hình lan ra bên ngoài thế giới.
Dưới nền đất hắc ám
Giọng nữ đang ho khan kịch liệt vang lên, dường như câu chú ngữ vừa nói kia đã dùng hết toàn bộ sức lực của nàng.
Qua một lúc lâu, nàng mới có thể thì thào đứt quãng: "Người nào... Ở bên kia?"
Lập tức có một giọng nói lo lắng vang lên xung quanh bông tuyết.
"Là Vân Cơ sao? Tai họa Vân Nữ, nữ sĩ Serena?"
Đây là giọng nói của Cố Thanh Sơn.
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Thế giới Khôi Thủ.
Ánh bình minh còn chưa lên, lúc này chính là một thời khắc đen tối nhất trong một ngày.
Trên bầu trời xa xa chợt có một loạt âm thanh cánh chim vỗ.
Một con chim phá tan bóng đêm, từ chỗ sâu trong bầu trời lao thẳng xuống.
Trên thân con chim này không có chút khí tức cường đại nào, cho dù dùng phương pháp nào cảm ứng cũng chỉ có thể cho ra một kết luận.
Nó chỉ là một con người chim bình thường.
Con chim nhanh như chớp lao xuống, còn dừng sức phe phẩy đôi cánh.
... Nó vẫn còn đang không ngừng tăng nhanh tốc độ của mình.
Một khắc nào đó.
Con chim đã từ trên cao hạ xuống, sắp tới mặt dất.
Nó đột nhiên biến mất.
Một người đàn ông mặc giáp đen, đầu đội mũ kim loại xuất hiện.
Người đàn ông đó đứng giữa không trung, nhìn chằm chằm vào sa mạc diện tích vô ngần phía dưới.
Mắt hắn lóe lên, sau đó biến mất khỏi chỗ rồi lướt qua một khoảng cách lớn đáp xuống mặt đất.
Cầm miếng vải đen trong tay, thần niệm của người đàn ông tràn ra nhanh chóng khóa vị trí.
Hắn chạy vội lên, chậm rãi ngồi xổm xuống trong một khu vực cồn cát vờn quanh.
Hai tay hắn bắt một bí quyết.
Hồng!
Linh lực hóa thành cuồng phong, thổi bay một đám cát đá trước mặt e bay ngoài.
Băng tinh u lam nhất thời xuất hiện trước mắt hắn.
Trong bông tuyết, một cô gái toàn thân dính đầy vết máu từ từ nhắm hai mắt lại rơi vào hôn mê sâu.
Thương thế trên người nàng nhìn thấy mà giật minh, khí tức cũng vô cùng yếu ớt, toàn thân dường như đang hấp hối.
Nếu không phải nhờ băng tinh tỏa ra ánh sáng xanh này duy trì cung cấp năng lượng, có lẽ nàng đã sớm chết ở nơi đây rồi.
Bốn phía băng tinh u lam thỉnh thoảng có thần văn trong suốt hiện lên.
Bên trong băng tinh, cả người Vân Cơ đều rơi vào trạng thái hôn mê sâu, cơ bản không thể tiến hành giao lưu với Cố Thanh Sơ được.
Nhưng lúc Cố Thanh Sơn xuất hiện trước mặt băng tinh, một thuật pháp đã được bố trí từ trước lập tức bị kích hoạt.
Một đốm sáng màu đen tản ra ánh sáng nhàn nhạt bay ra từ mi tâm Vân Cơ, xuyên thấu qua băng tinh u lam, dừng lại trước mặt hắn.
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ, đưa tay đón lấy đốm sáng đen đó.
Đốn sáng đen lập tức bay vào tay hắn, từ cánh tay tiến vào thức hải.
Giọng nói của Vân Cơ vang lên bên tai hắn:
“Cố Thanh Sơn, tôi sắp hôn mê, trước đó, tôi đã ghi hết mọi chuyện lại, nếu cậu có tới nơi này, dù tôi còn sống hay không đều có thể nói cho cậu toàn bộ mọi chuyện.”
Giọng nói dần dần biến mất.
Một loạt hình ảnh đầy đủ xuất hiện bên trong thức hải của Cố Thanh Sơn.
Đó là chuyện xảy ra sau khi hắn và Ninh Nguyệt Thiền rời khỏi Hội Liên hiệp chín trăm triệu tầng thế giới.
Tạ Đạo Linh tiếp nhận búp bê vải của Vân Cơ, biến thành một cô bé.
Dường như nàng đã tiếp nhận đề nghị, chuẩn bị ở lại thể giới của mình không ra ngoài nữa.
Sau đó, Vân Cơ và Trần Vương cùng các bá chủ tham gia hội nghị cấp cao của Hội liên hiệp chín trăm triệu tầng thế giới.
Tại hội nghị, một vài người chủ trương giúp đỡ Tháp Cao, một số người chủ trương xem chừng và xuất binh công kích thăm dò, còn một số người lại căn cứ vào chiến lực và tình cảnh trước đó của Súng Tiểu Liên, đề xuất ý kiến phải chuẩn bị rút lui bất cứ lúc nào sau khi thăm dò.
Qua biểu quyết bằng phiếu bầu, Liên Hiệp chín trăm triệu tầng thế giới cử ra một đội quân chiến đầu do nữ sĩ Hắc Hải làm thủ lĩnh.
Sau đó là cuộc chiến tranh thảm thiết.
Tình hình chiến đấu nghiêng về một phía.
Không ai có thể làm gì được quái vật của học viện Thần kia.
Lúc nó bắt đầu hấp hồn, lập tức phá hủy liên quân Tháp Cao và thế giới dễ như bẻ cành khô.
Cuộc chiến đi đến hồi kết.
Đám người Vân Cơ, Trần Vương hấp hối, nhưng thời khắc mấu chốt được nữ sĩ Hắc Hải ra tay cứu.
Nữ sĩ Hắc Hải cắt đứt quá trình hấp hồn của quái vật, đem tất cả cường giả cấp bá chủ còn sót lại vào khu Tranh Bá.
Hình ảnh đến đây chấm chứt.
Cố Thanh Sơn từ từ nhắm hai mắt, xem hết toàn bộ quá trình.
Lúc đầu, khi Tạ Đạo Linh biến thành một cô bé, hắn không nhịn được mà nở nụ cười.
Nhưng hình ảnh vừa thay đổi, nhanh chóng biến thành hiện trường chiến tranh, tâm tình của hắn càng ngày càng nặng nề.
… Quái vật kia rất quỷ dị.
Dù là công kích như thế nào cũng không làm gì được nó.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra, rơi vào trầm tư.
“Hắc Hải… Bà cũng đừng chết…”
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.
Dù sao theo như miêu tả của Sơn Nữ, lúc chọn lựa người mới, vị nữ sĩ đó cũng có nói qua với mình vài câu.
Có lẽ bà ấy và mình có quan hệ sâu xa gì đó?
Đáng tiếc, bây giờ mình không có cách nào đi tìm bà ấy.
Cái loại chiến đấu cấp tầng này gần như đã vượt qua phạm trù lý giải của Cố Thanh Sơn.
Theo hình ảnh cuối cùng, không ai có thể giúp nữ sĩ Hắc Hải.
Tất cả bông tuyết bay lên trời trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.
Quái vật kia yên lặng nhìn chằm chằm hình ảnh này.
Nó thử mấy lần nhưng đều phát hiện mình không thể nào ngăn cản được thần pháp này.
Cho tới khi mọi việc kết thúc nó mới nhìn về phía nào đó trong hư không.
Giọng nữ của quái vật bật lên chuỗi tiếng cười khanh khách, chậm rãi hỏi: "Những người đó đi đâu rồi?"
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Không có ai trả lời nó.
Thế nhưng giọng nữ lại càng thêm đắc ý: "Ngay cả ta cũng không thể ngăn cản những sinh linh này chạy trốn, ta đoán chỉ có thần linh mới có thể làm như vậy... Thật không ngờ, ngoại trừ bảy Ma Thần vẫn còn thần linh dừng bước tại chỗ này mà không thoát khỏi chín trăm triệu tầng thế giới."
Giọng nam cuồng nhiệt nói: "Nếu đã không trốn đi, vậy thì kết quả của ngươi đã định trước!"
...
Bọn chúng cùng nhau phát ra tiếng rống giận: "Ngươi không đi được đâu, vận mệnh của ngươi đã tới hồi kết."
Trong ánh sáng vô biên xanh thẳm bỗng nhiên có một tiếng thở dài của một người phụ nữ.
Nàng nói rằng: "Hôm nay ta sắp chết, nhưng không phải do bị các ngươi ăn mất."
Trong khi nàng nói chuyện, cả thế giới bắt đầu tan vỡ.
...
Bên kia.
Toàn bộ chiến sĩ còn sót lại bị bông tuyết xanh thẳm phong ấn cứng ngắc chỉ một thoáng đã xuyên qua vô số thế giới để tới khu Tranh Bá.
Bông tuyết tựa như một trận mưa sao băng nhanh chóng rơi xuống trong khu Tranh Bá của hai trăm triệu tầng thế giới.
Trong nháy mắt mưa sao băng kết thúc.
Một giây sau.
Âm thanh của hình nhân ánh sáng từ từ vang vọng cả khu Tranh Bá.
Hình nhân ánh sáng mang theo vẻ thần thánh trang nghiêm tuyên bố: "Thông báo: Vị tín đồ đầu tiên châm lửa được cây thần tính đã sinh ra."
"Con đường thành thần chính thức mở ra."
"Bình chướng thần uy do thần linh bố trí đã được kích hoạt."
"Khu Tranh Bá đã được che giấu trong chín trăm triệu tầng thế giới."
"Từ nay trở đi, bất kỳ một người nào thoát khỏi khu Tranh Bá đều không thể tiến vào khu Tranh Bá lần nữa!"
Trong chín trăm triệu tầng thế giới, toàn bộ khu Tranh Bá dần dần biến mất.
Mọi người không thể nào tìm được hai trăm tầng thế giới nữa, cũng mất đi phương pháp đi tới những thế giới đó.
Mà lúc này, trong khu Tranh Bá.
Trong một đám tràn đầy bông tuyết xanh thẳm, vượt qua dòng chảy hỗn loạn của thời không bay thẳng về phía thế giới Khôi Thủ.
Xung quanh bông tuyết có vô số thần văn uy nghiêm huyền ảo thỉnh thoảng hiện lên.
... Những thần văn này đảm bảo cho bông tuyết không bị bất kỳ một sức mạnh nào quấy rầy và phát hiện.
Bông tuyết vô thanh vô tức chỉ xẹt qua một thoáng ở đường chân trời, rơi vào một sa mạc hẻo lánh của thế giới Khôi Thủ.
Bông tuyết rơi vào trong đất lập tức bị hắc ám bao vây.
Một lúc lâu sau.
Một giọng nữ từ trong bông tuyết vang lên.
"Lời… Thề… Đao… Phong."
Ong!!!
Sóng gợn vô hình lan ra bên ngoài thế giới.
Dưới nền đất hắc ám
Giọng nữ đang ho khan kịch liệt vang lên, dường như câu chú ngữ vừa nói kia đã dùng hết toàn bộ sức lực của nàng.
Qua một lúc lâu, nàng mới có thể thì thào đứt quãng: "Người nào... Ở bên kia?"
Lập tức có một giọng nói lo lắng vang lên xung quanh bông tuyết.
"Là Vân Cơ sao? Tai họa Vân Nữ, nữ sĩ Serena?"
Đây là giọng nói của Cố Thanh Sơn.
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Thế giới Khôi Thủ.
Ánh bình minh còn chưa lên, lúc này chính là một thời khắc đen tối nhất trong một ngày.
Trên bầu trời xa xa chợt có một loạt âm thanh cánh chim vỗ.
Một con chim phá tan bóng đêm, từ chỗ sâu trong bầu trời lao thẳng xuống.
Trên thân con chim này không có chút khí tức cường đại nào, cho dù dùng phương pháp nào cảm ứng cũng chỉ có thể cho ra một kết luận.
Nó chỉ là một con người chim bình thường.
Con chim nhanh như chớp lao xuống, còn dừng sức phe phẩy đôi cánh.
... Nó vẫn còn đang không ngừng tăng nhanh tốc độ của mình.
Một khắc nào đó.
Con chim đã từ trên cao hạ xuống, sắp tới mặt dất.
Nó đột nhiên biến mất.
Một người đàn ông mặc giáp đen, đầu đội mũ kim loại xuất hiện.
Người đàn ông đó đứng giữa không trung, nhìn chằm chằm vào sa mạc diện tích vô ngần phía dưới.
Mắt hắn lóe lên, sau đó biến mất khỏi chỗ rồi lướt qua một khoảng cách lớn đáp xuống mặt đất.
Cầm miếng vải đen trong tay, thần niệm của người đàn ông tràn ra nhanh chóng khóa vị trí.
Hắn chạy vội lên, chậm rãi ngồi xổm xuống trong một khu vực cồn cát vờn quanh.
Hai tay hắn bắt một bí quyết.
Hồng!
Linh lực hóa thành cuồng phong, thổi bay một đám cát đá trước mặt e bay ngoài.
Băng tinh u lam nhất thời xuất hiện trước mắt hắn.
Trong bông tuyết, một cô gái toàn thân dính đầy vết máu từ từ nhắm hai mắt lại rơi vào hôn mê sâu.
Thương thế trên người nàng nhìn thấy mà giật minh, khí tức cũng vô cùng yếu ớt, toàn thân dường như đang hấp hối.
Nếu không phải nhờ băng tinh tỏa ra ánh sáng xanh này duy trì cung cấp năng lượng, có lẽ nàng đã sớm chết ở nơi đây rồi.
Bốn phía băng tinh u lam thỉnh thoảng có thần văn trong suốt hiện lên.
Bên trong băng tinh, cả người Vân Cơ đều rơi vào trạng thái hôn mê sâu, cơ bản không thể tiến hành giao lưu với Cố Thanh Sơ được.
Nhưng lúc Cố Thanh Sơn xuất hiện trước mặt băng tinh, một thuật pháp đã được bố trí từ trước lập tức bị kích hoạt.
Một đốm sáng màu đen tản ra ánh sáng nhàn nhạt bay ra từ mi tâm Vân Cơ, xuyên thấu qua băng tinh u lam, dừng lại trước mặt hắn.
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ, đưa tay đón lấy đốm sáng đen đó.
Đốn sáng đen lập tức bay vào tay hắn, từ cánh tay tiến vào thức hải.
Giọng nói của Vân Cơ vang lên bên tai hắn:
“Cố Thanh Sơn, tôi sắp hôn mê, trước đó, tôi đã ghi hết mọi chuyện lại, nếu cậu có tới nơi này, dù tôi còn sống hay không đều có thể nói cho cậu toàn bộ mọi chuyện.”
Giọng nói dần dần biến mất.
Một loạt hình ảnh đầy đủ xuất hiện bên trong thức hải của Cố Thanh Sơn.
Đó là chuyện xảy ra sau khi hắn và Ninh Nguyệt Thiền rời khỏi Hội Liên hiệp chín trăm triệu tầng thế giới.
Tạ Đạo Linh tiếp nhận búp bê vải của Vân Cơ, biến thành một cô bé.
Dường như nàng đã tiếp nhận đề nghị, chuẩn bị ở lại thể giới của mình không ra ngoài nữa.
Sau đó, Vân Cơ và Trần Vương cùng các bá chủ tham gia hội nghị cấp cao của Hội liên hiệp chín trăm triệu tầng thế giới.
Tại hội nghị, một vài người chủ trương giúp đỡ Tháp Cao, một số người chủ trương xem chừng và xuất binh công kích thăm dò, còn một số người lại căn cứ vào chiến lực và tình cảnh trước đó của Súng Tiểu Liên, đề xuất ý kiến phải chuẩn bị rút lui bất cứ lúc nào sau khi thăm dò.
Qua biểu quyết bằng phiếu bầu, Liên Hiệp chín trăm triệu tầng thế giới cử ra một đội quân chiến đầu do nữ sĩ Hắc Hải làm thủ lĩnh.
Sau đó là cuộc chiến tranh thảm thiết.
Tình hình chiến đấu nghiêng về một phía.
Không ai có thể làm gì được quái vật của học viện Thần kia.
Lúc nó bắt đầu hấp hồn, lập tức phá hủy liên quân Tháp Cao và thế giới dễ như bẻ cành khô.
Cuộc chiến đi đến hồi kết.
Đám người Vân Cơ, Trần Vương hấp hối, nhưng thời khắc mấu chốt được nữ sĩ Hắc Hải ra tay cứu.
Nữ sĩ Hắc Hải cắt đứt quá trình hấp hồn của quái vật, đem tất cả cường giả cấp bá chủ còn sót lại vào khu Tranh Bá.
Hình ảnh đến đây chấm chứt.
Cố Thanh Sơn từ từ nhắm hai mắt, xem hết toàn bộ quá trình.
Lúc đầu, khi Tạ Đạo Linh biến thành một cô bé, hắn không nhịn được mà nở nụ cười.
Nhưng hình ảnh vừa thay đổi, nhanh chóng biến thành hiện trường chiến tranh, tâm tình của hắn càng ngày càng nặng nề.
… Quái vật kia rất quỷ dị.
Dù là công kích như thế nào cũng không làm gì được nó.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra, rơi vào trầm tư.
“Hắc Hải… Bà cũng đừng chết…”
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.
Dù sao theo như miêu tả của Sơn Nữ, lúc chọn lựa người mới, vị nữ sĩ đó cũng có nói qua với mình vài câu.
Có lẽ bà ấy và mình có quan hệ sâu xa gì đó?
Đáng tiếc, bây giờ mình không có cách nào đi tìm bà ấy.
Cái loại chiến đấu cấp tầng này gần như đã vượt qua phạm trù lý giải của Cố Thanh Sơn.
Theo hình ảnh cuối cùng, không ai có thể giúp nữ sĩ Hắc Hải.