Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 897
Tình Nhu im lặng suy nghĩ rồi nói: "Chẳng trách ta cứ cảm thấy đã từng gặp qua nàng ở đâu đó rồi."
Uyển Nhi không ngừng so đi so lại trong lòng cũng lẩm bẩm nói: "Tuy rằng thiên chân ngây thơ, nhưng gương mặt quả thực dường như có chút giống sư tôn của chúng ta."
Ngỗng trắng lại càng vui mừng.
Như vậy cũng có thể đoán ra chân tướng, sức quan sát của Tiểu Lâu quả là không tồi.
Có lẽ trong chuyện này ngay cả Cố Thanh Sơn cũng không thể làm tốt hơn hắn.
Ngỗng trắng ho nhẹ một tiếng, nói: "Đúng vậy, ta cũng thấy được nàng rất giống sư tôn—— cho nên, đáp án của Tiểu Lâu đệ là gì?"
Tần Tiểu Lâu trịnh trọng gật gật đầu, nghiêm nghị nói: "Ta đã tìm được chân tướng rồi."
Ngỗng trắng nói: "Được rồi, nói đáp án của đệ cho mọi người biết đi."
Tần Tiểu Lâu nói: "Ta có chút không dám nói."
Ngỗng trắng mỉm cười nói: "Không sao, ở đây đều là người một nhà, đệ hãy nói ra suy đoán của mình, chúng ta ai cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài."
Tần Tiểu Lâu nhìn Ngỗng trắng, lại nhìn sang Tú Tú, Tình Nhu, Uyển Nhi.
Mấy cô nương cùng thi nhau gật đầu.
"Được rồi, ta nói đây."
Tần Tiểu Lâu hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên nghiêm nghị hẳn lên.
"Tiêu cô nương này lớn lên giống sư tôn như vậy, lại mang theo một con búp bê vải bộ dạng của sư tôn, lại được một sức mạnh khổng lồ che đậy khí tức bảo hộ, cho nên nàng ta thật ra là ——"
"Là gì?" Tú Tú nhịn không được hỏi.
Tần Tiểu Lâu siết chặt nắm tay, thâm trầm nói: "Nàng thật ra là con gái ruột của sư tôn."
Cả căn phòng đều rơi vào khoảng không yên tĩnh đến đáng sợ.
Tú Tú che miệng lại.
Tình Nhu và Uyển Nhi nhìn nhau.
Tình Nhu nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: "Cái này không đúng, sư tôn vẫn là một tấm thân xử nữ."
"Đúng vậy, tuy rằng những cái trước huynh nói rất có lý, nhưng tiểu cô nương này chắc không phải con gái của người đâu." Uyển Nhi nói.
Tần Tiểu Lâu giật mình, hỏi: "Mọi người làm sao biết sư tôn không có đạo lữ song tu?"
Uyển Nhi xua tay nói: "Đây là chuyện của nữ nhân bọn ta, huynh đừng có hỏi, dù sao điểm này chúng ta có thể cam đoan."
Tần Tiểu Lâu tròn xoe mắt.
"Sư huynh, huynh vừa rồi ủng hộ ta mà, huynh cảm thấy là ta đúng hay các nàng đúng?" Hắn vội vàng nhìn về phía Ngỗng trắng, hỏi.
Ngỗng trắng cúi đầu, cả người run rẩy không ngừng,
Hắn vừa nhẫn vừa nhịn,
Vừa nhẫn vừa nhịn,
Vừa nhẫn vừa nhịn,
Rốt cục cũng không nhịn được!
"Tần Tiểu Lâu khốn kiếp!!!"
Bốp————
Trong bụng Ma trùng thực giới hoang cổ.
Thế giới Lưu Sa.
Chợ đen.
Có người lớn tiếng hô lên: "Bọn tôi đã tìm được một bài thơ tiên đoán! Ai muốn biết, hãy mang bảo bối của mình đến để trao đổi với tôi, tiền từ số hai trăm trở lên, vật báu có giá trị cao cùng với bài thơ tiên đoán khác đều có thể trao đổi!"
Mọi người đồng loạt nhìn sang.
Người này là một vị cường giả trứ danh.
Sau khi hắn ta tung tin, liền để các thành viên của tổ chức bày ra trận hình chiến đấu bắt đầu chờ đợi.
Bởi vì nói không chừng sẽ có người đến chiến đấu, muốn dùng phương thức cưỡng ép để lấy bài thơ tiên đoán đó.
Một tên tráng hán cao to hơn ba mét đi tới, đứng lại ở đối diện hắn ta cách đó không xa.
Đây là một chiến sĩ hùng mạnh có biệt danh là “người chém đầu”.
"Người chém đầu tiếng tăm lừng lẫy? Anh muốn đến đổi lấy thông tin của bài thơ tiên đoán này sao? Hay là nói chuẩn bị chiến đấu với bọn tôi?" Gã cường giả kia hỏi.
"Đương nhiên là đổi lấy thông tin" Người chém đầu mất kiên nhẫn nói: "Dẫu sao tổng cộng có hai mươi mốt bài thơ tiên đoán, cho dù tìm hết bọn chúng, cũng phải từ từ giải nghĩa, từ đó phân tích ra vị trí của mê cung, tôi không có thời gian để lãng phí."
"Rất tốt, tôi cũng nghĩ như vậy, để chúng ta hoàn thành cuộc trao đổi mau một chút." Gã cường giả kia nói.
Người chém đầu móc một đồng tiền ra đưa cho đối phương nhìn: "Đây là tiền số ba trăm ba mươi bảy, chức năng của nó chắc hẳn cậu đã sớm biết, tôi dùng nó để đổi lấy thông tin của cậu"
Gã cường giả kia nhìn đồng tiền trên tay đối phương, lập tức bật cười.
"Rất tốt, món đồ này tôi vô cùng hài lòng, đồng ý."
Mọi người yên lặng nhìn bọn họ hoàn thành đổi chác.
Chỉ trong chốc lát.
Toàn bộ chợ đen bắt đầu trao đổi thông tin của bài thơ tiên đoán.
Hầu như không có một trận chiến quy mô lớn nào hết.
Dẫu sao chiến đấu sẽ trễ nãi nhiều thời gian, mà lãng phí một giờ, khoảng cách của người khác với Bán Thần lại gần hơn.
Rất nhanh.
Mọi người đã tìm ra được chín bài thơ tiên đoán từ trong bảy quyển thần điển.
... Còn lại mười hai bài thơ tiên đoán!
...
Bên kia.
Cố Thanh Sơn cùng Tiểu Tịch hối hả phi hành trên sa mạc mênh mông.
Bọn họ vượt qua từng gò cát, đi thẳng đến một hướng cụ thể.
Tiểu Tịch vẫn không ngăn lại được ngạc nhiên trong lòng, nói với Cố Thanh Sơn: "Anh lại học được kĩ năng mà kẻ địch của thần linh dùng để săn bắt họ, điều này thật không tưởng tượng nổi."
"Cô muốn học?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Tịch gật đầu lia lịa, trên mặt đầy hưng phấn.
"Nhưng tôi phải truyền thụ cho cô như thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không vội, chờ khi nào cấp bậc thẻ bài của anh cao thêm một chút, có thể độc lập chế tạo thẻ bài, thì hãy dùng hình thức thẻ bài để truyền dạy cho tôi" Tiểu Tịch cười nói.
"Còn có thể như vậy?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên đáp.
Tiểu Tịch nói: "Dĩ nhiên, bây giờ anh mới là thẻ xám, ngay cả mấy thuật thẻ đơn giản như bảo cụ, triệu hoán đồ vật, chế tạo thẻ còn không biết, thì nói gì đến mấy đồ vật cao thâm, cho nên anh hãy mau nâng cấp thẻ bài của mình lên đi, tôi cảm thấy trở thành Bán Thần là đường tắt tốt nhất."
Cố Thanh Sơn nói: "Thực lực của cô cũng không giảm xuống nhiều lắm? Tại sao cô không hoàn thành Bán Thần?"
"Bởi vì tôi có kế hoạch với phương thức mà mình muốn thăng cấp, mà anh là một tờ giấy trắng, có thể dùng phương pháp thần linh tăng thực lực trước rồi tính sau."
Hai người đang nói, bỗng nhiên một giọng nam vang lên.
"Bây giờ mấy người muốn đi đâu?"
Đại hán mặt đen xuất hiện ở phía trước hai người, cản đường đi.
Hắn ta là chúa tể trong sa mạc, là sự tồn tại mạnh mẽ đến từ Vực Sâu Tội Lỗi.
"Ấy? Là anh?" Tiểu Tịch phản ứng lại rất nhanh, lộ ra nụ cười nói: "Bọn tôi muốn đi... "
Cố Thanh Sơn lập tức nói tiếp: "Đi lượn vòng quanh một chút, tìm xem có cách nào để rời khỏi thế giới này hay không."
"Để tôi nói chuyện với anh ta." Hắn ta nhìn về phía Tiểu Tịch nói.
Tiểu Tịch ngây ra, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Đại hán mặt đen chăm chú nhìn hai người nói: "Thật là kỳ quái, tại sao mấy người không đi giải nghĩa thần điển, đây là cách duy nhất để phong ấn quái vật."
Cố Thanh Sơn cũng không đáp lại, chỉ là lấy ra một vật, vứt cho đại hán mặt đen.
Đại hán mặt đen tiếp lấy, để ở trong tay nhìn.
Là một cái túi nhỏ màu đen.
"Tôi đã kiểm tra cái túi này rồi, đều là tiền cả, sau khi đi ra ngoài thì có thể dùng." Cố Thanh Sơn nói.
Đại hán mặt đen liền cất túi đi, hỏi tiếp: "Mấy người đang loanh quanh làm gì?"
"Đã nói rồi, tìm cách rời khỏi cái thế giới này." Cố Thanh Sơn đáp.
Đại hán mặt đen nói: "Bây giờ cả thế giới đều bị con trùng ở trên trời đó nuốt chửng, còn có cách nào rời đi?"
"Đúng, chính vì là trùng, cho nên rất nhiều nơi trên cơ thể nhất định sẽ có lối đi, mục đích của bọn tôi bây giờ là tìm ra những lối đi này." Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói.
Đại hán mặt đen im lặng.
"Tìm cách thoát ra khỏi thế giới này..." Hắn ta thấp giọng lẩm bẩm nói.
"Được rồi, không nói với anh nữa, bọn tôi phải tiếp tục đi tìm." Cố Thanh Sơn nói.
"Được, hy vọng mấy người có thể tìm được." Đại hán mặt đen cười nói.
Hắn ta nhường đường.
Cố Thanh Sơn đưa Tiểu Tịch đi ngang qua người hắn ta, nhanh chóng biến mất ở chân trời.
Đại hán mặt đen lẳng lặng nhìn bọn họ rời đi, nhẹ giọng nói: "Cách rời khỏi... Hy vọng mấy người có thể tìm được..."
Hắn ta biến mất từ trong không trung.
Trong biển cát, dần dâng lên làn sóng cát ngất trời.
...
Uyển Nhi không ngừng so đi so lại trong lòng cũng lẩm bẩm nói: "Tuy rằng thiên chân ngây thơ, nhưng gương mặt quả thực dường như có chút giống sư tôn của chúng ta."
Ngỗng trắng lại càng vui mừng.
Như vậy cũng có thể đoán ra chân tướng, sức quan sát của Tiểu Lâu quả là không tồi.
Có lẽ trong chuyện này ngay cả Cố Thanh Sơn cũng không thể làm tốt hơn hắn.
Ngỗng trắng ho nhẹ một tiếng, nói: "Đúng vậy, ta cũng thấy được nàng rất giống sư tôn—— cho nên, đáp án của Tiểu Lâu đệ là gì?"
Tần Tiểu Lâu trịnh trọng gật gật đầu, nghiêm nghị nói: "Ta đã tìm được chân tướng rồi."
Ngỗng trắng nói: "Được rồi, nói đáp án của đệ cho mọi người biết đi."
Tần Tiểu Lâu nói: "Ta có chút không dám nói."
Ngỗng trắng mỉm cười nói: "Không sao, ở đây đều là người một nhà, đệ hãy nói ra suy đoán của mình, chúng ta ai cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài."
Tần Tiểu Lâu nhìn Ngỗng trắng, lại nhìn sang Tú Tú, Tình Nhu, Uyển Nhi.
Mấy cô nương cùng thi nhau gật đầu.
"Được rồi, ta nói đây."
Tần Tiểu Lâu hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên nghiêm nghị hẳn lên.
"Tiêu cô nương này lớn lên giống sư tôn như vậy, lại mang theo một con búp bê vải bộ dạng của sư tôn, lại được một sức mạnh khổng lồ che đậy khí tức bảo hộ, cho nên nàng ta thật ra là ——"
"Là gì?" Tú Tú nhịn không được hỏi.
Tần Tiểu Lâu siết chặt nắm tay, thâm trầm nói: "Nàng thật ra là con gái ruột của sư tôn."
Cả căn phòng đều rơi vào khoảng không yên tĩnh đến đáng sợ.
Tú Tú che miệng lại.
Tình Nhu và Uyển Nhi nhìn nhau.
Tình Nhu nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: "Cái này không đúng, sư tôn vẫn là một tấm thân xử nữ."
"Đúng vậy, tuy rằng những cái trước huynh nói rất có lý, nhưng tiểu cô nương này chắc không phải con gái của người đâu." Uyển Nhi nói.
Tần Tiểu Lâu giật mình, hỏi: "Mọi người làm sao biết sư tôn không có đạo lữ song tu?"
Uyển Nhi xua tay nói: "Đây là chuyện của nữ nhân bọn ta, huynh đừng có hỏi, dù sao điểm này chúng ta có thể cam đoan."
Tần Tiểu Lâu tròn xoe mắt.
"Sư huynh, huynh vừa rồi ủng hộ ta mà, huynh cảm thấy là ta đúng hay các nàng đúng?" Hắn vội vàng nhìn về phía Ngỗng trắng, hỏi.
Ngỗng trắng cúi đầu, cả người run rẩy không ngừng,
Hắn vừa nhẫn vừa nhịn,
Vừa nhẫn vừa nhịn,
Vừa nhẫn vừa nhịn,
Rốt cục cũng không nhịn được!
"Tần Tiểu Lâu khốn kiếp!!!"
Bốp————
Trong bụng Ma trùng thực giới hoang cổ.
Thế giới Lưu Sa.
Chợ đen.
Có người lớn tiếng hô lên: "Bọn tôi đã tìm được một bài thơ tiên đoán! Ai muốn biết, hãy mang bảo bối của mình đến để trao đổi với tôi, tiền từ số hai trăm trở lên, vật báu có giá trị cao cùng với bài thơ tiên đoán khác đều có thể trao đổi!"
Mọi người đồng loạt nhìn sang.
Người này là một vị cường giả trứ danh.
Sau khi hắn ta tung tin, liền để các thành viên của tổ chức bày ra trận hình chiến đấu bắt đầu chờ đợi.
Bởi vì nói không chừng sẽ có người đến chiến đấu, muốn dùng phương thức cưỡng ép để lấy bài thơ tiên đoán đó.
Một tên tráng hán cao to hơn ba mét đi tới, đứng lại ở đối diện hắn ta cách đó không xa.
Đây là một chiến sĩ hùng mạnh có biệt danh là “người chém đầu”.
"Người chém đầu tiếng tăm lừng lẫy? Anh muốn đến đổi lấy thông tin của bài thơ tiên đoán này sao? Hay là nói chuẩn bị chiến đấu với bọn tôi?" Gã cường giả kia hỏi.
"Đương nhiên là đổi lấy thông tin" Người chém đầu mất kiên nhẫn nói: "Dẫu sao tổng cộng có hai mươi mốt bài thơ tiên đoán, cho dù tìm hết bọn chúng, cũng phải từ từ giải nghĩa, từ đó phân tích ra vị trí của mê cung, tôi không có thời gian để lãng phí."
"Rất tốt, tôi cũng nghĩ như vậy, để chúng ta hoàn thành cuộc trao đổi mau một chút." Gã cường giả kia nói.
Người chém đầu móc một đồng tiền ra đưa cho đối phương nhìn: "Đây là tiền số ba trăm ba mươi bảy, chức năng của nó chắc hẳn cậu đã sớm biết, tôi dùng nó để đổi lấy thông tin của cậu"
Gã cường giả kia nhìn đồng tiền trên tay đối phương, lập tức bật cười.
"Rất tốt, món đồ này tôi vô cùng hài lòng, đồng ý."
Mọi người yên lặng nhìn bọn họ hoàn thành đổi chác.
Chỉ trong chốc lát.
Toàn bộ chợ đen bắt đầu trao đổi thông tin của bài thơ tiên đoán.
Hầu như không có một trận chiến quy mô lớn nào hết.
Dẫu sao chiến đấu sẽ trễ nãi nhiều thời gian, mà lãng phí một giờ, khoảng cách của người khác với Bán Thần lại gần hơn.
Rất nhanh.
Mọi người đã tìm ra được chín bài thơ tiên đoán từ trong bảy quyển thần điển.
... Còn lại mười hai bài thơ tiên đoán!
...
Bên kia.
Cố Thanh Sơn cùng Tiểu Tịch hối hả phi hành trên sa mạc mênh mông.
Bọn họ vượt qua từng gò cát, đi thẳng đến một hướng cụ thể.
Tiểu Tịch vẫn không ngăn lại được ngạc nhiên trong lòng, nói với Cố Thanh Sơn: "Anh lại học được kĩ năng mà kẻ địch của thần linh dùng để săn bắt họ, điều này thật không tưởng tượng nổi."
"Cô muốn học?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Tịch gật đầu lia lịa, trên mặt đầy hưng phấn.
"Nhưng tôi phải truyền thụ cho cô như thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không vội, chờ khi nào cấp bậc thẻ bài của anh cao thêm một chút, có thể độc lập chế tạo thẻ bài, thì hãy dùng hình thức thẻ bài để truyền dạy cho tôi" Tiểu Tịch cười nói.
"Còn có thể như vậy?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên đáp.
Tiểu Tịch nói: "Dĩ nhiên, bây giờ anh mới là thẻ xám, ngay cả mấy thuật thẻ đơn giản như bảo cụ, triệu hoán đồ vật, chế tạo thẻ còn không biết, thì nói gì đến mấy đồ vật cao thâm, cho nên anh hãy mau nâng cấp thẻ bài của mình lên đi, tôi cảm thấy trở thành Bán Thần là đường tắt tốt nhất."
Cố Thanh Sơn nói: "Thực lực của cô cũng không giảm xuống nhiều lắm? Tại sao cô không hoàn thành Bán Thần?"
"Bởi vì tôi có kế hoạch với phương thức mà mình muốn thăng cấp, mà anh là một tờ giấy trắng, có thể dùng phương pháp thần linh tăng thực lực trước rồi tính sau."
Hai người đang nói, bỗng nhiên một giọng nam vang lên.
"Bây giờ mấy người muốn đi đâu?"
Đại hán mặt đen xuất hiện ở phía trước hai người, cản đường đi.
Hắn ta là chúa tể trong sa mạc, là sự tồn tại mạnh mẽ đến từ Vực Sâu Tội Lỗi.
"Ấy? Là anh?" Tiểu Tịch phản ứng lại rất nhanh, lộ ra nụ cười nói: "Bọn tôi muốn đi... "
Cố Thanh Sơn lập tức nói tiếp: "Đi lượn vòng quanh một chút, tìm xem có cách nào để rời khỏi thế giới này hay không."
"Để tôi nói chuyện với anh ta." Hắn ta nhìn về phía Tiểu Tịch nói.
Tiểu Tịch ngây ra, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Đại hán mặt đen chăm chú nhìn hai người nói: "Thật là kỳ quái, tại sao mấy người không đi giải nghĩa thần điển, đây là cách duy nhất để phong ấn quái vật."
Cố Thanh Sơn cũng không đáp lại, chỉ là lấy ra một vật, vứt cho đại hán mặt đen.
Đại hán mặt đen tiếp lấy, để ở trong tay nhìn.
Là một cái túi nhỏ màu đen.
"Tôi đã kiểm tra cái túi này rồi, đều là tiền cả, sau khi đi ra ngoài thì có thể dùng." Cố Thanh Sơn nói.
Đại hán mặt đen liền cất túi đi, hỏi tiếp: "Mấy người đang loanh quanh làm gì?"
"Đã nói rồi, tìm cách rời khỏi cái thế giới này." Cố Thanh Sơn đáp.
Đại hán mặt đen nói: "Bây giờ cả thế giới đều bị con trùng ở trên trời đó nuốt chửng, còn có cách nào rời đi?"
"Đúng, chính vì là trùng, cho nên rất nhiều nơi trên cơ thể nhất định sẽ có lối đi, mục đích của bọn tôi bây giờ là tìm ra những lối đi này." Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói.
Đại hán mặt đen im lặng.
"Tìm cách thoát ra khỏi thế giới này..." Hắn ta thấp giọng lẩm bẩm nói.
"Được rồi, không nói với anh nữa, bọn tôi phải tiếp tục đi tìm." Cố Thanh Sơn nói.
"Được, hy vọng mấy người có thể tìm được." Đại hán mặt đen cười nói.
Hắn ta nhường đường.
Cố Thanh Sơn đưa Tiểu Tịch đi ngang qua người hắn ta, nhanh chóng biến mất ở chân trời.
Đại hán mặt đen lẳng lặng nhìn bọn họ rời đi, nhẹ giọng nói: "Cách rời khỏi... Hy vọng mấy người có thể tìm được..."
Hắn ta biến mất từ trong không trung.
Trong biển cát, dần dâng lên làn sóng cát ngất trời.
...