Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 910
Anna mở to đôi mắt phẫn nộ, hung hăng trừng Tô Tuyết Nhi, nói: “Thật sự không chịu nổi cô mà, rõ ràng anh ấy còn chưa chết, cô lại muốn chết trước.”
Tô Tuyết Nhi vẫn rơi nước mắt, lắc đầu nói: “Chỉ có mười phút, sức mạnh và tính toán của thần linh không sai bao giờ, trong vòng mười phút, Thanh Sơn nhất định sẽ bị tà ác lớn mạnh bị phong ấn kia giết chết. Tôi đã từng xem qua lịch sử ghi chép của giáo hội, thứ bị phong ấn kia ngay cả thần linh cũng e ngại nó, Thanh Sơn không có khả năng may mắn thoát được.”
Anna thở dài, sắc mặt phức tạp nói: “Ít nhất chờ xác định anh ấy chết rồi cô hãy tự tử.”
Cô tiếp tục nói: “Quỷ khóc nhè, cô yên tâm đi, đến lúc đó không ai ngăn cản cô nữa đâu.”
Tô Tuyết Nhi giật mình, trong đôi mắt bị tuyệt vọng bao phủ đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
“Cô… Thật ra có ý gì?” Tô Tuyết Nhi hỏi.
An Na khoát tay, nói: "Mười phút thôi mà, giờ đã trôi qua bảy tám phút gì rồi, chúng ta cùng nhau chờ, rất nhanh sẽ thấy kết quả cuối cùng."
Tô Tuyết Nhi không nhịn được mà nói: "Chúng ta làm sao mới xác định được Cố Thanh Sơn đã chết hay chưa?"
Anna nói: “Nếu lát nữa cô thấy tôi chết, vậy chứng minh anh ấy cũng đã chết.”
Tô Tuyết Nhi lại giật mình.
“Tôi không hiểu.” Tô Tuyết Nhi chậm rãi nói.
Trên mặt cô tràn đầy nghi hoặc, đã không còn dáng vẻ quyết tâm muốn chết như vừa rồi nữa.
Anna nói: “Mấy nghìn năm trước, gia tộc Medici chúng tôi kết duyên với Tử Thần, cũng có được một thánh khí.”
“Thánh khí gì?” Tô Tuyết Nhi hỏi.
“Tín vật của Tử Thần, khế ước thế mạng.” Anna nói.
Tô Tuyết Nhi suy tư, nói: “Nghe quen thật, hình như năm đó nó là một thứ rất nổi danh, chờ chút… Tôi nhớ ra rồi!”
Nàng nhìn Anna chằm chằm.
“Đúng vậy, như những gì cô nghĩ.” Anna thoải mái đáp.
Cô không hề tránh né ánh nhìn của Tô Tuyết Nhi, nói: “Thời khắc cuối cùng của tai họa Hàn Băng, anh ấy biến thành Quỷ vương, mang theo đám vong giả Hoàng Tuyền giết lui yêu ma, sau đó anh ấy rời khỏi thế giới nguyên bản của chúng ta.”
“Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?” Tô Tuyết Nhi gắt gao truy hỏi.
Anna làm như không có việc gì, nói: “Tôi tùy tay đeo khế ước thế mạng lên cổ anh ấy.”
Tô Tuyết Nhi lập tức nói: “Người có được khế ước thế mạng, vào lúc sắp chết, Tử Thần sẽ kéo dài tính mạng của người đó, năng lực thần kỳ nghịch thiên như vậy cũng không phải không có ràng buộc, pháp tắc của Tử Thần sẽ hấp thu sinh mệnh lực gấp đôi từ người thân của người có được vật ấy.”
Anna gật đầu nói: “Hoàn toàn chính xác, đây là khế ước sinh tử của tôi và anh ấy, nếu tôi chết trước mặt cô, vậy anh ấy cũng cách cái chết không xa.”
“Nhưng nếu tôi không sao…”
Tô Tuyết Nhi cướp lời, lớn tiếng nói: “Như vậy anh ấy cũng không chết!”
Cô lo lắng truy hỏi: “Nhưng nếu anh ấy gỡ khế ước thế mạng trên cổ xuống, hoặc là tặng cho người khác thì làm sao?”
“Thánh vật còn ở chỗ anh ấy, bởi vì tôi có thể cảm giác được mạng của mình còn gắn kết với anh ấy.” Anna kiên nhẫn giải thích: “Hơn nữa, nếu anh ấy không đeo khế ước thế mạng, lại bị tà ác phong ấn giết chết, như vậy khế ước thế mạng sẽ quay lại tay tôi.”
Tô Tuyết Nhi lập tức bắt đầu tính toán thời gian.
“Chín phút rồi.” Cô nhẹ giọng nói.
“Ừ.” Anna đáp lời.
“Còn một phút nữa, tôi sẽ ở cạnh cô.” Tô Tuyết Nhi nói.
Cô lấy ra một lá bài, ném ra.
Bang!
Lá bài hóa thành một chiếc đồng hồ cổ xưa, phát ra tiếng vang tích tắc.
Kim giây chuyển động từng bước từng bước.
Anna và Tô Tuyết Nhi đồng thời nhìn về phía đồng hồ.
Hai người trầm mặc.
Một phút đồng hồ cuối cùng này trở nên vô cùng dài.
Tô Tuyết Nhi càng ngày càng lo lắng, mắt thấy kim giây đã đi qua nửa vòng, cô không nhịn được mà dùng sức nắm chặt tay Anna.
“Làm ơn, anh nhất định không được xảy ra việc gì.”
Hai mắt Tô Tuyết Nhi đỏ hồng, lại có nước mắt muốn tràn ra.
Anna cũng rất hồi hộp lo lắng, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ trấn định, cắn răng nói: “Không có việc gì đâu, phải tin tưởng Thanh Sơn.”
Nếu khế ước thế mạng xuất hiện trên người cô, hoặc là cô hóa thành tro bụi đều chứng minh Cố Thanh Sơn đã chết.
Kim giây tiếp tục nhảy một nhịp về phía trước.
Lại nhảy thêm một nhịp.
Tô Tuyết Nhi đột nhiên nói: “Anna.”
"Gì?" An Na nhìn chăm chú vào đồng hồ báo thức, tiếp lời.
“Nếu Thanh Sơn không chết, vừa rồi cô đã cứu mạng tôi một lần.” Tô Tuyết Nhi nói.
“Việc nhỏ, đừng nghĩ nhiều.” Anna nói.
“Nếu Thanh Sơn không chết… Tôi sẽ không giết cô nữa, tôi thề.” Tô Tuyết Nhi nói.
Anna hừ một tiếng:
“Rõ là quỷ hay khóc, người vừa mới gặp chuyện chỉ biết đi tìm chết, còn ngày ngày treo chuyện giết người bên miệng, sao Thanh Sơn coi trọng cô được nhỉ?”
“Tôi rút lại lời vừa mới nói!” Tô Tuyết Nhi nói.
“A? Không phải cô thề rồi à?” Anna nói.
“Lời thề của con gái trước giờ đâu có ý nghĩa gì.” Tô Tuyết Nhi đáp.
Hai người cãi nhau, lo lắng bên trong giọng nói lại lên tột đỉnh, ngay cả giọng nói của Anna cũng bắt đầu run run.
Bởi vì thời khắc cuối cùng tới rồi.
Kim giây lại chuyển động.
Đi hết một vòng.
Mười phút đã hết.
Dựa theo cách nói của thần linh, tiếp theo sau Cố Thanh Sơn đã hoàn toàn mất đi phù hộ của thần linh, phải trực tiếp đối mặt với tà ác khủng bố kia.
Tô Tuyết Nhi nhịn không được mà ôm chặt Anna.
“Đừng chết, xin anh, bắt em làm gì cũng được, anh nghìn vạn lần đừng chết.”
Cô gục lên vai Anna, vừa rơi lệ vừa nói.
Anna buông liêm đao trong tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tuyết Nhi.
Cô không nói được một lời, nước mắt đã sớm mãnh liệt trào ra.
Tích tắc.
Tích tắc.
Tích tắc.
Cả thế giới dường như chỉ còn tiếng kim giây chuyển động.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Mỗi phút đều dài như một thế kỷ.
Nhưng khi thời gian mười phút trôi qua một lần nữa, đối với Tô Tuyết Nhi và Anna mà nói, thời gian dài dằng dặc đầy gian nan đó dần dần trở thành cực nhanh.
Tô Tuyết Nhi che miệng, vừa rơi lệ vừa hỏi: “Anh ấy còn sống?”
Anna dùng sức gật gật đầu.
Bên trong một mảng phế tích.
Thời gian đã trôi qua hai mươi phút.
“Nếu thật sự chiến đấu sẽ không duy trì lâu như vậy, Thanh Sơn chắc chắn đã nghĩ ra cách gì đó để cùng tồn tại với tà ác kia.” Tô Tuyết Nhi kết luận.
Anna xoay người bước đi, miệng căm giận nói: “Thần linh chết tiệt, thiếu chút nữa giết chết Thanh Sơn nhà ta, tôi phải rời khỏi thánh giáo Tử Vong, tôi phải lập tức đi tìm anh ấy.”
“Cô từ từ đã.”
Tô Tuyết Nhi kéo cô lại.
“Đừng ngăn cản tôi!” Anna cả giận nói.
Tô Tuyết Nhi cũng không giận, chỉ chân thành nói: “Nơi đó đã bị thần linh phong cấm, một mình cô tới sao có thể cởi bỏ phong ấn? Nếu như đột phát chiến đấu, cô muốn ứng phó thế nào? Cô đánh thắng được tà ác kia không?”
Anna ngẩn người, chợt quả quyết nói: “Tôi mặc kệ, tôi muốn đi cứu anh ấy!”
Tô Tuyết Nhi lại giữ cô lại, dùng ngữ khí kiên định nói: “Cô như vậy tới đó căn bản không cứu được anh ấy, thậm chí có thể khiến thần linh chú ý, gây thêm phiền toái cho anh ấy, đạo lý đơn giản như vậy cô cũng không hiểu?”
“Chẳng lẽ cô có cách nào tốt hơn?” Anna hỏi.
“Đương nhiên.” Tô Tuyết Nhi đáp.
Cô kéo Anna lại trước mặt, thấp giọng nói: “Nếu Thanh Sơn không chết, như vậy lấy năng lực của anh ấy, tạm thời sẽ không có chuyện gì, cô phải tin tưởng anh ấy có thể làm được điều này.”
Anna gật gật đầu.
Lấy hành vi ngày thường của Cố Thanh Sơn ra xem, điều này quả thật đáng tin.
Tô Tuyết Nhi thành khẩn nói: “Thật ra điều chúng ta thực sự nên làm là nghĩ cách diệt trừ cái tên thực hiện ý chí của bảy vị thần linh kia.”
Anna ngây ngốc.
Cô hỏi: “Cô đang nói đến hình nhân ánh sáng?”
Tô Tuyết Nhi nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, xuống tay với Cố Thanh Sơn chính là nó, không giết nó trong lòng tôi không chịu được, nếu bảy vị thần có thể phục sinh, tôi thật sự muốn giết chết hết bọn họ."
“Vì sao chúng ta không đi cứu Cố Thanh Sơn, ngược lại phải giết nó trước?” Anna khó hiểu hỏi.
Tô Tuyết Nhi kiên nhẫn giải thích: “Giả sử bây giờ chúng ta đi cứu Thanh Sơn, sau đó sẽ phát sinh chuyện gì? Cô và tôi, ai có năng lực cởi bỏ phong ấn của thần linh? Nếu may mắn cởi bỏ được, bị hình nhân ánh sáng bắt ngay tại trận, ba người chúng ta đều phải chết. Cho dù nhất thời tránh thoát được sự chú ý của nó, chẳng lẽ chúng ta lại bị người của bảy đại thần điện khắp thế giới đuổi giết à? Cái chết sẽ là kết cục cuối cùng của chúng ta."
Tô Tuyết Nhi vẫn rơi nước mắt, lắc đầu nói: “Chỉ có mười phút, sức mạnh và tính toán của thần linh không sai bao giờ, trong vòng mười phút, Thanh Sơn nhất định sẽ bị tà ác lớn mạnh bị phong ấn kia giết chết. Tôi đã từng xem qua lịch sử ghi chép của giáo hội, thứ bị phong ấn kia ngay cả thần linh cũng e ngại nó, Thanh Sơn không có khả năng may mắn thoát được.”
Anna thở dài, sắc mặt phức tạp nói: “Ít nhất chờ xác định anh ấy chết rồi cô hãy tự tử.”
Cô tiếp tục nói: “Quỷ khóc nhè, cô yên tâm đi, đến lúc đó không ai ngăn cản cô nữa đâu.”
Tô Tuyết Nhi giật mình, trong đôi mắt bị tuyệt vọng bao phủ đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
“Cô… Thật ra có ý gì?” Tô Tuyết Nhi hỏi.
An Na khoát tay, nói: "Mười phút thôi mà, giờ đã trôi qua bảy tám phút gì rồi, chúng ta cùng nhau chờ, rất nhanh sẽ thấy kết quả cuối cùng."
Tô Tuyết Nhi không nhịn được mà nói: "Chúng ta làm sao mới xác định được Cố Thanh Sơn đã chết hay chưa?"
Anna nói: “Nếu lát nữa cô thấy tôi chết, vậy chứng minh anh ấy cũng đã chết.”
Tô Tuyết Nhi lại giật mình.
“Tôi không hiểu.” Tô Tuyết Nhi chậm rãi nói.
Trên mặt cô tràn đầy nghi hoặc, đã không còn dáng vẻ quyết tâm muốn chết như vừa rồi nữa.
Anna nói: “Mấy nghìn năm trước, gia tộc Medici chúng tôi kết duyên với Tử Thần, cũng có được một thánh khí.”
“Thánh khí gì?” Tô Tuyết Nhi hỏi.
“Tín vật của Tử Thần, khế ước thế mạng.” Anna nói.
Tô Tuyết Nhi suy tư, nói: “Nghe quen thật, hình như năm đó nó là một thứ rất nổi danh, chờ chút… Tôi nhớ ra rồi!”
Nàng nhìn Anna chằm chằm.
“Đúng vậy, như những gì cô nghĩ.” Anna thoải mái đáp.
Cô không hề tránh né ánh nhìn của Tô Tuyết Nhi, nói: “Thời khắc cuối cùng của tai họa Hàn Băng, anh ấy biến thành Quỷ vương, mang theo đám vong giả Hoàng Tuyền giết lui yêu ma, sau đó anh ấy rời khỏi thế giới nguyên bản của chúng ta.”
“Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?” Tô Tuyết Nhi gắt gao truy hỏi.
Anna làm như không có việc gì, nói: “Tôi tùy tay đeo khế ước thế mạng lên cổ anh ấy.”
Tô Tuyết Nhi lập tức nói: “Người có được khế ước thế mạng, vào lúc sắp chết, Tử Thần sẽ kéo dài tính mạng của người đó, năng lực thần kỳ nghịch thiên như vậy cũng không phải không có ràng buộc, pháp tắc của Tử Thần sẽ hấp thu sinh mệnh lực gấp đôi từ người thân của người có được vật ấy.”
Anna gật đầu nói: “Hoàn toàn chính xác, đây là khế ước sinh tử của tôi và anh ấy, nếu tôi chết trước mặt cô, vậy anh ấy cũng cách cái chết không xa.”
“Nhưng nếu tôi không sao…”
Tô Tuyết Nhi cướp lời, lớn tiếng nói: “Như vậy anh ấy cũng không chết!”
Cô lo lắng truy hỏi: “Nhưng nếu anh ấy gỡ khế ước thế mạng trên cổ xuống, hoặc là tặng cho người khác thì làm sao?”
“Thánh vật còn ở chỗ anh ấy, bởi vì tôi có thể cảm giác được mạng của mình còn gắn kết với anh ấy.” Anna kiên nhẫn giải thích: “Hơn nữa, nếu anh ấy không đeo khế ước thế mạng, lại bị tà ác phong ấn giết chết, như vậy khế ước thế mạng sẽ quay lại tay tôi.”
Tô Tuyết Nhi lập tức bắt đầu tính toán thời gian.
“Chín phút rồi.” Cô nhẹ giọng nói.
“Ừ.” Anna đáp lời.
“Còn một phút nữa, tôi sẽ ở cạnh cô.” Tô Tuyết Nhi nói.
Cô lấy ra một lá bài, ném ra.
Bang!
Lá bài hóa thành một chiếc đồng hồ cổ xưa, phát ra tiếng vang tích tắc.
Kim giây chuyển động từng bước từng bước.
Anna và Tô Tuyết Nhi đồng thời nhìn về phía đồng hồ.
Hai người trầm mặc.
Một phút đồng hồ cuối cùng này trở nên vô cùng dài.
Tô Tuyết Nhi càng ngày càng lo lắng, mắt thấy kim giây đã đi qua nửa vòng, cô không nhịn được mà dùng sức nắm chặt tay Anna.
“Làm ơn, anh nhất định không được xảy ra việc gì.”
Hai mắt Tô Tuyết Nhi đỏ hồng, lại có nước mắt muốn tràn ra.
Anna cũng rất hồi hộp lo lắng, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ trấn định, cắn răng nói: “Không có việc gì đâu, phải tin tưởng Thanh Sơn.”
Nếu khế ước thế mạng xuất hiện trên người cô, hoặc là cô hóa thành tro bụi đều chứng minh Cố Thanh Sơn đã chết.
Kim giây tiếp tục nhảy một nhịp về phía trước.
Lại nhảy thêm một nhịp.
Tô Tuyết Nhi đột nhiên nói: “Anna.”
"Gì?" An Na nhìn chăm chú vào đồng hồ báo thức, tiếp lời.
“Nếu Thanh Sơn không chết, vừa rồi cô đã cứu mạng tôi một lần.” Tô Tuyết Nhi nói.
“Việc nhỏ, đừng nghĩ nhiều.” Anna nói.
“Nếu Thanh Sơn không chết… Tôi sẽ không giết cô nữa, tôi thề.” Tô Tuyết Nhi nói.
Anna hừ một tiếng:
“Rõ là quỷ hay khóc, người vừa mới gặp chuyện chỉ biết đi tìm chết, còn ngày ngày treo chuyện giết người bên miệng, sao Thanh Sơn coi trọng cô được nhỉ?”
“Tôi rút lại lời vừa mới nói!” Tô Tuyết Nhi nói.
“A? Không phải cô thề rồi à?” Anna nói.
“Lời thề của con gái trước giờ đâu có ý nghĩa gì.” Tô Tuyết Nhi đáp.
Hai người cãi nhau, lo lắng bên trong giọng nói lại lên tột đỉnh, ngay cả giọng nói của Anna cũng bắt đầu run run.
Bởi vì thời khắc cuối cùng tới rồi.
Kim giây lại chuyển động.
Đi hết một vòng.
Mười phút đã hết.
Dựa theo cách nói của thần linh, tiếp theo sau Cố Thanh Sơn đã hoàn toàn mất đi phù hộ của thần linh, phải trực tiếp đối mặt với tà ác khủng bố kia.
Tô Tuyết Nhi nhịn không được mà ôm chặt Anna.
“Đừng chết, xin anh, bắt em làm gì cũng được, anh nghìn vạn lần đừng chết.”
Cô gục lên vai Anna, vừa rơi lệ vừa nói.
Anna buông liêm đao trong tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tuyết Nhi.
Cô không nói được một lời, nước mắt đã sớm mãnh liệt trào ra.
Tích tắc.
Tích tắc.
Tích tắc.
Cả thế giới dường như chỉ còn tiếng kim giây chuyển động.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Mỗi phút đều dài như một thế kỷ.
Nhưng khi thời gian mười phút trôi qua một lần nữa, đối với Tô Tuyết Nhi và Anna mà nói, thời gian dài dằng dặc đầy gian nan đó dần dần trở thành cực nhanh.
Tô Tuyết Nhi che miệng, vừa rơi lệ vừa hỏi: “Anh ấy còn sống?”
Anna dùng sức gật gật đầu.
Bên trong một mảng phế tích.
Thời gian đã trôi qua hai mươi phút.
“Nếu thật sự chiến đấu sẽ không duy trì lâu như vậy, Thanh Sơn chắc chắn đã nghĩ ra cách gì đó để cùng tồn tại với tà ác kia.” Tô Tuyết Nhi kết luận.
Anna xoay người bước đi, miệng căm giận nói: “Thần linh chết tiệt, thiếu chút nữa giết chết Thanh Sơn nhà ta, tôi phải rời khỏi thánh giáo Tử Vong, tôi phải lập tức đi tìm anh ấy.”
“Cô từ từ đã.”
Tô Tuyết Nhi kéo cô lại.
“Đừng ngăn cản tôi!” Anna cả giận nói.
Tô Tuyết Nhi cũng không giận, chỉ chân thành nói: “Nơi đó đã bị thần linh phong cấm, một mình cô tới sao có thể cởi bỏ phong ấn? Nếu như đột phát chiến đấu, cô muốn ứng phó thế nào? Cô đánh thắng được tà ác kia không?”
Anna ngẩn người, chợt quả quyết nói: “Tôi mặc kệ, tôi muốn đi cứu anh ấy!”
Tô Tuyết Nhi lại giữ cô lại, dùng ngữ khí kiên định nói: “Cô như vậy tới đó căn bản không cứu được anh ấy, thậm chí có thể khiến thần linh chú ý, gây thêm phiền toái cho anh ấy, đạo lý đơn giản như vậy cô cũng không hiểu?”
“Chẳng lẽ cô có cách nào tốt hơn?” Anna hỏi.
“Đương nhiên.” Tô Tuyết Nhi đáp.
Cô kéo Anna lại trước mặt, thấp giọng nói: “Nếu Thanh Sơn không chết, như vậy lấy năng lực của anh ấy, tạm thời sẽ không có chuyện gì, cô phải tin tưởng anh ấy có thể làm được điều này.”
Anna gật gật đầu.
Lấy hành vi ngày thường của Cố Thanh Sơn ra xem, điều này quả thật đáng tin.
Tô Tuyết Nhi thành khẩn nói: “Thật ra điều chúng ta thực sự nên làm là nghĩ cách diệt trừ cái tên thực hiện ý chí của bảy vị thần linh kia.”
Anna ngây ngốc.
Cô hỏi: “Cô đang nói đến hình nhân ánh sáng?”
Tô Tuyết Nhi nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, xuống tay với Cố Thanh Sơn chính là nó, không giết nó trong lòng tôi không chịu được, nếu bảy vị thần có thể phục sinh, tôi thật sự muốn giết chết hết bọn họ."
“Vì sao chúng ta không đi cứu Cố Thanh Sơn, ngược lại phải giết nó trước?” Anna khó hiểu hỏi.
Tô Tuyết Nhi kiên nhẫn giải thích: “Giả sử bây giờ chúng ta đi cứu Thanh Sơn, sau đó sẽ phát sinh chuyện gì? Cô và tôi, ai có năng lực cởi bỏ phong ấn của thần linh? Nếu may mắn cởi bỏ được, bị hình nhân ánh sáng bắt ngay tại trận, ba người chúng ta đều phải chết. Cho dù nhất thời tránh thoát được sự chú ý của nó, chẳng lẽ chúng ta lại bị người của bảy đại thần điện khắp thế giới đuổi giết à? Cái chết sẽ là kết cục cuối cùng của chúng ta."