Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Ai thèm làm bạn gái của chú cơ chứ!
“Nhưng chú cũng đâu thể cưỡng hôn em chứ?”
Linh An đẩy Hứa Ngụy Phàm ra, muốn xuống khỏi xe thì bị hắn kéo nhanh lại, choàng tay ôm cô thật chặt. Ban nãy hắn mất bình tĩnh, nên mới làm ra hành động quá khích. Biết Linh An đang rất giận, hắn bèn dịu giọng xin lỗi:
“Là tôi sai rồi, em đừng giận tôi có được không? Tôi cứ tưởng em có bạn trai mới, nên nhất thời mất bĩnh tĩnh… Linh An, em cũng biết tôi thích em nhiều như thế nào mà.”
Linh An uốn éo trong vòng tay của Hứa Ngụy Phàm, mặt ngoảnh đi chỗ khác, đỏ ửng lên như trái cà chua chín. Cô giận chuyện hắn cưỡng hôn mình thì ít, mà giận Hứa Ngụy Phàm hiểu nhầm mối quan hệ giữa cô với Lăng Trạch Thiên thì nhiều.
“Chú nghĩ em là loại người thế nào? Vừa mới chia tay Tô Minh Trí liền đi quen anh Trạch Thiên hả? Buông em ra đi, em không thèm chơi với chú nữa.”
“Linh An, xin lỗi, xin lỗi em mà. Tôi không nghĩ như thế, em đừng đổ oan cho tôi…”
Hứa Ngụy Phàm cẩn thận cúi xuống, khuôn mặt ghé sát vào mặt Linh An, cọ cọ sống mũi vào má cô. Hắn bày ra ánh mắt ăn năn, mong rằng sự chân thành của mình có thể làm cô nguôi giận.
Hắn tặc nhẹ lưỡi, nói:
“Hay bây giờ em cưỡng hôn lại tôi đi. Tôi tuyệt đối sẽ không né tránh đâu!”
Linh An trợn mắt lên nhìn người đàn ông kia. Có phải từ khi hắn sinh ra đã rớt mất cục liêm sỉ trong bụng mẹ không?
“Khốn kiếp! Bây giờ mà chú vẫn còn đùa được nữa hả?”
Linh An đấm túi bụi vào ngực Hứa Ngụy Phàm, bất lực với cách cư xử đầy trẻ con của hắn. Miệng mới dứt lời xin lỗi, hắn đã kiếm cách khác chọc cho cô điên tiết lên mới chịu.
“Không, tôi không đùa giỡn với em. Linh An à, em chấp nhận làm bạn gái tôi nhé?”
Hứa Ngụy Phàm hùng hổ nói ra những lời kia, sau đó lại không dám thở mạnh. Căn bản hắn sợ Linh An sẽ thẳng thừng từ chối, nhưng lời đã nói ra cũng không kịp rút lại nữa rồi.
“Xùy! Ai thèm làm bạn gái của chú cơ chứ!”
Gương mặt Hứa Ngụy Phàm thoáng sự thất vọng, nhưng chưa từng có ý định bỏ cuộc.
“Chênh lệch tuổi tác không quan trọng, em đừng ngại! Hơn nữa tôi không cần em trả lời ngay, vậy nên cứ thư thả suy nghĩ đi.”
Hứa Ngụy Phàm không đợi Linh An trả lời, đã đặt cô lại vị trí ngồi, kéo dây an toàn thắt cho cô. Hắn lái nhanh xe về Diệp gia, rồi bế cô vào trong nhà.
“Này, chú để em xuống, em tự đi được!”
“Chân đang bị thương mà tự đi cái quái gì? Ngoan, đừng nháo nữa.”
Đặt Linh An nằm xuống giường, Hứa Ngụy Phàm nằm đè lên phía trên, hai tay chống ở hai bên. Ai đó trợn trừng mắt cảnh cáo, vì nghĩ cái tên kia lại sắp cưỡng hôn mình.
“Chú đừng có mà manh động, mau về nhà ngủ đi.”
Hứa Ngụy Phàm bật cười, sao lần nào sang nhà, Linh An cũng đuổi hắn thế?
“Em nghĩ tôi sắp làm gì em hửm?”
Linh An cau mày, nghe giọng điệu kia là biết đang sắp kiếm chuyện trêu chọc cô nữa. Nghĩ thế, cô đáp gọn:
“Em không biết, cũng không cần biết.”
Quả nhiên Hứa Ngụy Phàm im bặt. Hắn nhổm người dậy, ngồi lùi xuống phía sau đuôi giường.
“Này, chú đang làm gì thế?”
Linh An thấy nhột nhột, mới phát hiện Hứa Ngụy Phàm đang xoa bóp chân cho mình. Ban đầu cô cảm thấy hơi đau, nhưng sau đó lại rất dễ chịu.
“Đã hết đau chưa? Nếu vẫn đau thì nói, ngày mai tôi đưa em đến bệnh viện khám.”
“A không cần… em hết đau hẳn rồi.” Linh An thật sự không muốn đến bệnh viện, vì đến đó toàn gặp người quen của mẹ.
Với lại cô cảm thấy chân của mình không đến nổi nghiêm trọng, không nhất thiết phải đi làm mấy cái kiểm tra rườm rà như vậy.
“Ừ, không đau nữa thì tốt. Mà ngày mai em được nghỉ học có đúng không? Đến công ty tôi đi!”
“Hả? Em đến Hứa thị làm gì chứ?” Cô bật người ngồi dậy, lắc đầu từ chối hắn.
Hứa Ngụy Phàm không nhiều lời, bảo cô sẽ tự mình xin phép ông nội Diệp. Hắn còn nói Linh An nên học hỏi Đan Nhiên, tiếp xúc với môi trường làm việc thực tế nhiều một chút.
“Cứ đến đó làm quen đi. Biết đâu sau này em sẽ vào Hứa thị làm việc, đúng không?”
“Chú có năn nỉ thì em cũng chưa chắc đã vào đó làm việc!” Cô bĩu môi, làm như cả cái thành phố này chỉ có mỗi tập đoàn nhà hắn vậy.
“Không được cãi lời người lớn. Mau đi đánh răng rồi ngủ đi.”
Ôi trời ơi! Hàng xóm mà còn tỏ ra uy quyền hơn ông nội với cha cô nữa kìa. Linh An lườm Hứa Ngụy Phàm một cái sắc lẻm, rồi rời giường đi vào trong phòng tắm.
“Tưởng chú là ông nội em chắc, hay là cha em? Ra lệnh cái con khỉ!”
“Này! Bây giờ tuy là hàng xóm, sau này sẽ thành chồng em. Chồng bảo vợ nghe, sai chỗ nào hửm?” Hắn cố tình nói thật lớn, để Linh An trong phòng tắm có thể nghe rõ được.
Linh An lấy kem đánh răng, chăm chú làm vệ sinh răng miệng. Lại đến giờ khùng khùng hâm hâm của Hứa Ngụy Phàm rồi, cô nào rảnh để ý mấy lời dở hơi hắn nói!
Linh An đẩy Hứa Ngụy Phàm ra, muốn xuống khỏi xe thì bị hắn kéo nhanh lại, choàng tay ôm cô thật chặt. Ban nãy hắn mất bình tĩnh, nên mới làm ra hành động quá khích. Biết Linh An đang rất giận, hắn bèn dịu giọng xin lỗi:
“Là tôi sai rồi, em đừng giận tôi có được không? Tôi cứ tưởng em có bạn trai mới, nên nhất thời mất bĩnh tĩnh… Linh An, em cũng biết tôi thích em nhiều như thế nào mà.”
Linh An uốn éo trong vòng tay của Hứa Ngụy Phàm, mặt ngoảnh đi chỗ khác, đỏ ửng lên như trái cà chua chín. Cô giận chuyện hắn cưỡng hôn mình thì ít, mà giận Hứa Ngụy Phàm hiểu nhầm mối quan hệ giữa cô với Lăng Trạch Thiên thì nhiều.
“Chú nghĩ em là loại người thế nào? Vừa mới chia tay Tô Minh Trí liền đi quen anh Trạch Thiên hả? Buông em ra đi, em không thèm chơi với chú nữa.”
“Linh An, xin lỗi, xin lỗi em mà. Tôi không nghĩ như thế, em đừng đổ oan cho tôi…”
Hứa Ngụy Phàm cẩn thận cúi xuống, khuôn mặt ghé sát vào mặt Linh An, cọ cọ sống mũi vào má cô. Hắn bày ra ánh mắt ăn năn, mong rằng sự chân thành của mình có thể làm cô nguôi giận.
Hắn tặc nhẹ lưỡi, nói:
“Hay bây giờ em cưỡng hôn lại tôi đi. Tôi tuyệt đối sẽ không né tránh đâu!”
Linh An trợn mắt lên nhìn người đàn ông kia. Có phải từ khi hắn sinh ra đã rớt mất cục liêm sỉ trong bụng mẹ không?
“Khốn kiếp! Bây giờ mà chú vẫn còn đùa được nữa hả?”
Linh An đấm túi bụi vào ngực Hứa Ngụy Phàm, bất lực với cách cư xử đầy trẻ con của hắn. Miệng mới dứt lời xin lỗi, hắn đã kiếm cách khác chọc cho cô điên tiết lên mới chịu.
“Không, tôi không đùa giỡn với em. Linh An à, em chấp nhận làm bạn gái tôi nhé?”
Hứa Ngụy Phàm hùng hổ nói ra những lời kia, sau đó lại không dám thở mạnh. Căn bản hắn sợ Linh An sẽ thẳng thừng từ chối, nhưng lời đã nói ra cũng không kịp rút lại nữa rồi.
“Xùy! Ai thèm làm bạn gái của chú cơ chứ!”
Gương mặt Hứa Ngụy Phàm thoáng sự thất vọng, nhưng chưa từng có ý định bỏ cuộc.
“Chênh lệch tuổi tác không quan trọng, em đừng ngại! Hơn nữa tôi không cần em trả lời ngay, vậy nên cứ thư thả suy nghĩ đi.”
Hứa Ngụy Phàm không đợi Linh An trả lời, đã đặt cô lại vị trí ngồi, kéo dây an toàn thắt cho cô. Hắn lái nhanh xe về Diệp gia, rồi bế cô vào trong nhà.
“Này, chú để em xuống, em tự đi được!”
“Chân đang bị thương mà tự đi cái quái gì? Ngoan, đừng nháo nữa.”
Đặt Linh An nằm xuống giường, Hứa Ngụy Phàm nằm đè lên phía trên, hai tay chống ở hai bên. Ai đó trợn trừng mắt cảnh cáo, vì nghĩ cái tên kia lại sắp cưỡng hôn mình.
“Chú đừng có mà manh động, mau về nhà ngủ đi.”
Hứa Ngụy Phàm bật cười, sao lần nào sang nhà, Linh An cũng đuổi hắn thế?
“Em nghĩ tôi sắp làm gì em hửm?”
Linh An cau mày, nghe giọng điệu kia là biết đang sắp kiếm chuyện trêu chọc cô nữa. Nghĩ thế, cô đáp gọn:
“Em không biết, cũng không cần biết.”
Quả nhiên Hứa Ngụy Phàm im bặt. Hắn nhổm người dậy, ngồi lùi xuống phía sau đuôi giường.
“Này, chú đang làm gì thế?”
Linh An thấy nhột nhột, mới phát hiện Hứa Ngụy Phàm đang xoa bóp chân cho mình. Ban đầu cô cảm thấy hơi đau, nhưng sau đó lại rất dễ chịu.
“Đã hết đau chưa? Nếu vẫn đau thì nói, ngày mai tôi đưa em đến bệnh viện khám.”
“A không cần… em hết đau hẳn rồi.” Linh An thật sự không muốn đến bệnh viện, vì đến đó toàn gặp người quen của mẹ.
Với lại cô cảm thấy chân của mình không đến nổi nghiêm trọng, không nhất thiết phải đi làm mấy cái kiểm tra rườm rà như vậy.
“Ừ, không đau nữa thì tốt. Mà ngày mai em được nghỉ học có đúng không? Đến công ty tôi đi!”
“Hả? Em đến Hứa thị làm gì chứ?” Cô bật người ngồi dậy, lắc đầu từ chối hắn.
Hứa Ngụy Phàm không nhiều lời, bảo cô sẽ tự mình xin phép ông nội Diệp. Hắn còn nói Linh An nên học hỏi Đan Nhiên, tiếp xúc với môi trường làm việc thực tế nhiều một chút.
“Cứ đến đó làm quen đi. Biết đâu sau này em sẽ vào Hứa thị làm việc, đúng không?”
“Chú có năn nỉ thì em cũng chưa chắc đã vào đó làm việc!” Cô bĩu môi, làm như cả cái thành phố này chỉ có mỗi tập đoàn nhà hắn vậy.
“Không được cãi lời người lớn. Mau đi đánh răng rồi ngủ đi.”
Ôi trời ơi! Hàng xóm mà còn tỏ ra uy quyền hơn ông nội với cha cô nữa kìa. Linh An lườm Hứa Ngụy Phàm một cái sắc lẻm, rồi rời giường đi vào trong phòng tắm.
“Tưởng chú là ông nội em chắc, hay là cha em? Ra lệnh cái con khỉ!”
“Này! Bây giờ tuy là hàng xóm, sau này sẽ thành chồng em. Chồng bảo vợ nghe, sai chỗ nào hửm?” Hắn cố tình nói thật lớn, để Linh An trong phòng tắm có thể nghe rõ được.
Linh An lấy kem đánh răng, chăm chú làm vệ sinh răng miệng. Lại đến giờ khùng khùng hâm hâm của Hứa Ngụy Phàm rồi, cô nào rảnh để ý mấy lời dở hơi hắn nói!
Bình luận facebook