Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86: Hứa Uy Vũ
Trong ngày trọng đại của Linh An và Hứa Ngụy Phàm, Sở Đoàn là người bắt được hoa cưới từ tay của cô dâu. Dẫu vậy, anh và Hứa Yên vẫn còn thoải mái hẹn hò. Cô ấy trở về nước học tập, còn anh, ngoại trừ lúc đi làm, thì khoảng thời gian khác đều dành để ở bên cạnh người yêu của mình.
…
Ở những ngày cuối cùng của thai kỳ, tính tình Linh An càng trở nên thất thường. Cô luôn cũng cảm thấy bứt rứt trong người, bụng nhô cao đến nỗi lúc nằm ngủ cũng không thể trở mình.
“Ông xã, anh đâu rồi?”
Linh An thức dậy không thấy Hứa Ngụy Phàm đâu, khuôn miệng cô bắt đầu mếu máo. Hai tháng trở lại đây, hắn chủ yếu ở nhà chăm sóc cho cô vợ nhỏ, chỉ khi Hứa thị có sự kiện quan trọng, hắn mới ra mặt.
“Anh đây, anh ở đây…”
Hứa Ngụy Phàm bước đến ôm lấy Linh An. Cô bật khóc thút thít, khụt khịt mũi dụi vào vai hắn. Nhìn thấy cô có vẻ hoảng sợ, hắn vuốt nhẹ mái tóc cô, hỏi nhỏ:
“Bà xã, em mơ thấy ác mộng sao?”
Linh An gật gật, rồi tấm tức cắn vào vai hắn.
“Em nằm mơ anh bỏ rơi em đi theo người phụ nữ khác!”
Hứa Ngụy Phàm: “…”
Hắn cúi xuống lau nước mắt cho Linh An, sau đó hôn nhẹ lên khuôn mặt bầu bĩnh kia. Mơ cái gì mà kỳ lạ vậy, hắn bỏ rơi cô bao giờ chứ?
“Nói bậy! Anh làm sao bỏ mẹ con em được! Ngoan, anh thương!”
“Hức, có mà! Em mơ thấy anh bỏ em theo Thẩm Tuyết. Đồ xấu xa, anh tránh ra đi.”
Linh An khóc to hơn nữa, Hứa Ngụy Phàm vội dỗ dành. Hắn thật hết cách với cô gái nhỏ, biết trước sẽ có ngày này, trước kia hắn đã chịu mang tiếng vô ơn mà mặc kệ hai mẹ con Thẩm Tuyết rồi.
“Không có, anh sẽ không bỏ rơi em. Bà xã, ngoan… đừng nghĩ bậy!”
Cô xị mặt, mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại. Dù biết chỉ là mơ, nhưng khi nghĩ đến Hứa Ngụy Phàm sẽ bỏ rơi mình, cô thật sự không chịu nổi.
Bây giờ đã tầm chín giờ sáng, hắn liền đi lấy cháo thịt bằm cho Linh An ăn.
Buổi chiều cô cùng Hứa phu nhân đi dạo quanh vườn, sau đó lại sang bên nhà chơi với ông nội Diệp. Biết sắp có chắt ẵm bồng, ông vui lắm, sống đến từng tuổi này, ông chỉ mong được nhìn thấy con cháu cưới vợ, gả chồng, rồi sinh con đẻ cái, thế là ông đã mãn nguyện rồi.
Tối hôm đó, Linh An đang ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí, bên dưới bỗng truyền đến một cơn đau âm ỉ. Ban đầu cô không để ý lắm, một lát sau nhịp độ cơn đau bắt đầu tăng dần, đau đến mức quằn quại khiến Linh An nhăn nhó mặt mày.
“Ngụy Phàm, Ngụy Phàm…”
Hắn vừa mới tắm xong bước ra bên ngoài, nghe thấy tiếng cô gọi mình vội chạy lại. Gương mặt Linh An đổ rất nhiều mồ hôi, hắn nhìn mà xót hết cả ruột.
“Bà xã, em sao thế?”
“Hình như… hình như em sắp sinh rồi!”
Nghe đến câu này, Hứa Ngụy Phàm bỗng trở nên luống ca luống cuống. Hắn lấy cái khăn lau mồ hôi cho cô gái nhỏ, rồi lắp bắp:
“Em… em chờ anh một lát!”
Người đàn ông kia chạy như bay xuống lầu, hắn kéo lấy tay Hứa phu nhân, gấp gáp nói:
“Mẹ, Linh An… Linh An sắp sinh rồi!”
“Vậy con còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bế con bé ra xe, đưa đến bệnh viện.” Bà vội chạy lên lầu xem con dâu của mình thế nào.
Hứa Yên nghe thấy động tĩnh cũng liền theo sau mẹ. Hứa Ngụy Phàm bế Linh An ra xe, Hứa phu nhân dặn dò người làm chuẩn bị đồ đạc cần thiết rồi đi cùng hắn.
Bên phía nhà họ Diệp được báo tin, cũng vội chạy ngay vào trong bệnh viện.
Cô nằm trong phòng sinh, Hứa Ngụy Phàm ở bên ngoài đi qua đi lại, không thể ngồi yên được giây phút nào. Mọi người đều nín thở chờ đợi, cho đến khi nữ hộ sinh mở cánh cửa bước ra ngoài.
“Sinh rồi, thai phụ đã hạ sinh thành công một bé trai bụ bẫm, tròn ba cân tám!”
Hứa Ngụy Phàm theo bác sĩ vào bên trong, giây phút nhìn thấy bé con đỏ hỏn nằm trên người Linh An, hắn vỡ òa hạnh phúc. Người đàn ông kia vội lấy khăn lau mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt vợ của mình, rồi cúi đầu hôn cô gái nhỏ.
“Bảo bối, cảm ơn em!”
Linh An sụt sịt trong cuống họng, bàn tay vươn ra nắm lấy tay hắn:
“Ông xã, đau lắm đó!”
Đau thì đau thật, nhưng khi nhìn thấy tiểu bảo bối đáng yêu kia, cô lại mỉm cười hạnh phúc.
…
Bé con đầu lòng của Hứa Ngụy Phàm tên là Hứa Uy Vũ. Thằng bé càng lớn càng trắng trẻo, mập mạp, đến nay đã tròn năm tháng tuổi.
Hắn giữ lời hứa ở nhà chăm con cho Linh An. Công việc nào Hứa Ngụy Phàm cũng làm, từ thay tả đến cho dỗ con ngừng khóc, đều do một tay người đàn ông này lo liệu.
Vậy mà cái thằng nhóc kia thật không biết điều, mỗi lúc thức giấc đều giành mất vợ yêu của hắn.
Linh An cho con bú, ngón tay chạm vào bàn tay nhỏ xíu của con trai, rồi hôn nhẹ lên đó một cái. Uy Vũ giống hệt Hứa Ngụy Phàm lúc còn nhỏ, vừa nhìn đã biết từ một khuôn đúc ra rồi.
Con trai nằm trong lòng mẹ, khiến ai kia ghen tị chết được. Lúc cô mang thai hắn còn vênh mặt tự đắc, bây giờ không thể so bì nổi với Uy Vũ nữa rồi.
“Tiểu Vũ ngủ rồi, để anh bế nó ra nôi nào.”
“Suỵt! Để con nằm với em đi.”
Cứ thể, cả ngày Hứa Ngụy Phàm không thể lại gần cô vợ nhỏ của mình, hắn bèn làm ra bộ mặt oán thán. Nhưng biết làm thế nào được? Người đàn ông kia chỉ đành chờ thằng nhóc lớn thêm một xíu nữa, rồi nghĩ cách giành lại Linh An mới được!
…
Ở những ngày cuối cùng của thai kỳ, tính tình Linh An càng trở nên thất thường. Cô luôn cũng cảm thấy bứt rứt trong người, bụng nhô cao đến nỗi lúc nằm ngủ cũng không thể trở mình.
“Ông xã, anh đâu rồi?”
Linh An thức dậy không thấy Hứa Ngụy Phàm đâu, khuôn miệng cô bắt đầu mếu máo. Hai tháng trở lại đây, hắn chủ yếu ở nhà chăm sóc cho cô vợ nhỏ, chỉ khi Hứa thị có sự kiện quan trọng, hắn mới ra mặt.
“Anh đây, anh ở đây…”
Hứa Ngụy Phàm bước đến ôm lấy Linh An. Cô bật khóc thút thít, khụt khịt mũi dụi vào vai hắn. Nhìn thấy cô có vẻ hoảng sợ, hắn vuốt nhẹ mái tóc cô, hỏi nhỏ:
“Bà xã, em mơ thấy ác mộng sao?”
Linh An gật gật, rồi tấm tức cắn vào vai hắn.
“Em nằm mơ anh bỏ rơi em đi theo người phụ nữ khác!”
Hứa Ngụy Phàm: “…”
Hắn cúi xuống lau nước mắt cho Linh An, sau đó hôn nhẹ lên khuôn mặt bầu bĩnh kia. Mơ cái gì mà kỳ lạ vậy, hắn bỏ rơi cô bao giờ chứ?
“Nói bậy! Anh làm sao bỏ mẹ con em được! Ngoan, anh thương!”
“Hức, có mà! Em mơ thấy anh bỏ em theo Thẩm Tuyết. Đồ xấu xa, anh tránh ra đi.”
Linh An khóc to hơn nữa, Hứa Ngụy Phàm vội dỗ dành. Hắn thật hết cách với cô gái nhỏ, biết trước sẽ có ngày này, trước kia hắn đã chịu mang tiếng vô ơn mà mặc kệ hai mẹ con Thẩm Tuyết rồi.
“Không có, anh sẽ không bỏ rơi em. Bà xã, ngoan… đừng nghĩ bậy!”
Cô xị mặt, mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại. Dù biết chỉ là mơ, nhưng khi nghĩ đến Hứa Ngụy Phàm sẽ bỏ rơi mình, cô thật sự không chịu nổi.
Bây giờ đã tầm chín giờ sáng, hắn liền đi lấy cháo thịt bằm cho Linh An ăn.
Buổi chiều cô cùng Hứa phu nhân đi dạo quanh vườn, sau đó lại sang bên nhà chơi với ông nội Diệp. Biết sắp có chắt ẵm bồng, ông vui lắm, sống đến từng tuổi này, ông chỉ mong được nhìn thấy con cháu cưới vợ, gả chồng, rồi sinh con đẻ cái, thế là ông đã mãn nguyện rồi.
Tối hôm đó, Linh An đang ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí, bên dưới bỗng truyền đến một cơn đau âm ỉ. Ban đầu cô không để ý lắm, một lát sau nhịp độ cơn đau bắt đầu tăng dần, đau đến mức quằn quại khiến Linh An nhăn nhó mặt mày.
“Ngụy Phàm, Ngụy Phàm…”
Hắn vừa mới tắm xong bước ra bên ngoài, nghe thấy tiếng cô gọi mình vội chạy lại. Gương mặt Linh An đổ rất nhiều mồ hôi, hắn nhìn mà xót hết cả ruột.
“Bà xã, em sao thế?”
“Hình như… hình như em sắp sinh rồi!”
Nghe đến câu này, Hứa Ngụy Phàm bỗng trở nên luống ca luống cuống. Hắn lấy cái khăn lau mồ hôi cho cô gái nhỏ, rồi lắp bắp:
“Em… em chờ anh một lát!”
Người đàn ông kia chạy như bay xuống lầu, hắn kéo lấy tay Hứa phu nhân, gấp gáp nói:
“Mẹ, Linh An… Linh An sắp sinh rồi!”
“Vậy con còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bế con bé ra xe, đưa đến bệnh viện.” Bà vội chạy lên lầu xem con dâu của mình thế nào.
Hứa Yên nghe thấy động tĩnh cũng liền theo sau mẹ. Hứa Ngụy Phàm bế Linh An ra xe, Hứa phu nhân dặn dò người làm chuẩn bị đồ đạc cần thiết rồi đi cùng hắn.
Bên phía nhà họ Diệp được báo tin, cũng vội chạy ngay vào trong bệnh viện.
Cô nằm trong phòng sinh, Hứa Ngụy Phàm ở bên ngoài đi qua đi lại, không thể ngồi yên được giây phút nào. Mọi người đều nín thở chờ đợi, cho đến khi nữ hộ sinh mở cánh cửa bước ra ngoài.
“Sinh rồi, thai phụ đã hạ sinh thành công một bé trai bụ bẫm, tròn ba cân tám!”
Hứa Ngụy Phàm theo bác sĩ vào bên trong, giây phút nhìn thấy bé con đỏ hỏn nằm trên người Linh An, hắn vỡ òa hạnh phúc. Người đàn ông kia vội lấy khăn lau mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt vợ của mình, rồi cúi đầu hôn cô gái nhỏ.
“Bảo bối, cảm ơn em!”
Linh An sụt sịt trong cuống họng, bàn tay vươn ra nắm lấy tay hắn:
“Ông xã, đau lắm đó!”
Đau thì đau thật, nhưng khi nhìn thấy tiểu bảo bối đáng yêu kia, cô lại mỉm cười hạnh phúc.
…
Bé con đầu lòng của Hứa Ngụy Phàm tên là Hứa Uy Vũ. Thằng bé càng lớn càng trắng trẻo, mập mạp, đến nay đã tròn năm tháng tuổi.
Hắn giữ lời hứa ở nhà chăm con cho Linh An. Công việc nào Hứa Ngụy Phàm cũng làm, từ thay tả đến cho dỗ con ngừng khóc, đều do một tay người đàn ông này lo liệu.
Vậy mà cái thằng nhóc kia thật không biết điều, mỗi lúc thức giấc đều giành mất vợ yêu của hắn.
Linh An cho con bú, ngón tay chạm vào bàn tay nhỏ xíu của con trai, rồi hôn nhẹ lên đó một cái. Uy Vũ giống hệt Hứa Ngụy Phàm lúc còn nhỏ, vừa nhìn đã biết từ một khuôn đúc ra rồi.
Con trai nằm trong lòng mẹ, khiến ai kia ghen tị chết được. Lúc cô mang thai hắn còn vênh mặt tự đắc, bây giờ không thể so bì nổi với Uy Vũ nữa rồi.
“Tiểu Vũ ngủ rồi, để anh bế nó ra nôi nào.”
“Suỵt! Để con nằm với em đi.”
Cứ thể, cả ngày Hứa Ngụy Phàm không thể lại gần cô vợ nhỏ của mình, hắn bèn làm ra bộ mặt oán thán. Nhưng biết làm thế nào được? Người đàn ông kia chỉ đành chờ thằng nhóc lớn thêm một xíu nữa, rồi nghĩ cách giành lại Linh An mới được!
Bình luận facebook