Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: 32: Ngủ Chung
Đỗ Ý Kiều vẫn không nuốt nổi cơn tức trong lòng.
Cô ta cứ khăng khăng việc Hứa thị chấm dứt hợp đồng với Đỗ thị là do Linh An xúi giục Hứa Ngụy Phàm nên mới quyết tâm trả thù cô.
Chỉ là ở trường Linh An luôn có Đan Nhiên bảo vệ, kế hoạch của cô ta chắc chắn không dễ dàng gì.
Trình Yến Ly tức giận không kém.
Hứa Ngụy Phàm từ chối hợp tác với MW, khỏi phải nói cô ta cũng biết nguyên nhân đằng sau là gì.
Sau hôm bữa tiệc, vì chuyện của Linh An mà Trình Yến Ly cãi nhau với cả cha và Tô Minh Trí.
Cô ta cũng giống như Đỗ Ý Kiều, xem Linh An là cái gái trong mắt, sớm ngày phải loại bỏ.
“Yến Ly, chẳng lẽ chúng ta cứ để con nhỏ đó được đắc ý mãi sao?”
Trình Yến Ly chắc chắn sẽ không dễ dãi như thế.
Cô ta đã lên sẵn kế hoạch hãm hại Linh An, chỉ là đang chờ thời cơ thích hợp để ra tay mà thôi.
Cô ta liếc mắt nhìn Đỗ Ý Kiều, khóe môi nhếch lên đầy nham hiểm:
“Không phải sắp đến ngày thành lập trường sao? Đợi đến lúc đó, tớ sẽ có món quà lớn tặng cô ta.”
Đỗ Ý Kiều dường như hiểu ra điều gì đó, cô ta nháy mắt với Trình Yến Ly, miệng mỉm cười thỏa mãn.
Hai người này chơi chung với nhau đã lâu, tâm tư của đối phương xấu xa đến mức nào, họ tự biết rõ.
“Được, cậu cần gì cứ nói tớ.
Tớ sẽ giúp hết mình.
…
Đan Nhiên đưa Linh An đến phòng y tế, xử lý mấy vết thương trên mặt.
Sau đó hai cô gái lên giảng đường học môn Ngoại Ngữ.
Linh An vẫn còn thắc mắc về câu nói của Đỗ Ý Kiều nhưng không biết hỏi ai.
Cuối cùng, cô vẫn mở lời với cô bạn thân của mình, bày tỏ những suy nghĩ trong lòng.
“Cậu có thấy lạ không? Về việc Đỗ Ý Kiều đánh tớ, chẳng lẽ có liên quan đến Hứa Ngụy Phàm.”
Đan Nhiên cười trừ, do dự không biết nên nói hay giữ im lặng.
Nhưng mà trước ánh mắt mong chờ của Linh An, cô ấy sao giấu nổi!
Đan Nhiên đành phải thất hứa với Hứa Ngụy Phàm, một mạch kể hết cho Linh An nghe.
“Chú ấy nói sẽ lấy lại công bằng cho cậu.”
Hóa ra chuyện bôi nhọ Linh An trên diễn đàn trường đều do hai cô gái kia làm.
Cô biết được thì không khỏi tức giận, còn trách Đan Nhiên vì không cho mình biết.
“Sao cậu không nói với mình mà đi nói với chú ấy?”
Đan Nhiên biết thế nào Linh An cũng bỏ qua cho hai người kia, nên nói với cô cũng bằng thừa.
Vốn dĩ cô ấy đã định thay Linh An vạch trần bộ mặt xấu xa của Trình Yến Thư và Đỗ Ý Kiều, nhưng lại bị Hứa Ngụy Phàm giành mất.
Nhưng mà cụ thể hắn đã làm gì, Đan Nhiên cũng không rõ.
Linh An bèn gọi điện thoại cho thư ký Sở, thăm dò tin tức từ phía anh ta.
Cuối cùng biết được Hứa Ngụy Phàm từ chối gia hạn hợp đồng với nhà Đỗ, bảo sao Đỗ Ý Kiều lại nổi điên lên như vậy.
Buổi chiều Linh An về nhà, lúc tắm cô soi gương, mới thấy mặt mình vẫn còn sưng, còn có vết cào nhỏ ở hai bên má.
Lúc xuống nhà ăn cơm, cô phải dặm một lớp phấn mỏng trên mặt để qua mắt ông nội và mẹ.
Tám giờ tối, Hứa Ngụy Phàm gọi điện thoại nói muốn gặp cô.
Cả ngày tăng ca ở công ty, hắn thật sự rất nhớ Linh An.
Thứ hắn cần ngay lúc này chính là một cái ôm từ cô, như vậy có thể khiến bao mệt mỏi tan biến.
Với bộ dạng của Linh An bây giờ, Hứa Ngụy Phàm tinh ý chắc chắn sẽ nhìn ra mấy vết thương trên mặt cô.
Linh An vừa mới tẩy trang, giữa tiết trời nóng nực thế này cũng không muốn thoa kem trét phấn lên mặt.
Cô khó xử, bất giác im lặng một lúc lâu.
“Em không nhớ tôi sao? Linh An à, nếu không được ôm em, tối nay tôi không ngủ được mất.”
Linh An vò đầu bứt tai, nghe hắn nói như vậy, sao cô nỡ lòng từ chối?
“Được rồi, chú chờ em một lát.”
Linh An tìm nón lưỡi trai đội lên, đi ra ngoài cổng gặp Hứa Ngụy Phàm.
Hắn vừa thấy đã ôm chầm lấy cô, hai người nép vào một góc tường trước cổng Diệp gia, hôn nhau thắm thiết.
“Chú đi làm có mệt không?”
“Không mệt! Nhưng nhớ em.”
Linh An bật cười, Hứa Ngụy Phàm thật biết cách rắc thính mà.
Sau khi yêu đương với hắn, cô mới biết những người trưởng thành không nhàm chán lắm.
Ít nhất thì Hứa Ngụy Phàm rất lãng mạn, còn nuông chiều cô từng chút một.
“Sang nhà tôi đi.”
“Để làm gì?” Linh An ngạc nhiên hỏi.
Mặc kệ thắc mắc của cô, Hứa Ngụy Phàm bế bổng cô lên, hướng về phía cổng Hứa gia.
Linh An khẽ cự, muốn hắn thả mình xuống.
Lỡ như người làm trong nhà họ Hứa thấy thì biết giải thích thế nào.
“Không sao, giúp việc đã về hết rồi.” Hắn nói vậy để Linh An yên tâm hơn.
Hứa Ngụy Phàm bế thẳng cô lên phòng ngủ của hắn.
Đây là lần đầu tiên Linh An vào đây, cô không khỏi ngạc nhiên về độ rộng của căn phòng, kể cả cách bài trí đơn giản cùng gam màu trắng xám hài hòa, nhìn thôi đã thấy thích mắt.
“Chú bế em lên đây làm gì?”
Hứa Ngụy Phàm đặt cô xuống giường, Linh An bắt đầu cảnh giác.
Hắn ngồi cạnh bên cô, bàn tay dịu dàng vuốt ve gò má trắng mịn.
Bất chợt hắn cảm thấy có gì không đúng, Linh An biết hắn đã nhìn ra sự khác thường trên gương mặt cô, bèn giật mình quay sang chỗ khác.
Hắn giữ lấy cần cổ Linh An, một tay tháo nón lưỡi trai của cô xuống.
“Mặt em sao lại bị sưng như vậy?”
Hứa Ngụy Phàm bấy giờ mới nhìn rõ mấy vết bầm trên mặt Linh An.
Cô cười cho qua chuyện, tìm đại một lý do trả lời hắn:
“Do em không cẩn thận bị ngã, mặt đập xuống sàn nên mới bị bầm.”
“Thật?” Hắn hỏi tiếp.
Linh An nhìn thẳng vào đáy mắt Hứa Ngụy Phàm, gật đầu một cách chân thành.
Hắn đành chọn cách tin tưởng cô, nhưng mà càng nhìn càng thấy xót.
“Sau này cẩn thận một chút.”
Nói rồi Hứa Ngụy Phàm cúi xuống, hôn lên khắp khuôn mặt Linh An.
Hắn còn thổi phù phù mấy cái, như để giúp cô bớt đau.
“Chú đừng làm vậy, em nhột…” Cô cười khúc khích.
Hứa Ngụy Phàm ôm Linh An ngồi lên đùi mình.
Hắn nghiêng đầu ghé sát vào tai cô, thủ thỉ:
“Linh An à, tối nay em ngủ lại đây với tôi nhé!”
Cô vội lắc đầu, không thể làm theo yêu cầu của hắn được.
Cô chợt nhớ đến cái đêm hôm đó, nghĩ Hứa Ngụy Phàm đang muốn mình.
Linh An chưa sẵn sàng lắm.
Lần đầu tiên vì rượu đã chi phối hành vi của cô, lần này không thể…
“Ngụy Phàm, em chưa sẵn sàng!”
Hứa Ngụy Phàm biết Linh An đang nghĩ gì, bất giác cười thành tiếng.
Hắn hôn lên mái tóc thơm mát mùi hương hoa hồng của cô, từ tốn giải thích:
“Không phải! Tôi chỉ đơn giản muốn ôm em ngủ thôi.”
Linh An nghe vậy vẫn còn phân vân.
Vẫn còn ông nội và mẹ nữa, cô không biết tìm lý do gì để nói với họ.
Hứa Ngụy Phàm đã đoán hết được những chuyện này, hắn đã gọi cho Đan Nhiên, nhờ vả cô ấy.
Kiếm một cái cớ để Linh An ngủ ở chỗ của Đan Nhiên, ông nội và bà Diệp sẽ không lo lắng nữa.
Chỉ thiếu mỗi sự đồng ý của Linh An, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Sau cùng cô gật đầu, đồng ý ở lại ngủ với hắn.
Hôm nay Hứa Ngụy Phàm rất mệt, nên mới muốn được ôm Linh An ngủ.
Hắn nói lời giữ lời, chỉ ôm cô và ngủ.
Linh An phát hiện ôm Hứa Ngụy Phàm dễ chịu hơn ôm gấu bông nhiều.
Hắn lấy tay làm gối kê đầu cho cô, còn để Linh An thoải mái gác chân lên đùi mình.
Trước khi ngủ, hai người còn không quên làm một nụ hôn chúc ngủ ngon siêu dễ thương nữa!.
Cô ta cứ khăng khăng việc Hứa thị chấm dứt hợp đồng với Đỗ thị là do Linh An xúi giục Hứa Ngụy Phàm nên mới quyết tâm trả thù cô.
Chỉ là ở trường Linh An luôn có Đan Nhiên bảo vệ, kế hoạch của cô ta chắc chắn không dễ dàng gì.
Trình Yến Ly tức giận không kém.
Hứa Ngụy Phàm từ chối hợp tác với MW, khỏi phải nói cô ta cũng biết nguyên nhân đằng sau là gì.
Sau hôm bữa tiệc, vì chuyện của Linh An mà Trình Yến Ly cãi nhau với cả cha và Tô Minh Trí.
Cô ta cũng giống như Đỗ Ý Kiều, xem Linh An là cái gái trong mắt, sớm ngày phải loại bỏ.
“Yến Ly, chẳng lẽ chúng ta cứ để con nhỏ đó được đắc ý mãi sao?”
Trình Yến Ly chắc chắn sẽ không dễ dãi như thế.
Cô ta đã lên sẵn kế hoạch hãm hại Linh An, chỉ là đang chờ thời cơ thích hợp để ra tay mà thôi.
Cô ta liếc mắt nhìn Đỗ Ý Kiều, khóe môi nhếch lên đầy nham hiểm:
“Không phải sắp đến ngày thành lập trường sao? Đợi đến lúc đó, tớ sẽ có món quà lớn tặng cô ta.”
Đỗ Ý Kiều dường như hiểu ra điều gì đó, cô ta nháy mắt với Trình Yến Ly, miệng mỉm cười thỏa mãn.
Hai người này chơi chung với nhau đã lâu, tâm tư của đối phương xấu xa đến mức nào, họ tự biết rõ.
“Được, cậu cần gì cứ nói tớ.
Tớ sẽ giúp hết mình.
…
Đan Nhiên đưa Linh An đến phòng y tế, xử lý mấy vết thương trên mặt.
Sau đó hai cô gái lên giảng đường học môn Ngoại Ngữ.
Linh An vẫn còn thắc mắc về câu nói của Đỗ Ý Kiều nhưng không biết hỏi ai.
Cuối cùng, cô vẫn mở lời với cô bạn thân của mình, bày tỏ những suy nghĩ trong lòng.
“Cậu có thấy lạ không? Về việc Đỗ Ý Kiều đánh tớ, chẳng lẽ có liên quan đến Hứa Ngụy Phàm.”
Đan Nhiên cười trừ, do dự không biết nên nói hay giữ im lặng.
Nhưng mà trước ánh mắt mong chờ của Linh An, cô ấy sao giấu nổi!
Đan Nhiên đành phải thất hứa với Hứa Ngụy Phàm, một mạch kể hết cho Linh An nghe.
“Chú ấy nói sẽ lấy lại công bằng cho cậu.”
Hóa ra chuyện bôi nhọ Linh An trên diễn đàn trường đều do hai cô gái kia làm.
Cô biết được thì không khỏi tức giận, còn trách Đan Nhiên vì không cho mình biết.
“Sao cậu không nói với mình mà đi nói với chú ấy?”
Đan Nhiên biết thế nào Linh An cũng bỏ qua cho hai người kia, nên nói với cô cũng bằng thừa.
Vốn dĩ cô ấy đã định thay Linh An vạch trần bộ mặt xấu xa của Trình Yến Thư và Đỗ Ý Kiều, nhưng lại bị Hứa Ngụy Phàm giành mất.
Nhưng mà cụ thể hắn đã làm gì, Đan Nhiên cũng không rõ.
Linh An bèn gọi điện thoại cho thư ký Sở, thăm dò tin tức từ phía anh ta.
Cuối cùng biết được Hứa Ngụy Phàm từ chối gia hạn hợp đồng với nhà Đỗ, bảo sao Đỗ Ý Kiều lại nổi điên lên như vậy.
Buổi chiều Linh An về nhà, lúc tắm cô soi gương, mới thấy mặt mình vẫn còn sưng, còn có vết cào nhỏ ở hai bên má.
Lúc xuống nhà ăn cơm, cô phải dặm một lớp phấn mỏng trên mặt để qua mắt ông nội và mẹ.
Tám giờ tối, Hứa Ngụy Phàm gọi điện thoại nói muốn gặp cô.
Cả ngày tăng ca ở công ty, hắn thật sự rất nhớ Linh An.
Thứ hắn cần ngay lúc này chính là một cái ôm từ cô, như vậy có thể khiến bao mệt mỏi tan biến.
Với bộ dạng của Linh An bây giờ, Hứa Ngụy Phàm tinh ý chắc chắn sẽ nhìn ra mấy vết thương trên mặt cô.
Linh An vừa mới tẩy trang, giữa tiết trời nóng nực thế này cũng không muốn thoa kem trét phấn lên mặt.
Cô khó xử, bất giác im lặng một lúc lâu.
“Em không nhớ tôi sao? Linh An à, nếu không được ôm em, tối nay tôi không ngủ được mất.”
Linh An vò đầu bứt tai, nghe hắn nói như vậy, sao cô nỡ lòng từ chối?
“Được rồi, chú chờ em một lát.”
Linh An tìm nón lưỡi trai đội lên, đi ra ngoài cổng gặp Hứa Ngụy Phàm.
Hắn vừa thấy đã ôm chầm lấy cô, hai người nép vào một góc tường trước cổng Diệp gia, hôn nhau thắm thiết.
“Chú đi làm có mệt không?”
“Không mệt! Nhưng nhớ em.”
Linh An bật cười, Hứa Ngụy Phàm thật biết cách rắc thính mà.
Sau khi yêu đương với hắn, cô mới biết những người trưởng thành không nhàm chán lắm.
Ít nhất thì Hứa Ngụy Phàm rất lãng mạn, còn nuông chiều cô từng chút một.
“Sang nhà tôi đi.”
“Để làm gì?” Linh An ngạc nhiên hỏi.
Mặc kệ thắc mắc của cô, Hứa Ngụy Phàm bế bổng cô lên, hướng về phía cổng Hứa gia.
Linh An khẽ cự, muốn hắn thả mình xuống.
Lỡ như người làm trong nhà họ Hứa thấy thì biết giải thích thế nào.
“Không sao, giúp việc đã về hết rồi.” Hắn nói vậy để Linh An yên tâm hơn.
Hứa Ngụy Phàm bế thẳng cô lên phòng ngủ của hắn.
Đây là lần đầu tiên Linh An vào đây, cô không khỏi ngạc nhiên về độ rộng của căn phòng, kể cả cách bài trí đơn giản cùng gam màu trắng xám hài hòa, nhìn thôi đã thấy thích mắt.
“Chú bế em lên đây làm gì?”
Hứa Ngụy Phàm đặt cô xuống giường, Linh An bắt đầu cảnh giác.
Hắn ngồi cạnh bên cô, bàn tay dịu dàng vuốt ve gò má trắng mịn.
Bất chợt hắn cảm thấy có gì không đúng, Linh An biết hắn đã nhìn ra sự khác thường trên gương mặt cô, bèn giật mình quay sang chỗ khác.
Hắn giữ lấy cần cổ Linh An, một tay tháo nón lưỡi trai của cô xuống.
“Mặt em sao lại bị sưng như vậy?”
Hứa Ngụy Phàm bấy giờ mới nhìn rõ mấy vết bầm trên mặt Linh An.
Cô cười cho qua chuyện, tìm đại một lý do trả lời hắn:
“Do em không cẩn thận bị ngã, mặt đập xuống sàn nên mới bị bầm.”
“Thật?” Hắn hỏi tiếp.
Linh An nhìn thẳng vào đáy mắt Hứa Ngụy Phàm, gật đầu một cách chân thành.
Hắn đành chọn cách tin tưởng cô, nhưng mà càng nhìn càng thấy xót.
“Sau này cẩn thận một chút.”
Nói rồi Hứa Ngụy Phàm cúi xuống, hôn lên khắp khuôn mặt Linh An.
Hắn còn thổi phù phù mấy cái, như để giúp cô bớt đau.
“Chú đừng làm vậy, em nhột…” Cô cười khúc khích.
Hứa Ngụy Phàm ôm Linh An ngồi lên đùi mình.
Hắn nghiêng đầu ghé sát vào tai cô, thủ thỉ:
“Linh An à, tối nay em ngủ lại đây với tôi nhé!”
Cô vội lắc đầu, không thể làm theo yêu cầu của hắn được.
Cô chợt nhớ đến cái đêm hôm đó, nghĩ Hứa Ngụy Phàm đang muốn mình.
Linh An chưa sẵn sàng lắm.
Lần đầu tiên vì rượu đã chi phối hành vi của cô, lần này không thể…
“Ngụy Phàm, em chưa sẵn sàng!”
Hứa Ngụy Phàm biết Linh An đang nghĩ gì, bất giác cười thành tiếng.
Hắn hôn lên mái tóc thơm mát mùi hương hoa hồng của cô, từ tốn giải thích:
“Không phải! Tôi chỉ đơn giản muốn ôm em ngủ thôi.”
Linh An nghe vậy vẫn còn phân vân.
Vẫn còn ông nội và mẹ nữa, cô không biết tìm lý do gì để nói với họ.
Hứa Ngụy Phàm đã đoán hết được những chuyện này, hắn đã gọi cho Đan Nhiên, nhờ vả cô ấy.
Kiếm một cái cớ để Linh An ngủ ở chỗ của Đan Nhiên, ông nội và bà Diệp sẽ không lo lắng nữa.
Chỉ thiếu mỗi sự đồng ý của Linh An, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Sau cùng cô gật đầu, đồng ý ở lại ngủ với hắn.
Hôm nay Hứa Ngụy Phàm rất mệt, nên mới muốn được ôm Linh An ngủ.
Hắn nói lời giữ lời, chỉ ôm cô và ngủ.
Linh An phát hiện ôm Hứa Ngụy Phàm dễ chịu hơn ôm gấu bông nhiều.
Hắn lấy tay làm gối kê đầu cho cô, còn để Linh An thoải mái gác chân lên đùi mình.
Trước khi ngủ, hai người còn không quên làm một nụ hôn chúc ngủ ngon siêu dễ thương nữa!.
Bình luận facebook