Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: 39: Hôn Mười Cái
Sau kỳ thi cuối kỳ, Linh An tập trung luyện tập vũ đạo cho tiết mục nhảy chào mừng lễ kỷ niệm thành lập trường đại học Bắc Thành.
Chiều nay mới có buổi tập ở câu lạc bộ, nên sáng ra cô vẫn ở nhà, thư thái nằm trên giường, nghe nhạc.
Hứa Ngụy Phàm gọi điện thoại đến, bảo cô sang nhà của hắn.
Hai ngày nay hắn bận nghiên cứu hướng triển khai cho dự án mới cho Hứa thị, hôm nào cũng đến tối mò mới về nhà.
Hứa Ngụy Phàm không được gặp Linh An, trong lòng cứ thấy trống trãi.
“Hôm qua chú thức khuya thì tranh thủ ngủ thêm một lúc đi.
Ông nội còn đang ở nhà, em không sang đâu.”
“Sang đây đi, tôi xin phép ông nội rồi.”
“…”
Hết nói lại Hứa Ngụy Phàm, cô chỉ đành nghe theo lời người đàn ông này.
Linh An vẫn còn nhớ chuyện hắn kì kèo đòi hôn mười cái mới chịu chui ra khỏi gầm giường, cô bèn lục lọi ngăn kéo tủ, lấy ra tuýp thuốc nhuộm tóc lần trước mua trong siêu thị.
Linh An chào ông nội, rồi mới sang nhà họ Hứa.
Hứa Ngụy Phàm tự mình ra mở cửa cho cô, vừa nhìn thấy Linh An, hắn đã ôm chầm lấy, hít hà một hơi cho thỏa nỗi nhớ.
“Thả em ra, mọi người đang nhìn chúng ta kìa.”.
ngôn tình hay
“Hửm? Có ai nhìn đâu chứ?”
Mấy người giúp việc đang dọn dẹp ngoài sân nghe Hứa Ngụy Phàm nói vậy liền quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như không thấy.
Nhưng mọi người cứ tủm tỉm cười khiến Linh An vô cùng ngượng ngùng, cô vội kéo hắn vào trong nhà, khuôn mặt lúc này đã đỏ ửng lên như trái cà chua chín.
“Chỉ biết bắt nạt em là giỏi!” Cô khẽ mắng hắn.
“Ai dám bắt nạt em hử? Tên đó ở đâu? Em nói tôi biết, tôi giúp em xử lý hắn.”
Hứa Ngụy Phàm hiên ngang đáp lại, còn không quên cúi đầu hôn mạnh vào hai bên má mềm mại của Linh An.
“Hừ, ở ngay trước mặt đấy.” Cô vừa nói vừa chỉ tay vào ngực hắn.
Hứa Ngụy Phàm phải bật cười vì hành động quá đỗi đáng yêu này.
Linh An lại cứ nhìn chằm chằm vào mặt hắn, hai mắt cô tròn xoe, hồn nhiên nói:
“Này, sáng nay chú quên cạo râu à?”
“Không phải quên, mà đang đợi em qua cạo râu giúp tôi.”
Linh An phồng má, lắc đầu.
Hứa Ngụy Phàm làm bộ không thấy, trực tiếp bế thốc cô đi lên phòng ngủ của hắn.
“Em không biết đâu.
Chẳng may em lỡ tay làm chú bị thương thì thế nào?”
“Cũng không sao.
Tôi sẽ không bắt đền đâu.”
Hứa Ngụy Phàm chỉ cho Linh An cách dùng dao cạo, cô nghe sơ qua đã hiểu.
Chờ sau khi hắn rửa xong mặt, Linh An liền bôi bọt cạo râu lên, rồi bắt đầu cạo râu cho hắn.
Hứa Ngụy Phàm để Linh An ngồi lên đùi của mình, một tay cô đặt trên trán hắn, cố định phần cơ mặt, tay còn lại di chuyển con dao cạo đi khắp cằm.
Tư thế này có chút khó khăn, Hứa Ngụy Phàm lưu manh này thi thoảng còn dùng tay chọc vào eo cô.
Linh An nhíu mày cảnh cáo hắn ngồi nghiêm túc.
Người đàn ông này, thật sự không cần mạng nữa sao?
Chật vật mãi mới xong, Linh An lau đi phần bọt cạo râu thừa, rồi bảo Hứa Ngụy Phàm đi rửa mặt.
“Em ăn sáng chưa?”
Cô khẽ gật đầu, rồi hỏi hắn:
“Chú ăn chưa?”
“Chưa ăn.
Thế nên bây giờ đang rất đói.” Hắn vừa nói vừa nhìn cô, biểu cảm rất kỳ lạ.
Linh An trừng mắt, hỏi:
“Đói thì xuống nhà ăn sáng đi.
Chú nhìn em làm gì?”
Hứa Ngụy Phàm bất ngờ đẩy Linh An nằm xuống giường, sau đó chống tay sang hai bên, từ từ cúi xuống:
“Hôn mười cái, nhớ không? Bao nhiêu đó cũng đủ no rồi.”
Hôm đó cô chỉ hứa liều với hắn thôi, cái tên này thật sự nghiêm túc bắt cô hôn mười cái sao?
“Xùy, ai thèm hôn chú.”
Hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt cô, Linh An chột dạ quay mặt sang chỗ khác.
Ban nãy… cô chỉ lỡ lời thôi mà!
“Mới nói gì hửm?”
“A… em nói bây giờ em lập tức hôn chú.”
Cô ưỡn người về phía trước, choàng tay ôm lấy cổ hắn.
Linh An chu cái miệng nhỏ hôn lên môi người đàn ông này, rồi hôn sang hai bên má và chóp mũi.
“Thiếu một cái!”
“Đủ rồi, chú đừng có xạo em.” Cô nhăn mặt, bày ra biểu cảm giận dỗi hết sức trẻ con.
Hứa Ngụy Phàm xoay người nằm xuống giường, hắn để Linh An nằm trên ngực mình.
Cô chợt nhớ đến tuýp thuốc nhuộm tóc đang đặt trong túi xách của mình, bèn nghĩ ngợi kế hoạch “trả thù” hắn.
“Ngụy Phàm, sao dạo này tóc chú khô quá vậy?”
“Khô sao? Tôi thấy vẫn bình thường mà.”
“Khô thật đó.” Cô luồn tay vào tóc hắn, gật đầu cảm thán.
Linh An ngập ngừng một lúc, rồi đề nghị:
“Hay là em giúp chú gội đầu nhé.
Hôm trước em vừa mua kem dưỡng tóc, để em cho chú dùng thử.”
Hứa Ngụy Phàm không muốn làm cô mất hứng, bất đắc dĩ gật đầu.
Hôm trước là mặt nạ dưỡng da, hôm nay lại là kem dưỡng tóc.
Không biết Linh An còn bao nhiêu món đồ muốn hắn dùng thử nữa đây?
Nhận được sự đồng ý từ hắn, Linh An vui mừng ra mặt.
Cô bảo hắn ngồi ở đây đợi, còn mình hí hoáy đi chuẩn bị đồ nghề.
Linh An gội đầu cho Hứa Ngụy Phàm, rồi bảo hắn nằm xuống thư giãn, để mình mát xa da đầu.
Công việc này đòi hỏi nhiều thời gian, cô nói hắn cứ nằm chợp mắt một lát cho khỏe.
Đổ thuốc nhuộm tóc ra chiếc bát nhựa, Linh An phải gồng mình để không cười phá lên.
Cô chải tóc, từng bước đắp thuốc lên mái tóc đen nhánh kia.
“Linh An, sao nó lại có cảm giác ran rát vậy?” Hắn nói nho nhỏ, liu hiu như sắp ngủ.
“Không sao đâu, đây là tác dụng của kem dưỡng tóc thôi.
Chú cứ tin em đi!”.
Chiều nay mới có buổi tập ở câu lạc bộ, nên sáng ra cô vẫn ở nhà, thư thái nằm trên giường, nghe nhạc.
Hứa Ngụy Phàm gọi điện thoại đến, bảo cô sang nhà của hắn.
Hai ngày nay hắn bận nghiên cứu hướng triển khai cho dự án mới cho Hứa thị, hôm nào cũng đến tối mò mới về nhà.
Hứa Ngụy Phàm không được gặp Linh An, trong lòng cứ thấy trống trãi.
“Hôm qua chú thức khuya thì tranh thủ ngủ thêm một lúc đi.
Ông nội còn đang ở nhà, em không sang đâu.”
“Sang đây đi, tôi xin phép ông nội rồi.”
“…”
Hết nói lại Hứa Ngụy Phàm, cô chỉ đành nghe theo lời người đàn ông này.
Linh An vẫn còn nhớ chuyện hắn kì kèo đòi hôn mười cái mới chịu chui ra khỏi gầm giường, cô bèn lục lọi ngăn kéo tủ, lấy ra tuýp thuốc nhuộm tóc lần trước mua trong siêu thị.
Linh An chào ông nội, rồi mới sang nhà họ Hứa.
Hứa Ngụy Phàm tự mình ra mở cửa cho cô, vừa nhìn thấy Linh An, hắn đã ôm chầm lấy, hít hà một hơi cho thỏa nỗi nhớ.
“Thả em ra, mọi người đang nhìn chúng ta kìa.”.
ngôn tình hay
“Hửm? Có ai nhìn đâu chứ?”
Mấy người giúp việc đang dọn dẹp ngoài sân nghe Hứa Ngụy Phàm nói vậy liền quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như không thấy.
Nhưng mọi người cứ tủm tỉm cười khiến Linh An vô cùng ngượng ngùng, cô vội kéo hắn vào trong nhà, khuôn mặt lúc này đã đỏ ửng lên như trái cà chua chín.
“Chỉ biết bắt nạt em là giỏi!” Cô khẽ mắng hắn.
“Ai dám bắt nạt em hử? Tên đó ở đâu? Em nói tôi biết, tôi giúp em xử lý hắn.”
Hứa Ngụy Phàm hiên ngang đáp lại, còn không quên cúi đầu hôn mạnh vào hai bên má mềm mại của Linh An.
“Hừ, ở ngay trước mặt đấy.” Cô vừa nói vừa chỉ tay vào ngực hắn.
Hứa Ngụy Phàm phải bật cười vì hành động quá đỗi đáng yêu này.
Linh An lại cứ nhìn chằm chằm vào mặt hắn, hai mắt cô tròn xoe, hồn nhiên nói:
“Này, sáng nay chú quên cạo râu à?”
“Không phải quên, mà đang đợi em qua cạo râu giúp tôi.”
Linh An phồng má, lắc đầu.
Hứa Ngụy Phàm làm bộ không thấy, trực tiếp bế thốc cô đi lên phòng ngủ của hắn.
“Em không biết đâu.
Chẳng may em lỡ tay làm chú bị thương thì thế nào?”
“Cũng không sao.
Tôi sẽ không bắt đền đâu.”
Hứa Ngụy Phàm chỉ cho Linh An cách dùng dao cạo, cô nghe sơ qua đã hiểu.
Chờ sau khi hắn rửa xong mặt, Linh An liền bôi bọt cạo râu lên, rồi bắt đầu cạo râu cho hắn.
Hứa Ngụy Phàm để Linh An ngồi lên đùi của mình, một tay cô đặt trên trán hắn, cố định phần cơ mặt, tay còn lại di chuyển con dao cạo đi khắp cằm.
Tư thế này có chút khó khăn, Hứa Ngụy Phàm lưu manh này thi thoảng còn dùng tay chọc vào eo cô.
Linh An nhíu mày cảnh cáo hắn ngồi nghiêm túc.
Người đàn ông này, thật sự không cần mạng nữa sao?
Chật vật mãi mới xong, Linh An lau đi phần bọt cạo râu thừa, rồi bảo Hứa Ngụy Phàm đi rửa mặt.
“Em ăn sáng chưa?”
Cô khẽ gật đầu, rồi hỏi hắn:
“Chú ăn chưa?”
“Chưa ăn.
Thế nên bây giờ đang rất đói.” Hắn vừa nói vừa nhìn cô, biểu cảm rất kỳ lạ.
Linh An trừng mắt, hỏi:
“Đói thì xuống nhà ăn sáng đi.
Chú nhìn em làm gì?”
Hứa Ngụy Phàm bất ngờ đẩy Linh An nằm xuống giường, sau đó chống tay sang hai bên, từ từ cúi xuống:
“Hôn mười cái, nhớ không? Bao nhiêu đó cũng đủ no rồi.”
Hôm đó cô chỉ hứa liều với hắn thôi, cái tên này thật sự nghiêm túc bắt cô hôn mười cái sao?
“Xùy, ai thèm hôn chú.”
Hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt cô, Linh An chột dạ quay mặt sang chỗ khác.
Ban nãy… cô chỉ lỡ lời thôi mà!
“Mới nói gì hửm?”
“A… em nói bây giờ em lập tức hôn chú.”
Cô ưỡn người về phía trước, choàng tay ôm lấy cổ hắn.
Linh An chu cái miệng nhỏ hôn lên môi người đàn ông này, rồi hôn sang hai bên má và chóp mũi.
“Thiếu một cái!”
“Đủ rồi, chú đừng có xạo em.” Cô nhăn mặt, bày ra biểu cảm giận dỗi hết sức trẻ con.
Hứa Ngụy Phàm xoay người nằm xuống giường, hắn để Linh An nằm trên ngực mình.
Cô chợt nhớ đến tuýp thuốc nhuộm tóc đang đặt trong túi xách của mình, bèn nghĩ ngợi kế hoạch “trả thù” hắn.
“Ngụy Phàm, sao dạo này tóc chú khô quá vậy?”
“Khô sao? Tôi thấy vẫn bình thường mà.”
“Khô thật đó.” Cô luồn tay vào tóc hắn, gật đầu cảm thán.
Linh An ngập ngừng một lúc, rồi đề nghị:
“Hay là em giúp chú gội đầu nhé.
Hôm trước em vừa mua kem dưỡng tóc, để em cho chú dùng thử.”
Hứa Ngụy Phàm không muốn làm cô mất hứng, bất đắc dĩ gật đầu.
Hôm trước là mặt nạ dưỡng da, hôm nay lại là kem dưỡng tóc.
Không biết Linh An còn bao nhiêu món đồ muốn hắn dùng thử nữa đây?
Nhận được sự đồng ý từ hắn, Linh An vui mừng ra mặt.
Cô bảo hắn ngồi ở đây đợi, còn mình hí hoáy đi chuẩn bị đồ nghề.
Linh An gội đầu cho Hứa Ngụy Phàm, rồi bảo hắn nằm xuống thư giãn, để mình mát xa da đầu.
Công việc này đòi hỏi nhiều thời gian, cô nói hắn cứ nằm chợp mắt một lát cho khỏe.
Đổ thuốc nhuộm tóc ra chiếc bát nhựa, Linh An phải gồng mình để không cười phá lên.
Cô chải tóc, từng bước đắp thuốc lên mái tóc đen nhánh kia.
“Linh An, sao nó lại có cảm giác ran rát vậy?” Hắn nói nho nhỏ, liu hiu như sắp ngủ.
“Không sao đâu, đây là tác dụng của kem dưỡng tóc thôi.
Chú cứ tin em đi!”.
Bình luận facebook