Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 14
Mục Nhạc rốt cuộc nằm không yên, dứt khoát một phen xốc chăn lên, xuống giường.
Vừa mới rạng sáng 1 giờ, sắc trời vẫn còn đen kịt một mảnh. Anh cứ như vậy ăn mặc áo ngủ đi tới bên cửa sổ, kéo cửa sổ ra, quần áo đơn bạc đứng trước gió thu nhưng lại không cảm giác được nửa điểm lạnh lẽo.
Trong đầu vẫn rối loạn lung tung, anh mơ hồ cảm thấy giống như có thứ gì đó đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự khống chế, rối loạn, anh lại không biết làm thế nào để có thể đem hết thảy trở lại ban đầu. Anh bỗng nghĩ tới lúc trước khi cô gái nhỏ nắm lấy vạt áo anh, ngẩng mặt hỏi anh: "Như vậy —— còn chú?"
Lúc ấy anh gần như có chút luống cuống tay chân, cứng đờ trả lời xong, sau đó liền vội vội vàng vàng chuyển đề tài, căn bản không dám lại đi nghĩ cái gì, hiện tại anh một mình yên tĩnh, rốt cuộc mới có chút hốt hoảng nhớ lại —— cô khi đó, dường như còn có lời muốn nói nói.
Cô muốn nói cái gì? Anh không biết, nhưng anh hiện tại còn có thể nhớ rõ cô khi đó nắm chặt lấy vạt áo chính mình dùng sức đến mức tay trắng bệch, nơi đáy mắt cô còn có thận trọng cùng thấp thỏm.
Cô thận trọng thấp thỏm cái gì, lại vì cái gì bỗng nhiên muốn hỏi anh...... Có phải hay không thích cô? Chẳng lẽ cô cho rằng —— anh chán ghét cô?
Buổi chiều, cô không lên giường ngủ mà lại muốn ngủ ở trên sô pha, chỉ sợ cũng không phải không nghe lời, mà là... biết anh không thích người khác chạm vào đồ của mình, sợ ngủ trên giường anh sẽ chọc anh không cao hứng đi? Mục Nhạc giống như đột nhiên ý thức được gì đó, lập tức nhíu mày.
Trước khi anh xuất ngoại, cô rõ ràng là thích nhất ở trong lòng anh, ở trên giường anh cọ cọ. Cô cũng sớm biết, đồ của anh, đối với cô trước nay đều không có cái gì cấm kỵ —— là anh rời đi quá lâu, lâu đến nỗi làm cô đều quên mất những cái ngày ở chung đó?
Mục Nhạc bỗng cảm thấy như có chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, cả người đều lạnh hoàn toàn, không còn khô nóng lúc trước.
Mục Nhạc đêm nay ngủ không xong, nửa đêm bừng tỉnh sau đó tắm rửa một cái, đứng trước gió một lát, cuối cùng lại nằm trở về giường, bực bội miễn cưỡng vào ngủ, tới hơn 5 giờ lại một lần nữa tỉnh lại, sau đó thật sự là ngủ không được nữa, dứt khoát rời giường đi ra ngoài chạy một vòng, trở về tắm rửa rồi ăn sáng, tới 7 giờ rốt cục không nhịn xuống được nữa, đặt bát xuống gọi điện thoại cho Diệp Dung.
Lúc này cô hẳn là đã rời giường chuẩn bị đi học? Ngày hôm qua mắc mưa, cũng không biết hiện tại có bị cảm lạnh không.
Không biết vì cái gì, điện thoại reo một khắc mới được kết nối, người đàn ông luôn luôn trầm ổn thong dong lúc này cư nhiên trong nháy mắt trở nên khẩn trương thấp thỏm, vừa mới mở miệng kêu một tiếng "A Dung", lại nghe được đầu kia truyền đến một một thanh âm rõ ràng có chút xa lạ.
"Cháu là bạn cùng phòng của Dung Dung, Dung Dung phát sốt."
......
"Mọi người mặc tốt quần áo cho cô ấy, tôi lập tức qua đấy!"
Người đàn ông đầu kia vội vàng nói xong câu đó, cũng dứt khoát cắt đứt điện thoại, trong thanh âm dường như tràn đầy khẩn trương cùng đau lòng làm cho người không có quan hệ như cô nghe xong cũng nhịn không được có chút rung động...... Từ Gia buông điện thoại Diệp Dung xuống, nhịn không được hơi nhíu mày, lại rất nhanh lắc lắc đầu đem mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đó ném ra, tiếp đó Trần Hiểu Nhu cùng Thẩm Hân cẩn thận giúp Diệp Dung mặc vào bộ quần áo thật dày.
Diệp Dung vẫn không có tỉnh, cô ngủ quá sâu, nếu không phải cô mơ mơ màng màng tựa hồ còn thoáng có chút phối hợp động tác, thì các cô dường như đều cho rằng cô lúc này đã là hôn mê chứ không phải ngủ nữa rồi. Mấy cô gái lại lo lắng sợ hãi, nhất thời tay chân đều có chút rối loạn, phí không ít công phu mới miễn cưỡng đổi xong quần áo cho Diệp Dung, chỉ chốc lát sau, cửa phòng ngủ đã bị gõ vang lên.
Thẩm Hân chạy vội đi mở cửa, đi nhanh nên suýt chút nữa thì đâm vào người đàn ông vừa vặn bước vào cửa. Cô chạy nhanh sang bên cạnh nhường đường, người đàn ông cũng không có nhìn cô, đảo mắt đã đi qua người cô. Thẩm Hân vỗ ngực lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đi theo sau Mục Nhạc, vội vàng cùng nhau đuổi kịp tới chỗ dì quản lý.
"Cảm ơn mọi người, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện." Cô gái nhỏ đã mặc tốt quần áo, lại vẫn nhắm mắt; khuôn mặt tái nhợt đỏ ửng không khỏe, ăn mặc thật dày, nhưng lại giống như không tự giác mà hơi run.... Mục Nhạc chỉ nhìn thoáng qua liền lo lắng đến lợi hại, lập tức cởi áo khoác của mình ra, khom lưng đem cô ôm lên, sau đó lại đem áo khoác của mình nửa che khuất đầu cô nhằm ngăn cản gió bên ngoài có khả năng thổi tới, một bên nói cảm ơn một bên nhanh chóng đi ra cửa, rồi đột nhiên rồi hơi hơi dừng một chút, đối với vẻ mặt lo lắng của ba cô gái kia đọc ra một dãy số, "Đây là số điện thoại của tôi, ở trường học nếu A Dung có chuyện gì thì mọi người liên lạc với tôi."
Anh nói xong, lập tức không chút do dự xoay người đi ra cửa. Anh rõ ràng có chút gấp, đi cực nhanh, bước đi lại rất vững vàng, ổn định, vững chắc ôm cô gái nhỏ trong lòng, cẩn thận dùng áo khoác của mình bao lấy cô, không để cô nửa điểm bị gió thổi.
......
Diệp Dung cảm thấy chính mình trước sau hôn mê trầm trọng, không biết chính mình đã ngủ bao lâu, cũng không nhớ rõ đến tột cùng đã mơ cái gì, chỉ cảm thấy ở trong mộng đần độn mà trầm trầm phù phù, muốn tỉnh lại nhưng làm thế nào cũng không thể mở mắt. Cũng không biết đến tột cùng qua bao lâu, rốt cuộc mới cảm thấy mí mắt lại có thể nghe chính mình sai khiến, có chút lao lực từng chút từng chút một mở mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là trần nhà màu trắng, ngay sau đó trong lỗ mũi liền chui vào một cỗ mùi nước sát trùng quen thuộc.
"Dung Dung tỉnh?" Bạn cùng phòng quan tâm mang theo kinh hỉ, thanh âm rất nhanh liền vang lên.
Diệp Dung theo bản năng lên tiếng, hơi hơi xoay đầu, nhanh chóng liền thấy được bố trí quen thuộc xung quanh —— giường bệnh được sắp hàng chỉnh tề, đối diện có một người bệnh đang được y ta ghim kim cho, còn có vây quanh mép giường chính mình là ba cô bạn cùng phòng.
Cô gái nhỏ đáy mắt mờ mịt rốt cuộc từng chút từng chút một chậm rãi tan đi —— bệnh viện này, nàng thật sự đã quá quen thuộc.
"Tớ... sinh bệnh?" Diệp Dung mở miệng, mới ý thức được thanh âm của mình khô khốc đến có chút dọa người.
"Có chút nóng, cậu cẩn thận một chút, uống chậm thôi." Trần Hiểu Nhu đã nhanh nhẹn đưa cốc nước tới bên miệng cô, Thẩm Hân thấy cô nằm không tiện, chạy nhanh đi tìm ống hút lại đây. Thấy cô thuận lợi uống nước, Từ Gia ở một bên ngẩng đầu nhìn cô còn chưa uống xong nước, giải thích: "Chúng tớ buổi sáng dậy, phát hiện cậu phát sốt."
Diệp Dung hơi hơi ngẩn ra một chút, ngay sau đó nhìn nhóm bạn cùng phòng đang lộ ra vẻ lo lắng, hơi trấn an ý vị cười, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn các cậu đưa tớ đến bệnh viện, còn chăm sóc tớ lâu như vậy, tớ không có việc gì."
Vừa rồi cô có chú ý tới, ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng trưng, hẳn là không phải sáng sớm —— các cô ấy chiếu cố mình lâu như vậy, cô thật sự có chút áy náy.
Trần Hiểu Như nhất tàng không được lời nói, vừa nghe cô nói như vậy, liền ghé vào bên người cô kêu than oán giận: "Cậu buổi sáng có gọi thế nào không tỉnh, hù chết chúng tớ! Bất quá không phải chúng tớ đưa cậu tới, là người kia, chú Mục Tiêu đưa cậu tới!"
"Chú nhỏ?" Diệp Dung kinh ngạc một chút, lập tức cảm thấy trong đầu hỗn loạn, "Chú ấy như thế nào lại......"
"Chú ấy buổi sáng gọi điện thoại cho cậu, chúng tớ nói cho chú ấy biết cậu phát sốt, chú ấy liền vội vội vàng vàng chạy tới." Thẩm Hân bổ sung, "Trước đó đều là chú ấy chăm sóc cậu, chúng tớ kết thúc tiết học mới tới đây, thì chú ấy đi làm."
Khi mấy người đang mải nói chuyện, một thân ảnh cao lớn đã từ cửa tiến vào, ba người Từ Gia ngồi vây quanh giường không có chú ý, Diệp Dung đang nằm là người phát hiện đầu tiên, ngoan ngoãn hướng anh cười cười, vẻ mặt tràn đầy áy náy:
"Chú nhỏ, thật xin lỗi làm ảnh hưởng đến công việc của người."
Thần sắc của cô, trong thanh âm, vẫn lại mang theo thận trọng cùng áy náy. Mục Nhạc sắc mặt lập tức trầm xuống, lại ngại nhóm bạn cùng phòng của cô cũng ở đây, khó mở lời, trầm mặc đem túi xách trong tay đưa cho ba cô gái ở mép giường:
"Vất vả cho các cháu rồi, đều ăn một chút gì đi."
Mấy cô gái thức thời nhường cho anh một cái ghế ở mép giường, anh lại không có ngồi xuống, ngược lại xách theo cái túi còn lại đặt lên bàn cạnh đầu giường, sau đó hơi khom người duỗi tay sờ trán cô, thấy tựa hồ vẫn còn có chút nóng, nhịn không được nhíu nhíu mày, lúc này mới lại đem đầu giường nâng cao một chút để Diệp Dung ngồi dậy, lại đặt thêm gối ra sau lưng để cô làm điểm tựa, thấy cô dựa thoải mái một chút, lúc này mới lấy ra từ trong cái túi kia một bát cháo còn nóng, trầm giọng nói:
"Ăn một chút."
Diệp Dung ngoan ngoãn đáp ứng, muốn duỗi tay ra nhận lấy mới bỗng ý thức được chính mình còn đang truyền nước, một bàn tay căn bản đã không thể ăn cơm, cắn môi hơi hơi do dự trong chốc lát, đang muốn quay đầu hướng bạn cùng phòng xin trợ giúp, còn chưa kịp làm gì, thì thấy Mục Nhạc đã ngồi trên đầu giường mà không có ngồi xuống ghế kia, một tay bưng bát cháo, tay kia đã cầm thìa múc cháo đưa tới bên miệng mình.
Diệp Dung ngẩn người, vừa nhấc đầu liền đụng phải ánh mắt sâu thẳm của anh, hơi hơi cứng đờ, lại không tự chủ được mà mở miệng, cúi đầu ăn ngụm cháo kia.
Cô gái nhỏ bị bệnh phản ứng tựa hồ hơi có chút trì độn, động tác cũng chậm lại không ít, Mục Nhạc cũng không thúc giục, kiên nhẫn đợi cô một chút một nhai kỹ nuốt chậm ăn hết, lúc này mới lại múc tiếp thìa thứ hai, thậm chí còn cúi đầu, hơi hơi thổi thìa cháo đang nóng hôi hổi.
Hai người ở giữa ai cũng không nói gì, không khí dị thường an tĩnh, lại kỳ lạ làm người ta cảm thấy như thế nào đều không thể chen vào lời nào. Nhóm bạn cùng phòng liếc mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng rời xa giường bệnh một chút, tiến lên cùng nhau ôm đóng gói cơm trưa lại rồi rời đi.
Lượng cơm Diệp Dung ăn vốn dĩ cũng không nhiều, huống chi còn đang bệnh, lại càng không có tâm trạng ăn uống, rất nhanh đã phe phẩy đầu nói chính mình ăn no. Mục Nhạc nhìn bát cháo còn dư lại hơn phân nửa, ở trước mặt cô khó có được mà có chút cường ngạnh, chính là lại ép cô ăn thêm một phần ba nữa, lúc này mới thu dọn để cô nằm xuống. Rồi sau đó anh lại giơ tay sờ trán cô, ngay sau đó đứng dậy đi đến đầu giường bên kia, ngẩng đầu nhìn còn dư lại nửa non bình nước muối, cúi đầu nhìn tay cô.
Bàn tay thon dài một mảnh tái nhợt, kim tiêm xuyên thủng làn da, dùng băng dính chuyên dụng cố định lại, thoạt nhìn dường như có chút ghê người.
Anh hơi hơi dừng một chút, duỗi tay sờ sờ tay cô —— lạnh lẽo đến mức có chút thấm người.
Trên cổ tay bỗng được phủ lên một mảnh ấm áp, cùng với lạnh lẽo của tay mình hoàn toàn tương phản, Diệp Dung hơi hơi kinh ngạc một chút, theo bản năng muốn giãy giụa rút về tay, lại lập tức bị anh dễ như trở bàn tay cố định ngăn lại. Cô nghiêng đầu nhìn, thì thấy bàn tay to rộng kia tránh đi kim tiêm, thật cẩn thận đem tay chính mình che lại, sự ấm áp dường như theo da thịt từ lòng bàn tay anh từng chút từng chút một truyền tới mạch máu của mình.
Vừa mới rạng sáng 1 giờ, sắc trời vẫn còn đen kịt một mảnh. Anh cứ như vậy ăn mặc áo ngủ đi tới bên cửa sổ, kéo cửa sổ ra, quần áo đơn bạc đứng trước gió thu nhưng lại không cảm giác được nửa điểm lạnh lẽo.
Trong đầu vẫn rối loạn lung tung, anh mơ hồ cảm thấy giống như có thứ gì đó đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự khống chế, rối loạn, anh lại không biết làm thế nào để có thể đem hết thảy trở lại ban đầu. Anh bỗng nghĩ tới lúc trước khi cô gái nhỏ nắm lấy vạt áo anh, ngẩng mặt hỏi anh: "Như vậy —— còn chú?"
Lúc ấy anh gần như có chút luống cuống tay chân, cứng đờ trả lời xong, sau đó liền vội vội vàng vàng chuyển đề tài, căn bản không dám lại đi nghĩ cái gì, hiện tại anh một mình yên tĩnh, rốt cuộc mới có chút hốt hoảng nhớ lại —— cô khi đó, dường như còn có lời muốn nói nói.
Cô muốn nói cái gì? Anh không biết, nhưng anh hiện tại còn có thể nhớ rõ cô khi đó nắm chặt lấy vạt áo chính mình dùng sức đến mức tay trắng bệch, nơi đáy mắt cô còn có thận trọng cùng thấp thỏm.
Cô thận trọng thấp thỏm cái gì, lại vì cái gì bỗng nhiên muốn hỏi anh...... Có phải hay không thích cô? Chẳng lẽ cô cho rằng —— anh chán ghét cô?
Buổi chiều, cô không lên giường ngủ mà lại muốn ngủ ở trên sô pha, chỉ sợ cũng không phải không nghe lời, mà là... biết anh không thích người khác chạm vào đồ của mình, sợ ngủ trên giường anh sẽ chọc anh không cao hứng đi? Mục Nhạc giống như đột nhiên ý thức được gì đó, lập tức nhíu mày.
Trước khi anh xuất ngoại, cô rõ ràng là thích nhất ở trong lòng anh, ở trên giường anh cọ cọ. Cô cũng sớm biết, đồ của anh, đối với cô trước nay đều không có cái gì cấm kỵ —— là anh rời đi quá lâu, lâu đến nỗi làm cô đều quên mất những cái ngày ở chung đó?
Mục Nhạc bỗng cảm thấy như có chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, cả người đều lạnh hoàn toàn, không còn khô nóng lúc trước.
Mục Nhạc đêm nay ngủ không xong, nửa đêm bừng tỉnh sau đó tắm rửa một cái, đứng trước gió một lát, cuối cùng lại nằm trở về giường, bực bội miễn cưỡng vào ngủ, tới hơn 5 giờ lại một lần nữa tỉnh lại, sau đó thật sự là ngủ không được nữa, dứt khoát rời giường đi ra ngoài chạy một vòng, trở về tắm rửa rồi ăn sáng, tới 7 giờ rốt cục không nhịn xuống được nữa, đặt bát xuống gọi điện thoại cho Diệp Dung.
Lúc này cô hẳn là đã rời giường chuẩn bị đi học? Ngày hôm qua mắc mưa, cũng không biết hiện tại có bị cảm lạnh không.
Không biết vì cái gì, điện thoại reo một khắc mới được kết nối, người đàn ông luôn luôn trầm ổn thong dong lúc này cư nhiên trong nháy mắt trở nên khẩn trương thấp thỏm, vừa mới mở miệng kêu một tiếng "A Dung", lại nghe được đầu kia truyền đến một một thanh âm rõ ràng có chút xa lạ.
"Cháu là bạn cùng phòng của Dung Dung, Dung Dung phát sốt."
......
"Mọi người mặc tốt quần áo cho cô ấy, tôi lập tức qua đấy!"
Người đàn ông đầu kia vội vàng nói xong câu đó, cũng dứt khoát cắt đứt điện thoại, trong thanh âm dường như tràn đầy khẩn trương cùng đau lòng làm cho người không có quan hệ như cô nghe xong cũng nhịn không được có chút rung động...... Từ Gia buông điện thoại Diệp Dung xuống, nhịn không được hơi nhíu mày, lại rất nhanh lắc lắc đầu đem mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đó ném ra, tiếp đó Trần Hiểu Nhu cùng Thẩm Hân cẩn thận giúp Diệp Dung mặc vào bộ quần áo thật dày.
Diệp Dung vẫn không có tỉnh, cô ngủ quá sâu, nếu không phải cô mơ mơ màng màng tựa hồ còn thoáng có chút phối hợp động tác, thì các cô dường như đều cho rằng cô lúc này đã là hôn mê chứ không phải ngủ nữa rồi. Mấy cô gái lại lo lắng sợ hãi, nhất thời tay chân đều có chút rối loạn, phí không ít công phu mới miễn cưỡng đổi xong quần áo cho Diệp Dung, chỉ chốc lát sau, cửa phòng ngủ đã bị gõ vang lên.
Thẩm Hân chạy vội đi mở cửa, đi nhanh nên suýt chút nữa thì đâm vào người đàn ông vừa vặn bước vào cửa. Cô chạy nhanh sang bên cạnh nhường đường, người đàn ông cũng không có nhìn cô, đảo mắt đã đi qua người cô. Thẩm Hân vỗ ngực lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đi theo sau Mục Nhạc, vội vàng cùng nhau đuổi kịp tới chỗ dì quản lý.
"Cảm ơn mọi người, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện." Cô gái nhỏ đã mặc tốt quần áo, lại vẫn nhắm mắt; khuôn mặt tái nhợt đỏ ửng không khỏe, ăn mặc thật dày, nhưng lại giống như không tự giác mà hơi run.... Mục Nhạc chỉ nhìn thoáng qua liền lo lắng đến lợi hại, lập tức cởi áo khoác của mình ra, khom lưng đem cô ôm lên, sau đó lại đem áo khoác của mình nửa che khuất đầu cô nhằm ngăn cản gió bên ngoài có khả năng thổi tới, một bên nói cảm ơn một bên nhanh chóng đi ra cửa, rồi đột nhiên rồi hơi hơi dừng một chút, đối với vẻ mặt lo lắng của ba cô gái kia đọc ra một dãy số, "Đây là số điện thoại của tôi, ở trường học nếu A Dung có chuyện gì thì mọi người liên lạc với tôi."
Anh nói xong, lập tức không chút do dự xoay người đi ra cửa. Anh rõ ràng có chút gấp, đi cực nhanh, bước đi lại rất vững vàng, ổn định, vững chắc ôm cô gái nhỏ trong lòng, cẩn thận dùng áo khoác của mình bao lấy cô, không để cô nửa điểm bị gió thổi.
......
Diệp Dung cảm thấy chính mình trước sau hôn mê trầm trọng, không biết chính mình đã ngủ bao lâu, cũng không nhớ rõ đến tột cùng đã mơ cái gì, chỉ cảm thấy ở trong mộng đần độn mà trầm trầm phù phù, muốn tỉnh lại nhưng làm thế nào cũng không thể mở mắt. Cũng không biết đến tột cùng qua bao lâu, rốt cuộc mới cảm thấy mí mắt lại có thể nghe chính mình sai khiến, có chút lao lực từng chút từng chút một mở mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là trần nhà màu trắng, ngay sau đó trong lỗ mũi liền chui vào một cỗ mùi nước sát trùng quen thuộc.
"Dung Dung tỉnh?" Bạn cùng phòng quan tâm mang theo kinh hỉ, thanh âm rất nhanh liền vang lên.
Diệp Dung theo bản năng lên tiếng, hơi hơi xoay đầu, nhanh chóng liền thấy được bố trí quen thuộc xung quanh —— giường bệnh được sắp hàng chỉnh tề, đối diện có một người bệnh đang được y ta ghim kim cho, còn có vây quanh mép giường chính mình là ba cô bạn cùng phòng.
Cô gái nhỏ đáy mắt mờ mịt rốt cuộc từng chút từng chút một chậm rãi tan đi —— bệnh viện này, nàng thật sự đã quá quen thuộc.
"Tớ... sinh bệnh?" Diệp Dung mở miệng, mới ý thức được thanh âm của mình khô khốc đến có chút dọa người.
"Có chút nóng, cậu cẩn thận một chút, uống chậm thôi." Trần Hiểu Nhu đã nhanh nhẹn đưa cốc nước tới bên miệng cô, Thẩm Hân thấy cô nằm không tiện, chạy nhanh đi tìm ống hút lại đây. Thấy cô thuận lợi uống nước, Từ Gia ở một bên ngẩng đầu nhìn cô còn chưa uống xong nước, giải thích: "Chúng tớ buổi sáng dậy, phát hiện cậu phát sốt."
Diệp Dung hơi hơi ngẩn ra một chút, ngay sau đó nhìn nhóm bạn cùng phòng đang lộ ra vẻ lo lắng, hơi trấn an ý vị cười, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn các cậu đưa tớ đến bệnh viện, còn chăm sóc tớ lâu như vậy, tớ không có việc gì."
Vừa rồi cô có chú ý tới, ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng trưng, hẳn là không phải sáng sớm —— các cô ấy chiếu cố mình lâu như vậy, cô thật sự có chút áy náy.
Trần Hiểu Như nhất tàng không được lời nói, vừa nghe cô nói như vậy, liền ghé vào bên người cô kêu than oán giận: "Cậu buổi sáng có gọi thế nào không tỉnh, hù chết chúng tớ! Bất quá không phải chúng tớ đưa cậu tới, là người kia, chú Mục Tiêu đưa cậu tới!"
"Chú nhỏ?" Diệp Dung kinh ngạc một chút, lập tức cảm thấy trong đầu hỗn loạn, "Chú ấy như thế nào lại......"
"Chú ấy buổi sáng gọi điện thoại cho cậu, chúng tớ nói cho chú ấy biết cậu phát sốt, chú ấy liền vội vội vàng vàng chạy tới." Thẩm Hân bổ sung, "Trước đó đều là chú ấy chăm sóc cậu, chúng tớ kết thúc tiết học mới tới đây, thì chú ấy đi làm."
Khi mấy người đang mải nói chuyện, một thân ảnh cao lớn đã từ cửa tiến vào, ba người Từ Gia ngồi vây quanh giường không có chú ý, Diệp Dung đang nằm là người phát hiện đầu tiên, ngoan ngoãn hướng anh cười cười, vẻ mặt tràn đầy áy náy:
"Chú nhỏ, thật xin lỗi làm ảnh hưởng đến công việc của người."
Thần sắc của cô, trong thanh âm, vẫn lại mang theo thận trọng cùng áy náy. Mục Nhạc sắc mặt lập tức trầm xuống, lại ngại nhóm bạn cùng phòng của cô cũng ở đây, khó mở lời, trầm mặc đem túi xách trong tay đưa cho ba cô gái ở mép giường:
"Vất vả cho các cháu rồi, đều ăn một chút gì đi."
Mấy cô gái thức thời nhường cho anh một cái ghế ở mép giường, anh lại không có ngồi xuống, ngược lại xách theo cái túi còn lại đặt lên bàn cạnh đầu giường, sau đó hơi khom người duỗi tay sờ trán cô, thấy tựa hồ vẫn còn có chút nóng, nhịn không được nhíu nhíu mày, lúc này mới lại đem đầu giường nâng cao một chút để Diệp Dung ngồi dậy, lại đặt thêm gối ra sau lưng để cô làm điểm tựa, thấy cô dựa thoải mái một chút, lúc này mới lấy ra từ trong cái túi kia một bát cháo còn nóng, trầm giọng nói:
"Ăn một chút."
Diệp Dung ngoan ngoãn đáp ứng, muốn duỗi tay ra nhận lấy mới bỗng ý thức được chính mình còn đang truyền nước, một bàn tay căn bản đã không thể ăn cơm, cắn môi hơi hơi do dự trong chốc lát, đang muốn quay đầu hướng bạn cùng phòng xin trợ giúp, còn chưa kịp làm gì, thì thấy Mục Nhạc đã ngồi trên đầu giường mà không có ngồi xuống ghế kia, một tay bưng bát cháo, tay kia đã cầm thìa múc cháo đưa tới bên miệng mình.
Diệp Dung ngẩn người, vừa nhấc đầu liền đụng phải ánh mắt sâu thẳm của anh, hơi hơi cứng đờ, lại không tự chủ được mà mở miệng, cúi đầu ăn ngụm cháo kia.
Cô gái nhỏ bị bệnh phản ứng tựa hồ hơi có chút trì độn, động tác cũng chậm lại không ít, Mục Nhạc cũng không thúc giục, kiên nhẫn đợi cô một chút một nhai kỹ nuốt chậm ăn hết, lúc này mới lại múc tiếp thìa thứ hai, thậm chí còn cúi đầu, hơi hơi thổi thìa cháo đang nóng hôi hổi.
Hai người ở giữa ai cũng không nói gì, không khí dị thường an tĩnh, lại kỳ lạ làm người ta cảm thấy như thế nào đều không thể chen vào lời nào. Nhóm bạn cùng phòng liếc mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng rời xa giường bệnh một chút, tiến lên cùng nhau ôm đóng gói cơm trưa lại rồi rời đi.
Lượng cơm Diệp Dung ăn vốn dĩ cũng không nhiều, huống chi còn đang bệnh, lại càng không có tâm trạng ăn uống, rất nhanh đã phe phẩy đầu nói chính mình ăn no. Mục Nhạc nhìn bát cháo còn dư lại hơn phân nửa, ở trước mặt cô khó có được mà có chút cường ngạnh, chính là lại ép cô ăn thêm một phần ba nữa, lúc này mới thu dọn để cô nằm xuống. Rồi sau đó anh lại giơ tay sờ trán cô, ngay sau đó đứng dậy đi đến đầu giường bên kia, ngẩng đầu nhìn còn dư lại nửa non bình nước muối, cúi đầu nhìn tay cô.
Bàn tay thon dài một mảnh tái nhợt, kim tiêm xuyên thủng làn da, dùng băng dính chuyên dụng cố định lại, thoạt nhìn dường như có chút ghê người.
Anh hơi hơi dừng một chút, duỗi tay sờ sờ tay cô —— lạnh lẽo đến mức có chút thấm người.
Trên cổ tay bỗng được phủ lên một mảnh ấm áp, cùng với lạnh lẽo của tay mình hoàn toàn tương phản, Diệp Dung hơi hơi kinh ngạc một chút, theo bản năng muốn giãy giụa rút về tay, lại lập tức bị anh dễ như trở bàn tay cố định ngăn lại. Cô nghiêng đầu nhìn, thì thấy bàn tay to rộng kia tránh đi kim tiêm, thật cẩn thận đem tay chính mình che lại, sự ấm áp dường như theo da thịt từ lòng bàn tay anh từng chút từng chút một truyền tới mạch máu của mình.
Bình luận facebook