Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 54
Editor: Cẩm Hi
Mục Nhạc hung hăng mà ngẩn ra một chút, theo bản năng cúi đầu nhìn Diệp Dung, liền chạm phải một đôi đen lúng liếng kia của cô gái nhỏ.
Trong ánh mắt mang theo ý cười rõ ràng, như là còn mang theo một loại... dường như có thể gọi là dung túng.
Người đàn ông gần ba mươi tuổi lần đầu tiên cảm thấy có chút chật vật, có chút rối ren mà quay đầu dời đi tầm mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa phòng, làm bộ như cái gì cũng chưa nghe được.
Cô gái nhỏ ở trong ngực đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo anh.
Mục Nhạc ho khan một tiếng, vẫn như cũ không nói lời nào, nhưng khuôn mặt anh tuấn lại giống như loáng thoáng nổi lên một tầng màu đỏ.
Diệp Dung lúc này lá gan cũng dần dần đánh nhau rồi, nhìn chằm chằm anh một lát, đột nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng sờ sờ mặt anh —— thật nóng.
Cô gái nhỏ ngẩn người, rốt cuộc vẫn không thể nhịn xuống được nữa, liền bật cười.
"Tôi đi lấy chăn." Người đàn ông đen mặt đứng lên, quay đầu liền hướng ra cửa mà đi.
Diệp Dung cũng không ngăn cản anh, cứ ngồi ở tại chỗ như vậy, nhìn anh bước chân vội vàng ra khỏi phòng. Đợi một lát, cô liền thấy người đàn ông ôm chăn trở về.
"Ngủ." Anh vừa nói, vừa đem chăn trải lên giường, trước sau đều không có cùng cô gái nhỏ ngồi ở mép giường liếc nhìn nhau, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cái chăn bị mình rũ ra.
Diệp Dung cũng không đi giễu cợt anh, ngoan ngoãn lên tiếng, sau đó liền cởi áo khoác ở nhà ra, chỉ mặc một thân đồ thun chui vào trong chăn.
Buổi tối đầu mùa xuân độ ấm vẫn còn thấp, thể trạng Diệp Dung lại yếu, trong chăn cũng không có độ ấm, cho dù là vừa cởi áo ra lập tức chui vào trong ổ chăn, cô gái nhỏ vẫn không tránh khỏi bị lạnh mà rùng mình, theo bản năng co rúm lại một chút.
Ngay sau đó, cô đã bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp, lưng dính sát vào khuôn ngực rắn chắc của người nọ.
Diệp Dung thoải mái đến không tự chủ được mà nhẹ nhàng than thở một tiếng, cả người đều thả lỏng ra.
Mục Nhạc một bên kéo chăn đem cô gắt gao bao lại, một bên nhíu nhíu mày, mặt đầy quan tâm: "Ngày thường ở ký túc xá buổi tối ngủ một mình có lạnh không? Có muốn về sau..."
"Không lạnh, có điều hòa."
Dọn lại đây... Bốn chữ này còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, thì đã bị một câu không chút do dự của cô gái nhỏ đổ toàn bộ trở về. Mục Nhạc sắc mặt lập tức đen đi vài phần, buồn bực ""Ừ" một tiếng, ôm lấy cô bạn gái nhỏ nằm xuống giường.
Tâm tình anh giống như bị giảm sút đi vài phần, Diệp Dung ngẩn người, có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, mang theo vài phần nghi hoặc lại khó hiểu nhìn anh.
Mục Nhạc duỗi tay đem đầu cô áp vào trong ngực mình, lại vươn tay còn lại đi tắt đèn: "Ngủ!"
Theo chốt mở đóng lại vang lên một tiếng động nhỏ, toàn bộ phòng ngủ lập tức lâm vào một mảnh tối đen, chỉ có một chút ánh trăng mỏng manh cùng ánh đèn đèn đường từ cửa sổ len lỏi chiếu vào làm hai người có thể nhìn được hình dáng mông lung của đối phương.
Diệp Dung vẫn cứ duy trì động tác ngẩng mặt khi tắt đèn vừa rồi, có chút cố sức như là muốn phân biệt cái gì đó.
Tuy rằng ở trong bóng tối, nhưng Mục Nhạc lại không biết vì sao... cư nhiên cảm thấy bị ánh mắt của cô nhìn đến có chút chột dạ.
Anh có chút khẩn trương vươn tay ra, muốn đi che khuất đôi mắt của cô. Nhưng tay vừa mới chạm được vào mặt cô, liền bị một bàn tay có chút lạnh lẽo cầm lấy.
"A Dung?" Anh có chút ngoài ý muốn thấp giọng gọi cô.
Cô gái nhỏ nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó buông tay anh ra, vuốt ve rồi đưa tay hướng lên trên xem xét, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt của anh. Sau đó cô đột nhiên động thân mình.
Mục Nhạc không biết đến tột cùng cô muốn làm cái gì, chỉ là động tác này của cô khiến chăn bị kéo xuống một ít, anh sợ cô bị lạnh nên nhanh chóng dịch lại chăn đem cô quấn chặt, thời điểm lấy lại tinh thần thì bỗng nhiên cảm giác được có cái gì đó mềm ấm phủ lên hai mắt của mình.
"A Dung?" Anh quả thực có chút khó tin —— cô chủ động hôn lên mắt anh?
"Mục Nhạc, anh đừng sợ." Thanh âm của cô rất nhẹ, giữa ban đêm lại có vẻ ôn nhu lạ thường, làm trái tim anh yên ổn lại, "Em nói sẽ giữ lời."
Mục Nhạc cả người chấn động, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thấp giọng đáp một tiếng, cái gì cũng không nói ra, nhưng cả người lại giống như được thả lỏng ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, điều chỉnh thanh âm dỗ cô: "Chỉ cần em không đổi ý, tôi sẽ không sợ. Ngủ đi."
Diệp Dung lên tiếng, nằm trở lại trong ngực anh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cái ôm này thật sự là quá mức ấm áp và thoải mái —— tuy rằng trong ký túc xá có điều hòa, nên sẽ không lạnh, nhưng mở điều hòa lâu, khó tránh khỏi sẽ có chút hanh khô, so với hiện tại hoàn toàn không giống nhau. Đây là một loại ấm áp khiến người ta an tâm, nhiệt độ cơ thể và hơi thở chỉ thuộc về Mục Nhạc, thoải mái đến mức làm cô vừa nhắm mắt lại liền mơ màng sắp ngủ.
Trong lúc mông lung, cô giống như nghe thấy người đàn ông bên cạnh thấp giọng ở bên tai cô nói gì đó. Nhưng cái ôm cùng ổ chăn này thật sự là quá mức thoải mái, làm cô không muốn quan tâm tới bất cứ cái gì nữa, chỉ theo bản năng mơ mơ màng màng "Ừm" một tiếng, sau đó rất nhanh liền lâm vào ngủ say.
"Đồ ngủ của tôi quá lớn, em mặc không vừa người, ngày mai chúng ta đi mua một bộ mới, rồi để luôn ở nơi này đi." Mắt thấy cô gái nhỏ đã lâm vào nửa tỉnh nửa mê, Mục Nhạc mắt thấy bộ dáng mông lung của cô trong bộ đồ ngủ, thấp giọng hỏi. Cô gái nhỏ lên tiếng không chút do dự làm thần sắc anh lập tức thả lỏng xuống, cứ như vậy nương theo ánh sáng mỏng manh ở trong bóng đêm chuyên chú nhìn cô một hồi lâu, lúc này mới cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cô:
"A Dung, tôi yêu em."
Thanh âm của người đàn ông trong ban đêm yên tĩnh có vẻ dị thường ôn nhu và rõ ràng.
Dừng một chút, thanh âm của anh bỗng nhiên lại hạ thấp xuống, mang theo vài phần không xác định: "A Dung, còn em?"
Anh không hề nghi ngờ tình cảm của cô gái nhỏ đối với anh vượt mức bình thường hay nói là thích, nhưng lại luôn không dám xác định, đến tột cùng... có phải là tình yêu của một cô gái đối với người khác phái hay không, chẳng sợ cô hứa hẹn nhiều lần như vậy, làm anh không cần sợ hãi. Anh đại khái cũng có thể đoán được suy nghĩ của cô —— thật ra chính cô cũng không xác định được đến tột cùng tình cảm của cô đối với anh là gì, chỉ bởi vì bị anh dùng "Về sau không còn có quan hệ" để buộc đáp ứng anh. Nhưng cho dù là như vậy, cô cũng trước sau đều nghiêm túc, nỗ lực học làm một người bạn gái có đầy đủ tư cách. Anh biết cô suy nghĩ gì —— chẳng sợ không phải yêu, cô cũng nguyện ý nỗ lực để ở bên anh cả đời, chỉ cần anh không đề cập tới chuyện chia tay, cô vẫn sẽ trước sau ôn nhu mà ở bên cạnh anh. Thoạt nhìn như là bạn bè thân thích chung quanh đều bởi vì duyên cớ thân thể cô mà mọi chuyện đều chiều theo ý cô, thật ra... cô gái nhỏ ngốc nghếch này, vẫn luôn dùng phương thức ôn nhu của mình để dung túng người nhà hay bạn bè bên cạnh mình.
Anh không rõ rốt cục là do mình may mắn được cô ôn nhu dung túng, hay là tức giận cô tự hạ thấp mình. Anh sẽ không buông tay, lại càng muốn nhìn thấy cô nhận rõ tâm ý của chính mình.
Thật ra anh có một chút trực giác, cảm thấy trong lòng cô gái nhỏ có mình, nhưng anh vẫn không dám hỏi —— có lẽ chỉ có vào ban đêm như vậy, thời điểm cô yên tâm ngủ trong ngực anh, anh mới dám hỏi ra một vấn đề như vậy.
Đương nhiên, không có bất kỳ một lời đáp lại nào.
Mục Nhạc hôn tóc cô, khẽ thở dài, cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại.
......
Cuối tuần tiếp theo, hôm nay sau khi ăn xong Diệp hầu như đều đi dạo phố và rẽ qua siêu thị —— kỳ thật Diệp Dung đã không nhớ rõ rốt cục mình khi nào thì đáp ứng Mục Nhạc cùng anh đi mua trang phục ở nhà, nhưng khi nhìn lời thề son sắt của anh, đúng lý hợp tình tỏ vẻ chính mình đã chính miệng đáp ứng rồi, cuối cùng cô chỉ có thể nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, đi theo anh ra ngoài.
Sau đó sự tình giống như không thể vãn hồi lại —— sau khi bọn họ mua xong trang phục ở nhà, cô không biết như thế nào đã bị Mục Nhạc kéo đi siêu thị, nhìn anh hứng thú bừng bừng mua dép lê, cốc, gối đầu, bàn chải đánh răng... Dường như tất cả đồ dùng hàng ngày đều mua một lần, hơn nữa anh chẳng ngại đã có đồ dùng rồi, lần này anh mua nhất định toàn bộ đều phải là đồ đôi.
Cô gái nhỏ vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, nhưng cũng không đi đả kích sự tích cực của anh, nhìn chung cư của anh từng món đồ đều bắt đầu trở nên có đôi có cặp, nhìn dấu vết của mình bất tri bất giác trải rộng toàn bộ căn nhà, trong lòng có một mảnh mềm mại và yên ổn.
Mục Nhạc tâm tình lúc này không tồi, thời điểm cuối tuần trở về Mục gia thăm cha mẹ.
Vừa vặn Mục Tiêu cũng ở nhà, hai vợ chồng già Mục gia vốn hơi đang nghỉ ngơi trong phòng lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Con cháu quây quần, tâm tình của lão thái thái cực kỳ tốt, nhưng rốt cục vẫn cảm thấy có chút không được hoàn mỹ. Tầm mắt hơi hơi dừng lại trên một nhà ba người con trai cả, rồi lại nhìn về phía con trai út đang lẻ loi một mình, cuối cùng không thể nhịn xuống được nữa, lại một lần nữa nhắc lại chuyện xưa:
"Tiểu Nhạc à, con nhìn con này đều đã sắp ba mươi rồi, khi nào tìm bạn gái, ta cũng liền an tâm rồi."
Lúc này đây, Mục Nhạc lại phá lệ không có nhíu mày khi mẹ anh nhắc tới vấn đề tình cảm của anh nữa, chỉ giương mắt nhìn mẹ anh, hơi hơi trầm mặc một lát, rồi đột nhiên ném xuống một trái bom hạng nặng:
"Mẹ, thật ra —— con gần đây đã có bạn gái rồi."
Lão thái thái kinh ngạc một chút, ngay sau đó ánh mắt sáng rực lên, nhưng rồi rất nhanh lại trở nên có chút nghi ngờ: "Thật sự? Vậy khi nào con mới mang về đây, cũng phải để cho chúng ta gặp mặt chứ."
Cũng không thể trách bà bán tín bán nghi —— trước khi ăn tết đứa con trai này dù thế nào vẫn nhất quyết không chịu đi xem mặt, một bộ dáng thanh tâm quả dục, lúc này mới có bao lâu liền nói là có bạn gái rồi, khó có thể không nghi ngờ bởi vì ngại mình lải nhải nhiều mà nói cho có có lệ. Con trai là do bà sinh, tính cách cũng là bà hiểu rõ nhất, tuyệt đối sẽ không thể mới quen biết mấy ngày liền đuổi theo con gái, không cho bà chính mắt gặp người "Bạn gái" kia một lần, bà làm sao có thể yên tâm đây?
Sự nghi ngờ và vội vàng của mẹ anh đều nèm trong dự liệu, Mục Nhạc không lên tiếng, giống như có chút khẩn trương mà nhíu mày, thần sắc có chút chần chờ: "Cô ấy tuổi có chút nhỏ, con sợ mẹ không thích."
"Nói bừa!" Lão thái thái lập tức trừng mắt liếc anh một cái, thật vất vả con trai mới tìm được con dâu cho bà, liền không chút do dự bảo đảm, "Chỉ cần không phải vị thành niên, lại là một cô gái tốt, ta cao hứng còn không kịp, làm sao có thể không thích?"
"Được, mẹ đã nói như vậy, thì con an tâm rồi." Mục Nhạc chính là chờ những lời này, mắt thấy mẹ anh ở trước mặt mọi người bảo đảm, lập tức đáp lại một câu, chứng thực lời nói của bà, rồi sau đó đáy mắt như là mang lên vài phần ý cười, "Qua mấy ngày nữa con mang cô ấy trở về."
Anh vừa dứt lời, đột nhiên vang lên một tiếng "Loảng xoảng". Mọi người theo âm thanh đó quay đầu lại nhìn, liền thấy Mục Tiêu đang có chút luống cuống tay chân ngồi xổm trên mặt đất nhặt những mảnh sứ đã bị rơi vỡ.
"Mục Tiêu cháu đừng nhúc nhích." Lão thái thái khẩn trương cháu trai, chạy nhanh tới ngăn cậu lại, "Cẩn thận tay."
"Không có việc gì." Thiếu niên cúi xuống lắc đầu, vẫn như cũ nghiêm túc nhặt mảnh sứ vỡ trên đất, khi nói chuyện tay hơi hơi run lên một chút, mảnh sứ nhỏ sắc bén lập tức lưu lại trên tay cậu một vệt máu.
Mục Lĩnh nhíu mày, duỗi tay đè lại bả vai con trai.
"Cháu đừng nhúc nhích!" Lão thái thái gấp đến độ không được, liên tục kêu dì giúp việc.
"Bà nội, cháu không có việc gì." Thiếu niên lại nhanh chóng nhặt sạch sẽ mảnh sứ nhỏ còn dư lại, dùng giấy cẩn thận bọc lại sau đó để lên bàn, sau đó ngẩng đầu đối với lo lắng không thôi của mọi người trong nhà lộ ra một nụ cười có chút miễn cưỡng.
Cũng chỉ có lúc này, mới nhìn thấy —— sắc mặt của cậu, dường như đã trở nên trắng bệch.
"Cháu vừa rồi ăn nhiều nên hơi no, cháu đi ra ngoài một chút, mọi người cứ từ từ ăn." Thiếu niên gắng gượng nói xong câu này, dường như là có chút chật vật xoay người ra khỏi cửa.
Mục Nhạc hung hăng mà ngẩn ra một chút, theo bản năng cúi đầu nhìn Diệp Dung, liền chạm phải một đôi đen lúng liếng kia của cô gái nhỏ.
Trong ánh mắt mang theo ý cười rõ ràng, như là còn mang theo một loại... dường như có thể gọi là dung túng.
Người đàn ông gần ba mươi tuổi lần đầu tiên cảm thấy có chút chật vật, có chút rối ren mà quay đầu dời đi tầm mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa phòng, làm bộ như cái gì cũng chưa nghe được.
Cô gái nhỏ ở trong ngực đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo anh.
Mục Nhạc ho khan một tiếng, vẫn như cũ không nói lời nào, nhưng khuôn mặt anh tuấn lại giống như loáng thoáng nổi lên một tầng màu đỏ.
Diệp Dung lúc này lá gan cũng dần dần đánh nhau rồi, nhìn chằm chằm anh một lát, đột nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng sờ sờ mặt anh —— thật nóng.
Cô gái nhỏ ngẩn người, rốt cuộc vẫn không thể nhịn xuống được nữa, liền bật cười.
"Tôi đi lấy chăn." Người đàn ông đen mặt đứng lên, quay đầu liền hướng ra cửa mà đi.
Diệp Dung cũng không ngăn cản anh, cứ ngồi ở tại chỗ như vậy, nhìn anh bước chân vội vàng ra khỏi phòng. Đợi một lát, cô liền thấy người đàn ông ôm chăn trở về.
"Ngủ." Anh vừa nói, vừa đem chăn trải lên giường, trước sau đều không có cùng cô gái nhỏ ngồi ở mép giường liếc nhìn nhau, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cái chăn bị mình rũ ra.
Diệp Dung cũng không đi giễu cợt anh, ngoan ngoãn lên tiếng, sau đó liền cởi áo khoác ở nhà ra, chỉ mặc một thân đồ thun chui vào trong chăn.
Buổi tối đầu mùa xuân độ ấm vẫn còn thấp, thể trạng Diệp Dung lại yếu, trong chăn cũng không có độ ấm, cho dù là vừa cởi áo ra lập tức chui vào trong ổ chăn, cô gái nhỏ vẫn không tránh khỏi bị lạnh mà rùng mình, theo bản năng co rúm lại một chút.
Ngay sau đó, cô đã bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp, lưng dính sát vào khuôn ngực rắn chắc của người nọ.
Diệp Dung thoải mái đến không tự chủ được mà nhẹ nhàng than thở một tiếng, cả người đều thả lỏng ra.
Mục Nhạc một bên kéo chăn đem cô gắt gao bao lại, một bên nhíu nhíu mày, mặt đầy quan tâm: "Ngày thường ở ký túc xá buổi tối ngủ một mình có lạnh không? Có muốn về sau..."
"Không lạnh, có điều hòa."
Dọn lại đây... Bốn chữ này còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, thì đã bị một câu không chút do dự của cô gái nhỏ đổ toàn bộ trở về. Mục Nhạc sắc mặt lập tức đen đi vài phần, buồn bực ""Ừ" một tiếng, ôm lấy cô bạn gái nhỏ nằm xuống giường.
Tâm tình anh giống như bị giảm sút đi vài phần, Diệp Dung ngẩn người, có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, mang theo vài phần nghi hoặc lại khó hiểu nhìn anh.
Mục Nhạc duỗi tay đem đầu cô áp vào trong ngực mình, lại vươn tay còn lại đi tắt đèn: "Ngủ!"
Theo chốt mở đóng lại vang lên một tiếng động nhỏ, toàn bộ phòng ngủ lập tức lâm vào một mảnh tối đen, chỉ có một chút ánh trăng mỏng manh cùng ánh đèn đèn đường từ cửa sổ len lỏi chiếu vào làm hai người có thể nhìn được hình dáng mông lung của đối phương.
Diệp Dung vẫn cứ duy trì động tác ngẩng mặt khi tắt đèn vừa rồi, có chút cố sức như là muốn phân biệt cái gì đó.
Tuy rằng ở trong bóng tối, nhưng Mục Nhạc lại không biết vì sao... cư nhiên cảm thấy bị ánh mắt của cô nhìn đến có chút chột dạ.
Anh có chút khẩn trương vươn tay ra, muốn đi che khuất đôi mắt của cô. Nhưng tay vừa mới chạm được vào mặt cô, liền bị một bàn tay có chút lạnh lẽo cầm lấy.
"A Dung?" Anh có chút ngoài ý muốn thấp giọng gọi cô.
Cô gái nhỏ nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó buông tay anh ra, vuốt ve rồi đưa tay hướng lên trên xem xét, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt của anh. Sau đó cô đột nhiên động thân mình.
Mục Nhạc không biết đến tột cùng cô muốn làm cái gì, chỉ là động tác này của cô khiến chăn bị kéo xuống một ít, anh sợ cô bị lạnh nên nhanh chóng dịch lại chăn đem cô quấn chặt, thời điểm lấy lại tinh thần thì bỗng nhiên cảm giác được có cái gì đó mềm ấm phủ lên hai mắt của mình.
"A Dung?" Anh quả thực có chút khó tin —— cô chủ động hôn lên mắt anh?
"Mục Nhạc, anh đừng sợ." Thanh âm của cô rất nhẹ, giữa ban đêm lại có vẻ ôn nhu lạ thường, làm trái tim anh yên ổn lại, "Em nói sẽ giữ lời."
Mục Nhạc cả người chấn động, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thấp giọng đáp một tiếng, cái gì cũng không nói ra, nhưng cả người lại giống như được thả lỏng ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, điều chỉnh thanh âm dỗ cô: "Chỉ cần em không đổi ý, tôi sẽ không sợ. Ngủ đi."
Diệp Dung lên tiếng, nằm trở lại trong ngực anh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cái ôm này thật sự là quá mức ấm áp và thoải mái —— tuy rằng trong ký túc xá có điều hòa, nên sẽ không lạnh, nhưng mở điều hòa lâu, khó tránh khỏi sẽ có chút hanh khô, so với hiện tại hoàn toàn không giống nhau. Đây là một loại ấm áp khiến người ta an tâm, nhiệt độ cơ thể và hơi thở chỉ thuộc về Mục Nhạc, thoải mái đến mức làm cô vừa nhắm mắt lại liền mơ màng sắp ngủ.
Trong lúc mông lung, cô giống như nghe thấy người đàn ông bên cạnh thấp giọng ở bên tai cô nói gì đó. Nhưng cái ôm cùng ổ chăn này thật sự là quá mức thoải mái, làm cô không muốn quan tâm tới bất cứ cái gì nữa, chỉ theo bản năng mơ mơ màng màng "Ừm" một tiếng, sau đó rất nhanh liền lâm vào ngủ say.
"Đồ ngủ của tôi quá lớn, em mặc không vừa người, ngày mai chúng ta đi mua một bộ mới, rồi để luôn ở nơi này đi." Mắt thấy cô gái nhỏ đã lâm vào nửa tỉnh nửa mê, Mục Nhạc mắt thấy bộ dáng mông lung của cô trong bộ đồ ngủ, thấp giọng hỏi. Cô gái nhỏ lên tiếng không chút do dự làm thần sắc anh lập tức thả lỏng xuống, cứ như vậy nương theo ánh sáng mỏng manh ở trong bóng đêm chuyên chú nhìn cô một hồi lâu, lúc này mới cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cô:
"A Dung, tôi yêu em."
Thanh âm của người đàn ông trong ban đêm yên tĩnh có vẻ dị thường ôn nhu và rõ ràng.
Dừng một chút, thanh âm của anh bỗng nhiên lại hạ thấp xuống, mang theo vài phần không xác định: "A Dung, còn em?"
Anh không hề nghi ngờ tình cảm của cô gái nhỏ đối với anh vượt mức bình thường hay nói là thích, nhưng lại luôn không dám xác định, đến tột cùng... có phải là tình yêu của một cô gái đối với người khác phái hay không, chẳng sợ cô hứa hẹn nhiều lần như vậy, làm anh không cần sợ hãi. Anh đại khái cũng có thể đoán được suy nghĩ của cô —— thật ra chính cô cũng không xác định được đến tột cùng tình cảm của cô đối với anh là gì, chỉ bởi vì bị anh dùng "Về sau không còn có quan hệ" để buộc đáp ứng anh. Nhưng cho dù là như vậy, cô cũng trước sau đều nghiêm túc, nỗ lực học làm một người bạn gái có đầy đủ tư cách. Anh biết cô suy nghĩ gì —— chẳng sợ không phải yêu, cô cũng nguyện ý nỗ lực để ở bên anh cả đời, chỉ cần anh không đề cập tới chuyện chia tay, cô vẫn sẽ trước sau ôn nhu mà ở bên cạnh anh. Thoạt nhìn như là bạn bè thân thích chung quanh đều bởi vì duyên cớ thân thể cô mà mọi chuyện đều chiều theo ý cô, thật ra... cô gái nhỏ ngốc nghếch này, vẫn luôn dùng phương thức ôn nhu của mình để dung túng người nhà hay bạn bè bên cạnh mình.
Anh không rõ rốt cục là do mình may mắn được cô ôn nhu dung túng, hay là tức giận cô tự hạ thấp mình. Anh sẽ không buông tay, lại càng muốn nhìn thấy cô nhận rõ tâm ý của chính mình.
Thật ra anh có một chút trực giác, cảm thấy trong lòng cô gái nhỏ có mình, nhưng anh vẫn không dám hỏi —— có lẽ chỉ có vào ban đêm như vậy, thời điểm cô yên tâm ngủ trong ngực anh, anh mới dám hỏi ra một vấn đề như vậy.
Đương nhiên, không có bất kỳ một lời đáp lại nào.
Mục Nhạc hôn tóc cô, khẽ thở dài, cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại.
......
Cuối tuần tiếp theo, hôm nay sau khi ăn xong Diệp hầu như đều đi dạo phố và rẽ qua siêu thị —— kỳ thật Diệp Dung đã không nhớ rõ rốt cục mình khi nào thì đáp ứng Mục Nhạc cùng anh đi mua trang phục ở nhà, nhưng khi nhìn lời thề son sắt của anh, đúng lý hợp tình tỏ vẻ chính mình đã chính miệng đáp ứng rồi, cuối cùng cô chỉ có thể nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, đi theo anh ra ngoài.
Sau đó sự tình giống như không thể vãn hồi lại —— sau khi bọn họ mua xong trang phục ở nhà, cô không biết như thế nào đã bị Mục Nhạc kéo đi siêu thị, nhìn anh hứng thú bừng bừng mua dép lê, cốc, gối đầu, bàn chải đánh răng... Dường như tất cả đồ dùng hàng ngày đều mua một lần, hơn nữa anh chẳng ngại đã có đồ dùng rồi, lần này anh mua nhất định toàn bộ đều phải là đồ đôi.
Cô gái nhỏ vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, nhưng cũng không đi đả kích sự tích cực của anh, nhìn chung cư của anh từng món đồ đều bắt đầu trở nên có đôi có cặp, nhìn dấu vết của mình bất tri bất giác trải rộng toàn bộ căn nhà, trong lòng có một mảnh mềm mại và yên ổn.
Mục Nhạc tâm tình lúc này không tồi, thời điểm cuối tuần trở về Mục gia thăm cha mẹ.
Vừa vặn Mục Tiêu cũng ở nhà, hai vợ chồng già Mục gia vốn hơi đang nghỉ ngơi trong phòng lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Con cháu quây quần, tâm tình của lão thái thái cực kỳ tốt, nhưng rốt cục vẫn cảm thấy có chút không được hoàn mỹ. Tầm mắt hơi hơi dừng lại trên một nhà ba người con trai cả, rồi lại nhìn về phía con trai út đang lẻ loi một mình, cuối cùng không thể nhịn xuống được nữa, lại một lần nữa nhắc lại chuyện xưa:
"Tiểu Nhạc à, con nhìn con này đều đã sắp ba mươi rồi, khi nào tìm bạn gái, ta cũng liền an tâm rồi."
Lúc này đây, Mục Nhạc lại phá lệ không có nhíu mày khi mẹ anh nhắc tới vấn đề tình cảm của anh nữa, chỉ giương mắt nhìn mẹ anh, hơi hơi trầm mặc một lát, rồi đột nhiên ném xuống một trái bom hạng nặng:
"Mẹ, thật ra —— con gần đây đã có bạn gái rồi."
Lão thái thái kinh ngạc một chút, ngay sau đó ánh mắt sáng rực lên, nhưng rồi rất nhanh lại trở nên có chút nghi ngờ: "Thật sự? Vậy khi nào con mới mang về đây, cũng phải để cho chúng ta gặp mặt chứ."
Cũng không thể trách bà bán tín bán nghi —— trước khi ăn tết đứa con trai này dù thế nào vẫn nhất quyết không chịu đi xem mặt, một bộ dáng thanh tâm quả dục, lúc này mới có bao lâu liền nói là có bạn gái rồi, khó có thể không nghi ngờ bởi vì ngại mình lải nhải nhiều mà nói cho có có lệ. Con trai là do bà sinh, tính cách cũng là bà hiểu rõ nhất, tuyệt đối sẽ không thể mới quen biết mấy ngày liền đuổi theo con gái, không cho bà chính mắt gặp người "Bạn gái" kia một lần, bà làm sao có thể yên tâm đây?
Sự nghi ngờ và vội vàng của mẹ anh đều nèm trong dự liệu, Mục Nhạc không lên tiếng, giống như có chút khẩn trương mà nhíu mày, thần sắc có chút chần chờ: "Cô ấy tuổi có chút nhỏ, con sợ mẹ không thích."
"Nói bừa!" Lão thái thái lập tức trừng mắt liếc anh một cái, thật vất vả con trai mới tìm được con dâu cho bà, liền không chút do dự bảo đảm, "Chỉ cần không phải vị thành niên, lại là một cô gái tốt, ta cao hứng còn không kịp, làm sao có thể không thích?"
"Được, mẹ đã nói như vậy, thì con an tâm rồi." Mục Nhạc chính là chờ những lời này, mắt thấy mẹ anh ở trước mặt mọi người bảo đảm, lập tức đáp lại một câu, chứng thực lời nói của bà, rồi sau đó đáy mắt như là mang lên vài phần ý cười, "Qua mấy ngày nữa con mang cô ấy trở về."
Anh vừa dứt lời, đột nhiên vang lên một tiếng "Loảng xoảng". Mọi người theo âm thanh đó quay đầu lại nhìn, liền thấy Mục Tiêu đang có chút luống cuống tay chân ngồi xổm trên mặt đất nhặt những mảnh sứ đã bị rơi vỡ.
"Mục Tiêu cháu đừng nhúc nhích." Lão thái thái khẩn trương cháu trai, chạy nhanh tới ngăn cậu lại, "Cẩn thận tay."
"Không có việc gì." Thiếu niên cúi xuống lắc đầu, vẫn như cũ nghiêm túc nhặt mảnh sứ vỡ trên đất, khi nói chuyện tay hơi hơi run lên một chút, mảnh sứ nhỏ sắc bén lập tức lưu lại trên tay cậu một vệt máu.
Mục Lĩnh nhíu mày, duỗi tay đè lại bả vai con trai.
"Cháu đừng nhúc nhích!" Lão thái thái gấp đến độ không được, liên tục kêu dì giúp việc.
"Bà nội, cháu không có việc gì." Thiếu niên lại nhanh chóng nhặt sạch sẽ mảnh sứ nhỏ còn dư lại, dùng giấy cẩn thận bọc lại sau đó để lên bàn, sau đó ngẩng đầu đối với lo lắng không thôi của mọi người trong nhà lộ ra một nụ cười có chút miễn cưỡng.
Cũng chỉ có lúc này, mới nhìn thấy —— sắc mặt của cậu, dường như đã trở nên trắng bệch.
"Cháu vừa rồi ăn nhiều nên hơi no, cháu đi ra ngoài một chút, mọi người cứ từ từ ăn." Thiếu niên gắng gượng nói xong câu này, dường như là có chút chật vật xoay người ra khỏi cửa.
Bình luận facebook