Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1244
Chương 1244
Ngay sau đó, trên màn hình chia thành hai khung.
Một bên là Tô Noãn Tâm đang ở trên một bãi biển nước ngoài xa lạ, gương mặt mờ mịt chạy đôn đáo tìm kiếm bóng dáng của ông chú nhà mình khắp nơi Càng tìm không thấy, biểu cảm trên mặt càng trở nên nôn nóng.
Lúc đầu còn có chút vui vẻ, lúc sau thì sắp khóc luôn rồi…
Dường như người của tổ tiết mục cố ý đưa cô đi vòng vo vậy, rõ ràng hai bãi biển cách nhau không xa, nhưng tìm đến nửa tiếng đồng hồ vân không thấy.
Mà Lệ Minh Viễn bên kia, lúc Tân Thiên đi rồi lại nghe bên tai truyền đến tiếng đàn ghi-ta.
Anh đứng yên suy nghĩ một lát, sau đó sải bước về phía bãi biển, hướng về phía một thiếu niên đang chơi guitar.
“Có thể cho tôi mượn dùng đàn guitar của cậu một chút được.
không?”
“Không được, đàn guitar của tôi rất đắt đấy…”
“Thế nên nó cần một giai điệu hay hơn để phù hợp với mức giá đắt đỏ của nó.”
Thiếu niên kinh ngạc nói: “Ý của anh là anh có thể chơi một giai điệu rất hay?”
“Phải”
“Anh cho rằng bài hát tôi chơi không xứng với cây đàn guitar đắt tiền của tôi à?”
“Phải”
Cái đệt!
Đây đúng là khiêu khích trắng trợn.
Thiếu niên đứng bật dậy, căm tức nói với anh: “Vậy nếu anh không chơi được một giai điệu hay, tôi sẽ đánh anh đấy! Bởi vì tôi thấy anh đang sỉ nhục tôi.”
“Vậy nếu tôi có thể chơi một giai điệu nghe hay hơn cậu, cậu có thể đưa tôi một trăm dollar không?”
“Anh muốn tiền để làm gì?”
“Tôi cần dùng gấp, vợ chưa cưới của tôi đang đợi tôi… cô ấy đói bụng rồi”
“Chỉ có đàn ông vô dụng mới để người phụ nữ của mình đói bụng thôi”
“Vô dụng hay không, lúc này chỉ là một quá trình, không phải là kết quả, bởi vì trời chưa tối”
Thiếu niên bị anh làm cho không nói nên lời, cau mày nói: “Tôi tin anh, nhưng nếu anh không làm được, tôi sẽ không cho anh một xu nào đâu, còn đánh cho anh một trận nữa!”
“Được, thỏa thuận vậy đi”
Lệ Minh Viễn cũng không lo những chuyện này, anh cầm ghi ta từ tay cậu thiếu niên, thử dây đàn, ừm, âm sắc không tệ.
Vào thời niên thiếu, anh cũng đã học qua những thứ này.
Nhưng chỉ là sở thích nghiệp dư thôi.
Anh cũng sẽ hát mấy bài hát xa xưa tiếng anh.
Lúc chạng vạng tối, trên bờ cát đã không có nhiều người, rất nhiều người đã đi ăn bữa tối.
Trên bờ cát yên tĩnh lại vang lên tiếng ghi ta nhẹ nhàng… Và tiếng hát trong trẻo của người đàn ông, hát rất có phong cách bài hát tiếng anh kinh điển.
Người của tổ tiết mục đã sợ ngây người.
Má ơi!
Tổng giám đốc Lệ còn có bản lĩnh này!
Thiếu niên cho mượn ghita đã trợn tròn mắt.
Người đàn ông trước mắt lớn tuổi hơn mình, cao hơn mình đúng là tài giỏi.
Anh ta gảy đàn còn tốt hơn mình, hơn nữa còn đàn hát.
Những bài hát kinh điển của các quốc gia… Từ trong cổ họng người đàn ông vang lên đúng là có cảm giác khác.
Cậu phục.
Cậu tâm phục khẩu phục.
Ngay sau đó, trên màn hình chia thành hai khung.
Một bên là Tô Noãn Tâm đang ở trên một bãi biển nước ngoài xa lạ, gương mặt mờ mịt chạy đôn đáo tìm kiếm bóng dáng của ông chú nhà mình khắp nơi Càng tìm không thấy, biểu cảm trên mặt càng trở nên nôn nóng.
Lúc đầu còn có chút vui vẻ, lúc sau thì sắp khóc luôn rồi…
Dường như người của tổ tiết mục cố ý đưa cô đi vòng vo vậy, rõ ràng hai bãi biển cách nhau không xa, nhưng tìm đến nửa tiếng đồng hồ vân không thấy.
Mà Lệ Minh Viễn bên kia, lúc Tân Thiên đi rồi lại nghe bên tai truyền đến tiếng đàn ghi-ta.
Anh đứng yên suy nghĩ một lát, sau đó sải bước về phía bãi biển, hướng về phía một thiếu niên đang chơi guitar.
“Có thể cho tôi mượn dùng đàn guitar của cậu một chút được.
không?”
“Không được, đàn guitar của tôi rất đắt đấy…”
“Thế nên nó cần một giai điệu hay hơn để phù hợp với mức giá đắt đỏ của nó.”
Thiếu niên kinh ngạc nói: “Ý của anh là anh có thể chơi một giai điệu rất hay?”
“Phải”
“Anh cho rằng bài hát tôi chơi không xứng với cây đàn guitar đắt tiền của tôi à?”
“Phải”
Cái đệt!
Đây đúng là khiêu khích trắng trợn.
Thiếu niên đứng bật dậy, căm tức nói với anh: “Vậy nếu anh không chơi được một giai điệu hay, tôi sẽ đánh anh đấy! Bởi vì tôi thấy anh đang sỉ nhục tôi.”
“Vậy nếu tôi có thể chơi một giai điệu nghe hay hơn cậu, cậu có thể đưa tôi một trăm dollar không?”
“Anh muốn tiền để làm gì?”
“Tôi cần dùng gấp, vợ chưa cưới của tôi đang đợi tôi… cô ấy đói bụng rồi”
“Chỉ có đàn ông vô dụng mới để người phụ nữ của mình đói bụng thôi”
“Vô dụng hay không, lúc này chỉ là một quá trình, không phải là kết quả, bởi vì trời chưa tối”
Thiếu niên bị anh làm cho không nói nên lời, cau mày nói: “Tôi tin anh, nhưng nếu anh không làm được, tôi sẽ không cho anh một xu nào đâu, còn đánh cho anh một trận nữa!”
“Được, thỏa thuận vậy đi”
Lệ Minh Viễn cũng không lo những chuyện này, anh cầm ghi ta từ tay cậu thiếu niên, thử dây đàn, ừm, âm sắc không tệ.
Vào thời niên thiếu, anh cũng đã học qua những thứ này.
Nhưng chỉ là sở thích nghiệp dư thôi.
Anh cũng sẽ hát mấy bài hát xa xưa tiếng anh.
Lúc chạng vạng tối, trên bờ cát đã không có nhiều người, rất nhiều người đã đi ăn bữa tối.
Trên bờ cát yên tĩnh lại vang lên tiếng ghi ta nhẹ nhàng… Và tiếng hát trong trẻo của người đàn ông, hát rất có phong cách bài hát tiếng anh kinh điển.
Người của tổ tiết mục đã sợ ngây người.
Má ơi!
Tổng giám đốc Lệ còn có bản lĩnh này!
Thiếu niên cho mượn ghita đã trợn tròn mắt.
Người đàn ông trước mắt lớn tuổi hơn mình, cao hơn mình đúng là tài giỏi.
Anh ta gảy đàn còn tốt hơn mình, hơn nữa còn đàn hát.
Những bài hát kinh điển của các quốc gia… Từ trong cổ họng người đàn ông vang lên đúng là có cảm giác khác.
Cậu phục.
Cậu tâm phục khẩu phục.
Bình luận facebook