Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1250
Chương 1250
Đạo diễn rất kích động, cảm thấy làm theo thuyết pháp của tổng giám đốc Lệ quay tiết mục thật sự rất hiệu quả.
Tình yêu, là một thứ tình cảm rất tự nhiên.
Không hề trộn thêm có bất cứ thành phần dối trá hay giả vờ tỏ vẻ nao.
“Chú!! Em nhìn thấy biển Aegean rồi!!” Tô Noãn Tâm đứng ở đầu thuyền, hưng phấn hô lớn.
Lệ Minh Viễn cười nhạt nói xuống dưới.”
“Rơi xuống cũng không sao, dù sao chú cũng sẽ cứu em mà đúng không.”
ẩn thận một chút, coi chừng rơi “Chỗ này là biển sâu, không dễ cứu như vậy đâu.”
“Nhưng em rất có lòng tin, chú nhất định có thể cứu em trở về”
“Ngoan nghe lời, đứng lùi lại phía sau một chút’“
“Biết rồi”
Ở trên đảo tình nhân, quy mô không tính là lớn, số lượng du khách cũng cố định cho nên không có nhiều người cho lắm.
Sau khi xuống thuyền, tiết mục tổ trực tiếp dẫn bọn họ đến phòng của của bọn họ trong một khách sạn đã được sắp xếp sẵn.
Khách sạn ở trên đảo đều rất nhỏ, cho nên đám người bọn họ phải trực tiếp bao nguyên một cái khách sạn thì mới có đủ phòng cho tất cả người trong đoàn làm phim ở.
Sau khi cất kỹ đồ lạc, bọn họ bắt đầu thực hiện các hoạt động tiếp theo.
Lại là hoạt động bịt mắt trốn tìm rất ngây thơ kia……
Nhà gái trốn ở địa điểm mà tổ tiết mục đã sắp xếp trước, sau đó để lại một chút tin tức để nhà trai dựa vào thực lực của bản thân đi tìm người về.
Tìm được thì mới có thể ra ngoài hẹn hò và ăn cơm trưa.
Một đoàn người suýt nữa ở trong lòng mắng chết ông đạo diễn.
Mẹ nó…… Mỗi lần đầu đem chuyện ăn cơm ra nói.
Thay cái ý tưởng khác được không.
Ngay cả biểu cảm của Lệ Minh Viễn cũng không được dễ nhìn cho.
lắm.
Lỡ như….. Đến trưa vẫn không tìm thấy người thì phải làm sao?
Như vậy chẳng phải cô nhóc sẽ đói bụng sao.
Căn cứ theo manh mối mà tổ tiết mục cung cấp, Lệ Minh Viễn cầm một nửa bản đồ rách nát, tìm chỗ mà Tô Noãn Tâm đang ẩn nấp.
Còn lại toàn bộ phải nhờ vào trực giác của mình rồi.
Nhân viên tổ tiết mục nhắc nhở: “Có lẽ cô Tô đang ở trong một cửa hàng nào đó trên con đường này dạo phố thì sao, chỗ núp là do cô ấy tự mình lựa chọn, tổng giám đốc Lệ có thể dựa vào suy đoán của mình, nếu như là cô Tô đi dạo phố thì cô ấy sẽ chọn đi cửa hàng nào, biết đâu sẽ tìm thấy người”
Vậy thì ngược lại không khó.
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn đã nhắc nhở.”
“Là chuyện nên làm” Toàn bộ mọi người đều có gợi ý.
Cái trò chơi này thể hiện cho khán giả thấy, mức độ nhà trai hiểu nhà gái đến đâu.
Đàn Thiên Hương là người đầu tiên được Phí Dương tìm thấy.
Phí Dương tìm thấy Đàn Thiên Hương ở trong một cửa hàng bán hoa tươi.
Hai người vui vẻ tay nắm tay đi tìm chỗ hẹn hò ngắm phong cảnh.
Lệ Minh Viễn là người thứ hai tìm được Tô Noãn Tâm.
Lệ Minh Viễn tìm thấy Tô Noãn Tâm ở trong một cửa hàng bán quần áo dị vực phong tình.
Tô Noãn Tâm còn mua một chiếc váy dị vực phong tình rất đẹp, mặc lên người.
Đạo diễn rất kích động, cảm thấy làm theo thuyết pháp của tổng giám đốc Lệ quay tiết mục thật sự rất hiệu quả.
Tình yêu, là một thứ tình cảm rất tự nhiên.
Không hề trộn thêm có bất cứ thành phần dối trá hay giả vờ tỏ vẻ nao.
“Chú!! Em nhìn thấy biển Aegean rồi!!” Tô Noãn Tâm đứng ở đầu thuyền, hưng phấn hô lớn.
Lệ Minh Viễn cười nhạt nói xuống dưới.”
“Rơi xuống cũng không sao, dù sao chú cũng sẽ cứu em mà đúng không.”
ẩn thận một chút, coi chừng rơi “Chỗ này là biển sâu, không dễ cứu như vậy đâu.”
“Nhưng em rất có lòng tin, chú nhất định có thể cứu em trở về”
“Ngoan nghe lời, đứng lùi lại phía sau một chút’“
“Biết rồi”
Ở trên đảo tình nhân, quy mô không tính là lớn, số lượng du khách cũng cố định cho nên không có nhiều người cho lắm.
Sau khi xuống thuyền, tiết mục tổ trực tiếp dẫn bọn họ đến phòng của của bọn họ trong một khách sạn đã được sắp xếp sẵn.
Khách sạn ở trên đảo đều rất nhỏ, cho nên đám người bọn họ phải trực tiếp bao nguyên một cái khách sạn thì mới có đủ phòng cho tất cả người trong đoàn làm phim ở.
Sau khi cất kỹ đồ lạc, bọn họ bắt đầu thực hiện các hoạt động tiếp theo.
Lại là hoạt động bịt mắt trốn tìm rất ngây thơ kia……
Nhà gái trốn ở địa điểm mà tổ tiết mục đã sắp xếp trước, sau đó để lại một chút tin tức để nhà trai dựa vào thực lực của bản thân đi tìm người về.
Tìm được thì mới có thể ra ngoài hẹn hò và ăn cơm trưa.
Một đoàn người suýt nữa ở trong lòng mắng chết ông đạo diễn.
Mẹ nó…… Mỗi lần đầu đem chuyện ăn cơm ra nói.
Thay cái ý tưởng khác được không.
Ngay cả biểu cảm của Lệ Minh Viễn cũng không được dễ nhìn cho.
lắm.
Lỡ như….. Đến trưa vẫn không tìm thấy người thì phải làm sao?
Như vậy chẳng phải cô nhóc sẽ đói bụng sao.
Căn cứ theo manh mối mà tổ tiết mục cung cấp, Lệ Minh Viễn cầm một nửa bản đồ rách nát, tìm chỗ mà Tô Noãn Tâm đang ẩn nấp.
Còn lại toàn bộ phải nhờ vào trực giác của mình rồi.
Nhân viên tổ tiết mục nhắc nhở: “Có lẽ cô Tô đang ở trong một cửa hàng nào đó trên con đường này dạo phố thì sao, chỗ núp là do cô ấy tự mình lựa chọn, tổng giám đốc Lệ có thể dựa vào suy đoán của mình, nếu như là cô Tô đi dạo phố thì cô ấy sẽ chọn đi cửa hàng nào, biết đâu sẽ tìm thấy người”
Vậy thì ngược lại không khó.
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn đã nhắc nhở.”
“Là chuyện nên làm” Toàn bộ mọi người đều có gợi ý.
Cái trò chơi này thể hiện cho khán giả thấy, mức độ nhà trai hiểu nhà gái đến đâu.
Đàn Thiên Hương là người đầu tiên được Phí Dương tìm thấy.
Phí Dương tìm thấy Đàn Thiên Hương ở trong một cửa hàng bán hoa tươi.
Hai người vui vẻ tay nắm tay đi tìm chỗ hẹn hò ngắm phong cảnh.
Lệ Minh Viễn là người thứ hai tìm được Tô Noãn Tâm.
Lệ Minh Viễn tìm thấy Tô Noãn Tâm ở trong một cửa hàng bán quần áo dị vực phong tình.
Tô Noãn Tâm còn mua một chiếc váy dị vực phong tình rất đẹp, mặc lên người.
Bình luận facebook