Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1256
Chương 1256
Chỉ có hai người bọn họ.
Tô Noãn Tâm đứng dậy vươn vai, hít thở không khí trong lành.
“Thật thoải mái”
“Em muốn đi dạo à?”
“Dạ, đi dạo một vòng thôi.”
Đêm đó, hai người ngủ rất sớm.
Sáng sớm hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, bọn họ đã lặng lẽ rời giường.
Các cặp khác vẫn còn đang ngủ, Lệ Minh Viễn và Tô Noãn Tâm đã trang bị xong, chuẩn bị lên đường.
Nhân viên tổ tiết mục cũng đi theo quay lại toàn bộ hành trình.
Bọn họ ngồi thuyền đến biển Aegean.
Bãi biển trái tim được bao quanh bởi nước biển trong vắt.
Sau khi xuống thuyền, Lệ Minh Viễn trực tiếp nói với nhân viên tổ tiết mục: “Chỉ có thể ghi hình từ phía xa, người ngoài không được đi vào bãi cát”
Nhân viên ghi hình: “..” Vậy bọn họ chẳng phải chỉ có thể đứng trên thuyền ghi hình thôi sao?
Anh nói thế mà nghe được à?
Chỉ là giọng điệu của Lệ Minh Viễn rất dứt khoát, không hề có chỗ thương lượng.
Nhân viên tổ tiết mục không dám làm mất lòng anh chỉ có thể chấp nhận.
Tô Noãn Tâm nắm tay Lệ Minh Viễn đi đến trung tâm bờ biển, cô dùng chân viết tên mình và tên Lệ Minh Viễn lên bãi cát.
Sau đó vẽ một trái tim thật lớn bao bọc tên hai người ở chính giữa.
Nhân viên tổ tiết mục mừng thâm máy quay phim của bọn họ có tiêu cự rất tốt, có thể bắt được tên hai người và hình trái tim.
Sau đó chỉ thấy hai người tự do vui đùa ở đó.
Tô Noãn Tâm đào một cái hố tự vùi mình vào trong, chỉ lộ một nửa cơ thể ra ngoài rồi cười to với Lệ Minh Viễn: “Chú, chơi vui thật!”
Khóe môi Lệ Minh Viễn khẽ cong lên: “Tự đào hố chôn mình vui thế sao?”
“Đúng vậy! Chú ơi, mặt trời đã xuất hiện chưa ạ?”
“Sắp lên rồi”
Phía đông của bầu trời đã bắt đầu lóe lên từng tia sáng.
Mặt trời chuẩn bị ló dạng.
“Em thấy rồi, chú mau kéo em lên đi, em muốn xem mặt trời mọc”
“Không tự thoát ra được à?”
“Hì… có hơi sâu, chú à, chú sẽ không thấy chết mà không cứu đó chứ?”
“Nếu anh thấy chết không cứu thật thì em sẽ làm gì hử?”
“Vậy em sẽ không thèm để ý đến chú nữa, cho dù lúc sau chú có kéo em lên, em cũng không đi cùng chú nữa đâu.”
Lệ Minh Viễn nhướng mày: “Anh sẽ để ý những thứ này sao?”
“Vậy em liền ở lại nước ngoài không về luôn! Bên cạnh chú liền không có em nữa đó.”
“Uy hiếp anh à?”
“Chú à… Mặt trời sắp lên rồi, xin chú đó… Cũng không thể để em chôn dưới cát ngắm bình mình chứ”
Lệ Minh Viễn lùi về sau hai bước, lấy điện thoại chụp cho cô một tấm hình kỷ niệm rồi mới kéo cô lên.
Mặt trời rất nhanh liền xuất hiện.
Hai người ngồi ở bờ biển ngắm bình minh.
Chỉ có hai người bọn họ.
Tô Noãn Tâm đứng dậy vươn vai, hít thở không khí trong lành.
“Thật thoải mái”
“Em muốn đi dạo à?”
“Dạ, đi dạo một vòng thôi.”
Đêm đó, hai người ngủ rất sớm.
Sáng sớm hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, bọn họ đã lặng lẽ rời giường.
Các cặp khác vẫn còn đang ngủ, Lệ Minh Viễn và Tô Noãn Tâm đã trang bị xong, chuẩn bị lên đường.
Nhân viên tổ tiết mục cũng đi theo quay lại toàn bộ hành trình.
Bọn họ ngồi thuyền đến biển Aegean.
Bãi biển trái tim được bao quanh bởi nước biển trong vắt.
Sau khi xuống thuyền, Lệ Minh Viễn trực tiếp nói với nhân viên tổ tiết mục: “Chỉ có thể ghi hình từ phía xa, người ngoài không được đi vào bãi cát”
Nhân viên ghi hình: “..” Vậy bọn họ chẳng phải chỉ có thể đứng trên thuyền ghi hình thôi sao?
Anh nói thế mà nghe được à?
Chỉ là giọng điệu của Lệ Minh Viễn rất dứt khoát, không hề có chỗ thương lượng.
Nhân viên tổ tiết mục không dám làm mất lòng anh chỉ có thể chấp nhận.
Tô Noãn Tâm nắm tay Lệ Minh Viễn đi đến trung tâm bờ biển, cô dùng chân viết tên mình và tên Lệ Minh Viễn lên bãi cát.
Sau đó vẽ một trái tim thật lớn bao bọc tên hai người ở chính giữa.
Nhân viên tổ tiết mục mừng thâm máy quay phim của bọn họ có tiêu cự rất tốt, có thể bắt được tên hai người và hình trái tim.
Sau đó chỉ thấy hai người tự do vui đùa ở đó.
Tô Noãn Tâm đào một cái hố tự vùi mình vào trong, chỉ lộ một nửa cơ thể ra ngoài rồi cười to với Lệ Minh Viễn: “Chú, chơi vui thật!”
Khóe môi Lệ Minh Viễn khẽ cong lên: “Tự đào hố chôn mình vui thế sao?”
“Đúng vậy! Chú ơi, mặt trời đã xuất hiện chưa ạ?”
“Sắp lên rồi”
Phía đông của bầu trời đã bắt đầu lóe lên từng tia sáng.
Mặt trời chuẩn bị ló dạng.
“Em thấy rồi, chú mau kéo em lên đi, em muốn xem mặt trời mọc”
“Không tự thoát ra được à?”
“Hì… có hơi sâu, chú à, chú sẽ không thấy chết mà không cứu đó chứ?”
“Nếu anh thấy chết không cứu thật thì em sẽ làm gì hử?”
“Vậy em sẽ không thèm để ý đến chú nữa, cho dù lúc sau chú có kéo em lên, em cũng không đi cùng chú nữa đâu.”
Lệ Minh Viễn nhướng mày: “Anh sẽ để ý những thứ này sao?”
“Vậy em liền ở lại nước ngoài không về luôn! Bên cạnh chú liền không có em nữa đó.”
“Uy hiếp anh à?”
“Chú à… Mặt trời sắp lên rồi, xin chú đó… Cũng không thể để em chôn dưới cát ngắm bình mình chứ”
Lệ Minh Viễn lùi về sau hai bước, lấy điện thoại chụp cho cô một tấm hình kỷ niệm rồi mới kéo cô lên.
Mặt trời rất nhanh liền xuất hiện.
Hai người ngồi ở bờ biển ngắm bình minh.
Bình luận facebook