Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1377
Chương 1377
Kỷ Vân Như trực tiếp bối rối, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
Cô ta thay đổi sao?
Cô ta đã thay đổi cái gì?
Tự hỏi lòng một lúc thì chợt phát hiện đúng là thay đổi quá nhiều.
Cô ta đã ba mươi mấy tuổi… già rồi.
Nhan sắc cho dù có được bảo dưỡng tốt hơn nữa cũng không che dấu được dấu hiệu của tuổi tác.
Nhiết Đời này của Kỷ Vân Như cô ta chưa từng bị người nào chê bai đấy!
Kỷ Vân Như tức giận ngồi dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Nhiếp Hạo một lúc rồi xoay người xuống giường mang giày.
Hạo bắt đầu chê bai cô ta sao?
Nhiếp Hạo đầy mờ mịt: “Sao thế?”
Kỷ Vân Như ác liệt nói: “Cho dù tôi bảy mươi tám mươi tôi cũng không đến lượt một con chó như anh chê bai!”
Ghét bỏ cái gì?
Nhiếp Hạo nhíu mày: “Anh không ghét bỏ em”
“Ý anh chính là như thế! Nhiếp Hạo, nếu anh muốn rời bỏ em thì bây giờ cho anh tự do!”
“Ít nhất… những điều anh nhớ đều là lúc em tốt nhất, lúc em trẻ nhất, tùy ý phóng khoáng nhất, trong đời người, lúc tốt nhất…”
Đúng vậy.
Lục Viễn Phương không động vào cô ta.
Nhiều năm như thế, cô ta lại có bệnh sạch sẽ, không để cho bất cứ ai chạm vào mình, ngoại trừ anh ta.
Độ tuổi tốt nhất của cô đều dành cho mình.
Nhiếp Hạo không khỏi thở dài, bước đến lấy cánh ta cô ta nói: “Em hiểu lầm rồi… không ghét bỏ em, chỉ là… thứ anh muốn còn nhiều hơn, cảm giác mong mà không có được… quá khó chịu, không chịu đựng nổi”
Không thể nghi ngờ gì, Nhiếp Hạo của lúc này rất hèn mọn, lộ ra vẻ yếu đuối mà từ trước đến giờ chưa từng để lộ trước mặt Kỷ Vân Như.
Cho tới bây giờ, anh ta thật sự giống như chó săn, luôn đối đầu với Kỷ Vân Như.
Kỷ Vân Như nghe thế, động tác mang giày không khỏi ngừng lại.
Là như thế sao…
Cô ta đột nhiên quay đầy, hất bỏ đôi giày đang mang một nửa dưới chân, ôm lấy cổ Nhiếp Hạo, chủ động gần gũi.
Tiếp sau đó là Thiên Lôi giao chiến.
Từ trước đến giờ chưa từng có lần nào khiến trong lòng Kỷ Vân Như thấy cảm động hơn lần này.
Cô ta biết… Hạo của cô ta, trong lòng vẫn luôn có cô ta.
Nhưng cô ta không đau lòng cho dáng vẻ này của Nhiếp Hạo chút nào.
Bởi vì đó là anh ta nợ cô ta…
Anh ta tự tìm lấy, anh ta đáng đời.
Anh ta gặp được mình là may mắn của anh ta, cũng là nỗi bất hạnh của anh ta.
Đó là người đầu tiên trên thế giới này kéo cô ta đi vào địa ngục một lần.
Lúc ban đầu, dù cô ta bị người nhà chiều chuộng đến ngang ngược.
không ai bì nổi, nhưng cũng chỉ đơn thuần là một cô chủ ngây thơ không có nhiều kinh nghiệm sống thôi.
Kỷ Vân Như trực tiếp bối rối, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
Cô ta thay đổi sao?
Cô ta đã thay đổi cái gì?
Tự hỏi lòng một lúc thì chợt phát hiện đúng là thay đổi quá nhiều.
Cô ta đã ba mươi mấy tuổi… già rồi.
Nhan sắc cho dù có được bảo dưỡng tốt hơn nữa cũng không che dấu được dấu hiệu của tuổi tác.
Nhiết Đời này của Kỷ Vân Như cô ta chưa từng bị người nào chê bai đấy!
Kỷ Vân Như tức giận ngồi dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Nhiếp Hạo một lúc rồi xoay người xuống giường mang giày.
Hạo bắt đầu chê bai cô ta sao?
Nhiếp Hạo đầy mờ mịt: “Sao thế?”
Kỷ Vân Như ác liệt nói: “Cho dù tôi bảy mươi tám mươi tôi cũng không đến lượt một con chó như anh chê bai!”
Ghét bỏ cái gì?
Nhiếp Hạo nhíu mày: “Anh không ghét bỏ em”
“Ý anh chính là như thế! Nhiếp Hạo, nếu anh muốn rời bỏ em thì bây giờ cho anh tự do!”
“Ít nhất… những điều anh nhớ đều là lúc em tốt nhất, lúc em trẻ nhất, tùy ý phóng khoáng nhất, trong đời người, lúc tốt nhất…”
Đúng vậy.
Lục Viễn Phương không động vào cô ta.
Nhiều năm như thế, cô ta lại có bệnh sạch sẽ, không để cho bất cứ ai chạm vào mình, ngoại trừ anh ta.
Độ tuổi tốt nhất của cô đều dành cho mình.
Nhiếp Hạo không khỏi thở dài, bước đến lấy cánh ta cô ta nói: “Em hiểu lầm rồi… không ghét bỏ em, chỉ là… thứ anh muốn còn nhiều hơn, cảm giác mong mà không có được… quá khó chịu, không chịu đựng nổi”
Không thể nghi ngờ gì, Nhiếp Hạo của lúc này rất hèn mọn, lộ ra vẻ yếu đuối mà từ trước đến giờ chưa từng để lộ trước mặt Kỷ Vân Như.
Cho tới bây giờ, anh ta thật sự giống như chó săn, luôn đối đầu với Kỷ Vân Như.
Kỷ Vân Như nghe thế, động tác mang giày không khỏi ngừng lại.
Là như thế sao…
Cô ta đột nhiên quay đầy, hất bỏ đôi giày đang mang một nửa dưới chân, ôm lấy cổ Nhiếp Hạo, chủ động gần gũi.
Tiếp sau đó là Thiên Lôi giao chiến.
Từ trước đến giờ chưa từng có lần nào khiến trong lòng Kỷ Vân Như thấy cảm động hơn lần này.
Cô ta biết… Hạo của cô ta, trong lòng vẫn luôn có cô ta.
Nhưng cô ta không đau lòng cho dáng vẻ này của Nhiếp Hạo chút nào.
Bởi vì đó là anh ta nợ cô ta…
Anh ta tự tìm lấy, anh ta đáng đời.
Anh ta gặp được mình là may mắn của anh ta, cũng là nỗi bất hạnh của anh ta.
Đó là người đầu tiên trên thế giới này kéo cô ta đi vào địa ngục một lần.
Lúc ban đầu, dù cô ta bị người nhà chiều chuộng đến ngang ngược.
không ai bì nổi, nhưng cũng chỉ đơn thuần là một cô chủ ngây thơ không có nhiều kinh nghiệm sống thôi.
Bình luận facebook