Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56: Thật sự là duyên trời định sao?
Chiếc Lotus Evija chầm chậm tiến vào cổng chính, Thẩm Ninh bước xuống xe, mở cửa ghế sau. A Thành cầm tay Hạ Hạ nhảy chân sáo, hai đứa khúc khích chạy vào nhà, dường như vui vẻ hơn thường ngày.
Bà Yên - bà chủ nhà trọ nghe tiếng trẻ con, trên người vẫn đeo tạp giề liền lật đật ra đón. Dì Lâm cũng theo ra, mỗi người đón một đứa, giúp A Thành và Hạ Hạ cởi balo.
"Hạ Hạ, hôm nay ở trường lại có chuyện gì vui sao?" Bà Yên cầm chiếc balo hồng trên tay, véo nhẹ lên má lúm đồng tiền của Hạ Hạ.
"Vâng. Hôm nay mommy nói với con là..." Cô bé bụm miệng, cười nhỉ nhảnh. "Bọn con có baba rồi!"
Bà Yên và dì Lâm nụ cười tắt ngúm, đưa mắt dè dặt nhìn Thẩm Ninh đằng sau, dường như muốn xác nhận.
đam mỹ hài
Thẩm Ninh gật đầu, kéo hai đứa trẻ vào trong.
Bà Yên và dì Lâm lại đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên xen lẫn chút khó tin.
Căn phòng ăn đầy đủ mọi người. A Thành và Hạ Hạ đều rất vui vẻ, Hạ Hạ vốn hoạt bát nay lại càng náo nhiệt. Miệng ăn mà còn ngâm nga giai điệu mới học được ở trường mẫu giáo.
A Thành nhìn em gái, khẽ mắng một câu rồi lại cắm đầu vào ăn.
"Hạ Hạ ngốc!"
Bà Yên và dì Lâm chốc chốc lại nhìn nhau, thỉnh thoảng lại nhìn Thẩm Ninh. Hai người rất ăn ý, cũng không dám hỏi nhiều.
Cô đã thật sự nguôi giận, hay chỉ là buột miệng dỗ tụi nhỏ?
"Mommy, vậy con và anh Thành có phải cũng có họ. Còn là họ của baba không?" Hạ Hạ ngẩng đầu, khuôn miệng chúm chím.
Bình thường ở nhà, mommy, anh Thành, bà Yên và dì Lâm đều gọi họ là "Hạ Hạ", "A Thành". Ở lớp cũng vậy, hoặc sẽ gọi đầy đủ hơn là "Cửu Hạ" và "Gia Thành". Hạ Hạ nhiều lúc thắc mắc, nếu hai người là anh em, vì sao khi gọi tên lại không giống nhau?
"Phải, hai đứa đều mang họ ba." Thẩm Ninh nhẹ nhàng trả lời.
"Là gì ạ?"
Bà Yên và dì Lâm không hẹn mà cùng ngẩng đầu, khẽ lắc đầu nhìn Hạ Hạ. Bé con thắc mắc nhiều quá, ngộ nhỡ Thẩm Ninh lại nhớ đến chuyện buồn, hay lại nổi giận nhốt mình trong phòng tuyệt thực thì sao?
"Con tên là Lục Cửu Hạ. Anh trai là Lục Gia Thành."
Con trai tên Lục Gia Thành. Tựa ý chí sắc bén của anh, là nghiệp lớn của anh. Con gái tên Lục Cửu Hạ, lại là khoảnh khắc rung động của cô và anh vào mùa hạ năm đó. Cô hy vọng đoạn tình cảm đó là vĩnh cửu, là khoảng thời gian đẹp nhất của hai người.
"Oa, cái tên nghe thật hay...Lục Cửu Hạ...Lục Gia Thành...Lục Cửu Hạ..."
Gia Thành ngồi gật gù, cậu nhìn mommy có chút vui vẻ khi nhắc đến chuyện này, đột nhiên cũng tươi cười theo. Bà Yên và dì Lâm thầm mừng rỡ.
Hoa nở rồi! Hoa nở rồi! Bốn năm nay, bông hoa đó cuối cùng cũng chịu bung sắc rồi...
Thật ra sau chuyện đó, Cao Hinh đã rất nhiều lần liên lạc với cô, cố khuyên nhủ cô rất nhiều. Thẩm Ninh mỗi lần như vậy chỉ ngồi nghe, cuối cùng là "ừ" nhẹ rồi cúp máy. Cao Hinh bực bội nhưng lại không làm gì được, tìm cũng không tìm được, đến Trương Nhân cũng phải mấy lần "đại giá quang lâm" mà gọi cho cô. Ép cô phải giữ máy nghe anh ta nói, khẳng định người phóng hóa gia đình cô không phải anh, sau đó kể về Lục Bác Dịch đã buồn bã nhường nào, mong muốn tìm cô nói chuyện đến nhường nào. Còn vì chuyện của Phong Thị và Thẩm Thanh Mặc ngày đêm lao đầu vào công việc, không thiết ngủ nghỉ, chỉ mong cô một lần quay về. Mỗi lần kể nhiều như thế, anh ngắt lời đồng thời cô cũng cúp máy.
Trương Nhân và Cao Hinh tức muốn chửi thề. Thầm mắng hai con người Lục Bác Dịch và Thẩm Ninh gan lì như nhau!
Thật ra, cô lúc đó đã động tâm. Bản thân cô cũng không phải người không biết nói lý, nếu anh đã không phải người gây tội, cô cũng không thể giận cá chém thớt, đinh ninh hận thù anh mãi được. Chỉ là lúc đó tâm trạng phức tạp, nhất thời không biết đối mặt chất vấn anh như thế nào.
Bốn năm...Nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Hai người cuối cùng là rời xa nhau. Sau đó cô lại biết bản thân mang thai, cuối cùng hạ sinh hai đứa trẻ kháu khỉnh. Thẩm Ninh thừa nhận, giây phút đó, cô thực sự mềm lòng rồi.
Tiếng điện thoại phá vỡ bầu không khí, Thẩm Ninh nhấc máy, rời khỏi phòng ăn.
"Con xin phép!"
Thẩm Ninh đi đến cửa sổ, nghe máy.
"Alo?"
"Chị Ninh, sáng mai chị đến bệnh viện nhé. Viện trưởng muốn gặp mặt nói chuyện riêng với chị."
.........
Thời gian bốn năm, Thẩm Ninh vừa đảm đương trách nhiệm của người làm mẹ lẫn người làm cha, cố gắng bù đắp tình cảm thiếu thốn cho hai đứa. Trong thời gian ấy, cũng đủ để cô tìm được một bệnh viện tốt trong thành phố để học hỏi và làm việc. Nhờ thiên phú mà việc học của Thẩm Ninh ít gặp trở ngại, lại thêm khả năng thích nghi với môi trường mới nhanh chóng. Chẳng bao lâu, cái tên Thẩm Ninh đã xuất hiện trong đội ngũ Y Bác sỹ giỏi nhất trong thành phố, tiếng tăm lừng lẫy, không chỉ ở trong nước mà lan cả sang những nước bên cạnh.
Lần này lựa chọn đi công tác, đối với sự nghiệp của Thẩm Ninh là một bước đệm vô cùng to lớn. Thành công hay không, tất cả là do cô lựa chọn.
"Viện trưởng!" Thẩm Ninh cúi người, theo Viện trưởng vào phòng.
"Cô Ninh, thật ra việc công tác đã có chỉ định. Cô và Mine, có hai địa điểm để hai người lựa chọn: Hoa Hạ hoặc Zurich. Tôi đã hỏi Mine và cô ấy cũng đồng ý, cô hình như cũng là người Hoa Hạ, vì vậy...tôi muốn cô cân nhắc một chút."
Thẩm Ninh nhận lấy tờ giấy, mắt dán chặt vào hai từ Hoa Hạ.
Thật sự là duyên trời định sao?
Bà Yên - bà chủ nhà trọ nghe tiếng trẻ con, trên người vẫn đeo tạp giề liền lật đật ra đón. Dì Lâm cũng theo ra, mỗi người đón một đứa, giúp A Thành và Hạ Hạ cởi balo.
"Hạ Hạ, hôm nay ở trường lại có chuyện gì vui sao?" Bà Yên cầm chiếc balo hồng trên tay, véo nhẹ lên má lúm đồng tiền của Hạ Hạ.
"Vâng. Hôm nay mommy nói với con là..." Cô bé bụm miệng, cười nhỉ nhảnh. "Bọn con có baba rồi!"
Bà Yên và dì Lâm nụ cười tắt ngúm, đưa mắt dè dặt nhìn Thẩm Ninh đằng sau, dường như muốn xác nhận.
đam mỹ hài
Thẩm Ninh gật đầu, kéo hai đứa trẻ vào trong.
Bà Yên và dì Lâm lại đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên xen lẫn chút khó tin.
Căn phòng ăn đầy đủ mọi người. A Thành và Hạ Hạ đều rất vui vẻ, Hạ Hạ vốn hoạt bát nay lại càng náo nhiệt. Miệng ăn mà còn ngâm nga giai điệu mới học được ở trường mẫu giáo.
A Thành nhìn em gái, khẽ mắng một câu rồi lại cắm đầu vào ăn.
"Hạ Hạ ngốc!"
Bà Yên và dì Lâm chốc chốc lại nhìn nhau, thỉnh thoảng lại nhìn Thẩm Ninh. Hai người rất ăn ý, cũng không dám hỏi nhiều.
Cô đã thật sự nguôi giận, hay chỉ là buột miệng dỗ tụi nhỏ?
"Mommy, vậy con và anh Thành có phải cũng có họ. Còn là họ của baba không?" Hạ Hạ ngẩng đầu, khuôn miệng chúm chím.
Bình thường ở nhà, mommy, anh Thành, bà Yên và dì Lâm đều gọi họ là "Hạ Hạ", "A Thành". Ở lớp cũng vậy, hoặc sẽ gọi đầy đủ hơn là "Cửu Hạ" và "Gia Thành". Hạ Hạ nhiều lúc thắc mắc, nếu hai người là anh em, vì sao khi gọi tên lại không giống nhau?
"Phải, hai đứa đều mang họ ba." Thẩm Ninh nhẹ nhàng trả lời.
"Là gì ạ?"
Bà Yên và dì Lâm không hẹn mà cùng ngẩng đầu, khẽ lắc đầu nhìn Hạ Hạ. Bé con thắc mắc nhiều quá, ngộ nhỡ Thẩm Ninh lại nhớ đến chuyện buồn, hay lại nổi giận nhốt mình trong phòng tuyệt thực thì sao?
"Con tên là Lục Cửu Hạ. Anh trai là Lục Gia Thành."
Con trai tên Lục Gia Thành. Tựa ý chí sắc bén của anh, là nghiệp lớn của anh. Con gái tên Lục Cửu Hạ, lại là khoảnh khắc rung động của cô và anh vào mùa hạ năm đó. Cô hy vọng đoạn tình cảm đó là vĩnh cửu, là khoảng thời gian đẹp nhất của hai người.
"Oa, cái tên nghe thật hay...Lục Cửu Hạ...Lục Gia Thành...Lục Cửu Hạ..."
Gia Thành ngồi gật gù, cậu nhìn mommy có chút vui vẻ khi nhắc đến chuyện này, đột nhiên cũng tươi cười theo. Bà Yên và dì Lâm thầm mừng rỡ.
Hoa nở rồi! Hoa nở rồi! Bốn năm nay, bông hoa đó cuối cùng cũng chịu bung sắc rồi...
Thật ra sau chuyện đó, Cao Hinh đã rất nhiều lần liên lạc với cô, cố khuyên nhủ cô rất nhiều. Thẩm Ninh mỗi lần như vậy chỉ ngồi nghe, cuối cùng là "ừ" nhẹ rồi cúp máy. Cao Hinh bực bội nhưng lại không làm gì được, tìm cũng không tìm được, đến Trương Nhân cũng phải mấy lần "đại giá quang lâm" mà gọi cho cô. Ép cô phải giữ máy nghe anh ta nói, khẳng định người phóng hóa gia đình cô không phải anh, sau đó kể về Lục Bác Dịch đã buồn bã nhường nào, mong muốn tìm cô nói chuyện đến nhường nào. Còn vì chuyện của Phong Thị và Thẩm Thanh Mặc ngày đêm lao đầu vào công việc, không thiết ngủ nghỉ, chỉ mong cô một lần quay về. Mỗi lần kể nhiều như thế, anh ngắt lời đồng thời cô cũng cúp máy.
Trương Nhân và Cao Hinh tức muốn chửi thề. Thầm mắng hai con người Lục Bác Dịch và Thẩm Ninh gan lì như nhau!
Thật ra, cô lúc đó đã động tâm. Bản thân cô cũng không phải người không biết nói lý, nếu anh đã không phải người gây tội, cô cũng không thể giận cá chém thớt, đinh ninh hận thù anh mãi được. Chỉ là lúc đó tâm trạng phức tạp, nhất thời không biết đối mặt chất vấn anh như thế nào.
Bốn năm...Nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Hai người cuối cùng là rời xa nhau. Sau đó cô lại biết bản thân mang thai, cuối cùng hạ sinh hai đứa trẻ kháu khỉnh. Thẩm Ninh thừa nhận, giây phút đó, cô thực sự mềm lòng rồi.
Tiếng điện thoại phá vỡ bầu không khí, Thẩm Ninh nhấc máy, rời khỏi phòng ăn.
"Con xin phép!"
Thẩm Ninh đi đến cửa sổ, nghe máy.
"Alo?"
"Chị Ninh, sáng mai chị đến bệnh viện nhé. Viện trưởng muốn gặp mặt nói chuyện riêng với chị."
.........
Thời gian bốn năm, Thẩm Ninh vừa đảm đương trách nhiệm của người làm mẹ lẫn người làm cha, cố gắng bù đắp tình cảm thiếu thốn cho hai đứa. Trong thời gian ấy, cũng đủ để cô tìm được một bệnh viện tốt trong thành phố để học hỏi và làm việc. Nhờ thiên phú mà việc học của Thẩm Ninh ít gặp trở ngại, lại thêm khả năng thích nghi với môi trường mới nhanh chóng. Chẳng bao lâu, cái tên Thẩm Ninh đã xuất hiện trong đội ngũ Y Bác sỹ giỏi nhất trong thành phố, tiếng tăm lừng lẫy, không chỉ ở trong nước mà lan cả sang những nước bên cạnh.
Lần này lựa chọn đi công tác, đối với sự nghiệp của Thẩm Ninh là một bước đệm vô cùng to lớn. Thành công hay không, tất cả là do cô lựa chọn.
"Viện trưởng!" Thẩm Ninh cúi người, theo Viện trưởng vào phòng.
"Cô Ninh, thật ra việc công tác đã có chỉ định. Cô và Mine, có hai địa điểm để hai người lựa chọn: Hoa Hạ hoặc Zurich. Tôi đã hỏi Mine và cô ấy cũng đồng ý, cô hình như cũng là người Hoa Hạ, vì vậy...tôi muốn cô cân nhắc một chút."
Thẩm Ninh nhận lấy tờ giấy, mắt dán chặt vào hai từ Hoa Hạ.
Thật sự là duyên trời định sao?
Bình luận facebook