• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút (1 Viewer)

  • Chương 132

Edit: Cáo

Thư báo trúng tuyển của Quý Hoài được gửi đến, nhưng còn chưa tới tay Quý Hoài thì Giang Tử Mặc đã giữ lại trước.

Giang Tử Mặc để thư trúng tuyển màu đỏ lên bàn, hắn ngồi xuống nhìn nhưng không mở ra. Hắn gõ gõ bàn, cảm xúc vui sướng không thể che giấu được. Mà lúc này Quý Hoài vẫn còn đang trong phòng ngủ vì tối qua quá mệt mỏi. Cô Thúy, cô Thúy không ở đây, Lục Thất cũng không đến.

Hắn nhìn xung quanh, thế mà lại chẳng có ai có thể cùng hắn chia sẻ niềm vui sướng này.

Giang Tử Mặc không kiềm nén được cảm xúc, lấy điện thoại ra chụp một tấm, đầu tiên gửi vào group chat, chính là cái group mà có cả Hạ Phủ Hiên trong đó.

Ban đầu nhóm lặng ngắt như tờ, sau đó một lát mới có âm thanh dingdong dingdong vang lên.

Lục Thất: "Chúc mừng!"

Vương Văn Bân: "Chúc mừng!"

Hạ phu nhân: "Chúc mừng!"

Xong chẳng thấy gì nữa.

Giang Tử Mặc cứ cảm thấy ngực đè nén một cơn tức cần phát tiết ra, hắn lại nhìn điện thoại, chờ một lúc nhưng vẫn chẳng thấy gì.

Một lúc sau Hạ phu nhân mới gửi tin: "Đợi hai ngày nữa Phủ Hiên về, chúng ta lại tổ chức tiệc ăn mừng thật lớn cho Quý Hoài."

Giang Tử Mặc hiểu luôn, hóa ra là không có ở nhà, chậc.

Hắn liền cảm thấy cà khịa chẳng có ý nghĩa gì nữa, thoát group chat chuyển sang xem vòng bạn bè, suy nghĩ một chút, đăng bài đầu tiên lên.

"[Ảnh] Vài ngày nữa phải đưa nhóc con nhà tôi đi học rồi."

Giang Tử Mặc chưa từng đăng cái gì lên vòng bạn bè, những người add được wechat của Giang Tử Mặc toàn nghĩ đây là một cái acc công cộng dùng để làm việc. Mà thực ra những người có thể kết bạn với hắn, ngoại trừ mấy người thân cận, đồng nghiệp ở A Uyển, cũng chỉ còn lại ông bà chủ của tập đoàn xí nghiệp nào đó trên thị trường, hoặc là các bộ trưởng khoa trưởng cục trưởng các cấp thuộc chính phủ.

Vừa đăng bài lên vòng bạn bè, chỉ lát sau đã có rất nhiều tin nhắn.

Cục trưởng nào đó: "Tử Mặc dạy dỗ được đấy, hôm nào sẽ gửi cho cậu bé một bao lì xì."

Giám đốc sở nào đó: "Lên thủ đô có việc gì cứ bảo cậu bé liên hệ với tôi."

CEO đồ gia dụng nào đó: "Cháu nhà đi học còn thiếu cái gì, để tôi tặng cho."

Giám đốc khu vực của hãng thời trang cao cấp nào đó: "Hai ngày nữa để tôi đưa cho tiểu thiếu gia mấy bộ quần áo kiểu dáng mới ra, chúc tiểu thiếu gia học hành thuận lợi."

Lúc Quý Hoài đi từ phòng ra chỉ thấy Giang Tử Mặc nhìn chằm chằm điện thoại di động mà cười, Quý Hoài hoài nghi bước lên nhìn một chút: "Đấy là gì vậy?"

Giang Tử Mặc thấy cậu đi ra, lập tức cầm đem thư thông báo đưa tới trước mặt cậu: "Xem thử đi, sáng nay vừa được gửi đến."

"Ồ, đến rồi ạ." - Quý Hoài bình tĩnh nhận lấy, nhìn hai cái rồi bỏ qua bên cạnh.

"Sao thế? Chẳng bất ngờ tí nào à?" - Giang Tử Mặc nghi ngờ, cứ cho là Quý Hoài biết mình sẽ đỗ Kinh đại, nhưng thật sự cầm thư báo trúng tuyển trong tay nó phải khác. Giang Tử Mặc chưa từng đi học đại học, không biết nên phản ứng thế nào khi nhận được thư thông báo trúng tuyển, thế nhưng phản ứng của Quý Hoài cũng quá bình thản rồi đi.

"Không phải là sớm biết rồi sao?" - Dường như Quý Hoài không biết tại sao Giang Tử Mặc lại phản ứng mạnh thế.

Giang Tử Mặc lặng im một lúc, cười nói: "Không biết nên nói đây là điều hiển nhiên hay là Tiểu Quý Hoài của chúng ta thừa tự tin."

"Em đã bảo muốn đưa thư báo trúng tuyển Kinh đại cho anh mà." - Quý Hoài cười, đặt thư vào tay Giang Tử Mặc, "Tặng anh đó."

Giang Tử Mặc nhận lấy, Quý Hoài không có cảm giác gì nhưng hắn cảm giác thư báo trong tay mình nặng trĩu, quà tặng này là niềm tự hào cả đời của hắn.

Giang Tử Mặc bóc thư, bên trong gồm giấy trúng tuyển, sách giới thiệu trường học, quy trình nhập học, còn có thẻ ngân hàng thẻ điện thoại nọ kia. Giang Tử Mặc thấy mới lạ, tỉ mỉ xem kỹ tất cả.

"Ở đây bảo là ngày 3 tháng 9 đi báo danh, chỉ còn nửa tháng, chúng ta có nên đi mua các thứ trước không? Đồ dùng? Quần áo? Mấy thứ khác nữa? Để tôi hỏi cô Thúy xem cần phải mang những gì."

Giang Tử Mặc nói xong liền đứng dậy gọi điện thoại cho cô Thúy, Quý Hoài rũ mắt nhìn giấy báo trúng tuyển trên bàn, tâm trạng xuống cực thấp.

Còn nửa tháng nữa là khai giảng, lúc đó cậu sẽ lên thủ đô, cậu sẽ ở trong trường học, dù từ Kim Thành tới thủ đô chỉ tốn một tiếng đi máy bay và sáu tiếng tàu điện ngầm, nhưng... nhưng nếu cậu tới trường rồi thì sẽ phải rời xa chú Mặc.

Cậu không thể tối nào cũng về được, chỉ có thể về nhà vào thứ bảy chủ nhật, hoặc là ngày lễ. Cho dù có thể trở về vào cuối tuần thì vẫn không được gặp chú Mặc vào những ngày còn lại.

Cậu sẽ rất nhớ chú Mặc, nhất định sẽ rất nhớ.

Vậy lúc cực kỳ cực kỳ nhớ rồi thì phải làm sao đây?

Chỉ cần tưởng tượng thôi mà Quý Hoài cũng thấy hoang mang, những bất an và áp lực đè nặng từ lúc thi bây giờ mới bạo phát ra ngoài. Quý Hoài thậm chí còn không nghĩ tới cuộc sống sau khi vào đại học, cậu chỉ nghĩ tới việc mỗi ngày không được ở cạnh Giang Tử Mặc.

Cậu bỗng dưng có chút giận chính bản thân mình, ghét bỏ nhìn giấy báo trúng tuyển ở trên bàn.

Nếu cậu thi bừa một đại học nào đó ở Kim Thành thì tốt rồi, mỗi ngày đều được về nhà. Cậu sẽ không phải rời khỏi chú Mặc, lại cũng không phải đi đâu xa xôi.

Đây không phải lần đầu tiên Quý Hoài nghĩ vậy, nhưng lần nào cậu cũng tự áp chế cái ý tưởng đó xuống. Cậu biết nếu cậu thật sự làm thế thì sẽ rất phụ lòng Giang Tử Mặc. Chú Mặc không nói gì, cũng không tạo áp lực cho cậu, nhưng Quý Hoài có thể cảm nhận được Giang Tử Mặc rất tự hào về cậu, mà niềm tự hào ấy là bởi vì thành tích của cậu vô cùng xuất sắc.

Xuất sắc đến nỗi khiến mọi người phải ngước nhìn, xuất sắc tới nỗi mỗi lần Giang Tử Mặc nhắc tới cậu trước mặt người khác sẽ chỉ nhận được lời khen ngợi, Quý Hoài vẫn luôn duy trì như vậy.

Cậu chẳng có gì cả, chỉ có thể cho chú Mặc một Quý Hoài xuất sắc hơn nữa.

Giang Tử Mặc rất tiếc vì không được đến trường, cậu sẽ thay thế chú Mặc phát huy phần trí tuệ và tài năng hơn người ấy. Không phải tùy tiện thi một trường đại học xoàng xĩnh lãng phí thiên phú của mình, mà phải nỗ lực làm tốt hết sức, để khiến cho chú Mặc tự hào, khiến cho chú Mặc vui vẻ.

Cậu vẫn luôn làm thế, lúc ngồi ở trường thi đại học, Quý Hoài thậm chí còn không dám nghĩ tới chuyện rời khỏi Giang Tử Mặc thì phải làm sao, cậu sợ mình sẽ bỏ cuộc ngay lúc ấy mất.

Như vậy sẽ khiến chú Mặc thất vọng, mà chính cậu cũng coi thường bản thân mình.

Cậu muốn nỗ lực làm tốt nhất, nhưng giờ sắp phải đi thì vẫn hối hận.

Nửa tháng, có lẽ chỉ chớp mắt một cái là trôi qua.

Nhưng bốn năm thì rất dài, chú Mặc và cậu sẽ xa nhau trong bốn năm, sau đó chỉ có thể dựa vào những ngày cuối tuần và nghỉ lễ để giải mối tương tư.

Cậu sẽ điên mất, cậu nhất định sẽ bỏ học giữa chừng.

Đời trước chỉ có một mình, Quý Hoài chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ không thể rời xa một ai đó. Nhưng giờ gặp được Giang Tử Mặc rồi, cậu thật sự không nỡ rời xa.

Giang Tử Mặc nói chuyện điện thoại xong thì trở lại, không hề chú ý tới tâm trạng xuống dốc của Quý Hoài, hắn vào phòng cầm lấy hai cái áo khoác mỏng rồi lấy chìa khóa xe, vừa mở cửa vừa nói: "Đi, đi mua cho em mấy đồ dùng cần thiết."

"Bây giờ mua luôn á?" Quý Hoài không khỏi hụt hẫng, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Tạm thời mua mấy thứ mà cô Thúy dặn trước đã, sau đó từ từ mua thêm, em muốn mang cái gì đến trường nữa không? Mua luôn một thể."

Quý Hoài mím môi, rũ mắt không trả lời.

Giang Tử Mặc xỏ giày, thấy cậu còn đứng bất động thì thúc giục: "Lại đây."

"Em không muốn đi." Quý Hoài thấp giọng nói.

"Sao lại không muốn đi? Mấy thứ này đến trường đều cần dùng cả đấy, bây giờ không mua, mấy ngày nữa mua không kịp."

Quý Hoài không biết nên nói thế nào, tâm trạng ngày càng buồn rầu, thấy Giang Tử Mặc cứ thúc giục đi mua đồ này nọ khiến cậu càng khó chịu. Nhưng cậu không muốn chú Mặc cảm thấy mình quá đàn bà con gái, trước khi đi học mà còn lưu luyến không rời, vì thế cậu lắc đầu nói: "Vừa rồi em ngủ chưa đủ giấc, em muốn ở nhà ngủ thêm một lát."

Giang Tử Mặc nhíu mày nhìn cậu, Quý Hoài rầu rĩ nói: "Em không đi mua đồ đâu, em đi ngủ đây."

Quý Hoài nhìn Giang Tử Mặc rồi quay về phòng.

Giang Tử Mặc vốn đang vui vẻ thì bị làm cho cụt hứng, thậm chí hắn không biết Quý Hoài bị làm sao, rõ ràng là một chuyện vui vẻ, bạn bè trong friends list đều chúc mừng hắn, mọt đứa trẻ ưu tú như Quý Hoài, dù là dòng dõi thư hương thì cũng rất hiếm có đứa trẻ nào được như thế.

Sau khi ở bên Quý Hoài, Giang Tử Mặc mới hiểu vì sao lúc nhỏ mẹ hắn hay khoe điểm của hắn trong các buổi tụ hội chị em bạn dì, sau đó mẹ hắn sẽ được mọi người khen ngợi hết lời.

Hắn cũng cảm thấy y như vậy, Giang Tử Mặc muốn cho tất cả mọi người biết Tiểu Hoài của hắn xuất sắc ra sao, Tiểu Hoài của hắn không kém bất kỳ tài tử tài nữ nào, chờ tới lúc Tiểu Hoài của hắn vào Kinh đại, mặc kệ là hạng nhất gì, đều là của Tiểu Hoài hết.

Dường như Giang Tử Mặc đã tưởng tượng ra được ngày vinh quang ấy của Quý Hoài, nhưng hôm nay khi tất cả mới chỉ bắt đầu, Quý Hoài lại không hề giống như dự định của Giang Tử Mặc.

Giang Tử Mặc có thể nhìn ra Quý Hoài không vui. Nhưng vào ngày vui vẻ như hôm nay, có cái gì có thể khiến cậu buồn?

Giang Tử Mặc bực mình lại phiền não, tâm trạng hắn tụt dốc không phanh, cơn giận lại cuồn cuộn trào lên.

Giang Tử Mặc nhìn bốn phía, không nỡ đạp đổ cái bàn ăn đang để giấy báo trúng tuyển trên đó, liền chuyển cơn giận sang cái bàn trà.

Hắn hung hăng đạp đổ bàn trà, ly tách trên bàn rơi vỡ loảng xoảng xuống nền đất.

Đã rất lâu rồi Giang Tử Mặc không giận dữ đến vậy, hắn nghĩ giờ mình đã có thể tự không chế cảm xúc, nhưng không, chỉ cần một vẻ mặt không vui của Quý Hoài, hắn liền mất kiểm soát.

Hắn hít sâu một hơi, nhớ lúc nãy Quý Hoài bảo muốn quay về phòng đi ngủ, Giang Tử Mặc cố đè ép cơn giận xuống, sợ làm ồn tới cậu.

Hắn cau mày hít thở sâu vài lần, sau đó mới ngồi xuống sofa, tự mình giận mình.

Giang Tử Mặc rất ít khi cãi nhau với Quý Hoài, bởi vì hai người căn bản không cãi nhau nổi. Tính tình hắn thỉnh thoảng vẫn không được tốt lắm, chính hắn cũng biết điều đó, cho nên chỉ cần hắn hơi không vui thôi là Quý Hoài sẽ nói ngọt dỗ dành, mà hắn cũng hưởng thụ điều đó.

Duy chỉ có một lần Quý Hoài về muộn vì đi gặp Tiêu Đồng, hai người cãi nhau mấy câu rồi làm lành ngay trong đêm ấy. Hắn không nỡ giận Quý Hoài, mà Quý Hoài thì luôn luôn nhường nhịn hắn.

Giang Tử Mặc thở dài, tạm thời quên đi lửa giận trong lòng, trước kia Quý Hoài hay dỗ hắn, giờ hắn có nên đi dỗ dành cậu hay không?

Hắn ngồi trên sofa nửa ngày, suy nghĩ trước những câu cần nói để dỗ dành Quý Hoài, nhưng chưa kịp đợi hắn chuẩn bị xong thì cửa phòng mở ra, Quý Hoài cười cười đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng dỗ dành hắn như bao lần khác: "Chú Mặc, là do em không tốt, đừng giận em được không?"

Giang Tử Mặc cảm thấy tê tái, cảm xúc khó chịu không thể nói rõ tràn ngập lòng hắn, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ đau xót, nhịn không được liền trào nước mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

CHÚ BẮT CÓC CÓ MỎ VÀNG
  • 4.70 star(s)
  • Nàng tiên nhàm chán
PHẦN V END
CHÚ NUÔI À! YÊU ĐƯƠNG THÔI NÀO!
Chú Ơi Lên Giường Nào!
ÔNG CHÚ 40 TUỔi CỦA EM

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom