Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144
Edit: cô Cáo bận học, anh Dờ lại cu đơn gõ chữ rồi.
Mấy ngày nay Hoa thị liên tục bị bóc phốt. Lúc mọi người tưởng là mình ăn đủ dưa rồi thì bỗng nhiên lại có một tin tức mới.
Nhà thiết kế của Hoa Gia là Lỗ Văn bị dính phốt đạo thiết kế ở cuộc thi thiết kế toàn quốc, ngay sau đó các tin tức về người này bị cuộc thi khai trừ tên liền càn quét cả internet.
Lỗ Văn là nhà thiết kế lão làng của phòng thiết kế Hoa thị, được Hoa Gia coi trọng trong nhiều năm qua, thậm chí còn coi như đại diện cho danh tiếng của Hoa Gia.
Cuộc thi lần này vốn là mời Lỗ Văn đến làm giám khảo, không cần ông ta đem tác phẩm tới dự thi. Nhưng Hoa Gia muốn bù đắp danh dự bị tổn thất hai ngày nay nên mới để Lỗ Văn mang sản phẩm thiết kế mới nhất tới, mục đích cuối cùng là để gây ấn tượng trên sân khấu.
Nhưng vừa gây ấn tượng chưa được một giây đã bị một chuyên gia ở đó chỉ ra là hàng đạo nhái, đạo của quán quân một cuộc thi thiết kế tại New York vào tháng 6 năm nay.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, ban tổ chức thì không chịu nổi áp lực, ban đầu mời Lỗ Văn xuống khỏi sân khấu, sau đó để phủi sạch quan hệ và tỏ ra công bằng thì lập tức khai trừ tên Lỗ Văn ra khỏi cuộc thi.
Tin tức vừa nổ ra, mọi người rúng động, người Hoa Gia vội vàng áp chế dư luận nhưng cũng không kịp nữa rồi.
Hoa Doãn Hòa hung hãn đóng sầm cửa, sau đó sải bước rời khỏi phòng họp.
Sau khi Hoa Doãn Hòa bỏ đi, phòng họp chỉ im lặng một lúc, bầu không khí nhộn nhịp trở lại khi Hoa Cẩm Lăng mở miệng cười.
"Nhờ có các vị trưởng bối đây, Hoa Cẩm Lăng tôi nếu đã ngồi vào chức vị này thì sẽ tận chức tận trách. Các vị cũng biết hai ngày nay công ty xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ ai cũng sẽ thấy lo lắng, nhưng dù là ông nội tôi hay tôi thì chắc chắn vẫn có thể giữ vững được Hoa thị. Từ hôm nay tôi sẽ tiếp quản phòng thiết kế."
"Hoa Cẩm Lăng tiếp nhận phòng thiết kế?" Giang Tử Mặc nhướn mày, nghi hoặc hỏi.
Lục Thất gật đầu đáp: "Bây giờ cổ phiếu Hoa thị tụt dốc không phanh, trừ mấy nhà đầu tư cá nhân ra, trong hội đồng cũng có mấy người sắp không giữ nổi ghế nữa rồi."
"Cũng dễ hiểu." Giang Tử Mặc nói, bây giờ Hoa thị tràn ngập nguy cơ, trừ một số người không nỡ vứt bỏ đống cổ phần ít ỏi trong tay thì số còn lại lén lút tìm người bán tống bán tháo cũng là điều bình thường.
Lục Thất hỏi: "Chúng ta có cần mua về một ít về không?"
Giang Tử Mặc trầm ngâm một lát rồi lắc đầu: "Không cần, chúng ta không ra tay thì vẫn có người hành động thôi."
Quả nhiên, đêm đó Lục Thất thử điều tra tài khoản của một số cổ đông thì thấy cổ phần trong tay bọn họ đã bị bán ra ngoài. Tiếp tục lần theo đầu mối này tra thêm thì phát hiện ra người mua cổ phần chính là Hoa Cẩm Lăng.
Mà bên ngoài, ngoại trừ việc Hoa Cẩm Lăng tiếp nhận phòng thiết kế thì tất cả vẫn diễn ra bình thường.
"Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?" Lục Thất nhíu mày. Hoa Cẩm Lăng mua hết cổ phần Hoa thị nhưng làm thế cũng đâu đòi lại danh dự cho Hoa thị được, cổ phần trong tay cậu ta vẫn sẽ ngâm nước, thậm chí sẽ biến thành cục nợ không ai muốn gánh.
Quan trọng là thiếu gia còn lâu mới để cho Hoa thị vực dậy, Hoa Cẩm Lăng tự tìm chết sao.
Tan làm, Giang Tử Mặc đứng lên chuẩn bị về còn Lục Thất vẫn ngồi suy tư. Giang Tử Mặc đi tới bên sofa đánh thức Quý Hoài dậy.
"Chúng ta về nhà thôi."
Quý Hoài vốn chỉ chợp mắt, ngủ không sâu, chú Mặc kêu một tiếng cậu liền tỉnh. Cậu ngồi dậy vươn vai duỗi eo sau đó nói: "Chúng ta về ăn sủi cảo đi."
"Em định về nhà làm?"
"À, cô Thúy làm rồi để trong tủ lạnh đó." Quý Hoài xấu hổ nói, tuy cậu cũng đã từng thử gói sủi cảo nhưng mà cứ cho vào nồi là vỡ ra. Vài lần như thế, cậu xấu hổ không muốn làm nữa.
Giang Tử Mặc cười, lúc đi ra cửa thì quay đầu lại nói với Lục Thất và Vương Văn Bân, "Ngày kia tôi tổ chức sinh nhật ở nhà Hạ phu nhân, cùng đến cho vui đi."
Quý Hoài ngồi trên xe rồi vẫn còn kinh ngạc, quay đầu hỏi Giang Tử Mặc: "Tổ chức ở nhà Hạ phu nhân á?"
"Ừ, hôm nay vừa báo cho tôi là tổ chức ở nhà thôi, toàn người quen thuộc cả." Giang Tử Mặc nghĩ Quý Hoài không muốn gặp quá nhiều người nên giải thích.
"Ồ." Nếu chú Mặc tổ chức sinh nhật ở nhà Hạ phu nhân thì bánh ngọt của cậu phải làm sao đây? Hạ phu nhân nhất định sẽ chuẩn bị bánh ngọt cho chú Mặc, Cừu Vui Vẻ của cậu phải tặng cho ổng kiểu gì bây giờ?
"Quý Hoài?" Giang Tử Mặc nghiêng đầu gọi cậu.
"Dạ?" Quý Hoài hồi thần.
Giang Tử Mặc cười nói, "Gọi điện cho cô Thúy trước đi, hỏi trong nhà còn sủi cảo không, nếu không thì chúng ta đi mua."
"Ồ, vâng." Quý Hoài lấy di động ra gọi điện.
Bên kia, thấy Quý Hoài và Giang Tử Mặc đi rồi thì Vương Văn Bân cũng đứng dậy. Lục Thất thu dọn tài liệu xong xuôi rồi cũng ra khỏi văn phòng, anh đi ra thì thấy Hoa Gia đang ghé vào vai Vương Văn Bân, hai người nhìn máy tính thì thầm to nhỏ.
Lục Thất thất thần nhìn, đột nhiên di động vang lên. Cái tên "Tiểu Nhã" hiển thị trên màn hình khiến anh giật mình, chột dạ đi ra bấm nghe máy.
"Tiểu Nhã, gọi có chuyện gì vậy?"
"Có chuyện gì à, mấy ngày anh không liên lạc với em, công ty chỉ có mình anh làm được việc à, mà khiến anh phải đi sớm về muộn, ngay cả gọi điện thoại cho bạn gái cũng không có thời gian?"
"Không, mấy ngày nay anh tăng ca muộn quá chứ không phải cố ý, aishh..." Lục Thất kêu lên một tiếng, anh mải nghe điện thoại nên không cẩn thận đụng đầu vào cửa thủy tinh.
"Anh Lục, không sao chứ? Điện thoại của ai mà phấn khích thế, đi cũng không nhìn cửa." Hoa Gia nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn, vừa cười vừa vỗ vai Vương Văn Bân, "Anh Bân nhìn xem, anh Lục có bạn gái mới ghê chứ."
Vương Văn Bân cũng liếc nhìn một chút rồi thôi, cậu ta cười cười ấn đầu Hoa Gia, "Lắm mồm, hơn ba mươi rồi, có bạn gái quá là bình thường luôn."
"Vầng bình thường, rất bình thường." Hoa Gia cười cười gạt tay Vương Văn Bân ra, Vương Văn Bân chỉ cần mạnh tay một chút thì Hoa Gia còn lâu mới đấu lại, nhưng Hoa Gia không phục, thế là hai tên lao vào cấu xé nhau.
Lục Thất ừ một tiếng với bên đầu kia điện thoại, thấy Vương Văn Bân và Hoa Gia bắt đầu đùa giỡn thì đi ra cửa thoát hiểm đến đầu cầu thang, ngồi xuống ở đó.
"Này, Lục Thất anh có nghe em nói không?"
Lục Thất xoa xoa mi mắt, cố hết sức làm giọng điệu trở nên bình tĩnh: "Có, anh nghe."
Tiểu Nhã cười nói: "Ngày kia bà ngoại với cậu em sẽ qua đây, bà ngoại muốn gặp anh một chút, lúc đó anh về nhà cùng em đi."
"Ngày kia?" Lục Thất nói, "Ngày kia không được, anh không..."
Tiểu Nhã tức giận ngắt lời anh: "Không được cái gì, anh báo với thiếu gia nhà anh một tiếng là được rồi, chẳng lẽ nghỉ một ngày cũng không cho?"
"Không phải, hôm đó là sinh nhật thiếu gia."
"Lục Thất! Anh không coi em ra gì đúng không, bà ngoại em đi một chuyến xa xôi tới tận đây chỉ để gặp anh một lát, anh không bớt ra được ít thời gian chắc? Lúc nào cũng thiếu gia nhà anh! Thiếu gia nhà anh! Chẳng qua chỉ là lớn lên cùng nhau, anh thật sự coi như thiếu gia mà hầu hạ đấy à!?"
"Cậu ấy chính là thiếu gia của anh, Tiểu Nhã về sau em đừng nói như vậy."
Tiểu Nhã ở đầu kia im lặng, Lục Thất nghe thấy tiếng thở thật mạnh truyền qua ống nghe giống như là đang kìm nén cơn giận, Tiểu Nhã nói: "Em không nói nhảm với anh nữa, ngày kia kiểu gì anh cũng phải đến, em đã nói với bà ngoại rồi."
"Tiểu Nhã." Lục Thất bất đắc dĩ nói, "Anh cùng thiếu gia vượt qua bao nhiêu cái sinh nhật rồi, năm nay cũng không thể vắng mặt, gặp mặt bà ngoại em để hôm nào khác đi."
"Không được, Lục Thất, nếu anh còn coi em là người yêu thì ngày kia anh nhất định phải tới."
Nói xong Tiểu Nhã dập điện thoại.
Lục Thất giật mình, sau đó bực bội đấm mạnh vào tường. Anh không biết bị làm sao nữa, giống như tất cả mọi người đều trở nên không đúng, ngay cả anh cũng thấy thật mỏi mệt, nói chuyện với Tiểu Nhã giờ đây biến thành một loại nhiệm vụ.
Đã mấy ngày anh không buồn làm cái nhiệm vụ này rồi, mấy ngày nay luôn phiền não, phảng phất như trong lòng nghẹn bí bách cái gì.
Anh thấy không thoải mái, rất không thoải mái.
Nghĩ đến Tiểu Nhã sẽ khó chịu.
Nghĩ đến... Vương Văn Bân cũng sẽ khó chịu.
Làm gì cũng không đúng, nhưng rõ ràng mọi thứ đang đi theo chiều hướng mà trước kia anh mong muốn.
Đệch!
Anh đá văng cái thùng rác ở góc tường, cảm giác bực bội không giảm bớt mà trái lại còn tăng thêm.
"Sao vậy?"
Lục Thất vừa quay đầu lại thì thấy Vương Văn Bân đứng ở cạnh cửa thoát hiểm, vươn tay đưa cho anh một điếu thuốc.
Lục Thất giật mình nhận lấy.
Vương Văn Bân mở bật lửa châm thuốc cho Lục Thất, sau đó hỏi: "Cãi nhau à?"
"Không." Lục Thất lắc lắc đầu.
Vương Văn Bân không nói chuyện, rít nốt mấy hơi thuốc cuối cùng rồi dập đầu lọc đi, lấy một điếu mới ra châm lửa tiếp. Lục Thất nhíu mày, không nhịn được hỏi: "Sao giờ nghiện thuốc quá vậy? Hôm nay thấy mày hút mấy điếu rồi đấy."
"Tôi đi ra hút thuốc lúc nào làm sao anh biết được?"
Lục Thất nghẹn họng, Vương Văn Bân thấy thế thì cười nhạo một tiếng, khói thuốc trong miệng chẳng còn hương vị gì nữa. Khoảng thời gian này cậu ta cứ luôn thấy hẫng hẫng, kiểu như bỗng nhiên tâm trạng sẽ cực kỳ xấu. Bởi vì chẳng còn mục tiêu gì để kiên trì nữa.
Từ thời khắc thua ván cược kia, cậu ta đã đánh mất tất cả mục tiêu.
"Bớt hút đi, hút nhiều không tốt đâu...."
Vương Văn Bân bỗng nhiên nhích lại gần, giọng nói của Lục Thất dần nhỏ xuống.
"Vì sao anh còn phải quan tâm đến tôi? Tôi có làm sao đi nữa thì liên quan gì đến anh?" Vương Văn Bân nhìn chằm chằm Lục Thất, "Anh..." Cậu không thể nói ra khỏi miệng mấy lời châm chọc khi nhìn vào đôi mắt này.
Mắt của Lục Thất không thâm sâu như Giang Tử Mặc, cũng không diễm lệ như Quý Hoài, ánh mắt Lục Thất rất phù hợp với khuôn mặt anh, Lục Thất không đẹp trai thu hút ánh nhìn của người khác như Giang Tử Mặc, anh chỉ là một chàng trai bình thường có chút tuấn tú mà thôi.
Khuôn mặt vừa vặn ưa nhìn, chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ, ánh mắt Vương Văn Bân dần lướt xuống, dừng trên mũi rồi trên môi Lục Thất.
Cậu ta quay đầu đi rít một hơi thuốc, sau đó xoay người ra kéo đầu Lục Thất hôn lên môi anh. Khói thuốc trắng mịt mờ lơ lửng xung quanh hai người, mùi nicotine lan tràn, như là... rơi vào trong mộng.
Bây giờ đầu óc quay cuồng thế này chắc chắn là do mùi thuốc lá, Lục Thất thầm nghĩ.
Mấy ngày nay Hoa thị liên tục bị bóc phốt. Lúc mọi người tưởng là mình ăn đủ dưa rồi thì bỗng nhiên lại có một tin tức mới.
Nhà thiết kế của Hoa Gia là Lỗ Văn bị dính phốt đạo thiết kế ở cuộc thi thiết kế toàn quốc, ngay sau đó các tin tức về người này bị cuộc thi khai trừ tên liền càn quét cả internet.
Lỗ Văn là nhà thiết kế lão làng của phòng thiết kế Hoa thị, được Hoa Gia coi trọng trong nhiều năm qua, thậm chí còn coi như đại diện cho danh tiếng của Hoa Gia.
Cuộc thi lần này vốn là mời Lỗ Văn đến làm giám khảo, không cần ông ta đem tác phẩm tới dự thi. Nhưng Hoa Gia muốn bù đắp danh dự bị tổn thất hai ngày nay nên mới để Lỗ Văn mang sản phẩm thiết kế mới nhất tới, mục đích cuối cùng là để gây ấn tượng trên sân khấu.
Nhưng vừa gây ấn tượng chưa được một giây đã bị một chuyên gia ở đó chỉ ra là hàng đạo nhái, đạo của quán quân một cuộc thi thiết kế tại New York vào tháng 6 năm nay.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, ban tổ chức thì không chịu nổi áp lực, ban đầu mời Lỗ Văn xuống khỏi sân khấu, sau đó để phủi sạch quan hệ và tỏ ra công bằng thì lập tức khai trừ tên Lỗ Văn ra khỏi cuộc thi.
Tin tức vừa nổ ra, mọi người rúng động, người Hoa Gia vội vàng áp chế dư luận nhưng cũng không kịp nữa rồi.
Hoa Doãn Hòa hung hãn đóng sầm cửa, sau đó sải bước rời khỏi phòng họp.
Sau khi Hoa Doãn Hòa bỏ đi, phòng họp chỉ im lặng một lúc, bầu không khí nhộn nhịp trở lại khi Hoa Cẩm Lăng mở miệng cười.
"Nhờ có các vị trưởng bối đây, Hoa Cẩm Lăng tôi nếu đã ngồi vào chức vị này thì sẽ tận chức tận trách. Các vị cũng biết hai ngày nay công ty xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ ai cũng sẽ thấy lo lắng, nhưng dù là ông nội tôi hay tôi thì chắc chắn vẫn có thể giữ vững được Hoa thị. Từ hôm nay tôi sẽ tiếp quản phòng thiết kế."
"Hoa Cẩm Lăng tiếp nhận phòng thiết kế?" Giang Tử Mặc nhướn mày, nghi hoặc hỏi.
Lục Thất gật đầu đáp: "Bây giờ cổ phiếu Hoa thị tụt dốc không phanh, trừ mấy nhà đầu tư cá nhân ra, trong hội đồng cũng có mấy người sắp không giữ nổi ghế nữa rồi."
"Cũng dễ hiểu." Giang Tử Mặc nói, bây giờ Hoa thị tràn ngập nguy cơ, trừ một số người không nỡ vứt bỏ đống cổ phần ít ỏi trong tay thì số còn lại lén lút tìm người bán tống bán tháo cũng là điều bình thường.
Lục Thất hỏi: "Chúng ta có cần mua về một ít về không?"
Giang Tử Mặc trầm ngâm một lát rồi lắc đầu: "Không cần, chúng ta không ra tay thì vẫn có người hành động thôi."
Quả nhiên, đêm đó Lục Thất thử điều tra tài khoản của một số cổ đông thì thấy cổ phần trong tay bọn họ đã bị bán ra ngoài. Tiếp tục lần theo đầu mối này tra thêm thì phát hiện ra người mua cổ phần chính là Hoa Cẩm Lăng.
Mà bên ngoài, ngoại trừ việc Hoa Cẩm Lăng tiếp nhận phòng thiết kế thì tất cả vẫn diễn ra bình thường.
"Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?" Lục Thất nhíu mày. Hoa Cẩm Lăng mua hết cổ phần Hoa thị nhưng làm thế cũng đâu đòi lại danh dự cho Hoa thị được, cổ phần trong tay cậu ta vẫn sẽ ngâm nước, thậm chí sẽ biến thành cục nợ không ai muốn gánh.
Quan trọng là thiếu gia còn lâu mới để cho Hoa thị vực dậy, Hoa Cẩm Lăng tự tìm chết sao.
Tan làm, Giang Tử Mặc đứng lên chuẩn bị về còn Lục Thất vẫn ngồi suy tư. Giang Tử Mặc đi tới bên sofa đánh thức Quý Hoài dậy.
"Chúng ta về nhà thôi."
Quý Hoài vốn chỉ chợp mắt, ngủ không sâu, chú Mặc kêu một tiếng cậu liền tỉnh. Cậu ngồi dậy vươn vai duỗi eo sau đó nói: "Chúng ta về ăn sủi cảo đi."
"Em định về nhà làm?"
"À, cô Thúy làm rồi để trong tủ lạnh đó." Quý Hoài xấu hổ nói, tuy cậu cũng đã từng thử gói sủi cảo nhưng mà cứ cho vào nồi là vỡ ra. Vài lần như thế, cậu xấu hổ không muốn làm nữa.
Giang Tử Mặc cười, lúc đi ra cửa thì quay đầu lại nói với Lục Thất và Vương Văn Bân, "Ngày kia tôi tổ chức sinh nhật ở nhà Hạ phu nhân, cùng đến cho vui đi."
Quý Hoài ngồi trên xe rồi vẫn còn kinh ngạc, quay đầu hỏi Giang Tử Mặc: "Tổ chức ở nhà Hạ phu nhân á?"
"Ừ, hôm nay vừa báo cho tôi là tổ chức ở nhà thôi, toàn người quen thuộc cả." Giang Tử Mặc nghĩ Quý Hoài không muốn gặp quá nhiều người nên giải thích.
"Ồ." Nếu chú Mặc tổ chức sinh nhật ở nhà Hạ phu nhân thì bánh ngọt của cậu phải làm sao đây? Hạ phu nhân nhất định sẽ chuẩn bị bánh ngọt cho chú Mặc, Cừu Vui Vẻ của cậu phải tặng cho ổng kiểu gì bây giờ?
"Quý Hoài?" Giang Tử Mặc nghiêng đầu gọi cậu.
"Dạ?" Quý Hoài hồi thần.
Giang Tử Mặc cười nói, "Gọi điện cho cô Thúy trước đi, hỏi trong nhà còn sủi cảo không, nếu không thì chúng ta đi mua."
"Ồ, vâng." Quý Hoài lấy di động ra gọi điện.
Bên kia, thấy Quý Hoài và Giang Tử Mặc đi rồi thì Vương Văn Bân cũng đứng dậy. Lục Thất thu dọn tài liệu xong xuôi rồi cũng ra khỏi văn phòng, anh đi ra thì thấy Hoa Gia đang ghé vào vai Vương Văn Bân, hai người nhìn máy tính thì thầm to nhỏ.
Lục Thất thất thần nhìn, đột nhiên di động vang lên. Cái tên "Tiểu Nhã" hiển thị trên màn hình khiến anh giật mình, chột dạ đi ra bấm nghe máy.
"Tiểu Nhã, gọi có chuyện gì vậy?"
"Có chuyện gì à, mấy ngày anh không liên lạc với em, công ty chỉ có mình anh làm được việc à, mà khiến anh phải đi sớm về muộn, ngay cả gọi điện thoại cho bạn gái cũng không có thời gian?"
"Không, mấy ngày nay anh tăng ca muộn quá chứ không phải cố ý, aishh..." Lục Thất kêu lên một tiếng, anh mải nghe điện thoại nên không cẩn thận đụng đầu vào cửa thủy tinh.
"Anh Lục, không sao chứ? Điện thoại của ai mà phấn khích thế, đi cũng không nhìn cửa." Hoa Gia nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn, vừa cười vừa vỗ vai Vương Văn Bân, "Anh Bân nhìn xem, anh Lục có bạn gái mới ghê chứ."
Vương Văn Bân cũng liếc nhìn một chút rồi thôi, cậu ta cười cười ấn đầu Hoa Gia, "Lắm mồm, hơn ba mươi rồi, có bạn gái quá là bình thường luôn."
"Vầng bình thường, rất bình thường." Hoa Gia cười cười gạt tay Vương Văn Bân ra, Vương Văn Bân chỉ cần mạnh tay một chút thì Hoa Gia còn lâu mới đấu lại, nhưng Hoa Gia không phục, thế là hai tên lao vào cấu xé nhau.
Lục Thất ừ một tiếng với bên đầu kia điện thoại, thấy Vương Văn Bân và Hoa Gia bắt đầu đùa giỡn thì đi ra cửa thoát hiểm đến đầu cầu thang, ngồi xuống ở đó.
"Này, Lục Thất anh có nghe em nói không?"
Lục Thất xoa xoa mi mắt, cố hết sức làm giọng điệu trở nên bình tĩnh: "Có, anh nghe."
Tiểu Nhã cười nói: "Ngày kia bà ngoại với cậu em sẽ qua đây, bà ngoại muốn gặp anh một chút, lúc đó anh về nhà cùng em đi."
"Ngày kia?" Lục Thất nói, "Ngày kia không được, anh không..."
Tiểu Nhã tức giận ngắt lời anh: "Không được cái gì, anh báo với thiếu gia nhà anh một tiếng là được rồi, chẳng lẽ nghỉ một ngày cũng không cho?"
"Không phải, hôm đó là sinh nhật thiếu gia."
"Lục Thất! Anh không coi em ra gì đúng không, bà ngoại em đi một chuyến xa xôi tới tận đây chỉ để gặp anh một lát, anh không bớt ra được ít thời gian chắc? Lúc nào cũng thiếu gia nhà anh! Thiếu gia nhà anh! Chẳng qua chỉ là lớn lên cùng nhau, anh thật sự coi như thiếu gia mà hầu hạ đấy à!?"
"Cậu ấy chính là thiếu gia của anh, Tiểu Nhã về sau em đừng nói như vậy."
Tiểu Nhã ở đầu kia im lặng, Lục Thất nghe thấy tiếng thở thật mạnh truyền qua ống nghe giống như là đang kìm nén cơn giận, Tiểu Nhã nói: "Em không nói nhảm với anh nữa, ngày kia kiểu gì anh cũng phải đến, em đã nói với bà ngoại rồi."
"Tiểu Nhã." Lục Thất bất đắc dĩ nói, "Anh cùng thiếu gia vượt qua bao nhiêu cái sinh nhật rồi, năm nay cũng không thể vắng mặt, gặp mặt bà ngoại em để hôm nào khác đi."
"Không được, Lục Thất, nếu anh còn coi em là người yêu thì ngày kia anh nhất định phải tới."
Nói xong Tiểu Nhã dập điện thoại.
Lục Thất giật mình, sau đó bực bội đấm mạnh vào tường. Anh không biết bị làm sao nữa, giống như tất cả mọi người đều trở nên không đúng, ngay cả anh cũng thấy thật mỏi mệt, nói chuyện với Tiểu Nhã giờ đây biến thành một loại nhiệm vụ.
Đã mấy ngày anh không buồn làm cái nhiệm vụ này rồi, mấy ngày nay luôn phiền não, phảng phất như trong lòng nghẹn bí bách cái gì.
Anh thấy không thoải mái, rất không thoải mái.
Nghĩ đến Tiểu Nhã sẽ khó chịu.
Nghĩ đến... Vương Văn Bân cũng sẽ khó chịu.
Làm gì cũng không đúng, nhưng rõ ràng mọi thứ đang đi theo chiều hướng mà trước kia anh mong muốn.
Đệch!
Anh đá văng cái thùng rác ở góc tường, cảm giác bực bội không giảm bớt mà trái lại còn tăng thêm.
"Sao vậy?"
Lục Thất vừa quay đầu lại thì thấy Vương Văn Bân đứng ở cạnh cửa thoát hiểm, vươn tay đưa cho anh một điếu thuốc.
Lục Thất giật mình nhận lấy.
Vương Văn Bân mở bật lửa châm thuốc cho Lục Thất, sau đó hỏi: "Cãi nhau à?"
"Không." Lục Thất lắc lắc đầu.
Vương Văn Bân không nói chuyện, rít nốt mấy hơi thuốc cuối cùng rồi dập đầu lọc đi, lấy một điếu mới ra châm lửa tiếp. Lục Thất nhíu mày, không nhịn được hỏi: "Sao giờ nghiện thuốc quá vậy? Hôm nay thấy mày hút mấy điếu rồi đấy."
"Tôi đi ra hút thuốc lúc nào làm sao anh biết được?"
Lục Thất nghẹn họng, Vương Văn Bân thấy thế thì cười nhạo một tiếng, khói thuốc trong miệng chẳng còn hương vị gì nữa. Khoảng thời gian này cậu ta cứ luôn thấy hẫng hẫng, kiểu như bỗng nhiên tâm trạng sẽ cực kỳ xấu. Bởi vì chẳng còn mục tiêu gì để kiên trì nữa.
Từ thời khắc thua ván cược kia, cậu ta đã đánh mất tất cả mục tiêu.
"Bớt hút đi, hút nhiều không tốt đâu...."
Vương Văn Bân bỗng nhiên nhích lại gần, giọng nói của Lục Thất dần nhỏ xuống.
"Vì sao anh còn phải quan tâm đến tôi? Tôi có làm sao đi nữa thì liên quan gì đến anh?" Vương Văn Bân nhìn chằm chằm Lục Thất, "Anh..." Cậu không thể nói ra khỏi miệng mấy lời châm chọc khi nhìn vào đôi mắt này.
Mắt của Lục Thất không thâm sâu như Giang Tử Mặc, cũng không diễm lệ như Quý Hoài, ánh mắt Lục Thất rất phù hợp với khuôn mặt anh, Lục Thất không đẹp trai thu hút ánh nhìn của người khác như Giang Tử Mặc, anh chỉ là một chàng trai bình thường có chút tuấn tú mà thôi.
Khuôn mặt vừa vặn ưa nhìn, chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ, ánh mắt Vương Văn Bân dần lướt xuống, dừng trên mũi rồi trên môi Lục Thất.
Cậu ta quay đầu đi rít một hơi thuốc, sau đó xoay người ra kéo đầu Lục Thất hôn lên môi anh. Khói thuốc trắng mịt mờ lơ lửng xung quanh hai người, mùi nicotine lan tràn, như là... rơi vào trong mộng.
Bây giờ đầu óc quay cuồng thế này chắc chắn là do mùi thuốc lá, Lục Thất thầm nghĩ.
Bình luận facebook