Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Edit: Dép
Sáng sớm trời đầy sương mịt mù, không biết nhà nào bên ngoài mở cửa cái rầm, khiến Vương Văn Bân ngủ trên sofa giật mình tỉnh dậy, cậu ta mê mang nhìn xung quanh, sau đó đứng lên đi tới cạnh cửa phòng ngủ, do dự một lát rồi đặt tay lên vặn tay nắm cửa.
Cửa vẫn khóa, cậu ta nhẹ thở phào một hơi, lại lui về ngồi xuống sofa.
Bầu không khí buổi sáng rất náo nhiệt, tiếng xe cộ đi lại, tiếng xe cứu thương vừa gần vừa xa, dường như có thể nghe thấy cả tiếng ngáp của bác bảo vệ dưới lầu. Trên thực tế, những âm thanh này đều ở rất xa, chỉ là do Vương Văn Bân đã quen với việc dỏng tai cảnh giác với mọi âm thanh quanh mình khi còn sống nơi hoang dã nên giờ trở về thành phố có chút không quen.
Đã hai năm rồi, mỗi ngày ngoại trừ tiếng gầm rú của thú hoang vọng lại giữa cây cối, thì chính là âm thanh tiếng súng đạn từ các địa điểm giao chiến giữa chính phủ và lực lượng nổi dậy, bây giờ trở lại thành phố với những tòa nhà xi măng cốt thép, những âm thanh như thể khuếch đại lên nghìn lần, lọt vào lỗ tai Vương Văn Bân.
Vương Văn Bân lắng tai muốn nghe tiếng động trong phòng ngủ, nhưng đáng tiếc là không có gì cả. Dù thính giác có nhạy bén thế nào thì cũng chẳng thể khiến cậu ta nghe được tiếng tim đập, tiếng hít thở hay thậm chí là tiếng nói mớ của người cậu yêu cách bên kia bức tường.
Cậu ta cứ ngồi như thế cho tới khi trời sáng hẳn, ánh nắng hắt lên nền đá hoa trắng tinh, một con robot thông minh thiếu mất cái bụng đang lượn đi lượn lại quét dọn trong phòng.
Vương Văn Bân vừa nhìn đã biết ngay là do Lục Thất làm hỏng, cậu ta duỗi chân ra cản lại con robot, nó liền không đi được nữa, xoay vòng tại chỗ.
"Thật là ngu ngốc." Vương Văn Bân túm nó lên gạt rớt đầu nó ra, lấy bảng mạch ra kiểm tra. Cậu ta mày mò sửa một lát rồi nhét lại vào trong con robot.
Hai con mắt tịt ngúm của con robot sáng lên như thể vừa sống lại, nó chạy dọc theo sofa, lại vòng về một vòng, Vương Văn Bân nở nụ cười: "Ngốc y như chủ mày ấy."
Vương Văn Bân cứ ngồi thế tới khoảng tầm 10 giờ, của phòng ngủ mới khẽ mở ra, cậu ta lặng im nhìn về phía phòng ngủ, chỉ thấy Lục Thất lộ ra nửa bên mặt.
"Đệch, sao mày còn ở đây?" Lục Thất tức giận tung cửa đi ra.
"Hành lý đều ở đây thì đi đâu được?"
Lục Thất phất tay, "Về nhà mày đi, chỗ này của anh không cho mày ở được đâu."
"Tôi không cần phòng, ngủ ở sofa là được rồi." Vương Văn Bân vỗ ghế.
"Không được, nhà anh không giữ khách." Lục Thất từ chối thẳng thừng.
Vương Văn Bân ngước mắt lên nhìn anh, Lục Thất bị cậu ta nhìn tới mức chột dạ, lui về phía sau từng bước, "Anh đã gọi người tới dọn dẹp căn nhà trước kia của mày rồi đấy, tối nay về bên ấy mà ở."
Vương Văn Bân đứng phắt lên, Lục Thất kinh hãi lùi lại, Vương Văn Bân cười lạnh: "Anh trốn cái gì? Tôi không cha không mẹ, không anh không em, tôi chỉ có một mình, có đáng để anh sợ như vậy không? Có đáng để anh và Giang Tử Mặc lừa tôi đi châu Phi hay không? Mà cũng không phải..."
Cậu ta lại cười khổ, "Không phải do các anh lừa tôi mà là tôi tự làm tự chịu, tôi nghĩ anh giận, giận nên không muốn gặp tôi nữa, cho nên tôi tình nguyện tin vào cái bẫy mà các anh bày ra, hại tôi ở châu Phi hai năm để tìm anh."
"Anh có khiến mày đi đâu..."
"Đúng thế." Vương Văn Bân ngắt lời anh, "Là tôi cứ khăng khăng muốn đi, Giang Tử Mặc động chân động tay, chuyển tín hiệu điện thoại của anh tới châu Phi, là do tôi ngu thôi."
"Thiếu gia làm thế vì anh, mày đừng giận thiếu gia."
"Tôi không giận, nếu cho lựa chọn lại một lần nữa thì tôi vẫn sẽ đi, cho dù phải đi đến chân trời góc bể, tôi chắc chắn sẽ tìm được anh." Mắt Vương Văn Bân hơi đỏ lên, Lục Thất nhìn không đành lòng, hơi áy náy.
"Mày đúng là... Anh mày đã nói rõ như thế rồi còn gì, anh không thích con trai, không thể ở bên mày được."
"Anh nói dối!" Vương Văn Bân lạnh mặt, "Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu anh vẫn không nắm chắc thì sau này không còn cơ hội nào nữa đâu."
Nói xong, Vương Văn Bân cởi áo, lộ ra làn da màu mật ong với cơ bụng rắn chắc. Lục Thất lập tức hiểu ngay ý đồ của cậu ta, khiếp sợ cắn răng quát lên: "Vương Văn Bân! Mẹ mày, mày điên à? Đã bảo là anh không có hứng thú với mày! Không có một xíu hứng thú nào hết! Trước kia không có, về sau cũng sẽ không có!"
"Được lắm, anh đã tuột mất cơ hội cuối cùng, về sau tôi sẽ không cho anh thêm một cơ hội nào nữa." Vương Văn Bân lạnh lùng, cầm áo mặc lại.
Lục Thất nói kiểu gì thì Vương Văn Bân vẫn cứ cố chấp như thế, anh rất phiền lòng, xoay người đá văng con robot đang quét dọn dưới chân, "Mày không thấy tao đang bực à!" Robot run rẩy dưới đất rồi đứng im bất động.
Vương Văn Bân đi ra lấy hành lý để ở cửa, Lục Thất mừng thầm tưởng cậu ta định đi, ai dè Vương Văn Bân lại xoay người lôi hành lý đi vào. Lục Thất nóng nảy, "Mày muốn làm gì? Đã bảo là chỗ này không chào đón mày đâu!"
Vương Văn Bân vẫn mắt điếc tai ngơ, thu dọn một khoảng nhỏ rồi treo quần áo của mình vào đó, Lục Thất thấy thế thì tăng xông, duỗi tay chụp lấy bả vai Vương Văn Bân.
Vương Văn Bân nhún vai thoát khỏi tay Lục Thất, sau đó xoay lại tóm lấy cổ tay anh bẻ ngược ra phía sau, đẩy Lục Thất đi vào phòng rồi đẩy anh ngã xuống giường.
Cậu ta đè hai tay Lục Thất lại, cúi đầu trừng mắt nhìn Lục Thất, "Bây giờ anh không còn cơ hội nào nữa hết, nếu anh muốn, tôi có thể làm anh ngay bây giờ."
"** má thằng thần kinh!!!" Lục Thất phản kháng, "Mày có để yên cho anh không, đã nói bao nhiêu lần rồi..."
"Em biết." Vương Văn Bân nói, "Nhưng em cứ cố chấp như thế đấy, cả đời này có lẽ không thay đổi được nữa rồi."
Sáng sớm trời đầy sương mịt mù, không biết nhà nào bên ngoài mở cửa cái rầm, khiến Vương Văn Bân ngủ trên sofa giật mình tỉnh dậy, cậu ta mê mang nhìn xung quanh, sau đó đứng lên đi tới cạnh cửa phòng ngủ, do dự một lát rồi đặt tay lên vặn tay nắm cửa.
Cửa vẫn khóa, cậu ta nhẹ thở phào một hơi, lại lui về ngồi xuống sofa.
Bầu không khí buổi sáng rất náo nhiệt, tiếng xe cộ đi lại, tiếng xe cứu thương vừa gần vừa xa, dường như có thể nghe thấy cả tiếng ngáp của bác bảo vệ dưới lầu. Trên thực tế, những âm thanh này đều ở rất xa, chỉ là do Vương Văn Bân đã quen với việc dỏng tai cảnh giác với mọi âm thanh quanh mình khi còn sống nơi hoang dã nên giờ trở về thành phố có chút không quen.
Đã hai năm rồi, mỗi ngày ngoại trừ tiếng gầm rú của thú hoang vọng lại giữa cây cối, thì chính là âm thanh tiếng súng đạn từ các địa điểm giao chiến giữa chính phủ và lực lượng nổi dậy, bây giờ trở lại thành phố với những tòa nhà xi măng cốt thép, những âm thanh như thể khuếch đại lên nghìn lần, lọt vào lỗ tai Vương Văn Bân.
Vương Văn Bân lắng tai muốn nghe tiếng động trong phòng ngủ, nhưng đáng tiếc là không có gì cả. Dù thính giác có nhạy bén thế nào thì cũng chẳng thể khiến cậu ta nghe được tiếng tim đập, tiếng hít thở hay thậm chí là tiếng nói mớ của người cậu yêu cách bên kia bức tường.
Cậu ta cứ ngồi như thế cho tới khi trời sáng hẳn, ánh nắng hắt lên nền đá hoa trắng tinh, một con robot thông minh thiếu mất cái bụng đang lượn đi lượn lại quét dọn trong phòng.
Vương Văn Bân vừa nhìn đã biết ngay là do Lục Thất làm hỏng, cậu ta duỗi chân ra cản lại con robot, nó liền không đi được nữa, xoay vòng tại chỗ.
"Thật là ngu ngốc." Vương Văn Bân túm nó lên gạt rớt đầu nó ra, lấy bảng mạch ra kiểm tra. Cậu ta mày mò sửa một lát rồi nhét lại vào trong con robot.
Hai con mắt tịt ngúm của con robot sáng lên như thể vừa sống lại, nó chạy dọc theo sofa, lại vòng về một vòng, Vương Văn Bân nở nụ cười: "Ngốc y như chủ mày ấy."
Vương Văn Bân cứ ngồi thế tới khoảng tầm 10 giờ, của phòng ngủ mới khẽ mở ra, cậu ta lặng im nhìn về phía phòng ngủ, chỉ thấy Lục Thất lộ ra nửa bên mặt.
"Đệch, sao mày còn ở đây?" Lục Thất tức giận tung cửa đi ra.
"Hành lý đều ở đây thì đi đâu được?"
Lục Thất phất tay, "Về nhà mày đi, chỗ này của anh không cho mày ở được đâu."
"Tôi không cần phòng, ngủ ở sofa là được rồi." Vương Văn Bân vỗ ghế.
"Không được, nhà anh không giữ khách." Lục Thất từ chối thẳng thừng.
Vương Văn Bân ngước mắt lên nhìn anh, Lục Thất bị cậu ta nhìn tới mức chột dạ, lui về phía sau từng bước, "Anh đã gọi người tới dọn dẹp căn nhà trước kia của mày rồi đấy, tối nay về bên ấy mà ở."
Vương Văn Bân đứng phắt lên, Lục Thất kinh hãi lùi lại, Vương Văn Bân cười lạnh: "Anh trốn cái gì? Tôi không cha không mẹ, không anh không em, tôi chỉ có một mình, có đáng để anh sợ như vậy không? Có đáng để anh và Giang Tử Mặc lừa tôi đi châu Phi hay không? Mà cũng không phải..."
Cậu ta lại cười khổ, "Không phải do các anh lừa tôi mà là tôi tự làm tự chịu, tôi nghĩ anh giận, giận nên không muốn gặp tôi nữa, cho nên tôi tình nguyện tin vào cái bẫy mà các anh bày ra, hại tôi ở châu Phi hai năm để tìm anh."
"Anh có khiến mày đi đâu..."
"Đúng thế." Vương Văn Bân ngắt lời anh, "Là tôi cứ khăng khăng muốn đi, Giang Tử Mặc động chân động tay, chuyển tín hiệu điện thoại của anh tới châu Phi, là do tôi ngu thôi."
"Thiếu gia làm thế vì anh, mày đừng giận thiếu gia."
"Tôi không giận, nếu cho lựa chọn lại một lần nữa thì tôi vẫn sẽ đi, cho dù phải đi đến chân trời góc bể, tôi chắc chắn sẽ tìm được anh." Mắt Vương Văn Bân hơi đỏ lên, Lục Thất nhìn không đành lòng, hơi áy náy.
"Mày đúng là... Anh mày đã nói rõ như thế rồi còn gì, anh không thích con trai, không thể ở bên mày được."
"Anh nói dối!" Vương Văn Bân lạnh mặt, "Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu anh vẫn không nắm chắc thì sau này không còn cơ hội nào nữa đâu."
Nói xong, Vương Văn Bân cởi áo, lộ ra làn da màu mật ong với cơ bụng rắn chắc. Lục Thất lập tức hiểu ngay ý đồ của cậu ta, khiếp sợ cắn răng quát lên: "Vương Văn Bân! Mẹ mày, mày điên à? Đã bảo là anh không có hứng thú với mày! Không có một xíu hứng thú nào hết! Trước kia không có, về sau cũng sẽ không có!"
"Được lắm, anh đã tuột mất cơ hội cuối cùng, về sau tôi sẽ không cho anh thêm một cơ hội nào nữa." Vương Văn Bân lạnh lùng, cầm áo mặc lại.
Lục Thất nói kiểu gì thì Vương Văn Bân vẫn cứ cố chấp như thế, anh rất phiền lòng, xoay người đá văng con robot đang quét dọn dưới chân, "Mày không thấy tao đang bực à!" Robot run rẩy dưới đất rồi đứng im bất động.
Vương Văn Bân đi ra lấy hành lý để ở cửa, Lục Thất mừng thầm tưởng cậu ta định đi, ai dè Vương Văn Bân lại xoay người lôi hành lý đi vào. Lục Thất nóng nảy, "Mày muốn làm gì? Đã bảo là chỗ này không chào đón mày đâu!"
Vương Văn Bân vẫn mắt điếc tai ngơ, thu dọn một khoảng nhỏ rồi treo quần áo của mình vào đó, Lục Thất thấy thế thì tăng xông, duỗi tay chụp lấy bả vai Vương Văn Bân.
Vương Văn Bân nhún vai thoát khỏi tay Lục Thất, sau đó xoay lại tóm lấy cổ tay anh bẻ ngược ra phía sau, đẩy Lục Thất đi vào phòng rồi đẩy anh ngã xuống giường.
Cậu ta đè hai tay Lục Thất lại, cúi đầu trừng mắt nhìn Lục Thất, "Bây giờ anh không còn cơ hội nào nữa hết, nếu anh muốn, tôi có thể làm anh ngay bây giờ."
"** má thằng thần kinh!!!" Lục Thất phản kháng, "Mày có để yên cho anh không, đã nói bao nhiêu lần rồi..."
"Em biết." Vương Văn Bân nói, "Nhưng em cứ cố chấp như thế đấy, cả đời này có lẽ không thay đổi được nữa rồi."
Bình luận facebook