Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-12
Chương 12
Y cầm ô bước lên lưng thần điểu, đứng thẳng ngước gió giữa phong tuyết thét gào, bạch y phần phật, tuấn mỹ cao xa như thần linh. Dân du mục trên đại mạc ào ào thốt lên những tiếng ca thán sợ hãi, đều quỳ xuống đất phủ phục lễ bái, như thấy thần tiên từ trên trời giáng lâm.
Nàng ở trong lều nhìn ra xa, đột nhiên cũng hoảng hốt.
Ký ức đột nhiên bị kéo trở về mười năm trước.
Nàng hồi tưởng lại, lần đầu tiên gặp được Thời Ảnh mình mới có tám tuổi.
Khi đó, nàng là quận chúa duy nhất của Xích tộc, lần đầu tiên rời khỏi Tây Hoang, theo phụ thân đến thần miếu Cửu Nghi. Trước đó nàng vừa trải qua một trận kiếp nạn sinh tử, may mắn thoát chết sau cơn sốt cao không ngừng, đại vu trong tộc nói phụ vương đã cầu xin thần linh cho nàng, sau khi khỏi bệnh, nàng phải theo người đi thần miếu Cửu Nghi cảm tạ thần linh phù hộ.
Nghe nói có thể ra ngoài chơi, đứa trẻ nhảy cẫng lên vui sướng, lại không nghĩ tới phải đi hơn một tháng mới tới được Cửu Nghi.
Thần miếu thờ phụng hai vị thần sáng thế cõi Vân Hoang sâm nghiêm to lớn, không có một mống nữ nhân, tất cả đều là các vị thần quan từ các nơi đến đây tu hành cùng với thị tòng của mình, mỗi người đều bộ mặt nghiêm trang nói năng thận trọng.
Sau hai ngày nàng đã cảm thấy chỗ này chán chết, thừa dịp phụ vương ngủ trưa thì một mình lén lang thang ở chân núi Cửu Nghi, nhìn huyễn ảnh trên bia Vãng Sinh, nhìn thác Hoàng Tuyền chảy ngược lên vực sâu Thương Ngô, bé con to gan lớn mật đã len lén khu vực cấm là Đế Vương cốc ở sau thần miếu.
Sơn cốc thần bí an táng các đời đế hậu của Không Tang, dùng gạch làm bằng sắt xây một bức tường trước cửa cốc, cửa đúc bằng nước đồng, cảnh vệ trước cửa vô cùng trang nghiêm, không được đại thần quan chấp thuận thì không thể bước vào. Nàng không sợ trời không sợ đất len lén chạy tới, nhìn trái nhìn phải, chợt phát hiện một cánh cửa đang mở ra.
Cơ hội tốt trời ban! Đứa bé lập tức nhảy cẫng lên hoan hô, không chút nghĩ ngợi đã lách mình vào một cánh cửa đang mở hé, chạy thẳng về phía trước.
Trong Đế Vương cốc không có một bóng người, mộ đạo rộng bằng phẳng thông thẳng vào sâu trong sơn cốc, mỗi một nhánh dẫn tới một lăng mộ, niên đại đã lâu, từ bảy ngàn năm trước đến tận bây giờ. Bé con lá gan cực lớn, không hề sợ sệt những ngôi mộ đầy sơn cốc, chỉ là nhìn ngó mãi xung quanh, muốn tìm kiếm lăng mộ Không Tang thuỷ tổ Tinh Tôn đại đế trong truyền thuyết.
Đột nhiên, nàng nghe được một tiếng kêu to, ở sâu bên trong đế vương cốc không một bóng người, có một con bạch điểu to lớn từ trong rừng rậm tung cánh bay lên, dưới ánh mặt trời, lông chim trắng noãn như tuyết đến chói mắt.
Thần điểu! Đó là thần điểu Trùng Minh trong truyền thuyết sao?
Đứa trẻ lớn gan nhất thời phát cuồng, hướng về phía trong Đế Vương trong cốc chạy như điên, hoàn toàn không nhận ra dọc theo con đường này bắt đầu dần dần xuất hiện dấu vết đánh nhau, có vũ khí rơi xuống bụi cỏ ở ven đường, chắc là mới trải qua một trận ẩu đả thảm thiết.
Nàng chạy nửa canh giờ, rốt cục cũng thở hồng hộc chạy tới vị trí con bạch điểu kia. Còn chưa kịp tới gần con bạch điểu thì nó đã đột ngột quay đầu lại, mở mắt hung hăng nhìn thẳng vào nàng. Con chim đẹp đẽ kia mỗi bên có hai con mắt đỏ tươi như máu, không khác gì yêu ma.
Trong miệng của nó còn ngậm một người, chỉ có nửa đoạn thân thể, nhễ nhại máu tươi.
“Ối trời!”. Đứa bé giờ mới biết sợ, lùi về phía sau một bước, ngã nhào trên mặt đất.
Thần điều này sao lại đi ăn thịt người? Nó… nó là yêu ma sao?
Nàng sợ hãi kêu lên rồi quay người bỏ chạy. Nhưng mà con bạch điểu kia lại hung hăng nhìn qua, phát ra một tiếng rít chói tai, tung cánh đuổi theo, bổ thẳng về phía đứa trẻ liều lĩnh này, vươn cần cổ mổ xuống từ giữa không trung!
Nàng la thất thanh, ngay lập tức bay lên cưỡi mây đạp gió.
“Dừng tay!”. Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông ấy có người từ trên trời giáng xuống, phất tay cuốn nàng vào ống tay áo, tay kia giơ lên, dùng ngón tay chặn cái mỏ to sắc nhọn của thần điểu Trùng Minh.
Con thần điểu to lớn kia, thế mà trong nháy mắt lại cúi đầu.
Nàng hoảng hốt lấy lại tinh thần, núp ở trong lồng ngực của y, ngẩng đầu lên nhìn người vừa xuất hiện. Nếu không phải có người này, thì khả năng nàng đã bị con thần điểu bốn mắt kia mổ làm hai nửa, nuốt vào bụng thành món điểm tâm rồi.
Đó là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt tuấn tú, mặc áo bào trắng, thắt lưng đeo ngọc bội, quần áo đơn giản, phát quan trường tụ, đúng là phong cách thượng cổ. Cả người nhìn trông cũng đạm mạc tao nhã, cứ như đi ra từ trong mổ cộ vậy.
Nàng lại càng hoảng sợ, không khỏi thốt lên: “Huynh… huynh là người sống hay là người chết đấy?”.
Người thiếu niên kia không nói gì, chỉ cau mày nhìn đứa bé run lẩy bẩy trong lòng: “Ngươi là ai? Vào đây bằng cách nào?”
Tay y là có hơi ấm, tim vẫn đạp trong lồng ngực. Nàng thở dài một hơi, thì thào: “Muội… muội là Chu Nhan, cùng phụ vương tới nơi này tế bái thần miếu. Thấy cánh cửa kia mở ra, nên mới vào trong…”.
Thiếu niên kia nhìn nàng một cái, dừng ở gia huy trên góc áo, lạnh nhạt nói: “Thì ra ngươi là người của Xích tộc”.
“Vâng! Huynh là ai? Sao lại ở chỗ này?”. Nàng gật đầu, nỗi sợ hãi trong lòng rốt cuộc cũng vơi đi, nàng tò mò nhìn thiếu niên thanh tú bỗng nhiên xuất hiện ở trong thâm cốc này, mắt hơi sáng rực lên, bỗng nhiên giơ tay lên: “Ôi chao, chỗ này của huynh có một đường tóc nhọn nè!”
“…” Trước khi đầu ngón tay này chạm được vào trán thiếu niên, y buông lỏng tay, ném nàng xuống đất. Hài tử đau kêu một tiếng, rơi đến cái mông nở hoa, gần như muốn khóc lên.
Thiếu niên ném nàng xuống, phất tay áo đẩy chú chim khổng lồ đang muốn sáp tới kiếm ăn lùi lại, thấp giọng: “Trùng Minh, đừng nhúc nhích, cô bé không phải một bọn với đám người lúc nãy, không thể ăn được!”.
Sau khi bị ngăn lại, bạch điểu bốn mắt hậm hực ngồi chồm hỗm trở lại, nhìn nàng chằm chằm. Khóe miệng sắc nhọn của nó còn đang chảy máu tươi, nửa thân người chết cũng đã bị nuốt xuống. Chu Nhan nhịn không được thét lên một tiếng kinh hãi, trốn ra phía sau lưng thiếu niên. Xung quanh chỗ này rải rác binh khí đầy đất, cây cỏ cũng nhễ nhại máu tươi, tay chân đứt lìa văng khắp chốn, chứng tỏ vừa rồi có không ít người bị giết rồi.
“Đây… đây là có chuyện gì vậy?”. Đứa bé sợ hãi, lắp bắp hỏi.
“Không có gì”. Thiếu niên thản nhiên nói: “Vừa có thích khách lẻn vào sơn cốc, bị Trùng Minh đánh chết.”
“Thế á? Nó… nó biết ăn thịt người!”. Nàng từ phía sau y thò đầu ra, cẩn thận nhìn thoáng qua con kia chim to trắng tuyết: “Nó là yêu ma sao?”.
“Chỉ ăn thịt kẻ ác thôi”. Thiếu niên nhàn nhạt: “Đừng sợ.”
Thần điểu Trùng Minh liếc đôi mắt khinh bỉ nhìn đứa bé, cổ họng phát ra tiếng kêu cục cục.
“Ồ, nó kêu thật giống như con khi lông vàng mà muội nuôi nha! Chim này là huynh nuôi hả?”. Đứa bé hồn nhiên vô tư, thoáng cái lá gan đã lớn lên, cứ sáp lại y như da trâu, sờ sờ cánh bạch điểu: “Có thể cho ta nhổ một cái lông chim không? Thật xinh đẹp, mang may y phục nhất định đẹp lắm luôn!”.
Thần điểu Trùng Minh không đợi nàng tới gần đã vỗ cánh, làm một trận gió xoáy nổi lên cuồn cuộn hất nàng ngã dúi dụi.
Hôm nay hồi tưởng lại, có phải đây là lý do vì sao nó vẫn luôn không thích nàng không? Bởi vì từ khi vừa mới gặp nhau lần đầu, nàng đã có mưu ma chước quỷ muốn nhổ lông của nó.
Người thiếu niên kia không có đáp lời nàng, lạnh lùng liếc mắt nhìn đứa bé tám tuổi, bỗng nhiên cau mày, mở miệng hỏi một câu: “Ngươi là bé trai hay bé gái?”.
“Đương nhiên là bé giá! Lẽ nào trông muội không xinh sao?”. Nàng có chút bất mãn kêu lên, lại nhìn qua bạch điểu, lôi kéo vạt áo của y: “Đại ca ca, cho muội một sợi lông chim may y phục đi! Có được hay không?”.
“Là bé gái?”. Người thiếu niên kia không để ý tới lời năn nỉ của nàng, thân thể bỗng nhiên chấn động, ánh mắt trở nên kỳ lạ: “Tại sao có thể như vậy… lẽ nào lời tiên đoán sắp thành sự thực rồi?”.
“Cái gì tiên đoán?”. Nàng hơi mờ mịt, vừa hỏi một câu lại rùng mình phát hiện, ánh mắt thiếu niên đột nhiên trở nên vô cùng kỳ quái, cứ nhìn nàng chằm chằm, con ngươi tựa như đột nhiên biến thành màu đen hết! Ống tay áo y bất động, nhưng mà bàn tay trong tay áo lại lặng lẽ giơ lên không một tiếng động, hướng về phía đỉnh đầu của nàng chậm rãi đánh xuống.
Giữa ngón tay y, có quang mang sắc bén âm thầm lóe ra.
“Làm sao vậy? Đại ca ca, sao… sao huynh run rẩy ghê vậy?”. Đứa bé tám tuổi không biết nguy hiểm trước mắt, chỉ ngây thơ nhìn thiếu niên, trái lại tràn đầy lo lắng: “Có phải huynh bị bệnh hay không? Một mình huynh ở chỗ này sao? Muội đi kêu thầy thuốc đến xem bênh cho huynh có được hay không?”.
Bé gái thân thiết nhìn y, đồng tử trong suốt như làn nước mùa thu, phản chiếu mây trắng trên đỉnh cốc, lóng lánh không thể nhìn thẳng. Thời khắc đó, tay của thiếu niên đã đè xuống đỉnh đầu của nàng, hơi run lên chỉ chốc lát, lại bỗng cụt hứng buông xuôi, rơi xuống mái tóc dài mềm mại của nàng, khẽ sờ một chút, thở dài một tiếng thật khẽ.
“Làm sao vậy? Vì sao huynh thở dài?”. Nàng lại khó hiểu, không biết vừa rồi mình đã dạo một vòng quanh Quỷ Môn quan, chỉ là oán giận: “Huynh tiếc sao? Con chim bốn mắt kia có nhiều lông như vậy, muội chỉ muốn một sợi thôi, lẽ nào cũng không được? Thật nhỏ mọn!”
“…”. Đôi mắt thiếu niên trở lại lạnh lùng như cũ, chỉ nhìn nàng một cái, bèn tiện tay xách đứa bé ồn ào này lên, nhỏ giọng tự nói: “Bỏ đi, chỉ là một đứa bé mà thôi, nói không chừng không giết cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu mà”.
“Cái gì?”. Nàng lại càng hoảng sợ: “Huynh… huynh muốn giết muội sao?”.
Người thiếu niên kia không thèm để ý tới nàng, chỉ cắp nàng lên, một lần nữa trở lại phía ngoài tường rào, đồng thời nghiêm nghị cảnh cáo nàng: “Nhớ kỹ, tuyệt đối bất được nói cho người khác biết hôm nay ngươi đã vào trong này, càng không thể nói cho người khác biết ngươi đã từng gặp ta! Tự tiện xông vào cấm địa Đế Vương cốc, là phải mất đầu!”.
Đứa bé bị dọa, quả nhiên không dám chắc đến chuyện này với người khác, nhưng mà lại không nhịn được lòng hiếu kỳ, chỉ có thể vòng quanh từ phía xa, dò hỏi người bên cạnh: “Ây… Ngày hôm qua con chạy lên núi chơi, xa xa thấy trong sơn cốc có bóng người! Vì sao trong sơn cốc là nơi chỉ chôn người chét, lại có một người còn sống ạ?”.
Đứa bé tò mò trở lại hỏi thăm những thị tòng khác trong thần miếu, mới biết được thiếu niên ở trong thâm cốc tên là Thời Ảnh, là thiếu thần quan của thần miếu Cửu Nghi. Năm nay vừa tròn mười bảy tuế, cũng đã ở thần miếu Cửu Nghi tu hành mười hai năm rồi, linh lực cao tuyệt, thuật pháp thâm sâu, được xưng là thiên tài hiếm thấy của Vân Hoang suốt trăm năm qua. Bình thường y sống một mình trong thâm sơn, đồ chay áo vải, làm bạn với thần điểu Trùng Minh, ngoại trừ đại thần quan thì không tiếp xúc với bất kỳ ai.
“Nhớ kỹ, tiểu cô nương nhìn từ xa là được, đừng có lại quấy rối y”. Thị tòng trong thần miễu xoa đầu đứa bé tám tuổi, căn dặn: “Thiếu thần quan không thích nói chuyện với người khác, đại thần quan cũng không cho phép y nói chuyện với bất kỳ ai, hễ ai nói chuyện với y đều sẽ gặp phải tai họa!”.
Nhưng mà, nàng trời sinh tính tình hiếu động tò mò, lại đâu chịu từ bỏ ý đồ?
Ngày thứ hai, Chu Nhan lại lén chạy tới tường vây một lần nữa, cánh cửa kia đã đóng lại, nàng bèn cố gắng bò qua.
Nhưng mà vừa leo lên một cái lại giống như bị điện giật, nàng “ối” một tiếng rơi xuống mặt đất, đau đến cái mông muốn vỡ thành bốn mảnh. Chuyện gì xảy ra vậy? Nhất định là ca ca kia làm rồi? Huynh ấy là đề phòng mình, không cho mình chạy vào rút lông con chim bốn mắt kia đây mà?
Chu Nhan vội vàng nóng ruột đi tới đi lui vòng quanh tường vây, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra cách nào. Cuối cùng, nàng chỉ có thể leo lên sườn dốc phía bên kia, nhìn xuống người trong sơn cốc kia, hô to gọi nhỏ, cầu xin đủ kiểu, muốn y cho mình vào trong cốc. Nhưng mà không chỉ thần điểu Trùng Minh không để ý đến đứa bé này, đến cả người thiếu niên kia cũng không thèm đáp lại nàng câu nào, giống như đều là câm điếc bẩm sinh vậy.
Nàng hô nửa ngày, thấy chán chết, đành nhụt chí ngồi dưới tàng cây nhìn bọn họ.
Đế Vương cốc cực kỳ an tĩnh, vắng vẻ như chết, liếc nhìn vô số lăng mộ giữa cây cối um tùm, tựa như vĩnh viễn cũng không có khí tức của người sống.
Thiếu niên kia tu hành cực kỳ gian khổ, bất luận mưa to nắng gắt, mỗi ngày đều ngồi xếp bằng trên tảng đá màu trắng nhắm mắt hít thở, ăn gió uống sương. Ngồi rồi lại ngồi, có đôi khi y sẽ bay lên từ giữa bãi đất bằng phẳng, giang hai cánh tay, phi điểu cũng lượn giữa không trung; có đôi khi y sẽ triệu hoán các loại động vật đến đây, kêu chúng nó xếp hàng nhảy múa, tiến lui có thứ tự; có đôi khi mở hai bàn tay, trong tay có thể nở ra một đóa hoa sen, sau đó sẽ hóa thành đám mây đủ màu.
Đứa bé nhìn đến trợn mắt há mồm, mê mẩn ngẩn ngơ.
Bình luận facebook