Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-58
Chương 58
“Đó là phương thuốc gì vậy? Có thể cầm máu sao?” Nàng vẫn ngây thơ không giải thích được, ấn bụng dưới, bỗng nhiên lại khóc to, “Không đúng! Máu… Máu còn chưa ngừng chảy, không ngừng xíu nào hết trơn! Sư phụ, con… con thật sự sẽ chết phải không?”.
“Đừng lo lắng… Không có việc gì, con sẽ khỏi nhanh thôi.” Y lui về phía sau một bước, không muốn nhiều lời, suy nghĩ một chút, chỉ nói, “Đợi lát nữa ta đưa con xuống núi đến nhà chị A Minh nhé… Chị ấy có kinh nghiệm, có thể chăm sóc tốt cho con”.
Nàng chỗ hiểu chỗ không, dù sao cũng còn nhỏ tuổi, sư phụ nói cái gì thì nàng tin cái đó, nếu người đã nói không sao, thì nàng cũng an tâm hơn nhiều, nghe thu xếp như thế, lòng còn tràn đầy vui vẻ nói thêm một câu: “Thật tốt quá! Chị A Minh làm cơm ngon lắm… Con ở trên núi lâu rồi không được ăn thịt, đói chết rồi!”
Nét mặt của nàng vẫn ngây thơ như vậy, không hề phát hiện trên người mình xuất hiện biến hóa sâu xa, bắt đầu một đứa bé dậy thì thành nữ nhân rồi.
Y nhịn không được thở dài, nói: “Mấy ngày nay con cứ ở chỗ chị A Minh, cũng không cần vào cốc luyện công nữa, dạo này trời đang mưa, trong thạch động lại quá lạnh, không tốt với thân thể của con.”
“Thực sao? Không cần luyện công?” Nàng nhất thời reo lên, hoàn toàn đã quên chỉ chốc lát trước đã nghĩ mình sắp chết, “Thật tốt quá! Tạ ơn sư phụ!”
Thiếu nữ mười ba tuổi lòng tràn đầy vui sướng sắp được ăn chơi nhảy múa, nhưng mà, thiếu thần quan lại chỉ lẳng lặng nhìn nàng, sắc mặt trầm xuống, thở dài, mối duyên phận này, cuối cùng cũng chấm dứt.
Bọn họ đã sắp ai về thế giới của người nấy, từ nay về sau thành người xa lạ.
Lúc nàng rời đi, y lặng lẽ xoay người, trực tiếp đi vào căn phòng của đại thần quan, gõ cửa một cái.
“Sư phụ, nên đưa quận chúa Chu Nhan trở về rồi.” Y mở cửa trực tiếp nói với đại thần quan, “Con bé đã lớn lên, đã tới kỳ hoa nở, không thể giữ lại nữa.”
Đúng vậy, tuy rằng nàng chỉ là một đệ tử không ghi danh, nhưng quy củ Cửu Nghi sâm nghiêm, vốn không thể dung nạp nữ nhân. Cho nên, khi tiểu nha đầu này trưởng thành, không còn là đứa bé nữa, đương nhiên không thể ở lại thần miếu rồi.
Lúc bị trục xuất hạ sơn, trở lại đất phong của Xích tộc, nha đầu kia khóc đến mù trời tối đất, liều mạng lôi kéo y phục của y, hỏi y xem rốt cuộc mình đã làm gì sai mà bị y đuổi về nhà. Y không cách nào mở miệng giải thích, chỉ lặng lẽ cài Ngọc Cốt vào tóc của nàng, vỗ vỗ bả vai nàng, để cho nàng cùng mang nó đi.
Hết thảy tụ tán ly hợp, đều có khoảng thời gian nó nên xảy ra, nàng đã từng làm bạn với y vượt qua những năm tháng cô độc đằng đẵng. Nhưng mà, khi đóa hoa mở ra, y lại không thể thưởng thức.
Thần điểu Trùng Minh giương cánh xẹt qua bầu trời, Thời Ảnh yên lặng nắm chặt Ngọc Cốt trong lòng bàn tay, sực tỉnh lại từ quá khứ xa xôi, nhìn về đại địa Vân Hoang dưới chân, phố chợ Diệp Thành phồn hoa tráng lệ, chen chúc chục vạn ngôi nhà. Mà tầm mắt của y, lại dừng ở góc Tây Bắc của Đồ Long thôn.
Nơi nào, bởi vì những ngày gần đây liên tục trải qua chiến hỏa, nên đã biến thành một mảnh phế tích, tràn đầy máu tươi và lửa đỏ.
Y ngồi trên lưng thần điểu, nhìn xuống khu vực bị Phục Quốc Quân khống chế, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm khắc mà sắc bén, được rồi, y đã hết lực y vãn hồi. Nếu nàng thủy chung không chịu quay đầu, vậy toàn bộ quá khứ hãy để cho nó qua đi.
Chờ đến ngày mai, tất cả mọi chuyện đều sẽ chấm dứt!
“Quận chúa? Người làm sao vậy? Chân của người…”
Từ phủ Tổng đốc về hành cung, trên đoạn đường này, Chu Nhan không biết tại sao mình lại trở về, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Mãi đến khi quản gia chào đón, luôn miệng hỏi, nàng mới từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, cúi đầu thấy đôi giày của mình chẳng hiểu từ lúc nào lại thiếu mất một chiếc, trong tay siết chặt một mẩu áo bào trắng bị xé đứt, mặt giàn dụa nước mắt, tóc rối tung lên, nhếch nhác vô cùng.
Quản gia thấy dáng dấp của nàng, ngực thất kinh: “Quận chúa, ngươi không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ta không sao.” Nàng tiện tay đem dây cương ném cho người hầu, hoảng hốt đi vào, trong lòng suy nghĩ toàn bộ chuyện vừa xảy ra, chỉ cảm thấy đau đến thấu xương, rồi lại mê man vạn phần.
“Quận chúa người trở lại rồi!” Thịnh ma ma chào đón, thấy bộ dạng này của nàng, không khỏi giật thột trong lòng, vội vã gạt chuyện muốn nói sang một bên, luôn miệng hỏi, “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có gì.” Chu Nhan cảm thấy khó chịu, không muốn nói cái gì.
“Quận chúa mới vừa đi Tổng đốc phủ ạ? Ai chọc người không vui vậy?” Thịnh ma ma biết bà cô này đang tâm tình không tốt, quan sát nét mắt, nói bóng nói gió, “Hay là không lấy được văn điệp ra khỏi thành tới Đế đô sao? Không sao hết, nghe nói Vương gia sẽ nhanh chóng trở về, người không cần đi nữa đâu.”
Nhưng mà, nghe được tin phụ vương sắp trở về, trên mặt Chu Nhan cũng không có chút vui sướng nào, chỉ “ờ” một tiếng tiếp tục đi vào trong, hai mắt vô thần, bước chân tập tễnh, ngực không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thịnh ma ma nhìn tình huống không đúng lắm, căng thẳng trong lòng, thấp giọng nói: “Làm sao rồi? Lẽ nào… lẽ nào là Bạch Phong Lân cái tên kia ăn tim hùm gan báo, bắt nạt quận chúa rồi?”
“Hắn dám?” Chu Nhan hừ một tiếng, “Ta đã nói với hắn sẽ không thèm lấy hắn!”
“…” Thịnh ma ma thất kinh, không ngờ tới mới đi khỏi tầm mắt nửa ngày, bà cô này đã chuốc lấy rắc rối nhanh như vậy. Vốn muốn quở trách nàng một bữa, nhưng mà vừa nhìn sắc mặt của nàng, cũng không dám nói thêm gì nữa, bảo nói: “Quận chúa, người cả ngày không ăn cơm, có đói bụng không? Trong phòng bếp còn gà gô hầm nấm, có muốn…”
“Không thèm!” Nàng không nhịn được nói, “Không ăn uống.”
Giọng nói của nàng rất hung, hiển nhiên đang lúc tâm tình cực kỳ không tốt, giận đùng đùng đi vào trong, Thịnh ma ma đuổi theo sát phía sau.
Nàng cũng không biết bản thân muốn đi đâu, chỉ theo bản năng về tới phòng ngủ của mình, đứng không được ngồi không xong, Chu Nhan vừa nghĩ tới những lời sư phụ nói ban nãy, khóc nức nở cả nửa ngày, chợt đứng phắt dậy, cầm miếng vạt áo ném xuống đất, la lên: “Ân đoạn nghĩa tuyệt thì ân đoạn nghĩa tuyệt! Ai sợ ai chứ?”
Nhưng mà sau một khắc, nàng lại kinh ngạc đứng ở nơi đó, khóc um lên.
Thịnh ma ma không dám nói lời nào, nhìn nàng ở trong phòng đi tới đi lui, sắc mặt tái nhợt, thần sắc phiền muộn, tựa như trong ngực đang có một đuốc cháy hừng hực, đứng ngồi không yên. Tình huống khác thường như vậy, làm lão ma ma không khỏi cả kinh, chắc không phải quận chúa lại gặp cái người tên Uyên nữa đi? Thần sắc như vậy, quả thực giống hệt với tên Giao nhân nàng thầm thương trộm mến, coi là mối tình đầu năm xưa.
“Ôi, làm sao bây giờ…” Rốt cục, Chu Nhan cụt hứng ngồi xuống, thở dài, giơ tay lên bưng mặt, yếu ớt nói, “Ma ma, ta nên làm cái gì bây giờ…”
Thấy lửa cháy trong lòng nàng dần dần nhỏ lại, không có đốt người nữa, rốt cục Thịnh ma ma cũng cẩn thận đi tới, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai thiếu nữa, an ủi: “Chớ vội, quận chúa, bất cứ chuyện gì trên đời đều sẽ có biện pháp giải quyết mà.”
Nhưng nghe được lời an ủi dịu dàng của ma ma, trong nháy mắt Chu Nhan lại khóc òa: “Không… Không có biện pháp giải quyết đâu! Con… con vừa ở chỗ này suy nghĩ thật lâu, xem ra là không có biện pháp giải quyết rồi!”
Nàng nức nở: “Người biết không, sư phụ… sư phụ người không cần con nữa!”
Sư phụ? Thịnh ma ma chấn động trong lòng, không nghĩ tới quận chúa thất hồn lạc phách như vậy lại liên quan đến một người khác, năm mười ba tuổi quận chúa từng lên núi Cửu Nghi bái sư học nghệ, bà cũng biết chuyện này. Chỉ là từ khi trở lại Thiên Cực Phong thành, vị sư phụ trong miệng nàng kia gần như cũng không xuất hiện trở lại nữa, cho nên thời gian lâu rồi, dần dần bà cũng quên luôn.
Nhưng đến hôm nay, vì sao bỗng nhiên lại xuất hiện.
Thấy quận chúa khóc thương tâm như vậy, Thịnh ma ma không khỏi sốt ruột, lại không dám hỏi tỉ mỉ, chỉ có thể vỗ nhẹ bả vai của nàng, thở dài: “Đừng nóng vội, từ từ thôi.”
“Hôm nay sư phụ nói với con, muốn cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!” Vừa nói đến đây, nước mắt của nàng cũng không dừng được nữa, “Từ… từ trước đến nay con chưa từng thấy vẻ mặt như thế trên người sư phụ, quá dọa người luôn! Ôi… con cầu xin người thế nào… người cũng không thèm liếc mắt nhìn con… hu hu hu…”
Thịnh ma ma an ủi nàng: “Sư phụ chỉ là nổi nóng nói vậy thôi.”
“Không, không phải! Người không biết tính tình sư phụ!” Chu Nhan lau nước mắt, thân thể run lên, “Trước nay sư phụ đã nói là làm! Nếu người đã nói ân đoạn nghĩa tuyệt, như vậy thì sẽ nói được làm được! Lần sau nếu con và sư phụ đối địch với nhau, người… người thực sự sẽ giết con!”
Thịnh ma ma run lên một cái, ôm chặt bả vai đơn bạc của thiếu nữ, “Chớ nói lung tung! Quận chúa là một đứa trẻ tốt như vậy ai nỡ làm vậy chứ?”
“Sư phụ nhất định làm được. Tim của người làm bằng đá!” Chu Nhan ngơ ngác suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên lại nói, “Nếu quả như thật đến lúc ấy, con… con sẽ không cam lòng bị sư phụ giết chết! Con nhất định sẽ phản kháng!” Dừng một chút, lại cúi đầu xuống, nói thầm: “Thế nhưng, cho dù con có liều mạng, cũng không đáng lại được sư phụ… Con phải làm sao bây giờ?”.
Nàng mê man thì thào, sẽ mặt khi thì khổ sở, khi thì quyết tâm.
“Ôi, quận chúa, nếu một chốc không nghĩ ra được biện pháp, thì tạm thời đừng nghĩ nữa mà”. Bà lão nhẹ giọng khuyên giải an ủi, “Nghỉ ngơi thật tốt, ăn một bữa cơm, ngủ một giấc. Chờ lúc nào có sức…”.
Chu Nhan cụt hứng ngồi xuống, ngơ ngác lặng thinh hồi lâu mới gật đầu.
“Vậy chúng ta đi ăn chứ?” Thịnh ma ma hỏi thử thăm dò, đỡ nàng dậy.
Chu Nhan không chống cự, mặc cho bà đỡ lên, có chút thất thần đi về phía trước. Không bao lâu sau thì đến phòng ăn, bên trong đã bày xong cơm nước đầy đặn, có cả món gà hầm nàng thích ăn nhất. Nhưng mà Chu Nhan ánh mắt rã rời, thần sắc hoảng hốt, canh gà thơm nức hát uống vào trong miệng cũng thấy nhạt như nước.
Cứ uống, nàng thoáng như lấy lại được tinh thần, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Phải rồi, nhóc con kia đâu?”
“Hả?” Thịnh ma ma ngạc nhiên, “Quận chúa hỏi ai?”
“Đương nhiên là nhóc con Tô Ma rồi!” Chu Nhan nói thầm, nhìn quanh một lượt, “Vì sao ta trở về không nhìn thấy nó? Nó chạy đi đâu rồi?”
Thịnh ma ma gọi một thị nữ đến hỏi, hồi bẩm: “Thằng bé kia từ lúc quận chúa rời đi sáng sớm thì đã cầm quyển sách trốn vào một góc, cả ngày không ai nhìn thấy nó”.
“Hả… Tên kia, còn nhỏ mà to gan thật!” Chu Nhan lên tiếng, tâm tư lo lắng, bực tức nói, “Ban sáng chỉ là không dẫn nó ra ngoài chơi thôi, thế mà nó trốn không thèm gặp ta?”
Thịnh ma ma ho khan một tiếng, nói: “Quận chúa quá cưng chiều đứa bé này thì phải.”
Đúng vậy, đứa bé Giao nhân gầy yếu lắm bệnh này, tính cách lại quật cường kỳ quái, đâu giống nô lệ nhặt được trên đường? Có mà giống hết thiếu gia vương tử trong phủ quyền quý ấy. Cũng không quận chúa nóng nảy này nghĩ như thế nào, lại đi nhịn hết, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.
“Lôi cổ nó đến đây!” Chu Nhan cau mày, “Còn bày bộ dạng giận dỗi đó với ta! Phản rồi!”
“Dạ.” Thị nữ lui xuống.
Nàng tùy tiện ăn một chút, tâm tình không tốt, nên cũng chỉ qua loa cho xong, quay đầu hỏi quản gia một bên: “Phải rồi, trong mấy ngày ta dưỡng thương trong nhà, tình hình bên ngoài ra sao?”
“Tình hình bên ngoài? Quận chúa hỏi chuyện Phục Quốc Quân sao?” Bị bất ngờ không kịp đề phòng mà trực tiếp dùng thuật đọc tâm, quản gia vẫn còn sợ hãi với Chu Nhan, không dám tới gần, đứng ở một bên xa xa, thở dài, nói, “Gây chuyện to lắm, thiếu chút nữa phủ Tổng đốc cũng bị tấn công rồi, may mà trong lúc then chốt có thần minh phù trợ, trời giáng sét đánh, mới có thể đẩy lui phản quân đang leo khắp tường kia”.
“Trời giáng sét đánh?” Chu Nhan hơi sửng sốt.
Bình luận facebook